CHAPTER 23: LA MALÉDICTION

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mới sang đầu tháng mười, trận mưa tuyết đầu tiên đã đổ xuống Học viện Durmstrang. Gellert vốn chẳng có chút hào hứng nào với tuyết, cái lạnh ngoài trời chỉ càng khiến hắn trở nên lười biếng và phải khó khăn lắm Albus mới gọi hắn dậy mỗi sáng được. Có những cuối tuần, hội Minette bỏ cả ngày ra tìm mà chẳng thấy Gellert ở bất kỳ ngõ ngách nào trong khuôn viên trường, ấy là lúc hắn đang nằm ườn trong chăn với người yêu. Tất nhiên chẳng ai đủ can đảm vạch chăn giáo viên lên để tìm bạn học, vì thế Gellert cứ như vậy mà ngủ đông trước cả lũ gấu.

Như một ngày cuối tuần tiêu chuẩn, khi vài tia nắng yếu ớt chiếu qua ô cửa sổ bên cạnh giường Albus, Gellert hé mắt nhìn người đang ngồi dựa lưng vào thành giường và đọc sách ở bên cạnh mình. Nặng nề thở hắt ra một tiếng, hắn nghiêng người quàng tay qua đùi Albus rồi lại mơ màng chuẩn bị ngủ tiếp.

"Dậy đi Gellert, em ngủ sưng hết cả mắt rồi." Albus thở dài, vươn một tay vò mái tóc ánh vàng của hắn và ép hắn phải mở mắt "Nếu bây giờ em dậy thì sẽ vừa kịp bữa trưa, còn nếu ngủ thêm một giấc thì sẽ tới giờ ăn bữa tối."

"Cần gì phải xuống Hội trường ăn trong khi anh có thể ăn trên giường cơ chứ..." Gellert cười khẽ, bàn tay đặt trên đùi Albus nhẹ nhàng ma sát tới lui rồi bất ngờ luồn vào trong váy ngủ của cậu.

"Vớ vẩn." Albus dùng chân đạp hắn một cái "Dậy nhanh lên, hôm nay anh muốn đi nghịch tuyết."

"Tuyết thì có gì mà nghịch, vừa lạnh vừa ướt. Nghịch em đây này." Gellert bĩu môi ngồi dậy rồi lại ngả dần vào lòng Albus "Lạnh không Albus? Để em ủ ấm cho anh nhé."

"Anh nóng lắm, tránh ra." Albus nhăn mặt đẩy nhẹ hắn sang một bên rồi cúi đầu tiếp tục đọc sách.

"Anh cứ ngồi như thế này là đốt sống cổ hỏng luôn đấy." Gellert nhíu mày không hài lòng rồi nhẹ nhàng xoa bóp gáy giúp cậu "Trong người có cảm thấy khó chịu không? Mà thôi, hỏi anh thì cũng như không. Đưa vai đây em xem nào."

Chưa để Albus kịp phản ứng, Gellert đã vạch vai áo cậu ra nhìn ngắm. Lời nguyền đã lan rộng ra theo hình mạng nhện và chiếm hết một bên bả vai cậu. Gellert dùng ngón tay trỏ miết nhẹ lên khoảng da đó, xúc cảm vẫn nhẵn nhụi và mềm mại như lúc trước. Tất cả mọi lời nguyền đều có dấu vết phép thuật, nhưng dù đã thử đủ mọi cách, hắn vẫn không cảm nhận được bất kì điều gì khác thường ở khoảng da này. Nếu không phải vì dấu đen ngày càng lan rộng và Albus thì lạnh cóng mỗi khi đêm về, Gellert sẽ buông lỏng cảnh giác và kết luận rằng đây chỉ là một hình xăm.

"Em đang bối rối, Gellert." Albus cười khẽ, nhẹ nhàng lật sách sang trang tiếp theo.

"Em không bối rối." Gellert cãi lại ngay lập tức "Em chỉ đang rất tức giận thôi. Nhìn cái đống mắc dịch này mà xem. Em cưng chiều anh còn không được, bà già ấy lại còn dám động tay động chân với anh cơ đấy."

Chẳng còn tâm trạng ngủ nghê, Gellert quyết định xuống giường và mặc quần áo để ra ngoài. Vừa kéo quần, hắn vừa hỏi:

"Mấy giờ rồi anh?"

"Khoảng tám rưỡi sáng."

