Chương 22: Hệ thống tự truyện

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Roslyn còn chưa kịp tìm thời gian thích hợp để nói chuyện với Harry thì cậu trẻ tóc đen đã đến tìm cô, sau bữa ăn tối Harry và Ron đã đến bàn ăn nhà Hufflepuff để tìm cô bạn tóc đỏ. Lúc hai câu trai xuất hiện sau lưng cô, cả dãy bàn nhà Lửng đều hít vào một hơi vì kinh ngạc, đặc biệt là mấy cô nàng ở cùng ký túc xá với cô.

Ron và Harry còn chưa quen với ánh mắt chăm chú và tìm tòi của mọi người, hai cậu trai ngượng nghịu đón nhận ánh mắt ngạc nhiên của cô bạn tóc đỏ, ngỏ lời muốn nói chuyện với cô.

Không hề nghĩ tới chuyện cả hai sẽ chủ động đi tìm mình, Roslyn hết hồn đứng bật dậy, suýt thì làm đổ cả ly nước bí đỏ đang uống dở của Hannah bên cạnh. Buộc miệng xin lỗi cô nàng, cô bước ra khỏi dãy bàn lúng túng nhìn hai cậu trai. Harry nghiêng đầu tỏ vẻ nói chuyện ở nơi khác, vì thế ba cô cậu nhóc cứng ngắc di chuyển khỏi Đại sảnh dưới ánh mắt chăm chú của những người còn lại sau bữa ăn.

Roslyn vô thức đưa mắt nhìn xung quanh quan sát vẻ mặt của mọi người, mặc dù đã biết Harry thường xuyên phải chịu những tầm mắt như thế cô vẫn không ngờ nó đến độ này. Không tính đến Harry, Ron và Hermione có thể chịu được cũng lạ.

Trong một thoáng, cô nhìn thấy một đôi mắt đen thâm trầm nhìn mình, đôi mắt chứa đựng nghi ngờ và khó chịu khiến cho cô rùng cả mình. Nhưng thoáng chốc khi cô nhìn kỹ lại, tất cả cảm xúc đều biến mất, tầm mắt đó cũng dời đi nơi khác.

Ron xung phong dẫn hai người ra hồ đen, nơi chẳng ai đến sau khi trời sụp tối, cậu nhóc tóc đỏ còn tự hào nói bản thân mình đã nhớ gần hết các con đường trong Hogwarts này rồi. Hai cô cậu vì ốm nên phải nằm trong bệnh thất ngày đầu tiên trầm trồ, hưởng ứng sự khoe khoang của cậu bạn.

"Harry thấy ổn hơn chưa?" Roslyn cởi xuống áo chùng để trải lên cỏ sau đó ngồi xuống, hai cậu trai thì tùy tiện ngồi bệt xuống, hoàn toàn không sợ quần áo của mình dính bẩn.

"Mình đã ổn rồi." Harry đã nghe Ron nói về chuyện gặp Roslyn trong lúc cậu ta ngủ, hơn nữa buổi sáng cậu ta ngất đi ngay trong tiết học độc dược mọi người đều biết, lúc ăn tối cũng có nhiều người hỏi thăm nên cậu nhóc tóc đen không hề thắc mắc câu hỏi của cô.

"Cậu thì sao?" Ron chống tay lên hai chân khoanh lại với nhau, hỏi ngược lại cô bạn của mình, cậu vẫn còn nhớ về thân thế của cô đó.

"Mình ổn, chỉ là hơi thiếu dinh dưỡng thôi. Phu nhân Pomfrey cũng bảo lõi phép thuật của mình đã ổn định, chỉ cần một khoảng thời gian nữa mình sẽ khỏe mạnh như mọi người." Roslyn cười vui vẻ vì nhận được sự quan tâm của Ron, dù bản thân cô biết mình không có vấn đề gì hết.

