Chương 20: Bệnh thất

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Ồ không, mình không phải phù thủy thuần chủng, cũng không liên quan gì đến giáo sư Sprout cả!" 

Roslyn ngồi trên giường của mình ôm lấy cái gối đã được đổi mới hoàn toàn nhờ sự chăm sóc kỹ lưỡng của Hogwarts, cô khoang chân lại, phẩy tay cười bác bỏ ý của những người bạn cùng phòng. Thật ra cô cũng không muốn giấu giếm gì, nhưng chuyện này khiến cho nhiều người chú ý thì sự quan tâm của họ càng làm cô không quen, dù sao cô đâu thật sự có bệnh.

"Chỉ là khi còn bé mình đã bị bạo động phép thuật, giới phù thủy có lo lắng cho những trẻ em thế này mà nhỉ? Sau đó mình rơi vào hôn mê, chỉ mới tỉnh lại gần đây thôi nên các giáo sư có vẻ lo lắng, bọn họ chỉ sợ mình không cẩn thận lặp lại tình trạng lúc trước." Cô sờ sờ lên áo gối màu vàng nhạt trong lòng mình, ngượng ngùng nói tiếp trong ánh mắt tràn ngập lo lắng của năm người bạn cùng phòng. "Giáo sư Sprout vẫn luôn tốt bụng và dịu dàng như thế từ lúc gặp mình đến giờ nên mình mới muốn đến Hufflepuff, dù sao ở các nhà khác mình cũng không quen."

"Vì thế nên bồ mới phân loại lâu như vậy à?" Susan Bones nhớ lại khoảng thời gian trước bữa ăn tối, cô nàng ồ lên rồi tò mò hỏi. 

"Mình tốn thời gian lâu lắm à?" Roslyn thấp thỏm hỏi lại, cô đã bị mũ Phân loại và hệ thống dọa cho hết hồn, hết vía, cũng quên mất thời gian phân loại đã trôi qua bao lâu. Lúc cô được phân đến nhà Hufflepuff còn thấy mọi người ngập ngừng trong chốc lát, thật sự làm cho cô lo lắng.

"Không quá lâu đâu." Hannah Abbott lắc đầu, cô gái với mái tóc vàng hoe thắt hai bím đổ trên vai nhỏ nhẹ nói.

Roslyn thở phào nhẹ nhõm, không quá gây chú ý là được. 

"Nhưng cũng không nhanh nhỉ, cũng tầm năm phút đấy." Một trong hai cô bạn xa lạ lên tiếng, mái tóc ngắn màu nâu be được vuốt gọn bằng băng đô màu đỏ rượu.

"Và mọi người đều bất ngờ." Megan Jones cũng lên tiếng.

Trái tim vừa về chỗ của Roslyn rung rinh, cô lại lo lắng quay sang nhìn Susan Bones, cô bạn thuần chủng duy nhất đồng thời là người biết nhiều về thế giới phù thủy nhất phòng. Roslyn tự cảm thấy bản thân chỉ biết được bề mặt, thật sự không sánh được với những người trong cuộc thế này.

"Ồ không có gì đâu, chỉ là bọn họ ngạc nhiên khi bồ chọn Hufflepuff thôi." Susan nhìn ra cô ũ rũ liền lên tiếng an ủi, cách một khoảng rộng giữa phòng, các cô gái vỗ về người bạn mới xui xẻo này. "Bồ biết đó, nếu không thì bây giờ sẽ biết, Hufflepuff luôn bị xem nhẹ trong Hogwarts, không tính đến cúp nhà hay Quidditch, chỉ tính về danh tiếng thôi đã kém hơn ba nhà kia nhiều. Trước nay không ít học viên tốn thời gian phân loại, nhưng bọn họ đều được xếp đến Gryffindor hoặc Slytherin, Ravenclaw cũng không kém. Nhưng chọn Hufflepuff, là lần đầu trong mấy trăm năm trở lại rồi thì phải."

"Hufflepuff không tệ chút nào." Roslyn hơi nhíu mày, cảm thấy bản thân Hufflepuff lại xem nhẹ chính nhà của mình thật hết nói nổi. Nhưng thiết lập của ngôi nhà Lửng, đúng là được khai thác kém hơn các nhà khác, nếu không phải cô ngẫm nghĩ và nghiên cứu lâu cũng sẽ mù mờ như bọn họ mất.

Susan không bị cách cắt ngang của cô làm cho khó chịu, cô nàng mỉm cười, gật đầu chắc nịch với ý kiến của cô. "Đúng vậy, Hufflepuff không tệ chút nào!"

