CHAPTER 25: LA SORTIE (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Viên đá Phục sinh?" Gellert bật cười như thể nghe thấy một điều ngu ngốc "Thứ thầy vừa nhắc tới là một trong ba Bảo bối Tử thần phải không? Hay thầy đang nói về thứ gì đó khác?"

"Thầy mừng là trò biết về nó." Constantine mỉm cười "Trên đời này chỉ có một Viên đá Phục sinh mà thôi, trò nghĩ thầy đang nói tới viên nào khác cơ chứ?"

"Đây là một vấn đề rất phức tạp đấy thưa thầy. Ý thầy là..." Gellert dừng lại một lát để chọn lựa từ ngữ sao cho thật phù hợp "... thầy muốn đổi thông tin về một đồ vật phép thuật không hề có chút danh tiếng bên lề nào để lấy một đồ vật khác chỉ xuất hiện trong truyện cổ tích của trẻ con?"

"Không có danh tiếng nhưng đâu phải là không có giá trị cơ chứ, thậm chí nó còn chứa đựng nhiều bất ngờ mà trò không tưởng tượng được đâu. Thử nghĩ mà xem, Grindelwald, trò sẽ là một trong số rất ít người còn sống biết được sự thật đằng sau tấm vải trắng kia..."

"Nghe cũng thú vị đấy." Gellert nhướn mày "Nhưng thầy đòi trả công bằng một sản phẩm của trí tưởng tượng thì em làm sao có thể chiều theo ý thầy được cơ chứ? Thầy đang cố ý làm khó em đấy à? Hay là thầy vốn không muốn nói cho em biết?"

"Chính trò biết rõ rằng đó có phải là sản phẩm của trí tưởng tượng hay không mà.'' Constantine nhún vai "Thầy có cảm giác là sự hiểu biết của trò về viên đá đó vượt xa bất kỳ phù thủy nào, kể cả những người tự xưng là thông thái nhất." Ông nhìn thật sâu vào mắt Gellert, nhẹ nhàng đưa ra một lời khẳng định "Không cần dùng Chiết tâm bí thuật, thầy vẫn có thể chắc chắn rằng trò biết vị trí chính xác của nó ở đâu."

"Em không biết. Có lẽ thầy đã đánh giá em quá cao rồi." Gellert thành thật lắc đầu rồi đặt một câu hỏi bâng quơ "Nhưng thầy tìm Viên đá Phục sinh để làm gì cơ chứ? Thầy định mang ai đó từ cõi chết về à?"

"Có thể lắm, Grindelwald..." Constantine thấp giọng đáp lại câu hỏi đó một cách nghiêm túc "Dù đó không phải mục đích chính, nhưng có thể khi tìm thấy nó, thầy sẽ làm vậy, trò biết đó, ai chẳng có những người thân mà mình không muốn mất đi chứ, phải không?"

Đôi mắt màu xanh dương của Constantine ánh lên sự buồn bã, ẩn sâu trong đó nguệch ngoạc vài nét tuyệt vọng và đổ vỡ. Gellert đột nhiên nghĩ về Albus, trước mắt hắn lại tràn ngập hình ảnh cậu cẩn thận đeo chiếc nhẫn của dòng họ Gaunt vào ngón áp út chỉ để níu lại vài vết tích của quá khứ. Lồng ngực hắn bỗng trở nên ê ẩm. Một cách vô thức, hắn lẩm bẩm:

"Đừng làm như vậy, không đáng chút nào đâu, đó chỉ là một cái bóng mà thôi..." Nhận ra bản thân vừa làm một điều ngu ngốc, hắn nhanh chóng thêm lời "Thầy biết đấy, cái giá phải trả của việc đem người chết trở lại không phải thứ mà chúng ta có thể đảm đương được đâu, dù rằng thầy chỉ đang tưởng tượng."

"Thầy đã tìm kiếm nó nhiều năm rồi, với sự giúp đỡ từ bố trò. Nhưng việc nghiên cứu gần như đã ngừng lại kể từ khi Grimmel qua đời, có thể điều này nghe thật khó tin nhưng ông ấy thực sự là một thiên tài, dù bên ngoài thì chẳng khác gì một tay ăn chơi chỉ biết tới tiền bạc và gái gú." Constantine tặng cho Gellert một nụ cười ấm áp, nhẹ nhàng nói "Thầy biết rằng trò chẳng ưa ông ấy một chút nào, nhưng thầy không muốn con trai của bạn mình cảm thấy chán ghét bố ruột nó. Bố trò đáng để trò tự hào, và trò thì giống hệt ông ấy ở một số phương diện. Người ta cứ nói rằng dòng máu nhà Grindelwald đã lụi tàn, còn thầy thì cho rằng nó đang trong thời kỳ đỉnh cao nhất..."

