CHAPTER 27: LE CALME AVANT LA TEMPÊTE (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Em vừa dọa dẫm thằng nhóc đấy à?"

Đó là câu đầu tiên mà Albus nói với Gellert khi hai người trở về Thung lũng Godric. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh, thậm chí tiếng của Gellert còn bị gió tuyết át đi phân nửa, vì thế Albus không chắc là mình có nghe chính xác không, nhưng cậu mong rằng mình nghe nhầm. Đối với mối bận tâm của Albus, Gellert bình thản chỉnh lại chiếc mũ lông trên đầu cậu rồi mới nhẹ giọng phủ nhận.

"Không hề, em chẳng dọa dẫm ai bao giờ cả."

Albus hừ nhẹ nhưng cũng chẳng hỏi gì thêm. Tất nhiên không phải vì cậu thực sự tin vào những câu nói đậm tính Gellert mà do vấn đề này tốn quá nhiều thời gian để có thể nói cho ra nhẽ và nhà cậu chỉ cách chỗ họ đang đứng có hai chục bước chân. Nhưng chắc chắn khi thích hợp, cậu sẽ bắt hắn kể hết toàn bộ câu chuyện cho mình nghe. Thấy vậy, Gellert chỉ cười khẽ rồi ôm lấy bả vai cậu. Hai người chậm rãi bước trên nền tuyết và đi về phía nhà Dumbledore.

Thung lũng Godric ngập tràn không khí Giáng sinh, thậm chí họ còn trông thấy một dáng người đang kéo cây thông ở đằng xa, chắc hẳn là đem về nhà để trang trí. Nhà nào nhà nấy đều đặt vòng nguyệt quế trước cửa, ngôi nhà nhỏ của gia đình Albus cũng không ngoại lệ. Trước cửa nhà cậu treo một vòng nguyệt quế vẫn còn tươi, bên trên được trang trí thêm chút bụi phát sáng và một chiếc nơ to bự cùng với vài chú tuần lộc bằng giấy được cắt dán vô cùng cẩn thận. Hiển nhiên đây là tác phẩm của Ariana, chẳng đời nào Aberforth có thể tạo ra một thứ xinh xắn như thế này được. Albus dừng lại tán thưởng vài câu trước khi vươn tay gõ lên cửa ba lần.

Có tiếng bước chân vội vã vang lên ở phía bên kia cánh cửa. Chưa đến năm giây sau, cửa được hé ra một khoảng vừa đủ để Albus có thể trông thấy mái đầu vàng óng được thả ngang lưng của em gái mình. Ariana rụt rè dùng đôi mắt xanh biếc của mình nhìn thoáng qua hai người bọn họ rồi bất chợt kêu lên một tiếng vui sướng trước khi mở tung cửa ra và nhào tới ôm chặt lấy Albus. Tiếng kêu của cô khiến cho phu nhân Kendra - người đang ngồi cạnh lò sưởi và đan nốt chiếc khăn phải chú ý. Bà vội bỏ móc đan xuống rồi nhanh chân đi ra ngoài cửa.

"Chào dì Kenny." Gellert mỉm cười cúi đầu chào bà "Dì vẫn khỏe chứ?"

"Tuyệt vời, Gellert." Bà dịu dàng mỉm cười gật đầu và lại gần tặng hắn một cái ôm thật chặt. Theo lẽ thường, Gellert không ưa mấy trò ôm hôn lắm, nhưng khi đối mặt với tình cảm của phu nhân Kendra, có điều gì đó mềm mại quanh quẩn trong lồng ngực đã thôi thúc hắn đáp lại cái ôm của bà "Phillip đâu? Thằng bé không về cùng hai đứa à? Hay là hai con đã bỏ quên nó trong lúc dùng khóa cảng rồi?" Tới lúc này, Kendra mới nhận ra có điều không ổn, bà buông Gellert ra rồi quay sang hỏi Albus.

