CHAPTER 10: FRATRIBUS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhận thấy nụ cười cứng dần trên khuôn mặt Julian, Albus ho khẽ một tiếng để phá tan bầu không khí gượng gạo rồi mời cô ta ngồi xuống. Sau khi gọi hai cốc nước táo cho mình và Gellert, cậu vô cùng thân thiện hỏi xem Phillip có muốn ăn bánh ngọt không nhưng chỉ nhận được cái lắc đầu từ thằng bé, cậu nhún vai gọi thêm một miếng bánh táo cho bản thân.

"Vậy... cô Julian, đây là Phillip phải không?" Albus phát hiện ra từ nãy tới giờ chỉ có mình mở miệng, cậu bèn vừa gợi chuyện vừa huých nhẹ Gellert, nhắc nhở hắn không gây khó dễ cho người ta nữa.

"Đúng thế!" Julian nhận ra quan hệ của hai người đối diện mình rất không tệ, vì thế cô ta quyết định tạo ấn tượng thật tốt với Albus "Phillip, mau chào các anh đi con!" Thằng bé có vẻ nhút nhát, sau khi nghe mẹ thúc giục, nó chỉ mở miệng nói hai tiếng nhỏ như muỗi kêu rồi tiếp tục rúc về phía người mẹ mình "Cô vui vì cháu đã nhận được thư, Gellert. Còn cậu bạn này, cháu tên là gì nhỉ?"

"Cô không cần biết chuyện đó!" Gellert chen vào "Có chuyện gì cô có thể nói luôn. Không cần ngại, cậu ấy là người trong gia đình."

"Được rồi, vậy thì cô sẽ nói thẳng luôn. Phillip đã nhận được thư mời nhập học từ Hogwarts, điều đó chứng tỏ rằng thằng bé không còn thuộc về thế giới này nữa. Nhưng cô không biết chút gì về thế giới phép thuật, nên cô nghĩ sẽ rất tuyệt nếu cháu có thể trở thành người dẫn đường cho thằng bé..."

"Ý cô là gì?"

"Cô muốn gửi Phillip ở chỗ cháu, muốn cháu trở thành người giám hộ của Phillip ở thế giới phép thuật!"

"Tôi e rằng không được đâu thưa cô!" Albus lắc đầu "Hiện giờ Gellert còn đang chịu sự giám hộ của dì mình, cậu ấy chưa đủ tuổi để giám hộ người khác..." Cậu hài lòng với sự từ chối khéo léo của mình, có trời mới biết nếu Gellert mở miệng ra, hắn sẽ đả kích Julian bằng những từ ngữ nào "Ngoài ra thằng bé vẫn có thể về thăm nhà vào các dịp lễ, không khác gì việc đi học nội trú ở xa!"

"Nhưng thằng bé thuộc về thế giới phép thuật..."

"Nghe này, nếu cô muốn đùn đẩy trách nhiệm nuôi con lên người tôi thì xin lỗi, tôi không đồng ý. Mười một năm trước, lúc mang bầu chắc hẳn cô cũng biết sẽ có ngày này, vậy tại sao không bỏ nó đi?"

Cả ba người còn lại đều bị câu nói này của Gellert dọa cho ngây người, riêng Phillip đã cúi gằm mặt xuống, thậm chí Albus còn nghe thấy tiếng thằng bé khịt mũi như sắp khóc. Cậu đưa tay nhéo đùi Gellert dưới gầm bàn, nhắc hắn để ý lời nói của mình một chút. Albus biết rằng nếu Phillip còn ngồi đây, Julian sẽ cứ mãi vòng vo không chịu ngả bài, vì thế cậu đề nghị Phillip đi lấy chút bánh quy cùng mình. Julian nhìn Albus cảm kích rồi đẩy Phillip về phía cậu, không quên dặn thằng bé phải nghe lời. Hai người vừa rời khỏi, Gellert đã nói tiếp một cách đầy khinh miệt.

