CHAPTER 15: BESCHERMEN (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Tôi tưởng rằng mình đã dặn cậu rất rõ ràng về việc không xía cái mũi bé tí của cậu vào những chuyện mà bản thân không biết? Tôi cá cậu còn không hiểu Beschermen nghĩa là gì."

Vừa mới về tới tháp Đông Bắc, Gellert đã xách cổ Phillip vào căn phòng gần nhất rồi xả hết những đống cảm xúc khó chịu tích tụ cả ngày nay lên thằng bé. Phillip im lặng cúi đầu, chính vì không biết gì về trò chơi này nên nó mới càng không cảm thấy có gì phải lo lắng hay đắn đo. Mặc dù nó vẫn chưa quên lời dặn của anh trai mình, xong có một tiếng nói vẫn luôn thôi thúc nó thể hiện bản thân để Gellert có thể nhìn nó bằng một cặp mắt khác, lấp lánh niềm tin yêu và sự tự hào giống như Albus chẳng hạn. Khẽ thở dài, Gellert hiểu rằng dù cho mình có tức giận đến đâu thì cũng chẳng giải quyết được vấn đề gì, vì thế hắn kiềm lòng để không tặng cho đứa trẻ trước mặt một câu thần chú Crucio rồi nghiến răng giải thích luật chơi cho nó.

Beschermen thường được học sinh Durmstrang gọi với một cái tên khác là "Tổ Kiến", bởi nghe đồn Hiệu trưởng Harfang Munter đã lấy cảm hứng cho trò chơi này từ việc nghiên cứu một sinh vật huyền bí có đặc điểm tương tự loài kiến tới tám chín phần. Mỗi đội sẽ có một Koningin - Kiến chúa, ba Prins - Ấu trùng, năm Beschermen - Kiến lính và còn lại là Werker - Kiến thợ. Nhiệm vụ chính của trò chơi là tiêu diệt hết Kiến chúa của đội khác.

Kiến chúa không được phép cầm đũa, đồng nghĩa với việc không có khả năng tấn công nên luôn là đối tượng được bảo vệ sát sao nhất; khi Kiến chúa chết, một trong ba Ấu trùng sẽ trở thành Kiến chúa tiếp theo. Ngoài ra, nhiệm vụ của các Ấu trùng là chạy trốn trong các đường hầm và thực hiện nhiệm vụ mà mình bốc thăm được. Kiến lính có hai mạng, thường được dành cho những người có khả năng đấu tay đôi cừ khôi, và Kiến thợ là những người còn lại.

Mục đích của trò chơi là rèn luyện kĩ năng đấu đối kháng - điểm mạnh của tất cả các học sinh Durmstrang. Người tham gia có thể sử dụng tất cả các thần chú mà mình biết để tước đũa phép của đối thủ, trừ ba Lời nguyền không thể tha thứ và các loại độc dược. Mặc dù các giáo sư vẫn giám sát rất chặt để đề phòng những trường hợp gian lận hay nhân việc công trả thù riêng, xong sau trò chơi này, thường thì Bệnh xá sẽ phải kê thêm kha khá giường bệnh. Một vài phụ huynh đã lên tiếng đòi bác bỏ trò chơi bạo lực này, nhưng theo như lời giải thích từ trước đến nay của các thế hệ Hiệu trưởng thì đây là một dịp để học sinh luyện tập thực chiến trên tinh thần hữu nghị - điều này cũng nằm trong những mục tiêu trước nhất của trường. Thêm vào đó, đây cũng là một cách để các gia tộc thể hiện chỗ đứng của bản thân, vì thế trò chơi vẫn cứ tiếp tục với máu, mồ hôi và nước mắt của những đứa trẻ mang trên mình gánh nặng của cả gia đình.

Khi Gellert và Phillip bước ra bên ngoài, mọi người đã ngồi thật ngay ngắn chờ hắn xuất hiện. Năm nay số lượng học sinh đông hơn mọi năm, nhưng đếm qua đếm lại, những gương mặt mới trong căn phòng này cũng chỉ vừa vượt qua mười đầu ngón tay. Sau khi mở lời phát biểu những điều vô thưởng vô phạt để chào đón lứa học sinh mới, Gellert ngồi xuống chiếc ghế cạnh Minette rồi khẽ phất tay ra hiệu bắt đầu cuộc họp.