"Merlin! Sao mẹ lại nghĩ rằng một nhà giáo ưu tú như con trai mình có thể bỏ quên một đứa trẻ trên đường về nhà cơ chứ?" Albus nhăn mặt và giải thích qua loa "Năm nay thằng nhóc tới đón Giáng sinh ở nhà bạn thân nó nên không về đây."

"Vậy là tốt rồi. Ban đầu mẹ còn sợ rằng thằng bé không thể làm quen với bạn mới ở Durmstrang cơ đấy. Nghe nói số lượng phù thủy hỗn huyết ở Durmstrang có thể đếm được trên đầu ngón tay, và thường cũng không được lũ trẻ cùng tuổi chào đón." Kendra vui vẻ kéo cả ba đứa vào trong nhà "Bên ngoài lạnh lắm, mau ngồi xuống ghế đi, mẹ sẽ pha cho mỗi đứa một cốc cacao nóng."

"Thêm nhiều đường nhé mẹ yêu." Trước khi Kendra xoay người vào bếp, Albus giữ bà lại, đặt lên trán bà một nụ hôn kêu rồi hạ giọng van nài.

"Tất nhiên là không rồi con yêu." Kendra quả quyết lắc đầu "Ăn nhiều đường không tốt cho sức khỏe chút nào đâu. Và mẹ đoán chắc rằng trong mấy tháng xa nhà, con đã ăn đủ lượng đường cho cả năm sắp tới."

Albus liếc nhìn Gellert rồi lén lút nháy mắt với hắn một cái.

"Albus không hề ăn đường đủ cho cả năm đâu ạ." Gellert nói chen vào bằng một giọng chắc nịch, đợi đến khi Kendra nhìn mình bằng ánh mắt nghi ngờ, hắn mới từ tốn bổ sung "Đủ cho năm năm tới thì đúng hơn."

Và thế là cốc cacao của Albus không được cho thêm chút đường nào.

Gellert vui vẻ thổi cốc cacao trong tay mình cho bớt nóng rồi ngửa đầu uống một ngụm. Hương vị đăng đắng xen chút ngòn ngọt tràn ngập trong khoang miệng khiến hắn híp mắt hài lòng. Vậy nhưng Gellert không vui được lâu. Dù ngồi cách nhau cả một cái bàn nhưng ánh mắt cáu kỉnh mà Albus dành cho hắn vẫn khiến hắn cảm thấy không tự nhiên chút nào. Vì vậy, trong lúc phu nhân Kendra đi vào bếp lấy cho hắn chút bánh quy, Gellert liền nhanh tay đổi cốc của mình cho Albus. Cậu khẽ nâng cốc và gật đầu với hắn. Mọi việc lại trở nên tốt đẹp tới mức không thể tốt đẹp hơn.

Sau khi lấp lưng lửng bụng bằng bánh quy và kể cho Kendra nghe đủ chuyện lặt vặt liên quan tới cuộc sống từ đầu năm học tới giờ, Gellert xin phép về nhà thăm dì Bathilda, dù sao thì dì đã ngóng đợi hắn mấy ngày nay. Kendra cũng không giữ hắn lại thêm nữa, trước lúc tiễn hắn về, bà còn dúi vào tay hắn thêm một bịch bánh quy gừng. Gellert không thích đồ ngọt, nhưng hắn biết là Bathilda rất khoái món này, vì thế hắn lễ phép nói cảm ơn với Kendra rồi lững thững bước về nhà dì mình.

"Phillip đâu?" Vừa mở cửa, Bathilda đã nhíu mày hỏi hắn.

"Nó không về." Gellert nhún vai trước ánh nhìn tràn ngập sự nghi ngờ của dì. Thấy dì không định cho mình vào nhà, hắn đành giải thích "Nó muốn tới nhà bạn thân đón Giáng sinh. Dì sẽ không nghĩ rằng cháu cố tình bỏ nó lại đó chứ?"

"Bạn thân ư?" Dì cao giọng hỏi rồi nghiêng người để hắn vào trong "Con cái nhà ai thế?"

