CHAPTER 14: CIRCULUS INTERIOREM

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hiện tại Học viện Durmstrang không thiếu giáo viên, xong giáo sư môn Bùa chú dạo gần đây có vẻ rất bận bịu và thường xuyên vắng mặt, có người nói rằng ông ta đang chạy một chân khá cao cấp trong Sở Thần sáng nước Nga, vậy nên dù không trở thành giáo sư chính thức nhưng công việc trợ giảng của Albus cũng không khác gì một giảng viên thực thụ.

Tuy chỉ được hưởng nửa lương với vị trí thực tập nhưng Albus không để tâm lắm, theo lý thường mà nói, rất khó để một phù thủy vừa tốt nghiệp có thể trực tiếp trở thành giáo sư, bởi ngoài việc có kinh nghiệm thì cũng cần xem xét tới các vị trí còn trống. Albus không khỏi cảm kích trước quyết định của Hiệu trưởng Constantine, kể cả là do ông tự nguyện hay bị ép.

Trước ngày nhập học, Gellert nhận được một tấm thiệp mời tham dự dạ tiệc từ Minette Rosier, dù sao thì cuộc sống ở Durmstrang cũng tù túng hơn Hogwarts rất nhiều, vì thế việc tụ tập ăn chơi trước khi bước vào năm học mới dường như đã trở thành thông lệ. Gellert rủ thêm Albus đi cùng mình, ban đầu cậu không đồng ý, nhưng sau khi Gellert nói rằng những người hôm nay tới dự đều thuộc "Hội kín", số lượng không nhiều, lại vô cùng thân thiết với hắn nên Albus đành gật đầu.

Đổ chút keo ra tay để vuốt lại những sợi tóc cứng đầu, Gellert đưa mắt nhìn sang Albus - người đã thất bại lần thứ 63 trong việc thắt nơ ở cổ áo. Hắn thở dài rồi lại gần giúp cậu một chút, không quên mở lời châm chọc.

"Em quên mất là một lão già với khả năng phối đồ đặc biệt tới mức Giám ngục cũng phải khóc thét như anh thì làm sao có thể tự thắt một cái nơ tử tế cơ chứ." Hắn chỉnh lại chiếc nơ cho thật cân rồi với lấy cái cà vạt gần đó "Anh mặc đồ vest cũng rất có sức hút đó anh yêu, có lẽ sau này khi về già anh nên bỏ qua mấy cái áo choàng xanh đỏ tím vàng với trăng sao bên trên đi."

"Hoặc có lẽ em chỉ đang tị nạnh vì phải mặc áo tù cả nửa cuộc đời. Anh biết em cũng rất muốn một bộ giống anh. Màu xanh lá mạ thì sao? Rất nổi bật, rất thu hút ánh nhìn..." Albus đóng nốt khuy áo vest rồi ngắm nghĩa bản thân trong gương, không thể phủ nhận việc bản thân trông vô cùng đẹp mắt, cậu khẽ thở dài một chút, đúng là tràn ngập hơi thở của tuổi trẻ.

"Nếu là áo đôi thì dù là màu hồng phấn em rất sẵn lòng mặc." Gellert gật gù, nhưng hắn cũng không dám tưởng tượng nếu mình mặc những chiếc áo màu đó lên người "Anh nên mang theo một cái áo măng tô, buổi tối trời có thể lạnh đấy..." Hắn khoác lên vai Albus chiếc áo choàng màu đen của mình, kích thước có hơi rộng hơn so với cậu một chút nhưng không thành vấn đề.

Gellert không có ý định mang Phillip đi cùng mình. Một đứa trẻ 11 tuổi thì vẫn nên ở nhà uống một cốc sữa nóng rồi lên giường đi ngủ trước mười rưỡi, hắn giải thích như vậy. Albus cũng hiểu rằng đây chưa phải thời điểm thích hợp để Phillip xuất hiện, dù sao thì ai biết đám "Hội kín" thân thiết với Gellert có phải là những thành phần quá khích nhất ở Durmstrang hay không cơ chứ?

