CHAPTER 13: GRINDELWALD

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hai ngày sau đó, nhận thấy rằng Ariana vẫn còn rất lưu luyến anh trai mình, cộng thêm việc vô cùng có cảm tình với cô bé nên Gellert quyết định rằng ba người sẽ rời đi sau bữa tối. Trái lại với không khí khẩn trương của gia đình Dumbledore, dì Bathilda tỏ ra không quá lo lắng cho cháu mình, như dì nói, người nhà Bagshot không có thói quen đẩy trí tượng tượng của mình đi quá xa, và chắc hẳn vào kì nghỉ Giáng sinh, ba đứa nhỏ sẽ trở lại.

Trước giờ chia tay, Ariana vẫn ôm chặt lấy Albus, thậm chí còn sụt sịt như sắp khóc khiến cậu phải nhịn lại tiếng cười sắp thoát ra khỏi cổ họng và an ủi em mình rằng việc cậu tới Durmstrang cũng không khác gì học một năm ở Hogwarts, đồng thời hứa hẹn sẽ trở về thăm cô bé bất kì dịp nào có thể và viết thư gửi cho cô mỗi ngày để kể về những điều lí thú ở nơi đất khách.

Chiếc khóa cảng mà bọn họ sử dụng trong chuyến đi lần này là con dấu của gia đình Grindelwald. Albus đã thấy nó vài lần trong những bận Gellert gửi thư tới châu Âu, chắc hẳn là chuyện nội bộ quan trọng của giới quý tộc nên hắn mới phải dùng tới thân phận gia chủ. Gellert không quên dặn dò Phillip một chút về cảm giác khó chịu khi sử dụng khóa cảng, sau cùng, hắn thơm lên má dì Bathilda để tạm biệt rồi ôm ngang eo Albus và khởi động khóa cảng.

Bốn giây sau, ba người đứng trước một dinh thự khá lớn với vườn cây bao bọc xung quanh. Albus vừa vuốt lưng cho Phillip để giúp thằng bé giảm đi cảm giác buồn nôn, vừa đưa mắt quan sát một vòng. Cậu âm thầm cảm thán một chút, rõ ràng hôm trước Gellert còn nói rằng nhà Grindelwald không phải dạng giàu nứt đố đổ vách nên dinh thự cũng chỉ đủ để ở chứ không thừa mứa như các gia đình quý tộc khác. Nhưng dinh thự trước mắt cậu đâu phải chỉ đủ để chứa mỗi ba người?

Không khí quanh dinh thự có chút âm u, từ trong ra ngoài đều không có ánh sáng của đèn hay nến, thứ duy nhất giúp họ nhìn thấy nhau bây giờ chính là ánh trăng đêm rằm. Đối với một đứa trẻ đến từ thế giới muggle như Phillip, cảnh tượng này khiến nó nhớ tới những câu chuyện ma quỷ mà người ta hay dùng để hù dọa nhau, vì thế nó vô thức nép sát vào Albus hơn một chút. Trông thấy vẻ mặt sợ sệt của Phillip, Gellert không ngần ngại nở một nụ cười vui vẻ, hắn quăng cho đống hành lí một cái bùa trôi nổi rồi thong thả dắt Albus đi tới cửa dinh thự. Dừng lại một chút để rút đũa phép ra, hắn nhanh chóng dùng đũa vẽ một kí hiệu lên trên cánh cửa. Không cần đọc thêm một câu thần chú nào, cánh cửa cao gần ba mét làm bằng thứ hợp kim nặng nề đã tự động mở ra. Bên trong tối đen như mực. Gellert hắng nhẹ giọng rồi bước chân vào trong nhà, cả đại sảnh bỗng sáng rực ánh nến, đủ để Albus thấy được cách bài trí không hề xa hoa nhưng vẫn toát lên vẻ quý phái. Từ cách kết hợp màu thảm trải sàn và rèm cửa cho tới cách bày biện đồ trang trí, tranh treo tường đều đậm chất Bagshot, vì thế Albus không hề nghi ngờ rằng phu nhân Mathilda chính là người sắp xếp và chăm chút cho cả căn nhà này.