"Con trai nhà Carrow." Gellert cởi mũ và áo khoác ngoài rồi treo lên cái mắc ở ngay cửa ra vào, vài sợi tóc vàng loà xoà trước trán khiến hắn trông có vẻ biếng nhác và mệt mỏi.

"Thật đáng ngạc nhiên, lão cha già của nó ghét hội hỗn huyết và muggle lắm, vậy mà nó lại chơi thân với thằng nhóc Phillip sao?" Bathilda vừa đẩy hắn ngồi xuống chiếc ghế gần lò sưởi nhất vừa cằn nhằn "Nhưng sao cháu có thể để nó sang nhà Carrow một mình cơ chứ? Việc đó quá là nguy hiểm."

"Xem dì đang lo sốt vó lên kìa. Cháu cứ tưởng rằng dì sẽ chẳng quan tâm tới nó cơ đấy." Gellert vươn tay vuốt lại mái tóc lộn xộn của mình rồi mỉm cười nhìn dì Bathilda.

"Nó chỉ là một đứa trẻ mà thôi, làm sao nó có thể đối mặt với cả cái gia đình điên rồ đó đây?" Dì lườm hắn, khó chịu ra mặt "Có vấn đề gì nếu dì quý nó vì nó đáng yêu và ngoan ngoãn hơn cháu gấp trăm lần chứ?"

"Đau đấy." Gellert nhăn mặt "Nhưng dì có thể yên tâm, chỉ cần Alasia Carrow vẫn còn ở nhà thì cô ta sẽ không để bố mình động vào một sợi tóc của thằng bé đâu."

"Alasia Carrow?" Dì Bathilda có vẻ còn hoảng hốt hơn mười lần "Dì đã nghe rất nhiều tin đồn không hay về cô ta..."

"Tin đồn gì cơ chứ? Toàn là sự thật cả đấy." Gellert nhún vai "Nhưng cháu đã nói với cô ta rằng nếu Phillip gặp vấn đề gì thì sau khi đi học trở lại, em trai cô ta cũng sẽ gặp vấn đề y hệt, vậy nên cô ta đã đồng ý giúp cháu để mắt tới thằng bé."

Dì Bathilda thở hắt ra một hơi. Thấy tâm trạng bà đã thoải mái hơn, Gellert đánh bạo thông báo cho bà về bản di chúc của Grimmel Grindelwald và kế hoạch của mình. Dì đã quá mệt mỏi với việc chửi rủa gã chồng tệ bạc của chị mình, ngoài ra số tiền đó đằng nào cũng do Gellert sở hữu và quyết định nên dì không hề phản đối bất kì điều gì.

Gellert dành thời gian cả ngày để ở bên cạnh dì Bathilda. Có lẽ vì lâu không gặp nên dường như dì đã mắt nhắm mắt mở bỏ qua những hành vi thiếu phép tắc của hắn, như dì thường nói thì khi ở nhà trông hắn chẳng có chút phong thái đĩnh đạc nào, và dì hay đổ tội cho cha hắn vì đã không có trách nhiệm giáo dục hắn trở thành một quý ông đích thực. Gellert không phản bác lại lời nói của dì, hắn luôn tự nhủ rằng đó là do tiêu chuẩn của dì quá cao chứ không phải do cách hành xử của mình không đạt tiêu chuẩn.

Sau bữa tối, hai dì cháu ngồi trước lò sưởi nhâm nhi chỗ bánh quy gừng và nói về những việc xảy ra trong giới phù thủy thuần huyết dạo gần đây. Dì không quên dặn hắn giữ khoảng cách với những gia tộc bị ám ảnh thái quá về vấn đề thuần huyết, tiêu biểu là Rosier và Carrow. Gellert vâng vâng dạ dạ. Nhưng dì sẽ chẳng bao giờ biết rằng gần như toàn bộ Hội kín của hắn đều thuộc những gia tộc mà dì vừa điểm mặt chỉ tên.

Khoảng chín giờ tối, Gellert khoác áo và chuẩn bị sang nhà Albus bàn chuyện với cậu. Gió thổi mạnh và thời tiết thì rét mướt, vì thế dì Bathilda yêu cầu hắn quàng thêm một chiếc khăn mà dì tự tay đan.