Gellert thường xuyên tới nhà Rosier nên tất nhiên hắn đã tạo ra một chiếc khóa cảng cho tiện việc di chuyển. Chớp mắt, bọn họ đã đứng trước một trang viên rộng lớn. Giờ thì Albus đã hiểu lí do tại sao Gellert lại tự nhận mình là kẻ nghèo túng trong đám quý tộc, bởi riêng độ rộng của vườn tược xung quanh trang viên này đã đủ để nhét vừa ba cái dinh thự Grindelwald. Từ cổng vào bên trong, mọi phép thuật liên quan tới độn thổ và khóa cảng đều bị vô hiệu hóa, vì thế hai người đành sóng bước bên nhau đi trên con đường rải đá trắng và băng qua những vườn hồng.

"Ngài Grindelwald, tiểu thư đã chờ ngài từ đầu buổi chiều." Một con gia tinh cúi gập người chào đón Gellert ở cửa dinh thự, nó đưa tay nhận lấy hai cái áo khoác rồi dẫn họ đi vào trong phòng tiệc.

Tối nay Minette mặc một bộ váy dạ tiệc màu hồng, mái tóc đen nhánh của cô được tết lại vô cùng khéo léo, điểm thêm vài món trang sức nhỏ lấp lánh. Nhìn cô nàng giống như một công chúa nhỏ trong cung điện xa hoa của chính mình khiến Albus không thể không quay sang cười khẽ với Gellert và nói về thế giới của kẹo bông cùng với kì lân cầu vồng. Em gái của Minette - Vinda Rosier - cũng tham gia dạ tiệc ngày hôm nay. Chỉ với một cái liếc mắt, Albus liền nhận ra cô nàng Thánh đồ thân cận nhất với Gellert khi xưa, dù cho con bé mới chỉ bảy tuổi. Cậu không thể phủ nhận rằng con bé đẹp y chang chị nó, vì thế cậu lại nhíu mày nhìn sang Gellert.

"Có chuyện gì sao?" Gellert nhấp một ngụm rượu vang, khó hiểu trước ánh mắt của cậu.

"Không có gì, chỉ định nói là tiểu thư Vinda thật là xinh xắn." Dù Albus vô cùng bình thản, xong Gellert vẫn nghe ra được là cậu đang nghiến răng.

Trước khi Gellert nghĩ ra một câu đáp trả hợp lí, Minette đã mang theo một nụ cười vô cùng hoàn mĩ tiến lại gần mời và Albus nhảy cùng mình một điệu. Albus không từ chối đề nghị này, cậu dùng một tư thái rất đỗi trang nhã hôn lên tay Minette rồi cùng cô nàng nhảy một điệu Waltz. Dù đã cố đặt sự tập trung lên người bạn nhảy của mình, xong ánh mắt cậu không nhịn được mà liên tục lia về phía gã người Đức điển trai kia. Máu nóng trong người cậu càng dâng lên cao khi Vinda Rosier đi tới mời hắn nhảy và hắn cũng vui vẻ gật đầu ngay tắp lự.

Một đứa trẻ bảy tuổi chỉ cao ngang eo Gellert, vì thế khái niệm khiêu vũ của bọn họ cũng vô cùng đặc biệt, về cơ bản thì chỉ là nắm tay và xoay tròn theo điệu nhạc. Trông hai đứa thật ngốc nghếch làm sao, Albus nghĩ thầm. Minette cũng nhận ra rằng Albus không tập trung, vì thế cô chủ động tìm một chủ đề để nói.

"Mấy ngày nay tới Đức, anh đã đi thăm thú được nhiều nơi chưa? Có thấy khác ở Anh không?"

"Gellert có đưa tôi tới Markt mua sắm chút đồ, đôi khi bọn tôi cũng dạo phố ở thế giới muggle..." Albus nhận ra sự thất thố của mình, vì thế cậu nhìn vào mắt Minette và mỉm cười "Gellert có vẻ có quan hệ rất khăng khít với nhà Rosier."