Rốt cuộc Roslyn cũng bị Susan chọc cười, cô nheo đôi mắt xanh lơ lại cười rộ lên, các cô bạn khác cũng bị lây san, căn phòng ngủ mới mẻ ngây lập tức tràn ra sự vui nhộn. Bọn họ lập tức cảm thấy thoải mái hơn, mỗi người tự nói về mình trong một chút rồi tắt đèn, cùng nhau thả màn xuống chuẩn bị đi ngủ. Sáng mai bọn họ có tiết bùa chú của giáo sư  Filius Flitwick, buổi chiều sẽ có tiết lịch sử phép thuật của giáo sư Cuthbert Binns, dường như không trùng với Gryffindor tiết học nào cả.

Roslyn thầm nghĩ Gryffindor và Slytherin đúng là oan gia ngõ hẹp, ghét của nào trời trao của đó, từ từ, thành ngữ dùng sai rồi. Tự kiểm điểm lại vốn từ vựng của mình, cô bạn tóc đỏ đi vào giấc ngủ, mơ màng trải qua một đêm.

Sáng hôm sau Hannah là người dậy sớm nhất, cô bạn soạn đi soạn lại tài liệu của mình sau đó mới ngập ngừng đến từng giường gọi bạn cùng phòng dậy, Roslyn dụi mắt ngồi dậy khi vừa nghe thấy tiếng thì thào của cô ấy. Cô xoa mái tóc dài rối bời của mình đi vào phòng vệ sinh rửa mặt và thay quần áo, ngay khi cô ra thì Susan ngáp dài đi vào, khi bị phát hiện cô nàng còn đỏ bừng cả mặt.

Roslyn cười cười an ủi cô bạn, sau đó ngồi cạnh hòm đồ của mình lấy ra tập vở và bút mực chuẩn bị cho việc ghi chép lại lý thuyết ngày đầu tiên, đương nhiên không thể nào quên được cây đũa phép thân yêu của mình. Từ lúc nhận được nó về tay Roslyn chưa từng dùng nó đúng cách, cô không dám sử dụng phép thuật khi chưa có ai hướng dẫn dù lý thuyết từ sách vở cô đã nắm được kha khá rồi, hơn nữa hệ thống cũng đảm bảo cô có thể. Nhưng mà cô đã trải qua thế giới thực từ bé đến lớn, đã quen với việc phép thuật là không có thật, lúc này cô vẫn còn chưa hoàn toàn xóa tan được nó.

Mong rằng lúc này, đã ở Hogwarts rồi, có các giáo sư ở bên cạnh hướng dẫn, cô có thể lấy lại được tự tin của mình.

Các cô nàng Hufflepuff cùng nhau rời khỏi phòng sinh hoạt chung và đến đại sảnh đường để dùng bữa sáng, lúc này vừa lúc đến giờ ăn của mọi người nên trong phòng đông đúc người. Roslyn nhìn quanh quất về dãy bàn Gryffindor dù cô cảm thấy xác suất tìm thấy Ron và Harry không cao, hai người họ nổi tiếng ngủ nướng đến sát giờ mới vội vã chạy xuống. 

Ấy vậy mà cô thật sự nhìn thấy hai người họ, cả hai đang ngồi ở bàn Gryffindor, cô còn chưa kịp cảm thấy kỳ tích đã gặp sắc mặt tái xanh của Harry. Trông cậu ta còn xanh xao và trắng bệch hơn hôm qua nhiều, chẳng lẽ mới ngày đầu nhập học đã có chuyện phiền toái tới tìm rồi sao? Roslyn hơi lo lắng nhìn từ xa, cô cũng muốn đến hỏi han lắm nhưng lúc này các thành viên Hufflepuff vẫn còn nhiều nghi hoặc sau chuyện đêm quan, giờ cô tiếp cận Harry, chắc hẳn bọn họ sẽ nghĩ ra cái gì đó. 

Roslyn nhủ thầm, sau khi khám bệnh xong cô sẽ trích thời gian đến tìm Ron hỏi chuyện vậy.

Bữa sáng và tiết học bùa chú trôi qua rất êm đềm, giáo sư Flitwick không hổ là chủ nhiệm nhà Ravenclaw, ông ấy sở hữu một đầu óc rất tuyệt vời, gần như tất cả các câu hỏi của học viên đều được giải đáp. Roslyn dưới sự dạy dỗ của giáo sư rốt cuộc lần đầu tiên sử dụng đũa phép, ánh sáng le lói trên đầu đũa khiến cho trái tim của cô phập phồng, là tự hào và phấn khích.