Đầu tiên, họ bàn qua về vấn đề chia phòng. Gellert vẫn được nhường riêng một phòng, dù sao thì cũng không ai cảm thấy ngon giấc khi ngủ chung phòng với một người như hắn, còn Phillip thì ở ghép với hai học sinh mới khác, một trong số đó là Alioth Carrow - một đứa nhóc trông lầm lì và trầm tính, khác hẳn người chị vừa mới ra trường của nó. Tiếp đó, Minette nhắc nhở các học sinh năm nhất trở về đúng phòng của mình, làm quen với bạn cùng phòng, sắp xếp đồ đạc và nghỉ ngơi sớm, riêng Phillip thì ngồi lại để bàn kế hoạch cho trò chơi ngày hôm sau.

"Năm nay tôi sẽ là Kiến chúa." Nhìn một đám người nhao nhao đòi làm Kiến chúa, Gellert đè nén sự khinh bỉ trong lòng rồi đưa ra quyết định cuối cùng. Hắn rõ ràng hơn ai hết rằng trong suy nghĩ của những người ngồi ở đây, Kiến chúa chẳng cần làm gì mà vẫn có người kè kè đi theo bảo vệ, và những kẻ lười biếng luôn muốn được chọn cho vị trí này.

"Với khả năng của cậu thì cậu có thể làm Kiến lính và để em trai cậu làm Kiến chúa, vì đằng nào thằng bé cũng đâu làm được gì?" Anh chàng Krafft người Scotland nhìn về phía Phillip và tặng cho thằng bé một nụ cười khinh khỉnh khiến nó nhíu mày khó chịu.

"Tôi có thể làm Kiến chúa và tôi cũng tự biết cách bảo vệ bản thân khi không có đũa, vì thế cơ hội làm Kiến lính có thể nhường cho một người khác." Gellert nhún vai nhẹ nhàng phủ nhận lời mà Krafft vừa nói. Trước đây hắn chưa thể thực hiện thần chú mà không có đũa phép nên tất nhiên sẽ không chọn làm Kiến chúa để người khác mặc sức tấn công, nhưng giờ mọi thứ đã thay đổi, hắn không muốn có bất kì kẻ vô dụng nào trong kế hoạch của mình "Ấu trùng gồm Phillip, Balogh và Emerald. Kiến lính như năm ngoái, thêm Krall vào."

"Phillip vừa mới vào, thằng bé làm sao mà biết đường đi trong hầm cơ chứ?" Minette nhíu mày hỏi lại.

"Tất nhiên là không, nên anh sẽ đi cùng nó."

"Anh điên rồi, Gellert, không Kiến chúa nào lại đi loanh quanh cả, anh đâu có đũa phép. Đây không phải trò đùa đâu. Cha em sẽ giết em nếu em không thắng trận đấu ngày mai."

"Chúng ta sẽ không thua đâu, anh hứa. Em sẽ đóng giả làm Kiến chúa, Minette."

"Để em nhắc lại đề phòng anh quên. Nhưng tất cả các đội khác đều biết Kiến chúa là anh, và chúng ta không được sử dụng thuốc Đa Dịch..."

"Tất nhiên anh biết, Minette. Chúng ta không hề gian lận, ngày mai anh sẽ chỉ cho em xem." Gellert nhẹ giọng như để trấn an Minette "Em là Kiến lính, nhiệm vụ của em là ngồi yên trong tòa tháp này và ngăn cản Ấu trùng thực hiện nhiệm vụ, cứ đứa nào tới gần thì rút đũa ra chọc vào mặt nó, chẳng phải rất bất ngờ, rất thú vị hay sao?" Dừng lại một chút để xem có ai thắc mắc điều gì không, hắn tiếp lời "Tôi sẽ đi cùng Phillip và MacDuff. Phillip sẽ là Kiến chúa tiếp theo nếu tôi thua."

"Tôi đề nghị tăng số lượng Kiến lính đi cùng, nếu cậu thua thì một Kiến lính không thể bảo vệ Kiến chúa được. Chúng ta sẽ thua mất. Hoặc cậu có thể chọn người khác."

"Ba Kiến lính xung quanh một Ấu trùng? Thế chẳng khác nào nói cho người khác biết Phillip là Kiến chúa tiếp theo." Gellert nhíu mày "Tôi sẽ không thua, thực sự thì các cậu nên lo cho bản thân mình trước tiên đi." Vuốt sợi tóc lòa xòa trước mặt, Gellert nói thêm "Nhớ là bắt sống Ấu trùng, bao giờ Ấu trùng trở thành Kiến chúa mới được tiêu diệt, tôi muốn ăn điểm tuyệt đối."

