CHAPTER 2: BERGAMOT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tai Gellert Grindelwald ong lên. Đúng là chạy trời không khỏi nắng, có trốn đằng nào thì cuộc gặp định mệnh vẫn tới, mà thời điểm này thậm chí còn sớm hơn mấy tháng so với lần trước. Gellert không rõ hắn đã trở về phòng như thế nào, bởi trước mắt hắn chỉ tràn ngập hình ảnh của người kia, chỉ đến khi bị Minette vỗ mạnh vào vai hắn mới hoàn hồn.

"Anh bị đuổi học thật à?"

"Không, Minette. Anh đi London, tham gia vào cuộc giao lưu ngớ ngẩn và cố giành lấy chút danh tiếng cho Durmstrang để chuộc lỗi!" Gellert bỏ chiếc áo choàng đồng phục màu đỏ vào bên trong vali rồi đóng lại "Thế là xong!" Hắn quay người lại nhìn Minette "Em có đi không?"

"Có, bố mẹ muốn em đi thì đúng hơn, nên họ gửi thư tới Hiệu trưởng yêu cầu thêm tên em vào..." Minette thở dài "Ba năm nữa tốt nghiệp chắc họ gả bán em luôn mất!" Cô nàng nghịch tóc, đoạn hỏi Gellert "Anh đã bao giờ nghe về gia đình Lestrange chưa?"

"Cũng loáng thoáng... Nghe đâu Ngân hàng đã phải mở đến gần chục cái phòng để chứa đống tiền của họ!" Gellert nhíu mày. Lestrange... Leta Lestrange... Không phải chính là gia tộc Lestrange mà hắn mượn tạm lăng mộ cho cuộc gặp gỡ năm 1926 chứ "Vậy là em định lấy cậu quý tử nhà Lestrange?"

"Bố mẹ em thì đúng hơn!" Minette nhấn mạnh "Chỉ là một buổi xem mắt thông thường thôi, em nghĩ là sẽ ổn, em tin tưởng vào sự tinh tế của đàn ông Pháp!" Cô nàng bắt đầu chìm vào mộng tượng "Bọn em sẽ có bữa tối thật lãng mạn tại một nhà hàng sang trọng, rồi anh ta sẽ nói: 'Minette, em là cô gái xinh đẹp nhất anh từng gặp.' và tặng em một chiếc vòng cổ, tốt nhất là đính nhiều đá quý một chút. Em nên mặc váy màu gì để làm nổi bật ánh sáng từ viên hồng ngọc to bự đây?"

"Nhưng lỡ đó là sapphire thì sao? Vả lại, nhà Lestrange đã tới Anh sống mấy đời nay rồi, họ đâu còn là người Pháp!"

"Anh thì biết gì về người Pháp?" Minette bĩu môi rồi quay lưng "Em sẽ về phòng viết thư nhờ mẹ gửi cho em mấy bộ váy màu trắng!"

Gellert ngán ngẩm. Hắn vươn vai, cảm nhận tiếng lách cách phát ra từ bộ xương mới cóng trước khi trước khi ngủ thêm một giấc thật dài như cách tốt nhất để chuẩn bị cho chuyến đi dài ngày hôm sau.

Phương tiện di chuyển từ xưa tới nay của Học viện Durmstrang là một chiếc thuyền chiến Tây Ban Nha với kiểu dáng đặc trưng của thế kỉ 16, có vài tin đồn cho rằng đó là quà tặng của một nữ Bá tước Tây Ban Nha dành cho Hiệu trưởng Harfang Munter, dù ông còn không thực sự để ý tới người tặng, thậm chí là tên người ta cũng chẳng buồn nhớ. Không gian bên trong thuyền được bài trí khá ấm cúng và thoải mái, phù hợp với những chuyến đi dài ngày. Thuyền được yểm bùa tàng hình với muggle để có thể tự do di chuyển và có khả năng lặn xuống thật sâu bên dưới mặt nước như tàu ngầm.

