CHAPTER 30: POÈME D'AMOUR (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Alasia Carrow hiện đang giữ một chân thư ký ở Sở Hợp tác Pháp thuật Quốc tế nước Anh. Nhờ vào ngoại hình và chiếc lưỡi dẻo quẹo của mình, cô nàng đã thành công xin nghỉ Giáng sinh thêm một tuần nữa. Vậy nhưng ngài Carrow - cha cô - thì chẳng thể chịu đựng được việc đứa con gái hỗn hào với cả tỷ lời đồn đáng xấu hổ le ve cả ngày trong nhà. Ông ta tìm mọi cách để đẩy cô ra khỏi nhà, trong đó mục tiêu lớn nhất là ép cô lấy chồng trước năm hai mươi tuổi. Thường thường, nếu cô rảnh rỗi, ông ta sẽ kiếm cớ sai khiến cô việc nọ việc kia để khỏi phải thấy mặt và lần này, nhiệm vụ của cô là phải đưa thằng em trai Alioth cùng nhóc bạn thân Phillip của nó tới trường.

Alasia Carrow không muốn tới Durmstrang chút nào, chẳng ai muốn ra khỏi nhà vào một ngày lạnh buốt như thế này. Cô bắt đầu tự hỏi tại sao mình lại có thể chịu được cái lạnh này suốt tám năm học ở đây. Ước gì mình học Beauxbaton, cô nghĩ, bộ đồng phục mùa đông của tụi con gái trường đó thật đẹp và ấm áp làm sao. Nhưng dù có hối hận thế nào thì cô biết rằng mình không thể thay đổi quá khứ, và cô tin rằng Merlin sẽ không đưa cô tới Durmstrang mà không có mục đích. Chắc hẳn Ngài muốn cô gặp được Grindelwald, cô cho là vậy. Hắn ta là một gã phù thủy điên rồ với những suy nghĩ táo tợn có thể làm rúng động cả giới phù thủy, hoặc làm chính bản thân hắn ngồi tù mọt gông. Mà cô, không biết từ lúc nào đã bắt đầu có mong muốn cùng hắn tạo nên một cuộc cách mạng để theo đuổi những lợi ích lớn lao hơn, để thay đổi cuộc đời cô bây giờ.

Alasia không muốn phải kết hôn với một gã trai nào đó ở tuổi đôi mươi. Hai mươi là quá sớm cho một cuộc hôn nhân. Thay vì phải đau đầu bởi việc chồng con và nhà cửa như một số đồng nghiệp của mình, cô thích được tung tăng dạo phố trong bộ váy mới mua, thích cảm giác được liếc nhìn bởi những gã phù thủy điển trai. Cô không gắn bó với ai lâu dài, bởi đơn giản cô chỉ tìm kiếm niềm vui trong các cuộc tình chứ không phải một điểm dừng chân, và bất kỳ ai đề cập tới việc tiến xa hơn đều bị cô từ chối thẳng thừng. Lối sống có phần phóng túng này càng khiến cha cô thêm phần tức tối, và càng tức tối thì ông ta lại càng tìm cách can thiệp vào sự tự do của cô mặc dù cô đã đủ lớn để có thể tự quyết định cuộc đời của mình.

Cô mê mẩn những lời mà Grindelwald nói, cô sung sướng khi nghĩ về một tương lai không bị trói buộc bởi nghĩa vụ đối với gia tộc. Cuộc cách mạng của Grindelwald là chìa khóa giúp cô thoát khỏi cảnh tù túng mà cô đang phải chịu đựng, và rồi cha cô sẽ chẳng thể bắt cô làm những điều ngu ngốc mà cô không thích, bao gồm cả việc kết hôn. Vì lý do này, Alasia Carrow trở thành một trong số những thành viên hoạt động tích cực nhất trong "Hội kín", thậm chí dù đã ra trường hơn nửa năm nhưng cô nàng vẫn tiếp tục phụ trách chỉ đạo nhiều vấn đề then chốt trong Hội.

Biểu hiện này của cô được Grindelwald quy thành quá khích, có đôi khi cô làm hắn thấy ái ngại hơn là tự hào, suy cho cùng thì cái gì quá cũng không tốt, và hắn lo rằng sẽ có ngày cô nàng làm lộ tất cả chỉ vì không tiết chế được cảm xúc. Song hắn cũng không thể lên án một người chỉ vì người ta tôn sùng lý tưởng của hắn một cách thái quá, chưa kể tới việc Alasia cũng là một phù thủy có tố chất và sẽ thật dại dột nếu hắn để vuột mất cô.

