CHAPTER 1: RENATUS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tiếng kêu chói tai từ con phượng hoàng lửa mà cụ Dumbledore nuôi gần một thế kỉ nay vang lên ngay vào giây phút cụ ngã từ trên tòa tháp cao xuống. Cánh chim khổng lồ vội chao nghiêng, lao vút xuống để đón lấy thân thể đã chẳng còn sinh khí kia nhưng đã quá muộn.

Đôi mắt màu xanh chứa đầy sự ấm áp thường ngày nay đã trở nên vô hồn.

Phượng hoàng kêu lên như đứt từng khúc ruột. Bộ lông rực đỏ tựa lửa địa ngục xù lên, nó sải cánh cố bay theo mấy đoàn khói đen của Tử Thần Thực Tử, mãi về phía chân trời...

Gellert Grindelwald từ trong ác mộng tỉnh lại. Hắn nhìn ra ngoài cửa sổ, mặt trăng vẫn đang tròn vành vạnh như trước khi hắn ngủ thiếp đi. Một cảm giác đau đớn len lỏi trong từng sợi dây thần kinh của hắn, đôi mắt xanh lúc nào cũng lóe lên những suy tính nay bỗng trở nên tối tăm. Hắn cười khẩy, rồi sau đó không thể nhịn được mà cười một cách điên cuồng xen chút khoái trá. Người đó đã chết rồi, trên đời làm gì còn ai có thể ngăn được hắn nữa chứ, thời cơ chạy trốn cuối cùng cũng đã đến. Nhưng kì lạ làm sao, hắn chẳng còn muốn động đậy, chắc là do thân thể đã quá già yếu, hắn tự nhủ là vậy.

Ngay khi đôi còng tay nặng trịch trên tay hắn rã ra rồi rơi xuống đất, nguồn pháp thuật bị người kia phong ấn mấy chục năm bỗng tuôn ra ào ạt như có thể nổ tung cả nhà ngục và cả thân thể già nua của gã phù thủy già. Cơn đau ngày càng trở nên rõ rệt. Hắn bỗng có ý định kết thúc cuộc đời mình nhưng lại không thể. Không sao cả, hắn tự nhủ, sẽ có người thay mình làm việc đó. Hít thở thật sâu, hắn ngồi xuống và tựa người vào góc tường, chờ đợi định mệnh của mình tới để chấm dứt mọi đau khổ.

Không khí về đêm ngày một lạnh hơn. Bỗng có bóng người xuất hiện ở ngay phía cửa phòng giam. Gellert mỉm cười.

"Ngươi đến muộn hơn ta nghĩ..."

"Gellert... Grindelwald?" Gã vừa mới tới khẽ hỏi bằng một giọng trịnh thượng khiến hắn cảm thấy vô cùng khó chịu, chủ yếu vì từ trước tới giờ chẳng ai dám nói với hắn bằng tông giọng thiếu tôn trọng đó.

"Chính ta, oắt con ạ! Nếu ta là lão già Dumbledore, ta đã giết quách ngươi từ khi phát hiện ngươi dính líu tới mấy thứ dơ bẩn rồi!"

"Ngươi nói y như ngươi không dơ bẩn vậy!" Voldemort cười khẩy "Ngươi đừng có nhắc tới Dumbledore nữa đi, lão khiến ta phát ốm lên được, lúc nào cũng được tung hô là một thánh nhân, một anh hùng, một hiệp sĩ, vậy tới cuối cùng lão cứu được bao nhiêu người?" Gã tiến lại gần, giọng nói vẫn mỉa mai như cũ "Xem lão làm gì ngươi kìa, Grindelwald. Hai người các ngươi đã từng gần gũi biết bao, và giờ lão giam cầm ngươi ở đây hơn năm mươi năm trời. Ta biết ngươi cũng như ta, đều căm hận lão già giả nhân giả nghĩa ấy. Chỉ cần ngươi nói cho ta biết cây đũa Cơm Nguội đang ở đâu, ta sẽ đem ngươi ra khỏi đây. Còn không thì..." Gã nhẹ nhàng đặt đũa lên cổ gã phù thủy già trước mặt mình "... ngươi hiểu ý ta là gì mà."

