CHAPTER 28: LE CALME AVANT LA TEMPÊTE (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tất nhiên là Gellert không đồng tình với lời gợi ý của Albus ngay tức khắc, dù trông cậu có vẻ rất mong chờ được trông thấy hắn xoay người và nhảy khỏi bệ cửa sổ như một tay đạo chích đích thực. Đây chẳng phải điều gì mới mẻ, vì tối qua hắn cũng vừa biểu diễn một màn y chang, nhưng Albus vẫn không có ý định buông tha cho hắn.

"Vấn đề không phải là nhảy ra khỏi cửa sổ mà là lấy cắp được một đồ vật quan trọng rồi quay lưng tẩu thoát. Tối qua em đâu lấy cắp thứ gì?" Cậu vẫn cố chống chế và thuyết phục hắn với một lý do nhảm nhí rồi khẽ huých tay hắn, mỉm cười hỏi "Thế nào? Em có muốn thử một chút cảm giác mạnh không?"

"Tối qua em cũng lấy cắp một thứ đó thôi?" Gellert nhún vai "Anh không biết ư? Thật là sơ suất làm sao. Anh nên nghĩ kỹ lại đi, nghĩ xem có thiếu mất thứ gì không?"

"Cái gì cơ?" Albus giật mình nhíu mày "Em chỉ ngồi một chỗ thôi mà..." Rồi như nhớ ra điều gì quan trọng, cậu nheo mắt đầy nguy hiểm "Sao em biết là anh để mấy cái kẹo chanh ở dưới gối? Nhưng em cũng có thích ăn kẹo chanh đâu mà lấy làm gì?"

Gellert thở dài.

"Không phải à?" Thấy vậy, Albus vội hỏi lại "Thế đó là thứ gì mới được chứ? Hay em đang đùa anh? Làm sao có chuyện em lén lút lấy trộm đồ trong phòng mà anh không biết được?"

"Đó là trái tim anh, Albus bé nhỏ." Gellert khẽ bĩu môi, cáu kỉnh đưa ra đáp án.

Albus 'ồ' lên một tiếng rồi im lặng. Câu tán tỉnh mà Gellert cố ý cài cắm bỗng trở nên nhạt nhẽo một cách xấu hổ. Do vậy, hắn đè giọng ho khan rồi tiếp tục quan sát ngôi nhà cũ nát trước mặt.

Không thể phủ nhận rằng việc đột nhập như Albus nói sẽ giải quyết vấn đề này một cách nhanh gọn và dễ dàng, thậm chí đây còn là giải pháp khả thi nhất, tất nhiên cũng đi kèm với một vài bất cập. Đầu tiên là lũ gia tinh, chẳng có điều gì phiền phức hơn là mấy con gia tinh lắm lời, thế nhưng hắn có thể dùng vài biện pháp mạnh trước khi chúng kịp mở miệng. Tiếp đó, hắn cần phải biết vị trí các phòng trong căn nhà, nhất là phòng ngủ, vì chẳng ai hơi đâu mà tới kiểm tra từng phòng một, chưa kể sẽ rất dễ bị phát hiện nếu di chuyển nhiều như vậy.

Bình tĩnh xâu chuỗi lại vài sự kiện xoay quanh nhà Gaunt những năm gần đây, cuối cùng Gellert cũng nghĩ ra một cách. Hắn quay sang nhìn Albus, chuẩn bị nói toàn bộ kế hoạch của mình cho cậu nghe, nhưng trước khi hắn kịp mở lời, Albus đã ngại ngùng cất tiếng:

"Thực ra thì em không thể cướp nó đâu..." Ngừng một lát, cậu mới cúi đầu rồi nhẹ giọng nói tiếp "Vì nó vốn là của em mà."