"Tôi biết cô lựa chọn không bỏ nó đi chẳng qua là vì nghĩ rằng nó sẽ giữ được chân bố tôi, thậm chí ông ta còn có thể cho mẹ con cô một danh phận, dù sao thì tôi khá chắc ông ta cũng thường cằn nhằn với cô về mối quan hệ với mẹ tôi. Nhưng giờ ông ta chết rồi, cô phải tự gánh hậu quả thôi. Ngày đưa ra quyết định đó, hẳn cô cũng hiểu mà, được ăn cả ngã về không..."

"Năm đó hai chúng tôi thực sự yêu nhau. Lúc biết tôi có thai, ông ấy không hề yêu cầu bỏ nó đi, thậm chí còn nói rằng dù tôi giữ đứa bé lại hay không, ông ấy vẫn sẽ chu cấp đầy đủ cho chúng tôi." Julian lấy từ trong túi xách ra một tờ giấy "Đây là giấy cam kết mà bố cậu đã kí, ông ấy hứa rằng toàn bộ số tiền nuôi Phillip sẽ được gia đình Grindelwald chi trả, gia đình cậu cũng sẽ có trách nhiệm đứng ra bảo hộ cho Phillip!"

"Vậy tức là, mười một năm nay hai mẹ con cô sống dựa vào số tiền mà ông ta lén lút tích góp ư?" Gellert cười khẩy. Hắn không nghĩ một người kiêu ngạo như mẹ mình sẽ đồng ý cấp tiền cho chồng hàng tháng để nuôi tình nhân, càng không thể tin được rằng người đàn ông kia cũng có gan kí một giấy tờ quan trọng như thế này bên ngoài. Cầm bản cam kết trước mặt lên ngắm nghía một chút, xác nhận đó không phải hàng giả, hắn thở dài "Nếu chỗ tiền đó đã hết, tôi có thể bảo người chuyển thêm cho cô, đủ để nuôi thằng bé tới khi nó 18 tuổi!"

"Cô không đến đây vì tiền, ý cô muốn nói là theo như bản cam kết, gia đình Grindelwald cũng có nghĩa vụ nuôi nấng thằng bé." Julian hít một hơi thật sâu "Nghe này, cô đang có ý định tái hôn, nhưng chồng cô và Phillip... không hợp nhau cho lắm. Cô không thể gửi Phillip tới chỗ người thân của mình được, họ sẽ phát hiện ra rằng Phillip có những khả năng đặc biệt. Chỉ có cháu mới giúp được cô thôi!"

Gellert mỉm cười với Julian. Trong một giây, cô ta đã nghĩ rằng Gellert sẽ đồng ý.

"Nhưng tôi lại không muốn giúp cô!" Hắn nhún vai.

"Nhưng bản cam kết..."

"Bố tôi kí thì cô đi mà tìm ông ta ấy!"

Gellert thích thú nhìn ngắm cảm giác bất lực từ người đối diện, bỗng nhiên, mắt Julian nhìn về phía sau lưng hắn sáng lên. Hắn biết rằng đó là Albus, dù sao thì bà ta đẩy Phillip đi với Albus cốt cũng chỉ để Albus sinh ra thiện cảm với thằng bé này. Nhưng hắn đã nói rõ với Albus rằng hắn không muốn dính líu gì tới hai người này, vậy nên sự vui mừng của Julian chỉ càng khiến hắn thương hại.

"Phillip là một đứa trẻ ngoan đó, thưa cô!" Albus ngồi xuống bên cạnh Gellert "Về đề nghị của cô, nó quá quan trọng, chúng tôi cần thời gian để bàn bạc thêm. Có lẽ chúng tôi sẽ gửi lại thư cho cô sau. Vẫn địa chỉ ở bức thư cũ chứ?"

Gellert giật mình nhíu mày nhìn sang Albus, đổi lại là ánh nhìn trấn an từ cậu. Hắn bèn đè nén sự bực tức trong lòng, hừ nhẹ rồi uống nốt cốc nước táo, thậm chí còn không thèm liếc mắt nhìn khi hai mẹ con Julian chào tạm biệt mình.

