CHAPTER 26: LE CALME AVANT LA TEMPÊTE (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Còn hơn một tuần nữa mới tới kỳ nghỉ Giáng sinh nhưng đám học sinh ở Học viện Durmstrang đã bắt đầu đứng ngồi không yên. Với đủ mọi mối lo muôn màu muôn vẻ, đứa nào đứa nấy đều cuống cuồng cả lên. Ví dụ như có đứa chỉ đơn giản là phân vân không biết nên đi du lịch ở châu Âu hay châu Mỹ, hoặc cũng có những đứa phải đối mặt với một vấn đề phức tạp hơn nhiều: tạm thời chia xa người thương. Với tụi nó thì việc này chẳng khác gì một cực hình, hoặc thậm chí có thể là dấu chấm hết cho một mối quan hệ.

Gellert thì chẳng quan tâm tới những vấn đề đó lắm vì đằng nào hắn cũng tới Thung lũng Godric và ở cùng Albus trong toàn bộ kỳ nghỉ sắp tới. Từ mấy tuần nay, Albus đã lục tung đống quảng cáo trên báo nhằm chọn cho ra những món quà mà cậu cho là tuyệt vời nhất để tặng cho mẹ cùng hai đứa em sau quãng thời gian khá dài xa nhà. Tất nhiên cậu không thể yêu cầu người ta giao hàng tới trường được, vì cảnh một giáo viên tay xách nách mang một đống đồ đạc ra khỏi trường quá mức khôi hài, vậy nên toàn bộ quà cáp được gửi tới dinh thự nhà Grindelwald.

Như rất nhiều người khác, Minette đã bắt đầu thu xếp dần đồ đạc trong phòng, mỗi tối cô nàng sẽ thức tới khuya chỉ để ngồi nghĩ xem nên mang về hay để lại một món đồ nào đó. Albus cũng không ngoại lệ, kỳ nghỉ này cậu phải dùng tới một chiếc vali to đùng để đựng đồ. Trong khi ấy, đến tận tối ngày 21, tức vài tiếng trước kỳ nghỉ, Gellert mới chậm rãi lết về phòng để xếp quần áo vào vali. Hắn không có nhiều đồ đạc lắm, thậm chí phân nửa trong số đó là đồng phục, vì thế sau khi quan sát tủ đồ của mình một hồi, hắn tiện tay lấy vài cái áo sơ mi và quần âu rồi cứ thế ném vào trong vali. Nghĩ ngợi một lát, hắn đặt thêm vào đó bộ quần áo ngủ cùng màu với váy của Albus và mạnh bạo đóng chốt lại.

Vậy là xong. Gellert hài lòng ngắm nhìn tác phẩm nghệ thuật ra đời chỉ sau chưa đầy mười phút của mình. Bỗng tiếng gõ cửa đầy ngập ngừng vang lên cắt đứt cảm giác tự hào của hắn.

"Vào đi." Gellert quay đầu nhìn về phía cửa ra vào, sau khi nhận ra đó là Phillip, hắn nhíu mày hỏi "Sáng mai phải đi sớm, sao giờ này cậu vẫn còn thức?"

"Em vừa mới xếp đồ xong. Hai đứa bạn cùng phòng bày hết cả đồ ra nên mãi em mới có khoảng trống để đặt vali." Phillip nhẹ nhàng khép cửa vào rồi mới lễ phép hỏi hắn "Mình sẽ trở về Thung lũng Godric ạ?".

"Đúng vậy. Có vấn đề gì sao?"

"Không có gì đâu ạ..." Phillip lắc đầu "Chỉ là Alioth Carrow mời em tới nhà cậu ấy chơi trong kỳ nghỉ sắp tới..."

Gellert nheo mắt nhìn Phillip thật lâu, lâu tới mức thằng bé đã bắt đầu cảm thấy sợ hãi.

