CHAPTER 11: NATALICIA (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Dì Bathilda rốt cuộc vẫn không thể đồng ý lời đề nghị của Gellert, dù sao thì dì đã mất một khoảng thời gian thật dài mới gượng dậy được sau cái chết của người chị yêu quý. Giữa hai người như có một sợi dây liên kết vô hình, khiến cho dì, một cách kì diệu nào đó, cảm nhận được những gì Mathilda trải qua. Dì dành cả cuộc đời mình vào việc viết sách, cãi cả lời bố mẹ để không phải lấy chồng, nhưng ngay vào giây phút nhìn thấy Gellert, trong lòng dì len lỏi một sự ấm áp mà dì không thể giải thích, cảm giác đó khiến dì coi Gellert như là con ruột mà đối đãi.

Càng yêu thương Gellert bao nhiêu, dì càng căm ghét bố hắn bấy nhiêu. Dì vẫn còn nhớ hơn hai mươi năm trước, trong một buổi dạ tiệc, khi Mathilda gặp gã quý tộc người Đức kia lần đầu, không biết gã quý tộc nói điều gì, Mathilda liên tục cười khúc khích, má cô đỏ ửng lên vì rượu, và đôi mắt xanh dương lấp lánh một thứ tình cảm lạ lùng mà khi ấy Bathilda không thể gọi tên. Mỗi khi họ đứng cạnh nhau, Bathilda lại có cảm giác đó là bức tranh đẹp nhất mà dì từng thấy, và dì từng đinh ninh rằng hạnh phúc sẽ tới với chị gái mình sau khi chị nhận lời cầu hôn của gã đàn ông nọ. Tiếc một nỗi, hóa ra cuộc hôn nhân đó lại là thảm họa.

Mathilda không kể cho dì vì sợ dì lo lắng, đến lúc dì biết tất cả mọi chuyện thì Mathilda đã nằm hấp hối trên giường bệnh. Dì đã lo rằng cho tương lai của Gellert tới mức nộp đơn đến Cục Thi hành Luật pháp yêu cầu bố Gellert nhượng quyền nuôi con, nhưng tất nhiên là không thành công. May mắn thay, Gellert hiện tại không kinh khủng như những điều khiến dì mất ngủ hàng đêm vì tưởng tượng, ít nhất là qua những gì dì thấy.

Gellert biết những điều đang lăn tăn trong lòng dì, và hắn cũng không muốn làm dì phải khó chịu thêm vì bất kì điều gì nữa. Hắn và Albus đều đồng ý rằng cả hai phải tìm một hướng giải quyết khác cho vấn đề này. Loanh quanh một hồi, cuối cùng Albus cũng nghĩ ra một cách, đó là cậu sẽ tự đứng ra làm người bảo hộ cho Phillip, nhưng Gellert chỉ nhăn mũi rồi bác bỏ ý kiến này. Thà rằng sử dụng Avada còn hơn, Gellert khó chịu lầm bầm.

"Không thì làm gì còn cách nào khác cơ chứ? Anh là người duy nhất không có quan hệ huyết thống hay họ hàng nhưng lại quen biết thằng bé..." Albus nhún vai.

"Nhưng mà nếu anh trở thành người giám hộ thì tức là anh sẽ phải chịu trách nhiệm với tất cả những hành động của nó, chưa kể vì dì Bathilda không muốn nhìn thấy nó nên thậm chí nó còn được ở cùng với anh nữa!"

"Có sao đâu. Dù nhà anh nhỏ thật nhưng ở lại nửa tháng cũng không có vấn đề gì..." Albus bật cười "Em đang ghen với một đứa trẻ đấy à?"

"Em không có..." Gellert phản bác lại theo thói quen, nhưng ngừng một chút, hắn nghiêm túc nói "Ừ thì đúng thế. Em không thể để anh ở với nó được, quá nguy hiểm! Tuy nó không đẹp trai bằng em, nhưng cũng giống em tám, chín phần cơ đấy! Nhà anh đâu còn phòng nào nữa đúng không? Aberforth thì chắc chắn không chia sẻ phòng ngủ cho ai rồi. Nó sẽ ở cùng phòng với anh! Vậy thì chúng ta bàn luận những chuyện quan trọng thế nào đây? Làm gì có không gian riêng tư?"