"Thế mà anh bảo là sắp ăn trưa?" Gellert quay đầu tặng cho Albus một cái lườm cháy da cháy thịt.

"Thì bình thường em sẽ nằm đó nhìn trần nhà tới giữa trưa mà. Ai biết được tự dưng hôm nay em lại rời giường sớm thế cơ chứ." Đối diện với ánh mắt ai oán của hắn, Albus chỉ bình thản nhún vai.

"Thôi không sao, hôm nay em cũng có chút việc riêng cần xử lý." Qua loa vuốt lại tóc, hắn tiến lại gần giường rồi dặn dò Albus "Hôm nay em không đi nghịch tuyết với anh được rồi, để mai nhé. Em sẽ cố làm xong sớm rồi dùng bữa tối với anh. Nhớ là phải ngoan và tránh xa mấy thứ khả nghi ra nhé."

"Anh mà cần em nhắc ấy. Đi ra khỏi đây nhanh lên." Albus hừ nhẹ, chẳng thèm liếc nhìn hắn dù chỉ một cái "Nghịch gì thì nghịch, nhưng nghịch quá thì tối khỏi cần sang đây nữa, biết chưa?"

Gellert vội vàng thề với nhân phẩm của mình rằng hắn sẽ không làm gì dại dột. Sau khi tạm biệt Albus, hắn vòng qua Hội trường lấy một chút bánh quy bơ chocolate. Nhân lúc mọi người không để ý, hắn rẽ vào một lối nhỏ dẫn tới hầm chứa rượu và dùng đũa phép gõ lên viên gạch thứ tám ở vách tường bên phải ba tiếng. Ngay khi bức tường mở ra, Gellert nghiêng người đi qua đó và khe hở ngay lập tức đóng lại.

Ung dung tiến thêm mười bước trong bóng tối, hắn nhẹ nhàng vung đũa, những ngọn lửa nhỏ thoát ra từ đầu đũa phép rồi bám lại trên những chiếc đèn treo tường và thắp sáng cả căn phòng. Đây là nơi làm việc bí mật của Gellert, một đầu thông với lối vào hầm rượu còn đầu kia thì thông với tháp Đông Bắc. Căn phòng này nhỏ nhắn, chỉ rộng khoảng mười mét vuông, bên trong kê một cái bàn gỗ và một tủ sách nhỏ.

Hắn dọn dẹp qua bàn gỗ, chủ yếu là bằng cách để những đồ vật trên đó xuống dưới đất, rồi cúi người nhặt chiếc bát gỗ ở dưới gầm bàn lên. Sau khi sử dụng thần chú để làm sạch, hắn đặt cái bát lên trên bàn rồi đổ vào đó thứ dung dịch mà mình vừa nhờ Minette pha chế từ tối hôm trước. Nước trong bát trong suốt, nhưng cứ nghĩ tới những nguyên liệu mà mình đã sử dụng để nấu ma dược này, dạ dày Gellert lại quặn lên.

Áp chế lại cơn buồn nôn, hắn chọn một tư thế ngồi thoải mái trên mặt bàn rồi dùng đũa phép cứa nhẹ vào lòng bàn tay mình. Máu rơi vào trong bát. Một giọt, hai giọt rồi ba giọt, vậy nhưng nước vẫn chẳng hề đổi màu. Đếm đủ mười giọt, hắn vội vàng sử dụng bùa trị thương, vết cắt nhanh chóng biến mất như chưa từng xuất hiện.

Nhăn mặt nâng cái bát lên, Gellert hít một hơi thật sâu. Mong là Albus không giết mình, hắn nghĩ rồi nhắm mắt ngửa đầu uống một hơi hết sạch bát ma dược. Buông bát xuống, hắn khẽ chẹp miệng, kinh tởm thật, nhưng cũng không tệ như hắn tưởng. Hắn mệt mỏi ngả lưng xuống bàn, chờ đợi ma dược phát huy tác dụng.

Nửa tiếng trôi qua, chẳng có gì xảy ra.

Gellert bắt đầu hoài nghi khả năng pha độc dược của Minette, nhưng rồi hắn lại tự mình bác bỏ suy nghĩ đó, bởi dù mới học năm năm nhưng kiến thức độc dược của cô nàng ngang bằng một học sinh năm bảy, và một kẻ thậm chí chỉ biết phân biệt độc dược dựa theo màu sắc như hắn không có tư cách gì trách móc cô. Có thể là cô đưa nhầm bình thuốc cũng nên. Gellert vừa thở dài cho sự cẩu thả này, vừa với tay lấy một miếng bánh quy bỏ vào miệng để giảm bớt cảm giác đăng đắng nơi đầu lưỡi.

