CHAPTER 35: LE FROID (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào sáng thứ bảy tuần tiếp theo, lũ học sinh năm nhất có lịch hoạt động ngoại khóa ở bìa rừng Sương. Chúng sẽ tự chia thành từng tốp nhỏ để tìm kiếm một số loài động thực vật đặc trưng của rừng Sương, làm tiêu bản và viết báo cáo nghiên cứu chi tiết về những thứ mà mình tìm được. Những tiêu bản và chú thích xuất sắc nhất sẽ được trưng bày trong các tủ kính âm tường dọc theo các hành lang dẫn tới lớp học. Hoạt động này đã trở thành thông lệ của trường. Mỗi năm, hàng tá tiêu bản cũ bị thiêu hủy để có chỗ cho những tiêu bản mới, và khỏi phải nói, cái mới bao giờ cũng vặn vẹo, quái dị hơn cái cũ.

Albus tò mò muốn biết sinh vật mà Gellert từng chọn làm tiêu bản là gì. Cậu dám cá đó sẽ là một loài thằn lằn to bằng bắp tay thường bám trên thân những cây to, hoặc một loài chim nguy hiểm có thể giết người bằng một cú mổ. Gellert chỉ cười khi nghe cậu nói vậy. Sau bữa tối, hắn đưa cậu dọc theo hành lang dẫn tới phòng Độc dược nhưng không dừng lại ở đó mà rẽ vào một lối nhỏ hơn dẫn tới nhà kho.

"Em và MacDuff đã cùng nhau làm tiêu bản này." Hắn vừa đi vừa giới thiệu "Năm ngoái người ta đã chuyển nó vào đây để có chỗ cho tiêu bản mới. Có thể năm nay nó sẽ bị mang đi thiêu hủy, không còn nhiều cơ hội để ngắm nhìn nó nữa đâu." Và rồi hắn dừng lại, tự hào thông báo với Albus "Nó đây rồi."

Albus hồi hộp đưa mắt nhìn theo hướng tay của Gellert. Đó là một khung tranh cỡ trung bình, nhưng chẳng có tranh trong đó hay bất kỳ một thứ gì khác. Cậu tiến lại gần hơn để quan sát, trán cậu tì lên lớp kính của tủ trưng bày, mát lạnh. Bên dưới khung tranh có một tờ giấy chú thích.

Loài: Bướm thủy tinh

Người thu thập: Gellert Grindelwald, Luchar MacDuff

Albus hiểu ra lý do cậu không thể trông thấy nó, nhưng cậu cũng nheo mắt lại vì nghi ngờ.

"Bướm thủy tinh ư? Có đúng là em đã bắt được nó không? Hay kia là một khung tranh trưng bày rỗng?"

Albus có thể tưởng tượng ra khung cảnh Gellert nằm ngủ dưới một gốc cây nào đó trong rừng, bên cạnh là MacDuff ngồi vẽ vời đủ thứ xung quanh. Họ rời rừng vào lúc hoàng hôn, chẳng thu hoạch được gì nhưng sự lươn lẹo trong máu đã giúp họ qua mặt các giáo viên.

"Sao anh lại nghi ngờ một đứa trẻ mười một tuổi chứ?" Gellert tỏ vẻ tổn thương "Đây là một sinh vật tuyệt đẹp, vậy mà anh chẳng biết thưởng thức gì cả."

"Anh thậm chí còn chẳng nhìn thấy để mà thưởng thức."

Gellert cười khúc khích theo một cách rất đỗi đáng ghét. Hắn kéo Albus đứng sát lại gần mình rồi yêu cầu cậu nhìn kĩ hơn. Lần này Albus đã trông thấy loáng thoáng, nhưng như thế vẫn chưa đủ. Gellert đành phải rút đũa phép của mình ra, ánh sáng của thần chú Lumos chiếu lên khung tranh, và tiêu bản của Gellert hiện lên không thể rõ nét hơn. Đó là một con bướm to bằng bàn tay bị ghim chặt vào khung tranh, thân người của nó nhỏ và mảnh tới mức khó có thể nhìn thấy được nhưng đôi cánh thì to lớn, lấp lánh phản chiếu lại ánh sáng. Albus thậm chí có thể trông thấy đâu đó những dải sáng như cầu vồng tỏa ra từ nó.

