CHAPTER 3: PROELIO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đêm hôm đó trôi qua nhanh hơn Gellert có thể tưởng tượng được. Toàn bộ buổi sáng hôm sau được dùng để học môn Độc dược và giới thiệu về Hogwarts nên đối với một người không thích và cũng không có năng khiếu làm việc với những lọ dung dịch đủ màu như Gellert, hắn hoàn toàn không có chút hứng thú nào. Trong đầu hắn hiện giờ chỉ nghĩ tới một buổi tối đầy riêng tư của hắn và Albus.

"Anh đang nghĩ về cái gì mà mất tập trung thế? Anh đổ nhầm nguyên liệu rồi kìa!" Giọng Minette rít lên bên tai làm Gellert giật mình.

"Nhưng nó có màu xanh?"

"Chúng ta pha dược đâu dựa vào màu, Gellert! Anh đã học Độc dược 5 năm rồi, sắp tới còn có kì thi OWLs, như thế này thì anh sẽ không tốt nghiệp nổi đâu!"

Chắc gì đã được ở lại trường cho đến lúc tốt nghiệp, Gellert thầm nghĩ vậy. Với tình hình liên tục mất tập trung khi nghĩ đến người kia là hắn biết biểu hiện lần này sẽ chẳng đâu vào đâu.

"Tối nay anh đã tìm được bạn nhảy chưa?" Minette liếc nhìn về phía Giáo sư Độc dược, thấp giọng hỏi nhỏ "Rất nhiều cô nàng Slytherin muốn có cơ hội nắm tay anh nhảy một điệu đó. Anh có ưng ai không thì nói cho em, em sẽ tận lực giúp đỡ!"

"Anh không có hứng thú! Tối nay anh định tới thư viện!" Gellert nhíu mày "Em nên lo cho buổi gặp mặt của em thì hơn!"

"Từ bao giờ mà anh từ bỏ một bữa tiệc vì mấy quyển sách thế?" Minette ngạc nhiên "Hay là anh hẹn hò bí mật với con nhỏ nào trong thư viện?"

"Anh không có hứng thú, Minette!" Gellert nhấn mạnh "Mà anh chàng Nicholas có vẻ thích em đó. Nghe nói sáng nay anh ta ngỏ lời mời em làm bạn nhảy..."

"Chỉ là cách duy trì quan hệ thân thiết giữa các gia đình thuần huyết thôi, đó là nghĩa vụ của anh ta, Gellert. Anh không hiểu được sự phức tạp này đâu. Vả lại tối nay em cũng phải tới gặp mặt vị hôn phu của mình..." Cô nàng gượng cười "Nếu mọi chuyện thuận lợi thì ba năm sau anh nhận được thiệp mời của em!"

Gellert thở dài. Hắn biết rằng hôn nhân trong các gia đình thuần huyết là chuyện quan trọng hơn tất thảy những chuyện khác. Dù Minette không muốn thì cô cũng buộc phải thực hiện. Nếu cha mẹ hắn chưa qua đời thì chắc hẳn hiện tại hắn cũng sẽ đau đầu vì một cuộc hôn nhân sắp đặt nào đó. Trong đầu lại nghĩ tới người kia, xem ra số lượng gia tộc thuần huyết lại giảm đi rồi.

Rất nhanh buổi tối đã đến. Gellert ngắm nghía bản thân mình trước gương, chỉnh lại mép áo, vuốt lại mái tóc trước cuộc hẹn quan trọng. Bỗng nhận ra bản thân đang hồi hộp tới mức ngu ngốc, hắn tự trấn an rồi ngồi xuống giường tiếp tục đọc sách. Tiếng gõ cửa vang lên. Hắn vội chạy đến mở cửa. Trước mắt là Minette trong bộ váy trắng.

"Sao em còn ở đây giờ này?" Thu lại tâm trạng hụt hẫng và buồn bực, hắn cố gắng đặt câu hỏi một cách nhỏ nhẹ.

"Giờ em mới đi! Đẹp không?" Cô nàng xoay một vòng.

