CHAPTER 16: BESCHERMEN (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sáng ngày hôm sau, đúng bảy giờ rưỡi, sảnh sinh hoạt chung tháp Đông Bắc đã kín hết chỗ ngồi, trên mặt ai cũng mang theo vẻ căng thẳng, riêng Minette Rosier thì đã gấp gáp tới mức đi đi lại lại không ngừng. Thêm mười lăm phút nữa trôi qua, Minette không nhịn được nữa mà kéo Krafft ra một góc kín đáo, nghiến răng hỏi:

"Gellert đang ở đâu mà giờ này còn chưa xuất hiện? Chúng ta sẽ tới muộn mất!"

"Tôi làm sao mà biết được chứ, Rosier. Grindelwald không trả tiền cho tôi để làm bảo mẫu." Krafft nhún vai rồi đè giọng hỏi lại "Cô thử nghĩ xem, có lẽ nào cậu ta lại nghịch ngợm gì đó trong phòng, rồi chết bất đắc kỳ hay không?"

"Anh đừng có mà nói gở!" Minette nổi quạu, suýt nữa quên mất thân phận của mình mà lao vào đánh Krafft vài cái "Chắc là lại ngủ quên rồi, anh mau vào gọi đi!"

"Tại sao tôi phải đi? Sao cô không đi đi?"

"Không một tiểu thư có học nào lại xông vào phòng một gã trai cả!" Minette nhăn mặt ghét bỏ "Hay là ở Scotland phụ nữ thường làm thế?"

"Cô đừng có mà đụng chạm!" Krafft cười khẩy "Tôi đố cô tìm được một người tình nguyện đi gọi cậu ta dậy đấy?"

Minette đảo mắt nhìn qua những gương mặt trong sảnh rồi dừng lại ở nụ cười tươi roi rói trên mặt Phillip. Nhìn thằng bé thật đáng yêu làm sao, Minette thầm cảm thán, và cũng sống rất phép tắc nữa chứ. Hỡi Merlin trên cao, ước gì cái gã đang ngủ quên kia cũng giống như vậy thì tốt. Cô nàng vẫy tay gọi Phillip lại phía mình rồi nhẹ nhàng yêu cầu thằng bé đi đánh thức anh trai nó. Ngay lập tức, nụ cười trên mặt thằng bé cứng lại, và nó lắc đầu nguầy nguậy từ chối như thể đó không khác gì việc phải xuống địa ngục.

Họ đứng giằng co nhau một hồi, mãi mới quyết định được rằng cả ba sẽ đi cùng nhau để đề phòng trường hợp xấu nhất xảy ra. Nuốt một ngụm nước bọt, Krafft - con người xui xẻo vừa thua trò búa kéo bao - khẽ khàng gõ hai tiếng lên cửa phòng Gellert. Không một tiếng trả lời.

"Anh gõ như thế rồi ai nghe thấy?" Minette tức giận đẩy nhẹ Krafft.

"Có giỏi thì cô gõ đi!"

"Ba người làm gì trước cửa phòng tôi thế?"

Tiếng nói của Gellert vang lên sau lưng khiến cả ba đều giật mình quay người lại, thậm chí Krafft và Minette còn theo thói quen rút đũa phép ra chĩa về phía người vừa xuất hiện. Nhận ra trước mặt là một Gellert ăn mặc chỉnh tề, từ trên xuống dưới chải chuốt không có chỗ chê, Minette thở hắt ra rồi xẵng giọng hỏi:

"Từ sáng tới giờ anh đi đâu? Em còn tưởng anh chưa dậy cơ đấy!"

"Đi gặp Giáo sư Selwyn bàn chút chuyện quan trọng thôi. Anh đã nhờ MacDuff báo lại cho em là cứ dẫn mọi người đi ăn sáng với ra Hội trường trước đi mà."

"MacDuff?" Minette cao giọng hỏi lại "Anh nhờ MacDuff truyền tin thì chẳng khác gì không nói! Cậu ta còn không dám nhìn thẳng vào mắt em! Sáng nay em gặp cậu ta thật, nhưng cậu ta nói rằng: 'Đi trước đi, không cần đợi.' thì ai biết được đó là lời của anh?"