"Cánh của nó rất cứng, em và MacDuff đã phải tốn rất nhiều công để có thể ghim nó lại như vậy." Gellert chạm tay lên mặt kính "Người ta kể rằng một phù thủy đã tạo ra chúng để gửi những lời tâm tình đến với người ông yêu, nhưng khi những con bướm đậu trên tay và trên mái tóc nàng, nàng đã bóp nát chúng mà chẳng may mảy quan tâm. Những con bướm gần như là bất tử, hiện giờ thì ta chỉ có thể tìm thấy chúng ở gần khu vực mộ của phù thủy kia."

"Em đã tìm thấy chúng ở đó thật ư?"

"Đúng thế."

"Vậy là câu chuyện ấy có thật à? Thật tội nghiệp..."

"Có thể. Nhưng cũng thật khó tin." Gellert thì thầm vào tai cậu "Bởi đó là mộ của Harfang Munter."

Trong đầu Albus lại hiện lên khuôn mặt cáu kỉnh của Vulchanova mỗi khi ai đó nhắc tới Harfang Munter. Rõ ràng là giữa hai người bọn họ tồn tại những vấn đề vượt quá giới hạn tình bạn, và những suy đoán đầy kịch tính về mối quan hệ của những người đã khuất khiến Albus mỉm cười vì phấn khích. Gellert cũng cười, rõ ràng cậu không phải người duy nhất muốn hóng hớt những chuyện không liên quan tới mình.

Thế nhưng bộ não thích tưởng tượng của Albus không bay quá xa, bởi ngay sau đó cậu đã bị đè bẹp bởi những công việc cần thiết để chuẩn bị cho buổi ngoại khóa. Để đảm bảo an toàn, cậu cùng một vài giáo viên khác phải tạo lớp chắn trong rừng để chắc rằng lũ trẻ không đi quá sâu, và vì đứa nào cũng sẵn sàng hạ bệ đối thủ khi có thời cơ thích hợp nên thậm chí họ còn phải đặt Bùa theo dõi lên người từng đứa. Chúng sẽ có cả ngày để quan sát, phân tích và một tuần sau đó để hoàn thành nghiên cứu của bản thân trước khi được nghỉ tại gia trong thời gian trường tu sửa định kỳ.

Áp lực đồng lứa khiến đứa nào cũng hồi hộp, chúng nói về buổi ngoại khóa bất kỳ dịp nào có thể và lân la bắt chuyện với nhau để tìm kiếm những đồng đội tiềm năng. Phillip luôn có sẵn một đồng đội, Alioth dính lấy thằng bé gần như mọi lúc, và thế là đủ. Phillip không cảm thấy lo lắng chút nào vì Thảo Dược học và Độc dược là hai môn mà nó giỏi nhất. Thay vào đó, nó phấn khích vì được lăn lê ở bìa rừng cả ngày để ngắm nhìn cỏ cây mà không bị bạn bè soi mói hay trêu chọc.