Gellert mất hai giây để nhận ra Albus đang nói về vấn đề gì. Hắn học theo cậu 'ồ' lên một tiếng lạnh nhạt, thế nhưng ngay sau đó, khóe môi hắn lại kéo lên một đường cong hoàn hảo, rõ ràng hắn vô cùng hài lòng với câu nói này của cậu. Hắn nghiêng đầu nhìn thật sâu vào mắt cậu. Đôi mắt hắn đã chẳng còn màu xanh dương trong vắt, nhất là bên mắt màu xám bạc đôi khi lại lóe lên tia khát máu như mắt một con sói đang săn mồi, vậy nhưng Albus buộc phải thừa nhận rằng chính hơi thở hắc ám quanh quẩn quanh bên người Gellert đã mang lại cho hắn sự quyến rũ khó ai bì kịp.

Dưới ánh nhìn chăm chú của Gellert, mặt Albus bỗng nóng ran. Cậu tự nhủ rằng đây là một việc hết sức bình thường, bởi suy cho cùng thì hiếm ai có thể tỏ ra bình thản khi đối mặt với người mình yêu, nhất là khi người yêu lại điển trai như thế này. Gellert tặng cậu thêm một nụ cười thật tươi. Hắn liếc nhìn xung quanh một chút rồi tiến sát lại gần và nói nhỏ vào tai cậu.

"Còn anh thì không hổ là phù thủy tài ba nhất thế giới phép thuật, chiếc đũa của em chỉ ngoan ngoãn khi nằm trong tay anh mà thôi."

Không biết có phải vì Gellert cố tình nhấn mạnh vào từ 'đũa' hay không mà Albus bỗng thấy câu nói này chẳng bình thường chút nào. Cậu trừng mắt nhìn Gellert, đổi lại, hắn thản nhiên huýt sáo đầy ngả ngớn như muốn thừa nhận rằng suy nghĩ của cậu là hoàn toàn chính xác. Albus chẳng muốn nhìn vẻ mặt gợi đòn của hắn thêm chút nào nữa, nhưng trước khi cậu kịp quay đi, Gellert đã bất ngờ đặt lên trán cậu một nụ hôn.

"Em làm cái gì thế? Đây là địa bàn của muggle đấy." Albus hoảng hốt đẩy hắn ra xa "Em muốn vào trại cải tạo à?"

"Yên tâm, không ai nhìn thấy đâu." Gellert vỗ vai trấn an cậu rồi nói "Đi nào, em có cách để vào thăm quan ngôi nhà nhỏ của ngài Gaunt rồi."

Gellert đi trước dẫn đường, dù hắn muốn nắm tay Albus và cùng cậu sánh vai hơn nhiều. Đây chính là lý do mà hắn ghét lũ muggle. Hắn nhẹ nhàng đẩy cánh cổng bằng sắt đã hoen gỉ phân nửa sang một bên rồi đi vào trong sân. Ngay khi họ bước qua cổng, khung cảnh trước mắt đã thay đổi hoàn toàn. Ngôi nhà của Marvolo Gaunt sở hữu kiểu dáng cũ kỹ nhưng không hề xập xệ với lớp sơn bên ngoài vẫn còn khá mới, chắc hẳn vừa được sửa sang lại. Vườn tược xung quanh tươi tốt và xanh rì, thậm chí Albus còn trông thấy loáng thoáng bóng dáng một con gia tinh đang cặm cụi chăm sóc cây cối. Hóa ra nhà Gaunt đã dùng Bùa che mắt để sống lẫn với muggle.

"Sau khi Marvolo Gaunt qua đời thì thằng con trai của gã mới phá tan nát ngôi nhà này." Gellert vừa nói vừa chẹp miệng đầy tiếc rẻ "Diện tích kể ra còn lớn hơn cả dinh thự Grindelwald đấy, lại còn xây dựng ở một ngôi làng nhỏ yên bình như thế này nữa chứ. Nhiều gia tộc muốn mà chẳng được đâu."