"Đẹp lắm! Đi mau lên kẻo người ta chờ!"

"Hôm nay anh lạ lắm Gellert! Anh đang chờ đợi điều gì à? Còn gấp gáp tới mức đuổi em đi?" Minette cúi đầu nhìn đồng hồ ở cổ tay "Thôi lát nữa phải kể cho em đấy! Bây giờ em phải đi rồi!" Cô nàng chạy tới ôm thật chặt Gellert "Hồi hộp quá! Chúc em may mắn đi Gellert! Em không muốn trở thành nỗi xấu hổ của Rosier đâu!"

Vừa lúc đó Albus đẩy cửa bước vào sảnh sinh hoạt chung cho khách. Mắt thấy hai con người đang ôm nhau không còn kẽ hở, cậu đè nén tâm trạng đang có xu hướng đi xuống, quyết định đóng cửa lại.

"Khoan đã Albus!" Gellert vội ngăn cậu lại.

"Xin lỗi vì đã quấy rầy, hai người cứ tự nhiên đi!" Albus mỉm cười như chưa có gì xảy ra "Tiểu thư Rosier phải không? Hôm nay cô thật xinh đẹp, đứng cạnh cậu Grindelwald..."

"Chúng ta tới Thư viện thôi nào!" Gellert vội chen vào, đoạn quay sang Rosier dặn dò "Cẩn thận nhé! Chúc may mắn!"

Trên cả đoạn đường tới Thư viện, cả hai không nói với nhau lời nào. Cuối cùng, Gellert đành phải mở lời.

"Vừa rồi là Minette Rosier..."

"Đương nhiên tôi biết đó là ai!" Albus cao giọng ngắt lời "Cậu có thể đi dự tiệc nếu muốn!"

Gellert lại im lặng. Một lát sau, dường như nhận ra vừa rồi mình quá lớn tiếng, Albus dịu giọng bắt chuyện.

"Xin lỗi ban nãy tôi gặp chút chuyện không vui nên lỡ to tiếng với cậu. Cậu mang theo sách gì thế?"

"Nghiên cứu chữ rune cổ của Vulchanova..." Gellert ghé vào tai Albus thì thầm "Bản gốc viết tay!"

Bỏ qua hơi thở phả vào tai khiến mình nhột nhột, Albus vội quay sang nhìn vào quyển sách trên tay Gellert.

"Cậu không nói đùa chứ? Sao nó không có vẻ gì là đã tồn tại 5 thế kỉ?"

"Durmstrang chứ có phải muggle đâu mà không bảo quản được chứ!" Gellert mở quyển sách ra, bên trong là những kí tự rune mà phần lớn đã nhòe hoặc trở nên lờ mờ "Quyển sách được thay bìa để bảo vệ nội dung bên trong tốt hơn thôi. Tôi đang giúp Hiệu trưởng Durmstrang nghiên cứu để khôi phục toàn bộ đống kí tự này!"

"Ừ thảm nào! Chứ một học sinh suýt bị đuổi học như cậu làm sao lấy được quyển sách quý như vậy chứ!" Albus gật gù "Khôi phục đến đâu rồi? Cậu không cần từ điển à?"

"Nếu cần dùng từ điển để tra thì Hiệu trưởng đã tự mình làm rồi!" Gellert lắc đầu "Hiện tại thì đã khôi phục xong nửa quyển, phần sau thì tôi cũng hiểu đại khái, nếu chăm chỉ thì chắc trong năm sau sẽ hoàn thành, và tất nhiên là nếu tôi không bị đuổi học nữa!"

"Sao cậu lại bị đuổi học thế? Cậu thân thiện như vậy, còn đọc được đống kí tự rune lằng nhằng này, Hiệu trưởng hẳn cũng phải quý cậu lắm mới đưa quyển sách này cho cậu chứ!"

"Thì do tôi vừa đẹp trai vừa tài giỏi, phụ huynh sợ con mình ở với tôi rồi xao nhãng việc học nên gửi thư cho Hiệu trưởng yêu cầu đuổi tôi đi..."