"Bố em và bố anh ấy là bạn học. Bố em cũng rất thích tính cách anh ấy, ông ấy luôn muốn có một đứa con như Gellert, với tư cách là con trai, tất nhiên." Minette cười khẽ "Gellert thường tới đây bàn công chuyện với bố em, vì thế Vinda cũng khá thân thiết với anh ấy..."

Rõ ràng là muốn nuôi con rể từ nhỏ chứ đâu phải là con trai, Albus kiềm lại tiếng hừ nhẹ, cũng rất ăn ý tặng lại Minette một nụ cười.

"Về Hội kín thì sao? Gellert nói với anh rằng số lượng thành viên rất ít, nhưng không ngờ lại đông thế này."

"Tối nay không phải chỉ có mỗi Hội kín được mời, chưa kể bọn họ còn đem theo cả bạn nhảy." Minette liếc nhìn xung quanh một vòng "Đằng kia là Krafft, một gã người Scotland, em để ý thấy Gellert hay nói chuyện riêng với gã lắm. Hay như gã MacDuff ở góc kia, gã này trông cứ kì kì, nhưng mà Gellert rất tin tưởng gã."

Albus một lần nữa âm thầm thở dài khi phát hiện đây là hai Thánh đồ cuồng tín khác của Gellert, xem ra Hội kín chẳng khác gì ổ Thánh đồ của hắn hồi còn đi học. Dù có cảm giác bài xích nhưng Albus biết rằng mình cần làm quen dần với việc này. Điệu nhạc kết thúc, cậu cúi người hôn lên tay Minette rồi quay trở lại bên Gellert. Trước khi cậu kịp nói thêm về Vinda Rosier, một vị tiểu thư trong bộ váy đen bó sát người vô cùng quyến rũ đã đi tới tặng cho cậu ánh mắt tràn ngập sự hứng thú.

"Grindelwald, cậu có một người bạn thật sự rất quyến rũ đấy, cậu không định giới thiệu cho tôi một chút sao?"

"Chắc chắn rồi tiểu thư Carrow." Gellert mỉm cười vươn tay ôm eo Albus "Giới thiệu với cô, Albus Dumbledore, bạn đời của tôi."

"Dumbledore? Cậu là người nghiên cứu 'Mười hai công dụng của máu rồng' phải không?" Carrow trực tiếp bỏ qua bốn chữ cuối cùng trong câu nói của Gellert, cô ta tiến sát lại gần Albus, mùi thuốc lá thoang thoảng khiến Albus hơi nhíu mày "Nghe nói năm nay cậu tới làm trợ giảng ở Durmstrang, thật tiếc là tôi lại vừa mới ra trường. Liệu tôi có thể viết thư cho cậu để bàn thêm về những vấn đề học thuật thâm sâu như thế này, hoặc nếu thích cậu có thể tới dinh thự nhà Carrow..."

"Nghe rất đáng mong chờ đấy, thưa tiểu thư Carrow. Có lẽ cô sẽ không phiền nếu tôi đi cùng cậu ấy tới nhà cô chứ?"

Carrow vô thức lùi lại một bước trước giọng nói của Gellert, dù cho nó chẳng có vẻ gì là nguy hiểm. Tự cười bản thân đã nghĩ quá nhiều, cô nàng quyết định rời đi, tất nhiên không quên tặng cho Albus một cái nháy mắt đầy tình tứ. Sau Carrow, có rất nhiều người lại gần tỏ ý làm quen với Albus, chỉ riêng việc Gellert không đi một mình như mọi năm cũng đủ khiến họ cảm thấy tò mò.