Chuyến đi này bao gồm mười hai học sinh và ngài Hiệu trưởng. Gellert vốn là người hùng trong mắt nhóm học sinh cá biệt ở trường nhưng chưa bao giờ được những học sinh ưu tú xếp vào cùng hàng, dù theo đánh giá của Minette hắn có thể thừa sức đánh bại bọn họ. Gellert cũng không có nhu cầu kết bạn hay thân thiện với những người tỏ ra không ưa mình, thay vào đó, hắn thích dành ra cả ngày để nghiên cứu về Nghệ thuật Hắc ám hơn. Bởi vậy, ngoại trừ Hiệu trưởng, người duy nhất hắn quen trong chuyến đi chỉ có Minette Rosier.

Học viện Durmstrang không phải trường nam sinh, dù số lượng nam sinh gần như áp đảo so với nữ sinh. Gellert đã từng bất ngờ và tự hỏi tại sao Minette không nhập học tại Beauxbatons - một nơi phù hợp với vẻ bề ngoài nữ tính và tính cách yêu kiều của cô nàng. Nhưng kể từ khi thấy Minette đấu tay đôi với một nam sinh khóa trên cao hơn mình gần hai cái đầu và giành chiến thắng một cách dễ dàng, Gellert cũng không còn thắc mắc nữa.

"Gellert Grindelwald? Tao tưởng mày đã bị đuổi học rồi cơ chứ? Hay là mày ngồi nhờ thuyền để tới London?"

Gellert nhíu mày dời mắt khỏi quyển sách nghiên cứu chữ rune cổ trên tay mình, nhìn về phía người vừa thốt ra câu nói vừa rồi.

"Mày là ai thế? Tao cũng không nghĩ một người tao không biết tên có thể ngồi trên chiếc thuyền này đâu..."

"Mày thì biết tên ai trừ con bạn gái của mày chứ!" Một gã khác cười đểu "Mày đang đọc gì thế? Cách để tiêu diệt loài người à?"

"Tại sao Hiệu trưởng không đuổi mày đi nhỉ? Rồi mày sẽ chẳng làm được gì ngoài đem tới nỗi bất hạnh cho người khác!"

"Bọn mày nên im mồm!" Đưa tay ngăn Minette đang có ý định xông lên đánh nhau, Gellert khẽ đọc một câu thần chú im lặng trong đầu, lập tức cả căn phòng im ắng trở lại "Nếu bọn mày ngoan ngoãn trở về chỗ của mình và để tao yên thì một tiếng nữa tao sẽ giải chú, còn không thì cứ như vậy đến hết đời, tao không nói đùa đâu!"

"Anh có thể dùng thần chú một cách vô thanh sao?" Minette ngạc nhiên "Sao anh không kể cho em?"

"Thật sự cần thiết phải kể sao?"

"Tất nhiên rồi, đâu phải học sinh năm năm nào cũng làm được? Thậm chí đến cả học sinh năm bảy vẫn có người đọc thần chú ra miệng!" Minette bĩu môi "Thì ra là anh giấu tài. Nói nhanh, anh còn giấu em cái gì không?"

"Còn gì đáng để bất ngờ nữa hay sao?"

Minette bắt đầu ngồi liệt kê ra những khả năng thần kỳ vượt xa những gì loài người có thể tưởng tượng được. Cuộc hành trình với Gellert bởi vậy mà vui vẻ hơn chút ít. Thuyền cập bến tại Hogwarts đúng thời điểm dùng bữa tối, các nữ sinh Beauxbatons đã tới từ đầu buổi chiều. Sau màn chào hỏi đầy thân mật, hai trường lần lượt đi vào Sảnh chính để gặp gỡ và giới thiệu với các học sinh Hogwarts, dù việc này mang màu sắc khoe mẽ và thị uy nhiều hơn là thân thiện, mà Gellert vốn được thêm vào danh sách ở phút chót hoàn toàn không biết bản thân cần làm gì.

"Anh chỉ cần đứng cạnh em đây, và đi phía sau Hiệu trưởng, vậy là được!" Minette mỉm cười kéo Gellert lại bên cạnh mình, nhận thấy vẻ mặt căng thẳng của Gellert, cô nàng nhẹ giọng trấn an "Thả lỏng nào anh, không có gì phải sợ cả!"