"Nói như cậu thì Hogwarts cũng đuổi học tôi lâu rồi!" Albus đưa tay lên vén tóc "Cậu thử dịch một đoạn xem..."

"Để xem nào..." Gellert lật qua vài trang sách để tìm trích đoạn mình thích "Trong này ngoại trừ giới thiệu về bảng chữ cái và cách sử dụng, còn có vài câu thần chú cực kì cổ xưa của các phù thủy Trung cổ. Nghe hơi ngốc nghếch và khác thần chú chúng ta sử dụng ngày nay, tôi cũng chưa từng thử xem có thành công không, nhưng đọc qua thấy rất thú vị. A đây rồi! Thần chú giảm cân. Nguyên liệu duy nhất là 1 cục đá và lưu ý phải thực hiện thần chú vào một đêm trăng khuyết. Đặt cục đá dưới ánh trăng và nói: 'Hỡi quỷ thần, hãy cho ta sức mạnh và một trái tim đầy nghị lực. Ta sẽ dâng một vài pound cho người như cách để trả công!' rồi đeo cục đá trên người."

"Ai đeo một cục đá trên người vận động cả ngày mà không giảm cân chứ!" Albus liếc nhìn quyển sách đầy khinh bỉ "Đúng là rất khác so với bây giờ..."

"Họ dùng sức mạnh của niềm tin, tín ngưỡng và mượn khả năng của thiên nhiên. Phép thuật duy nhất họ sử dụng là nguyên tố."

"Vậy là nếu nghiên cứu thành công, chúng ta có thể điều khiển thiên nhiên?"

"Theo lí thuyết là vậy. Thực tế là rất ít người có khả năng điều khiển nguyên tố, nó là thiên phú, nhưng ít người nhận ra, hoặc là sử dụng nó trong vô thức nên nghĩ rằng nó không hề đặc biệt..."

"Cậu có khả năng đó không?"

"Bí mật." Gellert nở một nụ cười thần bí, đưa tay giúp Albus mở cửa Thư viện "Vào trong đi nào!"

Hôm nay Thư viện không có ai do các học sinh đã đi dự dạ hội hết. Albus chọn cho cả hai chỗ ngồi cạnh cửa sổ, hướng nhìn thẳng xuống cây liễu gai. Gellert đưa mắt nhìn quanh, đây đúng là thiên đường của lũ mọt sách, theo cả nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. Albus lưu loát tới kệ sách gần đó lấy ra một chồng sách cao bằng nửa người, bắt đầu lấy giấy bút ra ghi chép.

"Rồng? Anh đang nghiên cứu gì về rồng à?"

"Đúng thế. Tôi đang tìm hiểu về công dụng của máu rồng. Nếu thành công thì sau khi ra trường tôi sẽ không phải lo chạy đôn chạy đáo kiếm việc làm nữa!" Albus rời mắt khỏi trang giấy, nhìn Gellert bằng ánh mắt hiền hòa "Cậu có kế hoạch gì cho tương lai chưa?"

"Không biết nữa. Anh biết đó, khi cái gì cũng tốt, cũng giỏi thì người ta lại không biết nên chọn cái gì..."

Albus bật cười.

"Bình thường cậu đều tự luyến như vậy sao?" Cậu lấy từ trong túi áo ra một lọ nhỏ "Đây là một lọ máu rồng, tôi định ngày mai sẽ đi thử nghiệm tính xác thực của những lý thuyết này luôn!"

"Không hứng thú! Bao giờ máu rồng đem lại sự bất tử thì tôi sẽ cân nhắc cầm cái lọ bé xinh đó lên..." Rồi như nhớ ra điều gì đó, Gellert hạ thấp giọng "Anh có tin vào sự bất tử không?" Nhận thấy ánh mắt nghi ngờ của Albus, hắn tiếp lời "Anh có biết câu chuyện một gã đàn ông tách linh hồn mình ra rồi đặt nó vào một con vịt, con con chim và một viên đá. Chỉ khi anh giết được con vịt và con chim, đập nát được viên đá, anh mới có thể giết được người đàn ông kia."

