BENEDICT (EXTRA)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi lễ kết thúc ngay trước giờ ăn tối. Với cương vị là chủ nhà, Gellert nắm tay Albus và dẫn đoàn khách mời vào phòng tiệc theo lối đi bên tay trái, theo ngay sau họ là dì Bathilda và phu nhân Dumbledore. Những năm gần đây, người ta bắt đầu ưa chuộng kiểu tiệc đứng bởi chúng vừa tốn ít không gian vừa giúp những người tham dự dễ dàng giao lưu với nhau hơn. Phòng tiệc của Dinh thự Grindelwald không lớn lắm nên Albus chọn làm tiệc đứng để có chỗ cho sàn nhảy ở giữa, xung quanh kê thêm vài chiếc bàn nhỏ để khách ngồi nghỉ nếu có nhu cầu.

Chào đón Albus ở cửa phòng tiệc là mấy khay bánh tráng miệng thơm mùi bơ sữa, và thế là cậu bắt đầu hối hận vì đã không xếp chúng ở góc phòng bên kia. Bụng Albus dẹp lép vì hồi chiều không có thời gian để ăn thêm bữa phụ, vậy nhưng cậu vẫn còn vài việc cần phải làm trước khi được thưởng thức những món ăn ngon lành trong phòng tiệc, một trong số đó là nhảy điệu đầu tiên. Albus lo rằng mình sẽ không đủ sức để hoàn thành điệu nhảy vì hiện tại cả người cậu đã nhũn cả ra. Trong lúc cậu còn mải nghĩ về mấy miếng thịt đẫm nước sốt và những chiếc bánh ngọt, Gellert đã dúi vào tay cậu thứ gì đó. Khi Albus cúi xuống, cậu phát hiện ra trong tay mình là một cái bánh muffin vị chocolate nhỏ xinh.

"Nhanh đấy."

"Cảm ơn vì lời khen." Gellert mỉm cười rồi kéo Albus sát lại gần mình để che cho cậu "Mẹ và dì đang bận nói chuyện với nhau, anh nên tranh thủ cắn một miếng trước khi họ phát hiện ra."

Đồ ăn vụng bao giờ cũng ngon hơn bình thường và thậm chí sẽ còn ngon hơn nữa nếu bụng người ta đang cồn cào vì đói. Đối với Albus, đây là chiếc bánh muffin ngon nhất mà cậu từng ăn và có lẽ phải rất lâu nữa, khi trí nhớ đã bị thời gian bào mòn, cậu mới thôi tán dương hương vị tuyệt hảo của nó. Chờ cho toàn bộ những người tham dự bước vào phòng tiệc, Gellert khẽ hắng giọng rồi búng tay đầy kiểu cách. Những ly champagne xếp thành tháp trên chiếc bàn gần đó chầm chậm tản đi khắp phòng và dừng lại trước mặt các khách mời. Gellert cũng đỡ lấy một ly rồi cao giọng:

"Các quý ông, quý bà, bạn bè và cả anh chị em, cảm ơn sự có mặt của mọi người ở đây ngày hôm nay. Dám cá là lúc nhận được thư mời, nhiều người đã không tin nổi vào mắt mình. Tôi cũng vậy đấy, thế nhưng sau hai tháng đeo nhẫn đính hôn thì tôi đã chấp nhận sự thật là mình không còn độc thân nữa rồi." Vừa nói, hắn vừa nhìn về phía Albus với một ánh mắt trìu mến "Cảm ơn mẹ chồng tôi và dì Bathilda vì đã tạo cơ hội và ủng hộ chúng tôi suốt quãng thời gian qua. Tôi chưa từng nhận mình là một người đàn ông tốt. Chưa từng. Nhưng tôi nghĩ rằng có lẽ tôi sẽ thay đổi, không nhiều lắm, chỉ một chút thôi, tất nhiên là theo hướng tích cực, bởi sau hôm nay, tôi đã có một gia đình của riêng mình rồi. Không tốn thêm thời gian của mọi người nữa, hãy cùng tôi nâng ly và để bữa tiệc bắt đầu."

"Cho một tình yêu vĩnh cửu." Alasia Carrow nâng cao ly rượu trong tay và nói to.

