CHAPTER 18: LA SIMILARITÉ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Albus kiểm tra kĩ lại Bùa ẩn trên người một lần nữa trước khi ra hiệu cho Gellert mở cửa phòng mình. Có Merlin mới biết rằng nếu một giáo sư nam trẻ tuổi và một học sinh nữ, nói chính xác hơn là một học sinh nam tự biến mình thành nữ, bị phát hiện cùng nhau bước ra từ phòng nghỉ sau cả tiếng đồng hồ thì nội dung tin đồn sẽ bị bóp méo như thế nào.

Gellert không quá quen thuộc với hệ thống đường hầm ở khu vực này, bởi tháp Đông Bắc và tháp Đông Nam chưa bao giờ tỏ ra hòa hảo với nhau nên càng không cần nhắc tới việc đặt chân tới lãnh địa của đối phương. Nhưng nếu phải lựa chọn giữa những đường hầm đầy người muốn mình sống không bằng chết và đường hầm của Vulchanova, hắn vẫn sẽ ngay tắp lự chọn cái trước.

Gellert hé cửa nhìn ra bên ngoài thật cẩn thận, sau khi sử dụng một tấm bùa dò la để chắc chắn rằng khoảng hành lang gần đó không có kẻ địch, hắn mở rộng cửa rồi cùng Albus nhẹ nhàng bước ra ngoài. Như một thói quen, Albus tiện tay vẫy đũa để khóa cửa lại, tạo nên một chuỗi những âm thanh lạch cạch đặc biệt gây chú ý trong không gian yên ắng. Nhận thấy ánh mắt tóe lửa của Gellert, Albus nhún vai và nói bằng khẩu hình: "Xin lỗi!".

"Anh!"

Tiếng nói này khiến Albus giật bắn cả người, cậu khẽ véo vào tay Gellert như một cách để bày tỏ lòng hối hận của mình rồi nhanh chóng xoay người lủi mất.

"Bọn em đã tìm anh suốt!"

Gellert nghiêng đầu, cách hắn khoảng năm, sáu mét là thằng nhóc Phillip với một nụ cười hết sức vui vẻ. Tháp Đông Nam được xây dựng theo kiến trúc đón lấy ánh sáng bằng những ô cửa kính kiểu Gothic khiến cho mái tóc vàng óng của Phillip càng trở nên rực rỡ dưới những tia nắng nhảy nhót. Bỗng nhiên cảm thấy chói mắt vô cùng, Gellert hạ tầm mắt và nhìn xuống sàn nhà, chờ đợi Phillip cùng MacDuff đi tới bên cạnh mình.

Gellert không bao giờ tin rằng mình và Phillip giống nhau như người ta vẫn thường nói. Những lúc ngồi ngẩn người, hắn vẫn thường nghĩ về điểm khác biệt giữa hai cá thể mang chung một dòng máu, dù chỉ là những điều nhỏ nhặt. Ví dụ như đôi mắt xám tuyệt đẹp của thằng bé giống y hệt ông bố tồi tệ và đa tình của bọn họ, hay như hắn được thừa hưởng đôi môi mỏng với độ cong tuyệt hảo của ông ta mỗi khi nhếch mép cười. Nhưng rõ ràng nhất có lẽ chính là mái tóc. Gellert nhớ rằng hồi hắn còn bé xíu, tóc hắn cũng có màu vàng hoe mềm mại, nhưng càng lớn, tóc hắn lại càng sẫm màu và giờ chỉ còn ánh kim, trong khi đó, tóc Phillip ngày càng nhạt và chuyển dần sang màu bạch kim.

Những điểm khác biệt này làm Gellert cảm thấy an tâm và thoải mái một cách vô thức. Hắn thường lí giải điều đó bằng việc nói rằng bản thân rất ghét những người có ngoại hình giống Grimmel Grindelwald. Nhưng thực chất, chính hắn cũng không nhận ra rằng Phillip như một bản sao của mình hồi trẻ, và mỗi lần nhìn thằng bé, hắn lại nhớ về những kí ức tồi tệ. Chỉ khi Phillip trông khác hắn, thằng bé mới không còn là cơn ác mộng ám ảnh hắn mỗi khi đêm về.