"Thôi được rồi, đi nhanh lên kẻo muộn." Khẽ cười một tiếng, Gellert biết thừa rằng không chỉ riêng MacDuff mà rất nhiều người đều không dám nhìn thẳng vào Minette khi nói chuyện, một phần vì không ai muốn đụng tới thế lực nhà Rosier nhưng phần nhiều lại là do tính cách đành hanh của cô nàng. Phải biết rằng sau vụ hủy hôn với nhà Lestrange, ngài Rosier đã thức trắng vài đêm vì sợ rằng con gái mình không thể gả ra ngoài được nữa. Minette cho dù xinh đẹp đến mấy thì riêng việc học tập tại Durmstrang thay vì Beauxbatons vốn đã là một điểm trừ rất lớn trong mắt nhiều gia tộc quyền thế, nhưng Gellert luôn chắc chắn một điều rằng, nếu họ mà gặp cô nàng thì họ sẽ nhận ra rằng cô vốn chẳng có điểm để mà trừ.

Bữa sáng hôm đó, MacDuff bỏ hơn một nửa đĩa đồ ăn vì ánh mắt sắc lẹm của Minette làm cậu ta không thể thoải mái mà cầm dao nĩa như bình thường được. Gellert làm bộ không thấy ánh mắt của MacDuff rồi nhanh chóng ăn hết phần của mình trước khi mang danh sách những người tham gia kèm chú thích vai trò tới bàn giáo viên.

"Năm nay trò làm Kiến chúa ư?" Giáo sư Lyra Yaxley nhìn lướt qua danh sách rồi gật đầu "Rất thú vị đấy Grindelwald. Giờ thì đưa đũa phép của trò cho tôi, tôi sẽ tạm thời giữ nó cho tới khi trò thua cuộc và trở lại Hội trường."

"Chỉ e là cô sẽ phải giữ nó khá lâu đó, thưa Giáo sư." Gellert tặng lại Yaxley một nụ cười nhẹ rồi nhanh chóng tiếp lời "Năm nay Krum vẫn là Kiến lính chứ ạ?"

"Đúng thế. Mới vừa nãy, trò Krum còn nói với tôi rằng trò ấy rất mong chờ trận đấu tay đôi với trò, nhưng có vẻ năm nay trò ấy thất vọng rồi."

Gellert cũng gật đầu bày tỏ sự tiếc nuối rồi tranh thủ liếc nhìn về phía Albus - người vẫn đang tập trung vào mấy chiếc cupcake việt quất, trong lòng không ngừng nhắc đi nhắc lại cụm từ 'ngẩng đầu lên, ngẩng đầu lên'. Và kì diệu làm sao, như nghe được tiếng lòng hắn, Albus đã thực sự ngước đôi mắt xanh sapphire tuyệt đẹp của cậu lên và tặng cho hắn một ánh nhìn ấm áp đầy tính khích lệ. Cảm xúc vui vẻ nhảy nhót trong tim, Gellert không hề ngại ngùng đáp lại Albus bằng một cái nháy mắt và một nụ cười thật tươi.

"Còn chuyện gì sao trò Grindelwald?" Yaxley khó hiểu nhìn theo hướng mắt của gã học sinh đang đứng trước mặt mình, và cô khẽ nhíu mày ngay khi nhận ra vị Giáo sư mới tới chính là người Gellert chú ý từ nãy tới giờ.

"Không có gì, thưa cô."

"Không có gì thì sao trò không về chỗ đi?"

Cố tình để lại cho Albus thêm một nụ cười khoái trá sau khi bị bắt gặp, Gellert đưa tay lên nghịch chiếc khuy ở cổ áo như nhắc nhở cậu về việc sử dụng chiếc dây chuyền kia. Albus không hề tỏ ra vội vã, cậu ăn thêm vài chiếc bánh quy hạnh nhân rồi trở về vị trí mà mình được phân phó - trông chừng ba chiếc đũa mà các Kiến chúa vừa để lại. Trong lúc mọi người còn đang bù đầu bù cổ sắp xếp trò chơi, có vẻ cậu chẳng phải lo lắng về bất kể điều gì. Và như một lẽ thông thường của những kẻ rảnh rỗi, tay chân cậu bắt đầu táy máy.

