CHAPTER 31: POÈME D'AMOUR (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gellert nhanh chóng rút đũa phép của mình ra. Ánh sáng lờ mờ phát ra từ đầu đũa không đủ để chiếu sáng quá ba bậc thang, điều đó càng khiến không gian chật chội trong cầu thang trở nên rờn rợn hơn. Tuy vậy, Albus không có vẻ gì là sợ hãi. Cậu chủ động bước xuống thang trước Gellert và hoàn toàn bỏ qua lời cảnh báo của hắn về những nguy hiểm bất ngờ có thể xảy ra. Gellert đành lẳng lặng đặt một câu thần chú Protego lên người cậu rồi cố đưa đũa thật xa về phía trước để giúp cậu soi đường.

Chẳng ai nói với ai thêm câu nào. Có một sự thật là kế hoạch này khiến bọn họ cảm thấy vô cùng hồi hộp dù trong đầu họ đã tưởng tượng về nó vô số lần. Và tất nhiên, với lòng kiêu hãnh thường thấy của những phù thủy lão làng thì không ai muốn đối phương nhận ra điều đó, vì thế im lặng được cho là một sự lựa chọn khôn ngoan. 

Albus dừng lại trước tấm cửa làm từ gỗ sồi. Cậu khẽ liếc nhìn Gellert như để tự trấn an bản thân rồi mới đẩy cửa ra. Đuốc trong phòng đồng loạt sáng lên khiến Albus phải nheo mắt lại vì chói. Cậu nhìn quanh một vòng. Mọi thứ chẳng thay đổi chút nào so với ký ức của cậu, trừ việc cái xác khô quắt của tiểu thư Gomez đã biến mất. 

Albus tiến về phía giữa phòng - nơi đặt chiếc quan tài bằng gỗ lim. Dưới đáy quan tài là những vết cháy xém đen kịt, và không cần chạm vào mà Albus vẫn cảm nhận được một chút phép thuật hắc ám còn sót lại bên trong đó. Rõ ràng là Gellert đã sử dụng Lửa Quỷ để thiêu cháy Gomez.

“Em đã giết bà ta.” Albus nhăn mặt tỏ ý không hài lòng, kèm theo đó là giọng nói lộ rõ vẻ thất vọng. Đối với cậu thì Lửa Quỷ vẫn luôn là một trong số những câu thần chú ác nghiệt nhất, và nếu không phải trường hợp bất khả kháng thì cậu sẽ không bao giờ dùng tới nó. 

“Bà ta vốn đã chết rồi còn gì?” Trái lại với vẻ buồn rầu của Albus, Gellert chỉ nhẹ nhàng nhún vai.

“Em thừa biết ý anh không phải vậy mà.” Albus quay người lại và nhìn Gellert đầy cáu kỉnh "Sao em lại sử dụng Lửa Quỷ cơ chứ? Việc đó đâu cần thiết. Giờ thì tuyệt rồi, em đã thiêu sống cả linh hồn bà ta dù bà ta không đáng bị như thế…"

"Xin lỗi vì đã khiến anh cảm thấy bức xúc. Thật ra em cũng không muốn sử dụng câu thần chú đó chút nào. Nhưng nếu em không làm vậy thì Vulchanova sẽ chẳng bao giờ để chúng ta ra ngoài đâu." Gellert chợt dừng lại và đảo mắt quanh phòng.

“Có chuyện gì thế?” Albus nhíu mày hỏi.

"Bà ta đang ở đây." Gellert thấp giọng trả lời.

"Ai cơ?" 

"Còn ai vào đây nữa." Gellert thở dài rồi hất cằm về phía Albus "Đằng sau lưng anh kia kìa."

Sống lưng Albus bỗng lạnh toát. 

"Đừng có đùa anh." Cậu cao giọng nói rồi nhanh chân đi về phía Gellert. Dù tạm thời lời nguyền của Vulchanova không còn gây nguy hiểm cho cậu nữa nhưng bà ta luôn khiến cậu cảm thấy không thoải mái chút nào.