Hắn dừng lại trước cửa rồi chậm rãi gõ lên đó ba tiếng. Vái phút trôi qua, không một sự hồi âm. Gellert gõ mạnh thêm ba tiếng nữa. Lúc này, một con gia tinh già nua mới hé cửa ra và nhìn bọn họ đầy cảnh giác.

"Lenie có thể giúp gì cho hai quý ông đây?"

"Ta muốn gặp chủ nhân của ngươi." Gellert kiêu ngạo hất cằm "Chuyện tiền bạc."

Vừa nghe vậy, thái độ của con gia tinh đã trở nên cung kính vô cùng, như thể nó được dạy dỗ rằng những đồng galleon có giá trị hơn tất thảy những thứ khác.

"Ông chủ của Lenie đã ra ngoài từ sáng sớm ngày hôm nay. Khoảng chiều tối ngài ấy sẽ quay lại, hai vị có thể đến sau bữa tối." Nó gập người xuống thật sâu rồi hèn mọn nói.

"Chuyện đang rất gấp, ta muốn gặp phu nhân Gaunt."

"Phu nhân đã ốm mấy hôm nay rồi, Lenie e rằng phu nhân không thể..."

"Ta muốn gặp phu nhân Gaunt." Gellert nhắc lại, trong giọng nói lộ rõ sự thiếu kiên nhẫn.

Con gia tinh khẽ rụt người lại. Nó gật đầu như gà mổ thóc rồi lí nhí xin hai người chờ một lát trước khi khẽ khàng khép cửa lại. Chưa đầy hai mươi giây sau, nó đã mở rộng cửa và mời họ vào trong. Không một chút ánh sáng tự nhiên nào có thể lọt vào bên trong nhà, cả phòng khách được thắp sáng bởi những ngọn nến lập lòe và ánh lửa bập bùng từ lò sưởi, tạo cho ngôi nhà một không gian u ám và bí bức.

Gellert chọn một vị trí thoải mái rồi kéo Albus ngồi xuống bên cạnh. Lenie nhanh nhẹn bưng trà bánh lên và cẩn thận đặt xuống trước mặt bọn họ. Gellert chẳng buồn liếc mắt nhìn nó. Từ lúc ngồi xuống, hắn vẫn chăm chăm nhìn về phía cầu thang. Trông hắn như đang đi đòi nợ vậy, Albus nín cười thầm nghĩ. Cậu nâng tách trà lên định uống một ngụm nhưng rồi lại nhíu mày hạ cái tách xuống. Trà đã chẳng còn thơm, và nếu một gia đình tự xưng là quý tộc mà tiếp khách bằng trà cũ thì thật quá mất mặt.

Có tiếng loạt xoạt của vải vóc phát ra từ phía cầu thang. Một người phụ nữ dáng cao và gầy đang nặng nề bước từng bước xuống dưới tầng. Làn da cô ta trắng bệch, quầng mắt thâm lại như người thiếu ngủ lâu ngày. Cô ta ngồi xuống chiếc ghế bành ở đối diện họ, nhẹ nhàng đưa tay lên vuốt ve bụng mình, để lộ chiếc bụng nhô cao hơn bình thường một chút. Cô ta đang mang thai.

"Tôi có thể giúp gì được cho hai vị đây?" Vừa nói dứt câu, cô ta đã bụm miệng nôn khan "Xin thứ lỗi, dạo này tôi không được khỏe cho lắm."

Sắc mặt cô ta đã trắng bệch như tờ giấy. Albus không muốn gây quá nhiều áp lực cho người đang mang thai, vì thế cậu khẽ huých Gellert, hy vọng rằng hắn dừng ngay ánh mắt thiếu nợ của mình lại.