Vị giáo sư người lùn giao bài tập về nhà cho các học viên, vì là buổi học đầu tiên nên bài tập về nhà rất nhẹ nhàng, bọn họ chỉ cần viết lại nội dung bài giảng và soạn nội dung bài mới tiết tiếp theo thôi. Vì Hufflepuff và Ravenclaw học cùng nhau nên đối với giáo sư Flitwick đây là một tiết học thuận lợi, cả hai nhà đều có những học viên chăm chỉ và ngoan ngoãn, không để ông nhọc lòng. Chỉ cần hôm nay lên lớp có chép bài, học viên đó gần như đã làm xong bài tập về nhà rồi.

Giờ ăn trưa lại trôi qua, Roslyn tạm biệt Hannah và Susan, một mình đi đến bệnh thất, trước đó cô vẫn luôn nhìn ngó thử thì phát hiện không thấy Ron và Harry đâu, Hermione vẫn ở đó chứng tỏ lớp của Gryffindor đã tan rồi. Lấy làm lạ, cô mới tiến đến hỏi thăm cô nàng tóc xù biết tuốt nhà sư tử, Hermione có vẻ ngạc nhiên khi cô lên tiếng nhưng rất nhanh đã trả lời.

Và ngạc nhiên thay. "Harry ngất trong tiết Độc dược, Ronald mang cậu ấy đến bệnh thất rồi. Có lẽ bọn họ đang nghỉ ngơi ở đó."

"Harry ngất?!" Roslyn thốt lên đầy kinh ngạc, trong tiểu thuyết không có chuyện này, chẳng lẽ đây là hiệu ứng cánh bươm bướm khi cô xuất hiện hay sao. Dường như việc Harry ngất lần này có liên quan đến cô, cô nàng tóc đỏ rối rắm, cám ơn Hermione đã nói với mình liền nhanh chóng rời khỏi đại sảnh đường.

May mắn từ đại sảnh đường đến bệnh thất không xa lắm, Roslyn theo sự hướng dẫn của các bức tranh treo tường tìm được cửa vào, cô gõ cửa hai cái sau đó mở ra. Trong phòng được bài trí gọn gàng và ngăn nắp, các giường bệnh nằm song song với nhau và được ngăn cách bằng những cái màn trắng, kệ đựng thuốc dựa lên tường, bên trong có đủ loại bình thuốc với nhiều màu sắc khác nhau, có hai cánh cửa đối diện nhau. Bên trái có treo biển "Đừng làm phiền", bên phải là cửa phòng bình thường, có lẽ dẫn đến phòng bệnh khác.

"Xin chào, phu nhân Pomfrey, con là Roslyn Hazard ạ." Roslyn nhìn quanh căn phòng không thấy bóng dáng của vị y sĩ duy nhất tại Hogwarts, vì thế cô đành lên tiếng kêu lên, mong thu hút được sự chú ý của bà ấy.

Lúc này một cái đầu đỏ từ cái giường xa cửa nhất, trong cùng nhất thò ra, Ron giương cặp mắt xanh dương ngạc nhiên nhìn cô, miệng há ra tính nói gì đó nhưng nhanh chóng khép lại. Cậu trai quay đầu lại nhìn trong màn, cẩn thận lách khỏi giường tiến đến gần cô bạn.

"Harry?" Roslyn đưa mắt nhìn rèm giường thả xuống, lại nhìn Ron đang gãi tóc bối rối nhìn mình.

Ron gật đầu, cậu cảm thấy hơi ngại ngùng vì bị bắt gặp đang lười biếng ở đây, dù cho cậu có lý do đàng hoàng. Ra hiệu cho cô bạn nhỏ giọng xuống, cậu thì thà thì thầm. "Sao cậu đến đây, cảm thấy không khỏe sao?" Nói xong còn nhíu mày đánh giá cô mấy lượt, cậu vẫn nhớ thể trạng của cô không tốt.

"Mình không sao, giáo sư Sprout dặn mình đến kiểm tra sức khỏe thôi, nghe bảo là kiểm tra định kỳ." Roslyn được quan tâm mà ấm lòng, cô cũng nhỏ giọng trả lời.

"Thế thì tốt rồi, có chuyện gì cứ nói với mình nhé?" Ron cảm thấy bản thân là người thân thiết với Roslyn nhất nên có trách nhiệm bảo vệ cô bạn, huống chi cô ấy vừa nhỏ vừa yếu, giống như Ginny vậy làm cậu không ngớt lo lắng.