Sau cô, những tiếng chúc phúc ào ào vang lên khiến Albus khó mà nghe rõ được chúng.

"Cho một tình yêu vĩnh cửu." Gellert nhắc lại lời Carrow rồi cụng ly rượu của mình vào ly trên tay Albus.

"Cho một tình yêu vĩnh cửu." Albus đáp lại hắn trước khi uống cạn ly champagne của mình.

Gellert giúp cậu đặt cái ly trống không xuống chiếc bàn gần đó rồi dắt tay cậu bước vào sàn nhảy.

"Hôm nay em sẽ nhảy chân nam." Hắn nói nhỏ.

"Theo kịch bản, anh là người nhảy chân nam ngày hôm nay."

"Anh thừa biết là em chẳng bao giờ quan tâm đến mấy cái kịch bản."

"Đừng có bướng bỉnh. Lần gần đây nhất em đã nhảy chân nam rồi."

"Nhưng tổng số lần nhảy chân nam của em vẫn ít hơn mà."

Tiếng nhạc Waltz vừa vang lên, cả hai đã nhanh tay ôm lấy eo người kia rồi bước chân trái lên trước, và như một lẽ dĩ nhiên, họ đá phải chân nhau. Có vài tiếng cười khúc khích lẫn trong tiếng nhạc. Ở góc nhìn của mình, Gellert có thể trông thấy dì Bathilda vuốt mặt đầy thất vọng. Quả là một khởi đầu không thuận lợi cho lắm.

"Ôi em buồn cười thật đấy." Albus nói thầm bên tai hắn.

Có lẽ vì hơi men nên phản xạ của Albus bị chậm đi đôi chút. Trong lúc cậu còn bận tranh luận xem ai là người nhảy dẫn, Gellert đã bước chéo về phía bên trái và kéo cậu bước theo. Albus định móc mỉa hắn vài câu, song ánh mắt dịu dàng của hắn lại lần nữa khiến cậu mềm lòng, vậy là cậu lẳng lặng dời tay còn lại từ hông Gellert lên bả vai hắn.

Sau điệu mở màn, sàn nhảy bắt đầu trở nên nhộn nhịp, dường như khách khứa không để ý tới vấn đề ăn uống lắm. Albus tranh thủ ăn một ít để lót dạ trước khi cầm lấy một ly rượu và cùng Gellert đi quanh phòng để chúc rượu những người tham dự. Ở gần họ nhất là ngài Constantine. Ngài đương ngồi một mình ở cái bàn kê cạnh chiếc đùi lợn ướp muối, trước mặt là một đĩa súp nấm nóng hổi.

"Tôi biết ngay là hai cậu sẽ kết hôn trong mùa hè này mà, thế mà lúc trước cứ chối đây chối đẩy." Vừa trông thấy hai người, ngài đã nâng ly rượu vang của mình lên "Hôm nay tôi đã mừng cưới các cậu bằng năm chai rượu vang 1870 của Ý, ngon lắm đấy."

"Cảm ơn ngài." Albus cười khẽ "Nhưng quả thật là chúng tôi mới chỉ nảy ra ý định kết hôn vào khoảng hai tháng trước thôi."

"Hai tháng thì quá trình chuẩn bị cũng hơi gấp rút nhỉ?" Ngài chẹp miệng "Nhưng nói thật thì buổi lễ hôm nay rất tuyệt vời, chắc hẳn cậu đã cáng đáng hết những đầu việc quan trọng phải không Dumbledore?"

"Bát súp ngài đang ăn nằm trong thực đơn mà tôi chọn đấy." Gellert đáp lại lời châm chọc của ông bằng nụ cười tươi rói.

"May quá, mọi người đều đang ở đây..." Alasia Carrow bỗng nhiên xuất hiện từ phía sau ngài Constantine và nói đủ to để khiến ông giật mình "Chúc hai cậu hạnh phúc nhé." Cô nhấp một ít rượu sau khi cụng ly với Gellert và Albus rồi mới quay sang hỏi ngài Constantine "Thầy có muốn nhảy với em một điệu không? Lâu lắm rồi em chưa gặp thầy."

"Sao em không tìm cậu nào trẻ trẻ mà giao lưu đi, tôi đang bận ăn súp."