"Em đùa anh làm gì?" Ánh mắt Gellert vẫn tiếp tục hướng về phía giữa phòng “Giờ thì hình như bà ta đang ngồi vắt vẻo trên chiếc quan tài đằng kia, em không nhìn rõ lắm, nhưng bà ta khẳng định rằng cái kế hoạch rách nát của chúng ta sẽ chẳng đi tới đâu.”

“Cách cổ vũ tinh thần độc đáo đấy, dù không mấy hiệu quả.” Hiển nhiên Albus nghĩ rằng hắn đang nói đùa. Cậu mở quyển sổ của Gellert ra rồi nhắc nhở hắn “Bắt đầu đi nào, chúng ta không có cả ngày đâu.”

Gellert liếc nhìn chiếc quan tài thêm một lần rồi mới nhẹ nhàng vung chiếc đũa gỗ nho của mình. Dưới tác động của thần chú Specialis Revelio, một vòng tròn phép thuật chi chít chữ rune xuất hiện ngay phía dưới chân Albus, và từ bốn bức tường của căn phòng, những chữ rune nguệch ngoạc cũng nổi dần lên. Albus nhìn ngó xung quanh với vẻ tò mò hiếm có.

“Tập trung vào vòng tròn dưới đây nào anh.” Gellert lên tiếng “Làm việc hẳn hoi đi, chúng ta không có cả ngày đâu. Anh xử lý luôn nửa vòng tròn theo chiều kim đồng hồ tính từ chỗ anh nhé.”

Albus hừ nhẹ khi nghe thấy Gellert nhại lại y chang giọng điệu của mình, nhưng đúng là hiện tại họ không có thời gian mà tranh cãi. Bên trong quyển sổ tay mà cậu đang cầm là tổng hợp những câu thần chú bằng chữ rune viết kèm chú thích tác dụng vô cùng chi tiết mà Gellert thức khuya mấy ngày gần đây để liệt kê ra. Tất nhiên danh sách thần chú này không hề đầy đủ. Theo suy luận của Gellert thì vòng tròn này được tạo ra để ngăn không cho con quái vật bên dưới hồ Đen thoát ra ngoài, vì thế chắc chắn nó phải bao gồm các câu thần chú mang tính trấn áp và giam giữ. Do vậy, phần lớn những thần chú được viết trong sổ tay đều liên quan tới hai tính chất này.

Ngoài ra, Gellert còn tự tin khẳng định rằng việc tạo ra một bản sao y hệt của Hệ thống Phòng ngự không hề khó đối với hắn, nhưng giữ lại đống chữ rune này cũng chẳng có gì là hay ho, bởi suy cho cùng thì chữ rune đã thuộc về thế giới của nửa thiên kỷ về trước và số lượng người am hiểu về nó hiện có thể đếm trên đầu ngón tay. Mọi thứ đều cần tiến lên theo thời gian, kể cả phép thuật. Gellert muốn xây dựng lại Hệ thống Phòng ngự bằng các thần chú Latin mà giới phù thủy đang sử dụng hiện tại, vậy nên việc đầu tiên họ làm là phân tích toàn bộ bùa chú của Hệ thống và thay vào đó một bùa chú Latin phù hợp.

Albus tỉ mỉ soát lại từng câu thần chú để chắc chắn rằng mình không nhầm lẫn dù chỉ là một lỗi nhỏ nhất. Khi cậu dịch được khoảng một phần tư vòng tròn thì Gellert đã dịch xong nửa của hắn. Hắn dùng đũa vẽ và viết đè lên vòng tròn cũ, có đôi khi, hắn lại nghiêng đầu như đang lắng nghe điều gì đó. Xong việc của mình, hắn tiếp tục giúp Albus dịch nốt chỗ còn lại. 

Khi Albus hoàn thành câu thần chú cuối cùng, cậu đã cảm thấy thấm mệt, thế nhưng cậu không muốn nói cho Gellert biết vì sợ rằng mình sẽ làm chậm tiến độ kế hoạch. Khẽ xoa bả vai có phần nhức mỏi của mình, đứng sang một bên và nhìn Gellert hoàn thành vòng tròn phép thuật bằng cách vẽ thêm vài đường vào bên trong. Lúc Gellert thu đũa lại cũng là lúc vòng tròn tỏa ra ánh sáng nhè nhẹ màu vàng nhạt. Gellert quan sát thêm một lát rồi kết luận rằng dù chưa thật sự hoàn hảo nhưng về cơ bản thì chức năng của vòng tròn mới không khác vòng tròn cũ là bao. 