Gellert phải tìm ra giải pháp. Hắn quyết định hạn chế trực tiếp đề cập tới những việc quan trọng của Hội khi họ ở trường. Để trao đổi, hắn chọn cách viết thư, hắn tin rằng việc này giúp Alasia bình tĩnh hơn là nói chuyện mặt đối mặt, đa phần các bức thư đều tự cháy ngay sau khi được đọc xong để đề phòng bất trắc. Việc này làm Alasia cảm thấy tổn thương một chút vì cô đã cố gắng hết sức mà Grindelwald vẫn chẳng tin vào cô. Nhưng dù thế nào thì cô vẫn chọn tin hắn.

"Bức thư này thì đưa cho MacDuff, còn bức này thì đưa cho Grindelwald." Đứng trước rừng sương, Alasia đưa cho em trai mình hai bức thư và dặn lại thằng bé lần cuối "Đừng có đưa nhầm đấy, nếu không nghỉ hè đừng có mà vác xác về nhà."

"Chị đừng có dọa em. Em sẽ nói cho cha biết điều này." Alioth khẽ bĩu môi, châm chọc nói "Biết đâu đầu năm sau chị lại được lấy chồng luôn ấy chứ?"

"Thằng oắt con!" Alasia mạnh bạo véo tai thằng bé rồi cúi đầu, nhẹ nhàng nói nhỏ vào tai nó "Đừng nghĩ tao sợ lão già ấy. Có nhiều chuyện ông ta không thể giúp mày được đâu. Khôn hồn thì nghe lời tao. Đừng để tao phải cáu lên."

Alioth nhăn mặt vì đau, nó nắm chặt lấy tay Alasia như thể muốn van nài cô nhẹ tay hơn một chút, miệng thì liên tục nói lời xin lỗi. Nghiến răng siết mạnh hơn khiến Alioth suýt khóc, Alasia mới hài lòng buông tay. Giờ thì Phillip đã hiểu vì sao trước đây Alioth cứ ao ước có được một người anh trai như Gellert, dù hơi xấu tính thật nhưng ít nhất hắn sẽ không véo tai hay dọa dẫm ai lớn tiếng như vậy.

Alasia không ghi tên người nhận ở ngoài vì lý do bảo mật. Thường thì cô sẽ gửi thư cho người trong Hội bằng con cú mà mình mua được ở Knockturn bởi cô sợ rằng Bộ pháp thuật có thể theo dõi được con cú mà mình mua hồi mười một tuổi ở Hẻm Xéo. Lần này, sẵn tiện đưa Alioth tới trường nên cô gửi thư qua thằng bé cho nhanh.

Alioth lẩm bẩm lại lần nữa để ghi nhớ thứ tự hai bức thư rồi cất chúng vào chiếc túi bên trong cái áo lông to sụ của mình. Alasia không muốn nán lại thêm nữa, cô mỉm cười chào tạm biệt hai đứa nhóc rồi biến mất với khóa cảng.

Có lẽ lần trước Gellert nói đùa. Chẳng có thứ gì gọi là 'đường đi nằm trong máu', bởi hai đứa phải chật vật mãi mới thoát được khỏi rừng sương. Phillip nhớ rằng lúc đi cùng Gellert, điều duy nhất nó cần làm là đi thẳng về phía trước và chẳng tốn mấy thời gian, họ đã tìm được đường ra. Còn lần này, dù đi thẳng nhưng nó lại có cảm giác như con đường kéo dài vô tận. May mắn thay, khả năng định hướng của Alioth khá tốt, vì thế sau một hồi tính toán thì Học viện Durmstrang đã hiện ra sau màn sương mù.

"Nếu không có tôi thì cậu đã chết trong rừng sương." Vừa khệ nệ xách vali vào Học viện, Alioth vừa đắc ý kể công "Theo những gì chị tôi truyền đạt lại thì chúng ta phải xoay người một góc sáu mươi độ theo hướng đông bắc, tiếp đó thì đi thẳng khoảng 20 feet rồi mới thẳng hướng tây bắc mà đi."

"Anh trai tôi nói rằng tôi chỉ việc đi thẳng mà thôi." Phillip gân cổ cãi lại "Hay ý cậu là anh ấy nói sai?"