"Em là học sinh cưng của thầy mà."

"Từng là." Ngài Constantine sửa lại rồi nhìn quanh một vòng "Không có cậu trai nào mời em nhảy à? Chắc là họ đang bận ăn uống..." Chợt ánh mắt thầy dừng lại ở một thanh niên đang đứng chắp tay sau lưng ở góc phòng bên kia "Đó là MacDuff phải không? Cậu ấy đang nhìn em kìa. Hay là em qua đó bắt chuyện đi."

"Vì là MacDuff nên em mới không đi qua đó." Tiểu thư Carrow gằn giọng "Cậu ấy là người yêu cũ của em."

"Ồ." Ngài Constantine nhướn mày.

"Ồ?" Carrow cũng nhướn mày.

"Thôi được rồi..." Cuối cùng, ngài đành thở dài trước thái độ kiên quyết của Alasia Carrow bởi ngài biết rằng cô sẽ không để ngài ngồi yên nếu ngài còn từ chối "Nhưng hãy chờ tôi ăn nốt bát súp này đã."

Tiểu thư Carrow ngồi xuống chiếc ghế ở đối diện ông.

"Em đang chờ đây."

"Em đang giám sát tôi thì có." Ngài Constantine hừ nhẹ "Cậu Dumbledore, cậu có thể nhảy với cô Carrow một điệu trong lúc tôi thưởng thức món súp ngon lành này được không?" Ngừng một lát, ông bổ sung "Làm ơn."

Alasia Carrow bật cười trước khuôn mặt thiếu kiên nhẫn của ông. Cô khoác tay Albus và cùng cậu bước vào sàn nhảy. Tối nay, Nicholas Malfoy và Minette Rosier đã khiêu vũ với nhau ba điệu liên tiếp và có vẻ như đến tận bây giờ họ mới thấm mệt. Hai người họ bước ra khỏi sàn nhảy rồi đi thẳng về phía Gellert và chỉ dừng lại trong hai giây để cúi đầu chào khi đi qua Albus cùng cô Carrow. Hôm nay Minette mặc một chiếc váy đuôi cá dài tới mắt cá chân màu đỏ thẫm còn áo vest của Malfoy thì có màu y hệt, chỉ cần liếc qua thôi người ta cũng có thể nhận ra họ là một cặp. Minette lên tiếng chào ngài Constantine rồi mới hỏi Gellert:

"Các anh mới nhảy có một điệu thôi phải không? Bỏ ly rượu xuống và ra kia cướp lại chồng anh đi, đừng để cô ả Carrow lấn lướt như thế."

"Còn cả tối để nhảy mà." Gellert nhún vai "Hôm nay Vinda có tới đây không?"

"Con bé ở ngay kia..." Minette hơi nghiêng đầu về phía sàn nhảy "Nó đang nhảy cùng em trai anh kìa."

Không mất quá nhiều thời gian để Gellert tìm thấy hai đứa trẻ. Vinda Rosier cao hơn đám trẻ đồng lứa trong khi Phillip lại lớn chậm hơn, vậy nên dù kém Phillip tận bốn tuổi nhưng Vinda đã cao tới ngang mắt thằng bé. Dù mới chỉ gặp nhau có vài tiếng đồng hồ nhưng ở hai đứa đã bắt đầu xuất hiện một nét ăn ý kỳ lạ mà Gellert thấy vô cùng quen mắt...

"Hai đứa đáng yêu quá anh nhỉ?" Minette Rosier nói với Gellert bằng một giọng vui vẻ.

Gellert chỉ nhìn cô và mỉm cười mà không nói gì thêm.

Bữa tiệc kéo dài tới hơn mười giờ tối. Vì hôm sau vẫn là ngày đi làm nên khách khứa không nán lại lâu hơn nữa. Sau khi tạm biệt gia đình Dumbledore và dì Bathilda, Gellert dìu Albus - người đã say tới mức không thể đứng thẳng lên được - về phòng ngủ. Sau khi vắt cái áo khoác của mình lên thành ghế sofa, Gellert giúp Albus cởi bộ lễ phục ra dấp ướt một chiếc khăn trong nhà tắm để lau qua người cậu cho đỡ mùi rượu.