Cậu nhóc tóc đen ngồi ở chính giữa chớp chớp mắt, dường như không hiểu cả hai đang nói vấn đề gì. Ron biết cậu ta thắc mắc cái gì nhưng không thể chủ động nói được, cậu quay sang nhìn cô bạn của mình, giơ tay chỉ chỉ Harry lại chỉ mình, há miệng ngỏ ý hỏi. Thật ra Roslyn cảm thấy vấn đề này nói hay không nói cũng như nhau, cơ mà nếu có người hỏi vẫn sẽ giải thích đàng hoàng, nên cô gật đầu với Ron.

Harry há miệng ra khi nghe Ron kể hết câu chuyện, tuy có một số từ ngữ lạ lẫm mà cậu ta chưa từng nghe bao giờ nhưng đại khái nội dung cậu ta đã hiểu hết. Một đứa trẻ chứa trong người sức mạnh p thuật quá lớn và đến một ngày bùng nổ mà không báo trước, khiến cho tiềm thức và cơ thể bị tổn hại nặng nề, sau khi hôn mê sáu năm lại như kỳ tích tỉnh lại. Lúc này cô bạn ấy còn đang cười tươi trước mặt bọn họ, như thể khoảng thời gian thiếu hụt đó chẳng là gì với cô cả.

Ngừng lại một lúc, cậu trai bốn mắt mới bật thốt ra một tiếng. "A, cậu đã vất vả rồi."

"Không vấn đề gì, mình cảm thấy ổn mà." Roslyn xua xua tay, cô nói thật lòng. Không bàn tới những vấn đề của cơ thể này trước đó chỉ là sự sắp xếp của hệ thống thì so với Harry, thân thế và hoàn cảnh của cậu ta vất vả hơn rất nhiều.

Kể cả khi so sánh với Ron, cô vẫn cảm thấy mình tốt lắm. Cô nghĩ đến Hermione cũng như vậy, không có nhiều vấn đề với gia đình của cô ấy, chính vì thế mà cô nàng đã quyết định xóa ký ức của bố me và đưa họ rời đi. Không dính dáng gì hết về phù thủy, có lẽ là điều kiện tiên quyết để hạnh phúc trong thế giới này.

"Thế, hai cậu gọi mình ra đây làm gì?" Roslyn rời khỏi suy nghĩ của bản thân, cô đặt ra câu hỏi dù cô đã đoán được nguyên do rồi.

"Ồ, phải." Ron kêu lên sau đó nhìn sang cậu bạn của mình, Harry đã nhờ Ron cùng mình đi tìm Roslyn, cậu trai tóc đỏ cũng không biết nguyên do, chỉ là Harry nhờ thì cậu giúp thôi.

Harry đón nhận tầm mắt của hai người bạn, cả hai có cùng màu tóc đỏ và đôi mắt xanh trời ấy thế mà trông lại chẳng giống gia đình gì cả. Có thể là do màu tóc của Roslyn giống màu trái lựu hơn còn tóc Ron lại như màu hoàng hôn, một đỏ hồng và một đỏ cam, cả đôi mắt cũng không giống nữa. Màu xanh trời của Ron trong suốt và đơn thuần hơn, trong khi đó đôi mắt xanh của Roslyn lại bình tĩnh và tự tin hơn nhiều lắm.

Cả hơi thở xung quanh cả hai nữa, Harry nghĩ.

"Về quyển nhật ký kia..." Đôi mắt màu xanh lục sau cặp kính dời đi khôn nhìn về phía hai người bạn, cậu nhìn chằm chằm mặt hồ đen thăm thẳm cách đấy không xa, giọng nói nhỏ nhẹ vang lên. Rõ ràng cậu ta vẫn cảm thấy sợ hãi và lo lắng, cảm giác như bản thân đang đứng giữa một ngã rẽ chẳng biết sẽ đưa mình đi đâu, cậu sợ mình sẽ đi sai đường mà càng sợ hơn nếu bản thân lạc lối. Nhưng đâu đó trong lòng, lại có một giọng nói thúc đẩy cậu ta tiến lên, đến gần với ánh mặt trời, nó bảo cậu có thể tin tưởng họ, đó là con đường đúng đắn nhất mà cậu có thể chọn.