Albus không thể phủ nhận rằng đây là một bữa tiệc khiến cậu mệt mỏi dù không hề mang hơi hướm chính trị. Có lẽ là vì phần lớn những người tham gia đều mang hơi thở hắc ám nên một phù thủy trắng như cậu càng nổi bật tới lạ thường, và ánh mắt nghiên cứu của những người xung quanh khiến cậu không thoải mái. Tất nhiên không ai dám vượt qua giới hạn, bởi Gellert vẫn bám lấy cậu mọi lúc mọi nơi. Albus cầm lấy một ly rượu vang nhưng chẳng uống một chút nào, cậu không muốn say tại một bữa tiệc như thế này.

"Anh ghét bữa tiệc này." Sau khi gật đầu chào tạm biệt một chàng trai mà mình chẳng buồn nhớ tên, Albus khẽ lắc đầu rồi thì thầm với Gellert.

"Thư giãn nào anh yêu, hay anh muốn ra ngoài hóng gió một chút?" Gellert cướp lấy ly rượu trên tay Albus rồi đặt nó xuống chiếc bàn gần đó "Có một góc vườn rất kín, chắc chắn không ai phát hiện chúng ta ở đó..."

"Cậu Grindelwald..."

Albus thề rằng cậu thấy Gellert hơi cứng người trước khi mỉm cười và quay lại chào hỏi người mới đến.

"Ngài Rosier, thật bất ngờ khi được gặp ngài ở một bữa tiệc thế này." Gellert nâng ly rượu vang mà mình vừa đặt xuống bàn lên rồi vô cùng tự nhiên mà cụng vào ly trên tay Rosier trước khi uống cạn nó "Cháu đã nghĩ rằng ngài không có hứng thú với tiệc tùng của các phù thủy trẻ..."

"Chắc chắn rồi Gellert, nhưng ta đã mong gặp cháu mãi." Ánh mắt ngài Rosier lướt qua Albus như thể cậu không tồn tại rồi dừng lại trên người Gellert "Cháu nghĩ sao nếu bây giờ chúng ta lên phòng làm việc trên tầng và tiếp tục bàn về tương lai của cháu? Ta e rằng cháu chưa thực sự hiểu được..."

"Cảm ơn ngài, nhưng cháu cũng nghĩ rằng mình đã suy nghĩ rất kĩ và cũng viết rất rõ trong bức thư gửi ngài từ hai ngày trước. Mai là ngày nhập học và người yêu cháu rất mệt rồi, phải không anh?" Hắn bất ngờ quay sang hôn lên trán Albus, hơi rượu làm cậu khẽ nhăn mặt "Cháu rất tiếc, nhưng chắc chắn ngay khi có thời gian, cháu sẽ tới tìm ngài bàn chuyện ngay lập tức."

Không chờ Rosier gật đầu, Gellert đã vội ôm vai Albus rời đi, thậm chí không để lại cho Minette một lời tạm biệt. Dù khuôn mặt hắn vô cùng bình tĩnh nhưng Albus vẫn có thể nhận ra rằng Gellert sẽ rất vui lòng nếu được sử dụng khóa cảng ngay lúc này thay vì phải đi bộ ra tận cổng ngoài.

"Em chê anh chưa dính đủ phiền phức hay sao mà còn làm như vậy trước mặt ông ta chứ? Ánh mắt ông ta nhìn anh lúc chúng ta thân mật khiến anh nổi cả da gà đây." Vừa thấy dinh thự Grindelwald hiện lên trước mắt, Albus đã thở phào nhẹ nhõm rồi lớn tiếng thét vào mặt người bên cạnh.

"Đằng nào thì ông ta cũng ghim anh thôi, em chỉ giúp quá trình được đẩy nhanh hơn một chút..." Gellert tặng cho cậu một nụ cười đểu cáng "Tranh thủ nhắc nhở ông ta gạt bớt mấy suy tính vớ vẩn trong lòng mình, để ông ta nhận ra con gái mình chẳng bằng góc áo của anh."