Vị ngọt làm hắn dễ chịu hơn nhiều. Hắn cứ lười biếng nằm như vậy và đánh chén chỗ bánh quy. Ngay trước khi hắn kịp chạm tay vào chiếc bánh cuối cùng, một cơn đau bỗng chạy dọc theo sống lưng khiến hắn cứng cả người. Gellert biết mọi chuyện mới chỉ bắt đầu, hắn cố hít thở thật đều để có thể kiểm soát cơn đau.

Cơ thể Gellert dần nhũn ra sau mỗi lần gồng mình đón nhận đau đớn. Đầu hắn như muốn nổ tung và mắt thì đau xót như bị người ta móc ra. Hắn muốn ngất đi như lần đầu tiên gặp gỡ Vulchanova, nhưng cơn đau lần này có những khoảng nghỉ đủ dài để hồi sức khiến hắn chẳng thể ngất đi được. Mắt hắn dần mờ đi. Gellert cảm thấy trên mặt mình ươn ướt. Chẳng phải nước mắt, cũng chẳng phải mồ hôi, hắn biết rõ đó là mùi vị tanh ngọt của máu. Hắn nhắm chặt hai mắt, run rẩy co người lại.

Không biết thời gian đã trôi qua bao lâu. Hơi thở của Gellert dần bình ổn trở lại, cơn đau đã qua đi còn hắn thì chẳng có tí sức lực nào để nâng cánh tay lên. Nằm nghỉ thêm khoảng nửa tiếng, hắn ép mình tỉnh táo rồi vươn tay triệu hồi chiếc gương nhỏ trên giá sách.

Khuôn mặt hắn be bét máu, Gellert chậm chạp dùng tay áo lau qua một chút nhưng máu vẫn tiếp tục từ khóe mắt hắn rỉ ra. Cẩn thận nhìn ngắm mình trong gương, hắn hài lòng mỉm cười khi nhìn thấy đôi mắt xanh của mình đã được thay thế bằng một con mắt xám bạc, bên mắt còn lại thì dần sẫm màu rồi biến thành màu đen.

Không kìm được vui vẻ, hắn vội vàng chống tay nâng bản thân ngồi dậy rồi lôi sợi dây chuyền có hình đầu lâu trong túi ra, bao quanh sợi dây chuyền bây giờ là những vệt sáng màu xanh lá xen lẫn với màu đen. Gellert biết rằng trên mặt dây chuyền này chắc chắn sẽ có dấu vết phép thuật của Vulchanova bởi chính bà ta đã tạo ra nó, và với đôi mắt mới, hắn có thể lần theo bà ta bằng dấu vết này. Vệt sáng xanh lá dần tách ra khỏi mặt dây chuyền, lơ lửng trong không trung rồi nhẹ nhàng bay về phía góc phòng, ngay bên cạnh tủ sách.

"Bà đang ở đây phải không?" Gellert nheo mắt chán ghét nhìn về phía đó.

"Không ngờ cậu yêu ta tới mức này, sẵn sàng hủy đi đôi mắt của mình để bám theo ta cho bằng được." Âm thanh khàn khàn và rè rè vang lên từ góc phòng.

"Vốn tôi cũng cân nhắc về việc có nên sử dụng nghi lễ này hay không, nhưng do bà cứ lẩn trốn như cách mấy loài sâu bọ ghê tởm hay làm nên tôi không còn cách nào khác."

"Sẵn sàng đổi thị lực bình thường để lấy một đôi mắt có khả năng tiên tri và lần theo dấu vết phép thuật, đổi thính lực một bên tai để có thể nghe được âm thanh của thế giới bên kia, cậu làm ta bất ngờ, Grindelwald, ta vui sướng vô cùng vì đã năm thế kỉ rồi ta chưa thấy ai có chung niềm yêu thích đối với tâm linh như mình." Vulchanova cười lớn, bỗng giọng bà ta mềm đi và Gellert có thể tưởng tượng ra cảnh bà ta đang lắc đầu nhìn mình đầy thương cảm "Nhưng Dumbledore có biết chuyện này không? Chắc chắn là không rồi. Nó làm sao biết rằng cậu sẵn sàng hủy hoại chính bản thân mình để cứu lấy nó cơ chứ?"