Gellert đã từng kể rằng dù chưa lần nào chạm vào con dấu của gia chủ, xong giới quý tộc luôn ngầm coi mẹ hắn là người đại diện cho cả gia tộc thay vì gã đàn ông cứ mười ngày một tháng mới xuất hiện một lần kia. Dù lấy cớ công việc nhưng ai cũng rõ mười mươi là ông ta lén lút nuôi tình nhân ở bên ngoài. Bố hắn - Grimmel - kết hôn với Mathilda vì số tiền hồi môn khủng lồ mà gia tộc Bagshot bỏ ra cho đám cưới con gái mình. Khi ấy nhà Grindelwald đã chẳng khác gì một cái thân cây mục ruỗng còn mỗi lớp vỏ hào nhoáng bên ngoài, số tiền này đối với gia đình Grindelwald chính là một chiếc phao cứu sinh, nhưng Grimmel thà tiêu nó vào những thú vui vô bổ còn hơn vực lại gia thế. Tất nhiên Grimmel tội nghiệp đã không tính tới việc sau khi hai người kết hôn, bố mẹ ông ta lại giao hết tiền bạc cho Mathilda quản lý, vì thế chẳng những không lấy được một galleon nào từ đống của hồi môn, ông ta thậm chí còn không thể tiêu số tiền mà cha mẹ để lại cho mình. Quan hệ của hai vợ chồng vì thế mà càng ngày càng xấu đi.

Grimmel tìm đủ mọi cách để moi tiền trong tay vợ mình, từ ngon ngọt dỗ dành cho tới sử dụng vũ lực, nhưng tất nhiên với sự kiêu ngạo của một tiểu thư quý tộc thuần huyết, Mathilda không bao giờ chịu thỏa hiệp, thái độ này càng làm Grimmel điên tiết hơn. Và điều gì đến cũng sẽ đến, Mathilda qua đời khi Gellert lên tám, số tiền của cha mẹ Grimmel được hoàn lại cho ông ta, còn toàn bộ số tiền của nhà Bagshot được nhượng lại cho Gellert. Grimmel tức giận, nhưng ông ta không thể xuống tay với người thừa kế duy nhất của dòng họ mình được, vì thế ông ta dành cho hắn một sự quan tâm rất đỗi giả dối và hời hợt cho đến khi ông ta chết trong cuộc thảm sát ba năm sau đó.

Ngôi nhà này hiện tại chẳng khác gì nhà ma, đến cả một người đã sống hơn một thế kỉ như Albus cũng phải lạnh sống lưng khi bước vào. Có lẽ đây là lí do tại sao Gellert chẳng bao giờ trở về đây trừ khi thực sự cần thiết. Bàn tay cậu khẽ siết chặt lấy tay Gellert.

"Đừng sợ!" Hành động mang tính đồng cảm này trong mắt Gellert lại trở thành sự sợ hãi, hắn mỉm cười nhẹ giọng trấn an rồi gọi to "YED!"

"Chủ nhân đã về!" Một con gia tinh già nua nhăn nheo và xấu xí hiện ra ngay dưới chân Gellert và vui mừng reo lên, nhưng ngay khi để ý tới hai người còn lại, nó đanh mặt, gằn giọng hằm hè "Lũ hỗn huyết..."

"Đừng có láo, Yed." Gellert nhíu mày tỏ ra không vừa ý rồi kéo Albus vào lòng mình "Đây là Albus Dumbledore. Từ giờ cậu ấy cũng là chủ nhân của nơi này. Ngươi nên nhớ rằng lời cậu ấy nói cũng chính là lời ta nói." Rồi hắn liếc nhìn về phía Phillip "Kia là con trai của lão già Grimmel, ta mong rằng ngươi có thể dành cho nó sự tôn trọng nhất định, nhà Bagshot không có những gia tinh vô lễ."

"Dạ thưa chủ nhân." Yed gật đầu nhưng ánh mắt dành cho Phillip thì không có chút thiện ý nào "Yed đã sắp xếp ba phòng ngủ cho chủ nhân, nước nóng để tắm rửa cũng đã sẵn sàng. Chủ nhân có muốn dùng thêm điểm tâm không ạ?"