Gellert âm thầm phủ định câu nói đó, nên nói rằng hắn quá hồi hộp thì đúng hơn. Giây phút bước vào trong sảnh, ánh mắt hắn vô thức đảo tới dãy bàn của nhà Gryffindor để tìm kiếm thân ảnh quen thuộc, mà vừa vặn khi hắn thấy bóng dáng kia, người ấy cũng quay lại nhìn hắn, nở một nụ cười thân thiện như để chào đón. Hắn cụp mắt, quay đầu sang hướng khác, ngay sau đó ánh mắt nhìn thẳng về phía trước không còn chút gợn sóng nào.

"Đường xa vất vả rồi, xin mời các bạn ngồi xuống và thưởng thức bữa tối cùng chúng tôi!" Hiệu trưởng Hogwarts đưa tay mời Beauxbatons và Durmstrang ngồi vào vị trí đã được sắp xếp từ trước "Hy vọng rằng bữa tối nay hợp khẩu vị với các bạn!"

Gellert Grindelwald thực sự không thấy ngon miệng chút nào, bởi bằng một cách kỳ diệu nào đó, dù đang ngồi ở dãy bàn Slytherin nhưng đối diện hắn về phía Gryffindor chính là Albus Dumbledore, và người kia cứ thi thoảng lại rời mắt khỏi đĩa thịt trước mặt, ngẩng đầu nhìn hắn bằng ánh mắt tò mò như muốn hỏi cả ngàn câu cùng một lúc.

"Vậy anh là huynh trưởng của nhà này sao?" Nhận thấy sự kì quái của Gellert từ khi bước chân vào đại sảnh, Minette cắn răng bỏ qua thói quen không nói chuyện khi ăn, quay sang mở lời với học sinh Slytherin ngồi bên cạnh mình, mong rằng Gellert nghe thấy một vài thông tin thú vị sẽ bớt căng thẳng.

"À đúng rồi, thật ngại quá, tôi quên chưa giới thiệu. Tôi là Nicholas Malfoy, huynh trưởng nhà Slytherin, học sinh năm cuối tại Hogwarts!" Cậu chàng ngồi bên cạnh Minette nhíu mày đôi chút, nhưng cậu ta nhanh chóng cười thân thiện "Còn hai người?"

"Em là Minette Rosier. Chúng ta đã từng gặp nhau, nếu anh còn nhớ!"

"A, tiểu thư Rosier danh giá bậc nhất nước Pháp, sao anh có thể quên em chứ? So với lần gặp mặt tại bữa tiệc nhà Black, em trông ra dáng thiếu nữ hơn nhiều nên anh mới nhất thời không nhận ra!" Nicholas quay sang Gellert "Cậu là..."

"Gellert Grindelwald, năm năm, Durmstrang..." Gellert chán nản nhìn hai con người trước mặt tỏa ra hào quang quý tộc.

"Grindelwald? Cậu là người sống sót duy nhất trong vụ sát hại nhà Grindelwald năm năm trước phải không?" Nicholas kích động nói "Bố tôi quen bố mẹ cậu đó! Ông ấy cứ xót xa chuyện gia đình cậu mãi thôi."

"Dòng thuần huyết hiện giờ tính qua tính lại cũng chỉ khoảng 30 nhà, tôi không nghĩ việc bố mẹ chúng ta quen biết lại bất ngờ tới vậy!" Gellert khó hiểu nhìn Nicholas và càng khó chịu hơn khi thấy người ta biết tới mình qua thảm kịch gia đình vài năm về trước "Nhưng dù sao thì rất vui được gặp anh!"

"Lát nữa hai người có muốn đi tham quan một vòng không?" Nicholas nhấp một ngụm nước hoa quả "Dù sao thì thời gian hai người ở lại cũng sẽ khá dài, tốt nhất là nên làm quen một chút!"

"Chắc chắn rồi, bọn em rất hân hạnh!" Minette nhanh nhảu cướp lời.