Harry không tin con đường đó là đúng đắn nhất, nhưng lúc này cậu ta lại không có đường khác. Nơi này, một thế giới tràn đầy ma p và phù thủy, một thế giới mà từ bé đến lớn cậu ta chưa từng biết đến chẳng có ai mà cậu ta có thể hết lòng tin tưởng. Bất kể là người dì từ bé đã bỏ bê không quản tới, hay cụ ông hiệu trưởng với nụ cười hiền hòa tốt bụng, người đàn ông khổng lồ tên Hagrid, những người bạn mới và cả người đàn ông toàn thân nhuộm một màu đen, với mái tóc bết dầu và đôi mắt lạnh lẽo như rắn.

Chỉ là so với những người lớn mang nhiều tình cảm chôn giấu trong đôi mắt, cặp mắt xanh trời trước mặt lại ngây thơ và đáng tin hơn. Ít nhất cậu ta có thể nhận ra, cả hai không có ác ý với mình, đặc biệt là Ron Weasley, cậu trai đã dành cho cậu ta đôi mắt rực rỡ hơn cả bầu trời ngày hè và nụ cười ngốc nghếch nhất. Đúng vậy, Harry nhủ thầm trong lòng mình, trông Ron ngốc như vậy dễ tin hơn là người lớn nhiều.

"Quyển nhật ký của Peter Petti, Petiigrew?" Ron nghiêng đầu, cố nhớ lại tên của quyển sách kia, cậu thầm nghĩ rõ ràng ban trưa lúc nói chuyện với Malfoy vẫn còn nhớ. Chẳng lẽ trí nhớ của cậu chỉ tồn tại được 24 giờ thôi à?

"Là Tự truyện của Peter Pettigrew!" Roslyn sửa lại cách đọc của Ron, hình như ngoại trừ những người cùng thời với nhóm Đạo tặc là nhớ đến chứ những đứa trẻ sau này không thể biết được đầy đủ thông tin của bốn người họ. 

Đã không ít lần trong lúc nhấm nháp Harry Potter trong không gian trắng toát cô đã nghĩ rằng do Dumbledore và Phượng Hoàng xã muốn che giấu sự phản bội của Sirius Black - một Gryffindor, ít nhất là muốn giữ lại danh dự cho nhà Sư Tử. Đồng thời bọn họ cũng muốn che giấu Harry về sự phản bội của người đàn ông đó, những người lớn tự chủ trương bảo vệ tâm hồn cho đứa trẻ đã mất đi cha mẹ, cha đỡ đầu và cả họ hàng bên nội. Mà chẳng biết điều đó đã gây nên nhiều thứ hỗn loạn hơn sau này.

"Đúng vậy, chính là nó." Harry lên tiếng cắt ngang suy nghĩ của Roslyn, kéo tầm mắt của cô nàng tóc đỏ trở về trên gương mặt nhợt nhạt của cậu ta. Đứa trẻ với mái tóc rối bời như tổ quạ và đôi mắt xanh rực rỡ hơn bao giờ hết, tựa như một mầm cây len lỏi qua lớp đất đen ngòm và đâm chồi nảy lọc, khung cảnh đẹp không tả xiết. "Nội dung trong quyển sách đó, có thật không?"

Roslyn ngồi nghiêm chỉnh trên tấm thảm được làm từ áo chùng, cô nheo mắt lại sau đó thành thật trả lời câu hỏi của cậu ta. Thật ra đây cũng là sự tò mò của cô khi lần đầu nhìn thấy danh sách một loạt tự truyện và nhật ký tùy thân của hàng ngàn phù thủy từ trước đến nay, đó cũng là lần đầu tiên cô trầm trồ sự tồn tại đáng kính nể của hệ thống.

"Những quyển tự truyện và nhật ký bên trong hệ thống thư viện được tạo ra bởi vô số câu thần chú và ma trận, ghi lại cuộc đời của những phù thủy được cho là đã chết. Thật ra thì cũng khó để khẳng định nội dung bên trong là chính xác vì người đó đã không còn trên đời nữa rồi, nhưng mình tin là nó đúng." Từ trong túi đồ bên hông rút ra đũa phép, cô gái nhỏ khẽ niệm phép gọi ra một tràn giấy da dê ghi chi chít tên sách, Roslyn lặp lại lời giải thích của hệ thống đồng thời nêu ra ý kiến của mình.