"Thôi cậu đừng có suy diễn nữa đi." Alioth khẽ bĩu môi. Nó bước nhanh hơn một chút rồi vươn tay mở cửa vào tháp Đông Bắc và đứng gọn sang một bên để Phillip vào "Việc này chẳng liên quan gì tới anh trai cậu cả. Cậu nói vậy rồi anh cậu lại hiểu lầm tôi mất."

"Mới đến mà sao đã cãi nhau thế?"

Alioth quay đầu nhìn về phía giọng nói vừa phát ra. Đó MacDuff, cậu ta đang cùng cây Belladonna ngồi ngắm tuyết rơi bên cửa sổ, khung cảnh lãng mạn như thể đó là Alasia Carrow chứ không phải một cái cây. Ánh mắt mong chờ của MacDuff làm Alioth thấy hơi căng thẳng, nếu chị nó từ chối MacDuff thì sau này nó không biết nên đối mặt với người ta như thế nào, hoặc thậm chí nhỡ đâu MacDuff vì cay cú mà lại chuyển sang bắt nạt nó thì cũng không ổn lắm. Vậy nhưng thư của Alasia thì không thể không gửi, vì thế thằng nhóc run rẩy lấy một bức thư trong túi mình ra rồi đưa cho cậu ta.

"Chị gái tôi gửi cho anh."

"Cảm ơn cậu nhiều." MacDuff vội nhận lấy lá thứ. Cậu ta không bóc thư ra ngay mà đưa lên mũi hít một hơi thật sâu rồi híp mắt hài lòng "Hương hoa lavender..."

"Ew..." Alioth nhăn mặt ra vẻ kinh tởm. Dù đôi lúc thằng nhóc thấy MacDuff thật là đáng thương khi bị chị gái mình trêu đùa, thế nhưng sự u mê tới mức biến thái như thế này thì quả thật là hơi quá. Làm như đó là bàn tay của chị gái mình chứ không phải một bức thư vậy, nó nghĩ.

"Anh trai tôi đã đến trường chưa?" Phillip vừa huých nhẹ bạn thân của mình để yêu cầu nó dừng ngay biểu cảm thiếu lễ độ này vừa hỏi MacDuff.

"Grindelwald đến rồi, chắc là cậu ta đang ở trong phòng và đọc sách, cậu có thể tới đó tìm xem. Còn nếu không có ở trong phòng thì có thể cậu ta lại tới tháp Đông Nam tìm giáo sư Dumbledore cũng nên."

Phillip gật đầu. Nó cùng Alioth về phòng để sắp xếp đồ đạc rồi mới mang bức thư còn lại sang phòng Gellert. Đây là lần đầu tiên Alioth nói chuyện riêng với Gellert và thậm chí cuộc trò chuyện còn là về một vấn đề hệ trọng tới mức Alasia có thể bẻ đầu nó nếu có sai sót xảy ra. Cảm giác bồn chồn khiến người nó nóng bừng lên, dù đã để chiếc áo lông của mình lại ở phòng nhưng nó vẫn toát mồ hôi khi đứng trước cửa phòng Gellert.

"Đừng gõ cửa vội, Phillip thân mến. Tôi vẫn chưa cảm thấy thực sự sẵn sàng để gặp anh trai cậu."

Alioth vội vàng đè cánh tay của Phillip lại trước khi Phillip kịp gõ cửa. Nom thằng nhóc nhà Carrow có vẻ khẩn trương, vậy nên Phillip cũng không ngại mà tặng cho nó một nụ cười đầy mỉa mai.

"Sao toát hết cả mồ hôi thế này? Tôi tưởng rằng anh trai tôi là người mà cậu vô cùng hâm mộ, cậu đã chờ đợi khoảnh khắc được đứng trước mặt và nói chuyện với anh ấy từ rất lâu rồi?"

"Không, cậu không hiểu đâu." Alioth lắc đầu "Tôi hồi hộp quá. Lỡ lát nữa tôi nói gì sai thì sao?"

"Anh ấy sẽ không ăn thịt cậu." Phillip nhún vai "Nhưng ghét cậu thì có."

"Thà rằng anh cậu ăn thịt tôi. Nếu khiến anh cậu ghét mà tôi còn dám về nhà thì chắc chắn chị gái tôi sẽ giết tôi mất..." Alioth càng cảm thấy căng thẳng hơn "Hay là chờ tới bữa tối rồi đưa cho anh ấy?"