Phillip không phải là một đứa trẻ được nuôi dạy bởi những phù thủy thuần huyết với đủ loại cung cách gò bó. Giống Gellert, nó có một tâm hồn tự do với những suy nghĩ khó nắm bắt, nhưng vì còn nhỏ, có đôi khi nó thậm chí còn ngang bướng hơn cả anh mình. Hiếm khi người ta thấy nó ngồi yên một chỗ và nó cũng chẳng bao giờ giữ quần áo thẳng thớm quá hai mươi phút. Sẽ chẳng khó để kết bạn nếu nó học ở Hogwarts vì ở đó có khối đứa trẻ với tính cách y như nó. Nhưng nó lại đang học ở Durmstrang, và những đứa trẻ ở đây sẽ không bao giờ ngồi xổm để quan sát lũ kiến tha mồi về tổ hay nằm bò ra đất để nhìn kĩ hơn một cây nấm với màu sắc kì lạ. Hành động của Phillip khiến nó trở nên lập dị, những lời bán tán về dòng máu muggle của nó bắt đầu truyền từ tai người này sang tai người khác, biến nó trở thành mục tiêu công kích của những đứa trẻ cùng trường. Thái độ thờ ơ của Gellert khiến bọn chúng tin rằng hắn chẳng hề để tâm tới đứa em của mình, và thế là như vớ được vàng, những trò bắt nạt của chúng bắt đầu. Phillip biết điều đó nhưng trông nó không có vẻ gì là buồn bã, thậm chí nó còn nghĩ ra cách chơi khăm lại những đứa từng bắt nạt mình. Đứng về phe Phillip luôn có Alioth Carrow.

Quay lại với bữa tối ngày thứ sáu, bàn ăn của học sinh tháp Đông Bắc vẫn im lặng như thường, chỉ có tiếng dao dĩa đụng vào nhau lách cách. Ai cũng nhận ra rằng Gellert lại có chuyện không vui. Miếng thịt bò trên đĩa đã bị hắn cắt nát trong lúc chìm đắm trong dòng suy nghĩ của bản thân.

Chỉ trong một tuần trở lại đây, sức khỏe của Albus bắt đầu xuất hiện những dấu hiệu tiêu cực. Dấu vết của lời nguyền đã lan tới gần vị trí tim đồng thời kéo xuống hơn nửa bắp tay bên phải của Albus và gây trở ngại cho cậu trong việc thi triển phép thuật. Không có cách nào để ngăn cản sự phát triển của lời nguyền, đến cả Albus cũng phải công nhận rằng dường như Vulchonova đã mạnh gấp đôi khi trước. Gellert không biết mình đã tính toán sai ở đâu, nhưng hắn nghi ngờ rằng việc Vulchanova mạnh lên bất ngờ như vậy có dính líu tới Phillip, dù rằng hắn không có bằng chứng gì cho lời buộc tội đó.

Albus run rẩy vì lạnh cả ngày, đặc biệt là khi đêm xuống. Cậu khó có thể chợp mắt được khi thân thể bị đày đọa, gay go hơn cả là Gellert không giúp được gì nhiều. Mọi thứ đã vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn. Hắn biết rằng Vulchanova đang ép hắn phải đưa ra lựa chọn và nếu hắn cứ cứng đầu hoặc chần chừ thì tính mạng người yêu hắn sẽ gặp nguy hiểm.

Chỉ mới ba tuần trước đây, Gellert còn cười khẩy khi nghe những lời đe dọa của Vulchanova, nhưng giờ thì hắn biết rằng mình không còn là người nắm quyền điều khiển cuộc chơi nữa. Nhưng Gellert cũng không phải một người dễ dàng từ bỏ mục đích ban đầu sau khi đã đi một quãng đường xa như vậy. Hắn biết rằng hiện tại họ cần một chút liều lĩnh, và tất nhiên là cả may mắn.

Gellert cầu xin Albus tha thứ cho mình và nhận được sự chấp thuận của cậu. Albus đã trao tính mạng mình cho hắn với sự tin tưởng tuyệt đối, đây là một quyết định vượt quá quyền năng của Lời thề máu, vì thế họ càng có thêm lý do để tin rằng tình cảm dành cho đối phương chẳng liên quan gì tới phép thuật như Vulchanova đã từng nói.

Công cuộc sao chép vẫn tiếp tục theo đúng kế hoạch. Buổi ngoại khóa này chính là cơ hội tuyệt vời để tiến hành sao chép vòng tròn phép thuật trong phòng Phillip, vì thế vào sáng thứ bảy, khi đã chắc chắn rằng đám học sinh năm nhất của tháp Đông Bắc đã đi ăn sáng hết, Gellert cùng Albus nhẹ nhàng mở cửa sảnh sinh hoạt chung và khẽ khàng bước lên những bậc thang bằng đá nhẵn thín màu xám lông chuột.