"Chỉ nửa tháng thôi mà..." Albus tiến lại gần ngồi lên đùi Gellert, vòng tay qua cổ đối phương rồi thật chậm rãi hôn lên môi hắn. Trái lại Gellert chỉ nhíu mày tránh khỏi nụ hôn này, trên mặt không giấu được vẻ tức giận.

"Anh định dùng chiêu trò này để mua chuộc tôi đấy à?" Gellert cười lạnh, bàn tay rất tự nhiên trườn dọc theo thân người có chút gầy gò của Albus rồi dừng lại trên cặp mông của người kia "Lão già chết tiệt, xem ra năm mươi năm xa cách anh cũng học được nhiều thứ thú vị lắm..." Nhẹ nhàng đặt cậu lên bàn, không quên dùng một câu thần chú dọn dẹp sạch đống sách vở và trà bánh trên đó, hắn mỉm cười tà ác mà cởi cúc áo ra "Dù sao thì anh cũng rất thích trẻ con, không bằng để anh tự mình sinh một đứa, có vậy anh mới không ra ngoài bao bọc chở che con kẻ khác..."

"Anh học em đấy thôi..." Albus cười khẽ "Tóm lại là em đồng ý hay không đây? Nếu vẫn nói không thì thôi đi, bây giờ anh hết hứng rồi, anh sẽ về nhà viết thư cho Julian rồi tự mình làm tất cả các giấy tờ..."

"Anh đừng có mà uy hiếp!" Gellert hung hăng kéo áo sơ mi của Albus ra rồi cắn xuống bả vai của cậu "Để xem anh có đi về được không đã!"

Albus thở hắt ra một hơi, rên nhẹ sau mỗi lần người kia lưu lại vết cắn trên người mình, đôi khi cậu sẽ chủ động dẫn dắt đối phương một chút, không chút ngần ngại nghe theo những khát khao của bản thân. Đối với điều này, Gellert vô cùng hài lòng, dù sao thì Albus cũng không còn là thiếu niên dễ ngại ngùng như khi xưa, hiện giờ toàn bộ nhu cầu của bản thân cậu đều có thể hiểu rõ và kiềm chế khi cần thiết. Có đôi khi chính hắn cũng sợ rằng cậu tách biệt quá rõ ràng vấn đề tình dục và tình yêu, rằng cậu chỉ đang trêu đùa hắn bằng mấy tiểu xảo đầy tình thú này. Mỗi lần nghĩ tới đây, hắn đều buộc mình không được suy diễn lung tung, song Albus dường như ôn nhu với tất cả mọi người, điều đó khiến trong lòng hắn lúc nào cũng không yên.

Có lẽ phải lừa cậu làm lại Lời thề máu thêm một lần nữa...

Vươn tay triệu hồi chiếc chăn mỏng rơi ở dưới đất, hắn vô cùng lưu loát đem cậu bọc lại bên trong rồi cứ như vậy mà ném cậu lên giường, may mắn thay đệm rất êm nên Albus chỉ thấy hơi choáng váng sau khi nảy vài lần. Gellert nhẹ nhàng đặt lưng xuống bên cạnh nhìn cậu cố giãy dụa thoát ra khỏi cái chăn, đồng thời nhẹ giọng nói:

"Anh có thể trở thành người bảo hộ, nhưng nó sẽ ở đây với em. Em sẽ có cách khiến dì Batty phải gật đầu đồng ý..." Hắn ôm chặt cả cậu và cái chăn vào lòng "Cấm anh không được tỏ ra ôn nhu với nó!"

"Nhưng anh ôn nhu với tất cả mọi người, em yêu!" Albus thở dài "Em không thể bắt anh tỏ ra lạnh nhạt với ai, tất nhiên là trừ em..."

"Hài hước đó Albus!" Gellert nghiến răng "Bây giờ em sẽ đi viết thư cho mụ đàn bà muggle kia, hy vọng rằng lần sau anh sẽ không dùng lại nước đi cũ rích này!" Hắn buông cậu ra, ngồi dậy rồi vớ tạm chiếc quần gần đó mặc vào.