"Cảm ơn thầy, nhưng sự thật đúng là nó đã tàn rồi, còn về phần bố em thì tất nhiên em hiểu ông ta là người như thế nào." Gellert giơ tay yêu cầu ông dừng những lời khen có cánh lại rồi nhíu mày hỏi "Thầy nghĩ rằng em sẽ đồng ý tìm viên đá đó chỉ vì những lời này ư?"

"Trò làm gì còn lựa chọn nào khác cơ chứ? Trò đã bày mảnh vải ra đây rồi còn gì?"

"Thôi được rồi, em sẽ giúp thầy." Gellert bất đắc dĩ gật đầu rồi lại nhanh chóng tiếp lời trước khi Constantine kịp nở một nụ cười thỏa mãn "Nhưng viên đá đó rất khó tìm, thầy cũng biết rồi còn gì, vì thế em nghĩ rằng em có thể thêm vào thỏa thuận của chúng ta một điều kiện nữa, tất nhiên cũng không quá khó với thầy đâu."

"Điều kiện gì?"

"Em muốn toàn bộ sổ sách, giấy tờ mà Grimmel Grindelwald gửi ở chỗ thầy. Không cần chối đâu vì em biết hết rồi."

"Lão già Rosier nói cho trò biết à? Trò không nghĩ rằng ông ta đang lừa hay lợi dụng trò sao? Trò biết ông ta tham lam thế nào mà."

"Có thể, nhưng ông ta không đủ khả năng làm vậy với em."

"Thôi nào Grindelwald, đằng nào thì tới khi trò đủ 18 tuổi, nó cũng sẽ thuộc về trò thôi."

"Thuộc về em hay thuộc về Phillip, điều đó chính thầy biết rõ nhất." Gellert đưa tay vào trong túi áo và lấy từ trong đó ra con dấu của gia đình mình "Bây giờ em là gia chủ, em chẳng việc gì phải lấy mấy đồng bạc lẻ trợ cấp của một thằng nhóc, vì thế thầy có thể yên tâm giao đống giấy tờ đó cho em. Em sẽ chỉ lấy những thứ thuộc về em và nhà Bagshot mà thôi." Ngừng một lát, hắn mỉa mai nói tiếp "Em thừa biết thầy là người gửi trợ cấp cho Julian Benjamin mỗi tháng. Em không chắc rằng đó là một việc mà Hiệu trưởng Học viên Durmstrang nên làm đâu. Thử nghĩ mà xem, phụ huynh sẽ nghĩ thế nào nếu Hiệu trưởng của con họ có liên hệ với bọn Máu Bùn bẩn thỉu cơ chứ?"

"Trò đang đe dọa tôi đấy à?"

"Không hề." Gellert lắc đầu "Em chỉ đang tốt bụng nhắc nhở thầy nên làm gì và không nên làm gì thôi. Vài mảnh giấy vụn và Viên đá Phục sinh, tự lòng thầy biết rằng mình muốn bên nào hơn mà phải không?"

Lần này thì Constantine không cần phải suy nghĩ lâu, dường như ông cũng cảm thấy có lỗi một chút với người bạn già của mình, nhưng điều đó không đủ khiến ông từ bỏ những lợi ích lớn lao hơn. Vì vậy ông đồng ý, và họ quyết định thực hiện một Lời thề Bất Khả Bội để chắc chắn rằng Gellert sẽ tìm cho ông Viên đá Phục sinh trước khi ra trường.

Ngay sau đó, ông đi vào trong phòng nghỉ và một lát sau, ông mang theo một tập tài liệu rồi đặt nó xuống trước mặt Gellert. Vì đã lập lời thề nên Gellert cũng không cần kiểm tra lại. Hắn gật đầu rồi đưa tay về phía tấm vải trắng, ý muốn Constantine bắt đầu câu chuyện.