"Ông ta định nuôi em thành con rể thật đấy à?" Albus nheo mắt đầy nguy hiểm, trong đầu cậu chợt hiện ra gương mặt xinh đẹp với đôi môi màu đỏ rượu quyến rũ của Vinda Rosier. Thề có Merlin, cậu không thể tin rằng Gellert chưa bao giờ để ý tới cô ta dù chỉ một chút.

"Thì cũng tương tự như thế. Ông ta gửi thư nói rằng nếu em thích thì ngay sau khi tốt nghiệp, em sẽ có một ghế trong Cục Thi hành Pháp luật nước Pháp, khoảng hai tới ba năm thì lên làm Cục phó, rồi chờ ông ta về hưu có thể thay ông ta làm Cục trưởng." Gellert nhún vai "Về cơ bản thì hiện tại ông ta không có con trai, tất nhiên là sẽ đi tìm một gã con rể ưu tú để tiếp tục duy trì thế lực. Khốn một nỗi là khi xưa lúc đóng giả làm Cục trưởng Cục Thi hành Pháp Thuật nước Mỹ Percival Graves, em có nghiên cứu qua về hệ thống luật pháp, vô cùng chán ngắt và tẻ nhạt, vậy nên em không định chết mòn ở đó."

"Nhưng em không có ý gì với Vinda Rosier đấy chứ? Từ trước tới giờ ấy?"

"Tất nhiên là không rồi, anh đang ghen tỵ với một đứa trẻ con đấy à?" Gellert nhăn mặt "Con nhóc đó còn bé xíu, mới cao ngang thắt lưng của em, làm sao em có thể có hứng thú với nó cơ chứ." Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của Albus, Gellert cười khẽ ôm lấy mặt cậu rồi đặt lên đó vài nụ hôn "Ừ thì lớn lên cũng có chút xinh xắn, nhưng mà em chỉ thích người lớn tuổi hơn mình thôi, cảm giác được yêu thương và chiều chuộng vui vẻ hơn nhiều."

"Câu trả lời rất tốt đấy cậu Grindelwald." Albus khẽ nhếch môi gật đầu hài lòng.

"Thế em có được thưởng không thưa Giáo sư?"

"Cộng năm điểm cho trò Grindelwald." Suy nghĩ một lát, Albus nói tiếp "Trò có thể tích điểm để đổi lấy các quyền lợi, cứ đủ năm mươi điểm thì có phần thưởng nhỏ, một trăm điểm thì phần thưởng to. Tất nhiên hư thì cũng bị trừ điểm."

"Vậy thì bao giờ mới tích được một trăm điểm cơ chứ?"

"Chẳng lẽ trò không tin rằng mình sẽ kiếm được một trăm điểm sao? Thật là một đứa trẻ kém cỏi." Albus nhún vai tỏ vẻ ghét bỏ rồi đẩy cửa đi vào bên trong nhà.

Giờ thì Gellert đã thực sự tin rằng người trước mắt là Hiệu trưởng tồi tệ và xấu tính nhất mà Hogwarts từng có. Làm sao Gellert có thể không biết rằng nhiều kẻ tới chào hỏi Albus tối hôm nay chỉ nhằm mục đích tạo ấn tượng tốt với cậu rồi được cậu nâng đỡ trong năm học sắp tới? Nhưng tiếc là một người như Albus chẳng quan tâm tới bất kì ai, điều đó khiến Gellert vô cùng hài lòng.

Học viện Durmstrang đón học sinh trở lại trường vào lúc chạng vạng trước bữa tối. Thường thì các gia đình đều tự đưa con mình tới trường, riêng đối với một số trường hợp đặc biệt như học sinh hỗn huyết sống ở thế giới muggle, dù điều này hiếm khi xảy ra, thì sẽ được các giáo sư giúp đỡ trong việc tới trường năm đầu tiên.

