CHAPTER 34: LE FROID (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi Giáo sư Bulstrode rời khỏi Học viện Durmstrang vào trưa ngày hôm sau, tinh thần của lũ học sinh tháp Đông Bắc phấn chấn lên một cách rõ ràng, thậm chí Krafft còn đề nghị tổ chức một bữa tiệc thật lớn vào cuối tuần để ăn mừng. Gellert không đồng ý với ý tưởng này lắm, vì dù có bức xúc với giáo viên trong trường mới mức nào đi chăng nữa thì việc bày tỏ thái độ hả hê một cách lộ liễu như vậy sẽ chỉ đem lại những bất lợi trong tương lai. Tiếc là những lý lẽ đầy thuyết phục mà Gellert đưa ra đã bị vùi lấp đâu đó trong bộ não tràn ngập hormone hạnh phúc của mấy đứa trẻ mới lớn không biết cân nhắc thiệt hơn.

"Anh nên thư giãn đi Gellert." Trông thấy khuôn mặt khó chịu của hắn, Minette bắt đầu dỗ ngọt "Đây đâu phải buổi tiệc đầu tiên và chắc chắn cũng không phải buổi tiệc cuối cùng mà chúng ta không mời ngài Bulstrode tham dự. Ông ta sẽ hiểu và thông cảm cho chúng ta như cái cách mà ông ta đã làm cả trăm lần trước đây."

"Vấn đề không phải là sự thấu cảm của Bulstrode." Gellert cố gắng giữ cho bản thân không nổi cáu "Vấn đề là nhìn từ ngoài vào chúng ta chẳng khác gì một lũ nhóc hiếu thắng và không có chút phép tắc nào."

"Chúng ta vốn đâu có chút phép tắc nào?" Krafft chen miệng.

"Im đi Krafft." Minette xẵng giọng "Tất nhiên là chúng ta có phép tắc, bởi vì em đã dò hỏi ý kiến của Hiệu trưởng Constantine về việc này và ông ấy thậm chí còn đồng ý chi tặng toàn bộ chỗ đồ uống trong bữa tiệc sắp tới của chúng ta. Đây là chuyện hết sức bí mật nên hai người đừng nói cho ai khác nhé, em chỉ kể cho mỗi hai người thôi đấy."

Gellert đã chẳng còn ngạc nhiên khi thấy sự thiên vị mà Hiệu trưởng Constantine dành cho bọn họ mỗi khi họ dính phải chuyện của Bulstrode, nhưng quả thật thì ông đã vui sướng quá mức và bỏ qua nhiều điều quan trọng hơn. Hắn chẳng thể trách ông được bởi ông hẳn đã mong chờ ngày này kể từ khi trở thành đồng nghiệp của Bulstrode. Nhưng hắn cũng tin chắc rằng tất cả mọi người đều sẽ biết về bí mật này sau bữa tiệc, và không ai khác ngoài Minette Rosier sẽ đi rỉ tai từng người một về sự hào phóng đến mức khó tin của ngài Hiệu trưởng đáng thương.

Sự ra đi của ngài Bulstrode còn biến Albus Dumbledore từ một trợ giảng thành giáo viên chính thức của Học viện. Công việc chẳng khác gì so với lúc trước nhưng mức lương lại cao gấp đôi khiến Albus không thể giấu được sự vui vẻ khi cùng các đồng nghiệp khác tiễn ngài Bulstrode tới tận bìa rừng. Trước khi đi, Bulstrode còn đề nghị Albus suy nghĩ kỹ lại thêm một lần nữa về đề nghị của ông ta và dặn cậu liên hệ với ông ta bất kỳ lúc nào cậu muốn. Đáp lại sự nồng nhiệt của Bulstrode, Albus không thể làm gì khác ngoài trưng ra một nụ cười xã giao và những lời hứa hẹn hời hợt. Nhưng có vẻ như biểu hiện này của cậu đã khiến ngài Hiệu trưởng cảm thấy bất an, vì thế sau buổi tiễn đưa, ông đã gọi cậu lên văn phòng của mình để thông báo rằng ông sẽ tăng mức thưởng của cậu trong kỳ học này bởi những cống hiến to lớn vượt mức mong chờ của cậu.

