CHAPTER 29: LA VALEUR

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Theo kế hoạch mà Albus đề ra trước khi đi ngủ thì bọn họ sẽ rời khỏi ngôi làng này vào sáng sớm ngày hôm sau. Nhưng tất nhiên khái niệm sáng sớm của cậu và Gellert hoàn toàn khác nhau, đồng thời cũng có chút sai lệch so với khái niệm sáng sớm của đa phần những người khác. Albus thức dậy vào khoảng tám giờ sáng, lúc này người dân bên ngoài đã bắt đầu ngày mới từ lâu, tiếng nói cười và tiếng bánh xe va vào đá sỏi trên mặt đường lách cách khiến cậu chẳng tài nào ngủ tiếp được. Gellert thì khác. Hắn vẫn cuộn tròn bên cạnh cậu và ngủ ngon lành, mặc kệ cậu lay thế nào cũng không tỉnh táo mở mắt ra được.

Trông thấy bộ dạng lười biếng của Gellert, Albus bỗng thấy lưng mình như dính chặt lấy ga giường. Thật khó để tỏ ra là một người nguyên tắc khi kẻ thân cận nhất với mình sống chẳng theo bất kì khuôn mẫu nào. Sau một hồi đấu tranh tư tưởng, Albus quyết định nằm nhìn trần nhà tới mười giờ, y hệt cách Gellert thường làm vào những ngày nghỉ, và rồi vì chán nên cậu thiếp đi lúc nào không hay. Khi tỉnh lại, cậu thấy Gellert đang rúc sâu vào chăn và nhìn mình bằng ánh mắt trìu mến, thậm chí còn lẫn chút ngọt ngào. Trông hắn thật đáng yêu làm sao, cậu nghĩ.

"Anh ngủ càng ngày càng nhiều đấy." Gellert mỉm cười, bàn tay thon dài trong chăn của hắn nhẹ nhàng vuốt ve cái bụng phẳng lì của cậu "Hay là anh có con thật rồi?"

Thôi được rồi, hắn chẳng đáng yêu chút nào.

"Anh dậy từ lâu rồi, chẳng qua vừa tranh thủ chợp mắt thêm một lát thôi." Albus giải thích.

"Chắc chắn rồi." Gellert nhún vai và gật gù đồng tình một cách nghiêm túc nhưng giọng điệu thì ngập tính mỉa mai "Em cũng dậy lúc ba giờ sáng, hay năm giờ sáng gì đấy. Và em chỉ ngủ thêm chút chút thôi."

Albus phải hít thở thật sâu để ngăn không cho bản thân tặng hắn một cú đấm. Gellert thì vẫn chưa có dấu hiệu gì là chuẩn bị rời khỏi chăn. Hắn tốn thêm nửa tiếng đồng hồ chỉ để nghĩ xem nên rời giường hay nằm nghỉ một lúc nữa, tất nhiên Albus sẽ không cho phép hắn chọn vế sau, vì thế cuối cùng hắn đành uể oải làm vệ sinh cá nhân rồi mặc quần áo tử tế vào.

Thời gian không còn sớm, bụng Albus thì đói meo, thế nên họ quyết định dùng bữa trưa tại quán trọ rồi mới rời đi. Vì họ là những vị khách cuối cùng trước Giáng sinh nên bà chủ nhà còn tặng riêng cho họ hai miếng bánh mứt dâu vừa ra lò để tráng miệng sau khi họ ăn xong bữa chính. Mùi mứt dâu thơm lừng lẫn với mùi kem sữa ngọt ngào làm Gellert khẽ nuốt nước miếng. Hắn vươn tay kéo một chiếc đĩa đựng bánh về phía mình, nhưng Albus vội ngăn hắn lại.

"Em có thích ăn đồ ngọt đâu, phải không?" Cậu nghiêng đầu, nhíu mày hỏi "Anh biết là em không muốn phụ lòng tốt của bà chủ nhà, nhưng cũng đừng vì người khác mà ép bản thân làm điều mình không thích chứ."