Đáng lẽ ra sáng nay Albus phải cùng các giáo viên khác tổ chức và quản lý buổi ngoại khóa, song Hiệu trưởng Constantine nhận thấy sức khỏe của cậu có vẻ không ổn lắm nên ông đã yêu cầu cậu tới Bệnh xá để kiểm tra và cho phép cậu nghỉ hết ngày. Tất nhiên Albus sẽ không tới Bệnh xá, và giờ cậu ở đây.

Học sinh tháp Đông Bắc thường dành phần lớn thời gian rảnh trong ngày để làm việc riêng trong phòng, vì thế Gellert và Albus không sợ chạm mặt ai khác. Tháp Đông Bắc là nơi lạnh lẽo nhất vào những ngày đông nhưng cũng là một nơi hiếm hoi trong trường không trở nên ẩm ướt vào những ngày băng bắt đầu tan như thế này. Trời đã dần ấm lên nhưng trong tháp vẫn trải và treo đầy thảm lông, toàn bộ cửa sổ đều được che lại cẩn thận bởi những tấm vải dày khiến không gian trong tháp có phần tối tăm. Y như một cái hang gấu, Albus đã nghĩ như vậy.

Khu tháp Đông Bắc gồm hai mươi phòng ngủ, trong đó có ba phòng được bố trí ngay phía trên sảnh sinh hoạt. Gellert sống một mình trong căn phòng trên cùng, còn phòng Phillip là phòng đầu tiên từ dưới lên. Cầu thang có hình xoắn ốc với chiều rộng đủ để hai người đi ngược chiều có thể tránh nhau, trên tường treo vài chiếc đèn để soi đường, dù đối với Albus thì chúng không thực sự giúp ích lắm vì mọi thứ vẫn mù mờ.

Gellert đi trước Albus, một tay hắn nắm chặt lấy tay cậu. Albus có thể cảm nhận được những khớp xương ngón tay của hắn ép vào tay mình. Gellert không phải một người sở hữu bàn tay đẹp, những ngón tay của hắn khá dài và có phần xương xẩu, nhưng đồng thời cũng to lớn và ấm nóng. Họ không nói chuyện gì với nhau, bởi thế mà bộ não thiên tài rảnh rỗi của Albus lại bắt đầu tưởng tượng ra cảnh bàn tay ấy sẽ dịu dàng ra sao khi mớn trớn cơ thể mình. Người cậu nóng bừng lên, dù đây không phải thời điểm thích hợp, cậu gần như quên mất cảm giác lạnh lẽo của lời nguyền. Và rồi cậu bước hụt chân.

Albus không ngã vì Gellert đã kịp nhích người để đỡ lấy cậu bằng lưng của mình. Albus vội đứng thẳng người dậy rồi khịt mũi vì xấu hổ. Nếu Gellert biết cậu vừa mất tập trung vì điều gì, hẳn hắn sẽ lại nhe răng ra cười rồi thấp giọng thì thầm vào tai cậu những điều thiếu đứng đắn.

"Anh không sao chứ?" Gellert quay đầu nhìn về phía sau để chắc rằng cậu vẫn ổn "Anh có muốn em sử dụng thần chú thắp sáng không?"

"Không cần đâu." Albus vội đáp lại "Cứ đi tiếp đi."