Đầu tiên cậu vuốt dọc theo chiếc đũa sần sùi của Gellert, tất nhiên là trong quá trình này, cậu đã lén nhìn về phía người kia để đề phòng bị phát hiện. Tay Ollivander đã từng nói với cậu rằng, thường thì người ta ít khi dùng gỗ nho, nhất là phần cành thay vì phần thân thế này để làm đũa. Chính vì độ hiếm của nó mà chủ nhân của những cây đũa này cũng vô cùng đặc biệt, và cậu cũng không thể phủ nhận rằng cô bé Hermione Granger - một phù thủy sở hữu đũa phép từ thân nho - cũng giống Gellert tới vài phần: con bé luôn cố gắng không ngừng nghỉ để khẳng định bản thân, và sâu trong lòng con bé là những miền đất không ai có thể khám phá. Cậu cho rằng mình hiểu Granger, dù có lẽ đó chỉ là một phần nho nhỏ trong tâm trí của cô bé, nhưng đối với Gellert, nhiều khi cậu thực sự không hiểu đối phương đang nghĩ gì. Cảm giác mơ hồ này luôn làm cậu thấy bất an, bởi dường Gellert đang nắm rõ cậu trong lòng bàn tay, còn cậu thì chẳng biết gì về đối phương. Cậu sợ rằng cậu sẽ lại ngã như lần trước, nhưng lần này cậu sẽ trượt dài hơn và đau đớn hơn.

Hai chiếc đũa còn lại đều có vẻ ngoài thật cân đối với lớp vỏ nhẵn nhụi, nhưng không hiểu vì sao, Albus không thể ngừng nghĩ rằng bọn chúng thật bình thường và chẳng có chút điểm nhấn nào, dù cậu biết rằng suy nghĩ này thật tồi tệ, bởi chính cậu cũng thường nói với học sinh của mình rằng bất kì phù thủy nào cũng đặc biệt theo một cách riêng giống như đũa phép của họ. Nhưng đũa của Gellert thực sự rất đặc biệt, đặc biệt hơn hẳn những điều đặc biệt khác.

Albus nghĩ rằng cậu đã phát điên, nhưng cậu không rõ mình phát điên kể từ khi nào, là lúc Gellert chịu ở lại cùng cậu hay khi Gellert kiềm không được mà tặng cho cậu nụ hôn trên tháp Thiên Văn, hoặc thậm chí xa hơn nữa, là khi ánh mắt họ chạm nhau ở Sảnh chính ngày Gellert tới Hogwarts. Chính cậu cũng đã từng thú nhận rằng, riêng những lúc đối mặt với Gellert thì cậu chẳng thể nào giận đối phương được, dù hắn ta có tồi tệ thế nào đi chăng nữa.

Xét về tổng thể thì Gellert Grindelwald quả là một người yêu tuyệt vời, nhưng trọng điểm ở đây, thật hài hước làm sao, cậu lại là Albus Dumbledore. Một Grindelwald và một Dumbledore như lửa với nước, giữa bọn họ có quá nhiều vấn đề, và họ thậm chí chẳng bao giờ nói về lí tưởng của mình với người kia. Ấy vậy mà giờ bọn họ lại yêu nhau. Hai lão già yêu nhau như hai đứa trẻ. Sau tất cả những chuyện đã xảy ra giữa bọn họ thì điều này thực sự bất thường. Nhưng nút thắt nằm ở đâu, Albus cũng không rõ.

"Giáo sư Dumbledore, thầy có nghe tôi nói không?"

"Xin lỗi ngài, Hiệu trưởng." Albus vội mỉm cười rồi đưa mắt nhìn xung quanh, học sinh đã di chuyển ra ngoài hết, trong Hội trường bây giờ chỉ còn hai người bọn họ "Có chuyện gì thế ạ?"

