Chương 19. Phòng sinh hoạt chung

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chẳng hề bất ngờ chút nào, cậu bạn tóc đỏ với đôi gò má nhuộm tàn nhang được phân vào Gryffindor, gần như không cần suy nghĩ quá lâu chiếc nón cũ kỹ đã rú lên tên nhà của sư tử đỏ, có vẻ như ước muốn của Ron quá mãnh liệt rồi. Nhớ đến việc cậu bạn cực kỳ sợ mẹ và ngoan ngoãn dưới sự dạy dỗ của gia đình, Roslyn thầm cảm thấy chắc hẳn Ron sợ nhất là bị phân vào nhà khác không phải Gryffindor, dù cô cho rằng Molly sẽ không trách mắng gì cậu ấy.

Nếu Ron vào nhà Slytherin thì chắc bà sẽ ngất đi ngay, nhưng Ron vừa ngốc vừa thẳng thắn đến vậy, có lẽ cả nhà Weasley, à không, cả giới phù thủy đều không nghĩ tới chuyện đó đâu.

Buổi lễ phân loại diễn ra tốt đẹp, đám tân sinh đều đã ngồi yên ắng trên ghế dài tại dãy nhà của mình, bọn nhóc vừa lo lắng vừa phấn khích xoay quanh, vốn dĩ còn có vài đứa cảm thấy đói bụng mà thèm thuồng nhìn bàn đồ ăn, nhưng các anh chị không động bọn nó cũng không. Sau đó nghe tiếng hắng giọng từ dãy bàn giáo viên, thu hút sự chú ý. Người đàn ông có tuổi với bộ râu trắng dài đứng dậy, gương mặt hiền hậu cùng giọng nói ôn tồn khiến cho người nghe cảm giác tin tưởng trong vô thức, mọi người đồng loạt thẳng lưng nghe hiệu trưởng nói chuyện.

Cụ Dumbledore y như trong tưởng tượng của Roslyn, với mái tóc trắng dài được thắt lại một cách lạ lẫm, bộ áo chùng với màu sắc kỳ quặc khiến cho khiếu thẩm mỹ của nhiều người bị đả kích nặng nề. Cách nói chuyện của cụ rất cởi mở và hài hước, thậm chí còn khiến cho Roslyn nhịn không được mà toe toét cười, cụ còn giới thiệu các vị giáo sư khác, mỗi người đều một vẻ ngoài khác xa nhau khiến đám tân sinh ồ lên, chỉ là khi giới thiệu đến giáo sư Snape, bị ánh mắt sắc lạnh đó đảo qua, chẳng ai bảo ai mọi người đều im ắng lại. 

Kết thúc màn diễn thuyết chẳng dài dòng, cụ Dumbledore giơ chiếc cốc trên tay lên, nói ra lời thoại cực kỳ ấn tượng trong trí nhớ của cô: "Trước khi nhập tiệc, ta có lời muốn nói với các con. Đó là ngu đần! Mít ướt! Vặt vãnh! Véo! Cám ơn!"

Mọi người đều vỗ tay và bắt đầu bữa ăn của mình, Roslyn cũng như thế, cô ngó hết đồ ăn trên bàn sau đó tự lấy cho mình một phần bánh mì thịt khô, thịt cừu và khoai tây nướng và đương nhiên là ly nước bí đỏ huyền thoại. Chắc hẳn nguồn cung bí đỏ dồi dào đến từ vườn nhà bác Hagrid rồi, nếu không cô chẳng tưởng tượng nổi nơi nào thầu nhiều bí đỏ đến.

Thật ra Roslyn cũng không đói bụng đến vậy, nhưng những món trên bàn trông thật ngon nên cô muốn ăn hết một lượt, đồ ăn của phù thủy đó, nghe sao cũng thật oách đúng không? Trong lúc cô vừa mới ăn xong phần bánh mì thì tiếng hô hoán từ dãy bàn Gryffindor vang lên, cô nhìn qua liền thấy một hồn ma không đầu trôi lơ lửng trước mặt cậu bạn bốn mắt. Có vẻ như đó là Nick Không Đầu - hồn ma đại diện của Gryffindor. 

Dường như Harry và ông ấy đã có một cuộc trò chuyện thú vị, tiếng cười sảng khoái của Nick Không Đầu rõ ràng chứng minh cho điều đó. 

Cậu chàng quý tộc bạch kim từ dãy bàn Slytherin không vui nhìn qua, cũng chẳng biết cậu ta đang khó chịu với điệu cười của Nick Không Đầu hay là vẻ cười đùa của Harry, hoặc là cái hếch cằm của Ron vừa mới chú ý tới cậu ta nữa, có lẽ là tất cả. Dù sao Draco Malfoy nổi tiếng ghét Gryffindor mà.

