Chương 21: Draco

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi trở về từ bệnh thất Ron cảm thấy bụng mình trướng trướng, liền quyết định đi dạo xung quanh, xem như làm quen đường nẻo. Vẫn còn thời gian từ đây đến tiết học chiều, cậu dư dả để khám phá Hogwarts, còn nếu thật đi trễ thì báo rằng mình bị lạc thôi.

Đã quen với việc bị anh em gái chê cười, lần đầu tiên Ron thấy mình có suy nghĩ lạc quan như thế. Dù đến cuối cùng, cậu lại hối hận với quyết định của mình.

Cậu nhóc tóc đỏ cao lêu nghêu với tay chân dài loằng ngoằng dọc theo hành lang đảo quanh, cậu ngắm nhìn các bức tranh treo tường chuyển động, lại ngó nhìn sân cỏ cùng mặt hồ đen phẳng lặng. Có những học viên đi lướt qua người cậu, Ravenclaw nghiêm túc và cao ngạo, Hufflepuff hiền lành và ít nói, Gryffindor thân thiện và ồn ào, còn có cả Slytherin kiêu căng và tự phụ. Vừa nghĩ tới đó, cậu liền nhìn thấy tốp ba Slytherin đứng trước mặt mình, ở giữa là Malfoy không đội trời chung.

"Weasley."

"Malfoy."

Ron như lâm đại địch nhìn chằm chằm tên nhóc chỉ thấp hơn mình một chút đối diện, rõ ràng tên này chẳng to con bằng nhưng lại làm cậu cảm thấy nguy hiểm. Có lẽ do cậu ta là Tử Thần Thực Tử con?

Ron, chúng ta có chuyện cần nói.

Giọng nói của cô gái nhỏ đột nhiên vang lên trong đầu cậu, Ron ngay lập tức nhớ lại trận cãi vả của mình và bạn tốt. Nhất thời xoắn suýt, đúng là Roslyn nói không sai, còn rất có lý, cô ấy có hẳn dẫn chứng và ví dụ hoàn hảo. Nhưng mà Ron đã được giáo dục như thế từ lâu, hơn nữa những phù thủy quý tộc vẫn luôn đối xử kỳ cục với gia đình cậu, ông Weasley cứ cách vài ngày lại oán trách Malfoy trên bàn cơm, cậu thật sự không thể nghĩ tốt cho họ.

Draco kỳ quái nhìn biểu cảm của quỷ tóc đỏ đối diện, ban đầu cậu vẫn tràn ngập địch ý với cậu ta, thế mà giây sau lại nhăn mày khó xử, cuối cùng tựa như chịu thua gì đó mà bất lực lên tiếng. Giọng điệu cũng nhẹ nhàng hơn lúc nãy, khiến cho quý tử nhà Malfoy nhướng cả mày lên.

"Có chuyện gì không, Malfoy?"

Vốn dĩ Draco còn có ý sẽ cùng Ron cãi một trận to, cậu ta cảm thấy nhà Malfoy và Weasley gặp nhau không nháo thì khó, giống như bố của cậu ta vậy. Vị gia chủ nhà Malfoy cao cao tại thượng luôn dễ dàng bị người đàn ông thô lỗ họ Weasley chọc cho tức điên, hai người vẫn thường đánh nhau mỗi lần gặp mặt. Việc đó làm fan hâm mộ cuồng nhiệt của Lucius Malfoy trợn to mắt, không thể tưởng tượng nổi.

Nên gặp phải cảnh Ron nhẹ nhàng nói chuyện với mình cậu trai tóc bạch kim cảm thấy không quen, im lặng một lúc mới kỳ kỳ quái quái nói.

"Pot, Harry làm sao vậy?"

Ron mím môi khi nghe thấy Draco đổi cách gọi tên của Harry, cảm giác bạn tốt sắp bị khuân mất làm cậu khó chịu. Đồ vật của riêng Ron không có nhiều, quần áo, tập sách đến cả đũa phép cũng là của anh trai để lại, chỉ có một bộ cờ phù thủy cũ và con chuột béo núc ních là của cậu. Đã quen với việc san sẻ đồ dùng, cậu cứ ngỡ mình sẽ quen cả việc Harry có người bạn khác, nhưng khi đó là Malfoy cậu vẫn không vui.

Dù thế đó là quyết định của Harry, cậu ấy muốn làm bạn với ai là chuyện của cậu ấy, cậu không có quyền ngăn cản.

Nghĩ đến đó Ron càng cảm thấy uể oải, hai vai gầy căng cứng cũng rũ hết xuống, treo ở bên người. Cậu không chút sức lực trả lời người đối diện. "Harry thức khuya cả một đêm nên không có tinh thần, thân thể lại bị suy nhược, thiếu dinh dưỡng. Phu nhân Pomfrey giữ lại một ngày."