Chẳng ai lại ném những đồng tiền mà người khác đã nhét vào tay mình đi, nhất là khi số tiền ấy hoàn toàn xứng đáng với những gì mình bỏ ra. Albus mừng vì Constantine là một cấp trên thấu tình đạt lý, tất nhiên cậu cũng hiểu rằng quyết định này bị ảnh hưởng rất nhiều bởi sự cay cú của riêng ông đối với ngài Bulstrode, và việc tăng lương thưởng chỉ là một kế sách để ông giữ chân cậu lại. Nhưng như người đời đã nói, tiền là tiền.

"Cảm ơn sự quan tâm của thầy." Albus gật đầu mỉm cười "Được đứng trên bục giảng luôn là ước mơ của tôi từ khi còn nhỏ và tôi mừng vì những cống hiến dù là rất nhỏ của mình đã được thầy ghi nhận. Tôi sẽ cố gắng nhiều hơn để không phụ lòng tin yêu của thầy."

Nghe cậu nói vậy, Hiệu trưởng Constantine thở hắt ra như trút được gánh nặng trong lòng. Ông đáp lại cậu bằng một giọng trìu mến như thể đây là cuộc nói chuyện giữa hai người thân thiết chứ không phải giữa cấp trên và cấp dưới:

"Thú thật thì lúc nhận được đơn xin việc của thầy, tôi đã sợ rằng thầy chỉ coi việc dạy học là một nghề tạm bợ để thầy khuây khỏa tinh thần trước khi thực hiện những ước mơ to lớn khác của bản thân. Thầy hiểu ý tôi mà, những người như thầy thì chẳng đời nào lại quanh quẩn với lũ trẻ thay vì vươn xa để tạo ra những điều tuyệt vời và thay đổi cả thế giới..."

"Nhiều người cũng nói với tôi như vậy..." Albus nhún vai "Nhưng cá nhân tôi lại thấy rằng việc dạy học chính là cách tốt nhất để có thể tạo ra những điều tuyệt vời và thay đổi cả thế giới."

"Tôi cho rằng thầy đã đúng khi suy nghĩ như vậy." Constantine tủm tỉm rồi hắng giọng để thông báo một tin quan trọng "Hôm trước cậu Grindelwald nói với tôi rằng cậu ấy có ý định trở thành Thần sáng sau khi ra trường. Không biết cậu ấy đã nói với thầy chưa?"

Thông báo này khiến Albus bất ngờ tới mức sững cả người. Dù đã suy nghĩ về tương lai của Gellert cả trăm lần như cách các bậc phụ huynh thường nghĩ về con cái trước khi đi ngủ, cậu cũng không thể nghĩ tới việc Gellert sẽ trở thành Thần sáng một cách tự nguyện. Thế giới này sẽ điên mất thôi, cậu nghĩ thầm.

"Thầy chưa biết gì về việc này ư?" Constantine đưa tay che miệng mình lại "Việc này rất quan trọng nên tôi nghĩ chắc hẳn cậu ấy sẽ muốn tự mình nói cho thầy biết, vậy nên có gì thầy cứ tỏ ra bất ngờ khi cậu ấy đề cập nhé."

"Tôi hiểu..." Albus vẫn chưa hoàn hồn.

"Grindelwald là một đứa trẻ cứng đầu, tôi tin rằng nhờ có sự chỉ dẫn của thầy mà cậu ấy đã thay đổi quan điểm cá nhân."

"Thầy quá lời rồi, tôi cũng bất ngờ không kém gì thầy khi cậu ấy quyết định như vậy..."

"Mới chỉ một năm trước đây thôi, tôi còn nghĩ rằng cậu ấy sẽ tự nghỉ học hoặc bị buộc thôi học trước khi hoàn thành chương trình đào tạo." Constantine tặng cho Albus một ánh mắt ấm áp như khi người ta nhìn một người bạn già "Tôi cho rằng đây là sức mạnh của tình yêu, thầy thấy có đúng không?"

Albus có cảm giác trái tim mình đập chệch một nhịp. Cách Hiệu trưởng Constantine nói chẳng khác gì Hiệu trưởng Dumbledore, và tất cả những gì giống Dumbledore đều khiến Albus cảm thấy khó thở. Cả hai người bọn họ đều nhận thức được sức mạnh của tình yêu và đề cao nó trong khi trái tim họ thì sứt sẹo, méo mó còn linh hồn thì khốn đốn bởi ái tình. Thật là mỉa mai làm sao, Albus khẽ thở dài.