"Giết ta đi, Voldemort, chỉ một câu Avada thôi và bí mật này sẽ theo ta xuống mồ!" Grindelwald khinh khỉnh đáp lại "Kẻ như ngươi mà cũng đòi sở hữu Cơm Nguội sao?"

Có ai đó đã từng nói rằng cái chết đến nhanh hơn bất kì ai có thể tưởng tượng được, nhanh tới mức người ta không kịp cảm nhận sự đau đớn, Gellert tự trấn an bản thân như vậy khi hơi thở chết chóc đang cận kề. Ánh sáng xanh lóe lên. Hắn nhắm mắt lại, trong đầu bỗng hiện lên một mái tóc nâu đỏ dài tới ngang lưng, một đôi mắt sapphire kiên định mang theo nét đổ vỡ và mệt mỏi. Đã năm mươi năm trôi qua rồi, chắc hẳn mái tóc của người đó đã bạc trắng, đôi mắt đã dần mờ đi vì tuổi già. Nhưng chắc chắn một điều, nụ cười của người đó vẫn đẹp như một chiều ngày hè năm 1899 và lòng bàn tay vẫn ấm áp  như muốn nhóm lên lửa yêu trong tim hắn. 

Vậy là mọi chuyện đã kết thúc, tất cả đều tốt đẹp, ngoại trừ việc hắn phải tự tưởng tượng ra bóng dáng người thương sau nửa thế kỉ không gặp mặt. Nhưng lạ lùng làm sao, cảm giác đau đớn như ăn vào xương tủy mà hắn không ngờ tới khiến Gellert không nhịn được rên lên một tiếng rồi mở mắt ra. Khung cảnh quen thuộc hiện ra ngay trước mắt hắn. Bệnh xá Học viện Durmstrang. Gellert cười tự giễu, không biết suốt 6 năm ở Durmstrang hắn đã vào đây bao nhiêu lần. Mà khoan, bệnh xá Durmstrang ư? Hắn giật mình định bật dậy nhưng không thể.

"Dậy rồi đó hả, quý ngài Grindelwald?"

"Chị Lidia?" Hắn kinh ngạc nhìn người phụ nữ xinh đẹp đứng ở đầu giường mình "Trông chị... trẻ quá."

Lần cuối hắn trông thấy Lidia là một chiều đông cách đây khoảng sáu mươi năm, khi ấy cô đang ôm đứa cháu gái giống y hệt mình trên tay và dỗ dành nó bằng mấy chiếc kẹo đủ màu. Còn Lidia trước mắt hắn vẫn sở hữu vẻ đẹp căng tràn nhựa sống của một thiếu nữ đôi mươi với mái tóc vàng ươm được búi gọn gàng và che lại bằng chiếc mũ y tá. Cơn đau như từng đợt sóng đánh vào cơ thể khiến hắn ý thức được cảnh trước mắt không phải là trí tưởng tượng. Lidia đang bận bịu bên những lọ độc dược, tiếng chai lọ khẽ va chạm tạo nên âm thanh lách cách theo mỗi động tác của cô. Vừa nghe Gellert nói vậy, cô đã nhíu mày, vội đặt lọ thuốc an thần trên tay mình xuống chiếc bàn gần đó rồi lại gần kiểm tra tình hình của hắn.

"Đồng tử không giãn." Một tay giữ chặt cằm hắn, tay kia Lidia thuần thục vạch mắt Gellert ra rồi lắc đầu "Các cơ quan không có dấu hiệu xuất huyết. Rõ ràng là thể trạng của chú mày vô cùng bình thường!" Ngừng lại một lát như để suy nghĩ, cô nàng cao giọng hỏi "Ý cậu là trước đây trông tôi già nua xấu xí đấy hả?"

"Tất nhiên là không rồi người đẹp ơi, chị lúc nào chẳng là hoa khôi Durmstrang trong lòng tất cả nam sinh trường này." Hắn vội đáp lời rồi lảng sang đề tài khác "Sao em lại ở bệnh xá thế? Còn chân tay em thì đau như vừa mọc lại xương ấy!"

"Thì đúng là mọc lại xương mà!" Lidia nhún vai "Nói nhỏ cho mà nghe, chị đây đã cắt bớt phần thuốc giảm đau của chú mày, ở yên đó mà cảm nhận sự đau đớn đi rồi lần sau đừng có gây sự như thế nữa."