"Không có gì quan trọng, chỉ là trông thầy có vẻ mệt mỏi. Tối qua thầy không ngủ được sao?"

Trong đầu bỗng hiện lên vẻ mặt gợi đòn của Gellert, Albus cúi đầu cười nhẹ rồi đáp lại.

"Đúng vậy, do tôi vẫn chưa quen giường nên nằm mãi tới hai giờ sáng mà vẫn không tài nào ngủ được." Cậu chẹp miệng nhìn ba cây đũa trước mặt mình "Về điều mà hôm qua thầy nói với tôi, tôi sợ rằng mình không thể làm được."

"Tôi cũng sẽ không ép buộc thầy, Dumbledore. Nhưng thầy nên nhớ rằng cậu ta không hề đơn giản như thầy vẫn thường nghĩ..."

"Tôi biết, thưa thầy, tôi rõ điều đó hơn bất kì ai khác." Ngắt lời người khác là một việc bất lịch sự, xong Albus dường như chẳng còn quan tâm tới những lễ nghi thông thường "Nhưng ngài cũng nên hiểu rằng, nếu muốn đo thực lực của cậu ấy thì tìm tới tôi là một sai lầm." Cậu dùng đôi mắt kiên định nhìn thẳng vào người đối diện và giọng điệu của cậu dần nhẹ nhàng trở lại "Thầy nói rằng cậu ấy nguy hiểm, nhưng dù sao cậu ấy mới chỉ là một đứa trẻ mà thôi, và tôi tin rằng cậu ấy sẽ không trở thành loại người mà thầy nói."

"Tôi cũng hy vọng như thế, thầy Dumbledore..." Hiệu trưởng dời ánh mắt sang hướng khác, trong đó dường như bị hỗn loạn bởi những suy nghĩ mà Albus không lí giải được "Nếu thầy không phiền, tôi xin phép ra ngoài một chút..."

Albus khó hiểu nhìn theo tà áo choàng màu xanh đen của Hiệu trưởng Constantine cho đến khi người nọ biến mất ở cửa Hội trường. Cậu cho rằng ông ta đang gặp phải một vài vấn đề về tâm lý, giáo viên nào chẳng vậy khi đối mặt với lũ học sinh như thế này hàng ngày chứ, nhưng cho tới tận bây giờ cậu mới nhận ra rằng "đứa trẻ" mình vừa đứng ra nói đỡ chính là ngọn nguồn của những viên thuốc an thần mà Constantine dùng mỗi ngày.

Constantine đã từng tự hào khi có một học sinh như Gellert Grindelwald, nhưng sự tự hào đó dần biến thành nỗi sợ hãi khi Grindelwald tìm ra niềm vui trong việc nghiên cứu Nghệ thuật Hắc ám. Với mỗi lần thử nghiệm, mức độ nghiêm trọng lại càng tăng lên, và đỉnh điểm là lần Grindelwald thực hiện phép chiêu hồn. Thậm chí mọi việc đã vượt khỏi tầm kiểm soát khi Constantine nhận ra rằng ông ta không thể đọc được suy nghĩ trong đầu gã học trò của mình nữa.

Albus hiểu cảm giác này, bởi cậu đã từng e dè trước một đứa trẻ tên là Tom Marvolo Riddle. Về cơ bản thì Constantine không hề sai, bởi cậu từng tận mắt chứng kiến Gellert Grindelwald làm rung chuyển cả Thế giới Phép thuật, nhưng suy cho cùng, ít nhất thì Grindelwald vẫn hiểu được hai chữ "tình yêu", và đối với Albus thì như vậy là đủ.

Chọn một tư thế ngồi thoải mái, Albus đưa tay vào trong túi áo choàng, cảm giác lạnh toát truyền đến từ tay khiến cậu dễ chịu hơn đôi chút, khẽ lẩm bẩm câu thần chú mà Gellert thì thầm cho mình tối hôm qua, Hội trường trước mắt cậu bỗng biến thành sảnh sinh hoạt chung ở tháp Đông Bắc. Khuôn mặt những người hiện diện ở đây dường như chẳng có chút cảm xúc tích cực nào, điều đó khiến Albus căng thẳng theo.