"Cậu đã đứng đây mười lăm phút rồi đấy Alioth." Phillip thở dài rồi gạt tay Alioth ra "Nếu cậu không làm được thì để tôi giúp cậu một tay vậy." Vừa nói dứt lời, Phillip đã nhanh tay gõ ba tiếng lên cửa phòng Gellert. Alioth giật bắn cả người vì bất ngờ, nó định xoay người chạy trốn nhưng Phillip đã kịp giữ tay nó lại.

"Vào đi." Giọng nói trầm thấp của Gellert vang lên trong phòng, hiển nhiên Alioth đã không còn đường lui.

Alioth lườm Phillip một cái cháy da cháy thịt, đáp lại ánh mắt đó, Phillip híp mắt cười thật tươi rồi giúp Alioth mở cánh cửa phòng Gellert ra. Hai đứa lần lượt bước vào trong phòng. Cái lạnh dường như bị cản lại sau khi chúng bước qua ngưỡng cửa, thậm chí Alioth còn thấy hơi nóng khi ở trong đây, và cảm giác dính dớp do mồ hôi trên người khiến nó không thoải mái lắm. Gellert đang ngồi ở bàn làm việc, chăm chú viết lách một thứ gì đó. Liếc mắt nhìn qua hai đứa, hắn nhẹ nhàng đặt bút xuống rồi chống cằm nhìn cả hai, chờ chúng nói ra lý do cho việc tới đây gặp mình.

"Buổi chiều tốt lành, Grindelwald." Alioth cố gắng tỏ ra bình tĩnh hết mức có thể "Tôi là Alioth Carrow. Chị gái tôi nhờ tôi gửi tới anh thứ này."

"Mang lại đây."

Alioth cẩn thận đặt bức thư xuống trước mặt Gellert rồi lùi lại vài bước. Gellert từ tốn tách sáp niêm phong bằng con dao nhỏ trên bàn rồi lấy bức thư ra đọc. Bỗng hắn nhíu mày và ngẩng đầu lên nhìn Alioth.

"Đây là thư gửi MacDuff."

Alioth mất ba giây để tiêu hóa câu nói này của Gellert. Nó biết rằng mình chết chắc. Mặt trắng bệch vì sợ và không giấu được nét hoảng hốt, nó vội lấy lại bức thư trên mặt bàn rồi cuống quít xin lỗi trước khi chạy ra ngoài tìm MacDuff.

"Hai cậu đứng bên ngoài chuẩn bị tận mười lăm phút mà vẫn đưa nhầm thư thì cũng thật là kỳ lạ." Gellert lắc đầu thở dài "Trước giờ Alasia Carrow luôn làm việc rất cẩn thận, vậy mà em trai cô ta thì đến cả hai bức thư cũng không phân biệt được." Hắn hất cằm về phía chiếc bàn gỗ kê ở đầu giường rồi nói với Phillip "Dì Bathilda gửi cho cậu hộp bánh quy đằng kia, hy vọng là hợp khẩu vị của cậu."

"Cảm ơn anh." Phillip cầm lấy hộp bánh rồi quay người hỏi hắn "Kỳ nghỉ Giáng sinh này của anh vui vẻ chứ?"

"Cũng tàm tạm..." Đôi tất màu xanh dương thêu hình chim hải âu làm Gellert thấy chân mình hơi ngứa ngáy.

Phillip định nói thêm điều gì đó, song Alioth đã trở lại, vì thế thằng bé khẽ cười với Gellert rồi tiếp tục im lặng nhìn theo Alioth. Nụ cười này khiến Gellert cảm thấy hơi bất an trong lòng, nhưng suy nghĩ lại thì hắn chẳng tìm ra điểm gì sai đằng sau nụ cười đó, vì vậy hắn quyết định gạt nó ra khỏi đầu. Bức thư mà Alioth mang tới vẫn chưa bị xé niêm phong, có vẻ như MacDuff trân trọng nó đến nỗi chỉ muốn ngắm nhìn. Gellert yêu cầu hai đứa trẻ ra ngoài rồi mới mở thư ra.

"Tôi đã tìm thấy địa điểm phù hợp, đúng như yêu cầu của cậu luôn. Đó là một nhà xưởng bỏ hoang nằm ở làng Mould-on-the-Wold. Diện tích rộng rãi, có thể xây thêm tầng trên và cài thêm mạng Floo. Giá cả cũng khá ổn nữa. Tôi có gửi kèm vài tấm hình chụp nhà xưởng này. Nếu ưng thì báo lại cho tôi, tôi sẽ sắp xếp giúp cậu. Sửa sang từ bây giờ thì tới vài năm nữa là vừa đẹp."