"Anh ấy không cần biết mấy cái này." Gellert lạnh nhạt đáp lại "Vốn bà có thể thương lượng trực tiếp với tôi thay vì xuống tay với Albus. Giờ thì xin chúc mừng, bà đã thành công chạm vào giới hạn của tôi. Bà đã bỏ lỡ cơ hội thương lượng với tôi rồi, bây giờ tôi muốn bà phá bỏ cái lời nguyền chết tiệt của bà ngay lập tức."

"Tại sao ta phải làm thế cơ chứ?" Nerida cười khẩy "Ta biết thừa là nếu nói chuyện trực tiếp, cậu sẽ chẳng đốt cái mảnh vải đó đi đâu, nhưng chắc chắn nếu lựa chọn giữa việc đốt nó hoặc nhìn thấy Dumbledore bị thiêu cháy thì cậu sẽ chọn vế trước. Ta mong rằng cậu có thể cân nhắc thiệt hơn."

"Có điều này bà không biết, anh ấy cũng không biết." Gellert hạ thấp giọng "Lời thề máu mà tôi và Albus lập với nhau được cải tiến rất nhiều so với Lời thề gốc của bà. Ví dụ như tác dụng phụ của bà là khi một người chết đi thì người còn lại cũng sẽ đau đớn như phải chịu đựng cái chết, còn của tôi thì là cả hai sẽ chết cùng nhau."

"Cậu đang đe dọa ta, rằng nếu ta thiêu cháy Dumbledore thì cậu cũng sẽ chết đấy hả?" Giọng nói của Nerida đã có chút tức giận "Cậu đừng tưởng như vậy thì ta không còn cách nào khác để hủy mảnh vải kia đi. Cậu nên biết rằng cậu có khả năng tâm linh là nhờ dòng máu nhà Vulchanova đang chảy trong huyết quản của mình. Nhà Grindelwald đâu phải chỉ còn mỗi mình cậu, ta nhớ rằng cậu còn có một đứa em trai."

"Nó là một đứa máu lai. Bà nghĩ rằng với dòng máu muggle bẩn thỉu trong người, nó có thể tiếp nhận khả năng tâm linh của cụ cố tôi hay sao?"

"Tất nhiên nó không thể ưu tú bằng cậu, nhưng cũng đủ để ta tạm thời chiếm lấy thân xác nó một thời gian."

"Bà quá coi thường người nhà Grindelwald." Gellert cười khẩy "Muốn chiếm lấy xác nó chẳng hề đơn giản đâu, nó mạnh mẽ và cứng đầu hơn bà tưởng nhiều."

"Nhưng không phải là không thể." Vulchanova dừng một lát rồi nói tiếp "Ta muốn cậu biết rằng nếu cậu chết thì ta cũng chẳng lấy làm vui vẻ gì, bởi dù rất ghét em gái mình nhưng đối với ta, nó là người thân duy nhất, mà cậu thì lại là hậu duệ của nó. Nhưng riêng việc này thì ta không thể nhượng bộ được, mảnh vải đó cần phải biến mất."

"Tôi đã nói là tôi không đến đây để thương lượng với bà. Bà chỉ có một lựa chọn duy nhất là gỡ bỏ lời nguyền thôi. Tôi biết là bà đang chờ đợi cái chết, vì thế tôi cũng có những biện pháp khiến bà không thể tìm được mảnh vải đó sau khi tôi chết. Nếu bà hợp tác một chút thì..." Gellert khẽ đảo mắt "... đợi tôi nghiên cứu xong xuôi, tôi sẽ đốt mảnh vải đi. Bà đợi 500 năm rồi thì đợi thêm vài tháng nữa có sao đâu."

"Nhưng ta không muốn đợi thêm."

"Hoặc là bà sợ rằng khi nghiên cứu xong, tôi sẽ không thể đốt mảnh vải đó đi được nữa."

"Con quỷ nhỏ ngu ngốc." Nerida rít lên, ngay sau đó dấu vết phép thuật của bà ta ở trong phòng biến mất.

Thật hèn hạ làm sao, Gellert khinh miệt nghĩ, ngoài tấn công từ sau lưng thì chẳng biết làm thêm cái gì có ích. Hắn vươn vai rồi nhẹ nhàng đứng dậy, cả người vẫn vô cùng nhức mỏi. Hắn dùng thần chú dọn dẹp lại căn phòng một lượt và làm sạch những vết máu loang lổ trên người mình. Sau khi chắc chắn không còn gì bất thường, hắn vung tay tắt đèn rồi đi ra ngoài theo lối trở về tháp Đông Bắc.