Albus không mấy tin vào cụm từ “không khác là bao” của Gellert, đôi khi hắn vẫn nói thế dù hai bên khác nhau một trời một vực. Nhưng cậu cũng không có biện pháp nào để chứng minh rằng hắn đang nói dối, vì thế cậu đành cố thôi miên bản thân rằng những điều hắn nói hoàn toàn là sự thật.

Bước tiếp theo, bước quan trọng nhất, chính là tạo ra liên kết giữa vòng tròn phép thuật với Viên đá Phục sinh. Đây là một bước khá phức tạp, vì người thực hiện phải tách một phần phép thuật từ vòng tròn và dung hợp nó vào bên trong Viên đá. Phần phép thuật này phải ở một mức vừa đủ, không được quá ít bởi liên kết sẽ dễ bị đứt đoạn nhưng cũng không được quá nhiều vì Viên đá còn cần chứa thêm vài phần phép thuật khác nữa. Nhiệm vụ này được giao cho Albus - người đã từng sở hữu Viên đá và biết nhiều về nó nhất.

Gellert đặt Viên đá vào tay Albus rồi nhẹ bước về phía góc phòng đối diện để tạo không gian giúp cậu tập trung hơn. Hắn chọn một vị trí sạch sẽ và thoải mái rồi chậm rãi ngồi xuống. Để giết thời gian, hắn nhìn thật kỹ những dòng chữ rune ở trên tường và bắt đầu dịch xem nó có nghĩa gì. Một vệt sáng xanh bay từ quan tài về phía Gellert rồi dừng lại trên vai hắn. Giọng nói khàn khàn của Vulchanova vang lên bên tai Gellert, nhỏ tới nỗi hắn tưởng rằng mình nghe nhầm:

“Việc này quá tốn thời gian, ta không muốn chờ đợi thêm nữa. Cậu có thể đốt quách mảnh vải kia đi cho xong chuyện.”

Gellert liếc nhìn Albus rồi lặng lẽ đặt bùa cách âm lên không gian xung quanh mình.

“Bà đã sáng lập ra ngôi trường này mà. Chẳng lẽ bà nỡ lòng tự tay bóp chết đứa con của mình như vậy?”

“Ta đã định đóng cửa ngôi trường này từ lâu rồi. Nếu không phải vì Harfang Munter làm cái trò khốn nạn này thì Durmstrang đã biến mất từ năm trăm năm trước.”

“Nhưng tôi không muốn nó đóng cửa, chẳng ai muốn cả, nên bà đành phải chờ đợi thôi, sẽ không lâu đâu.” Gellert hứa hẹn “Cách này cũng được mà, phải không?”

Vulchanova không nói gì, vậy nên Gellert coi đó là một lời đồng ý.

“Về mảnh vải…” Gellert ngừng một chút rồi mới nói tiếp “Tôi nghe nói kí tự trên đó đã được mã hóa…”

“Tất nhiên, đâu phải cứ muốn đọc là đọc được cơ chứ.” Giọng nói của Vulchanova có chút đắc ý, Gellert có thể tưởng tượng được nụ cười vui vẻ của bà ta khi nói những lời này “Đó là quy ước của riêng ta và Munter. Chỉ có bọn ta mới đọc được những kí tự đó thôi.”

“Lãng mạn đấy…” Gellert mỉa mai “Nghe y như mấy đôi trẻ mới yêu muốn tình thú và thi vị hóa cuộc tình của họ vậy.”

“Thực ra thì cũng chẳng có gì hay ho để cho người khác biết." Vệt sáng bay quanh Gellert một vòng rồi dừng lại trước mặt hắn “Nội dung trên tấm vải không quan trọng và cũng chẳng liên quan gì tới việc mà hai cậu đang làm, vì thế nếu cậu không cố tìm cách dịch lại nó thì ta sẽ cho hai cậu thêm thời gian một tháng để thực hiện cái kế hoạch sao chép ngớ ngẩn này.”