"Chào phu nhân, mong cô có thể tha thứ cho sự đường đột này. Tôi là Constantine, còn đây là anh trai tôi." Giọng Gellert mềm hẳn đi, hắn giới thiệu qua loa rồi đi thẳng vào vấn đề chính "Không giấu gì cô, khoảng mười năm trước, nhà Constantine gặp buổi khó khăn nên phải đem vài đồ vật đi bán đấu giá. Trong đó có một bức tranh rất quý đã được ngài Gaunt mua lại với giá 3000 galleon. Hôm nay, tôi tới đây với mong muốn được chuộc lại bức tranh đó."

"Tất nhiên là tôi sẽ tạo điều kiện để ngài có thể chuộc lại món đồ quan trọng đó, thưa ngài Constantine." Phu nhân Gaunt gật đầu đồng ý "Nhưng ngài đang nói tới bức tranh nào cơ?"

"Bức tranh đó được vẽ theo trường phái Ấn tượng pha chút Trừu tượng, tôi cũng không rõ lắm về mặt nội dung, vì nghe đâu mỗi người sẽ thấy nó theo một cách khác nhau. Chỉ riêng người nhà Constantine mới có thể nhận ra bức tranh đó bằng một cái liếc mắt, bởi chúng tôi có thể trông thấy chữ ký sáng lên ở góc tranh." Gellert bắt đầu nói bằng một giọng ngậm ngùi khiến Albus cũng phải nghi ngờ rằng hắn đang nói sự thật "Đó là quà sinh nhật mà bạn thân của ông nội tôi đích thân vẽ tặng ông ấy. Di nguyện của ông nội tôi chính là lấy lại được bức tranh này."

"Rất tiếc về chuyện ông ngài, ngài Constantine." Phu nhân Gaunt khẽ cúi đầu bày tỏ lòng thương tiếc, nhưng ánh mắt cô ta vẫn còn chút cảnh giác và sợ sệt "Nhưng tôi chưa từng nhìn thấy bức tranh nào như vậy. Tôi nghĩ rằng chồng tôi đã cất nó trong kho, và trong nhà chỉ mình anh ấy có chìa khóa mà thôi. Ngài có thể cân nhắc quay lại đây vào tối nay. Nếu không ngại thì hai ngài có thể tới đây ăn tối cùng chúng tôi cũng được."

"Cảm ơn ý tốt của cô, nhưng chúng tôi không có nhiều thời gian. Vậy thì khoảng tám giờ tối nay tôi tới được không?" Gellert ngẫm nghĩ một hồi rồi hỏi.

"Tất nhiên là được." Phu nhân Gaunt gật đầu "Vậy... nếu hai ngài không còn vấn đề gì nữa thì tôi xin phép lên phòng nghỉ ngơi."

Gellert và Albus cúi người chào phu nhân Gaunt rồi theo Lenie đi ra ngoài cửa. Họ không về nhà trọ ngay mà ghé vào quán rượu gần đó và nhâm nhi bia trong một góc khuất của quán. Sau khi cẩn thận dùng Bùa xua đuổi muggle và Bùa cách âm, Albus mới phấn khích dùng khuỷu tay huých Gellert vài cái và bắt đầu hỏi:

"Em đặt Bùa lần tìm lên người phu nhân Gaunt phải không?"

"Anh thấy à?" Gellert nhướn mày đầy bất ngờ.

"Không. nhưng anh cảm nhận được." Albus lắc đầu "Đừng lo, anh không nghĩ rằng phu nhân Gaunt hay con gia tinh bé nhỏ kia có thể nhận ra đâu."

"Em đã biến tấu nó một chút để có thể cảm nhận được trạng thái của cô ta..." Gellert dừng lại và nhíu mày như đang suy ngẫm một điều hệ trọng rồi kết luận "Em biết phòng ngủ ở đâu rồi. Ngay trên tầng hai, rẽ phải sau khi lên cầu thang. Đối chiếu thì chính là căn phòng ở phía chính diện ngôi nhà."

"Vậy là em vẫn quyết định sẽ lấy trộm chiếc nhẫn à?" Albus chống cằm mỉm cười.