Tường đá vừa mở ra, hắn đã giật mình sững cả người. Tất cả các học sinh trong tháp đều đang tất bật chuẩn bị cho một bữa tiệc nào đó, và khi thấy hắn, mọi người cũng ngây ra như phỗng.

"Anh Gellert? Thật là kì lạ. Sao anh lại ở đây?" Minette là người đầu tiên lên tiếng, cô nàng vội đi tới bên cạnh hắn "Anh trông hơi mệt mỏi đấy, mau về phòng nghỉ ngơi đi."

"Sao anh không thể ở đây cơ chứ?" Gellert nheo mắt hỏi lại.

"Ý em là bình thường cuối tuần nào anh cũng biến mất cả ngày, gặp anh ở đây quả thực là bất ngờ ngoài sức tưởng tượng." Minette vội vàng giải thích.

"Mọi người đang làm gì vậy? Định mở tiệc à? Sao không nói gì với anh?"

"Không có gì đâu, sinh nhật Alioth Carrow ấy mà." Minette qua loa nói rồi đẩy hắn về phòng ngủ "Lát nữa nhớ xuống tham dự cho thằng bé vui nhé. Đừng có đi lung tung nữa, anh cũng là một nhân vật chẳng kém phần quan trọng trong ngày hôm nay đấy."

Gellert gật đầu đóng cửa rồi nằm phịch xuống giường. Dù mệt bã cả người nhưng hắn chẳng tài nào ngủ được. Vulchanova không để lại cho hắn một lời đảm bảo nào, đồng nghĩa với việc bà ta thà chờ thêm 500 năm nữa còn hơn là để hắn nghiên cứu xong mảnh vải kia. Hiện tại bà ta chỉ có thể lợi dụng thể xác của Phillip, nhưng tất nhiên điều này là không thể, bởi thể chất đặc thù của nhà Grindelwald vốn là chống lại những trường hợp mượn xác như thế này, trừ khi chính Phillip cho phép bà ta làm điều đó.

Thời gian chậm chạp qua đi. Gellert quyết định tạm thời bỏ qua vấn đề này để đi tắm rồi thay một bộ đồ khác để dự tiệc. Dạ tiệc tổ chức ở trường nên cũng xuồng xã hơn rất nhiều so với tiệc tại gia, dù sao phụ huynh cũng không có mặt ở đây để soi mói và nhắc nhở cách ăn mặc hay hành vi của họ. Dù chẳng ưa gì người nhà Carrow, nhất là sau khi Alasia Carrow tán tỉnh Albus ngay trước mặt mình, thế nhưng Gellert cũng rất cần giữ quan hệ tốt bọn họ, bởi bố của Alioth Carrow đang được liệt vào là một trong những ứng cử viên sáng giá cho cái ghế Cục trưởng Cục thần sáng nước Pháp.

Chờ đến khi Krafft gõ cửa phòng mình, hắn lấy dáng vẻ trịnh thượng nhất và ung dung bước xuống sảnh sinh hoạt chung. Giữa sảnh đặt một chiếc bánh sinh nhật cao bằng người hắn, nhìn qua trông phô trương vô cùng. Mọi người đứng bên dưới đều đổ dồn ánh mắt về phía hắn, trong đó thấp thoáng sự chờ mong. Gellert bỗng cảm thấy mờ mịt.

"Chúc mừng sinh nhật, Gellert." Minette xúng xính trong một chiếc váy màu xanh thanh thiên, trên tay bê một chiếc bánh sinh nhật bé xinh tiến về phía hắn.

"Sinh nhật á?" Gellert nhíu mày "Tôi tưởng một tuần nữa mới tới sinh nhật tôi?"

Tất cả các âm thanh lao xao dừng lại, mọi người vội vàng quay sang nhìn về phía Minette...

"Hôm nay là sinh nhật anh mà." Minette đỏ mặt, to giọng cãi lại rồi dúi chiếc bánh sinh nhật vào tay hắn "Do anh bận bịu quên hết ngày tháng đấy."

"Thế hả?" Gellert khẽ lẩm bẩm rồi đặt bánh xuống chiếc bàn gần đó "Cảm ơn mọi người rất nhiều nhé, thực sự thì bữa tiệc này cũng làm tôi bất ngờ lắm, vì chưa năm nào tôi được tổ chức sinh nhật ở trường to như thế này cả."