"Em đau thật sự đó Lidia! Em sẽ chết trước khi xương mọc lại như cũ mất!" Hắn thều thào đáp lại. Có Merlin mới biết rằng hắn đang đau tới mức không thở nổi.

"Nên thế đấy! Hiệu trưởng yêu cầu cậu tới gặp ông ấy ngay sau khi khá hơn, và trong trường hợp này thì việc đó còn tệ hơn cả cái chết."

"Hiệu trưởng?" Gellert thấy hơi nhức đầu "Khoan nào. Em đã làm gì ngu ngốc sao?"

"Cũng không ngu ngốc lắm, phá gần nửa cái trường và làm rất nhiều người bị thương thôi!" Lidia pha cho hắn một chút thuốc giảm đau. Cô ngồi xuống cạnh giường rồi nâng Gellert dậy giúp hắn uống thuốc "Grindelwald, lần trước chị đã dặn em đừng nghiên cứu quá sâu về Nghệ thuật Hắc ám cơ mà, dù rằng em có tài năng trong lĩnh vực đó thật. Hôm vừa rồi em làm nổ bay cả phòng thí nghiệm, lúc được mọi người đưa đến đây, chân tay em mềm oặt, chị còn tưởng em gãy xương, nhưng hóa ra trong người em vốn không còn chút xương ống tay ống chân nào!"

"Chỉ là một chút thử nghiệm nhỏ xinh thôi mà Lidia, em vẫn còn sống đấy thôi!"

"Chị sẽ không ngạc nhiên nếu Hiệu trưởng muốn đuổi học em đâu!" Lidia lắc đầu đứng dậy "Em đã nằm đó gần một tuần rồi. Sáng mai là xương sẽ mọc lại hoàn chỉnh, đủ để em tự di chuyển dù vẫn sẽ hơi đau một chút, như kiến cắn thôi, đừng lo lắng. Lát chị đi báo với Hiệu trưởng là em sẽ qua gặp ông ấy vào buổi trưa! Giờ thì đi ngủ đi."

"Nhưng em vừa mới dậy mà?"

"Nhắm mắt lại! Ngay lập tức!"

Gellert đành nghe theo lời Lidia. Đợi cho tiếng cao gót của cô nàng dần khuất sau dãy hành lang, hắn mới hé mắt nhìn kĩ xung quanh.

Đây chẳng phải là thời điểm hắn thử sử dụng thuật chiêu hồn rồi vô tình phá nát Học viện Durmstrang hay sao? Nhưng chuyện này đã diễn ra từ lâu lắm rồi, từ khi hắn chỉ mới 16 tuổi thì phải. Gellert nhìn trần nhà, thêm một lần nữa chắc chắn rằng đây không phải là mơ. Bằng một cách kỳ diệu nào đó mà chỉ có Merlin mới biết được, hắn đã sống lại ở thời điểm mà tất thảy bi kịch bắt đầu. Hơn lúc nào hết, hắn muốn chạy thật nhanh tới bên cạnh người đó, muốn được giam chặt người đó vào lòng, nhưng nỗi sợ đã kìm lại toàn bộ ham muốn đó. Hắn sợ rằng mình sẽ lại khiến người đó thương tổn.

Hắn nhớ rằng khi xưa sau khi bị đuổi khỏi Durmstrang, vì không có nơi nào để đi nên hắn mới tới nhà dì ở Thung lũng Godric, ở đó vô tình biết thêm một vài thông tin hữu ích và quyết định nghiên cứu sâu hơn về Bảo bối Tử thần, từ đó điên cuồng bước đi trên con đường không lối thoát rồi kết thúc trong nhà ngục lạnh lẽo. Nhưng hắn không hề hối hận về những điều mình đã làm, bởi suy cho cùng thì đó là lý tưởng cả đời hắn, trừ một vài chuyện liên quan tới Albus Dumbledore. Có lẽ sẽ tốt hơn cho cả hai nếu hắn không tới Thung lũng đó.