"Mang một chút đồ ngọt lên phòng Albus là được rồi!"

Yed gật đầu rồi đưa ba người lên phòng ngủ ở tầng trên. Albus và Gellert ở hai phòng ngay sát nhau, thậm chí còn có một cánh cửa thông giữa hai phòng. Phòng Phillip ở cuối hành lang, đủ xa để không quấy rầy Gellert nhưng cũng đủ gần trong những trường hợp khẩn cấp. Đối với cách sắp xếp này của Yed, Gellert vô cùng tán thưởng, thậm chí không ngại mà tặng cho nó thật nhiều lời khen.

"Qua hai năm nữa ta sẽ trả tự do cho ngươi."

Nghe được lời hứa hẹn của Gellert, tâm tình của Yed bỗng nhiên tốt hơn cả trăm lần, nó cúi gập người trước ân huệ này, đồng thời nhanh chóng xuống bếp sai mấy con gia tinh trẻ chuẩn bị đồ ăn khuya.

"Đến cả con gia tinh còn mua chuộc được, thảm nào hết phù thủy này đến phù thủy khác đều tình nguyện đi theo em..." Sau khi tắm rửa xong, Albus khoác lên mình chiếc váy ngủ rộng rãi bằng vải đũi rồi ngồi trên giường lau khô tóc.

"Nó là gia tinh của mẹ em, trung thành với em là bổn phận của nó, mà tỏ ra thù ghét với tất cả mọi thứ thuộc về Grimmel cũng đã trở thành thói quen. Nó được việc thật, nhưng đã già lắm rồi, có giữ lại cũng không có tác dụng gì, thậm chí có khi nó còn lú lẫn mà làm điều gì đó ngu ngốc, chi bằng thả tự do cho nó rồi mua mấy con trẻ hơn..." Gellert bỏ quyển sách mà mình vừa mua nửa tháng trước tại tiệm "Phú quý và Cơ hàn" xuống, nhanh nhẹn tiến lại gần giúp Albus lau tóc.

Albus gật đầu đồng ý với suy nghĩ của Gellert rồi thoải mái tiếp nhận sự phục vụ của hắn. Hai mắt đã díp lại sau cả một ngày mệt mỏi, xong cậu vẫn cố mở to mắt để chờ bữa ăn khuya mà Yed mang đến. Tóc Albus đã dài hơi một chút kể từ lần đầu họ gặp nhau, xong vẫn mềm mại như cũ. Lau một lát, Gellert lại không nhịn được đặt xuống đó vài nụ hôn. Mùi cam bergamot lại tràn ngập không gian xung quanh, khiến hắn không nhịn được mà cúi xuống cắn nhẹ vào cổ cậu. Bỗng nhiên tiếng gõ cửa vang lên, Gellert vội vàng đứng thẳng dậy rồi dùng thần chú vô thanh mở cửa cho Yed. Con gia tinh nhận thấy ánh mắt khó chịu của chủ nhân mình, nó không dám bước vào bên trong phòng mà chỉ dùng bùa trôi nổi đưa đĩa điểm tâm tới đặt lên tủ cạnh giường.

"Sang phòng bên cạnh, Yed, ta có chuyện cần nói với ngươi!"

Yed không hiểu mình đã làm gì sai, nó đánh ánh mắt hoang mang của mình về phía Albus tỏ ý cầu cứu nhưng Gellert đã nhẹ nhàng dịch người sang bên để chặn lại ánh nhìn của nó. Thầm cầu nguyện cho chính bản thân mình, Yed lí nhí nói vâng rồi ủ rũ đóng cửa lại.

"Em không định làm gì nó đấy chứ?"

"Em không có sở thích tra tấn một con gia tinh già sắp chết!" Gellert nhún vai "Có khá nhiều việc cần trao đổi nên anh cứ đi ngủ trước đi, không cần đợi em."