Tốc độ trả lời của Albus khiến Gellert nghi ngờ, hắn nhận ra một chút xấu hổ trong giọng của cậu, vậy nên hắn không hỏi thêm gì nữa. Họ dừng lại trước cửa phòng Phillip. Các ổ khóa trong Học viện Durmstrang đều được đặt Bùa chống mở khóa để đề phòng việc trộm cắp, vì thế Gellert đặt tay lên tay nắm cửa và thử vặn để xem Bùa này mạnh như thế nào. Rồi một điều mà Gellert không thể tin được đã xảy ra. Cửa không khóa. Chỉ cần Gellert đẩy nhẹ một chút, cánh cửa gỗ đã mở rộng như chào mời những vị khách không mời ghé thăm. Gellert không kìm được tiếng làu bàu khó chịu ở cổ họng, hắn ghét những con người sống có chút phòng bị nào như vậy, và trong trường hợp này chính là em trai hắn.

"Có lẽ loại Bùa đầu tiên mà anh nên dạy lũ trẻ là Bùa khóa chứ không phải là Bùa lơ lửng." Gellert vừa đề xuất vừa đóng cửa lại, không quên chốt trong và đặt thêm vài lớp Bùa xua đuổi "Chắc hẳn đó là loại Bùa mà anh thành thạo nhất."

Albus biết hắn đang cố móc mỉa việc cậu chẳng bao giờ nhớ được rằng mình đã để chìa khóa ở đâu.

"Anh thì cứ nghĩ là em sẽ yêu thích Bùa lơ lửng hơn, em đã dùng nó suốt." Albus nhún vai "Nhưng đó cũng là một ý kiến hay, anh sẽ ghi nhận."

Gellert khẽ cúi người thay cho lời cảm ơn. Albus mỉm cười, cậu đưa mắt nhìn quanh căn phòng mà Gellert từng ở vào năm học đầu tiên. Các tấm rèm che cửa sổ được buộc gọn lại để đón ánh sáng, vì vậy cậu có thể quan sát toàn bộ căn phòng một cách dễ dàng. Quần áo của lũ nhóc bị vứt bừa bãi dưới sàn nhà hoặc vắt vẻo trên thành giường, không phân biệt nổi là sạch hay bẩn. Albus không ngạc nhiên, hồi cậu mới đi học ở Hogwarts, phòng cậu còn bừa bộn hơn thế này nhiều, thế nhưng Gellert không đồng ý với lối sống bừa bộn thế này chút nào. Hắn dường như đang cố không buông những lời mỉa mai mà chỉ nhíu mày bước qua một chiếc quần đồng phục rồi dừng lại bên cạnh cái thảm có hình những con cừu ở giữa phòng.

"Bộ lông cừu vàng của Jason." Gellert ngắm nghía tấm thảm một chút rồi cất giọng hỏi Albus "Anh có biết câu chuyện đó không?"

"Tất nhiên là có. Anh đã được điểm O môn Muggle học đấy." Albus cũng bước theo Gellert, theo hướng nhìn của hắn, mắt cậu dừng lại nơi con cừu với bộ lông màu vàng được thêu ở trung tâm tấm thảm "Có vẻ em biết câu chuyện đó. Hóa ra em cũng rất quan tâm tới thế giới của muggle đấy nhỉ?"

"Vô tình đọc được thôi." Gellert không phủ nhận. Hắn cúi người xuống và lật tấm thảm lên "Trông sự tinh xảo của từng mũi thêu này, không thể tin được là em đã sống trong đây một năm trời mà chẳng may mảy quan tâm tới nó."

Albus đứng dịch sang một bên để Gellert có không gian thực hiện điều mà hắn muốn làm. Ở vị trí trung tâm tấm thảm ban nãy là 4 phiến đá to hơn hẳn những phiến xung quanh. Gellert lấy đũa phép ra, nhìn ra ngoài cửa sổ như đang tính toán điều gì đó rồi nhích sang bên trái một chút. Đó là hướng chính đông.

"Nắng ban mai chiếu đẫm cơ thể nàng, vàng rực tựa bộ lông cừu của Jason. Nàng lắc người khiêu vũ, bên trái rồi bên phải, bên trên rồi bên dưới, nàng múa từ khi mặt trời mọc rồi lặn rồi lại mọc, và ngọn gió bấc ôm lấy mái đầu nàng tựa chiếc khăn của gã tình nhân."

