Chương 23: Cược không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật ra mình cảm thấy, nếu có vấn đề gì cậu có thể đến tìm giáo sư Snape." Roslyn chợt lên tiếng phá tan sự yên lặng ít ỏi hiện tại, đầu của hai cậu nhóc đồng loạt quay phắt sang, trên mặt cả hai đều trưng ra biểu cảm khó tin như thể cô nói cái gì lạ lắm.

"Ôi, Roslyn, cậu đang nói cái quỷ gì vậy?" Ron bật thốt lên ngay lập tức, gương mặt tròn của cậu nhóc hết trắng lại chuyển sang xanh, còn có chút đỏ ửng vì kích động. "Cậu không biết ngày hôm nay ông ta đã làm gì Harry à?"

"Mình biết, mình đã nghe mọi người đồn đãi từ chiều rồi." Roslyn gật đầu bày tỏ mình có, sau đó nhìn vẻ mặt kỳ quái của hai cậu bạn, như thể không hiểu cô đang suy nghĩ cái gì. Cô lại nhìn sang Harry, cẩn thận đánh giá tóc tai và mặt mũi đặc trưng nhà Potter, đúng là chỉ có đôi mắt xanh tinh xảo đó là thuộc về cô Lily Potter thôi. "Nếu đối diện là con trai của tình địch và người mình yêu, mình nghĩ giáo sư Snape thái độ như thế cũng không đến nỗi nào."

Ít nhất đây chỉ là khởi đầu mà thôi, Roslyn chớp mắt thầm nghĩ, nếu hai người này trải qua 6 năm áp bức của Snape khéo lại nhảy dựng lên từ đoạn cô nhắc đến tên của hắn rồi. May mắn hôm nay chỉ là ngày đầu tiên bọn họ chiêm ngưỡng tác phong của Snape thôi, đâu đó trong lòng cô gái nhỏ thở phào nhẹ nhõm, còn có hy vọng.

"Cái gì?!" Ron sững sờ, giọng hét như thể tiếng còi tàu hỏa vang vọng cả một khoảng sân trước hồ đen. Quả thật nhà Weasley di truyền tất cả điểm tốt và xấu cho nhau, cả cái giọng này cũng như thế. 

"Đ, đúng rồi nhỉ?" Harry chỉ hơi kinh ngạc một chút sau đó liền tự gõ vào đầu mình, bên trong tự truyện của con chuột kia có nhắc tới chuyện James Potter mỗi ngày đều kiếm chuyện với một người bạn của Lily Evans, tên đó ở Slytherin, bộ dáng u ám và cặp mắt đen tối luôn nhìn người bạn tóc đỏ với tình cảm khó nói. Đó là Snape, Severus Snape.

Harry là con trai của Lily Evans và James Potter, một người hắn yêu nhất và một người hắn căm ghét nhất. Ở một mặt nào đó, cậu trai với mái tóc đen xù y hệt cha mình và đôi mắt xanh của mẹ hiểu được tâm trạng của người đàn ông đó, bởi dì dượng của cậu cũng thông qua gương mặt này để nhớ về cha mẹ cậu, người mà họ ghét.

Ron không thông minh lắm về chuyện tình cảm của mình, nhưng cậu có thể nghe hiểu chuyện của người khác. Mặc dù cậu không tài nào tưởng tượng nổi cảnh người đàn ông đó đã thích mẹ của Harry, cậu nhóc tóc đỏ bối rối vò đầu của mình, chuyển sang một cách khác để phản đối. "Nhưng, nhưng hắn đã ghét Harry như thế thì làm sao có thể giúp cậu ấy được?"

"Cậu ấy có đôi mắt của mẹ mình mà." Roslyn vừa nói vừa chỉ vào đôi mắt của mình, Harry vô thức giơ tay lên và chạm vào gọng kính cứng cáp, bên trong tròng kính dày là đôi mắt xanh như mầm cây mới nở, xanh mơn mởn và tràn ngập tươi tắn. "Mình tin giáo sư Snape sẽ không tàn nhẫn đến mức vùi dập đôi mắt người mình thương đâu."