"Lại nói, nhà Muggles nuôi Harry chẳng ra gì cả! Không dạy dỗ cậu ấy trước thì thôi đi, đến cả ăn uống cũng không đầy đủ, đôi tay cậu ấy đều tràn đầy vết chai, thậm chí người còn không có chút thịt nào cả! Khi phu nhân Pomfrey kiểm tra còn phát điên mắng chửi một trận, thật không hiểu nổi, sao lại có người tàn nhẫn với trẻ con như thế chứ?!" Ron đã nói liền nhịn không được mà oán trách, cậu nắm chặt áo chùng bên hông, mặt mũi nhăn tít cả lên, lớn giọng càu nhàu. "Rõ ràng, rõ ràng cậu ấy là con trai của gia tộc Potter, cuối cùng lại như một Muggles không biết gì về phù thủy cả. Đến bố mẹ cũng chẳng được ai kể lại, nếu không phải Roslyn có nhật ký của Peter Pettigrew thì Harry còn chẳng biết gì về họ cả."

Draco thu lại ngạc nhiên khi thằng nhóc tóc đỏ bỗng dưng tuôn một tràng ra, cảm giác khó chịu khi có một giọng nói cứ lải nhải bên tai vừa trồi lên thì cậu ta đã chú ý đến chuyện khác. "Peter Pettigrew?"

"Ồ, đúng. Chính xác là tự truyện của Peter Pettigrew." Ron bị cắt ngang chuyện đang kể liền khựng lại, giống như đang phân tích câu hỏi của cậu ta, sau đó gật đầu trả lời.

"Là hàng thật à?" Draco cảm thấy lạ lẫm hỏi, đã từ nhỏ nghe những câu chuyện truyền kỳ của anh hùng lớn lên. Còn chưa kể đến bộ sưu tập lác đác thẻ ếch mà cậu ta giấu nhẹm đi, thì chắc hẳn cậu ta biết người đó là ai.

Một trong những thành viên của Gryffindor, nghe nói chết vì ngăn cản một Tử thần thực tử giết gần 100 Muggles. Hắn ta có liên quan gì đến bố mẹ của Harry Potter?

"Không biết, tôi còn chưa đọc nữa. Roslyn để Harry mượn trước." Ron chần chờ trả lời, vì cậu thật sự không biết, trước nay Roslyn tuồn sách gì sang cậu đều sẽ xem hết nhưng không để ý nguồn gốc của chúng lắm. Miễn không phải sách về phép thuật hắc ám thì cậu đều nuốt được, dù đọc buồn ngủ quay mòng mòng.

"Vậy là Harry chiều nay sẽ không tham gia lớp học?" Gryffindor và Slytherin chiều nay còn có một lớp bùa chú, Draco hỏi như vậy cũng không sai lắm. Dù sao bọn họ có học chung, ngồi gần, ừ chuyện này thì chắc không thể.

"Có lẽ là vậy." Ron không chắc chắn lắm mà trả lời, nhưng nhớ lại cậu bạn tốt ngủ mê mệt trên giường cậu lại gật đầu chắc nịch. "Dù sao phu nhân Pomfrey cũng sẽ không để cậu ấy rời đi sớm."

Draco hài lòng với thông tin mới có liền chuẩn bị rời đi, hai bên thiếu niên cẩn thận nhìn nhau, vẻ khó xử thoáng qua trong một chốc rồi tan đi. Cả hai lựa chọn không chào hỏi gì mà quay lưng đi, Ron tiếp tục đi dạo mà Draco dắt theo hai tùy tùng đi hướng đến hầm.

Đây có lẽ là màn đối đầu hoà bình nhất mà tất cả học viên Hogwarts không thể ngờ được, dù sao tiếng tăm của hai nhà đều đã bay xa, dường như ai cũng nghe qua một chút. Đến cả giáo sư McGonagall đi đến cũng ngoài ý muốn mà ngạc nhiên, mặc dù không thân thiện lắm nhưng bốn đứa nhỏ không lớn tiếng mắng chửi cũng không đánh nhau gì cả, ý định trừ điểm nhà cũng biến mất. Thậm chí vị giáo sư nghiêm túc còn nở nụ cười, như thế có phải tốt lắm không.

Cả Ron và Draco đều không ngờ được bọn họ chỉ vừa tán gẫu đôi chút vấn đề về Harry thôi, mà đám người nhiều chuyện trong Hogwarts đã biên thành một tập truyện ngắn. Gì mà thế chiến Hogwarts, chồn đỏ, chồn trắng gì đó linh tinh mãi đến sau này mới truyền đến tai cả hai, thông qua Roslyn ở Hufflepuff mua được tập san.

Quý tử nhà Malfoy thả hai cận vệ vào đến phòng sinh hoạt chung của Slytherin liền đi tiếp xuống hầm, gõ cửa phòng vị chủ nhiệm nhà đồng thời là người giám hộ của chính mình. Khi nhận được sự cho phép, cậu ta liền đẩy cửa ra, đi vào bên trong.