Gellert thở dài, nhẹ nhàng đẩy chiếc đĩa về phía Albus rồi chống cằm nhìn cậu hoàn thành nốt bữa ăn của mình.

"Đừng có nhìn anh như thế." Albus khinh khỉnh nói sau khi bỏ một miếng bánh vào miệng "Ánh mắt em khó chịu như thể anh cướp mất thứ gì đó của em vậy."

"Anh đang ăn 'bánh kem' của em đấy..." Gellert thấp giọng, oán trách nói.

Albus nhìn miếng bánh trước mặt mình rồi lại nhìn Gellert. Bộ não siêu việt của cậu bắt đầu suy nghĩ và liên tưởng tới một vài hình ảnh thú vị, vì thế cậu không thể nuốt nổi miếng bánh trước mặt mình nữa. Cậu vội vàng trả lại Gellert đĩa bánh mà mình đã ăn được một nửa.

"Em không thích ăn đồ ngọt, anh ăn đi." Một lần nữa, Gellert đẩy đĩa bánh tới trước mặt cậu rồi thản nhiên nói "Đừng ngại ngùng như vậy chứ. Em biết chắc là anh có thể ăn hết miếng bánh này chỉ trong một lần há miệng mà."

Albus hừ nhẹ một tiếng bất mãn. Cậu yêu cầu Gellert lên phòng sắp xếp đồ đạc của hai người và để yên cho cậu dùng nốt bữa sáng kiêm bữa trưa. Gellert vốn định ở lại trêu chọc cậu thêm vài câu, nhưng Albus có vẻ sắp nổi điên tới nơi, vì thế hắn đành ngoan ngoãn nghe theo lời cậu. Chưa đầy năm phút sau, Gellert xách theo hai chiếc vali cỡ nhỏ, bên nách trái kẹp thêm bức tranh mà mình vừa mua tối hôm qua, cẩn thận bước xuống từng bậc cầu thang gỗ cũ kĩ. Quả đúng như hắn nghĩ, Albus đã giải quyết miếng bánh ngọt trong một cái chớp mắt và trả tiền cho chủ trọ xong xuôi, thậm chí cậu còn dư ra ít thời gian để tán chuyện với bà chủ về cách làm bánh.

"Cảm ơn bà rất nhiều, nhất là vì hai miếng bánh ngon tuyệt cú mèo." Trông thấy Gellert tay xách nách mang đang khó chịu nhìn mình, Albus vội bước tới giúp hắn cầm một chiếc vali "Còn giờ thì tôi phải đi rồi. Giáng sinh vui vẻ, thưa bà."

"Giáng sinh vui vẻ." Bà chủ mỉm cười, thậm chí còn tiễn hai người ra tới tận cửa "Hai cậu đi đường cẩn thận nhé. Hẹn gặp lại."

Albus gật đầu đáp lại bà, trong khi Gellert chẳng buồn để lại một cái liếc mắt. Có vẻ hắn muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt vì Albus phải cố lắm mới theo được bước chân vội vàng của hắn. Mãi cho tới khi họ bước chân ra khỏi làng Hangleton, Gellert mới đi chậm lại, Hắn quay sang Albus, xẵng giọng nói:

"Bà ta có vẻ quý mến anh đấy."

"Ai mà chẳng quý mến anh cơ chứ?" Albus bật cười nhún vai, thoải mái thừa nhận sự thật hiển nhiên này "Em đang ghen tỵ với một bà cô đấy à?"

"Không, bà ta còn chẳng đáng để em phải ghen tỵ." Gellert khẳng định một cách chắc nịch "Em biết thừa là anh chỉ thích mấy cậu chàng trẻ trung và ưa nhìn, nhất là mấy cậu tóc vàng, và tốt nhất là người Đức nữa."

Albus im lặng, dù sao thì những lời mà Gellert vừa nói cũng đúng theo một khía cạnh nào đó.

"Lát nữa anh cần tới Hẻm Xéo mua đồ." Albus bỗng nhớ ra có vài điều mình chưa làm, vì thế cậu quay sang thông báo cho Gellert.