Roslyn đảo mắt, uống một ngụm nước bí đỏ kỳ kỳ quái quái nhưng đầy chất dinh dưỡng, trong lòng tính toán làm sao để cho mối quan hệ của Harry - Ron - Draco không quá tan nát, có Ron và Draco đối địch nhau mãi, Harry chắc chắn phải theo một phe. Còn có Hermione nữa, bắt buộc phải đến tận chuyện ở lễ Halloween bọn họ mới có thể làm bạn bè được à, cô lo lắng với tính tình của Ron và Harry sẽ bỏ qua cơ hội làm bạn với Hermione mất. 

[Ký chủ thân yêu, tôi mong rằng ngài sẽ không quên nhiệm vụ ban đầu của mình đâu đấy.] Hệ thống vặn vẹo lên tiếng, có vẻ như nó không vui lắm khi đầu óc của ký chủ nhà mình toàn để đâu đâu. Đối với hệ thống được tạo ra để hướng dẫn và hỗ trợ người dùng hoàn thành nhiệm vụ, chẳng có gì quan trọng hơn mục tiêu được đề ra cả, dù biết trước kết cục bi thảm của thế giới này nó vẫn không hề dao động. Đáng tiếc ký chủ của nó nhiệt tình quá, không lạnh lòng được như nó.

Hệ thống bên trong không gian của bản thân thở dài ba lần.

Sau bữa tối tất cả học viên của Hogwarts theo huynh trưởng trở về phòng sinh hoạt chung và nghe hướng dẫn từ họ, đồng thời gặp qua chủ nhiệm của các nhà. Ron và Roslyn chào nhau lần cuối trước khi cậu chàng tóc đỏ bị hai anh trai song sinh cặp cổ kéo đi, Harry ở bên cạnh suýt thì bị Fred hoặc George đâm trúng phải nhanh chân đi hai bước về phía trước. Roslyn cùng với các học viên năm nhất khác của Hufflepuff theo chân đàn anh, đàn chị rời khỏi đại sảnh đường, di chuyển đến tầng hầm.

Phòng sinh hoạt chung của Hufflepuff là nơi kín đáo bậc nhất Hogwarts, so với Slytherin thẳng thừng đặt cửa ở tầng hầm hay Gryffindor đi ngang qua là gặp thì ở nhà Lửng, không ai nói cũng không biết làm thế nào. Roslyn vừa nhớ lại lời giới thiệu không mấy được quan tâm của ngôi nhà này, vừa nhìn huynh trưởng đi đầu gõ theo nhịp trên thùng gỗ thứ hai đặt giữa một hàng dài thùng gỗ. 

Cửa mở ra và cả bọn phải nhoài người đi qua đường hầm dẫn vào trong, ánh sáng ấm áp đập vào mắt đầu tiên sau đó là không gian rộng lớn và ấm cúng. Phòng sinh hoạt chung là một căn phòng dưới mặt đất, tròn và rộng rãi với trần nhà thấp. Từ những khung cửa mái vòm có thể nhìn thấy những bông hoa bồ công anh và bãi cỏ gợn sóng.

Không khí trong phòng mang phong cách cỏ cây với nhiều cây cối được treo khắp phòng, vài loại cây còn biết hát và nhảy múa. Đồ vật bằng đồng và ghế sofa dày ấm áp với hoạ tiết vàng đen như mời gọi học sinh thả mình lên để nghỉ ngơi và cùng thảo luận về những mẫu vật thú vị mà Chủ nhiệm nhà, Giáo sư Sprout mang về. Nhìn sơ qua chắc chắn đây là một căn phòng lý tưởng cho toàn bộ những thành viên nhà Lửng thỏa thích vui chơi, và nó cũng làm cho Roslyn hài lòng.

"Mọi người, tập trung ở đây nào!" Tiếng vỗ tay vang lên thu hút sự chú ý của đám học viên năm nhất đang háo hức nhìn ngó xung quanh, mọi người đồng loạt nhìn qua, thấy rõ một đàn anh đang đứng cạnh bức tranh treo tường, người thanh niên có một mái tóc vàng cắt ngắn vô cùng trẻ trung và khá đứng đắn. 

Khi thấy mọi người đã tập trung, đàn anh lên tiếng cùng với nụ cười chói chang như nắng hạ. "Congratulations! Anh là huynh trưởng Gabriel Truman và anh rất vui vì được chào đón các em đến với ngôi nhà Hufflepuff!"

Gabriel cười rộ lên cùng với tiếng vỗ tay rần rần của các học viên cũ, những con nghé non như Roslyn ngượng ngùng cười nhưng rất nhanh cũng hòa vào tiếng vỗ tay của tất cả. Không gian chung của nhà Hufflepuff lại càng ấm áp hơn trước, khiến tâm trạng khẩn trương của bọn họ dần được buông ra. 