"Em tìm ra rồi!" Phillip đưa tay vào túi áo choàng và lấy ra một chiếc huy hiệu "Em thấy nó trong quyển sách 'Đại cương về loài rồng', chương 'Cổ tích và thực tế', đoạn 'Công chúa ngủ trong rừng' trên kệ sách ở sảnh sinh hoạt chung tháp Đông Nam."

"Cậu không biết đâu, Grindelwald thân mến. Chúng tôi đã chiến đấu với cả một đội quân đấy!" MacDuff cũng phấn khích vô cùng "Em trai cậu, ôi Merlin, nó dùng Protego và đỡ được hơn mười đòn đánh liên tiếp, thậm chí một số thần chú còn dội ngược lại đối thủ nữa. Thần kỳ nhất là một trong số những thần chú đó lại đánh trúng vào Kiến chúa của bọn họ, đúng là 'chó ngáp phải ruồi'!"

Gellert cúi đầu nhìn thằng bé trước mặt, ánh mắt của nó như đang khao khát được tặng cho thật nhiều lời khen. Trong một giây, Gellert đã không nhịn được mà nhớ tới chú chó poodle mình sở hữu khi còn là một đứa trẻ, dù nó đã chết sau ba ngày ở cùng hắn, xong hắn không thể phủ nhận rằng nó thực sự rất đáng yêu. Khẽ thở dài, hắn đưa tay vỗ nhẹ vào vai thằng bé.

"Tốt lắm! Giờ thì đi nhanh thôi nào, trước khi ai đó phát hiện ra chúng ta."

May mắn thay lần này Krum không được phân canh giữ tháp Đông Nam, Gellert thở phào nhẹ nhõm, nếu cậu ta ở đây, chắc hẳn Phillip và MacDuff đã chẳng bình an được như bây giờ. Tuy chỉ là một gia tộc máu lai xong nhà Krum lại là hậu duệ dòng chính của một vị vua dũng mãnh người Bulgaria, và dù không dùng tới phép thuật thì cậu ta cũng khó nhằn y chang một con bò tót.

Đường hầm mà bọn họ sử dụng lần này đủ rộng cho năm người đứng ngang bằng nhau, hai bên thậm chí còn được thắp đuốc sáng trưng. Đi khoảng năm phút thì họ tới một ngã ba, sau khi quan sát một hồi lâu, Gellert quay người hỏi MacDuff.

"Hôm nay cậu có vẻ may mắn đấy. Cậu chọn đi đường nào đây?"

"Nếu là tôi thì tôi sẽ chọn lối đi bên phải."

"Vậy thì tôi sẽ đi bên trái."

MacDuff nhún vai như thể đã quá quen với việc này, cậu nhanh chân bước lên phía trước Gellert để bảo vệ cho đối phương. Đây là một trong những đường hầm được vẽ trong bản đồ của trường nên MacDuff tự tin rằng mình có thể dẫn đường. Gellert hoàn toàn tin tưởng vào khả năng định hướng của cậu ta, vì thế hắn chậm rãi đi cạnh Phillip ở phía sau.

Ngay khi họ vừa băng qua một ngã ba khác, Gellert bỗng cảm thấy dựng tóc gáy, và như một thói quen, hắn vội hất tay tạo ra một câu Thần chú Bảo vệ ở phía sau lưng mình. Tiếng nổ vang lên, Gellert quay đầu nhìn lại, một viên gạch trên mặt tường bên trái đã vỡ nát, và những vết nứt dài như những con rắn thậm chí còn lan sang vài viên xung quanh đó. Nếu đứng ở đây không phải là một Grindelwald đã trải qua nhiều lần tử chiến mà là gã Gellert mười sáu tuổi thì chắc hẳn hắn đã gãy vài cái xương sườn là ít.