“Bà đừng có hài hước như vậy nữa đi. Bà đã tạo ra Hệ thống này trong vài năm liền và giờ thì bà ép chúng tôi làm xong nó trong một tháng. Thế thì có khác nào ép Albus phải chết cơ chứ? Không một phù thủy nào có đủ khả năng và sức lực để làm điều đó cả.”

“Cậu nghĩ rằng ta quan tâm ư?” Vulchanova cười khẩy “Hai cậu làm thế nào thì làm, ta không thể chờ đợi được lâu hơn nữa đâu.”

Vừa dứt lời, vệt sáng bay thẳng về phía cửa ra vào rồi biến mất ngay sau đó. Gellert lẩm bẩm chửi thề. Tất nhiên việc hoàn thành công việc sao chép trong một tháng là bất khả thi. Nhưng ít nhất thì trong một tháng này, họ có thể tập trung vào kế hoạch mà không cần phải nghĩ tới Vulchanova và những mưu kế bẩn thỉu của bà ta. Vì vậy, hắn quyết định sẽ tạm gác việc nghiên tấm vải sang một bên. Còn sau đó, khi Vulchanova bắt đầu hành động thì chắc chắn hắn càng phải tìm cho ra ý nghĩa của những kí tự này.

Thời gian chậm chạp trôi qua. Gellert rời khỏi tháp Đông Bắc từ đầu buổi chiều và mặc dù không rõ chính xác thời gian hiện tại nhưng hắn biết chắc rằng trời đã tối muộn. Mong rằng Giáo sư Selwyn không tới phòng hắn kiểm tra đột xuất vì trước khi tới đây, hắn đã quên dùng bùa che mắt để ngụy trang mấy cái gối trên giường thành bản thân mình. Hơn thế nữa, lão già Selwyn lắm điều có thể sẽ nói điều này cho Hiệu trưởng Constantine, và rồi ông ta sẽ tra ra bằng được kế hoạch của hắn và Albus. Mọi chuyện đổ bể, Albus bị đuổi việc còn hắn thì mất tong Viên đá. May mắn thay, tiếng gọi từ phía bên kia phòng của Albus đã kéo hắn lại với thực tại.

“Lại đây Gellert. Anh nghĩ rằng anh đã làm được.”

Gellert vội vàng bước về phía cậu. Albus mỉm cười nhìn hắn, trên tay cậu là Viên đá Phục sinh đen nhánh vương chút dấu vết phép thuật mới. Albus đã thành công. Thế nhưng sự vui mừng của Gellert không kéo dài bao lâu, bởi hắn nhận ra sự mệt mỏi trong mắt Albus. Gellert cân nhắc một chút rồi mới kể những gì mình và Vulchanova vừa trao đổi với nhau cho cậu nghe.

“Một tháng?” Albus nhíu mày “Anh nghĩ rằng chúng ta có thể…”

“Đó là anh nghĩ như vậy thôi.” Gellert ngắt lời cậu “Đây là một vòng tròn phép thuật ở kích thước trung bình và nhìn anh mà xem.”

“Anh làm sao?” Albus cao giọng khẳng định “Anh hoàn toàn bình thường.”

"Phải rồi." Gellert vừa nói vừa nâng khuôn mặt trắng bệch của Albus lên và quan sát một cách cẩn thận “Cứ cho là anh đúng đi. Còn em thì chắc chắn rằng mình có điều quan trọng hơn cần lo liệu thay vì đứng đây và tranh cãi về tình trạng sức khỏe của anh.”

Albus nhếch mày tỏ ý tò mò.

“Em nghĩ mình nên lên sẵn danh sách những người đến dự tang lễ, và chọn cả một vị trí đẹp đẽ ở Thung lũng Godric để hạ táng nữa.” Hắn nhấn mạnh “Anh thích quan tài được làm bằng gì? Cứ thoải mái đi vì đây là điều cuối cùng em có thể làm cho anh nếu anh cứ cứng đầu như thế này.”

“Đừng cáu kỉnh như thế chứ.” Albus gỡ tay hắn ra “Nếu điều đó là cần thiết thì anh sẵn sàng làm vậy.”