"Nếu không được thì thôi vậy ạ. Em sẽ báo lại cho Carrow." Nó cúi đầu buồn rầu, vừa nói vừa nghịch ngón tay của mình nhưng hiển nhiên không có ý định rời đi ngay lập tức, có vẻ như nó đang chờ đợi Gellert đổi ý mặc dù nó biết rằng việc nũng nịu không có tác dụng lắm với hắn.

"Không, nếu thích thì cậu có thể đi." Ngoài dự liệu của nó, Gellert nhẹ nhàng gật đầu đồng ý.

"Thật ạ?" Sợ rằng mình nghe nhầm, nó hỏi lại rồi ngẩng đầu nhìn thật sâu vào mắt Gellert để chắc chắn rằng đây không phải là trò đùa.

"Hỏi lại thì ở nhà, không đi đâu nữa."

"Cảm ơn anh." Phillip mỉm cười và đáp lời hắn "Em hứa sẽ ngoan, thật đấy."

"Thế ngày mai cậu đi cùng thằng nhóc nhà Carrow luôn à?"

"Dạ không, mấy ngày tới Carrow bận chuyện trong nhà nên em cũng không tiện sang chỗ cậu ấy. Em định quay về nhà mình đợi vài hôm, cậu ấy nói rằng vào sáng ngày 24, cậu ấy sẽ tới tận nơi đón em."

"Được rồi, vậy ngày mai, sau khi dùng xong bữa sáng thì quay lại đây chờ tôi." Ngừng một lát, hắn dặn dò thêm "Nhớ mang huy hiệu của trường về, tốt nhất là hãy luôn giữ nó bên người vì nếu kết thúc kỳ nghỉ mà không có nó thì cậu sẽ bị kẹt trong rừng sương. Còn nữa, cố gắng đừng nói chuyện với Alasia Carrow, tính tình cô ta như thế nào thì cậu cũng nghe Krafft kể rồi đấy."

Phillip vội vàng gật đầu. Nó nhỏ giọng chúc Gellert ngủ ngon trước khi trở về phòng của mình. Lúc này thời gian vẫn chưa tới nửa đêm, Gellert tự nhủ rằng trời hãy còn sớm chán. Sau khi chắc chắn rằng cửa đã được khóa kĩ, hắn mở ngăn kéo tủ ở đầu giường rồi lấy tập tài liệu mà mình có được từ chỗ Hiệu trưởng Constantine ra xem.

Bên trong ngoài thông tin tài khoản được chứng thực và đóng dấu đỏ của Ngân hàng Gringotts và những nghiên cứu về Viên đá Phục sinh mà Grimmel Grindelwald tổng hợp được thì còn một bản sao di chúc, một bức thư ủy thác và một tờ giấy ghi nợ với chữ ký của Grimmel bên dưới.

Thư ủy thác thì hắn thừa biết nội dung là việc Grimmel để Constantine tạm thời đứng tên cho toàn bộ tài sản của ông ta trước khi hắn và Phillip đến tuổi trưởng thành. Ngoài ra, Constantine còn được trả thêm số tiền 5000 Galleon nếu ông đồng ý giúp Grimmel gửi tiền sinh hoạt hàng tháng cho hai mẹ con Phillip. Số tiền này không quá lớn, thậm chí còn có phần ít ỏi cho một công việc đầy tính mạo hiểm, vì thế có thể nói rằng những việc mà Constantine làm bao nhiêu năm nay chủ yếu cũng là vì tình nghĩa.

Gellert đã từng đọc di chúc của cha mình, trong đó viết rằng ông ta chẳng còn chút tiền bạc nào, vì thế thứ duy nhất ông ta có thể để lại cho hắn là dinh thự và tất cả tài sản đi kèm. Ban đầu Gellert thực sự tin vào điều đó, nhưng từ khi biết tới sự tồn tại của Julian Benjamin và đứa con hoang nhà Grindelwald, hắn biết rằng chắc chắn bản di chúc mình đọc không hoàn toàn chính xác, nói đúng hơn thì là không đầy đủ.