"Ồ không, em hứa sẽ xin phép ngài Gaunt một cách đàng hoàng." Gellert nghiêm túc thề thốt "Còn ngài ấy có nghe được hay không thì em không biết."

"Vậy đêm nay chúng ta..."

"Không có chúng ta nào hết." Gellert vội cắt lời "Một mình em thôi."

"Em không thể đi một mình được, lỡ bị phát hiện thì em không xoay sở được đâu." Albus lo lắng.

"Em không ngại cho mỗi người một câu thần chú Stupefy rồi thêm một Bùa xóa trí nhớ nếu bị phát hiện đâu." Gellert ngửa cổ uống một ngụm bia thật to rồi nói tiếp "Anh có tin là nếu bây giờ lão Gregorovitch trúng phải Stupefy của em thì chắc chắn lão sẽ chẳng còn đủ tỉnh táo để nhớ rằng có người đã cuỗm mất cây đũa Cơm Nguội từ tay lão không?"

"Anh sẽ không vào nhà đâu mà chỉ đứng dưới cửa sổ kia thôi." Albus vẫn tha thiết thỏa hiệp.

"Anh không cần phải phí công canh ở cửa sổ, vì em sẽ ra bằng cửa chính." Gellert kiên định lắc đầu "Vả lại trên người anh còn đang có một lời nguyền. Anh sẽ đóng băng nếu đứng chờ dưới tuyết mất."

"Em không thể cấm anh làm điều anh muốn được." Albus bắt đầu tỏ ra gắt gỏng "Tối nay anh sẽ chờ em ở dưới cửa sổ."

Đúng tám giờ tối hôm đó, Gellert một mình đi tới nhà Gaunt rồi đem về một bức tranh được bọc trong giấy báo. Albus không nén nổi tò mò mà mở nó ra xem. Bức tranh được tạo thành bằng những đường nét chằng chịt và chẳng liên quan chút nào với nhau. Thật khó tin khi người ta bỏ 3000 galleon ra để mua một thứ như thế này.

"Đương nhiên là anh không nhìn được nội dung bức tranh là gì rồi cưng ơi, chỉ người nhà Constantine nhìn được mà thôi." Gellert cười khẩy "Với họ thì bức tranh đáng giá 30000 galleon chứ chẳng phải 3000 galleon đâu, nếu không phải vì thực sự khó khăn thì họ không đời nào chấp nhận giá ấy."

"Em nói như thể em là người nhà Constantine ấy. Em có thấy gì không?" Albus bĩu môi trả lại bức tranh cho Gellert rồi mong chờ hỏi hắn.

"Không, em cũng như anh thôi, chẳng thấy gì cả."

"Vậy sao em biết được đây là hàng thật? Lỡ Marvolo Gaunt lừa em thì sao?"

"Em đưa cho ông ta 5000 galleon, em tin rằng một bức tranh bị vứt trong xó chẳng là cái gì so với 5000 galleon." Gellert nhún vai "Vả lại, hồi còn nhỏ em cũng từng nhìn thấy nó một lần. Hình vẽ cũng từa tựa như thế này."

"Anh tưởng em bịa chuyện..."

"Người thật chuyện thật cả đấy, trừ việc em là người nhà Constantine." Gellert thở dài, ngắm nhìn bức tranh lần cuối trước khi gói nó lại "Hy vọng thầy Constantine sẽ thích món quà này."

Trời về đêm. Tuyết rơi ngày càng nặng hạt và ngoài đường gần như chẳng còn chút ánh sáng nào. Gellert đặt lên người Albus thật nhiều Bùa giữ ấm rồi mới yên tâm dùng Bùa ẩn và kéo cậu chuồn êm ra khỏi quán trọ. Khóa cổng không khó để mở, Albus chỉ cần vung đũa là mọi việc đã được giải quyết êm xuôi. Gellert yêu cầu cậu đứng chờ dưới hiên nhà để tránh tuyết rồi dùng một câu thần chú mở khóa để mở cửa rồi lách người vào trong.