"Tất cả các Hiệu trưởng ở Durmstrang đều biết về mảnh vải này, nhưng chưa ai từng trông thấy nó, họ gần như đã coi câu chuyện về nó là một truyền thuyết kể miệng của người đi trước và không hề có thật. Harfang Munter đã giam giữ linh hồn của Vulchanova trong đó, nhưng bà ta quá mạnh, vì thế ông ấy phải trói buộc bà ta bằng một linh hồn khác, càng chứa nhiều hận thù càng tốt. Có thể trò đã biết tới Nữ Bá tước Gomez, Munter đã từng chuyển toàn bộ tuổi thọ của Gomez sang cho Vulchanova để cứu lấy bà ta, việc đó biến Gomez thành một mụ già xấu xí, sau này ông ấy thậm chí còn dùng chính thân xác và linh hồn của Gomez để giam Vulchanova lại."

Gellert "ồ" lên một tiếng. Hắn không thể nói với Constantine là mình đã dùng Lửa Quỷ để thiêu Gomez được.

"Vậy còn những kí tự trên mảnh vải này thì sao? Em thấy nó không hề giống cổ ngữ."

"Tất nhiên trò thấy nó không giống rồi, vì Munter đã mã hóa câu thần chú trói buộc ban đầu để đảm bảo không ai có thể nghiên cứu hay phá bỏ nó được, và chỉ có một mình ông ấy biết quy tắc mã hóa mà thôi." Constantine nhún vai "Hoặc trò có thể thử nghĩ cách giải, dù có thể điều đó sẽ mất khá nhiều thời gian."

"Tại sao ông ấy lại phải giam linh hồn Vulchanova lại?" Gellert nhíu mày, rồi thấp giọng đưa ra suy đoán của mình "Có phải vì bà ta và hệ thống phòng ngự của ngôi trường này là một?"

"Đúng vậy. Nếu linh hồn bà ta biến mất thì hệ thống phòng ngự cũng sẽ biến mất theo. Những đường hầm dưới mặt đất sẽ biến mất, quái vật hồ Đen sẽ được thả ra, rừng Sương sẽ không còn mù mịt còn muggle thì sẽ nhanh chóng phát hiện ra chúng ta. Thầy không muốn đi quá sâu về vấn đề này nhưng chắc em cũng tự mường tưởng được." Giọng Constantine đang vô cùng cứng rắn bỗng nhiên lại dịu xuống "Bởi thế, đây vốn không phải là một vật mà trò có thể cất giữ đâu..."

Constantine vừa nói vừa vươn tay về phía tấm vải nhưng Gellert đã nhanh hơn một bước, hắn vội quơ lấy tấm vải và cất vào trong túi áo khoác của mình.

"Em không nhớ rằng việc này có trong những gì chúng ta đã thỏa thuận." Hắn nheo mắt "Hơn nữa, em hoàn toàn tự tin là mình có thể bảo quản nó thật cẩn thận cho tới khi nghiên cứu xong. Em sẽ trả lại cho thầy trước khi ra trường. Còn giờ thì trời cũng khá muộn rồi, em xin phép..."

Chưa để Constantine kịp nói thêm câu gì, hắn đã cầm lấy tập tài liệu trên bàn rồi nhanh chân bước ra khỏi phòng. Bên ngoài tuyết rơi ngày càng nặng hạt, đến một người chịu lạnh giỏi như Gellert cũng khẽ rùng mình sau khi bước ra khỏi phòng Hiệu trưởng Constantine dù đã mặc một chiếc áo lông dày. Hắn cảm thấy lo lắng cho Albus vì cá chắc là cậu chưa từng trải qua mùa đông nào khắc nghiệt như thế này, chưa kể tới việc trên người cậu hiện đang mang một lời nguyền đông cứng.

Hắn gặp Albus ngay trước cửa Hội trường. Trên người cậu là chiếc áo lông mà hắn mặc hồi năm tư, nhìn qua cũng có vẻ vừa vặn với cậu, hàng khuy trước áo được cậu cài lại thật cẩn thận còn chiếc mũ lông trên đầu thì được kéo thấp xuống để che đi hơi lạnh. Đối với Gellert, lúc này Albus chẳng khác gì một cục lông mềm mại.

"Giáo sư Dumbledore, hôm nay thầy tới đây ăn tối à? Trời lạnh thế này sao không ở phòng rồi sai lũ gia tinh mang đồ ăn sang..." Hắn chậm rãi tiến về phía cậu, quan tâm hỏi.