"Phản ứng nhanh đấy, Grindelwald!"

"Không ai dạy cậu rằng đó không phải là cách đối xử với một quý cô sao, Krum thân mến?" Gellert khoanh tay trước ngực, nhíu mày tỏ ra không hài lòng với người vừa xuất hiện ở ngã rẽ họ vừa đi qua.

Slava Krum là một gã trai cao lớn và hiếu chiến. Cặp lông mày đen và rậm khiến lúc nào trông cậu ta cũng như đang tức giận về một điều gì đó. Mặc dù không phải là một kẻ quá quắt thích lôi ngoại hình của người khác ra làm trò đùa, xong mỗi khi nhìn thấy Slava, Gellert lại không thể nhịn được mà nghiêng đầu cười khẽ.

"Giả bộ giống đấy, nhưng nếu cậu thực sự là Rosier, cậu sẽ tặng cho tôi vài lời nguyền thay vì đứng đó và tỏ ra cáu bẳn." Slava chĩa đũa về phía Gellert "Ban nãy tôi vừa gặp Rosier ở tháp Đông Bắc rồi. Tay cầm đũa có chắc hơn một chút so với năm ngoái nhưng vẫn chưa đâu vào đâu. Tôi đã đi tìm cậu mãi đấy, không thể ngờ được là cậu lại đi xa đến vậy. Vốn muốn đấu tay đôi với cậu thật tử tế nhưng xem ra lần này không được rồi, nể tình quan hệ tốt đẹp giữa hai chúng ta, tôi sẽ cố gắng nhẹ tay một chút vậy."

"Đừng nói nhiều như một mụ đàn bà lắm chuyện nữa Krum, có giỏi thì dùng miệng mà đọc thần chú ấy!"

"Ồ, xin chào MacDuff." Tới tận bây giờ, ánh mắt Krum mới dời về phía MacDuff "Tôi đã nghe về chiến công tuyệt vời của cậu và lính mới nhà Grindelwald. Nhưng dù sao thì bây giờ cậu cũng chỉ còn một mạng thôi, nếu cậu giao Grindelwald cho tôi thì tôi sẽ thả cậu đi, còn nếu không thì tôi sẽ tiễn cả ba người các cậu về Hội trường."

"Tại sao cậu lại tự tin được như vậy chứ?" Gellert nhún vai "Tôi cũng đâu nói rằng tôi sẽ để cậu bắt?"

Trước khi Slava kịp tiến thêm một bước nữa, Gellert nhẹ nhàng búng tay và cả đường hầm chìm trong bóng tối.

"Lumos Maxima!" Slava khẽ lẩm bẩm chửi thề rồi cáu gắt gằn giọng. Ba người vừa mấy giây vẫn đứng trước mặt nay đã biến mất dạng. Slava nhíu mày đảo mắt nhìn xung quanh, còn lâu cậu ta mới tin rằng nhóm Gellert thực sự biến mất, chắc chắn đây chỉ là một phép che mắt. Nhưng dù đã quan sát kĩ càng khu vực quanh đó, thậm chí là sử dụng Bùa chống ẩn xong Slava không hề thấy có gì bất thường. Vậy là để xổng mất rồi, Slava ảo não nghĩ, con mồi dâng lên đến miệng mà vẫn còn để mất. Cậu ta quăng liên tiếp vài Bùa choáng ra xung quanh như một cách để giải tỏa sự bực bội rồi quay lưng bước đi mà không hề biết rằng nếu Bùa choáng cuối cùng đánh lệch về bên trái thêm một găng tay nữa thì cậu ta đã chẳng phải ra đi tiếc nuối như vậy.