Gellert thở dài, hắn cần phải biên soạn một bài diễn văn hùng hồn để không bị đuổi học vào ngày mai, và tốt hơn hết là giữ thái độ hợp tác hết sức có thể cho đến khi tốt nghiệp Durmstrang. Nhưng có lẽ thuốc giảm đau của Lidia có bỏ thêm chút thuốc an thần, vậy nên Gellert ngủ thiếp đi trước khi tự biên tự diễn ra một câu chuyện hoàn hảo.

"Gellert! Gellert!"

Gellert khó chịu mở mắt ra.

"Minette? Em làm cái quái gì ở đây vào giờ này thế?" Hắn lầm bầm với thiếu nữ xinh đẹp trước mặt.

"Tới xem anh còn là con sứa nữa không thôi!" Minette mỉm cười "Xem ra cuộc nói chuyện của anh với Hiệu trưởng đời đầu cũng khá thân mật đó! Có phải bà ta cũng thấy là anh quá láo lếu nên rút hết xương của anh ra khỏi cơ thể không?"

"Cảm ơn, anh đã mọc lại đủ 206 miếng xương rồi, và em cũng nên tính dần chuyện tạm biệt trước khi anh bị Hiệu trưởng đá ra khỏi trường vào ngày mai!"

"Anh giỏi như vậy, Hiệu trưởng chẳng nỡ đuổi đi đâu!" Minette cười khẽ "Kể cho em nghe về quý bà Nerida Vulchanova đi!"

"Làm gì có quý bà nào! Em nghĩ rằng một quý bà sẽ đánh anh te tua bầm dập thế này sao?"

"Thế anh triệu hồi ra ai?"

"Harfang Munter!"

Minette phá lên cười. Gellert đảo mắt, hy vọng rằng Minette sẽ không hỏi nữa, vì hắn cũng không biết nên tiếp tục bịa chuyện như thế nào.

"Em không ngạc nhiên nếu cụ Munter rút xương của anh!" Minette kéo lại chăn cho Gellert "Nhưng dù sao thì, thuật chiêu hồn của anh vẫn thành công, đâu phải ai cũng có khả năng tâm linh và cũng đâu phải ai cũng thực hiện được nó ngay từ lần đầu tiên thử nghiệm?"

"Cảm ơn vì lời khen, Minette, dù rằng anh ước rằng em có thể nói nhỏ hơn một chút, đầu anh đang đau như búa bổ."

"Em sẽ để anh nghỉ ngơi một chút, trời cũng sắp sáng rồi, em còn phải về phòng và giả bộ ngủ say trước khi giám thị phát hiện cái giường trống không của em!" Minette mỉm cười vuốt má Gellert "Đừng lo, con gái cả của gia tộc Rosier danh giá bậc nhất nước Pháp hứa sẽ chống lưng cho anh! Có bố em nhúng tay, không ai dám đuổi anh ra khỏi cái trường này cả."

Gellert cười khẽ gật đầu. Ngay khi Minette ra khỏi phòng, mắt hắn liền đảo tới chiếc áo khoác được gấp gọn gàng ở đuôi giường. Cắn răng ngồi dậy, cảm giác đã khá hơn rất nhiều, hắn đưa tay vào trong túi áo khoác và rút ra một chiếc đầu lâu nhỏ xíu.

"Nerida... Bà hơi nặng tay đấy..."

Hiệu trưởng đầu tiên của Durmstrang, Nerida Vulchanova, được biết tới như một bậc thầy về tâm linh với khả năng triệu hồi và bắt tay với những kẻ đã chết, dự đoán được tương lai hay thậm chí là một vài chiêu trò thôi miên, buộc đối thủ tự kết liễu bản thân. Gellert Grindelwald cũng là một trong số ít phù thủy sở hữu những khả năng đó. Hắn nhận ra khả năng tiên tri từ những lần bất chợt nhìn thấy vài phân đoạn nhỏ lẻ và đứt đoạn trong tương lai, tất cả đều lần lượt trở thành sự thật. Và mới gần đây, hắn tiếp tục thành công triệu hồi linh hồn người đã chết từ mấy thế kỉ trước vào ngay lần đầu thử nghiệm.