"Được thôi, nếu anh muốn thì em có thể tặng anh thêm vài món quà cho Giáng sinh năm nay." Gellert gật đầu đồng ý rồi vội bổ sung "Nhưng trước tiên em muốn về nhà cất đồ. Em không định mang theo bức tranh này tới nơi đó đâu."

Albus vốn định đi luôn, nhưng yêu cầu cấp thiết của Gellert khiến cậu không thể làm ngơ, dù sao thì việc mang theo bức tranh này ở một nơi đông đúc như Hẻm Xéo cũng chẳng dễ dàng gì, vì thế cậu nắm lấy tay Gellert và độn thổ về sân sau nhà mình. Không muốn để Albus chờ lâu, Gellert dùng tốc độ nhanh nhất để cất gọn đống đồ đạc. Trước khi đi, hắn không quên ghé qua phòng bếp để hỏi xem dì Bathilda có cần mua thêm thứ gì nữa không. Dì Bathilda lắc đầu. Dì vừa trộn hỗn hợp bột để làm bánh quy vừa nói rằng chỉ cần hắn trở về sớm và giúp dì trang trí nốt cây thông là được. Đây chẳng phải điều gì khó khăn, vì thế Gellert đồng ý ngay tắp lự.

Đã lâu Albus chưa tới Hẻm Xéo. Cậu tranh thủ tạt qua vài quán bán đồ ăn vặt ưa thích của mình rồi mới ghé qua tiệm làm đũa phép của Gervaise Ollivander. Khi họ tới nơi, Gervaise đang quét tước lại tiệm một lần nữa trước khi treo biển đóng cửa để chuẩn bị đón Giáng sinh. Chiếc chổi đóng bụi mà thường ngày bị bỏ mặc ở một góc khuất nay đang luồn lách trong các ngách nhỏ của tiệm dưới sự điều khiển của Gervaise trong khi anh ta thì sắp xếp lại những hộp đũa phép. Vừa nghe thấy tiếng chuông cửa báo hiệu có khách, Gervaise đã tỏ ra khó chịu vô cùng; hiếm ai cảm thấy vui vẻ khi khách hàng tới đúng lúc mình sắp đóng cửa. Nhưng sau khi thấy người vừa tới là Albus, anh ta vội mỉm cười chào đón cậu.

"Cậu đi xa mà chẳng báo cho tôi một tiếng gì cả. Nếu Aberforth không nói thì tôi vẫn cứ đinh ninh rằng cậu đang bù đầu bù cổ làm việc trong Bộ cơ đấy." Gervaise kéo hai chiếc ghế thấp ra rồi mời Albus và Gellert ngồi xuống. Sau đó, anh ta lật biển đóng cửa tiệm rồi vui vẻ nói "Giờ thì không ai có thể quấy rầy chúng ta được nữa. Chờ lát nhé, tôi sẽ pha cho hai cậu một chút trà."

"Không cần đâu." Albus lắc đầu, ngăn Gervaise lại "Tôi chỉ tới đây để thăm hỏi tình hình sức khỏe của vợ con anh thôi. Lúc tôi đi, cô ấy cũng sắp sinh rồi mà phải không?"

"Cảm ơn sự quan tâm của cậu. Mọi thứ đều trên cả tuyệt vời, lúc nào tôi cũng có cảm giác như mình là người đàn ông hạnh phúc nhất thế gian này vậy." Gervaise càng nói càng kích động "Để tôi lên nhà và bế thằng nhóc xuống cho cậu xem mặt nhé!"

Chưa để Albus nói thêm điều gì, Gervaise đã xoay người chạy nhanh lên trên tầng, và khi trở lại, trên tay anh ta là một đứa trẻ đang được quấn trong khăn. Thằng nhóc còn bé xíu, trên đầu chỉ lơ thơ vài sợi tóc. Nó đang thiu thiu ngủ, thậm chí Gellert còn nghe thấy tiếng ngáy nho nhỏ của nó. Trông nó thật ngốc nghếch làm sao, Gellert nghĩ thầm.