Thống nhất thêm một số địa điểm gặp mặt trong trận đấu, Gellert tuyên bố chấm dứt cuộc họp, dặn dò mọi người đi ngủ thật sớm và trấn an thêm một lần nữa rằng chẳng có gì phải lo sợ.

Màn đêm buông xuống, Phillip trằn trọc trên giường mãi mà không ngủ được, trái tim trong lồng ngực vẫn cứ đập thật rộn rã vì hồi hộp. Và rồi nó lại bắt đầu tưởng tượng những điều có thể xảy ra trong cuộc chơi ngày hôm sau.

"Cậu vẫn chưa ngủ à?"

Phillip khẽ giật mình quay đầu nhìn về phía giọng nói, đó là Alioth - người mà thằng bé nghĩ đã đi ngủ từ hơn một tiếng trước. Alioth xoay người nằm nghiêng, mắt nhìn thẳng về phía Phillip. Trong cả ngày hôm nay, Phillip đã tiếp xúc với đủ loại ánh mắt, và không một ánh nhìn nào khiến nó cảm thấy thoải mái như thế này.

"Lo lắng sao?" Alioth tiếp tục hỏi.

"Có một chút..." Phillip khẽ giọng đáp lại "Nhưng việc học sinh năm nhất tham gia rất hiếm à?"

"Tất nhiên, nó khá là nguy hiểm, đến cả học sinh năm bảy còn có thể nằm trong Bệnh xá gần một tuần, nhưng không phải chưa từng có học sinh năm nhất nào thử sức."

"Là ai thế? Kể cho tớ nghe đi!"

"Cậu thực sự không biết ư?" Alioth chẹp miệng "Anh trai cậu là một trong số đó đấy!" Giọng thằng bé không che dấu được sự hâm mộ, cho tới lúc này, Phillip mới tìm được một chút trẻ con trong biểu cảm của nó "Anh cậu là một phù thủy tài năng, và cũng rất ngầu nữa. Anh ấy không chỉ thành thạo các loại bùa chú mà còn có hiểu biết rất sâu rộng trong lĩnh vực Nghệ thuật Hắc ám và Cổ ngữ nữa kìa. Không như bà chị Alasia nhà tớ, chỉ biết ăn rồi ngủ, thế mà cũng tốt nghiệp được. Ước gì tớ cũng có một người anh trai như vậy."

Phillip khẽ chớp mắt, kìm lòng để không nói với Alioth rằng, nếu cậu trở thành em trai của Gellert, chắc hẳn cậu sẽ phát điên và khóc lóc thảm thiết rồi lại ước được về với chị gái sau hai ngày. Đứa trẻ nào có một người anh như Gellert thì quả là bất hạnh, Phillip tặc lưỡi cảm thán, và đứa trẻ bất hạnh đó trùng hợp thay lại chính là nó đây.

Trong lúc đó, người anh khóa trên mà Alioth thầm ngưỡng mộ đã thành công lẻn tới trước phòng nghỉ cho giáo viên ở tháp Đông Nam. Khẽ gõ ba tiếng lên cửa, không tới hai giây sau, cánh cửa gỗ đã được Albus mở ra. Gellert lách người đi vào bên trong, đồng thời không quên đặt thêm vài tấm bùa xua đuổi ở ngoài cửa.

"Nửa đêm nửa hôm em còn sang đây làm gì?"

"Em không ngủ được. Anh thử nói xem em sang đây làm gì?" Gellert tiến lại gần Albus với một nụ cười khiến cậu đỏ mặt.

"Đứng lại đó, Grindelwald. Giờ tôi là thầy của trò, đây là môi trường sư phạm!"

"Thầy hà tất phải hoảng loạn như thế chứ? Nhưng em không thể phủ nhận rằng quan hệ của chúng ta bây giờ... cũng khá là tình thú."

"Hôm nay anh rất mệt, Gellert." Albus đổi giọng, chủ động tặng cho Gellert một nụ hôn nhẹ như để dỗ dành "Em nên đi nghỉ kẻo mai lại ngủ tới chín rưỡi mười giờ, bỏ lỡ luôn cả trò chơi."

"Nhưng em quen ngủ muộn rồi, bây giờ em thực sự không thể chợp mắt được. Hay là em ngồi đây nói chuyện với anh một lát được không? Em hứa không làm gì đâu."