Không thể phủ nhận rằng hồi mười sáu, mười bảy tuổi, hắn có một sự kiêu ngạo đầy khó hiểu và cũng chính vì thế mà hắn chẳng bao giờ để mấy chuyện tiền bạc như thế này vào mắt, nhưng hiện giờ hắn thực sự tò mò không biết cha mình định để lại cho thằng con riêng của ông ta bao nhiêu tiền.

Theo bản di chúc mà hắn đang cầm trên tay, ngoài dinh thự ra thì hắn vẫn không có gì khác, còn Phillip thì có thêm 15000 Galleon tiền mặt trong Ngân hàng Gringotts. Con số này làm Gellert hơi bất ngờ một chút. Grimmel đã kiếm đâu ra từng này tiền cơ chứ? Mắt hắn đảo quanh rồi chợt dừng lại ở tờ giấy ghi nợ nằm lẫn trong đống tài liệu. Nhẹ nhàng rút tờ giấy ra và đọc lướt qua, tên chủ nợ càng làm hắn ngạc nhiên hơn.

Methilda Bagshot.

Số tiền cho vay là 12000 Galleon, bên dưới Grimmel Grindelwald còn cam kết rằng sẽ trả lại đầy đủ số tiền đó vào tài khoản mà Gellert đang sở hữu trước khi hắn đủ 18 tuổi. Mọi chuyện bắt đầu trở nên hợp lý một cách nực cười. Grimmel vốn không có nhiều tiền, vì thế ông ta vay tiền vợ mình để bí mật nuôi tình nhân và con riêng. Gellert không rõ mẹ mình có biết điều này khi bà cho ông ta vay tiền không, nhưng kể cả có biết đi chăng nữa thì có vẻ bà cũng đã quá mệt mỏi để mà bận tâm.

Chắc chắn Methilda đã nghĩ tới việc sử dụng Lời thề Bất khả bội, suy cho cùng chỉ có cách này mới có thể khiến bà yên tâm mà đưa cho ông ta số tiền lớn như vậy. Thêm vào đó, việc Constantine giữ tờ giấy này chứng tỏ khả năng lớn ông ta là người làm chứng cho cuộc giao dịch đó. Vấn đề là trong bản di chúc không nhắc gì tới nợ nần, chưa kể tới việc cả Methilda lẫn Grimmel đều đã qua đời, vậy nên nếu Constantine không nhắc gì tới thì cũng chẳng ai biết về tờ giấy này và Methilda sẽ mất trắng 12000 Galleon.

Đây là tiền của nhà Bagshot, vậy nên tất nhiên Gellert sẽ lấy lại toàn bộ. Nhưng với 3000 Galleon thì Phillip cũng chẳng thể sống nổi, vì thế hắn quyết định sẽ tạm thời để Phillip sử dụng số tiền này rồi đến khi thằng bé có thể được kiếm tiền thì hắn sẽ đòi nợ và tính lãi luôn cả thể.

Từ tốn sắp xếp gọn gàng chỗ giấy tờ để nhét lại vào trong túi, chợt một bức ảnh rơi ra từ tập tài liệu nghiên cứu rồi hạ cánh ở ngay bên dưới chân Gellert. Hắn cúi người xuống để nhặt tấm ảnh đó lên. Trong ảnh là hai thanh niên bảnh bao mang trên mình những bộ vest dành riêng cho dạ tiệc. Dù hình không rõ lắm xong Gellert vẫn nhận ra một người là Grimmel Grindelwald, người còn lại theo suy đoán của hắn thì chính là Constantine. Khẽ "ồ" lên một tiếng, Gellert lật mặt sau tấm ảnh lại, bên trên nắn nót ghi hai dòng chữ.