"Đúng vậy, tình yêu luôn sở hữu những sức mạnh tuyệt diệu mà chúng ta khó thể ngờ tới được." Albus mỉm cười đáp lại ông nhưng tâm trí cậu thì đã trôi xa về một nơi mà chính cậu cũng thể gọi tên.

Chuyện tăng lương thưởng được Albus thuật lại với Gellert vào buổi tối ngày hôm ấy khi họ tìm đường tới căn phòng bí mật chứa vòng tròn phép thuật. Gellert dẫn cậu rẽ vào một lối nhỏ dẫn tới hầm rượu rồi gõ đũa phép ba lần lên viên gạch thứ tám ở phía tay phải. Một đường hầm xuất hiện, họ nhanh chóng đi vào bên trong và dừng lại ở một căn phòng nhỏ.

"Đây là phòng làm việc của riêng em." Gellert vừa giới thiệu vừa dùng thần chú để thắp sáng những chiếc đèn treo trên tường "Có một đường hầm từ đây dẫn thẳng tới căn phòng chúng ta cần tới, giờ em sẽ tìm nó."

Albus gật đầu rồi nhìn quanh phòng một lượt trước khi tiến lại gần tủ sách vì không giấu được tò mò. Không ngoài dự đoán, trên tủ chứa đầy những quyển sách nói về Phép thuật Hắc ám, thậm chí có cuốn còn được xếp vào loại hiếm và nếu cậu nhớ không nhầm thì thư viện Hogwarts cũng chỉ sở hữu một cuốn với tiêu đề như thế này. Đây là cả một gia tài to lớn, và Albus cá rằng bất kỳ phù thủy hắc ám nào cũng sẽ sẵn sàng bỏ tất cả tài sản của mình ra để có được những cuốn sách mà Gellert đang sở hữu.

"Về chuyện anh được tăng lương..." Gellert đột nhiên cất tiếng khiến Albus giật mình "Chắc hẳn anh biết rằng ông ta chỉ đang lợi dụng anh để thỏa cái niềm hiếu thắng ngu ngốc của ông ta. Vì thế nên anh không cần phải cảm kích ông ta quá nhiều."

"Nhưng gấp đôi là khá nhiều đó." Albus bắt đầu lạc trong niềm vui sướng "Mỗi tháng 201 Galleon 9 Sickle! Còn cao hơn cả lương khởi điểm hồi anh mới làm giáo viên ở Hogwarts. Mong là khi em ra trường, chúng ta có thể mua một căn nhà."

"Anh muốn sống ở đâu?" Gellert hỏi tiếp "Mould-on-the-Wold thì sao? Nơi đó cũng khá đẹp..."

"Đó là nơi ở trước kia của gia đình anh."

Mould-on-the-Wold là nơi mà gia đình Dumbledore sinh sống trước khi sự cố của Adriana xảy ra. Từ khi ngài Percival Dumbledore bị tống vào Azkaban thì gia đình họ không bao giờ trở lại đó nữa, thậm chí trong nhà còn có một luật bất thành văn là không được nhắc đến tên ngôi làng đó. Nhận ra rằng mình vừa lỡ lời, Gellert vội thấp giọng nói:

"Xin lỗi, em không biết điều đó."

"Không sao cả." Albus cười xòa "Mọi chuyện cũng xảy ra từ lâu rồi. Phải đến cả trăm năm anh không quay lại đó. Anh tin chắc rằng ngôi nhà của gia đình anh vẫn không thay đổi chút nào vì chẳng ai muốn dính tới phù thủy cả. Nếu em muốn, anh có thể dẫn em đi tham quan một vòng."

"Đó sẽ là vinh dự của em." Gellert gật đầu "Hoặc nếu anh muốn ở gần phu nhân Kendra thì chúng ta có thể xây một cái nhà ở thung lũng Godric, dù rằng sẽ khá khó chịu nếu em trai anh cứ chạy sang quấy rối cuộc sống hạnh phúc của chúng ta."