"Nhớ là phải đi cửa trước đấy, đừng có trèo vào bằng cửa sổ chỉ vì lười. Đây là phép tắc cơ bản của một quý ông." Dì nhấn mạnh trước khi hắn bước ra khỏi nhà.

Gellert ngoan ngoãn gật đầu. Nhưng ngay sau khi dì đóng cửa nhà lại, hắn vội vàng rẽ về phía sân sau và dừng lại dưới gốc cây táo. Chỉ cần ngước nhìn lên phía trên một chút là hắn có thể trông thấy ánh sáng vàng vàng của đèn dầu phát ra từ cửa sổ phòng Albus. Sau khi tính toán một chút, hắn rút đũa phép ra và đặt lên người mình một Bùa lơ lửng. Độ cao đạt được thật là hoàn hảo. Hắn có thể thấy Albus đang cặm cụi viết thứ gì đó ở góc phòng. Tạo thêm một thần chú mở khóa, hắn kéo cửa sổ ra và bước vào bên trong.

"Cậu làm cái quái gì thế?"

Gellert nhíu mày nhìn sang góc phòng còn lại - nơi Aberforth đang co người ôm chặt lấy một chú dê con và đọc sách. Hắn bình thản đóng cửa sổ lại rồi mỉa mai hỏi.

"Sao hôm nay con dê con lại biết đọc sách thay vì ăn giấy thế?"

"Không ai dạy cậu cách phân biệt cửa trước và cửa sổ à?" Aberforth nghiến răng hỏi lại.

"Ít nhất thì tôi có thể phân biệt bài tập về nhà và thức ăn." Gellert nhún vai "Bình thường cậu lấy cớ là bị con dê ăn mất bài tập hay là bản thân tự ăn mất bài tập?"

"Albus!" Aberforth gần như hét lên.

"Đủ rồi, hai người có thể làm ơn yên lặng một phút thôi được không? Ariana ngủ ở ngay phòng bên cạnh đấy." Albus chán nản đưa tay lên day day thái dương "Về phòng nghỉ ngơi đi Aber, chỗ bài tập Giáng sinh này anh sẽ xem qua rồi chữa lại cho em sau."

Gellert tốt bụng vung tay mở cửa phòng ra và làm một động tác xin mời tiêu chuẩn. Aberforth lườm hắn một cái cháy da cháy thịt rồi ôm theo con dê nhỏ ra khỏi phòng, trước khi đi còn không quên sập cửa thật mạnh để tỏ thái độ. Albus thở dài đặt quyển vở bài tập của Aberforth sang một bên. Cậu ra hiệu cho Gellert ngồi xuống giường rồi mới cất giọng hỏi:

"Em có chắc là mình không dọa dẫm thằng nhóc không đó?"

"Chắc chắn luôn. Em chỉ đang tốt bụng nhắc nhở nó nên làm gì và không nên làm gì mà thôi." Gellert vừa trả lời vừa kéo cậu ngồi xuống bên cạnh mình "Nó có quyền lựa chọn mà, nên đó không được tính là dọa dẫm, chẳng qua tốt nhất là nó nên chọn theo ý của em."

"Tối hôm qua đã xảy ra chuyện gì thế? Trước đó mọi việc vẫn bình thường mà, phải không?" Albus lo lắng nghiêng đầu hỏi hắn.

"Tự dưng nó lại đòi tới nhà Carrow, chẳng lẽ anh không thấy khả nghi hay sao? Đồng ý là hai đứa có vẻ thân đấy, nhưng mà vẫn chưa đủ thân để tới nhà nhau ở qua một kỳ nghỉ lễ. Chưa kể tới việc trước đây vài tuần nó còn háo hức được quay lại Thung lũng Godric nữa chứ."

"Vậy là em đã đọc tâm trí của nó à?"

