Chương 4: Giáo sư Sprout

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Thật tuyệt! Hẻm Xéo rộng kinh khủng, người cũng đông mà hàng hoá thì cực kỳ nhiều và thú vị! Mình không ngờ ở đây vui như vậy luôn, từ khi có ý thức đến nay, đây là lần đầu mình đi ra ngoài, còn có thể nói chuyện với người cùng tuổi! Cảm giác rất kỳ lạ, nó thú vị quá chừng!"

"Aida, mình không có vốn từ nhiều, nhưng mà, trở thành phù thủy thật sự rất rất vui!"

"Mình mong chờ được đến Hogwarts quá, ở đó còn nhiều chuyện đặc sắc hơn đúng không. Ặc, mình, mình hình như chưa biết tên cậu..."

Roslyn liến thoắng, hoàn toàn không để ý người đối diện đang bối rối nhìn mình. Ai bảo đây là lần đầu tiên bọn họ gặp nhau chứ? Cô kiềm nén không được phấn khích là hiển nhiên rồi, cô có thật nhiều chuyện muốn nói với cậu, muốn thể hiện mình thích cậu, ai ai cũng thích cậu, dành trọn hết những điều tốt đẹp cho Ronald.

Nhưng giờ thì còn quá sớm.

Cô gái nhỏ đành nhét toàn bộ tình cảm của mình xuống, như một cô bé Muggles nhỏ tuổi đang thật sự phấn khích vì được đến Hẻm Xéo huyền thoại.

"Mình là Roslyn Hazard, năm nay mười một tuổi, chuẩn bị là học sinh năm nhất của trường đào tạo Phù thủy Hogwarts. Rất vui được gặp cậu!" Roslyn cười toe giơ tay ra trước mặt cậu trai trẻ, cô nhìn chăm chú vào đôi mắt xanh lơ của cậu, nhìn thấy rõ sự ngượng ngịu của cậu ấy.

"X, xin chào. Mình là Ronald Weasley, cậu có thể gọi mình là Ron. Năm nay mười một tuổi, sắp vào Hogwarts. Mình cũng rất vui khi được gặp cậu." Ron lau lau tay trên cái áo chùng cũ của mình rồi mới bắt lấy tay của cô, cậu nhỏ tóc đỏ còn học theo cách ăn nói của Roslyn để đáp lời.

Thật sự rất lanh lợi! Roslyn cười càng toe toét, nắm chặt tay của Ron lắc lắc.

"Chào Ron, cậu là người bạn đầu tiên của mình đấy!"

"Ở thế giới phù thủy sao? Cậu đến từ Muggles?" Ron chớp chớp mắt, cậu dường như cảm thấy ngượng ngùng mà cười. Nhưng bản tính tò mò của một đứa trẻ vẫn để cậu hỏi ra miệng thắc mắc của mình.

"Không phải, là người bạn đầu tiên của mình từ khi sinh ra. Và vâng, mình đến từ Muggles." Roslyn lắc lắc đầu, cô nhoẻn miệng cười thoải mái nói tiếp. Chính mình thì lại cố gắng nhớ lại thân thể này, trước khi xảy ra 'tai nạn' chắc là không có người bạn cụ thể nào đâu nhỉ?

"Cậu lớn lên mà không có bạn sao? Cậu có anh chị em gì nữa không..." Ron ngạc nhiên kêu lên, cái tính nói trước suy nghĩ của cậu ấy có lẽ là điểm đặc biệt nhất nhỉ? Dù đôi khi lại lôi kéo những người khó tính vào bắt bẻ. Nhưng cái nhíu mày cùng ánh mắt lo lắng của cậu nhóc, vẫn chân thành và át đi mọi thứ khác. "Như thế, cậu sẽ cô đơn lắm..."

"Mình là con một, nhưng mình không cô đơn hay buồn bã gì đâu." Roslyn nhìn biểu cảm cậu nhóc thay đổi liên tù tì, không nhịn được cười khanh khách. "Năm mình bốn tuổi đã xảy ra một vụ bạo động pháp thuật, sau đó mình rơi vào hôn mê. Cách đây mấy ngày mới tỉnh lại thôi, nên mình cảm thấy bản thân như chỉ mới ngủ một giấc thôi ấy. Có bố và mẹ bên cạnh, mình không cô đơn đâu."

