CHAPTER 38: LA TOISON D'OR

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Phillip và Alioth trở về tháp Đông Bắc khi những ánh sáng cuối ngày bắt đầu tắt, muộn hơn nhiều so với các học sinh khác. Thằng bé không muốn giết hại lũ động vật chỉ vì mục đích trưng bày, bởi vậy mục tiêu lần này của nó là thực vật trong rừng. Nó đã đề đạt mong muốn của mình với Alioth một tuần trước khi buổi hoạt động ngoại khóa được tổ chức, thế nhưng ngọn lửa háo hức trong lòng nó lại bị Alioth tạt cho một chậu nước lạnh.

"Tuyết còn chưa tan hết, không có loài thực vật nào sống được trong thời tiết này đâu. Tầm tháng sau thì may ra." Alioth nhún vai "Chưa kể tới việc trong khoảng thời gian này có rất nhiều động vật đã bắt đầu dừng việc ngủ đông, chúng sẽ chui ra khỏi ổ vì đói và việc bắt chúng sẽ rất dễ dàng."

"Vấn đề không phải là dễ hay khó mà là tôi không muốn giết bọn chúng." Phillip nhấn mạnh "Cứ nghĩ thế này nhé. Cậu đang đói và định bụng tới Hẻm Xéo làm một bữa no nê nhưng trên đường đi, một gã phù thủy hắc ám xấu tính lại chặn đường và giết chết cậu. Cậu nghĩ thế nào về việc ấy?"

"Cậu so sánh khập khiễng quá đấy." Alioth khịt mũi "Nếu đói thì tôi chỉ cần búng tay một cái là sẽ có gia tinh đem đồ ăn tới bón tận miệng mà."

Phillip cứng họng. Đáng lẽ cậu nên suy nghĩ kỹ trước khi đưa ra ví dụ về sự đói khát trong cuộc tranh luận với một gã nhà giàu. Phillip thất vọng một cách triệt để, không chỉ vì sự vô tâm của bạn mình mà còn vì sự bất cẩn của bản thân. Thằng nhóc cố tình đánh một tiếng thở dài sao cho thật não nề rồi quay mặt đi hướng khác, không thèm nói chuyện với Alioth nữa. Biểu hiện này của Phillip làm Alioth thấy áy náy vô cùng, vậy nên chưa đầy mười phút sau, nó đã cất lời thỏa hiệp:

"Nếu cậu cứ cứng đầu như thế thì hãy chứng minh rằng vẫn có một loài thực vật nào đó tồn tại dưới lớp tuyết ngoài kia. Khi ấy tôi sẽ tán thành kế hoạch của cậu và làm mọi thứ mà cậu yêu cầu."

Đáng tiếc thay, có vẻ như Alasia Carrow đã quá bận tâm tới vấn đề hôn nhân của bản thân và quên dặn em trai mình là đừng bao giờ thách thức hay đánh giá thấp khả năng xoay sở của người nhà Grindelwald. Chỉ sau năm ngày vùi đầu trong đống sách về chủ đề thực vật mượn ở thư viện, Phillip đã lôi được Alioth vào rừng để đào đất tìm cây với mình.

Trong rừng Sương có một loài thực vật đặc biệt tên là Trứng Cóc, gọi như vậy vì phần củ của nó nhìn y chang một bọc trứng cóc. Chúng là cây rễ củ, thường sống cộng sinh với các cây cổ thụ bằng cách mọc trên rễ những cây này và chỉ ló phần thân gỗ khẳng khiu dài khoảng 20 phân lên trên mặt đất. Vào cuối xuân, cây sẽ nở một vài bông hoa để có thể sinh sản dù tỉ lệ nảy mầm là rất thấp. Nếu được khai thác đúng cách, mỗi năm người ta có thể thu hoạch chúng một lần vào giữa mùa hè khi hàm lượng dinh dưỡng trong củ đạt tới mức cao nhất. Trứng Cóc có thể hấp thụ các nguồn phép thuật tiếp xúc trực tiếp với nó đồng thời nứt toác và trở nên vô dụng ngay sau đó, chính tính chất này đã biến nó thành nguyên liệu quan trọng trong nhiều loại độc dược chữa trị nhưng cũng khiến việc khai thác nó trở nên khó khăn. Các phù thủy buộc phải dùng xẻng để đào đất và dao để tách củ ra khỏi rễ cây, không phải ai cũng đủ kiên nhẫn và sự khéo léo để làm việc đó.