"Không thể không nói là chỉ số may mắn của hai cậu cao trên mức tưởng tượng của tôi rồi đấy." Sau khi chắc chắn rằng Slava đã đi xa, Gellert gỡ Bùa ẩn trên người mình xuống. Dù không muốn ai ngoài Albus biết khả năng sử dụng phép thuật lưu loát mà không cần tới đũa phép của mình xong Gellert cũng không có ý định để Slava đắc ý. Nếu ban nãy bọn họ bị phát hiện, hắn chắc chắn cũng sẽ không để Slava có cơ hội hạ gục mình.

"Tôi nghĩ đây là sự may mắn của Phillip thì đúng hơn, và cả khả năng phép thuật của cậu nữa. Rõ ràng Bùa ẩn của cậu tốt đến mức chúng ta thậm chí trở nên vô hình trước Slava Krum."

"Cũng không có gì đáng tự hào, là do Krum chưa đủ khả năng thực hiện một Bùa chống ẩn tử tế thôi." Gellert lắc đầu, thầm sửa lại trong lòng rằng dù Krum có khả năng tạo một Bùa chống ẩn hoàn hảo thì cũng còn lâu mới phát hiện được mình.

Trong suốt những tháng ngày bị Bộ pháp thuật Thế giới truy đuổi, nhất là sau cuộc vượt ngục năm 1926, Gellert Grindelwald tự cảm thấy rằng kĩ năng biến hình và khả năng dùng Bùa ẩn của mình đã đạt tới mức khó ai bì được, và chỉ có những phù thủy thực sự quyền năng như Albus Dumbledore - người thậm chí còn vô hiệu hóa được tấm áo choàng tàng hình - mới có thể phát hiện và bóc mẽ được lớp Bùa ẩn của hắn. Nếu không phải vì cần che thêm hai người nữa và việc cả ba cùng di chuyển có thể vô tình khiến Krum phát hiện, hắn đã sớm chạy thoát khỏi đường hầm này.

Khi họ quay trở lại sảnh sinh hoạt chung, mọi thứ trong sảnh đã trở nên lộn xộn vô cùng nhưng không còn ai ở đó nữa, hiển nhiên căn phòng đã bị càn quét qua một lượt. Ánh mắt MacDuff dừng lại ở chậu cây đã bị đập nát ở góc phòng, cậu ta nhẹ nhàng vung đũa đem chậu cây trở lại nguyên trạng rồi tức giận nói.

"Không biết đứa nào chơi ác như thế này, đến cả chậu cây cũng không tha. Cái cây này là tiểu thư Carrow tặng cho tôi lúc cô ấy tốt nghiệp đấy, dù tôi chẳng biết đó là cây gì nhưng được một vị tiểu thư tặng quà thì vẫn là một việc đáng tự hào." MacDuff chẹp miệng "Dù cô ấy hơi độc miệng một chút, nhưng chung quy thì vẫn rất xinh đẹp. Có lẽ nào cô ấy cũng để ý tới tôi không?"

"Đó là một cây Belladonna, dùng để chế độc dược chết người." Ngừng một chút, Gellert bình thản kết luận "Có lẽ cô ấy mong cậu chết quách đi thì đúng hơn đấy."

"Không thể nào. Tiểu thư Carrow học môn Sinh vật huyền bí không tốt lắm đâu, tôi nghĩ cô ấy thấy đẹp nên tặng cho tôi thôi." MacDuff nhẹ nhàng bác bỏ, dù giọng nói không còn kiên định như trước "Kì nghỉ Giáng sinh tôi sẽ nhờ Alioth Carrow chuyển thư tình của tôi về cho chị gái cậu ta, tôi cần cậu giúp tôi chỉnh sửa qua loa một chút. Tôi không có kinh nghiệm..."

"Tôi cũng không có kinh nghiệm." Gellert nhún vai.

"Thôi đi tôi biết cả rồi Gellert ạ. Tụi con gái cứ bâu lấy cậu như ruồi nhặng bâu bánh ấy. Cậu không thể đứng đấy và thở thôi mà cũng có người thích được."