"Anh chờ em làm gì cơ chứ? Em có phòng riêng mà, chỉ có bọn trẻ con mới ngủ chung với người lớn."

"Em hiểu là nếu chúng ta ngủ riêng thì anh sẽ buồn bã và sợ hãi thế nào mà anh yêu!" Gellert nhìn Albus bằng ánh mắt cảm thông "Nếu sợ ma thì cứ nói thẳng ra. Không sao cả, hồi mẹ em mới mất, em cũng sợ ma lắm!"

"Cút về phòng, Gellert!"

Gellert cười to, hắn nghiêng người tránh chiếc gối mà Albus ném về phía mình rồi nhanh chóng tẩu thoát qua cửa thông. Ở căn phòng bên cạnh, Yed đã đứng chờ sẵn ở đó. Gellert ngồi xuống ghế bành ở bàn làm việc, trên đó là những bức thư mà đáng lẽ hắn phải trả lời từ mấy tháng trước. Vốn dĩ một phù thủy chưa tới tuổi trưởng thành không thể quản lý một gia tộc, xong đứng trước sự tồn vong, hắn buộc phải nhận lấy trách nhiệm này, và cũng buộc phải nghĩ cách có được sự ủng hộ từ những gia tộc khác. Dần dà, việc bàn chuyện với những vị trưởng bối đáng tuổi cha chú mình cũng đã trở thành thói quen. Xét cho cùng, việc trưởng thành sớm đối với hắn được nhiều hơn mất.

"Ngươi nói cho ả đàn bà máu bùn rằng ta tới nhà phu nhân Bagshot ở Thung lũng Godric phải không?" Khẽ thở dài nhìn đống thư trên bàn, hắn kiên nhẫn ngồi phân loại chúng dựa theo tên người gửi và thời gian trả lời., đồng thời hỏi Yed bằng một giọng rất đỗi bình thản.

"Yed không có nói cho đứa máu bùn nào cả thưa chủ nhân..." Con gia tinh run rẩy nhìn xuống mười ngón chân của mình "Yed nhớ là... có một lá thư đề 'Khẩn cấp' bên ngoài, tên người nhận lại là lão Grimmel, nó quá quan trọng nên... nên Yed tự ý đáp lại thư đó. Yed không ngờ đó là lũ máu bùn, bọn nó làm sao có thể gửi được thư cho phù thủy được cơ chứ?"

"Grimmel đưa cho ả thứ này để ả có thể cùng ông ta trao đổi thư từ." Gellert lấy từ túi không gian ra một chiếc kẹp cà vạt hình chim ưng "Ngươi làm ăn quá tắc trách, Yed. Ta đã nói rất rõ ràng là nếu cuối tháng này ta không trở lại thì hãy gửi hết chỗ thư này tới chỗ phu nhân Bagshot chứ đâu dặn ngươi đáp lại thư thay ta?" Hắn nhíu mày chán ghét nhìn sinh vật trước mặt mình "Ngươi đem cho ta rất nhiều phiền phức. Giờ thì biến đi. Nhận lấy hình phạt dành cho ngươi. Tất nhiên là đừng có để Albus biết được!"

Sau khi Yed run rẩy rời đi, Gellert thức tới nửa đêm, cố gắng xử lý công việc tồn đọng, nhưng đó quả là điều không tưởng. Vươn đôi vai mỏi nhừ, hắn tắt đèn rồi mở cửa bước sang phòng Albus. Tiếng hít thở đều đều cho biết Albus đã ngủ say. Nhìn ngọn đèn vẫn đang sáng trong phòng, hắn thực sự không biết Albus có ý đợi mình hay chỉ đơn giản là cậu thực sự sợ thứ không khí như bị ma ám trong căn nhà này. Nhẹ nhàng mở tủ lấy bộ quần áo ngủ của mình rồi thay ra, hắn thổi tắt đèn và chui vào trong chăn.