Sau bữa tối bàn luận sôi nổi về vấn đề thuần huyết và quan điểm chính trị của Thế giới phép thuật, Nicholas dẫn Gellert và Minette đi một vòng quanh lâu đài trước khi đưa hai người về khu phòng nghỉ của khách. Minette chuẩn bị sẵn đồ đạc cần thiết cho buổi gặp mặt ngày hôm sau rồi lên giường đi ngủ sớm. Gellert đọc sách đến khuya thì quyết định ra ngoài đi dạo hít thở không khí một chút.

"Cậu đang làm gì ở đây thế?"

Gellert quay người lại, mỉm cười với Albus Dumbledore đang trong bộ váy ngủ rộng thùng thình.

"Chẳng phải anh cũng ở đây sao?"

"Tôi đi tuần để bắt mấy đứa trốn ngủ như cậu đó!" Albus ngáp một cái thật dài "Sao thế? Lạ giường à?"

"Ở đây cấm học sinh ra khỏi giường vào buổi đêm à?"

"Cậu đâu biết thứ gì đang rình rập trong bóng đêm chứ!" Albus nhún vai rồi tiến đến gần Gellert "Tôi là Albus Percival Wulfric Brian Dumbledore. Còn cậu là Gellert Grindelwald phải không?"

"Anh... biết tôi? Tôi nhớ mình chưa từng gặp hay giới thiệu về bản thân với anh!" Câu hỏi này làm Gellert cảm thấy bất an, trong một giây phút, hắn có cảm giác như Albus biết tất cả mọi chuyện về hắn.

"Giờ cậu nổi tiếng lắm!" Albus cười khẽ "Nổi tiếng vì suýt bị đuổi học! Tôi gọi cậu là Gel nhé! Vậy Gel, ở Durmstrang không cấm học sinh lang thang trong đêm à?"

"Cũng không hẳn là cho phép, chỉ là anh luôn có thể lách luật. Có hại gì đâu nếu anh chỉ đi loanh quanh để dễ dàng ngủ hơn?" Gellert cầm lấy chiếc đèn trên tay Albus rồi soi đường cho cả hai "Anh có thể đi với tôi nếu sợ. Yên tâm, trong túi tôi có đũa phép."

"Ai thèm sợ cơ chứ, tôi sống ở đây gần mười năm nay rồi!" Albus bật cười "Kể cho tôi nghe về Durmstrang đi!"

"Thì nó là một tòa lâu đài, nhỏ hơn Hogwarts, chỉ cao tầm 4 tầng, vì vậy anh sẽ không thể bị ngã từ trên tháp cao xuống mà chết!" Gellert nhún vai rồi quay sang nhìn Albus bằng ánh mắt dịu dàng, may mắn thay ánh đèn tù mù không đủ để Albus nhận ra điều đó "Bọn tôi dùng phép thuật để thắp sáng, nhưng anh cũng không thể dùng Lumos mãi được, nên đa số thời gian Durmstrang khá tối tăm. Mùa đông thì có bão tuyết liên miên, rất khó có được ánh sáng tự nhiên từ mặt trời, vừa lạnh vừa ẩm ướt. Nhưng sang đến mùa xuân thì trời rất đẹp!"

"Durmstrang có căn phòng bí mật nào không?"

"Bí mật thì làm sao mà tiết lộ được chứ!" Gellert bật cười "Thực ra thì tôi cũng không nhớ rõ lắm, nếu anh không biết thì Durmstrang cứ như bị yểm bùa vậy, kí ức của anh về nó sẽ nhạt dần khi đi xa. Nhưng tôi khá chắc là có cả tá đường hầm nằm dưới đó, vì dù sao Durmstrang cũng được xây theo lối quân sự."

"Đúng là rất tiếc khi phải nghe điều đó, Durmstrang luôn là một bí ẩn, mà tôi thì lại quá tò mò..."

"Vậy ngày mai chúng tôi sẽ làm gì?"