Thực ra thì có đấy, Gellert thầm trả lời trong lòng. Tình yêu quả là một khái niệm kì lạ. Đôi khi nhìn vào ánh mắt đa tình và vòng hông hư hỏng của Alasia Carrow, Gellert thực sự nhăn mặt và tự hỏi tại sao một gã trai mới lớn với những tư tưởng hết sức cổ điển như MacDuff có thể phát cuồng vì cô ta được. Thậm chí ngay cả khi Carrow tỏ ra phiền chán vô cùng với MacDuff, cậu ta dường như cũng không hề nhận ra điều đó.

Tiếng tù và một lần nữa vang lên báo hiệu trò chơi đã kết thúc. Gellert ngây ra một chút, việc bị kẹt trong đường hầm cả ngày khiến Gellert dường như mất khái niệm về thời gian, và đối với hắn mà nói thì đáng ra bây giờ trò chơi mới bắt đầu. Mang theo sự tiếc nuối biểu hiện ra mặt, Gellert cùng MacDuff và Phillip quay lại Hội trường. Trong khi tất cả mọi người ngồi bên trong đầu có chút trầy trật thì việc một Kiến chúa như Gellert xuất hiện bình an vô sự quả là một điều kì lạ.

Và tất nhiên là Hiệu trưởng Constantine cũng nhận ra điều đó.

Nhờ có Vulchanova mà Gellert như biến mất vào trong không khí và ngoài Slava Krum ra thì không ai tìm được hắn. Tính đến thời điểm thổi tù và, cả Kiến chúa và Ấu trùng của tháp Đông Bắc đều chẳng hề hấn gì dù số lượng thành viên của tháp này là ít nhất. Việc đó khiến cho không ít người nghĩ tới khả năng Gellert giở mánh khóe gian lận, nhưng cũng chẳng ai dám nói ra thành lời rằng mình nghi ngờ khả năng bao quát và tính công minh của giám thị.

Trò chơi năm nay phần thắng thuộc về tháp Đông Bắc, phần thưởng cho mỗi người là một lọ Phúc Lạc Dược bé xíu chứa khoảng 10ml dung dịch. Quá ít cho một lần chơi lớn, Minette bĩu môi nhìn chiếc lọ chứa dung dịch vàng óng trên tay mình rồi tặng cho Slava Krum một ánh mắt đầy phẫn nộ như thể việc đó có thể khiến những vết bầm tím trên người cô biến mất.

Trò chơi chính thức kết thúc sau bữa tiệc tối. Gellert ghé qua Bệnh xá xem xét tình hình thương tích của các thành viên tháp và tỏ ra vô cùng hài lòng khi không ai phải nằm trên giường bệnh quá một tuần. Sau khi giao cho Minette và MacDuff việc quản lý và ổn định các học sinh năm nhất cũng như những người không bị thương nặng ở kí túc xá, hắn rẽ bước tới thư viện, vô cùng quen thuộc mà đi tới một kệ sách ở sâu trong cùng. Ngăn trên cùng của kệ sách trống không. Gellert khẽ nhíu mày, chắc là bị chuyển tới kệ khác, hắn nghĩ và rồi tiếp tục đi xung quanh để tìm quyển sách mình muốn.

Không có.

Gellert nghĩ tới một khả năng, xong lại không hề muốn tin vào nó. Đè lại trái tim đang có xu hướng nhảy ra khỏi lồng ngực, hắn tiến lại gần chỗ Thủ thư, cố tỏ ra bình tĩnh và hỏi:

"Thưa thầy, những cuốn sách của Nerida Vulchanova được xếp ở kệ nào thế ạ?"

"Sách của Vulchanova ư?" Người Thủ thư rời mắt khỏi tờ Nhật báo Tiên tri trên tay, ông ta khẽ nheo mắt nhìn Gellert rồi trả lời "Mới vừa nãy Hiệu trưởng đã lệnh cho cất mấy quyển đó vào kho rồi. Ông ấy nói mức độ nguy hiểm của chúng đã tăng lên và không một học sinh nào được phép động vào chúng nữa." Ông ta nhún vai "Rất tiếc, Grindelwald. Nếu năm ngoái cậu không nghịch ngợm như vậy thì ông ấy cũng sẽ chẳng cất nó đi đâu."