Albus khẽ bật cười. Cậu thực sự không hiểu vấn đề giữa em trai và người yêu mình là gì, nhưng cậu chắc chắn rằng chỉ cần sểnh ra là hai người bọn họ có thể lao vào cắn xé đối phương ngay lập tức. Không ít lần phu nhân Kendra đã lên tiếng phê phán thái độ tồi tệ của Aberforth, nhưng bà càng nói thì Aberforth lại càng ngang bướng hơn trước. Cá nhân cậu cũng thấy rằng người bắt đầu cuộc chiến luôn là Aberforth, vì thế cậu định bụng sẽ dạy cho đứa em trai ngỗ ngược của mình một bài học nếu nó còn tiếp tục hành động thiếu suy nghĩ như vậy.

"Đi nào anh yêu. Anh đang nghĩ về chuyện gì mà ngớ người ra thế?" Giọng nói trầm ấm của Gellert vang lên và cắt đứt dòng suy nghĩ của Albus.

Cậu nhìn về phía Gellert đang đứng, ở đó đã xuất hiện một lối nhỏ chỉ đủ cho từng người đi một. Albus nhanh chân đi theo phía sau Gellert và lên tiếng phủ nhận:

"Không có gì quan trọng đâu, anh chỉ đang tính lại tiền lương của mình thôi."

"Em đang định trở thành Thần sáng." Gellert bỗng đổi chủ đề khiến Albus không thể theo kịp suy nghĩ của hắn.

"Ừ." Cậu đáp cụt lủn.

"Anh không bất ngờ à?"

Tới bây giờ Albus mới nhớ ra lời Hiệu trưởng Constantine dặn mình, vì thế cậu vội giải thích:

"À không, anh đang bất ngờ tới mức không biết nói gì cho phải."

"Chắc chắn là lão già Constantine lại nhiều lời rồi." Gellert cáu kỉnh "Sao ông ta không yên phận làm một Hiệu trưởng kiểu mẫu tới hết nhiệm kỳ rồi về hưu sớm nhỉ?"

"Lời em vừa nói sẽ khiến ông ấy đau đớn phát khóc đấy." Albus cảm thấy không đành lòng khi nghĩ về sự tốt bụng của Cóntantine "Ông ấy rất quý em."

"Nhưng em không quý ông ta. Ông ta luôn miệng nói rằng ông ta quý mến em, nhưng chắc chắn ông ta cũng chỉ mong em biến khỏi cái trường này càng sớm càng tốt." Gellert càng nói càng hậm hực "Em thừa biết ông ta ưu tiên em là vì bố em chứ chẳng phải vì ông ta quý trọng những gì em đạt được. Giờ thì hay rồi, chắc hẳn bố em đã nhờ ông ta chăm sóc cho thằng nhóc Phillip, ông ta sẽ ưu tiên nó hơn cả em."

"Em đang ghen tỵ đấy à?" Albus cười khẽ.

"Em không có quyền ghen tỵ à?" Gellert hỏi lại "Em làm được mọi việc mà nó không thể làm được, mẹ em cũng tốt hơn mẹ nó cả tỷ lần, nhưng mà cơ hội thì cứ mãi rơi trên đầu nó. Đừng lấy cớ nó chỉ là một đứa trẻ, vì khi bằng tuổi nó em đã làm được khối việc ra trò."

"Thằng bé cũng giống em thôi..."

"Nó không giống em." Gellert sửa lại.

"Được rồi, nó không giống em. Nhưng nó đâu phải một cái cây, nó cũng có cảm xúc. Em là anh trai nó, chẳng hay ho gì khi em cứ mãi chì chiết nó như vậy." Albus đặt tay lên vai người đi trước mình "Nói gì thì nói, Hiệu trưởng Constantine chỉ là người ngoài mà thôi. Mẹ đẻ của nó thì đã quyết định bỏ lại nó để đi tìm hạnh phúc của cô ta. Người thân duy nhất của nó bây giờ chỉ có mình em. Như anh đã từng cảm thông cho tính khí thất thường của Aberforth, sao em không cố gắng cảm thông cho Phillip một chút nhỉ? Thằng nhóc cũng có đủ loại áp lực."

"Cảm thông cho nó rồi ai cảm thông cho em cơ chứ?" Gellert dừng bước rồi xoay người lại và hỏi Albus bằng một giọng trào phúng "Anh à?"

"Tất nhiên. Anh luôn ở bên cạnh em nếu em cần." Albus đáp lại một cách rõ ràng và chân thành.