Là một cậu trai ngông nghênh và chẳng hề sợ hãi bất kể điều gì, Gellert năm 16 tuổi bỏ qua mọi mối nguy hiểm để triệu hồi Vulchanova và nhờ bà chỉ dẫn cho mình, theo suy nghĩ của hắn thì một bậc thầy luôn là lựa chọn tốt nhất để xin lời khuyên. Đối với Gellert, những mảnh tương lai chắp vá không thực sự hữu ích, hắn muốn thấy nhiều hơn, rõ nét hơn và thậm chí là hoàn toàn kiểm soát khả năng này. Bất ngờ làm sao, Vulchanova đã vui vẻ đồng ý. Theo như bà nói, Gellert vẫn còn trẻ, nếu muốn kiểm soát sức mạnh thì cần thời gian để phát triển, xong một chút dụng cụ cũng có thể hỗ trợ hắn. Dụng cụ đó chính là chiếc đầu lâu này, nguyên liệu gồm toàn bộ xương ống trên cơ thể Gellert cộng với chút phép thuật dẫn của Nerida. Tuy không phải lúc nào cũng đoán được những điều Gellert muốn biết nhưng tỉ lệ chính xác của nó vô cùng cao.

"Này xương tay, này xương chân, thêm chút xương ngón tay gầy, nhưng tránh xa xương cột sống..." Bên tai Gellert vẫn văng vẳng tiếng ngâm nga không vần không điệu của Nerida "... rót thêm chút Tâm nhãn của kẻ ra vào chốn Địa ngục, vậy là xong!"

Xương ống thêm Tâm nhãn cũng giống như việc sử dụng toàn bộ cơ thể để cảm nhận Thế giới xung quanh thay vì chỉ dùng cái đầu để nghĩ và đôi mắt để nhìn, Nerida nói vậy. Gellert nắm chặt chiếc đầu lâu đã được thu nhỏ trong lòng bàn tay, nhắm mắt lại tự thử nghiệm. Trước mắt hắn hiện ra hình ảnh một thiếu niên tóc nâu với dáng người thon gầy mặc đồng phục Hogwarts, cậu mỉm cười nhìn về phía hắn, nhẹ nhàng vẫy tay chào.

Gellert giật mình, suýt nữa vứt luôn thứ đồ trong tay đi. Hy vọng đây không phải sự thật, hắn hoảng hốt nghĩ thầm rồi để lại chiếc đầu lâu vào túi áo trước nằm xuống giường và nhắm mắt cố ngủ thêm một giấc. Nhưng có lẽ vì hình ảnh mà mình vừa nhìn thấy, giấc mơ của hắn vẫn chập chờn một mái tóc nâu thơm mùi cam bergamot.

Mặt trời lên cao, sau khi được Lidia kiểm tra lại thân thể một lượt, hắn khoác áo, cố hết sức lết thân người nhức mỏi tới phòng Hiệu trưởng. Người ngồi trong phòng liếc qua hắn rồi quay trở lại với đống giấy tờ trên bàn. Hiệu trưởng Durmstrang là một người đàn ông người Romania với vóc dáng cao lớn và đôi mắt lúc nào cũng ánh lên vẻ nghiêm nghị. Gellert chưa bao giờ thực sự để ý tới ông, hắn chỉ biết họ của ông là Constantine, và lũ học sinh ở Durmstrang cũng thường gọi ông như vậy.

"Ngồi đi, Gellert Grindelwald!" Đợi hắn an vị, ngài Hiệu trưởng nhìn thẳng vào mắt hắn "Cậu nghĩ cậu đang làm gì vậy?"

"Thì... em ngồi đây... với thầy?"

"Cậu biết tôi đang nói đến điều gì mà!"

"Một vài thí nghiệm nhỏ thôi, thầy biết mà, đôi khi em vẫn tí toáy như thế, và rồi nó nổ, em thực sự không biết lí do là gì!"

"Gellert, Durmstrang dạy trò sử dụng Nghệ thuật Hắc ám là để hiểu bản chất của nó, chứ không phải dùng nó để nghịch ngợm phá phách gây nguy hiểm cho người khác! Đó là chưa kể tới việc nó khiến trò không còn là con người nữa!" Hiệu trưởng đưa cho hắn một xấp thư dày cả gang tay "Đây là một vài trong số rất nhiều thư các phụ huynh gửi yêu cầu đuổi học trò!"

"Em tự hỏi không biết còn cách nào khác để giải quyết vấn đề không, vì thầy biết đó, em không còn nơi nào để đi cả..."