"Tất nhiên, bước đầu tiên trong mọi cuộc hỏi cung mà." Gellert mỉm cười cay cú "Vấn đề là em chẳng thấy cái gì cả."

"Thế thì kì lạ thật." Albus gật gù rồi bật cười khi thấy vẻ mặt ấm ức của hắn, phải biết rằng số người có thể chống lại Chiết tâm bí thuật của Gellert chỉ đếm trên đầu ngón tay và đều là những phù thủy lão làng. Vậy mà giờ hắn lại chịu thua một thằng nhóc mười một tuổi. Albus không thể kìm lòng được mà đùa hắn thêm vài câu "Biết đâu em trai em lại là thiên tài cũng nên đấy. Phù thủy nhà Grindelwald có mấy ai tầm thường cơ chứ?"

"Làm ơn đi. Nó còn mất hơn một tuần chỉ để nâng cái lông vũ lên cao năm mét." Gellert khinh khỉnh phủ nhận "Trong thời gian ngắn như vậy, nó không thể nào học được thêm phép thuật cao cấp như như Bế quan bí thuật đâu. Chắc chắn Vulchanova lại động tay động chân rồi, có thể là một phép che mắt tạm thời nào đó."

"Điều đó có ảnh hưởng xấu gì tới thằng nhóc không? Ma thuật của Vulchanova chẳng có gì tốt đẹp cả."

"Em không biết. Nhưng như em đã nói, thể chất của người nhà Grindelwald cực kì nhạy với những phép thuật mang tính tâm linh, vì thế thằng bé sẽ an toàn chừng nào nó lựa chọn đúng phe để đứng." Gellert vỗ vai trấn an Albus "Em không thể ép nó chọn cái này hay chọn cái khác, em chỉ có thể hy vọng rằng nó đủ khôn ngoan để phân biệt phải trái. Nhưng nếu nó khiến em thất vọng thì em cũng chẳng cần một thằng em trai ngu ngốc làm gì cho mệt người."

"Chúng ta phải nhanh chóng hành động thôi, không thể để Vulchanova chiếm lợi thế được, và trong trường hợp xấu nhất, anh cũng không muốn bỏ Phillip lại. Ngày mai ta sẽ xuất phát luôn, và chắc chắn phải trở về trước tối ngày 24. Chúng ta không có thời gian để mà chần chừ đâu."

"Được thôi." Gellert gật đầu rồi bắt đầu nói sơ qua về những gì mình biết "Trước đây khi gia tộc Gaunt vẫn còn chút tiếng tăm, em từng gặp Marvolo Gaunt trong vài bữa tiệc xã giao. Gã đã khoe khoang về chiếc nhẫn vàng và cái mề đay của Slytherin trên dưới trăm lần, dù sao thì đó là hai thứ duy nhất mà hắn có thể tự hào giữa đống mục nát của gia đình mình. May mắn cho chúng ta là gã chẳng biết gì về viên đá được đính trên nhẫn cả, cơ bản thì với hắn nó chỉ là một viên thạch anh mà thôi. Gã để tâm tới cái mề đay hơn nhiều, vì thế ta có thể tìm cơ hội tráo đổi chiếc nhẫn, gã không đủ khả năng phát hiện ra đâu."

Nói xong, Gellert lấy từ túi áo ra một chiếc khăn tay màu trắng, bên trong đó là một chiếc nhẫn vàng đính đá thạch anh đen, trên mặt đá còn được khắc dấu hiệu của Bảo bối Tử thần. Albus ồ lên một tiếng trước sự chuẩn bị chu đáo của Gellert. Cậu cầm chiếc nhẫn lên, ngắm nghía một hồi rồi kết luận:

"Hàng giả làm cũng giống đấy, nhưng vẫn cần tô vẽ thêm một chút."

Trước ánh mắt chăm chú của Gellert, chiếc nhẫn lóe lên rồi ngay lập tức được bao bọc trong ánh sáng màu đỏ. Gellert biết rằng Albus vừa đặt một chút dấu ấn phép thuật của mình vào chiếc nhẫn, và giờ thì nó mới chính thức giống một đồ vật mang phép thuật. Xong xuôi, Albus mỉm cười đặt lại chiếc nhẫn vào tay Gellert.