"Đó chỉ là chuyện cổ tích." Albus lắc đầu "Tôi từng không tin vào nó. Nhưng giờ thì có. Sự bất tử là có thật, và nó cũng khá là rắc rối đấy. Cậu định bất tử theo cách đó hả?"

"Tất nhiên là không. Sự bất tử có tác dụng gì khi phải thấy người mình yêu thương chết đi trong khi mình tiếp tục tồn tại chứ..."

Albus cảm thấy người mình nóng lên trước cái nhìn ngập tràn sự ấm áp của Gellert, nhưng cậu cho là mình nhìn nhầm. Cậu vội cúi xuống tiếp tục ghi chép, che đi đôi má ửng đỏ của mình. Gellert nhận ra điều đó, cười khẽ một tiếng, hắn cũng tập trung vào phần nghiên cứu trước mặt. Sự yên lặng giữ hai người càng khiến tiếng nhạc truyền từ đại sảnh xuyên qua dãy hành lang dài rồi len lỏi trong thư viện trở nên rõ ràng hơn. Sau một hồi đắn đo, Gellert quyết định chìa tay mình ra trước mặt Albus.

"Gì thế?"

"Tôi muốn mời anh nhảy một điệu... Không biết liệu tôi có được vinh hạnh đó không?"

"Được thôi!" Albus mỉm cười nắm lấy bàn tay đang chìa ra "Nhưng tôi nhảy chân nam!"

Gellert nhẹ nhàng kéo Albus sát lại gần bản thân, tay hắn đặt lên vai Albus như ngầm đồng ý với yêu cầu của cậu. Albus không ngờ hắn lại dễ dàng đồng ý tới vậy, nhận thấy sự bối rối của cậu, Gellert nắm lấy tay cậu rồi đặt lên eo mình.

"Chưa từng nhảy với cô gái nào sao? Đến cả việc để tay ở đâu cũng không rõ. Hay là để tôi nhảy chân nam vậy?"

"Ai nói với cậu là tôi không biết!" Albus ngẩng đầu lên nhìn thẳng vào mắt Gellert, trong mắt không giấu nổi sự tức giận vô cùng trẻ con "Đang tự hỏi dân Bắc Âu các cậu làm sao để cao như vậy thôi... Cậu không đi giày độn đó chứ?"

"Tôi không làm mấy trò ăn bớt chiều cao đáng xấu hổ đó đâu! Giờ thì... chúng ta nhảy chứ?"

Theo tiếng nhạc, Gellert cảm giác bản thân như trở về mùa hè năm 1899. Hắn vẫn còn nhớ như in âm thanh của chiếc đĩa nhạc yêu thích mà bản thân mang theo khi tới Thung lũng Godric. Hắn nhớ cả mùi cam bergamot bám trên tấm ga trải giường. Nhớ cả tiếng người kia cố gắng phát âm một vài từ tiếng Đức mà hắn dạy. Bàn tay người ấy đặt nơi eo bỗng như mang theo lửa, làm đáy lòng hắn râm ran. Tay hắn rời khỏi bả vai Albus, khẽ nâng cằm cậu lên. Ngay khi hắn chuẩn bị cúi đầu xuống, một tiếng hắng giọng vang lên khiến Albus vội buông hắn ra.

"Aberforth! Horace! Anh tưởng hai đứa đi dự dạ hội?"

"Bọn em ghé qua đây để đưa cho anh thêm tài liệu thôi, Horace tìm được ở Thư phòng của nhà cậu ấy. Không ngờ may mắn lại tới đúng lúc này!" Aberforth tiến lên kéo Albus về phía mình "Hắn ta và lũ Slytherin đều cùng một giuộc, anh cẩn thận bị lừa đó! Ban nãy hắn còn định lợi dụng anh!"

Horace ho một tiếng.

"À quên, xin lỗi cậu, Horace, phải là lũ Slytherin trừ cậu ra mới đúng!"