"Et si tu m'ignores

Je t'offrirai mon dernier souffle de vie"*

(Và kể cả khi người không còn quan tâm tới ta

Ta vẫn sẽ trao cho người tất cả cho tới hơi thở cuối cùng)

Đánh một tiếng huýt sáo, hắn gấp tấm ảnh lại rồi đút nó vào túi không gian của mình. Tiếp đó, hắn mở vali ra rồi cho túi tài liệu vào bên trong. Trước khi đóng vali lại, hắn đưa mắt nhìn quanh một vòng để chắc chắn rằng mình không để quên thứ gì quan trọng. Chợt hắn phát hiện ra mặt dây chuyền hình đầu lâu mà mình vứt lăn lóc ở trên bàn. Khẽ thở dài, hắn rút đũa phép ra và sử dụng Lửa quỷ để thiêu nó thành tro bụi. Xong xuôi, hắn cẩn thận sử dụng vài tấm bùa che mắt trước khi lẻn sang tháp Đông Nam như thường lệ.

Sáng hôm sau, Albus gọi hắn dậy từ sớm, đến cả cậu cũng vô cùng háo hức khi chuẩn bị được trở về nhà. Gellert thì không như vậy, từ lâu hắn đã chẳng còn mong đợi gì đặc biệt với Giáng sinh. Những năm gần đây, sau khi bố mẹ qua đời, hắn thường tới đón Giáng sinh ở nhà bạn bè. Có một lần, khi hắn tới làm khách ở nhà Rosier, cha Minette đã dành cho hắn sự tiếp đãi hết sức đặc biệt, nếu không nói là có chút phô trương. Đĩa, thìa và nĩa làm bằng bạc được sử dụng trong tất cả các bữa ăn, còn lũ gia tinh thì dành phần lớn thời gian mỗi ngày để kỳ cọ sao cho đống đồ bạc ấy sáng bóng đến mức có thể soi gương được.

Ngài Rosier còn tặng hắn một món quà vô cùng đắt tiền, nếu hắn nhớ không nhầm thì món quà đó là chiếc chổi mới nhất thị trường lúc bấy giờ, nhưng tiếc một nỗi là hắn không có quá nhiều đam mê với tốc độ và thế là chiếc chổi đã đóng bụi trong nhà kho ở dinh thự Grindelwald.

"Năm nay anh không tới chơi nhà em à?" Trông thấy Gellert ngẩn người nhìn đĩa đồ ăn trước mắt, Minette biết rằng tâm trạng của hắn không tốt cho lắm, cô cân nhắc một hồi rồi ướm giọng nói tiếp "Cả tháng nay cha em cứ mong anh mãi, nếu anh không tới thì chắc ông ấy sẽ nổi quạu lên mất..."

Gellert đưa mắt nhìn cô rồi nhẹ nhàng đáp lại.

"Cha em làm anh nhức đầu."

Đây là một câu trả lời thẳng thắn tới mức vô lễ, vậy nhưng Minette không hề tức giận.

"Em cũng thế." Minette gật đầu, cô mềm giọng khẩn khoản nói "Coi như em cầu xin anh đấy. Không ở lại cũng được, nhưng anh nhất định phải ghé qua nói chuyện với ông ấy một lúc..."

"Nếu Grindelwald còn sang nhà cô thêm một lần nữa thì chắc cả giới phù thủy thuần huyết sẽ nghĩ rằng hai cô cậu có ý định tổ chức đám cưới ngay sau khi ra trường mất." Krafft bỗng chen miệng "Rồi còn Nicholas Malfoy thì sao? Cô nghĩ cậu ta sẽ cảm thấy thế nào sau khi nghe được tin đồn nhảm nhí đó?"

"Tôi đã gợi ý với Nicholas vụ đính hôn rồi, đến lúc bọn tôi công khai thì chẳng lẽ người ta vẫn cứ nằng nặc nói rằng Gellert sẽ trở thành con rể nhà Rosier hay sao?" Minette nhíu mày, nhún vai hỏi lại.

"Chẳng phải cô còn một đứa em gái hay sao? Nó tên là gì ấy nhỉ?"

"Cậu đừng có suy nghĩ linh tinh nữa đi. Con nhóc Vinda mới có bảy tuổi thôi..."