Huynh trưởng bắt đầu bài phát biểu của mình bằng lời chúc mừng vui tươi, sau đó anh bắt đầu chia sẻ thông tin về nhà cho đám Lửng nhỏ, dặn dò về cách thức mở cửa phòng sinh hoạt chung, anh còn hớn hở nói về cái bẫy dấm đổ nếu gõ sai nhịp. Roslyn cùng với đám nhỏ hít hà, thầm nghĩ chắc chắn phải gõ đúng từng nhịp, từng phách mới được, toàn thân là dấm thảm không nỡ nhìn. Biểu tượng con Lửng của nhà, màu đá quý đại diện cho Hufflepuff cùng với những người nổi tiếng xuất thân từ ngôi nhà của họ được Gabriel hãnh diện giới thiệu.

So với những ngôi nhà khác, Hufflepuff khiêm tốn và ít khoa trương những thành tựu của bản thân mình nên đôi khi mọi người quên mất sự thành công từ nhà Lửng. Tuy thoạt nhìn bên ngoài rất có thể trông nhà của họ sẽ giống với kiểu nhút nhát và vô dụng, nhưng có hình mẫu Cedric Diggory ở đây, Roslyn làm sao có thể cùng mọi người nghĩ vậy. Đối với cô, Hufflepuff là lựa chọn tuyệt vời hơn bao giờ hết.

Gabriel kết thúc bài diễn thuyết ngắn bằng cách giới thiệu với bọn họ chủ nhiệm nhà Pomona Sprout.

Giáo sư Sprout vẫn đầy đặn và nhân hậu như lần đầu cô gặp mặt, vị giáo sư nhẹ nhàng lặp lại lời dặn dò đối với bọn nhỏ đồng thời nhắc nhở một số điều đáng chú ý ở trong Hogwarts như dạo đêm, rừng Cấm, phòng bếp, bệnh thất nơi bọn họ có thể đến nếu bị ốm. Bà lên tiếng giữ Roslyn ở lại nói chuyện với mình đồng thời cho phép các học viên được tự do hoạt động, hầu hết tân sinh đều về ký túc xá sắp xếp đồ đạc của mình.

Roslyn dưới nhiều ánh nhìn lén lút của các đàn anh, đàn chị đứng ngoan ngoãn trước mặt chủ nhiệm của mình. Cô không cảm thấy giáo sư gọi mình ở lại có ác ý, có thể bà ấy chỉ muốn dặn dò đôi lời mà thôi.

"Trưa mai sau khi ăn xong con đến bệnh thất để phu nhân Pomfrey kiểm tra cơ thể, chắc chắn không có chuyện gì thì tốt. Nếu trong quá trình học hoặc sinh hoạt cảm thấy khó khăn cứ đến tìm huynh trưởng hoặc trực tiếp đến bệnh thất, ta sẽ giúp con giải thích với các vị giáo sư khác." Giáo sư Sprout quả nhiên nhẹ nhàng nói với cô, khi nói xong bà còn mỉm cười dỗ dành cô học sinh mới với dáng vẻ thấp thỏm. "Không có chuyện gì đâu, chỉ là buổi kiểm tra thường niên mà thôi."

"Vâng ạ." Roslyn ngoan ngoãn trả lời, dù cô biết cơ thể mình không sao hết, tệ nhất thì hơi thiếu dinh dưỡng do nằm bất động đã lâu mà thôi. Nhưng đối với những vị phù thủy này, cô chính là một đứa nhỏ vì bị bạo động phép thuật mà hôn mê mấy năm, suýt chút bị biến thành Squid, trước khi chắc chắn rằng lõi phép thuật của cô đã ổn, bọn họ vẫn sẽ kiểm tra thường xuyên.

Giáo sư Sprout thuận tay xoa đầu cô rồi để cho cô về ký túc xá sắp xếp đồ đạc, ngày mai đã bắt đầu năm học mới đầy thú vị hiển nhiên mọi người nên chuẩn bị tâm lý trước đã. Roslyn đi lên cầu thang tìm đến phòng của mình, cô được xếp vào chung với Hannah Abbott, Susan Bones, Megan Jones và hai cô bạn Hufflepuff khác. Cô chưa từng nhìn thấy tên của họ trong bản gốc nên có thể họ chỉ là nhân vật quần chúng không có độ tồn tại, nhưng cô vẫn mong mình và họ có quan hệ tốt, dù ít hay nhiều.

Khi Roslyn đi vào phòng, năm cô gái cùng lúc ngẩng đầu nhìn qua, vì còn nhỏ nên chẳng thể che giấu nét mặt của mình, bọn họ vừa tò mò vừa thăm dò nhìn cô. Cô gái tóc đỏ mỉm cười, chậm rãi lên tiếng chào hỏi với bọn họ, thật ra Hannah Abbott cũng rất tốt, nếu có thể kết bạn với cô ấy thì không gì tốt hơn.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net