Quả nhiên lại là Hiệu trưởng. Gellert khẽ thở dài. Hắn gật đầu cảm ơn rồi bước ra khỏi thư viện. Quẹo trái rồi quẹo phải, một cách vô thức hắn tìm tới tháp Đông Nam và gõ ba tiếng lên cánh cửa phòng ở tầng trệt.

"Em cần anh giúp, ngay lập tức." Cửa vừa mở, hắn đã vội vội vàng vàng bước vào bên trong.

"Việc gì thế?" Albus nhẹ nhàng khép cửa lại rồi ngồi xuống bàn làm việc để viết nốt lá thư dang dở mà cậu định gửi cho Ariana, có quá nhiều thứ muốn kể và cậu sắp viết kín tờ giấy thứ hai.

"Em cần anh đi mượn sách ở thư viện hộ em." Nhận thấy ánh mắt hoài nghi của Albus, Gellert bổ sung "Vừa hôm nay cuốn đó bị liệt vào sách cấm rồi. Chỉ giáo viên mới lấy được nó thôi."

"Em lấy sách cấm làm gì?"

"Nó còn không đáng để bị gọi là sách cấm ấy chứ. Em đã đọc nó cả năm nay rồi, và em có làm sao đâu. Nó nên được đặt trên kệ chứ không phải trong kho."

"Vậy em muốn lấy cuốn nào?"

"Quyển 'Nghiên cứu Phép thuật cổ', dày tầm hai inch."

"Rốt cuộc em cần nó làm gì?"

"Em có vài nghi vấn cần chứng thực thôi. Nhưng nó cũng không quan trọng lắm đâu, anh không cần để ý..."

Albus khẽ lên tiếng đồng ý rồi cúi đầu tiếp tục viết thư, bởi thế mà Gellert không nhận ra nét đổ vỡ trong mắt cậu. Thời gian cấm túc sắp tới, Gellert không tiện ở lại lâu, hắn vội lại gần đặt một nụ hôn thật kêu lên trán Albus rồi về phòng.

Tiếng đóng cửa vừa vang lên, Albus đã bực bội đặt mạnh chiếc bút trên tay mình xuống mặt bàn. Bây giờ đến một lí do hợp lý mà Gellert cũng lười nghĩ ra để trấn an cậu, và nếu giận Gellert một vì cứ mãi giấu diếm mình hết việc này tới việc khác thì cậu lại càng giận mình mười vì tiếp tục đồng ý giúp đối phương mà chẳng cần biết mục đích của hắn là gì.

Trong lòng không thể ngừng việc chửi rửa bản thân, xong cậu vẫn khoác áo choàng và đi thẳng tới thư viện. Sau một loạt các bước xác thực rắc rối và có phần cẩn trọng quá mức, Albus được người Thủ thư dẫn vào trong kho sách cấm. Chồng sách của Vulchanova được để ở ngay gần cửa, dựa vào ánh sáng phát ra từ đầu đũa, cậu có thể dễ dàng tìm thấy quyển sách mà Gellert cần. Nhưng ngay khi cậu định rời đi, mắt cậu lại như bị hút vào một quyển sổ mỏng và đã có phần rách nát được đặt ở trên cùng, bìa ngoài không ghi tựa đề. Không nén được tò mò, cậu đưa tay mở cuốn sổ và xem lướt qua vài trang đầu.

Bỗng Albus khựng lại. Từng con chữ đập vào mắt khiến mặt cậu dần trở nên tái nhợt. Cậu cố đọc thật kĩ lại lần nữa những dòng rune trước mặt, hy vọng rằng mình đọc nhầm. Nhưng không. Cậu chẳng hề tìm ra một lỗi sai nào.

[Lời Thề Máu. Đã thử nghiệm thành công.]

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net