"Anh thực sự giỏi trong việc làm người khác cảm thấy thoải mái đấy." Gellert có vẻ hài lòng với câu trả lời của cậu, hắn mềm giọng nói "Vậy bây giờ anh cảm thông cho em đi."

Đối diện với sự mong chờ của Gellert, Albus chỉ nhẹ nhàng vỗ vai hắn và động viên:

"Anh rất trân trọng những điều tuyệt vời em từng làm và lấy làm tiếc vì những thứ tồi tệ đã xảy ra với em."

"Chỉ có thế thôi à?"

"Cảm thông đấy."

"Thế thì em sẽ hành thằng nhãi Phillip ra bã rồi dùng thần chú trị thương cho nó để hành tiếp."

"Đừng xấu tính thế." Albus cao giọng "Lát nữa về phòng anh sẽ cho em thấy là anh cảm thông với số phận buồn khổ của em như thế nào."

"Không vỗ vai." Gellert ra điều kiện.

"Không vỗ vai." Albus khẳng định rồi lại chuyển chủ đề để Gellert bớt thói khó ở "Tại sao em lại muốn trở thành Thần sáng?"

"Em muốn ổn định cuộc sống." Gellert nhún vai.

"Em biết 'ổn định' viết như thế nào cơ à?"

"Anh biết đấy, lương của Thần sáng khá cao. Tuy rằng không đủ để nuôi mười miệng ăn nhưng nuôi anh thì thừa đủ."

"Đừng có cạnh khóe anh." Albus hừ nhẹ "Đây đâu phải là lí do duy nhất, phải không?"

"À thì em đã suy nghĩ rất nhiều về lý tưởng của bản thân. Em muốn có quyền lực còn những người lựa chọn đứng cùng phe với em thì lại mong muốn được thỏa mãn nhiều thứ khác, đa phần đều xuất phát từ nhu cầu cá nhân. Ví dụ như tiểu thư Carrow, cô ta không muốn lấy chồng quá sớm và muốn được làm chủ cuộc hôn nhân của mình nhưng chưa có luật nào thực sự giúp được cô ta. Cô ta nghe theo em vì cô ta tin rằng em sẽ cho cô ta có được thứ mình muốn, và để giúp cô ta thì em cần quyền lực đủ để thay đổi các điều luật và chính sách của cả thế giới. Nhưng em đã hứa với anh là sẽ không gây ra chiến tranh, đó là lí do em quyết định vào Bộ dù rất ghét cung cách làm việc của đám phù thủy ở đó."

"Ý em là, em sẽ thay đổi Bộ từ bên trong thay vì cướp lấy nó?"

"Đúng thế." Gellert vui vẻ gật đầu "Dù sao thì anh cũng sẽ không để em động tới lũ muggles, vì thế em đành phải làm một Bộ trưởng Bộ phép thuật kiểu mẫu và chơi theo cách mình muốn thay vì làm một Chúa tể Hắc ám mà người người kinh sợ."

Albus không biết rằng mình nên vui hay buồn khi đối mặt với những biến đổi trong suy nghĩ và nhận thức của Gellert. Cậu thật sự lo sợ khi nghĩ về tương lai của hắn cũng như cả thế giới phép thuật. Cậu không thể kìm được mà cầu xin Merlin khiến hắn mãi mãi bị kẹt ở Sở Thần sáng với cương vị một nhân viên làm công ăn lương.

"Đến rồi đây." Không nhận ra sự đau khổ của cậu, Gellert có vẻ rất thích chí với quyết định của mình. Hắn dừng lại trước một cánh cửa gỗ trong năm giây để quan sát rồi đẩy cửa bước vào trong.

Đèn trong phòng tự động sáng lên. Đây là một căn phòng trống với kích thước to ngang phòng làm việc của Gellert. Như lần trước, hắn sử dụng thần chú Specialis Revelio để khiến vòng tròn ma thuật hiện lên. Vòng tròn này được xếp vào loại nhỏ với cấu trúc không quá phức tạp, vì thế Albus thở hắt ra vì nhẹ nhõm. Cậu xắn ống tay áo lên để bắt đầu công việc sao chép và hy vọng rằng họ có thể hoàn thành thật nhanh để có thể về phòng và cảm thông cho nhau.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net