"Nhưng hắn, hắn là tình địch của cha..." Harry vô thức phản bác dù giọng nói của cậu ta tràn ngập run rẩy, trong tiềm thức cậu muốn tin tưởng vào người đàn ông đó, người đã mang cậu ta ra khỏi căn phòng chật hẹp dưới chân cầu thang, người mang đôi mắt chứa chan cảm xúc phức tạp nhìn thẳng vào cậu ta. 

Người dường như đứng ở trong bóng tối thắp cho cậu ta ánh sáng, đưa cậu ta đứng dưới mặt trời.

Có điều sự thật bên trong quyển tự sự kia lại làm cho cậu ta không muốn tin tưởng, vì cha cậu ghét hắn lắm, cha cậu và hắn đã giành cả một nửa thời gian ở trong Hogwarts đối đầu với nhau. Đến nỗi hắn sau này còn đi theo Voldermort, phản bội niềm tin của mẹ, chưa từng một lần đối diện với bà ấy từ khi tốt nghiệp Hogwarts.

Có chuyện mà cậu không biết, cậu không hiểu hết được quan hệ của họ.

Giọng nói kia tiếp tục vang lên trong đầu và khiến cho lưỡi của cậu cứng đờ, đúng rồi, cậu không biết chuyện giữa bọn họ là thế nào. Tâm trạng thật sự của hắn và suy nghĩ thật lòng của mẹ, cậu ta chỉ phỏng đoán sự việc dựa trên những việc được kể thông qua quyển nhật ký kia.

"Nếu ta thêm rễ bột của lan nhật quang vào dung dịch ngải tây thì chúng ta nhận được gì?" Roslyn chợt hỏi, cô cẩn thận đánh giá gương mặt tái mét của cậu bạn tóc đen, kể cả vẻ mặt hoang mang của cậu bạn tóc đỏ.

"...Mình không biết." Harry không có ôn tập trước vì bận đọc quyển tự truyện kia suốt một đêm, dĩ nhiên dù cậu có ôn cũng không biết đáp án của câu hỏi này, nó làm gì có trong chương trình giảng dạy của năm nhất chứ. Cậu im lặng một lúc rồi lặp lại câu trả lời ban sáng của mình.

"Cậu có thể đế thư viện để tìm đáp án, hoặc có thể nhờ bạn bè hoặc huynh trưởng giúp đỡ." Roslyn lại cười, rõ ràng cô biết câu trả lời nhưng lại không chịu nói cho cậu nghe.

"Cậu biết mà phải không? Sao cậu không nói luôn?" Ron ngồi một bên bĩu môi hỏi, cậu nhóc không cảm nhận được chút nào ẩn ý bên trong của nó.

"Phỏng đoán tâm tư của giáo sư là không nên, rồi còn đi lan truyền lung tung, dù chưa vào học mình vẫn sợ mà." Roslyn đúng tình hợp lý trả lời, cô còn có thể nhìn thấy ánh sáng lóe lên trong đôi mắt xanh lục trước mặt, cô biết cậu hiểu ý rồi. "Mình gợi ý cậu đi hỏi cô bạn tên Hermione Granger trong nhà các cậu, cô ấy có thể biết câu trả lời đó."

Harry gật đầu xem như đã biết sau đó im lặng một lúc, cậu nhóc tóc đen dường như đang suy nghĩ cái gì đó, khoảng chừng mấy phút sau cậu ta lại đứng dậy nói với cả hai. "Mình đi hỏi Hermione, các cậu nói chuyện tiếp đi nhé."

"Ồ, cậu không cần mình đi chung hả?" Ron ồ lên, gương mặt tròn tròn của cậu nhóc hơi ngước lên, tha thiết hỏi.