"Bình tĩnh nào Aber! Cậu ấy là người tốt!" Albus bối rối nhìn sang Gellert rồi vội giải thích với em trai.

"Có người tốt nào lại định cưỡng hôn một người bản thân vừa mới gặp chưa đầy 48 tiếng đồng hồ chứ! Sao anh cứ hiền lành quá mức như vậy? Đây là một hành động mang tính xâm phạm đó!" Aberforth quay sang Gellert "Còn cậu..."

"Gellert Grindelwald, hân hạnh được gặp!"

"Cậu tên gì mặc xác cậu chứ! Tránh xa anh trai tôi ra nghe chưa?"

Gellert đã quá quen với việc Aberforth như gà mẹ bảo vệ gà con, nhưng có một điều đáng mừng khiến hắn không có tâm trạng cãi nhau với Aberforth, đó chính là Albus không hề phản đối những việc hắn làm với cậu. Thầm gật đầu trong lòng tự nhủ thu hoạch hôm nay vậy là đủ, Gellert với tay lấy quyển sách và đống giấy tờ trên bàn của mình rồi chào tạm biệt ba người còn lại. Đi qua dãy hành lang dài u ám để trở về tháp nghỉ ngơi cho khách, cậu giật mình khi thấy một bóng người ngồi bó gối ở trước cửa phòng mình.

"Minette? Em về sớm vậy?" Nhận ra đôi mắt ngập nước của Minette, hắn vội lái sang chuyện khác "Em muốn ra ngoài đi dạo chút chứ?"

Minette gật đầu. Nếu thêm một lát nữa mọi người ở dạ tiệc trở về mà thấy cô như thế này thì cũng không ổn cho lắm. Cô nắm lấy tay hắn để đứng dậy. Hai người đi dọc theo dãy hành lang tối tăm rồi dừng lại ở nơi có ánh sáng mặt trăng. Hôm nay là ngày trăng tròn.

"Em hủy hôn rồi..." Sau một khoảng thời gian dài im lặng, Minette nói, vừa dứt lời, cô nàng lại gục mặt xuống dấm dứt khóc.

"Có chuyện gì sao?"

"Lestrange... Hắn ta... là tên khốn!" Minette đè lại tiếng nấc, cố gắng nói thật lưu loát "Hắn ta đang có quan hệ yêu đương với một người phụ nữ khác..." Ngừng một lát, cô nói "Cô ta đã có chồng, có cả con! Gia đình hắn ta không đồng ý, vì ngoài việc hơn hắn gần 10 tuổi, gia đình chồng cô ta cũng là một gia đình thuần huyết có tiếng. Anh biết tối nay hắn ta làm gì để bắt em hủy hôn không? Hắn sử dụng Imperius với người đàn bà kia, buộc em phải xem bọn họ quấn quýt với nhau, thậm chí còn nói rằng nếu vẫn muốn làm vợ hắn, em phải quen dần với cảnh này!" Minette nắm chặt bàn tay "Em sẽ không bao giờ bỏ qua hay tha thứ cho việc này đâu!"

Gellert biết đây là sự sỉ nhục đối với một người như Minette, và cũng là một cái tát đau đớn cho những ảo mộng của thiếu nữ 15 tuổi về vị hôn phu tương lai.

"Hắn là thằng khốn, nhưng ít nhất thì em nhận ra điều đó ngay từ buổi hẹn đầu tiên, chứ không phải lúc đã kết hôn với hắn!" Nhận thấy trời đêm đã dần trở nên lạnh lẽo, Gellert cởi áo khoác ngoài của mình rồi choàng lên vai Minette "Thà em kết thân với cậu Malfoy, anh sẽ còn yên tâm hơn!"

"Anh nghĩ rằng tới giờ này mà cậu Malfoy đó chưa có hôn sự nào sao? Trong tất cả các phù thủy thuần huyết tầm tuổi này chỉ có anh là không phải lo lắng về vị hôn thê của mình thôi!"

"Anh không biết, nhưng cậu Malfoy có vẻ thích em, cứ nghe lời anh, để ý tới biểu hiện của cậu ta một chút..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net