"Đáng yêu quá. Tôi bế thằng bé một lát được chứ?" Albus nhẹ giọng hỏi để không làm đứa trẻ thức giấc rồi nhìn Gervaise bằng ánh mắt mong chờ.

Đối với Albus, Gervaise luôn có sự tín nhiệm tuyệt đối, thế nhưng anh ta vẫn không quên hướng dẫn Albus cách đặt tay sao cho con mình được thoải mái nhất. Albus cẩn thận ôm đứa bé vào lòng, khẽ đung đưa người và vỗ nhẹ nó vài cái. Thấy Albus không có khó khăn gì, Gervaise mới nhẹ nhàng thở hắt ra và đứng sang một bên.

"Tên thằng bé là gì thế?" Gellert tò mò hỏi.

"Garrick. Garrick Ollivander." Gervaise đáp lại một cách tự hào "Giáng sinh này thằng nhóc sẽ tròn ba tháng tuổi."

"Nó sẽ trở thành một tay làm đũa cừ khôi và nổi tiếng bậc nhất Thế giới Phép thuật."

"Cảm ơn vì lời khen của cậu." Gervaise đã sung sướng tới mức phổng cả mũi, xong anh ta không hề coi đó là sự thật.

"Tôi là một nhà tiên tri." Gellert nhún vai.

Gervaise vẫn nghĩ rằng đây là một trò đùa, anh ta quay sang nhìn Albus để chắc chắn rằng những điều Gellert vừa nói là sự thật. Albus không thể phủ nhận bất kỳ ý nào trong lời nói của Gellert, vì thế cậu gật đầu. Nếu không phải vì Garrick đang ngủ, chắc chắn Gervaise đã hét ầm lên vì vui sướng. Phải biết rằng tuy gia đình Ollivander từ trước tới nay luôn nổi tiếng về chất lượng của từng cây đũa làm ra, vậy nhưng nếu so sánh với Gregorovitch hay những cái tên mới nổi ở tận châu Mỹ thì họ vẫn chưa được coi là thực sự nổi trội. Gánh nặng và sức ép mà Gervaise đang phải đối mặt không hề nhỏ, nhưng lời nói của Gellert khiến Gervaise tin rằng những khó khăn hiện tại là hoàn toàn xứng đáng.

Bế Garrick thêm một chút nữa, Albus mới lưu luyến đặt lại thằng bé vào lòng bố nói. Cậu duỗi lưng vì mỏi rồi đứng dậy và xin phép ra về. Gervaise còn cả tá việc nữa cần phải làm, vì vậy anh ta cũng không giữ hai người lại thêm nữa. Anh ta bế Garrick ra tận cửa tiệm để tiễn Albus và Gellert. Trước khi tạm biệt, ánh mắt Albus vẫn cứ dính chặt lấy khuôn mặt nhỏ nhắn của Garrick.

"Thôi nào, đừng nhìn con tôi như vậy nữa." Gervaise nghiêng người để giấu Garrick khỏi ánh mắt của Albus "Cậu cũng sẽ sớm có một đứa thôi, năm nay cậu cũng mười chín tuổi rồi phải không?"

"Mới mười tám." Albus sửa lại "Tôi không định kết hôn sớm đâu. Nhìn con trai anh có vẻ đáng yêu đấy."

"Tránh xa con trai tôi ra." Gervaise nhăn mặt đầy ghét bỏ rồi nhẹ nhàng đóng cửa lại như một cách để đuổi khách.

Albus bật cười vẫy tay chào anh ta rồi kéo Gellert tiếp tục dạo phố cùng mình. Cậu rẽ vào tiệm bán phụ kiện để mua một cặp đai giữ tất mới, tiện thể nhìn ngó qua mấy đôi tất bày trên kệ. Ở hàng thứ ba từ trên xuống là một loạt những đôi tất lông cừu ấm áp có phần lòe loẹt.

"Anh muốn đôi này, và cả đôi này nữa." Cậu vừa nói vừa lấy hai đôi loại đó xuống.