Ron nghe xong thì ỉu xìu xuống, gương mặt trắng nõn với những vết tàn nhang dường như đỏ lên. Có vẻ là cảm thấy hổ thẹn vì câu hỏi không có ý tứ của bản thân, cậu nhóc xoắn xuýt hồi lâu mới dứt khoát ngẩng đầu thốt lên.

"Mình xin lỗi, đáng lẽ ra mình không nên trực tiếp hỏi như thế. Mình không có ý gì cả, mình chỉ, mình chỉ... Ư, mình có lỗi, cậu cho mình xin lỗi nha?" Ron hùng hùng hổ hổ nói, nhưng đến cuối cùng vẫn cảm thấy xấu hổ mà nhỏ giọng lại.

Rốt cuộc cậu ấy vẫn dễ dàng chấp nhận sai lầm của bản thân nhỉ, cô cười thầm. Khác với khi trở thành người lớn cứng đầu, Ron lúc còn nhỏ dễ bảo hơn, cũng dễ dàng bị người thúc đẩy hơn, không phải loại chỉ biết chăm chăm vào một điều gì đó mà bỏ qua những thứ khác.

[Đó là hẳn tác động của mối liên kết, đối tượng bị liên kết dễ dàng bị ký chủ ảnh hưởng. Uốn nắn gì đó, cũng thuận lợi hơn ngài tưởng tượng.] Âm thanh máy móc của hệ thống vang lên trong đầu cô, Roslyn thầm ghi nhớ rồi phản ứng trở lại với Ron.

"Không có gì đâu, cậu ngẩng đầu lên đi."

"...Ừm, này, cậu thật sự không khó chịu sao?" Ron nắm vạt áo chùng, xoắn xoắn trên đầu ngón tay, nhịn không được lại hỏi. "Mình, mình chỉ hỏi để chắc chắn mình không làm tổn thương cậu!"

"Nếu mình tổn thương thì sao?" Roslyn buồn cười trước thái độ của cậu, cô cố tình hỏi.

"Mình sẽ đền bù!" Ron thẳng thắn trả lời.

"Vậy cậu có thể đền cho mình cái gì?" Roslyn lại vui vẻ hỏi tiếp.

"Mình không có nhiều tiền tiêu vặt, mình cũng không có mấy món con gái thích, để xem nào. A, mình có thể dạy cậu chơi cờ phù thủy!" Ron nhăn lông mày, nghiêm túc suy nghĩ, khi nhắc tới sự thiếu hụt của bản thân cậu luôn cảm thấy khó chịu. Rồi đột nhiên đầu óc đầy bơ rỗng của cậu hoạt động, sở trường của bản thân quét qua trong nháy mắt.

"Cờ phù thủy là gì?" Roslyn giả vờ không biết tò mò hỏi cậu, cô cũng không thật sự nhìn thấy bao giờ. Tiểu thuyết chỉ miêu tả qua, còn lại là do trí tưởng tượng của cô bay bổng.

Ron kiềm lại niềm kiêu hãnh của mình, khua tay múa chân miêu tả về trò chơi mà bản thân cực kỳ yêu thích. Roslyn nghe xong cũng từ hỏi cho có lệ thành đặc biệt tò mò, thật muốn chơi thử một lần. Có thiên tài cờ phù thủy như Ron chỉ dạy, cô cũng có thể trở thành kỳ thủ phải không? A, sau này nếu ổn thử rủ Ron đi thi xem sao, có WorldCup Quiddict hẳn cũng sẽ có giải đấu cờ phù thủy như thế giới trước đây của cô.

Mang tâm trạng háo hức mong chờ tương lai, Roslyn và Ron nhanh chóng trở thành bạn tốt, hai đứa nhỏ cười khúc khích đứng chờ giáo sư Sprout trở về.