Thật là dối trá nếu nói rằng hắn không có cảm giác gì khi nằm chung chăn với người yêu, dù sao thì nửa thế kỉ sống trong Nurmengard cũng khiến hắn cảm thấy thèm hơi người tới phát điên, mà Albus - người duy nhất có tác động tích cực đối với hắn - tất nhiên cũng chính là người mà hắn muốn vồ vập bất kì khi nào có thể. Gellert ôm lấy Albus, vùi mặt vào hõm cổ cậu, bàn tay rảnh rỗi của hắn bắt đầu lần mò vào bên trong lớp váy ngủ. Ngay lập tức, Albus tặng cho hắn một cú đánh đau điếng.

"Em có làm gì đâu?" Ăn một cú bất ngờ, Gellert giật mình thốt lên "Em đang kiểm tra cái sẹo ở bụng anh thôi mà. Còn đau không?"

"Gellert!" Albus hít một hơi thật sâu rồi đẩy người kia ra xa một chút "Em mà ngoan được bằng một nửa Phillip thì anh sẽ yêu em gấp đôi!"

"Anh chỉ biết có mỗi Phillip thôi!"

Albus đã quá mệt để tranh cãi với Gellert, vì thế cậu gật đầu trong khi não bộ còn không xử lí được câu mà hắn vừa nói. Thời tiết đã có chút se lạnh, cộng thêm cái chăn ấm áp khiến mắt cậu không thể mở ra nổi. Nhưng ngay khi cậu nhìn thấy loáng thoáng bóng dáng không khác gì con gà của Fawkes mỗi lần tái sinh trong giấc mơ, kẻ không biết điều bên cạnh bỗng sán lại gần rồi thì thầm vào tai cậu.

"Al... Al... Anh còn thức không? Em không ngủ được!" Gellert khẽ lay vai cậu "Nói chuyện với em một lát đã!"

"Anh rất buồn ngủ..." Albus ngáp dài một tiếng đáp lại, nhưng nhận ra kể cả khi mình từ chối thì người kia cũng không từ bỏ ý định quấy rầy nên cậu đành thở dài rồi dịu giọng hỏi "Em muốn nói cái gì đây?"

"Đầu tiên em có chuyện này thắc mắc từ lâu lắm rồi. Làm thế nào mà anh biết được hung thủ chắc chắn là Robertino trong khi cậu ta có thể được xếp vào danh sách nạn nhân? Chưa kể kiếp trước anh đâu có ở lại trường? Em không nghĩ là trong khoảng thời gian bận tối mặt tối mũi như thế, anh đủ thời gian cập nhập tin tức từ Hogwarts."

"Em không nhớ gì sao? Robertino từng là một trong số những Thánh đồ cuồng tín nhất của em..."

"Em làm gì có đủ thời gian nhớ tên mấy gã tép riu chứ!" Ngừng một lát, Gellert hỏi lại "Ý anh là sao? Anh đang nói Thánh đồ của em là mấy gã ngu ngốc như Robertino á?"

"Tất nhiên là không rồi em yêu..." Albus khẽ lắc đầu "Anh vô tình xem qua hồ sơ tiền án... của hắn, biết rằng hắn cũng thuộc những phần tử nguy hiểm, từng ngồi trong... Azkaban vì bị bắt quả tang sử dụng Lời nguyền Tra tấn... và Độc đoán lên phù thủy gốc... muggle..." Câu trả lời của Albus chưa đầy những tiếng ngáp, và tới cuối cùng, thậm chí cậu còn không giữ nổi tỉnh táo mà ngủ mất, mặc kệ Gellert lay người mình thêm vài lần.

Đánh một tiếng thở dài, Gellert đành nhắm mắt lại, cố gắng tiến vào giấc ngủ. Ngày tiếp theo, sau khi ăn bữa sáng, Gellert mang theo Albus và Phillip độn thổ tới khu phố Markt. Tương tự như Hẻm Xéo, đây là chốn buôn bán đủ thứ trên đời của các phù thủy nước Đức, khác một chút là nơi này được phủ lên một chút hơi thở Hắc ám chứ không hề vui tươi nhộn nhịp như Hẻm Xéo. Gellert nói rằng đây là một góc vô cùng bình thường của Markt, điều đáng để sợ hãi nằm ở khu phía Tây với tên gọi "Dunkler Markt" - một phiên bản khác của Knockturn.