Albus khẽ ngước mắt lên nhìn hắn, khuôn mặt cậu đã tái nhợt vì lạnh. Gellert bỗng thấy hoảng sợ, hắn có cảm giác như cậu sắp đóng thành băng tới nơi.

"Ở đâu cũng lạnh như thế thôi..." Albus run rẩy đáp lại "Dạo này càng ngày đêm càng dài, mới có năm giờ chiều mà trời đã tối thui rồi."

Gellert đẩy cậu vào một góc tối ít người để ý gần đó rồi dùng hai tay ôm lấy khuôn mặt lạnh ngắt của cậu. Albus thở hắt ra vì thoải mái, điều đó làm Gellert bình tĩnh hơn một chút.

"Nó đã ngừng lan ra rồi." Albus nhỏ giọng nói "Nhưng nó vẫn còn ở đó..."

"Giỏi lắm Albus. Đừng lo, chúng ta sẽ tìm cách." Gellert dịu dàng đặt lên trán cậu một nụ hôn để trấn an rồi dỗ dành nói "Anh nên về phòng đi thôi, nếu bây giờ anh vào đó, chắc chắn lão Selwyn sẽ bắt anh uống vài ly rượu cho ấm người, mà anh thì đâu có uống được. Lát nữa em sẽ mang cho anh một chút bánh ngọt nhé, và kể cho anh một vài câu chuyện thú vị mà hôm nay em nghe được nữa."

Albus suy nghĩ một chút rồi nghiêm túc nói.

"Anh muốn ăn bánh quy gừng."

Tất nhiên Gellert sẵn sàng đáp ứng yêu cầu bé nhỏ này của cậu. Hắn đặt lên người cậu một vài Bùa giữ ấm cao cấp, chỉnh lại áo khoác lông để chắc chắn cậu sẽ không bị gió lùa rồi mới để cậu về phòng, trước đó không quên tranh thủ hôn cậu thêm vài lần.

Gellert nhanh nhanh chóng chóng dùng xong bữa tối. Khi rời khỏi Hội trường, hắn không quên dặn gia tinh chuẩn bị chút đồ ăn khuya cho Albus rồi mới về phòng tắm rửa và mang theo sách vở sang phòng cậu để hoàn thiện nốt bài tập được giao. Lúc Gelert đẩy cửa bước vào, Albus đang ngồi trước lò sưởi, tự ướm lên người mình những câu thần chú do cậu tự tạo ra. Những sợi ánh sáng từ đầu đũa phát ra đan vào nhau và bao lấy cơ thể cậu hệt như một ngọn lửa, mà cậu thì chẳng khác gì phượng hoàng vừa tái sinh từ tro tàn.

Gellert khẽ đóng và khóa cửa lại, tùy tiện đặt lên đó vài thần chú xua đuổi để Albus không bị làm phiền rồi mới ngồi xuống bàn làm việc của cậu để làm bài tập. Đối với hắn thì những câu hỏi này cũng không quá khó nhằn, chưa kể tới việc hắn còn có rất nhiều kinh nghiệm thực tế, chỉ có môn Độc dược và Chăm sóc Sinh vật Huyền bí mà hắn vốn không thích là mất nhiều thời gian hơn một chút.

Xong xuôi, hắn vươn vai, bê khay đồ ăn khuya vẫn còn ấm trên bàn mà lũ gia tinh mang tới từ trước khi hắn đến và ngồi xuống bên cạnh Albus. Thấy hắn học bài xong, Albus cũng dừng tay. Cậu định lấy một chiếc bánh quy gừng nhưng Gellert đã dúi vào tay cậu một cốc nước trắng.

"Uống đi, anh sẽ thấy ấm hơn đấy."

Albus nhận lấy chiếc cốc, nhưng khi đưa lên miệng và chuẩn bị uống, cậu lại vội đặt nó xuống.

"Gì thế này? Rượu à?"

"Vodka đấy. Uống một chút thôi và anh sẽ ngủ ngon cả đêm nay."

"Nhưng em vừa nói rằng anh không nên uống rượu. Anh đâu có uống được."

"Anh hiểu sai rồi. Ý em là anh không nên uống rượu trong Hội trường, còn đây là phòng anh, có em ở đây rồi, anh sợ gì cơ chứ?"

"Sợ em." Albus đặt lại cốc rượu vào trong khay rồi lấy cho mình một chiếc bánh quy "Anh đã thử nhiều lần rồi, nhưng mà dấu vết của lời nguyền vẫn chẳng nhỏ đi chút nào..."