Lúc người phụ nữ đáng kính đó đã làm xong thủ tục đổi bảng Anh thành Galleon trở lại tìm đứa nhỏ thì phát hiện, từ một đã thành hai. Một đứa nhỏ tóc đỏ đứng bên cạnh Roslyn, gương mặt đầu bĩnh cùng một chổm tàn nhang nhanh chóng để bà biết đó là ai. Hẳn là đứa con trai út của gia đình Weasley.

"Giáo sư Sprout!" Roslyn bị Ron chọc cười thoáng đảo mắt liền nhìn thấy dáng người mủm mỉm của quý bà đằng xa, cô vui vẻ vẫy vẫy tay hô lớn.

Ron chớp chớp mắt lúng túng đứng bên cạnh Roslyn, ánh mắt xanh dương đảo qua đảo lại giữa hai người, ý đồ dò hỏi. Cô gái nhỏ quay sang trấn an vỗ vỗ vai của cậu, nói nhỏ. "Hôm nay bố mẹ mình không tiện đến Hẻm Xéo, mà tình trạng của mình lại khá đặc biệt nên Hiệu trưởng nhờ giáo sư Sprout đến đưa mình đi mua đồ. Mình cũng mới gặp bà ấy sáng nay thôi!"

Ron nhớ lại chuyện Roslyn bị bạo động pháp thuật cách đây sáu năm, gật gật đầu hiểu rõ. Nhưng đối diện với một vị giáo sư Hogwarts, cậu vẫn kiềm không được mà khẩn trương.

"Chào, chào ngài. Con là Ronald Weasley, rất vui được gặp giáo sư!" Ron túm chặt vạt áo, nhìn quý bà đã đứng trước mặt mình, mím môi chào hỏi. Là câu chào mà Roslyn đã sử dụng ban đầu, tuy nó không quý tộc nhưng đủ lễ phép.

"Chào con, ta là Pomona Sprout, giáo sư môn Thảo dược học. Có lẽ chúng ta sẽ gặp nhau không lâu đâu nhỉ?" Quý bà cười dịu dàng gật đầu với Ron, bà nhìn gương mặt đỏ chót của cậu, lại mềm nhẹ đùa.

Ron ngẩn người ra, hiểu ý của giáo sư là sau này cậu sẽ theo học tại Hogwarts, gặp bà ấy trong môn Thảo dược học. Cậu liền gật mạnh đầu, tỏ vẻ rất mong chờ, dù cậu không giỏi mấy cái phân biệt hoa cỏ lắm.

Có lẽ anh Percy sẽ cảm thấy hứng thú khi cậu muốn học môn này chăng?

"Vậy Mr.Ronald, sao con lại ở đây? Bố mẹ của con đâu?"

"... Dạ, con đi lạc ạ." Bị hỏi trúng điểm đau, Ron xấu hổ trả lời. "Con đang đợi bố hoặc mẹ tới đón..."

"Hừm, dưới tình trạng đông đúc thế này hẳn là sẽ không dễ dàng. Đến đây, ta sẽ đưa hai con đến vài cửa hàng trước. Có lẽ sẽ tình cờ gặp được nhà Weasley." Dù sao có một số cửa hàng đặc biệt được mở cửa cho học sinh của Hogwarts, hầu như các gia đình đều đến đây.

"Con cám ơn ngài!" Ron vui vẻ thốt lên, cùng với Roslyn nắm tay đi theo đuôi của quý bà mũm mĩm.

"Nếu thật sự không tìm thấy..." Giáo sư Sprout đột nhiên lại nói, nội dung làm cậu hoảng sợ. "Ta sẽ gửi thần hộ mệnh đến cho Molly, bảo họ gặp nhau ở Cái Vạc Lủng. Giờ thì đi thôi."

Roslyn nắm chặt lấy tay của cậu trai tóc đỏ, cô cười an ủi cậu. Ron mấp máy môi rồi lại lắc đầu, cậu nghiêng đầu nhìn cô, lại cười ngây thơ. Bọn họ đồng loạt đi theo người phụ nữ phía trước, riêng cô lại còn làm thêm một chuyện, lặng lẽ quan sát xung quanh, muốn tìm địa điểm của Sạp báo - nơi cần cô đặc biệt quan tâm.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net