Albus biết rằng số lượng phù thủy hắc ám ở Đức lớn hơn rất nhiều so với ở Anh, vì thế cậu cũng không có ý định bén mảng tới Dunkler Markt để tìm kiếm thêm sự phiền phức làm gì. Ba người đi mua sách giáo khoa và đồ dùng học tập cho Phillip rồi vòng qua tiệm may để may cho thằng bé một bộ đồng phục Durmstrang. Tiếp đó, Gellert dẫn hai người tới cửa hàng "Pelz und Leder" để mua áo khoác lông và ủng da, trên đường tới đó, họ đi lướt qua "Gregorovitch Zauberstäbe" - tiệm bán đũa phép của Gregorovitch - đối thủ cạnh tranh của Ollivander.

Ở Học viện Durmstrang, mùa đông lạnh tới nỗi ngay cả bùa giữ ấm đôi khi cũng vô dụng. Tại "Pelz und Leder" có bán những bộ áo khoác lông dày và dài tới bắp chân, bên trong được yểm bùa giữ ấm cao cấp với tác dụng gần như là vĩnh viễn và những chiếc ủng da cao tới đầu gối có thể chống nước, đế ủng chống trơn trượt trong điều kiện môi trường ẩm ướt nhất.

"Guten Morgen, Grindelwald!" Chủ cửa tiệm nói bằng một giọng trầm ấm "Cậu lại cao hơn một chút đó, may mắn thay tôi đang sẵn vài bộ áo khoác phù hợp với cậu!"

"Cảm ơn ông, Belag." Gellert mỉm cười "Tôi muốn mua thêm áo và ủng cho hai người bạn của mình, mỗi người hai áo một ủng."

"Vậy là thêm 1950 galleon nữa, cậu chuyển khoản hay trả tiền mặt?"

Nghe thấy số tiền này, Albus cũng cảm thấy xót ví thay cho Gellert. Không thể không thừa nhận rằng số tiền như vậy là quá rẻ so với nguyên liệu khó tìm và khả năng gia công chắc chắn của những món đồ này, nhưng mà Gellert cũng đâu phải đại gia?

"Anh có thể mặc lại áo khoác năm ngoái của em, Gellert."

"Em cũng vậy..." Phillip gật đầu đồng ý với Albus. Nên biết rằng chiếc đũa của nó còn chưa tới 10 galleon, số tiền lên tới hàng nghìn này quá khổng lồ rồi.

"Nếu có thì tốt hơn hết vẫn nên dùng lại, cậu Grindelwald. Dù sao thì tác dụng của bùa chú còn kéo dài lâu hơn cả tuổi thọ của cậu." Chủ cửa tiệm cũng không để ý tới vấn đề doanh thu, vui vẻ đưa ra lời khuyên "Vậy tôi lấy cho cậu hai đôi ủng nhé?"

"Thêm hai chiếc mũ lông nữa."

"Được rồi, vậy thì tổng là 650 galleon. Áo của cậu thì hôm trước con gia tinh đã gửi tiền cho tôi rồi."

Gellert lựa chọn chuyển khoản. Sau đó, bọn họ dùng bữa trưa tại một quán ăn khá lớn ở mặt đường rồi qua tiệm may lấy đồ trước khi trở về dinh thự.

Những ngày tiếp theo đó, vì Albus muốn tiếp tục học tiếng Đức nên Gellert như biến thành một giáo sư đích thực, buổi sáng thì luyện tập thần chú Protego với Phillip, đến tối lại cùng Albus bàn luận về ngôn ngữ học. Đến cả lúc bọn họ lên giường đi ngủ, lũ gia tinh vẫn nghe thấy loáng thoáng một giọng nói trầm ấm cố gắng phát âm tiếng Đức sao cho thật hay, thật chuẩn. Bọn nó cười khúc khích rồi rỉ tai nhau, khi xưa lúc mới về đây, phu nhân Mathilda cũng từng miệt mài học thêm một thứ tiếng để làm vui lòng chủ nhân của căn nhà này.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net