"Không cần lau đâu..." Albus giữ tay hắn lại "Đằng nào thì nó cũng bừa bộn ra thôi."

"Ý anh là sao hả?" Gellert bật cười rồi cúi người hôn chụt lên trán cậu "Hôm nay anh mệt lắm rồi đấy, nhắm mắt vào và ngủ đi. Em đi tắm một lát rồi quay lại ngay."

"Em chẳng hiểu gì cả." Albus ê a "Đêm tân hôn mà em để chồng mình nằm trần như nhộng một mình ở đây thế này à?"

"Vậy em đắp chăn cho anh nhé?"

"Anh không đùa đâu."

Albus vòng chân quanh hông Gellert để chắc chắn rằng hắn không thể bỏ cậu lại. Cùng lúc đó, bàn tay cậu lướt dọc theo hàng cúc trước ngực hắn và mở chúng ra mà chẳng gặp bất kỳ trở ngại nào. Chỉ chờ có vậy, những ngón tay mát lạnh của cậu vội vàng với vào bên trong rồi ve vuốt làn da trắng nhợt của Gellert khiến hắn khẽ rụt người vì nhột.

"Đừng!" Gellert túm lấy tay Albus và ghim nó lên đỉnh đầu cậu "Đã bảo đi ngủ rồi mà vẫn không ngủ thì thôi vậy."

Nụ cười đểu giả của Gellert khiến Albus nhìn không chớp mắt. Hai tay cậu không thể cựa quậy được dưới bàn tay cứng như thép của Gellert, song với cậu thì đây cũng là một dạng tình thú. Bỗng có thứ gì đó âm ấm, ươn ướt miết lên vành tai Albus và mang tới một cảm giác tê tê dễ chịu. Ngay khi ý thức được rằng đó là đầu lưỡi Gellert, tai cậu đỏ bừng lên, ran rát như phải lửa. Hai chân cậu quặp chặt lấy thắt lưng Gellert hòng kéo hắn sát lại gần mình hơn. Nhiệt độ cùng trọng lượng cơ thể đầy quyến rũ của hắn khiến dục vọng của cậu rục rịch trỗi dậy. Albus muốn được chạm vào, vậy nên cậu dụi lên người Gellert thay cho lời cầu xin.

Gellert cười khẽ đầy đắc thắng, hắn luôn cười như vậy khi bắt nạt được cậu. Thường thì Albus sẽ đấm hắn một phát cho bõ ghét, thế nhưng giọng cười bên tai Albus lúc này lại khiến hai chân cậu run rẩy. Những nụ hôn vội vàng của Gellert rơi trên cổ, trên má rồi dừng lại ở khóe môi cậu. Lưỡi hắn tìm đến lưỡi cậu, quấn quýt nhịp nhàng hơn cả khi họ cùng khiêu vũ trên sàn nhảy. Vị rượu còn vương lại trong hơi thở Gellert khiến đầu cậu choáng váng. Một tiếng rên thỏa mãn bật ra từ cuống họng Albus khi bàn tay còn lại của Gellert chạm vào dục vọng giữa hai chân cậu.

"Nhanh tay lên." Cậu ra lệnh bằng giọng khàn khàn.

"Em đang rất nhanh rồi." Gellert nheo mắt "Anh có chắc..."

"Nhanh lên!"

Chẳng bao lâu sau, Albus bắt đầu hối hận vì quyết định của mình. Theo từng động tác của Gellert, cả người cậu co rúm lại như thể có một dòng điện đang chảy dọc theo sống lưng.

"Chậm... chậm thôi." Cậu lắp bắp.

"Anh khó chiều thật đấy."

Gellert không có vẻ gì là sẽ bận tâm tới yêu cầu của cậu. Hắn buông tay Albus ra và để mặc cậu chới với giữa tấm đệm mềm như mây. Nụ hôn của Gellert di chuyển xuống những vị trí thấp hơn, đồng thời tiếng nức nở của Albus cũng lớn dần sau mỗi lần hắn day day da thịt cậu bằng hàm răng của mình. Đôi môi Gellert cứ đặt xuống đâu, nơi ấy lại lần lượt nở ra những bông hoa đo đỏ, nhỏ xinh. Và rồi ngay khi hắn chuẩn bị trồng hoa ở đùi trong của cậu, Albus biết rằng mình không thể nhịn thêm một giây nào nữa. Bức vẽ trên trần nhà bỗng nhòe đi dù cậu có cảm giác là mình sắp sửa chạm vào nó tới nơi.