"Cũ rích nhưng vẫn toàn bích, phải không?" Albus đã thoát ra khỏi chiếc chăn, trên mặt cậu là một nụ cười vui vẻ. Tâm tình rất tốt nên cậu không quên nhắc nhở "Đó là quần của anh. Cho em mượn một lát đó, viết xong bức thư là phải trả nhé!"

"Im đi Albus!" Gellert quay lại lườm cậu "Anh nghĩ rằng bây giờ chiếc quần này còn có thể thuộc về anh hay sao?"

Albus nhún vai triệu hồi áo sơ mi của bản thân rồi mặc tạm vào. Cậu vô cùng hào hứng đi tới bên cạnh Gellert nhìn hắn viết thư. Đôi tay thon dài của hắn khéo léo bơm một chút mực rồi bắt đầu hạ bút trên mặt giấy màu ngà. Nét chữ hiện lên vô cùng cứng cáp, bỏ qua gần như tất cả những nét nối không cần thiết. Albus không nhịn được mà bật cười.

"Xem ra em đã quen tay viết bút bi..."

"Em cũng đang cân nhắc dùng phép thuật tạo ra một chiếc bút bi, dù sao thì viết cũng trơn tru hơn mấy cái bút mực này." Gellert nhíu mày nhìn dòng chữ méo mó mình vừa viết ra, cuối cùng không nhịn được mà vò tờ giấy lại, vứt sang một bên "Anh cười cái gì, chẳng qua đã quá lâu rồi em không động vào bút viết thôi..."

Hít một hơi thật sâu trước khi đặt bút xuống một lần nữa, lần này nét bút đã dễ nhìn hơn. Nội dung bức thư xoay quanh việc đồng ý trở thành người bảo hộ của Phillip cùng với thời gian địa điểm gặp mặt vào hai ngày hôm sau. Gellert không quên nhắc nhở rằng chỉ mang những thứ thực sự cần thiết, dù sao thì bọn họ còn định ghé qua dinh thự nhà Grindelwald ở vài ngày và có rất nhiều thời gian mua sắm trước khi bước vào năm học mới.

Albus gật đầu hài lòng sau khi soát lại bức thư vài lần. Tiếp đó, Gellert tiếp tục viết một bức thư cho Hiệu trưởng Constantine đề đạt mong muốn trở thành học sinh Durmstrang của Phillip kèm theo thư giới thiệu của mình và một bức tới Cục Thi hành Pháp luật của Anh yêu cầu quyền bảo hộ của Albus đối với Phillip.

Hai ngày sau đó, tại địa điểm cũ là quán Lưỡi Mèo, Gellert đưa cho Julian toàn bộ giấy tờ về vấn đề nhượng quyền nuôi con, trước đó, hắn nhấn mạnh rằng sau khi kí những giấy tờ này, Phillip sẽ trở thành người của gia đình Grindelwald, đối với thế giới muggle không còn liên hệ gì. Julian cũng đoán ra điều này từ trước, cô ta hôn lên trán con trai mình và ôm nó thật chặt trước khi dứt khoát kí xuống đủ loại giấy tờ.

Phillip không có phản ứng gì quá mãnh liệt, thằng bé chỉ lẳng lặng nắm lấy bàn tay mà Albus chìa ra sau khi tạm biệt mẹ mình. Đi được một đoạn, Gellert chợt nhớ ra rằng mình bỏ quên đồ ở quán cà phê nên định quay trở lại đó để lấy, Albus chỉ thở dài trách móc vài câu rồi thúc hắn đi nhanh về nhanh. Không lâu sau, Gellert quay lại, trên tay là ba gói bánh lưỡi mèo. Đối với hành động này, Albus không thể giấu nổi vẻ yêu thương trong mắt, rõ ràng rằng cậu rất vui vẻ, điều này cũng khiến khuôn mặt căng thẳng của Phillip thả lỏng một chút.

Gellert không có ý định ngủ chung với một kẻ mình vốn không vừa mắt, vì thế trong hai ngày vừa rồi, hắn đã dọn dẹp qua căn phòng ở đối diện phòng mình, nội thất có phần đơn sơ, nhưng dù sao cũng không ở lại lâu, vì thế Albus cũng không có ý kiến gì.