"Thế nào? Anh đã mô phỏng lại một chút dấu ấn phép thuật trên chiếc nhẫn theo trí nhớ của mình, dù nó không đúng hoàn toàn và cũng chỉ là cái vỏ bên ngoài. Nhưng như em đã nói, gã sẽ chẳng để ý lắm đâu, nên anh nghĩ rằng thế này là ổn."

"Tuyệt vời, Albus." Gellert không thể ngừng xuýt xoa "Em cũng nghĩ tới việc mô phỏng lại dấu ấn, nhưng em chưa từng tiếp xúc đủ gần để có thể hiểu rõ về nó."

Albus mỉm cười. Trong một giây, cậu bỗng nhớ về cánh tay bị dính lời nguyền của mình. Điều đó chẳng dễ chịu chút nào. Cánh tay trái của cậu bỗng tê rần, dù rằng hiện tại lời nguyền chỉ là kết quả của trí tưởng tượng. Albus bỗng thấy ngột ngạt và căng thẳng, cậu muốn ở một mình.

"Trời cũng khuya rồi đó, mai chúng ta còn cần khởi hành sớm nữa. Mau về đi Gellert, tám giờ sáng mai anh sẽ sang gọi em." Cậu cúi đầu, nhẹ giọng nói với Gellert.

"Tại sao cơ chứ? Em tưởng chúng ta sẽ ngủ với nhau? Anh đâu thể một mình chịu đựng được cái lạnh ban đêm chứ, phải không?" Gellert không thể tin rằng mình bị đuổi về, hắn vội nắm lấy tay cậu, hy vọng rằng cậu sẽ thay đổi quyết định vừa rồi.

"Thực ra thì từ lúc về đây, anh không còn cảm thấy lạnh quá mức như khi ở Durmstrang nữa, có thể là do ảnh hưởng của Vulchanova ở ngoài phạm vi Durmstrang đã yếu đi nhiều, vì thế vài Bùa giữ ấm cao cấp là đủ để anh ngủ ngon rồi."

"Vậy là anh đuổi em về vì bây giờ anh không cần tới em nữa phải không?" Gellert có vẻ đang chịu sự tổn thương nặng nề, hắn nhỏ giọng lầm bầm "Anh là đồ xấu tính, Albus."

"Chẳng phải mấy ngày sắp tới chúng ta sẽ ở với nhau sao? Chỉ là một buổi tối thôi mà em cũng không chịu à?" Albus vừa nói vừa kiên quyết đẩy hắn về phía cửa sổ "Xuống từ đây đi. Nếu em về cửa trước mà gặp mẹ anh thì mẹ sẽ lại tò mò không biết em vào nhà bằng cách nào mất."

Sau một hồi dùng dằng trước cửa sổ, cuối cùng thì Gellert cũng đồng ý về nhà. Albus nhìn theo bóng lưng hắn cho tới khi chắc chắn rằng hắn đã an toàn bước vào trong nhà. Cậu khẽ ma sát hai bàn tay vào nhau rồi khép cửa sổ lại. Căn phòng im ắng nhưng lại khiến Albus thấy bình yên một cách lạ thường. Cậu đi tới góc phòng và cúi người nhặt quyển vở bài tập của Aberforth lên rồi tiếp tục kiểm tra đáp án của em trai mình. Đến lúc xong việc, trời đã vào lúc nửa đêm. Run run đặt thêm một Bùa giữ ấm lên người, cậu cầm đèn đi tới bên cửa sổ, nghiêng đầu nhìn về phía phòng Gellert.

Phòng vẫn sáng ánh nến.

Gellert cũng đang nhìn cậu.