Gellert lục được thêm vài tấm ảnh nữa từ trong bao thư. Hắn xem qua loa rồi gửi thư đồng ý cho Alasia Carrow. Hắn tin rằng nếu Alasia thấy ổn thì hắn cũng chẳng phải băn khoăn thêm điều gì, bởi riêng khoản kén cá chọn canh thì cô nàng cũng phải đứng nhất nhì trong giới phù thủy.

Xong xuôi, hắn cầm theo mấy quyển sách và cuốn sổ tay của mình và bước ra khỏi phòng. Vừa bước tới sảnh chung, hắn đã bị MacDuff chặn đường.

"Cậu chuẩn bị tới chỗ Giáo sư Dumbledore à?" MacDuff mỉm cười hỏi.

"Có chuyện gì sao?"

"Ngồi xuống đây đã, Grindelwald." MacDuff đẩy hắn ngồi xuống chiếc ghế sofa gần đó rồi cũng nhanh nhẹn ngồi xuống bên cạnh hắn "Cậu đoán xem tiểu thư Carrow trả lời tôi như thế nào?"

"Tôi còn cần phải đoán sao?" Gellert nhíu mày, câu trả lời đã quá rõ ràng.

"Cô ấy đồng ý lời tỏ tình của tôi, thật không thể tin được phải không?" MacDuff kích động chìa bức thư trên tay mình ra cho Gellert xem "Cô ấy khen bài thơ tình mà tôi thức trắng mấy đêm để nghĩ rất hay, thậm chí còn nói rằng tập thơ phiên bản giới hạn có chữ ký của tác giả mà tôi tặng cô ấy là thứ cô ấy mong muốn đã lâu. Quả nhiên đúng như lời cậu nói, cô ấy có thể chết vì mấy dòng thơ. Cảm ơn cậu, thật lòng đấy."

"Không cần cảm ơn." Gellert nhún vai "Chúc mừng nhé. Sẵn tiện, nếu cậu không phiền thì tối nay làm một bữa tiệc nhỏ mừng năm mới luôn cũng được."

MacDuff vui vẻ đồng ý. Cậu ta biết mình nên để Gellert đi trước khi hắn tỏ ra khó chịu, vì thế cậu chủ động tiễn hắn ra tận cửa và giúp hắn mở cửa một cách đầy thiện ý. Gellert gật đầu chào cậu ta rồi rảo bước tới tháp Đông Nam. Hắn tự nhiên đẩy bước vào trong phòng mà chẳng cần gõ cửa rồi đặt lên bàn làm việc của Albus đống sách của mình.

"Em đã tìm ra địa điểm tiếp theo chưa?" Albus không buồn rời mắt khỏi quyển sách mình đang đọc, cậu nhẹ giọng hỏi Gellert.

"Địa điểm tiếp theo là tháp Đông Bắc." Gellert đáp lại.

"Tuyệt vời." Albus nở một nụ cười chói lọi "Đó là địa bàn của em rồi còn gì nữa?"

"Nhưng nó nằm trong phòng của Phillip." Gellert bổ sung.

Albus 'ồ' lên một tiếng rồi im lặng.

"Em đã từng ở trong căn phòng đó. Nếu em không nhầm thì lối vào căn phòng bí mật nằm ở chính giữa căn phòng và được che mắt bởi tấm thảm thêu hình những con cừu."

"Chúng ta sẽ nghĩ cách để có thể đột nhập vào đó sau. Còn bây giờ..." Albus thở hắt ra rồi đứng dậy "... chúng ta bắt đầu thử nghiệm chứ?"

"Được thôi." Gellert gật đầu rồi cầm lấy sổ và bút "Anh có thể dùng sổ của em để ghi chép lại những điều quan trọng."

Albus nhận lấy quyển sổ từ tay Gellert. Bọn họ tiến lại gần bức tường ở góc phòng. Bằng một tư thế rất đỗi ưu nhã, Gellert đặt tay phải của mình lên mặt tường bằng đá rồi nhẹ giọng ngân nga một câu hát không vần không điệu. Bức tường khẽ rung lên rồi dịch sang một bên, để lộ lối cầu thang đi xuống hình xoắn ốc, tối om.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net