"Mình thấy cậu còn tò mò với danh sách đó mà, gặp nhau ở dưới tòa thiên văn tối nay nhé." Harry nở một nụ cười dịu dàng, cậu ta nói thế rồi vẫy tay chạy vào trong tháp.

Roslyn và Ron bị bỏ lại ở khoảng sân trước hồ đen rộng lớn, trời đã hoàn toàn tối mịt chỉ có chút ánh sáng chiếu đến từ các ngọn đèn treo tường ở hành lang cách đó không xa. Hai cái đầu đỏ nhìn nhau rồi cười rộ lên, cậu nhóc tóc đỏ mắt xanh quả thật tò mò với danh sách dài đằng đặc mà Roslyn đã biến ra, cậu không biết trong số nhật ký này có người nào mà cậu biết không. 

"Lumos." Giọng nói nhẹ nhàng của cô gái nhỏ vang lên, ánh sáng truyền tới từ đầu đũa phép dễ dàng soi rọi tầm nhìn của cậu trai tóc đỏ, giúp cậu dễ đọc hơn nữa.

Ron trầm trồ nhìn cô bạn, vừa vào ngày đầu tiên cô đã thực hiện được câu thần chú rồi, cậu càng nhận ra cô giỏi giang biết bao nhiêu. So sánh với cậu, chẳng khác gì giữa vách núi và thung lũng, nhíu cặp mày đỏ lại, cậu nghĩ thầm khéo mình còn chẳng bằng thung lũng ấy chứ.

"Cậu sao thế?" Roslyn khoanh tay ôm lấy đầu gối của mình, cô giơ một tay lên để đưa đầu đũa đến gần cậu hơn, giúp ánh sáng hoàn toàn soi rõ trang giấy da dê không thể nhìn thấy điểm cuối cùng.

"Mình chỉ, hơi ghen tỵ thôi." Ron thật thà trả lời, không biết sao nữa, cậu chỉ cảm thấy mình có thể nói hết cho cô biết tâm trạng của mình mà không chút e ngại nào. Còn hơn cả khi đối diện với bố mẹ và các anh trai, như thể cậu đang đứng trước một người xa lạ không hề biết cậu là ai vậy. Dù ý tưởng đó kỳ quái quá mức. "Cậu biết đó, mình không giỏi gì cả. So với các anh trai và cậu, mình chẳng là cái đinh gì hết, đến cả Harry. Mình có thể cảm giác được cậu ấy rất rất giỏi, vầng hào quang xung quanh cậu ấy rất rực rỡ, mình nghĩ trên đời này sẽ chẳng ai tỏa sáng hơn cậu ấy đâu."

"Nên, mình tự ti đôi chút." Ron chốt lại rồi thấp thỏm nhìn sang cô bạn, cậu sợ cô sẽ chê cười mình.

Ấy thế mà đối diện với vẻ mặt lo lắng của cậu lại là nụ cười trong trẻo của cô gái nhỏ, cô bạn với mái tóc đỏ rũ xuống bên vai đang nghiêng đầu dựa vào cánh tay, nụ cười treo trên khóe môi của cô khiến cho trái tim của cậu treo lơ lửng. Không hẳn là lo sợ, cậu cảm thấy mình giống giật mình thì đúng hơn.

"Vậy cậu có muốn cá cược không?"

"Cược gì?"

"Lần thi học kỳ sắp tới cậu sẽ qua được toàn bộ các môn với số điểm ấn tượng, mình cược là cậu có thể."

"Cậu sẽ thua đấy."

"Cậu tin mình không, Ron? Mình tin chắc cậu sẽ vượt qua nó, cá 5 galleon."

"Chết tiệt, mình không có từng đấy galleon đâu!"