Albus không thể phủ nhận rằng bản thân đã giật thót cả tim khi trông thấy hắn chống cằm nhìn mình. Cậu vẫy tay chào hắn, Gellert cũng vẫy tay chào lại cậu, thậm chí còn ra hiệu nhắc nhở cậu đi ngủ ngay lập tức. Thấy vậy, Albus vội vàng tắt đèn rồi chui vào trong chăn. Trằn trọc mãi cậu mới chợp mắt được. Có lẽ vì thế mà sáng hôm sau, khi cậu tỉnh dậy, kim đồng hồ đã chỉ chín giờ. Albus vội mặc quần áo chỉnh tề và chạy xuống dưới tầng.

Bất ngờ làm sao, đập vào mắt cậu là Gellert đang ngồi vắt chân trên sofa, hắn vừa chờ cậu vừa nói chuyện phiếm với Ariana và trông hắn không có vẻ gì là ngái ngủ. Việc Gellert dậy sớm hơn mình khiến Albus cảm thấy hơi xấu hổ. Cậu cáu kỉnh hỏi hắn:

"Sao em đến mà không gọi anh dậy? Chúng ta sẽ muộn mất thôi."

"Em đã gọi rồi đấy chứ, nhưng anh cứ ngủ mê mệt, vậy nên em để anh ngủ thêm chút nữa." Gellert nhún vai "Ăn sáng đi, rồi chúng ta sẽ xuất phát."

Albus vội vàng ăn vài lát bánh mì phết mứt dâu rồi chuẩn bị đồ đạc lên đường. Phu nhân Kendra đã ra ngoài mua đồ, vì thế Albus để lại giấy nhắn cho bà. Hai người cùng đi tới sân sau nhà dì Bathilda. Albus nói rằng mình không nhớ rõ vị trí căn nhà của gia tộc Gaunt lắm, vì thế có thể họ sẽ độn thổ chệch điểm cần đến một chút, nhưng chắc chắn là đủ gần để đi bộ. Gellert chẳng có thể làm gì khác ngoài tin vào cậu. Hắn đặt bàn tay của mình vào bàn tay cậu, và họ biến mất ngay sau đó.

Họ xuất hiện ở bìa một khu rừng ở phía bắc nước Anh, gần đó là một ngôi làng nhỏ. Vì đây là địa bàn của muggle nên họ không thể tùy tiện sử dụng phép thuật. Với tốc độ đi bộ chậm chạp, cộng thêm việc vừa đi vừa đùa nghịch, phải mất tới nửa ngày, họ mới tới được làng Hangleton. Người dân trong làng nhìn họ đầy hiếu kỳ, bởi ít ai gần sát ngày Giáng sinh mà còn chưa trở về nhà để chuẩn bị đón năm mới. Vậy nhưng sự bận rộn những ngày cuối năm khiến dân làng chỉ kịp liếc nhìn họ một chút trước khi quay lại công việc vốn có của mình.

Albus và Gellert thuê hai căn phòng trong một quán trọ nhìn có vẻ khang trang. Sau bữa trưa đơn giản, họ cùng nhau đi bộ loanh quanh và dừng lại trước căn nhà có phần cũ kỹ của gia đình Gaunt. Ít nhất thì nó vẫn còn chút hơi người, Albus nói. Họ tiếp tục đi xung quanh để quan sát ngôi nhà. Từ khi gia thế xuống dốc, Marvolo Gaunt chẳng mấy khi bước ra khỏi nhà, và các cửa sổ thì thường bị đóng kín, điều đó khiến họ khó mà xác nhận được vị trí các phòng trong đó.

Gellert trầm ngâm một hồi lâu để tính toán. Bỗng nhiên Albus bật cười, nói nhỏ vào tai hắn bằng một giọng móc mỉa:

"Hồi trước lúc cuỗm chiếc đũa Cơm Nguội từ tay Gregorovitch, em cũng đâu biết vị trí chính xác của nó cơ chứ? Có lẽ em sinh ra để thực hiện những phi vụ trộm cướp mang tính bất khả thi như thế này. Sao em không thử tiếp tục sử dụng khả năng leo cửa sổ thần thánh và phó mặc những chuyện sau đó cho sở trường trời phú của mình nhỉ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net