"Minette, về phòng em lấy một bộ đồng phục cho anh. Nhanh lên đấy." Giọng Gellert vang lên bên tai, chất giọng của hắn nhàn nhạt chứ không hề bông đùa như khi nói chuyện với cậu. Những lúc như thế này, Albus không thể phủ nhận rằng hắn ta có sức quyến rũ cực kỳ lớn, cậu khẽ chẹp miệng, trong lòng chỉ ước rằng Gellert mãi mãi duy trì hình tượng quý ông lịch lãm.

Minette Rosier không dám chậm chễ, hai phút sau, cô nàng đã chìa một bộ đồng phục khác của mình ra trước mặt Gellert. Hắn thản nhiên nhận lấy rồi bước vào một phòng trống gần đó.

"Anh đến hơi sớm đó, anh yêu." Cửa vừa khép lại, Gellert đã trở về với tông giọng thiếu đứng đắn khiến Albus không nhịn được tiếng thở dài. Hắn phất tay biến ra một chiếc gương dài rồi bắt đầu cởi quần áo "Nhưng không sao, anh đến vừa đúng lúc. Em đang chuẩn bị biến thành Minette, và em đoán là anh không ngại nhìn cơ thể tuyệt vời của em thêm một lát."

Albus định buông chiếc dây chuyền ra để không phải trông thấy những hình ảnh nhạy cảm trước mặt, nhưng chợt cậu nghĩ rằng, nếu Gellert đã cố tình trêu đùa cậu, vậy thì tại sao cậu không thoải mái mà đón nhận, bởi chỉ khi cậu chạy trốn, Gellert mới càng khoái trá hơn, và cậu đã sống hơn một trăm năm, tại sao lại phải xấu hổ bởi những thứ thế này? Nghĩ là làm, cậu bình thản nhìn vào tấm gương trước mặt mình.

"Hôm nay tâm trạng của anh khá tuyệt đấy anh yêu, tiếc là tối nay em bị lão già Selwyn phạt cấm túc rồi, không thể tới chơi với anh được." Gellert mỉm cười, đặt chiếc áo sơ mi trắng mặc lót ở trong cùng mà mình vừa cởi ra xuống chiếc giường gần đó "Giờ thì Giáo sư môn Biến hình, phiền thầy nhìn xem em sẽ được cộng bao nhiêu điểm sau câu thần chú hoàn hảo này nhé!"

Gellert trong gương dần biến hóa. Tầm nhìn của Albus hạ xuống khoảng hai mươi phân, chắc hẳn đây là chiều cao của Minette. Trước khi cậu kịp phản ứng, trong gương đã là một Minette xinh xắn và không kém phần kiêu ngạo với thân hình đẹp như tượng thần nữ thần Venus. Albus nheo mắt, nhìn chằm chằm vào bầu ngực no đầy trong gương.

"Anh khoan hãy hiểu nhầm." Như nhận ra câu hỏi to đùng trong lòng Albus, Gellert vội giải thích "Em làm sao biết được thân thể của Rosier trông như thế nào cơ chứ? Tỉ lệ cơ thể hoàn toàn dựa vào những bức tượng La Mã của muggle đấy. Thế nào? Có ổn không?" Hắn xoay người ngắm nghía bản thân thêm một chút rồi mặc quần áo của Minette vào, phần ngực áo hơi chật khiến hắn nhíu mày "Xem ra em đã đánh giá quá cao cơ thể của cô ta." Vừa mặc đồ, Gellert vừa tiếp tục nói không ngừng "Có thể anh tự hỏi tại sao em lại chọn Minette thay vì những người khác. Nhưng anh phải biết rằng, ở trường này nhiều người vừa trông thấy con nhóc Rosier đó ở phía xa là lập tức quay đầu đi đường khác, nếu em cải trang thành nó thì cũng đỡ được khối việc đấy, chỉ cần khoanh tay trừng mắt là kẻ địch tự động bỏ đũa xuống rồi."