"Nhưng chúng giống y hệt nhau..." Gellert nheo mắt, một cảm giác không lành len lỏi trong lòng khiến hắn cảm thấy hơi bất an.

"Một đôi là cho em." Albus mỉm cười giải thích.

"Không đời nào em lại đi cái thứ này vào chân mình đâu." Gellert giằng lấy một đôi trên tay Albus rồi đặt lại nó lên kệ "Anh còn muốn gì nữa không? Thứ gì cũng được, trừ mấy đôi tất ngu ngốc này."

"Hay em thích màu khác?" Albus vẫn không từ bỏ ý định của mình, cậu với lấy một đôi tất màu đen điểm thêm vài quả cherry nhỏ màu đỏ "Đôi này thì sao?"

"Em không thích cherry."

"Thế còn đôi này?" Albus tiếp tục lấy xuống một đôi màu xanh dương thêu hình chim hải âu "Đáng yêu quá."

"Em không thích lũ hải âu."

"Em thật là khó chiều." Albus khịt mũi rồi cầm cả ba đôi ra quầy tính tiền "Đôi đen thì đi trong đêm Giáng sinh, còn đôi xanh thì đi vào sáng ngày 25 nhé." Cậu vừa đưa tiền cho chủ cửa hàng vừa dặn Gellert.

Gellert không phản đối, chính xác hơn thì hắn không có cơ hội phản đối. Hắn bực dọc cầm lấy túi đồ của Albus rồi cùng cậu đi dạo thêm một vòng trước khi về nhà. Gellert còn phải giúp dì Bathilda trang trí cây thông nên hắn không thể bám theo Albus đến tối được. Sau khi đưa cho Albus đai giữ tất và mấy đôi tất ngốc nghếch của cậu, Gellert không quên tặng cậu một nụ hôn nhẹ rồi mới rời đi. Nhưng đi được ba bước, hắn bỗng khựng lại, và như nhớ ra điều gì đó quan trọng, hắn vội xoay người nói với Albus.

"Thực ra nếu anh thích thì chúng ta có thể nhận con nuôi."

Albus ngây người tự hỏi tại sao đột nhiên hắn lại nhắc tới vấn đề này, thậm chí đây còn là điều cậu chưa từng nghiêm túc nghĩ tới. Và rồi cậu nhớ về những điều mà Gervaise Ollivander vừa nói với mình cách đây không lâu. Albus không ngờ rằng Gellert sẽ bận tâm về việc này.

"Nhưng em đâu có thích trẻ con." Cậu bật cười "Đến cả thằng nhóc Phillip mà em còn chẳng đủ kiên nhẫn nghe nó nói được một câu hoàn chỉnh mà không không tỏ ra khó chịu."

"Em có thể chịu được, miễn là anh vui vẻ."

"Thực sự thì anh chưa bao giờ nghiêm túc suy nghĩ về vấn đề này cả. Anh cảm thấy rất thỏa mãn với quan hệ hiện tại của chúng ta và anh cũng chưa có ý định biến nó trở nên phức tạp hơn." Trông thấy biểu cảm nghi ngờ của Gellert, cậu chẹp miệng "Thôi được rồi, em không cần nghĩ nhiều về việc này vội đâu, em còn chưa tốt nghiệp cơ đấy. Thêm vài năm nữa rồi mình bàn tiếp được không?"

Đến lúc này Gellert mới yên tâm về nhà. Đồ trang trí cho cây thông đã được dì Bathilda để sẵn ở dưới gốc cây. Theo chỉ đạo của dì, Gellert sử dụng vài bùa chú cơ bản để treo chúng lên trên những tán cây, dù kết quả cuối cùng không được đẹp cho lắm, song dì Bathilda vẫn tặng hắn một nụ cười khích lệ và vài câu động viên.

Lễ Giáng sinh năm nay có thể nói là trôi qua trong yên bình, chỉ trừ việc Aberforth và Gellert đôi khi vẫn xảy ra những tranh chấp không đáng kể, thiệt hại lớn nhất trong quãng thời gian này là con gà được phu nhân Kendra nướng cho bữa tối ngày 24 đã bay khỏi cửa sổ phòng bếp mà không rõ lí do hay phương thức thực hiện. Trong những lúc rảnh rỗi, Albus và Gellert tập trung vào việc nghiên cứu cách sao chép lại hệ thống phòng ngự của Durmstrang.