Người đàn ông với mái tóc đen dài tới cổ tràn đầy bóng nhờn đang đứng cạnh bàn, trên mặt bàn xếp đầy thảo dược và các loại nguyên liệu điều chế ma dược, cái nồi nhỏ đặt trên bếp đang bốc lên khói trắng, chất lỏng bên trong màu vàng nhạt đang sôi ùng ục. Draco đi đến gần vị cha nuôi tính tình không tốt lắm, cẩn thận nghiên cứu nét mặt của hắn, đợi người này lên tiếng trước.

"Có chuyện gì, Draco?" May mắn hôm nay Snape không buồn bực, vì thế dù bị quấy rầy vẫn bình thường mà lên tiếng. Cũng không châm chọc hay khiêu khích gọi tên dòng họ của cậu ta.

Draco bỗng nhiên nhớ đến sự áp bách trong lớp học ban sáng, với khí thế đó của cha nuôi, ngay cả cậu ta cũng không có ho he rục rịch gì. Harry bị ngất đi xem như may mắn, dù sao với sắc mặt tái nhợt đó, giữa chừng đun ma dược gì đó gây ra tai nạn, lớp học sẽ bị Snape biến thành địa ngục.

Ngoan ngoãn móc ra từ trong túi đồ một cái bao đồ được gói lại đẹp đẽ theo cách Slytherin nhất, Draco dưới cái nhướng mày tinh tế của cha nuôi, cẩn thận lên tiếng. "Con muốn xin một ít bình ma dược điều dưỡng thân thể, trường thân tráng kiện các loại."

Snape chưa nói gì cả, trước tiên vung đũa phép thu hết chất lỏng trong nồi vào cái bình nhỏ bên cạnh, từ màu sắc đến mùi hương đều không sai lệch với yêu cầu của hắn. Tâm trạng tốt đặt ma dược sang một bên, hắn không nhìn đến đồ vật trong tay đứa trẻ tóc bạch kim, chỉ quan sát dáng vẻ khẩn trương của cậu ta, chậm rì rì lên tiếng. "Ngươi không khoẻ?"

"Không phải con." Draco lắc đầu sau đó nuốt nước bọt, dùng giọng nói thật bình tĩnh mà giải đáp thắc mắc vừa đưa ra. "Là đưa cho Harry Potter ạ."

Tâm tình tốt của Snape ngay lập tức giảm xuống, hắn cau chặt mày nhìn chằm chằm vào đứa nhỏ trước mặt, khí thế bộc phát theo bản năng. Hắn cũng không phải đang giận chó đánh mèo, chỉ là khi nhắc đến bất luận thứ gì liên quan đến tên khốn kiếp kia đều nhịn không được tức giận. Ngay cả Harry Potter cũng như thế, dù đứa nhỏ có mang đôi mắt của Lily đi nữa thì vẻ ngoài như tóc tai và gương mặt đều y hệt James Potter, như một khuôn đúc ra.

Thế mới có lý do vì sao lúc sáng hắn lại hống hách và nghiêm khắc với đứa nhỏ đó như vậy, mỗi lần có Potter xuất hiện, hắn đều cảm thấy muốn mù. Sau đó Harry ngất bị đưa đi, tâm trạng của hắn mới tốt hơn một ít.

Snape xoa trán ngăn lại sự tức giận trong lồng ngực của mình, đánh giá lại tình hình trong một lúc. Nhìn con trai nuôi đang khẩn trương bên cạnh, dù nén xuống sự thô lỗ vẫn có thể nhìn ra suy nghĩ của cậu ta, như một đứa trẻ.

"Tại sao?"

Có lẽ do họ là Slytherin cũng có thể là do từ nhỏ đã tiếp xúc ít nhiều đối với vị cha nuôi này, Draco hiểu câu hỏi của Snape. "Con muốn làm bạn với Harry."

"Lucius?"

"...Đúng vậy." Draco nhìn xuống gạch dưới chân mình, che giấu sự ảo não trong lòng mình, bình tĩnh trả lời câu hỏi của giáo sư.

Snape cũng không nói gì, đây là chuyện của gia đình Malfoy, thậm chí là cách giáo dục riêng của gia chủ, hắn không có quyền can thiệp. Hắn chỉ có thể im lặng đi đến tủ bên cạnh, lấy ra vài ba lọ ma dược để lên bàn trà, sau đó nhận lấy gói quà trên tay Draco.

"Đây là gì?" Snape hỏi.

"Một ít nguyên liệu ma dược mà con thấy hợp ý người ạ." Draco thở ra một hơi, đáp.

Bầu không khí trong phòng may mắn không bị cái họ Potter phá hư, mà Draco cũng có một chút hiểu biết về cha nuôi trước mặt. Gọi Harry Potter thì không được, nhưng gọi Harry thì có vẻ ổn. Rốt cuộc vị cứu thế chủ này đã làm gì cha nuôi vậy, hay là, họ Potter?


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net