***

Harry nhanh chóng băng qua hành lang trải dài của Hogwarts, trước khi các cầu thang xoay chuyển cậu đã bước được gần tới đại sảnh đường, nếu may mắn có thể gặp được cô bạn có mái tóc nâu xù ở đấy. Không thì cậu ta phải đến phòng sinh hoạt chung tìm cô ấy, hoặc phải chờ đến tận lớp chiêm tinh vào buổi tối, còn chưa chắc có thời gian để trò chuyện với cô ấy nữa. Nhớ đến lời dọa nạt của anh Percy nhà Weasley vào việc không được đi lại vào ban đêm, cậu trai nhà Potter hơi rầu rĩ.

Mắt thấy bản thân đã đến bệnh thất, chẳng mấy chốc sẽ đến được đại sảnh đường, Harry vô tình đi lướt qua một cậu học sinh khác đang đứng trước cửa phòng bệnh. Trong một thoáng nhìn qua đuôi mắt, cậu nhận ra đó là một học sinh với mái tóc vàng hoe và khoác áo chùng Slytherin xanh thẫm.

"P, Harry!" Người đó lên tiếng gọi cậu lại, Harry dừng bước chân, vô thức quay đầu nhìn sang người đó.

Tóc vàng và đôi mắt xám xanh, nước da trắng hếu và cặp mắt sắc lạnh như rắn rết, cậu chợt nghĩ, dường như nhà Slytherin nào cũng có đôi mắt lạnh lùng như thế nhỉ. Trong lúc cậu không để ý thì cậu trai đối diện đã đi tới, cậu ta nhíu chặt mày nhìn chằm chằm vào cậu.

"Làm sao đó, Draco?" Harry hiền lành hỏi, dù cậu đang bận muốn chết vẫn đứng yên tiếp chuyện với người đối diện. Dù sao, bọn họ cũng gần là "bạn".

Draco nghe tên mình phát ra từ miệng của Harry liền thở phào nhẹ nhõm, cậu ta cứ sợ Harry sẽ bị tụi Gryffindor tẩy não trở nên chán ghét mình, lúc đó kế hoạch làm thân cũng tan nát theo mất. May mắn Harry không ngu ngốc như lũ sư tử tóc đỏ kia.

Vừa nghĩ như thế, cậu trai Slytherin vừa lấy từ trong túi đựng ma thuật bên hông ra một cái túi vải khác, bên trong là một số bình ma dược cậu ta nhận được từ Snape. "Nghe nói mày không khỏe, trong đây là nước thuốc bổ sung dinh dưỡng. Cho mày đấy!"

Harry nhìn cách tặng quà kỳ lạ của người đối diện, cùng lúc đó là một cảm giác ấm áp dâng lên trong lòng, đây là lần đầu tiên cậu được bạn đồng trang lứa tặng quà. Từ nhỏ đã chịu áp bức từ nhà Dursley nên dù là đi học, Harry cũng không có người bạn nào, tất cả đều tin lời của Dudley cho rằng Harry là một đứa nhóc kỳ quái. Chẳng ai chơi mà cũng không ai tặng quà vào dịp lễ, dù cách nói năng của Draco không tốt, cậu vẫn cảm thấy vui vẻ.

Nhận lấy túi vải từ trong tay của cậu trai nhà Slytherin, Harry cười toe toét, nụ cười thật lòng lan tràn đến tận đôi mắt xanh lấp lánh. Cậu cười nói. "Cảm ơn Draco!"

Draco bị nụ cười hạnh phúc của Harry làm cho ngượng ngùng, cậu ta sờ sau gáy mình hai cái rồi không được tự nhiên quay lưng đi, qua loa tạm biệt câu rồi chạy biến. May mà lúc đi cậu ta không mang theo Crable và Goyle, nếu không Draco cũng chẳng biết trả lời mấy câu hỏi thiếu não của bọn họ ra sao trong trường hợp này nữa. Đại loại như: chúng ta cứ thế đi à? Không muốn cùng Harry Potter nói chuyện một chút nữa sao? Draco, sao mặt cậu đỏ thế?

Chắc chắn, cậu quý tử nhà Malfoy, cậu trai Slytherin sẽ tức đến chửi thề mất.



Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net