"Hôm nay em thật hư đấy, Gellert!" Albus bật cười, cầm dĩa lên chuẩn bị đánh chén miếng bánh táo ngọt ngào thơm lừng trên bàn.

"Anh đang nghĩ gì thế Albus?" Gellert vẫn chưa hết bực mình, hắn vươn tay đoạt lấy chiếc dĩa của Albus rồi nghiêng mình ăn hết nửa miếng bánh táo "Hơi ngọt, nhưng cũng không tệ lắm đâu. Anh có muốn mua thêm vài miếng không?"

"Tránh sang một bên!" Albus đẩy hắn ra, thở dài nhìn miếng bánh bị cắn nham nhở "Sự trả thù được đó Gellert! Giới quý tộc không dạy em rằng miếng bánh đầu tiên luôn thuộc về người mua nó à?"

"Chỉ có anh dạy em phải ăn miếng đầu tiên trước khi người khác chạm vào thôi!" Gellert cười khẽ, vươn tay ôm lấy eo cậu, sau khi lặng lẽ quăng bùa đuổi muggle, hắn liền hôn nhẹ lên cổ Albus khiến cậu hơi run rẩy, ngượng ngùng quay sang trừng mắt cảnh cáo hắn "Thôi được rồi, không đùa anh nữa!" Gellert thơm vào má Albus rồi ngồi thẳng dậy "Lí do gì khiến Albus nhỏ bé của chúng ta bố thí cho cô ta chút hy vọng hão huyền vậy?"

"Anh muốn em đưa Phillip đi cùng chúng ta..." Albus từ tốn đưa một miếng bánh vào miệng "Thứ nhất, anh không thể để em giết nó được, mà nó cũng không còn nơi để đi. Thứ hai, nó có thiên phú, cũng giống như em. Bỏ qua một tài năng, em không thấy tiếc sao?"

"Cũng thú vị đấy, nhưng thứ nhất là em không ưa nó, thứ hai là em không thể đứng ra làm người bảo hộ cho thằng bé đó được. Dì Bathilda chắc chắn cũng không đồng ý nếu biết thân phận thật sự của nó..." Gellert nhún vai "Chưa kể tới việc nó sẽ buộc phải tới Durmstrang, anh nhìn nó xem liệu sẽ trụ được ở Durmstrang mấy ngày cơ chứ?"

Ngẫm lại dáng vẻ bồn chồn sợ sệt của Phillip, Albus không nhịn được mà bật cười.

"Nếu chỉ nhìn vào biểu hiện bên ngoài của thằng bé, anh cũng sẽ không thể tin được rằng đó là em trai em! Nhưng nghĩ thoáng ra nào, có lẽ thằng bé chỉ đang sợ hãi vì chưa làm chủ được sức mạnh của mình thôi!" Albus nắm chặt lấy tay Gellert, nhẹ giọng nói "Coi như anh cầu xin em lần này đi..."

"Chuyện gì đây? Phù thủy vĩ đại nhất mọi thời đại đang cầu xin tôi ư?" Gellert tỏ vẻ ngạc nhiên "Ngài định dùng thứ gì để trao đổi đây, ngài Bumblebee?"

"Tôi sẽ cho ngài quyền trả tiền bữa ăn ngày hôm nay, Grindelwald thân mến!" Albus khẽ bĩu môi, uống nốt ly nước táo rồi với lấy tờ giấy ăn, nhẹ nhàng lau miệng "Thế ngài có giúp được tôi không nhỉ? Hay tôi tìm người khác?"

"Anh thì tìm ai được cơ chứ!" Gellert nhíu mày "Anh còn chưa có học trò cưng nào để nhờ vả..."

"Anh sẽ coi đó là một lời đồng ý!" Albus vui vẻ cười khiến Gellert nhịn không được mà hôn nhẹ lên môi cậu.