Khi cả ba về tới nơi, dì Bathilda đang ngồi gọt táo ở phòng khách. Sau những trận cãi nhau trong hai ngày vừa rồi, tất nhiên người to tiếng chủ yếu vẫn là dì, Bathilda quyết định không thèm để ý tới Gellert nữa, cho dù hắn có lại gần ôm dì, dì cũng gạt phắt ra. Đối với hành động trẻ con này, Gellert cũng không thể làm gì hơn là thở dài. Lên tiếng chào hỏi để thông báo mình đã trở về, hắn đi phía trước dẫn Phillip tới phòng của cậu bé.

"Nghe kĩ này, vì tôi ở phòng đối diện nên trong lúc sinh hoạt, cậu nên chú ý một chút, ví dụ như trước chín rưỡi sáng thì không nên tạo tiếng ồn quá lớn vì lúc đó tôi vẫn đang ngủ..." Gellert kéo rèm che cửa sổ ra để ánh sáng bên ngoài lọt vào trong phòng "Người ngồi dưới nhà là dì tôi, cậu có thể gọi dì ấy là cô Bagshot. Lời khuyên của tôi là cậu nên tránh dì ấy càng xa càng tốt. Chúng ta sẽ ở đây khoảng nửa tháng, sau đó sẽ đi Đức, cậu sẽ học ở Học viện Durmstrang cùng với tôi chứ không phải là Hogwarts. Vậy nên trước tiên cậu cần kí vào lá thư này..." Hắn đưa cho Phillip lá thư mà mình đã biên soạn từ trước "Tôi khuyên cậu nên kí bằng họ Grindelwald, dù cái tên Phillip Grindelwald nửa Anh nửa Đức nghe thật ngớ ngẩn, nhưng tôi cũng không có ý định nghĩ cho cậu cái tên khác!"

Phillip gật đầu, yên lặng làm theo những gì Gellert yêu cầu. Albus thấy không khí này không tồi, ít nhất thì Phillip rất ngoan và vô cùng hợp tác, Gellert có vẻ cũng không có ý định gây khó dễ, vì thế cậu chào tạm biệt hai anh em, không quên để lại cho Phillip một gói bánh.

Gellert ôm cậu vào lòng để tạm biệt rồi thì thầm rằng tối nay sẽ ghé qua gặp cậu một lát trước khi đi ngủ, vì không tiễn Albus về được nên hắn đành chuộc lỗi bằng một nụ hôn nhẹ vào trán cậu. Đối với hành động thân mật của hai người trước mặt, Phillip cúi đầu coi như không nhìn thấy gì, trước khi tới đây mẹ nó đã dặn đi dặn lại là luôn luôn tạo ấn tượng tốt với Albus và không được tỏ ra tò mò đối với quan hệ của hai người này.

Sau khi khép cửa lại, Gellert lạnh nhạt nhìn đứa trẻ đang ngồi trên giường.

"Tôi không hề thích cậu một chút nào, cậu đang ở đây chứ không phải ở ngoài đường là vì Albus đã cầu xin cho cậu. Tôi hy vọng cậu có thể tỏ ra biết ơn một chút, đừng bao giờ khiến cậu ấy buồn lòng. Vài lưu ý nho nhỏ như vậy thôi, cậu có thể tự do đi khám phá xung quanh, chỉ cần đừng gây ra chuyện gì phiền phức là được. Nếu không còn thắc mắc gì thì tôi về phòng đây." Hắn xoay người mở cửa, trước khi ra ngoài còn quay đầu lại nói thêm "Một điều này nữa. Như tôi đã nói từ trước, hiện giờ cậu và thế giới muggle đã không còn liên hệ gì nữa, cậu sẽ không trở về đó vào các dịp nghỉ lễ và cũng không còn quen ai tên là Julian Benjamin, mong rằng cậu hiểu. Nếu có oán hận, thì hãy oán rằng cô ta vứt bỏ cậu, chứ không phải tôi chia cắt hai người."