Hắn nhẹ nhàng bước lên từng bậc cầu thang rồi rẽ phải khi vừa mới lên tầng hai. Chợt có ánh sáng xuất hiện ở ngay bên trái hắn. Đó là Lenie. Nó nhận ra rằng có một vị khách không mời ở đây, nhưng nó lại không đủ khả năng để trông thấy hắn. Con gia tinh quan sát xung quanh thật kỹ càng, nhưng vì thế nên nó chẳng nhận ra điều gì khác thường.

"Chắc hẳn lại là lũ chuột bẩn thỉu, ngày mai Lenie sẽ giết chết từng con một." Nó làu bàu đầy khó chịu rồi xoay người đi xuống bếp.

Gellert dừng lại một chút. Sau khi chắc chắn rằng con gia tinh đã đi xa, hắn mới chậm rãi đi tới cánh cửa gần đó và khẽ khàng vặn tay nắm cửa. Cánh cửa cũ kỹ kêu lên vài tiếng cót két gai người. Bóng người nằm trên giường khẽ trở mình khiến Gellert cứng người vì căng thẳng. Chờ cho tiếng hít thở đều đều của hai người nằm trên giường vang lên, hắn mới bước vào trong.

Cẩn thận tạo ra một ánh sáng lờ mờ bằng đũa phép, hắn tiến lại gần Marvolo Gaunt. Hai bàn tay của gã trống trơn, dù sao thì cũng chẳng ai lại đeo nhẫn đi ngủ. Gellert kiểm tra qua tủ ở đầu giường, trong đó không có gì ngoại trừ giấy tờ không quan trọng và vài quyển sách giải trí.

Hắn xoay người đi tới bàn trang điểm ở góc phòng. Trên mặt bàn là hộp đựng trang sức, trong đó quả nhiên có một chiếc nhẫn vàng đính đá đen. Gellert lấy từ túi của mình ra chiếc nhẫn giả và thay vào chỗ chiếc nhẫn thật. Bỗng hắn nhíu mày. Marvolo Gaunt đã đặt một Bùa lần tìm vào chiếc nhẫn thật, hóa ra gã cũng không hề bỏ bê nó như hắn tưởng. Nhưng thứ phép thuật làng nhàng của Marvolo không đủ để làm khó Gellert, có lẽ hắn chẳng bao giờ ngờ được rằng một phù thủy thuần huyết khác lại đi ăn trộm nhẫn của mình. Gellert xóa Bùa lần tìm trên chiếc nhẫn thật rồi đặt một bùa tương tự vào chiếc nhẫn giả. Xong việc, hắn cầm chiếc nhẫn thật tới bên giường và thấp giọng nói:

"Liệu ngài có thể tặng tôi chiếc nhẫn này không? Tôi sẽ tặng lại ngài một chiếc y hệt." Đáp lại hắn là sự im lặng của màn đêm "Nếu ngài không nói gì thì tôi sẽ coi rằng ngài đã đồng ý. Cảm ơn sự rộng lượng của ngài."

Cùng lúc ấy, Albus đã lạnh cóng cả người, nhưng cậu vẫn kiên nhẫn đứng chờ dưới hiên nhà. Cái lạnh làm mắt cậu díu lại, và trong khi cậu đang mơ màng thì Gellert bỗng xuất hiện ở ngay bên cạnh cậu. Albus giật mình và tỉnh ngủ ngay lập tức. Gellert chìa chiếc nhẫn ra cho cậu xem, hai người nhanh chóng lẩn vào màn đêm. 

Tuyết rơi xóa đi toàn bộ dấu vết của họ trên mặt đường, và ngoài họ ra thì chỉ có Merlin biết được điều gì đã xảy ra vào đêm nay.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net