Tiếp đó, hai người ra quầy thanh toán, tiện thể mua luôn hai gói bánh lưỡi mèo mà Albus mong đợi từ nãy tới giờ, ba miếng bánh táo cho ba anh em Albus và một hộp mứt dâu cho dì Bathilda. Albus thỏa mãn bóc một gói bánh lưỡi mèo ra, hương bơ sữa thơm tới nỗi Gellert đi bên cạnh cũng ngửi thấy. Sau khi thử một miếng bánh, Albus không nhịn được mà ăn thêm miếng thứ hai rồi thứ ba. Gellert thấy vậy đành tịch thu lại túi bánh trên tay cậu, nói rằng nếu cậu còn ăn nữa thì chắc chắn lát nữa sẽ bỏ qua bữa trưa ngon lành của dì Bathilda. Albus nghe xong đành thở dài rồi miễn cưỡng đồng ý.

Dì Bathilda vô cùng hài lòng với hộp mứt mà Gellert mua cho mình, theo như cách dì nói thì, cuối cùng một thằng nhóc lúc nào cũng vênh váo và đầu óc luôn trên mây đã biết cúi đầu xuống để quan sát những thứ quan trọng hơn. 

Dì Bathilda kém mẹ Gellert một tuổi, nhưng nhìn qua thì hai người giống như chị em sinh đôi, bởi vậy đôi khi nhìn vào dì, Gellert lại nghĩ tới mẹ mình. Tuổi thơ của hắn tràn ngập tiếng khóc đè nén của mẹ và tiếng cãi nhau mỗi lần bố hắn trở về dinh thự Grindelwald sau chuyến công tác dài ngày của ông ta. Hắn ghét bố mình, bởi ông ta luôn làm mẹ đau đớn, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Hắn rất giống bố, nhưng điều đó lại làm hắn ghê tởm chính bản thân mình, có lẽ bởi thế mà đã có một khoảng thời gian, hắn che tất cả những tấm gương xung quanh mình lại để không phải ngắm nhìn khuôn mặt mà người ta vẫn hay ca ngợi.

"Matty vẫn luôn và sẽ luôn tự hào về cháu, cháu yêu..." Dì Bathilda mỉm cười, đôi mắt tràn đầy sự yêu thương long lanh như sắp khóc "Dì hy vọng rằng từ năm sau cháu sẽ về đây thăm dì vào các dịp nghỉ lễ..."

"Tất nhiên rồi dì Batty!" Hắn mỉm cười vỗ tay bà, khẽ liếc mắt nhìn sang Albus ra hiệu, hắn nói tiếp "Hôm nay cháu có một việc vô cùng quan trọng cần sự đồng ý từ dì..." Nhận được cái gật đầu từ Bathilda, hắn nói tiếp "Cháu cần dì đứng ra làm người bảo hộ cho một phù thủy nhỏ tuổi, trong hai năm thôi là được!"

"Ai cơ?"

"Thằng nhóc đó tên là Phillip!" Gellert hít thật sâu trước khi nói ra trọng điểm "Grindelwald!"

Dì Bathilda mất gần một phút để tiêu hóa xong câu nói này trước khi cơn giận dữ của dì bùng nổ.

"Cháu điên rồi Gellert! Việc gì cháu phải chịu trách nhiệm cho con của bố mình với tình nhân ông ta chứ? Cháu và bà mẹ Mathilda của mình điên y hệt như nhau!" Dì không hề khách khí mà vươn tay đánh cho hắn vài cái "Là con ả kia yêu cầu cháu như vậy hả? Được lắm, dẫn dì tới gặp ả, và dì sẽ xử lý hết đống chuyện này trong một cái búng tay!"

Albus vội vàng chạy tới kéo dì Bathilda ngồi xuống ghế, rót một cốc nước giúp dì bình tĩnh rồi kể lại toàn bộ câu chuyện. Dì Bathilda thở dài.