Phần lớn học sinh sẽ lựa chọn tới Durmstrang thông qua một khu rừng phủ đặc sương mù, lớp sương mù này không chỉ che được mắt của muggle mà còn làm phù thủy mất đi khả năng nhận thức về không gian và thời gian. Chính vì thế, mỗi học sinh năm nhất đều được gửi một huy hiệu kèm theo thư thông báo nhập học trước ngày đến trường nửa tháng, huy hiệu này có tác dụng giúp học sinh tìm đường vượt qua rừng sương, tất nhiên vì lí do bảo mật nên huy hiệu chỉ phát huy tác dụng trên tay chính chủ vào những ngày đón học sinh trở lại trường sau các kì nghỉ.

Giây phút nhìn thấy Học viện Durmstrang xuất hiện trước mặt mình, Albus khẽ ồ lên một tiếng. Nói thì có vẻ lạ, nhưng sống hơn một trăm năm, cậu chưa từng tới đây lần nào. Lúc còn trẻ, cậu luôn lựa chọn mà chạy trốn tất cả những thứ liên quan tới Gellert, sau này dưới thời đại của Voldemort, nơi đây trở thành một ổ phù thủy hắc ám nên tất nhiên cậu sẽ tránh xa nó ra một chút.

Học viện Durmstrang, đúng như lời Gellert từng kể, là một lâu đài xây dựng theo lối quân sự, chiều cao chỉ khoảng bốn tầng, bốn phía có các tháp canh gác, xong cũng không cao bằng tháp Thiên văn. Điều kiện khí hậu ở Durmstrang không phù hợp với các tiết Thiên văn, vì thế trong thời khóa biểu cũng không có môn học này.

"Sắp tới mùa đông rồi, chúng ta có thể tới hồ để trượt băng." Gellert chỉ về phía bên trái tòa lâu đài, ở đó có một hồ nước rộng, đen ngòm "Nghe đồn ở bên dưới có quái vật, nhưng mà mùa đông thì nó sẽ đi ngủ, vì thế chỉ cần anh lặng lẽ trượt băng mà không tạo tiếng ồn quá to là được."

Họ dừng lại ở trước cửa lâu đài, ở đó có hai vị giáo sư đang đứng đón học sinh.

"Năm nhất đi bên trái, các năm còn lại đi bên phải, nhớ là để hành lý vào đúng nơi quy định nhé, nếu không thì sẽ không ai mang lên phòng cho các em đâu."

"Trước khi cậu đi, tôi cần dặn cậu điều này." Gellert cúi xuống nhìn Phillip "Bất kể có chuyện gì xảy ra, phải tự lượng sức mình, nếu không biết hay khônh làm được thì phải tránh ra xa."

Phillip cái hiểu cái không, ngơ ngác gật đầu rồi theo hướng tay chỉ của giáo sư đi về phía bên trái, không quên để hành lý theo chỉ đạo. Gellert nhìn thằng bé thêm một lần nữa rồi cùng Albus đi về phía bên phải, không quên chào hỏi hai vị giáo sư.

"Chào cậu trẻ Grindelwald, không ngờ vẫn có thể gặp cậu ở đây." Một trong hai giáo sư - Charles - vỗ mạnh vào vai hắn "Hiệu trưởng nói muốn gặp cậu, mang theo cả giáo sư Dumbledore nữa." Ánh mắt ông ta liếc về phía Albus "Chắc hẳn là anh bạn này rồi. Rất vui được gặp cậu. Charles Selwyn, giáo sư môn Biến hình." Từ tốn bắt tay Albus, ông ta tiếp tục giới thiệu "Còn đây là cô Lyra Yaxley, người dạy cổ ngữ rune."

"Hân hạnh. Tôi là Albus Dumbledore, trợ giảng môn Bùa chú." Albus mỉm cười bắt tay hai người trước mặt.

"Thật là một điều kì lạ phải không, khi một người như cậu lại xuất hiện ở đây..."

Ánh mắt của người đàn ông này làm Albus cảm thấy không thoải mái. Cậu đã cố rụt tay lại nhưng bàn tay ông ta cứ như gọng kìm, nắm chặt tay cậu không chịu buông ra.