"Cơ bản thì không có gì là không thể, tôi nghe nói em gái cô còn bám Grindelwald hơn cả cô." Krafft chẹp miệng, cậu ta gõ tay theo nhịp xuống mặt bàn rồi chậm rãi hỏi "Hiện tại cậu ấy đang là miếng mỡ béo bở nhiều người tranh cướp đấy, cô có biết tại sao không?"

"Vì anh ấy tài giỏi gấp cậu cả trăm lần?"

"Tài giỏi cũng là một lý do, nhưng chỉ là phụ thôi." Krafft khẽ bĩu môi trước lời chê bai của Minette, cậu ta liếc mắt nhìn Gellert để chắc chắn rằng hắn không có ý kiến gì nếu mình tiếp tục nói về vấn đề này "Lý do thực chất là cậu ấy chỉ có một mình."

Minette nhíu mày, tỏ ý nửa hiểu nửa không.

"Cô có từng nghĩ tới việc tại sao cô lại được hứa hôn với cậu quý tử nhà Lestrange chứ không phải ai đó khác không? Bởi vì nhà Lestrange đã bắt đầu bước vào thời kỳ lụi tàn rồi, và một đứa con rể như vậy dễ nắm thóp và điều khiển hơn nhiều. Mà Grindelwald thì thậm chí còn chẳng có ai để chống lưng." Krafft nhẹ nhàng phân tích "Có một đứa con rể mang dòng máu nhà Malfoy nghe thì khá là oai, nhưng vấn đề là cha cô cần một thằng con rể nghe lời để kế tục những gì ông ta gây dựng chứ không phải một kẻ quá đỗi xuất sắc với gia thế hiển hách. Ông ấy đã tốn bao nhiêu công để chài kéo Grindelwald, nếu bây giờ bỏ cuộc giữa chừng thì quá là lỗ, vì thế ông ấy sẽ tìm đủ mọi cách để xoay sở."

Minette hiểu. Và cô cũng biết rằng vì thế mà Gellert chẳng ưa gì cha cô dù ngoài mặt hắn vẫn luôn giữ thái độ lễ phép và thân thiện. Nhưng dù thế nào thì cô vẫn muốn hắn ghé thăm nhà Rosier vào dịp Giáng sinh, bởi qua bao năm bên nhau, cô đã coi hắn như một phần trong gia đình, và mở đầu một năm mới sẽ không thể trọn vẹn nếu thiếu đi hắn.

"Lần này anh có việc bận phải giải quyết. Anh sẽ gửi quà cho Vinda, còn về cha em, cứ nói với ông ấy rằng anh sẽ cố gắng thu xếp đến thăm ông ấy." Gellert thấy ánh mắt mong chờ của cô, vậy nhưng hắn không muốn làm những việc khiến mình khó chịu, vì thế hắn hạ giọng vừa đủ để Minette và Krafft nghe thấy "Thực ra thì anh cũng không muốn thu xếp lắm đâu nên em tự cân nhắc xem nói thế nào cho hợp lý nhé."

"Em biết rồi." Minette bĩu môi rồi gật đầu "Nhưng em muốn quà năm nay của em to hơn năm ngoái."

"Không." Gellert lập tức phủ nhận "Tự em biết mình nên làm gì mà."

Không đợi Minette nói thêm câu nào, hắn đã đứng dậy và đi về phòng. Cơn ngái ngủ quen thuộc mỗi buổi sáng khiến hắn vốn đã cảm thấy vô cùng cáu kỉnh, cộng thêm thói quen ăn gộp bữa sáng và bữa trưa nên hắn không có chút khẩu vị nào với đĩa đồ ăn trước mặt. Thấy hắn rời đi, Phillip cũng vội vội vàng vàng đứng dậy, thằng bé nói một lời tạm biệt với Alioth rồi nhanh chân đi theo Gellert.