"Do mọi người đều nghĩ rằng anh đã bị đuổi học nên sự trở lại của anh năm nay khiến ai cũng vỡ òa vì sung sướng. Anh là một người vô cùng quan trọng đối với bọn em, anh có thể tự hào về điều đó." Minette mỉm cười đưa cho hắn một con dao để cắt bánh rồi hạ giọng "Hôm nay có rượu đấy, nhưng phải chờ mấy đứa năm nhất năm hai đi ngủ đã."

"Tuyệt vời." Gellert nhẹ nhàng thổi tắt nến trên bánh rồi lấy dao cắt một đường đại diện "Đừng ngại ngùng thế, khai tiệc đi."

Lần lượt từng người lên tặng quà cho hắn, nhưng Gellert chẳng liếc nhìn cái nào quá ba giây. Hắn nhận lấy từng món theo phép lịch sự rồi nhờ Krafft mang hết toàn bộ đống quà về phòng mình để mở sau. Bữa tiệc tối hôm đó kéo dài tới tận nửa đêm, vì là cuối tuần nên giám thị cũng không quan tâm tới lũ sâu rượu đang say quắc cần câu ở sảnh. Minette đã gục từ ly thứ tư, và bây giờ cô nàng đang ngồi ôm chân bàn rồi cười khúc khích, còn MacDuff thì đứng ở góc phòng nói chuyện với cái cây Belladonna. Gellert thực sự thấy rằng mình nên bỏ chạy khỏi căn phòng đáng nguyền rủa này ngay lập tức.

Lảo đảo đứng dậy, hắn cầm lấy hai phần bánh ngọt mà mình giấu từ đầu bữa tiệc, cắm lên đó hai chiếc nến rồi mở cửa đi ra ngoài. Không khí lạnh ở bên ngoài hành lang khiến hắn khẽ run rẩy. Thuần thục đặt lên người Bùa ẩn và Bùa giữ ấm, hắn theo thói quen ung dung đi tới phòng Albus.

Nhiệt độ trong phòng Albus ấm áp tới mức Gellert cảm thấy mơ màng như thể đang đi trong mơ. Hắn kéo Albus ngồi xuống cạnh lò sưởi rồi cả hai cùng ê a hát "Chúc mừng sinh nhật" trước khi thổi tắt nến. Albus nhanh chóng xử lý hết hai miếng bánh rồi tặng cho hắn một món quà. Gellert không quan tâm lắm, thứ duy nhất hắn muốn bây giờ là Albus tự thắt nơ trên đầu mình chứ không phải là thắt nơ cho một món quà ngu ngốc nào đó. Nhưng dưới ánh mắt mong chờ của Albus, hắn đành phải xé giấy và mở món quà ra. Bên trong là một cái bút bi.

"Vốn muggle còn chưa phát minh ra bút bi, nhưng mà lần trước em cứ than thở mãi về việc viết bút mực khó chịu như thế nào nên anh đã đi đặt làm riêng cho em một cái." Albus mỉm cười "Anh còn yểm lên đó vài loại bùa chú có thể giúp nó tự động ghi chép dựa theo yêu cầu của em nữa đấy."

"Anh không sợ em dùng cái bút này để vẽ anh trong giờ học à?" Gellert cười khẽ.

"Anh biết em lười đến mức bút còn chẳng cầm lên, vì thế thà em loáy hoáy vẽ anh còn hơn, ít nhất thì em không ngồi không." Albus kéo hắn lại gần mình rồi đặt lên môi hắn một nụ hôn nhẹ.

Gellert nghĩ rằng mình thực sự say rồi. Hắn ôm lấy mặt Albus, định bụng tối nay phải ăn tươi nuốt sống cậu. Nhưng ngay khi hắn chuẩn bị ngậm lấy môi Albus, cậu lại đẩy đầu hắn ra rồi nhìn hắn bằng ánh mắt vô cùng gợi tình.

"Ngoan nhé, giờ anh hỏi em một câu này, trả lời đúng thì chúng ta tiếp tục."

Gellert tất nhiên không thể chịu được thêm một giây phút nào nữa, hắn vội vàng gật đầu.

"Hôm nay rốt cuộc em nghịch cái gì rồi? Sao mắt lại thành ra như thế này?"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net