"Thầy cũng rất tiếc nếu phải đi tới quyết định đó. Tốt hơn hết là trò nên kể cho thầy toàn bộ câu chuyện tối hôm đó, một cách thành thực!"

"Thì thầy cũng biết là em có một vài khả năng thú vị rồi đó, vậy nên hôm trước em thử sử dụng nó một chút..."

"Gellert, thầy biết rằng trò có khả năng nhìn thấy trước tương lai, nhưng thú vị làm sao, trong lúc thu dọn đống đổ nát của trò, thầy phát hiện vết tích của phép chiêu hồn. Thầy rất muốn biết mục đích. Trò định gặp ai hả Gellert Grindelwald?"

"Em tò mò không biết mình còn có khả năng gì, trường mình cũng đâu cấm học sinh khám phá giới hạn năng lực bản thân đúng không?" Gellert nhún vai.

"Tôi yêu cầu trò thành thực, Grindelwald! Cơ hội không đến lần thứ hai đâu!" Hiệu trưởng cao giọng "Trò nghĩ tôi sẽ tin rằng trò làm một việc chẳng nhằm mục đích gì sao?"

"Thôi được rồi, vốn em định gọi cụ Vulchanova để tìm vài lời khuyên hữu ích, vì bà ấy là một phù thủy tâm linh cực kỳ xuất sắc, nhưng không ngờ em lại gọi đúng cụ Munter. Mà thầy biết rồi đó, quan hệ của họ cũng không tốt đẹp lắm. Vừa biết em tìm Vulchanova, Munter đã đánh em te tua. Cảm giác lúc ấy như sắp chết tới nơi, và như một vài phù thủy đang trưởng thành khác, nguồn pháp thuật trong cơ thể cố bảo vệ em, rồi thì thầy thấy đó, một vụ nổ bé xinh..."

Hiệu trưởng Constantine yên lặng nhìn Gellert...

"Thầy nghe em nói này!" Gellert cố nặn ra một ánh mắt hối lỗi "Em biết em đã làm ra một điều vô cùng tồi tệ, và em thực sự hối hận. Em có thể đảm bảo rằng từ nay về sau sẽ không phát sinh bất kì vụ việc nào như vậy nữa, thầy có thể làm ơn cho em tiếp tục học tại Durmstrang được không?"

Qua năm phút quan sát thật kỹ Gellert, Constantine thở dài...

"Về phòng chuẩn bị đồ đạc đi!"

"Vậy là em bị đuổi ạ?" Gellert cố hít thở đều để giữ bình tĩnh. Có Merlin mới biết nếu bị đuổi học, cuộc đời hắn sẽ đi đâu về đâu.

"Thầy không hề nói rằng em bị đuổi học, nhưng nếu đó là điều em muốn..."

"Cảm ơn thầy!" Gellert vội nói chen vào.

"Tốt! Chuẩn bị đồ đạc đi, chúng ta sẽ tới Hogwarts vào ngày mai!" Hiệu trưởng gật đầu "Sắp tới là một đợt giao lưu thân mật giữa ba trường pháp thuật, em không cần căng thẳng, cứ bình tĩnh và tự tin như thường ngày thôi. Nếu buổi giao lưu kết thúc tốt đẹp, nhất là tốt đẹp theo hướng có lợi cho Durmstrang thì tôi sẽ cân nhắc cho em tiếp tục việc học ở đây!"

"Giao lưu ba trường? Em tưởng Triwizard đã bãi bỏ từ lâu rồi, và người ta cũng không có ý định tổ chức lại?"

"Không phải Triwizard, nhưng có lẽ sẽ là tiền đề để đem Triwizard trở lại, tất nhiên là phụ thuộc vào biểu hiện của các em!" Constantine tiến lại gần vỗ vai Gellert "Thầy tin vào khả năng của em, tin rằng em sẽ mang lại vinh quang cho Durmstrang. Thầy nghe nói ở Hogwarts có một học sinh rất ưu tú, mà theo thầy đánh giá thì cậu ta cũng ngang ngửa em. Đây sẽ là một cơ hội rất tốt để em học hỏi."

"Đó là ai, thưa thầy?" Gellert run lên, dù trong lòng hắn đã biết rõ câu trả lời.

"Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net