“Em không cần anh phải liều mạng vào những việc như thế này. Anh nghĩ rằng việc anh hy sinh bản thân là một hành động quả cảm và đáng được tôn vinh à?”

“Thôi được rồi, anh thừa nhận là việc hoàn thành mọi thứ trong một tháng không khả thi lắm. Chưa kể tới vấn đề sức khỏe thì cả hai chúng ta đều không có thời gian cả ngày để làm việc này. Dù sao thì theo kế hoạch mà chúng ta đã đề ra, phải mất ít nhất sáu tháng không kể các khó khăn phát sinh để có thể sao chép sơ bộ Hệ thống này.”

“Mừng là anh nhận ra điều đó. Nhưng đây cũng là một cơ hội tốt để chúng ta có thể tập trung vào công việc sao chép, còn về phía Vulchanova thì chúng ta có thể tìm cách đối phó với bà ta sau.” Gellert trầm ngâm “Em chỉ đang thắc mắc là tại sao bà ta lại cho chúng ta thời gian khoảng một tháng và không cho phép thương lượng thêm. Bình thường bà ta khá là dễ nói chuyện…”

“Nghe như thể đó là một mốc thời gian rất tồi tệ.”

“Hôm nay là ngày bao nhiêu rồi?”

“Để xem nào…” Albus nheo mắt suy nghĩ một chút “Mười hai tháng một.”

Gellert nhẹ giọng ‘ồ’ lên một tiếng rồi mỉm cười.

"Hôm nay, khi em tặng bức tranh cho Hiệu trưởng, ông ấy đã tiết lộ cho em một điều vô cùng thú vị." Hắn dừng lại trong ba giây để đẩy sự tò mò của Albus lên đỉnh điểm rồi nói tiếp "Hơn một tháng nữa sẽ có một sự kiện rất đỗi trọng đại xảy ra. Hệ thống Phòng ngự sẽ sắp xếp lại vị trí các đường hầm.” 

Để thay đổi vị trí đường hầm thì Hệ thống Phòng ngự cần phải dùng tới một lượng phép thuật khổng lồ, mà ở đây hiển nhiên chính là phép thuật từ mảnh hồn tàn của Vulchanova. Tuy rằng một hồn ma thì sẽ không thể chết thêm lần nữa, nhưng cảm giác bị rút cạn phép thuật cũng chẳng dễ chịu chút nào. Có lẽ ban đầu linh hồn của Vulchanova không hề tàn tạ như bây giờ, nhưng theo những lần Hệ thống tự động vận hành trong suốt 500 năm qua, linh hồn bà ta có vẻ đã khó mà tiếp tục chịu đựng được. Đó chính là lí do mà Vulchanova muốn mảnh vải biến mất càng sớm càng tốt.

“Anh hiểu rồi…" Albus gật đầu "Mình cũng nên đi nghỉ thôi. Mai anh còn phải đi dạy học nữa."

Gellert hoàn toàn đồng ý với lời đề nghị của cậu. Đêm đó, hắn không ở lại mà quay về tháp Đông Bắc. Giáo sư Selwyn vẫn chưa bắt đầu chuyến tuần đêm, vì vậy Gellert còn dư ra chút ít thời gian để nghiên cứu thêm về các địa điểm khác trong bài đồng dao. Hắn đọc sách cho tới khi hai mắt díp lại và rồi ngủ gục trên bàn học lúc nào không hay.

Tiếng đập cửa gấp gáp làm Gellert bật tỉnh. Bên ngoài, trời đã sáng. Hắn nhìn lướt qua đồng hồ, bây giờ là khoảng bảy rưỡi sáng. Uể oải lê bước ra mở cửa, đập vào mắt hắn là gương mặt hốt hoảng của Minette.

"Giáo sư Bulstrode đã trở lại. Phillip và thằng nhóc nhà Carrow đang bị phạt ở dưới sân. Ông ta nói rằng muốn gặp anh ngay lập tức."

Kỳ học mới còn chưa thật sự bắt đầu nhưng Gellert đã thấy đầu mình đau như bị búa bổ làm đôi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net