Phillip gật đầu tỏ vẻ đã hiểu, chờ cho Gellert đi rồi, nó mới thở hắt ra mà đặt lưng xuống giường. Đệm không mềm bằng ở ngôi nhà trước kia của nó, nhưng nó biết nó không có quyền đòi hỏi thêm điều gì. Như anh trai nó đã nói, nó nên tỏ ra biết ơn. Mỗi khi nhắc tới Gellert, trong lòng thằng bé lại có một nỗi sợ mơ hồ, ở hắn có điều gì đó khiến nó không nhịn được mà co người lại. Hai đêm vừa rồi, nó đã không thể ngủ ngon được khi nghĩ tới việc ở chung với một người như vậy, nhưng xem ra khởi đầu không tệ lắm, và mắt nó dần díu lại. Nó yên tâm chìm vào giấc ngủ.

Không thể không nói rằng Phillip cũng rất thích đọc sách, vì vậy ngôi nhà mới này như là thiên đường đối với nó. Thằng bé nhanh chóng bắt nhịp được với cuộc sống ở Thung lũng Godric. Bình thường Gellert ngủ dậy rất muộn, vì thế sau khi dùng bữa sáng mà đa phần đều do mình tự chuẩn bị, nếu không đọc sách thì nó sẽ chạy đi tìm Albus nói chuyện. Có lẽ bởi thế mà tình cảm giữa thằng bé và ba anh em nhà Dumbledore rất tốt.

Dì Bathilda cũng dần làm quen với sự xuất hiện của Phillip. Dù sao thì thằng bé giống như một phiên bản thu nhỏ của Gellert, chỉ khác là nó trông có vẻ ngoan ngoãn và hiền lành hơn hẳn người anh của mình. Thi thoảng nó còn giúp dì quét dọn nhà cửa và sắp xếp lại đống sách mà Gellert để bừa bãi sau khi đọc xong. Tuy vẫn không thể yêu thương nó như cháu mình, nhưng đối với những biểu hiện này, dì vô cùng vừa lòng. Ít nhất thì nó biết mình đang đứng ở đâu, dì nghĩ vậy. Những bữa ăn trưa và ăn tối vì thế mà bớt phần căng thẳng, tính tình Gellert cũng vì thế mà ôn hòa hơn một chút.

Chớp mắt đã tới ngày sinh nhật thứ 18 của Albus, họ dự tính sẽ rời đi vào hai ngày sau, vì thế phu nhân Kendra quyết định sẽ nấu một bữa thật thịnh soạn. Sáng hôm đó, Gellert phá lệ dậy sớm hơn bình thường, định bụng đưa Albus tới Hẻm Xéo mua sắm thỏa thích một phen. Thật tự nhiên đẩy cửa bước vào nhà Albus, nụ cười trên mặt Gellert cứng lại khi thấy Phillip đang ngồi ăn sáng cùng gia đình Dumbledore.

"Mau vào trong đi Gel, hôm nay em dậy sớm hơn bình thường đó!" Albus dời mắt khỏi tờ báo trên tay, mỉm cười nhìn người yêu "Chắc chắn là chưa ăn sáng phải không? Ở đây còn chút bánh mì hoa cúc mà em thích này."

"Buổi sáng vui vẻ, dì Kenny và ba bé ong mật..." Gellert khôi phục lại vẻ xởi lởi, nhanh nhảu chào hỏi. Đối với biệt danh này, Aberforth tỏ ra vô cùng bất mãn, cậu quay đi chỗ khác không thèm nhìn kẻ vừa tới "Dì đồng ý cho Albus tới Hẻm Xéo với cháu được không? Bọn cháu sẽ về trước bữa trưa." Ngừng một lát, hắn bổ sung "Dì không cần lo lắng cho cháu đâu, cháu sẽ ăn sáng ở đó."

Kendra mỉm cười nhìn con trai mình, bà phất tay nhắc con mình nhanh nhanh kẻo để người ta đợi lâu. Albus vui vẻ đặt tờ báo xuống và với tay cầm lấy đũa phép. Ra gần tới cửa, cậu chợt kêu lên như nhớ ra điều gì đó.

"Phillip, em có muốn một cây đũa phép của riêng mình ở cửa tiệm ông Ollivander hay không?"

Thề có Merlin, Gellert thực sự cảm thấy hắn sắp phát điên rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net