Trong lòng cô lại lặng lẽ khẳng định ý kiến của mình, tự truyện của Peter Pettigrew không sai chỗ nào cả, đó là toàn bộ cuộc đời của con chuột béo núc ních đầy ghê tởm.

"Những phù thủy được cho là đã chết?" Harry nhíu mày, đôi con ngươi xanh thẳm được che giấu sau hàng mi dày, cậu ta chọn ra nội dung chính và hỏi.

"Đúng vậy, bất kể người đó sống hay chết, chỉ cần tất cả mọi người đều cho rằng hắn chết thì hắn đã chết rồi." Roslyn làm động tác thả tay xuống, cô bình tĩnh dường như chính mình nói ra không phải là manh mối cho Harry hiểu ra vậy.

Nếu tất cả mọi người đều cho rằng hắn chết thì hắn xem như chết rồi, cũng sẽ có tự truyện của riêng mình bên trong sạp báo, dù cho quyển sách đó sẽ tiếp tục ghi lại cuộc sống của hắn "sau khi chết". 

Harry cụp mắt xuống, cậu ta hiểu ý mà cô muốn nói tới, đồng thời nhớ đến nội dung của quyển sách tối qua mình đã đọc. Dù trận chiến đối đầu với Voldermort đã kết thúc từ mười năm trước, Peter Pettigrew được cho là đã chết vẫn sống, dưới thân phận một con chuột béo. 

Có điều từ sau khi Peter Pettigrew "chết" nội dung trong quyển sách cũng không đầy đủ, tên gia đình nhận nuôi gã và cả cách hắn sống sót qua ngày chỉ được miêu tả giản lược, mười năm ròng của gã chỉ tốn năm trang giấy mỏng dính. Harry nắm tay, nếu có thể biết được gã đang sống ở đâu, cậu ta có thể bắt được gã, trả thù cho cha mẹ.

Đôi mắt xanh sau cặp kính lóe lên tia sáng nhỏ rồi nhanh chóng mất hút, vết sẹo trên trán dường như trở nên đỏ hồng hơn, tựa như vết bớt đang sống dậy vậy. Dù chỉ trong một khoảnh khắc Harry đã ngay lập tức tỉnh táo lại, cậu nắm chặt hai tay, như một đứa trẻ quyết tâm tìm ra bằng được báu vật bị chôn giấu của mình. Cảm giác kỳ quái cũng bị cậu bỏ ra sau đầu.

[Ký chủ, nếu tiếp tục thay đổi tình tiết từ trên người Harry Potter có thể khiến cho sự việc vượt ngoài tầm kiểm soát của chúng tôi.] Hệ thống trong đầu cô chợt lên tiếng, nó rì rầm như muốn oán trách sự lựa chọn không chút IQ nào của ký chủ nhà mình. Nếu liên kết với Harry Potter từ đầu có phải đỡ phiền hơn rồi không?

Hệ thống xuyên qua tầm mắt của ký chủ nhìn về phía đứa nhỏ tóc đỏ đang ngồi đọc tấm da dê dài thường thượt, trông ngây ngốc hết chỗ nói. Nó lại thở dài thêm một lòng nữa sau đó im lặng sau khi nhận được cậu trả lời từ ký chủ. [Tôi hiểu rồi.]

Roslyn nhìn chằm chằm vết sẹo hình tia chớp trên trán của cậu trai tóc đen, ban nãy cô vừa nhìn thấy dao động phép thuật diễn ra ngay lúc Harry cúi đầu xuống. Dù chỉ trong chốc lát, chỉ vừa vặn hai ba giây nhưng lại rất rõ ràng, linh hồn bên trong đó đang tỉnh dậy. 

Thật đúng là một tin xấu, cô buồn bực nghĩ.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net