"Nicholas không nói gì với các cậu ư? Không hiểu sao hắn ta có thể ngồi lên ghế huynh trưởng được! Ngày mai các cậu sẽ được học thử một lớp học Độc dược và Phòng chống Nghệ thuật Hắc ám ở Hogwarts!"

"Nghe có vẻ nhàm chán..."

"Nó nhàm chán thật, nên chúc cậu vui vẻ nhé!"

"Chỉ học có thế thôi ư? Ở Durmstrang chúng tôi học 4 môn mỗi ngày đó!"

"Tất nhiên là không, nhưng các cậu vừa mới đến nên thời khóa biểu ngày mai sẽ nhẹ nhàng một chút, chủ yếu là giao lưu thôi, không phải sao?" Albus đảo mắt "Suýt quên là tối mai sẽ có một buổi dạ tiệc..."

"Anh có đi không?"

"Không, tôi định đến thư viện đọc sách!"

"Thôi nào, anh mới là kẻ nhàm chán đó!" Gellert thở dài. Hắn biết rằng mình không nên tiếp tục phát triển mối quan hệ giữa hai người, bởi đoạn tình cảm này trước kia đã tạo ra nhiều vết thương lòng cho cả hai bên. Nhưng khi đứng trước Albus, khi khoang mũi chứa đầy mùi hương của người kia, hắn bỗng nhận ra việc tránh xa cậu thật là khó khăn. Và như hai cực của nam châm, điều duy nhất hiện ra trong đầu hắn bây giờ là ước muốn ở bên cậu mãi mãi. Một kế hoạch bất ngờ nảy ra trong đầu, hắn đứng lại, quay sang nhìn thẳng vào mắt Albus "Tôi đang tự hỏi, anh có muốn đến dạ tiệc tối mai với tôi hay không?"

"Tôi tưởng cậu đi với bạn gái?"

"Bạn gái nào? Có bạn gái mà tôi lại mời anh à?" Gellert khinh bỉ "Giờ có đi không đây? Từ chối là hối hận cả đời đó!"

"Nhưng tôi rất bận..."

"Tôi có thể tới thư viện ngồi đọc sách với anh, dù sao thì tôi cũng tò mò không biết trong thư viện của Hogwarts có những gì!" Gellert nói chen vào "Ngày mai khi nào qua thư viện thì tới gọi tôi nhé! Bây giờ tôi sẽ về vùi mình trong chăn để mai không ngủ gục trong hai lớp học nhàm chán kia." Nói xong, Gellert quay lưng tiêu sái bước đi.

"Khoan đã Gel!" Albus vội vàng gọi Gellert "Cậu đang cầm đèn của tôi!"

"Tôi đưa anh về! Anh không biết trong bóng tối có những sinh vật nguy hiểm nào đâu!"

"Nguy hiểm nhất là cậu thì có!" Albus nhanh chân đi theo đoạt lại chiếc đèn "Cậu tốt nhất là đi phía sau tôi đi, tôi sẽ đưa cậu về tận giường, bình yên vô sự, không mất một sợi tóc."

Gellert cố nín cười, hắn đưa tay mời người kia đi trước, bản thân ngoan ngoãn đi theo sau. Ánh mắt hắn rời khỏi mái đầu nâu đỏ, dần di chuyển xuống bên dưới, cố hình dung về thân thể phía dưới lớp váy ngủ.

"Tôi thích mùi cam bergamot!" Bàng hoàng nhận ra những suy nghĩ trong lòng mình, hắn vội nhìn xung quanh, đoạn mở miệng để phân tán sự tập trung của bản thân. Nhưng câu nói vừa thốt ra, hắn lại hận không thể cắn lưỡi mà chết luôn cho rồi.

Albus cứng người.

"Tôi cũng vậy!" Mất một lúc, Albus mới quay lại mỉm cười với hắn đầy gượng gạo "Dạo gần đây tôi đang có ý định chuyển sang dùng nước hoa mùi gỗ... Như mùi đàn hương chẳng hạn." Nói rồi, ánh mắt Albus nhìn Gellert đầy ý vị "Ngủ ngon nhé Gel, và nhớ đừng ra ngoài đi dạo vào ban đêm nữa!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net