"Chắc chắn rồi. Ngồi xuống đi." Albus chỉ vào chiếc ghế gần đó, còn bản thân thì vô cùng tự nhiên chui vào bên trong chiếc chăn màu be trên cái giường kê ở góc phòng "Em muốn nói chuyện gì nào?"

"Anh không thể ngồi dậy thật ngay ngắn để nói chuyện được sao?"

"Không." Albus mỉm cười, xong vẫn lắc đầu quả quyết "Anh đang tự hỏi tại sao một trò chơi thế này lại diễn ra trên quy mô toàn trường, vì nó thật điên rồ, hơn hai trăm học sinh chĩa đũa vào nhau cơ đấy. Anh không thể tin được cái lí do 'tốt cho học sinh' mà Hiệu trưởng nói."

"Thế thì anh nghĩ đúng rồi đó. Bất kể điều gì không mang lại lợi ích thì Durmstrang sẽ không làm, mà trò chơi này kéo dài mấy thế kỉ rồi, anh đoán xem mục đích chính của nó là gì?"

"Anh cũng đã nghĩ qua rồi, nhưng không chắc chắn lắm." Albus đè thấp giọng "Anh đoán là, trường muốn dùng chính học sinh để bổ sung thông tin cho bản đồ mật đạo, bởi như em từng nói, có rất nhiều nơi trong tòa lâu đài này chưa được khám phá, và một vài giáo viên không thể hoàn thiện bản đồ nhanh bằng mấy trăm học sinh được."

"Đúng là như thế. Năm nào cũng có học sinh đi lạc trong đường hầm rồi khám phá được thêm vài lối đi nữa. Đôi khi cũng có học sinh vô tình phát hiện đường hầm mới, nhưng quyết định không báo lên trên mà giữ làm của riêng..."

"Anh có thể hiểu được lí do em nói Durmstrang nguy hiểm hơn Hogwarts rất nhiều, bởi ít nhất ở Hogwarts, bọn anh biết rằng có Tử Xà ở Phòng chứa Bí mật, còn ở đây, em không biết phía bên dưới mình có những gì. Nhưng mà chẳng lẽ từng ấy năm trôi qua vẫn chưa đủ hoàn thiện bản đồ? Rốt cuộc các đường hầm đi xuống sâu như thế nào?"

"Đây là một câu chuyện dài, Albus." Gellert kéo ghế sát vào cạnh giường, hắng giọng như chuẩn bị kể thứ gì đó tốn sức "Chắc anh biết Nerida Vulchanova rồi, bà ấy là tác giả cuốn nghiên cứu về cổ ngữ rune mà em cho anh xem lần trước. Vulchanova là một phù thủy đi theo pháp thuật cổ, bởi vì chỉ khi dùng pháp thuật cổ, sức mạnh tâm linh của bà ấy mới đạt ngưỡng cao nhất. Sau này khi mở trường dạy phép thuật - Học viện Durmstrang, Vulchanova chôn bên dưới Durmstrang một hệ thống chú ngữ rune có tác dụng phòng thủ, và hệ thống này sẽ tự động thay đổi theo chu kì, nghe nói là cứ bốn mươi, năm mươi năm một lần."

"Anh thì lại thấy như bà ấy cố tình tạo hệ thống chú ngữ để tăng sức mạnh của bản thân trong phạm vi ngôi trường này thì đúng hơn..."

"Về cơ bản thì hệ thống đó đúng là một công đôi việc. Ngôi trường này chính là pháo đài bất khả xâm phạm của riêng bà ấy, Vulchanova nghiên cứu rất nhiều về Nghệ thuật Hắc ám, và đây cũng chính là địa điểm giúp bà ấy có thể thử nghiệm chúng." Gellert mỉm cười, hài lòng vì Albus để ý tới những tiểu tiết trong câu chuyện "Trong khi đó, bạn thân của Vulchanova - Harfang Munter - lại là một người cực kì bài xích pháp thuật cổ. Theo ông ấy thì rune là những dòng chữ cái vô nghĩa, và chỉ có bùa chú đối kháng mới giúp phù thủy trở nên mạnh hơn. Sau đó bọn họ quyết đấu. Munter thua, nhưng Vulchanova lại trúng chú ngữ nguyền rủa của chính bản thân mình, và thế là không lâu sau, bà ấy qua đời."

"Anh thấy ý kiến của Munter đúng mà, dù sao thì nhiều pháp thuật cổ cũng không còn sử dụng được nữa..."