Trong lúc tâm trí Albus còn đang dạo quanh nơi trần nhà hoặc đâu đó xa hơn, Gellert đã ngồi thẳng dậy và nhanh tay cởi nốt bộ lễ phục của mình ra. Xong xuôi, hắn gác một chân Albus lên vai mình và từ từ chen những đầu ngón tay linh hoạt vào bên trong cậu. Albus biết rằng mình đã sẵn sàng khi Gellert mỉm cười hài lòng và rướn người về phía trước để ngấu nghiến đôi môi cậu.

Tấm ga trải giường trở nên nhăn nhúm dưới bàn tay Albus khi cậu và Gellert hòa làm một. Họ đã làm tình đủ nhiều để khiến Albus không còn hứng thú với việc đếm và ghi nhớ từng lần, song ngần ấy vẫn chưa đủ để làm cậu thấy chán những cử chỉ âu yếm của hắn. Albus bỗng nhớ về lần đầu tiên của họ, khi cả hai chẳng có gì ngoài tuổi trẻ và thậm chí còn chưa biết sợ là gì. Hồi ấy, Gellert không phải một người tình dịu dàng. Hắn cứ cố chen vào bên trong Albus cho tới lúc cậu bật khóc vì đau đớn. Dù Gellert đã khéo léo che giấu nỗi sợ của mình bằng cách nỉ non bên tai cậu những lời dỗ dành ngọt ngào, Albus vẫn có thể cảm nhận được sự luống cuống thông qua những cái run rất nhẹ trong giọng nói của hắn. Vào giây phút đó, cậu bỗng có một niềm tin mà bất kỳ ai nghe xong cũng phải bật cười: Gellert không bao giờ muốn làm cậu tổn thương. Nhiều năm sau đó, Albus cũng từng bật cười khi nhớ về suy nghĩ ngây ngô này, nhưng hình như niềm tin của cậu cũng không sai hoàn toàn, ít nhất thì nó đúng ở thời điểm hiện tại. Trong vô thức, bàn tay Albus tìm đến khuôn ngực nở nang của Gellert, nơi trái tim hắn đang đập bình bịch như muốn thoát ra khỏi nhà tù làm từ khung xương.

"Tim em đập nhanh quá." Cậu cảm thán.

"Tất nhiên rồi..." Gellert đáp lại cậu trong tiếng thở gấp "Em đang hoạt động thể chất mà."

Gellert hiếm khi nói tiếng yêu một cách trực tiếp, dường như hắn không thích bày tỏ tình cảm của mình thông qua lời nói. Dù vậy, Albus có thể trông thấy những khao khát cháy bỏng khi cậu nhìn thẳng vào mắt hắn. Tình yêu của Gellert làm cậu cảm thấy đặc biệt, dù rằng cậu vốn được coi là một người đặc biệt, và điều đó làm cậu thoả mãn gấp nhiều lần so với việc được ca tụng như vĩ nhân.

"Albus..." Gellert bóp má cậu "Anh lại bay đi đâu thế?"

"Anh đang nghĩ về tuần trăng mật." Albus lấp liếm "Chúng ta có thể đi Ý, anh muốn tắm biển."

"Sao anh không tập trung vào công việc trước mắt nhỉ?" Gellert lật người cậu lại và xốc eo cậu lên "Dù vậy thì ý tưởng của anh cũng hay đấy. Em chưa bao giờ làm tình ở bãi biển."

"Đó là ý của em thì có..."

Lời phản bác của Albus nghẹn ứ trong cổ họng rồi biến thành những tiếng rên rỉ ngắt quãng khi Gellert chôn sâu dục vọng của hắn vào bên trong cậu. Và với Gellert thì một lời phản bác yếu ớt không bao giờ được coi là một lời phản bác thực sự.


_____

Định up đoạn extra cùng chapter 51 nhưng quý dị giục quá nên tôi up trước cho quý dị đỡ chờ mệt :(


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net