Cô bật cười, gật đầu đồng ý với cậu. Bọn họ còn muốn nói chuyện tiếp thì phu nhân Pomfrey xuất hiện, trên tay bà ấy là một hộp thuốc đủ màu khác, mà chưa cần mở nắp ra đã biết nó không dễ uống một chút nào. Ron nhân cơ hội y sĩ không có ở đây mà ngủ được một giấc, lúc này bị bà ấy đuổi ra ngoài, chỉ có thể tiếc nuối rời đi.

Roslyn được phu nhân Pomfrey dùng bùa chú kiểm tra cơ thể toàn diện, sau khi xác nhận cô chỉ bị thiếu dinh dưỡng và cơ bắp bị teo lại do không được hoạt động ra bà liền cho cô uống hai bình thuốc, nghe bảo giúp đẩy nhanh quá trình phục hồi. Sau khi uống cô liền cảm thấy tay chân của mình rã rời, uể oải không có sức, liền được bà trấn an đó chỉ là tác dụng của thuốc, chẳng mấy chốc sẽ bình thường trở lại. Thế là cô gái nhỏ được phu nhân đặt ở trên giường, yên tĩnh ngấm thuốc.

Chẳng mấy chốc bệnh thất đã yên ắng, ngoại trừ tiếng thở nhè nhẹ của hai thiếu niên ra chẳng còn có âm thanh gì nữa. Roslyn đặt hai tay lên bụng, mắt nhìn lên trần nhà, dù cơ thể có mệt mỏi thì đầu óc của cô vẫn còn hoạt động tốt, không hề buồn ngủ chút nào.

[Harry Potter đang có chuyện phiền lòng.] Hệ thống lặn suốt cả ngày rốt cuộc trồi lên.

[Tôi biết, nhưng lúc này bọn tôi vừa mới quen nhau khó mà để cậu ta mở lòng lắm. Huống chi bây giờ Harry còn thông minh hơn trong tiểu thuyết nữa.] Roslyn âm thầm thở dài, trả lời hệ thống.

[Nếu ban đầu ngài chọn liên kết với Harry Potter thì tốt rồi.] Hệ thống u ám nói, nó vẫn còn canh cánh trong lòng khi ký chú lựa chọn như vậy, thật là không thể hiểu được tinh thần làm nhiệm vụ của người này.

Theo cách hệ thống cố ý nhắc nhở và để ý đến tình trạng của Harry, Roslyn nghĩ thầm không lẽ lần này thật sự liên quan đến cô, còn ảnh hưởng đến việc làm nhiệm vụ nên nó mới rên rỉ như vậy? Để xem nào, cô đã tác động gì lên Harry nhỉ? Bọn cô chỉ chào hỏi nhau như bạn bè thông thường, sau đó cô cho cậu ấy xem quyển bút ký của Peter Pettigrew, à, có lẽ đáp án là nó. 

Roslyn xoay đầu hướng đến giường của Harry, dường như muốn xuyên qua màn trắng nhìn rõ vẻ xanh xao của cậu nhóc mới mười một tuổi. Dù Harry có thông minh hơn thì cậu ấy vẫn là một đứa trẻ, khi biết sự thật về cái chết của bố mẹ, sự phản bội của người bạn thân nhất của bố, oan khuất của cha đỡ đầu, ắt hẳn không cảm thấy dễ chịu. Đứa trẻ này có lẽ đã gặp đả kích lớn rồi.

Cô nhíu chặt mày, mắng bản thân không suy nghĩ kỹ càng đã mang quyển sách đó cho Harry xem, nếu cô cẩn thận nghĩ lại sẽ không để cậu ấy chịu cảnh như vậy. Hiện tại chỉ còn cách giúp cậu ấy bớt khổ sở, giải tỏa một chút tâm trạng mà thôi. Cơ mà Harry vẫn chưa tin tưởng cô, khác với Ron vừa gặp đã thích, đặt lòng ngoài da, Harry tinh tế và khép kín hơn nhiều.

[...Hệ thống, tôi muốn dùng quyền lợi.]

[Ngài muốn thay đổi điều gì, ký chủ?] Hệ thống đoán trước được cô sẽ dùng đến nó liền lên tiếng ngay lập tức, trông còn có vẻ hả hê hơn nữa.

Được rồi, muốn cười thì cười đi, dù sao lần này Roslyn vẫn hấp tấp quá rồi.

________

Chúc mọi người năm mới vui vẻ, tràn đầy hạnh phúc!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net