"Thế thì gay go đấy." Gellert trầm ngâm gật đầu rồi đột nhiên lao tới vạch áo Albus ra trước khi cậu kịp phản ứng "Để em xem xem nào."

"Tránh ra đi Gellert. Anh đang nói chuyện rất nghiêm túc." Albus đẩy mạnh hắn sang một bên rồi chỉnh lại cổ áo của mình.

"Thì em cũng đang rất nghiêm túc."

"Em nói rằng em có việc muốn kể cho anh nghe cơ mà." Albus hừ nhẹ, nhắc nhở hắn điều quan trọng nhất phải làm tối nay.

Gellert kể lại toàn bộ câu chuyện xảy ra ở phòng làm việc của Constantine, không bao gồm việc hắn ép ông giao lại giấy tờ của bố mình. Nghe xong, Albus cúi đầu suy nghĩ một lát rồi nói với hắn:

"Dù thế nào thì chúng ta cũng không thể giữ lại mảnh vải này đâu, Vulchanova đang tìm mọi cách để được giải thoát, thậm chí là làm những việc nguy hiểm tới tính mạng của những học sinh trong trường."

"Em sẽ thiêu cháy nó, nhưng không phải bây giờ..." Gellert đồng ý với điều cậu nói "Em xin lỗi Albus, hiện tại em không thể chấm dứt lời nguyền đang hành hạ anh được, dù cách dễ dàng nhất đang bày ra ở ngay trước mắt em..."

"Không sao đâu, chỉ là khó chịu một chút mà thôi, anh cũng đâu có chết." Albus nhẹ nhàng xoa đầu Gellert và an ủi hắn, bởi cậu cũng hiểu rằng đối với Gellert thì Durmstrang quan trọng chẳng khác gì Hogwarts đối với cậu. Dù ít dù nhiều, một kẻ cô độc như Gellert đã sống ở đây đủ lâu để trở nên gắn bó với những đường hầm ngầm, những buổi sáng mù mịt sương trắng và những đêm tuyết rơi không ngừng.

"Em cũng đã suy nghĩ qua về vấn đề hệ thống phòng ngự rồi." Gellert biết rằng Albus hiểu được những trăn trở trong lòng mình, hắn quay sang nhìn cậu bằng ánh mắt hàm chứa sự biết ơn "Về cơ bản thì Vulchanova giống như một vật chứa cho chính hệ thống phép thuật của bà ta, vì thế ban đầu em nghĩ rằng chúng ta chỉ cần tìm cách chuyển hệ thống đó sang một vật chứa khác. Nhưng rồi em chợt nhận ra là đến cả cách đơn giản như vậy mà chẳng lẽ Harfang Munter lại có thể không nghĩ ra?"

"Vậy là hệ thống đó thực sự gắn liền với bà ta ư?"

"Đúng thế, nó được bà ta tạo ra để phục vụ cho riêng một mình bà ta mà thôi." Gellert gật đầu "Nên em đã nghĩ ra một ý tưởng điên rồ hơn, đó là mô phỏng lại toàn bộ hệ thống này và thay thế cho hệ thống trước đó, tất nhiên nếu được, chúng ta có thể thay đổi một số chi tiết sao cho phù hợp với thời đại bây giờ. Nhưng vấn đề đặt ra ở đây là vật chứa. Ta cần một vật chứa đủ mạnh và mang sức mạnh tâm linh, tốt nhất là một đồ vật vì em không muốn có Vulchanova thứ hai."

Albus nhìn chằm chằm vào lò sưởi để suy nghĩ, rồi bất chợt, cậu bật cười.

"Có gì khó cơ chứ? Chúng ta có Viên đá Phục sinh mà."

Gellert ngây người một lát rồi cũng nhìn cậu bật cười.

"Phải rồi Albus, anh đúng là thiên tài. Ta chỉ hứa đưa Viên đá cho Hiệu trưởng Constantine trước khi ra trường chứ đâu hứa bên trong nó không được có thêm gì khác ngoài chức năng gọi hồn người chết?"

Albus đáp lại niềm vui đó bằng một nụ cười nhẹ. Bởi cậu cũng tin rằng nếu Viên đá Phục sinh nằm ở Học viện Durmstrang thay vì Trang viên nhà Gaunt thì Tom Riddle Marvolo sẽ chẳng thể biến nó thành một Trường sinh Linh giá được.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net