Theo tiếng nói trầm ấm của mình, Gellert dùng đũa gõ nhẹ lên những phiến đá tương ứng. Trái rồi phải, trên rồi dưới, đông rồi tây rồi lại đông. Cuối cùng, đầu đũa của hắn vẽ một vòng tròn ở phiến đá phía bắc. Ngay khi Gellert dừng lại, bên dưới vang lên những tiếng lạch cạch như tiếng mở ổ khóa. Khoảng năm giây sau, bốn phiến đá chậm chạp mở ra từ trung tâm, để lộ một cái thang sắt mảnh mai dẫn xuống dưới.

Albus đã tự hỏi rằng lối đi này sẽ dẫn tới đâu, bởi ngay phía dưới họ đáng lẽ phải là sảnh sinh hoạt chung. Trước khi Albus kịp nói ra thắc mắc của mình, đầu đũa của Gellert đã sáng lên bởi thần chú Lumos. Hắn cắn ngang thân đũa rồi nhanh nhẹn trèo xuống, và thế là Albus cũng vội đu người xuống theo. Thang không dài lắm, chẳng đến mười giây mà chân họ chạm đất trong an toàn.

Đây dường như là một khoảng không gian khác mà Vulchanova tạo ra, cũng giống như những đường hầm Gellert mắc kẹt khi trước, người ta chỉ có thể vào đây thông qua một lối ra vào duy nhất. Căn phòng bí mật này trống không, thậm chí còn chẳng có lấy một cái chân đèn. Gellert đang đảm nhận việc chiếu sáng, vì thế nhiệm vụ thi triển Specialis Revelio được giao cho Albus. Câu thần chú này vốn chẳng thể làm khó cậu, nhưng kỳ lạ là lần này chiếc vòng ma thuật không hề sáng lên trên mặt đất. Albus bất ngờ trong giây lát, rồi cậu tự trấn an bản thân rằng có thể là do lời nguyền nên cậu không thể thực hiện câu thần chú một cách hoàn hảo. Cậu kiên nhẫn thử lại một lần rồi lại một lần, nhưng chẳng có gì thay đổi. Cảm giác yếu đuối và bất lực khiến một phù thủy lão làng như Albus không thoải mái chút nào.

"Anh có thể cầm giúp em đũa phép..." Thấy cậu đang bị vây kín trong những cảm xúc tiêu cực, Gellert dịu dàng đề nghị.

"Không đâu." Nghe vậy, Albus dường như còn bực bội hơn "Anh không cần em giúp, anh có thể tự làm được."

Gellert giơ hai tay đầu hàng rồi lùi về sau một bước. Đôi mắt của hắn sáng lên trong bóng tối, đảo quanh các góc phòng như mắt của kẻ săn mồi. Rồi bỗng hắn buông tiếng chửi thề trước khi thông báo cho Albus một tin quan trọng:

"Dưới sàn nhà có dấu vết phép thuật rất mới. Chúng ta không phải người đầu tiên. Đã có người khác ở đây và thực hiện vài mánh lới để cản trở chúng ta."

"Ai cơ?" Albus hỏi.

Một người nào đó có khả năng vào được căn phòng này, một người thậm chí còn có thể có liên hệ với Vulchanova. Bọn họ đều nghĩ tới một người. Phillip.

"Giờ thì kể cả anh cũng không thể ngăn em vứt nó ra khỏi nhà khi nó vừa đủ tuổi trưởng thành, hoặc có lẽ còn sớm hơn tùy theo mức độ nghiêm trọng." Gellert hiếm khi tỏ ra tức giận như thế này "Đúng là nuôi ong tay áo. Em đã cưu mang nó khi bà mẹ nó muốn bỏ nó lại, và giờ nó trả ơn em bằng cách đâm em một cú sau lưng."

"Thằng bé đâu có lý do gì để làm vậy cơ chứ?" Albus cố gắng phủ nhận suy nghĩ của cả hai "Hoặc có thể nó bị ép..."