Hai anh em về phòng lấy đồ rồi xách vali tới cổng trường. Albus đã đợi sẵn ở đó, có vẻ như cậu không thể chờ đợi thêm một giây phút nào nữa. Gellert chỉnh lại áo khoác cho Albus rồi nắm lấy bàn tay lạnh ngắt của cậu.

"Phải nắm tay, nếu không lát nữa vào rừng sương sẽ lạc mất." Thấy cậu ngó xung quanh rồi định hất tay mình ra, hắn vội giải thích.

"Thế sao em không nắm tay Phillip?"

"Không sao, lối đi trong rừng nằm trong máu của gia đình Grindelwald rồi, nó không thể đi lạc được đâu." Gellert liếc mắt nhìn Phillip "Đúng không?"

Thằng bé run rẩy gật đầu, chắc hẳn là vì thời tiết quá lạnh.

Chuyến đi băng qua rừng sương coi như kết thúc trong êm đẹp. Đối với Albus mà nói thì gần như họ chỉ đi thẳng về phía trước, có đôi khi gặp một vài gốc cây to, họ sẽ đi vòng qua đó chứ không hề rẽ trái rẽ phải loằng ngoằng gì sất, và thật khó tin nếu có người bị lạc khi đi đường thẳng. Nhưng chỉ cần khi thoát khỏi rừng sương mà Phillip không bị lạc thì cậu cũng sẽ mắt nhắm mắt mở cho Gellert nắm tay mình.

Bằng cách sử dụng khóa cảng, trong nháy mắt, họ đã đứng trước dinh thự Grindelwald. Tuyết phủ trắng không gian xung quanh, xong thời tiết ở đây ấm áp hơn ở Học viện Durmstrang một chút.

Gellert kéo cậu vào trong nhà. Giữa sảnh là đống quà mà cậu đã đặt mua, tất cả đều được con gia tinh già Yed gói ghém lại thật cẩn thận và đề tên người nhận bên ngoài. Albus vô cùng hài lòng, cậu mỉm cười cảm ơn Yed khiến nó nhảy cẫng lên vì vui sướng. Albus đưa mắt tìm kiếm một hồi rồi cúi người lấy một món quà và tặng nó cho Phillip, thằng bé cười tít cả mắt, khung cảnh ấm áp khiến trái tim Gellert bỗng chốc mềm ra.

Hắn dặn con gia tinh chuẩn bị thêm vài món quà để gửi tới nhà Rosier rồi đi vòng ra đằng sau đống quà của Albus và lấy từ đó một hộp quà được gói bằng giấy bóng xanh.

"Quà của cậu, Phillip. Hơi sớm một chút, nhưng đưa tận tay thì vẫn tốt hơn là gửi qua người khác. Cậu có thể chờ tới Giáng sinh rồi mở."

Phillip chìa hai tay ra và bước nhanh về phía hắn, nhưng không phải để lấy quà mà là để ôm.

"Cảm ơn anh, anh trai. Giáng sinh vui vẻ."

Gellert nhíu mày nhìn đứa trẻ đang ôm mình, nhưng hắn không hề đẩy thằng bé ra. Cân nhắc một chút, hắn đặt tay lên đầu nó, nhẹ giọng nói.

"Giáng sinh vui vẻ."

Không khí có chút xấu hổ. Phillip cũng cảm thấy như vậy, vì thế thằng bé buông tay ra và nhận lấy món quà trên tay hắn. Albus cũng đã sử dụng Bùa thu nhỏ và sắp xếp xong đống quà cáp, vì thế hai người lại chuẩn bị lên đường. Nắm trong tay khóa cảng tới Thung lũng Godric, Gellert không quên cao giọng dặn con gia tinh của mình:

"Nhớ trông nhà cẩn thận. Đừng để lũ chuột nhắt nghịch ngợm phá phách."

Ngay lập tức, hắn và Albus biến mất. Và đó là một lời cảnh cáo.


_

* Trích "Love Story" của Indila, chắc chắn không phải đang PR nhạc đâu ạ :'(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net