Năm nay Gellert nhận được một đôi giày da mới từ dì Bathilda và một chiếc áo len từ phu nhân Kendra. Ngoài ra, Albus còn tặng cho hắn một cái váy ngủ giống y hệt của cậu, theo như cậu cố giải thích thì mặc như vậy khi đi ngủ sẽ thoải mái hơn là mặc một bộ pijama nhiều. Tất nhiên Gellert không đồng ý với cách giải thích này, và khỏi phải nói, chiếc váy bị hắn vứt vào góc tủ.

Món quà mà Gellert tặng Albus là một quyển truyện ngụ ngôn bằng tiếng Đức. Đây là một sự mỉa mai trắng trợn về khả năng tiếng Đức của Albus, nhưng cậu biết rằng mình không được phép tức giận, vì việc ấy chỉ khiến Gellert thêm phần đắc ý. Điều duy nhất cậu có thể làm là học hành tử tế và đọc hết quyển truyện này để Gellert hết đường châm chọc mình.

Kỳ nghỉ Giáng sinh kết thúc sau hai tuần. Giây phút đứng trước cổng trường Durmstrang, Albus vẫn còn lưu luyến chút hương vị gia đình bám trên chiếc khăn len mà phu nhân Kendra đan cho cậu. Gellert biết điều gì có thể giúp cậu cảm thấy khá hơn. Hắn đưa cho cậu một chiếc bánh quy chocolate trong hộp bánh mà dì Bathilda nướng cho thằng nhóc Phillip. Bớt đi một cái chắc không vấn đề gì, hắn nghĩ. Và quả là Albus vui vẻ hơn một chút.

Phillip và Alioth Carrow vẫn chưa đến trường. Gellert sắp xếp đồ đạc ngăn nắp rồi lấy một chiếc bánh quy bỏ vào miệng mình. Dì Bathilda không giỏi nấu nướng, dì không phải mẫu phụ nữ của gia đình, vậy nhưng lô bánh quy này quả là hoàn hảo. Gellert kiềm lòng không được ăn thêm một chiếc bánh nữa rồi mới đóng nắp hộp lại. Xong xuôi, hắn ôm theo bức tranh của nhà Constantine và đi tới phòng Hiệu trưởng. Thầy Constantine cũng vừa mới tới trường. Khi Gellert bước vào, trông thầy như đang bận rộn tìm kiếm một thứ gì đó.

"Ngồi đi Grindelwald. Chờ thầy một lát nhé, thầy sẽ pha trà cho trò."

"Không cần đâu, thưa thầy. Em tới đây để tặng thầy một bất ngờ mà thôi." Gellert tự nhiên ngồi xuống ghế sofa và vắt chân tò mò nhìn Constantine "Thầy đang tìm gì sao?"

"Không có gì..." Constantine lắc đầu, ông ngồi xuống đối diện Gellert rồi vội vàng hỏi "Trò có gì nào? Là viên đá sao?"

"Viên đá thì chưa có, nhưng em vô tình tìm thấy thứ này thú vị hơn nhiều." Gellert lắc đầu rồi bỏ lớp giấy bọc bên ngoài bức tranh ra.

Constantine nhìn liếc qua nó. Ánh mắt ông dừng lại ở chữ ký ở góc tranh. Run lên vì ngạc nhiên, ông nhíu mày hỏi:

"Trò tìm thấy nó ở đâu?"

"Món quà mà em dành cho thầy là cơ hội chiêm ngưỡng bức tranh quý giá này một lần trước khi nó được treo trong phòng em, suy cho cùng thì giờ nó đang thuộc sở hữu của em rồi." Gellert mỉm cười "Tất nhiên thầy có thể cân nhắc mua lại nó. Chỉ 7000 galleon mà thôi, đó là giá người quen."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net