Cậu không thể hoàn thiện hết câu nói của mình, bởi cảm giác nhức nhối bất ngờ ở bên vai phải khiến cậu rên lên một tiếng đau đớn rồi ngã xuống, ngất lịm trước khi Gellert kịp phản ứng. Hắn vội nâng đầu cậu dậy, ôm cậu vào lòng và gọi tên cậu trong hoảng sợ.

"Vô ích thôi, cậu ta đang ngủ rất say rồi."

Gellert giật mình quay người lại nhìn về phía thang sắt. Vulchanova đang ở đó, không còn là một đám khói lơ lửng mà đã có hình hài cụ thể. Làn da trắng nhợt của bà ta như phát quang trong bóng tối, còn nụ cười trên mặt thì khiến người ta phải rợn gáy.

"Đừng lo, Grindelwald, cậu ta an toàn. Ta chỉ muốn nói chuyện riêng với cậu một lát thôi."

"Chúng ta không có gì để nói với nhau cả." Gellert gắt gỏng "Bà có thấy rằng bà đang can thiệp quá sâu vào việc của người sống không?"

"Còn cậu thì can thiệp quá sâu vào việc của người chết." Vulchanova nhún vai "Thật là một đứa nhóc cứng đầu, cậu nên biết rằng bây giờ ai mới là người có quyền quyết định cuộc chơi. Cậu thậm chí còn chẳng tìm nổi đường khác để cựa mình. Giờ thì chắc chắn cậu không thể hoàn thành việc sao chép trong một tuần, và tính mạng của Dumbledore tội nghiệp thì đang nằm gọn trong tay ta."

"Quả là một nước đi sáng suốt khi xuống tay với một đứa trẻ." Gellert hừ nhẹ "Tôi cá thằng nhóc còn chẳng hiểu được rằng nó đang làm gì khi đồng ý giúp đỡ bà."

"Xem ai đang cay cú kìa." Vulchanova hả hê nhìn hắn. Bà ta tiến lại gần hai người, bàn chân trần trắng muốt thấp thoáng sau tà váy dài màu đen "Cậu đã rất sai lầm khi đánh giá thấp em trai mình, sức mạnh của nó lớn hơn những gì cậu có thể tưởng tượng được, và óc phán đoán thì chẳng kém cậu là bao. Tất nhiên là nó cũng khôn ngoan hơn cậu rất nhiều khi chấp nhận đề nghị của ta."

"Nó sẽ không làm vậy nếu biết việc này đe dọa tới tính mạng của Albus." Gellert có thể khẳng định điều ấy "Hoặc là bà đã không nói cho nó biết."

"Một vài hậu quả bên lề không quan trọng đến mức phải đề cập trong bản hợp đồng của chúng ta." Vulchanova che miệng cười khúc khích "Hơn thế nữa, hiện giờ nó biết thì cũng đâu để làm gì? Quá muộn rồi, nó đã hứa sẽ cho ta mượn sức mạnh và thậm chí là cơ thể khi cần thiết để chúng ta có thể xử lý xong mớ hỗn độn này."

"Tuyệt thật, bà thậm chí còn muốn hủy hoại thằng nhóc dù nó đã giúp bà."

"Đó là chuyện của người sống, ta không có trách nhiệm quan tâm tới nhịp điệu của những trái tim đang đập." Vulchanova đang đứng trước mặt Gellert, bà ta cúi người xuống và vươn tay về phía trái tim của Albus, tất nhiên bà ta không thể chạm vào cậu "Hẳn cậu cũng đang mệt mỏi lắm phải không? Lời thề máu chẳng bao giờ dễ chịu cả. Cậu vẫn còn cơ hội để đưa ra lựa chọn đúng đắn, không chỉ vì người cậu yêu mà còn vì chính bản thân cậu. Ngôi trường này đáng giá đến mức cậu sẵn sàng đem tính mạng của bản thân và của người mình yêu ra đổi cơ à?"

"Bà đã từng lập

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net