"Gellert, cháu phải biết rằng, cháu cũng là người nhà Bagshot, vậy nên tất nhiên dì sẽ thay chị mình nuôi nấng cháu, chứ không phải là một thằng nhóc con hoang từ trên trời rơi xuống! Kể cả đó chỉ là trên giấy tờ, dì cũng không thể đồng ý được! Sự tồn tại của nó chính là nhân chứng sống cho thấy Mathilda tội nghiệp đã bị gã chồng tồi tệ của mình phản bội!" Dì càng nói càng to tiếng "Chẳng lẽ cháu không thấy thương mẹ mình hay sao?"

"Tất nhiên là có, thưa dì." Gellert cúi mặt, buồn bã trả lời "Cháu cũng ghét ông ta như dì thôi, tất cả những thứ thuộc về ông ta đều làm cháu phát ốm. Nhưng cháu làm việc này là có mục đích, như dì nói, cháu cũng là người nhà Bagshot, cháu làm sao có thể yếu thế khi đứng trước một người đàn bà muggle được cơ chứ? Dù hiện tại cháu chưa thể nói cho dì mục đích của việc này, nhưng dì có thể tin cháu, được không?"

"Dì cần suy nghĩ thêm..." Bathilda thở hắt ra, bà đứng dậy đi vào phòng, không quên sập cửa thật mạnh để bày tỏ sự bất mãn.

"Bà ấy rất yêu mẹ em..." Albus nhìn về hướng phòng Bathilda, thấp giọng nói.

"Ai cũng yêu bà ấy, trừ một gã đàn ông ngu ngốc!"

"Thôi nào Gellert!" Albus bật cười, búng trán hắn "Anh vẫn luôn tò mò về em, vào mùa hè năm đó điều duy nhất chúng ta trao đổi với nhau là lý tưởng và phép thuật, em không hề nhắc tới đời sống cá nhân, em thực sự bí ẩn lắm đấy em yêu!"

"Nếu lát nữa anh học thuộc 20 từ tiếng Đức thì em sẽ kể cho anh nghe, thế nào?"

"Lúc trước là 10 từ!"

"Lúc đấy anh 18, còn giờ thì 118 rồi!" Gellert đảo mắt "Anh đòi học tiếng Đức cả mùa hè này mà đã học được gì đâu? Bây giờ xác định là cả ngày úp mặt vào đống sách vở thì tháng sau cũng có thể giao tiếp, viết thư đơn giản..."

"Tại sao chúng ta không dùng tiếng Anh để làm ngôn ngữ giao tiếp chung cho cả thế giới nhỉ?"

"Vậy thì em sẽ đánh chiếm nước Anh rồi bắt người Anh học tiếng Đức, và ngôn ngữ chung sẽ là tiếng Đức. Từ đó về sau, anh sống hạnh phúc với tiếng Đức, hết truyện. Giờ thì đi học đi!" Gellert nhéo mũi người yêu "Muốn xem trộm thư của em thì tốt nhất nên học hành tử tế một chút, thiên tài Hogwarts!"

"Ai thèm xem trộm thư của em, đó là vô tình cầm lên thôi!" Albus lập tức phủ nhận "Đã thế hôm nay học 20 từ mới và mấy câu giao tiếp thường ngày đi!" Cậu nôn nóng kéo tay Gellert lên tầng "Anh cũng đâu phải chỉ biết mỗi tiếng Anh. Tiếng Pháp anh cũng giao tiếp được đôi chút, nhưng tất nhiên anh không thể dùng nó một cách hoa mỹ như mấy tay quý tộc sĩ diện được!"

"Je ne pense pas, monsieur (Tôi không nghĩ vậy, thưa ngài)!" Gellert cố nói bằng một giọng trịnh thượng "Tiếng Pháp vốn đã rất hoa mỹ, anh không thể phủ nhận điều này, cũng giống như không thể bác bỏ rằng Minette Rosier lúc nào cũng sống trong thế giới của kẹo bông và kì lân cầu vồng!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net