"Xin lỗi vì cắt ngang thầy, nhưng chắc hẳn Hiệu trưởng đã đợi chúng em rất lâu rồi." Gellert hắng giọng, đồng thời giúp Albus xếp vali vào đúng chỗ "Đi cùng em nào giáo sư Dumbledore, thầy không muốn ngay ngày đầu tiên đã tới muộn chứ?"

Lúc bấy giờ bàn tay của Charles mới dần buông lỏng, dù rất khẩn trương nhưng Albus vẫn tỏ ra bình thản chào tạm biệt hai người trước mặt rồi nhanh chân bước theo Gellert.

"Đừng để tâm tới bọn họ, chỉ là họ không ngờ lại gặp được một phù thủy trắng tới đây dạy học thôi." Như nhớ ra điều gì đó, Gellert cúi đầu gỡ chiếc kẹp áo hình con quạ của mình ra rồi gài vào phần áo trước ngực Albus "Anh nên mang theo cái kẹp này, mọi lúc. Tất nhiên là không được phép đưa nó cho ai đâu đấy."

Hai người băng qua hành lang tối thui rồi lên tầng bằng cầu thang chính, trong không gian tràn ngập mùi ẩm thấp, ánh nến lập lòe hai bên tường dường như không có tác dụng gì trong việc soi đường. Dù trước khi nhập học, Albus đã dặn dò rất kĩ rằng trong khuôn viên trường học, bọn họ không nên có những cử chỉ thân mật, xong đối với Gellert thì nắm tay chẳng phải việc gì quá to tát. Ngó trước ngó sau để xác định là không có ai khác ở xung quanh, hắn nhẹ nhàng đan tay mình vào bàn tay thon dài của Albus, mà Albus cũng vui vẻ thuận theo hành động này.

"Em nghĩ anh sẽ hứng thú với một vài thông tin bên lề." Gellert đung đưa hai bàn tay đang nắm chặt lấy nhau của hai người rồi bắt đầu giới thiệu "Durmstrang không đông lắm, chỉ tầm 300 học sinh, lí do thì như anh biết, trường luôn siết chặt các điều kiện đầu vào. Bọn em không chia nhà như Hogwarts mà chia theo từng cụm liên minh. Như việc nhà Grindelwald, Rosier hay Carrow sẽ ở cùng nhau tại tòa tháp canh phía Đông Bắc, bởi vì quan điểm chính trị của gia đình bọn em tương tự như nhau."

"Tức là các em có thể tự do lựa chọn việc mình sẽ ở với ai phải không?"

"Về cơ bản thì đúng là vậy. Thường thì ngay từ nhỏ, các gia đình đã dạy dỗ và hướng con mình theo một lối suy nghĩ nhất định rồi, vì thế danh sách chia kí túc xá ban đầu sẽ dựa trên họ của anh. Nhưng sau một học kì, nếu muốn thì anh cũng có thể yêu cầu chuyển tới kí túc xá khác, tất nhiên làm như vậy chẳng khác gì chống lại cả gia đình mình. Phòng thì bọn em cũng tự chia với nhau, chỉ cần sau đó làm danh sách nộp lại cho giáo viên để tiện quản lí là được. Ban đêm ở đây không an toàn như Hogwarts nên giám thị buổi tối trông rất chặt, tất nhiên nếu anh muốn, em vẫn có thể tới thăm anh mỗi đêm, đảm bảo giám thị không phát hiện ra là em rời giường đi dạo."

"Anh thì luôn sẵn lòng trừ âm điểm của em."

"Hay là tối nào anh đi giám sát thì em lẻn ra ngoài? Nếu thế thì chúng ta cũng không phải lo có người xen vào giữa chừng..."

"Anh tưởng hôm trước em vừa bảo năm học này sẽ trở thành một con người tử tế?"

"Em thật tồi tệ thưa Giáo sư. Thầy hãy mau trừng phạt em đi." Gellert ghé sát vào tai Albus rồi nói bằng một giọng ngả ngớn khiến mặt Albus bỗng nóng bừng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net