Albus lựa chọn im lặng, dù thực chất cậu vốn im lặng từ nãy tới giờ. Gellert Grindelwald không hề giống Tom Riddle, nhất là ở mặt xử lí tình huống như thế này. Nếu Tom Riddle thích dùng sức mạnh của mình để nghiền nát kẻ khác, thì Grindelwald lại có xu hướng sử dụng những mánh khóe nho nhỏ của bản thân để giải quyết các vấn đề, đơn giản là vì trong đa số trường hợp, hắn cảm thấy việc chứng minh sức mạnh là không cần thiết. Đây cũng chính là lí do tại sao Albus nói rằng mình không thể đo được sức mạnh thực sự của Gellert, vì nếu hắn không muốn thì chẳng ai có thể biết được.

Thu lại đống quần áo của mình, Gellert dùng chân đá cửa bước ra ngoài rồi nói bằng một chất giọng cáu kỉnh.

"Đã về vị trí được chưa đây? Nói đến lần thứ mấy rồi mà không biết bản thân mình cần đứng đâu?"

Minette ngây người, nhìn chằm chằm vào hắn. Phải mất một lúc sau, cô nàng mới lấy lại tinh thần, quay sang hỏi Krafft:

"Bình thường trông tôi như thế sao?"

"Về cơ bản thì Minette Grindelwald trông... quyến rũ hơn cô một chút đấy..." Krafft quét ánh mắt đánh giá lên người Gellert vài lần rồi kết luận "Nhưng mà phong thái này thì không sai một li."

Minette Rosier từ chối cho thêm ý kiến. Cô nàng nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó bằng một tư thế rất đỗi ưu nhã như để phủ định câu nói vừa rồi của Krafft. Không còn nhiều thời gian nên Gellert cũng không quan tâm tới ánh mắt kì lạ mà Minette nhìn mình, hắn tiến lại gần Phillip - người cũng đang ngây ra từ nãy tới giờ và hỏi:

"Lúc nãy cậu bốc được nhiệm vụ nào?"

Phillip vội vã đưa cho Gellert một mảnh giấy trắng. Hắn khẽ thở dài, giải thích cho thằng bé biết rằng mật thư được viết bằng mực vô hình rồi hướng dẫn nó cách sử dụng câu thần chú Revelio để khiến nội dung trong mảnh giấy hiển thị. Từ sau khi luyện tập Protego, khả năng sử dụng phép thuật của Phillip đã nhạy hơn nhiều, vì thế sau hai lần thử, nó đã thực hiện được câu thần chú Revelio một cách hoàn hảo. Trên mặt giấy là một dòng chữ nắn nót:

"Đi về phía chiếc hồ đen ngòm, trên tòa tháp cao, hoặc nàng công chúa đang say ngủ, hoặc con rồng đang quật đuôi vì đói."

"Chúng ta cần tới tháp Đông Nam, đó là hướng cái hồ." Gellert nhún vai nhìn Phillip và MacDuff "Tôi không chắc về vế sau lắm, nhưng tôi đoán con rồng là chỉ Krum, cậu ta hung hăng và thiện chiến y như một con đuôi gai Hungary, và gia huy nhà cậu ta cũng là một con rồng."

"Nhưng đó có thể là một nàng công chúa..." MacDuff lí nhí phản bác, có vẻ khuôn mặt của Minette làm cậu ta cảm thấy e dè, và điều này làm Gellert vừa lòng.

"Không có công chúa nào sất, MacDuff." Gellert phất tay ngăn lại lời nói của cậu ta, trong lòng thầm bổ sung rằng, Albus vẫn đang ngồi ở Hội trường thì tháp Đông Nam làm gì có công chúa nào say giấc cơ chứ?

Tiếng tù và vang lên báo hiệu trò chơi đã bắt đầu. Gellert tiến tới một góc tường rồi gõ nhẹ lên đó ba lần trước khi lẩm bẩm một câu thần chú mà MacDuff nghe không hiểu. Tức thì, bức tường mở ra, để lộ một lối đi hẹp và tối. Gellert mỉm cười nhìn MacDuff và Phillip rồi nhẹ nhàng hỏi:

"Quý ông nào đi trước đây? Không ai lại để phụ nữ tiên phong đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net