"Nói nhỏ thôi anh yêu." Gellert đặt ngón tay lên môi Albus "Anh có tin không nếu em nói rằng hồn ma của Vulchanova vẫn lảng vảng quanh đây, thậm chí có thể đang đứng ngay bên cạnh em và nghe chúng ta nói chuyện nãy giờ?"

"Đừng có dọa anh!" Albus nheo mắt, hất bàn tay trước mặt mình ra.

"Em dọa anh làm gì? Em từng gặp bà ấy rồi. Dù không biết tại sao chúng ta không thể nhìn thấy bà ấy như những hồn ma ở Hogwarts, nhưng chắc chắn là bà ấy có tồn tại."

Albus nhìn Gellert thật kĩ để chắc chắn rằng hắn không lừa mình rồi đồng ý rằng sẽ không bàn chuyện linh tinh về người đã khuất nữa.

"Ngày mai anh không đi giám sát nên không quan sát được em làm gì, đúng là tiếc thật..." Đến lúc này, Albus mới nhớ ra chuyện quan trọng khiến cậu suy nghĩ cả tối ngày hôm nay "Em có biết câu thần chú nào giúp anh nhìn thấy em được không?"

"Thần chú thì không, nhưng cũng có cách khác..." Gellert vuốt cằm ngẫm nghĩ một lát rồi lấy từ trong túi áo ra một sợi dây chuyền, nhìn kỹ lại, Albus mới nhận ra nó có hình một chiếc đầu lâu "Cầm lấy đi."

Lòng bàn tay truyền tới một cảm giác lạnh thấu xương khi chạm vào mặt dây chuyền, Albus khẽ run lên trước khi Gellert dùng tay mình nắm lấy tay cậu. Bên tai vang lên tiếng Gellert đọc một câu thần chú bằng thứ tiếng mà cậu không biết, trước mắt Albus hiện lên hình ảnh của chính bản thân cậu, bối rối và ánh mắt tràn ngập sự hoài nghi, lo sợ.

"Cái gì thế này?"

Như có một tấm gương trước mặt, toàn bộ hành động và cử chỉ của cậu đều được thực hiện y như đúc.

"Em đang chia sẻ đôi mắt của mình cho anh, nói cách khác, anh đang thấy những điều mà em thấy."

Bàn tay của Gellert dần buông lỏng và hình ảnh trước mắt Albus trở lại bình thường. Albus kinh ngạc cầm dây chuyền lên quan sát thật cẩn thận, trong đầu cậu mòng mòng một tá câu hỏi.

"Em lấy chiếc dây chuyền này ở đâu? Tại sao anh không biết gì về nó?"

"Một người bạn đã đưa nó cho em. Và cô học trò cưng Leta Lestrange của anh đã đập vỡ nó trước khi anh có dịp để nhìn thấy."

"Một thứ rất thú vị đấy, Gellert!" Albus chẹp miệng "Câu thần chú vừa rồi là gì cơ?" Gellert chậm rãi đọc từng từ để Albus có thể bắt chước. Ngay sau khi thử nghiệm thành công, Albus không nhịn được mà ôm gối cười thỏa mãn "Tôi xin phép tịch thu món đồ này vì sức mạnh hắc ám của nó quá lớn. Từ giờ tôi sẽ giám sát trò thông qua cái dây chuyền này."

"Hóa ra thầy cũng có hứng thú với Nghệ thuật Hắc ám đó chứ! Bật mí thêm là chiếc dây chuyền này được tạo ra bằng pháp thuật cổ đấy, vậy mà thầy lại nói là pháp thuật cổ không còn thực dụng?"

"Tôi từng nói vậy sao? Sao tôi không nhớ?"

Gellert đánh một tiếng thở dài rồi nhanh như cắt, hắn cúi xuống cắn thật mạnh vào vai Albus, mặc kệ cậu giãy dụa gào thét vì đau.

"Thật tội nghiệp, chắc hẳn là anh đau lắm." Cười khẽ một tiếng, hắn thì thầm vào tai cậu "Ngoan ngoãn nằm im thì sẽ không đau đâu anh yêu."

Sau một hồi đùa nghịch, Gellert quyến luyến chào tạm biệt người yêu rồi thật nhẹ nhàng trở về phòng ngủ. Ngay khi cửa phòng vừa được mở ra khoảng một inch, chất giọng khiến người ta khó chịu của Charles Selwyn vang lên phía sau khiến mặt hắn nhăn lại vì ghét bỏ.

"Chuyến tuần đêm vui vẻ quá, phải không cậu Grindelwald?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net