Phillip muốn đào thêm vài củ để giữ làm của riêng, vì thế hai đứa phải đi sâu vào trong rừng, sát ranh giới mà các giáo viên đã vạch ra và tốn cả buổi sáng để tìm những cây Trứng Cóc. Tất nhiên Phillip có nhiệm vụ dẫn đường. Thằng nhóc hít những hơi thật sâu như thể khứu giác của nó đủ mạnh để ngửi thấy mấy cây Trứng Cóc dù cách xa cả nửa khu rừng. Cuối cùng, nó dừng lại trước vài thân cây khẳng khiu, thấp dí rồi nhẹ nhàng bẻ một nhành cây bé và đưa lên mũi ngửi trước khi cho nhành cây vào miệng nhai. Alioth chăm chú quan sát những biểu cảm xuất hiện sau đó trên khuôn mặt Phillip. Chỉ trong vòng năm giây, Phillip đã nhăn mặt rồi nhổ nhành cây ra khỏi miệng một cách đầy ghét bỏ, dù vậy nó vẫn không giấu nổi sự mừng rỡ.

"Chính nó đây rồi. Làm việc đi cậu Carrow."

Alioth Carrow - người đang cầm toàn bộ dụng cụ phục vụ cho việc khai thác lần này - khẽ lườm Phillip một cái vì giọng điệu ra lệnh đầy trịch thượng của nó. Thằng bé đặt đống dụng cụ xuống đất rồi bắt tay vào việc gạt tuyết và đào đất. Trong thời gian đó, Phillip ngồi trên rễ của một cây sồi và chỉ cho Alioth cách đào đúng để không làm củ Trứng Cóc bị hư hại bởi cuốc xẻng. Công việc này tốn sức hơn chúng tưởng, đến cả một đứa cao to và khỏe mạnh như Alioth cũng nhức hết hai cánh tay. Không ít lần Alioth đã định bỏ cuộc, thế nhưng Phillip đã hứa sẽ trả công cho nó bằng một bình độc dược được điều chế từ củ Trứng Cóc, vậy nên Alioth vẫn cắn răng đào bới.

Alioth dừng tay khi nó trông thấy những củ Trứng Cóc lấp ló sau lớp đất mỏng ở đáy những chiếc hố nhỏ mà mình vừa đào được. Giờ thì cả hai đứa không cần phải lo lắng về việc những củ này vô tình tiếp xúc với phép thuật trong thời gian đào đất, vì thế Alioth dùng phép thuật để khiến những chiếc hố rộng hơn, đủ để Phillip có thể nhảy xuống và thực hiện nhiệm vụ tách củ. Phillip nhận lấy đôi găng tay vải từ Alioth rồi tỉ mẩn làm theo các bước mà nó đọc được trong sách. Với mỗi cây, nó để lại một phần củ để cây có thể tiếp tục phát triển. Nó chăm chú làm việc cho tới khi các khớp ngón tay rã rời, đau nhức vì dùng lực, đó cũng là khi trời đã tắt nắng, vì thế nó dừng lại và leo ra khỏi hố. Tiếp đó, 2 đứa dùng phép thuật để lấp đất lại thật cẩn thận rồi mới cho củ Trứng Cóc vào một chiếc bao và mang về phòng.

Cậu bạn cùng phòng của hai đứa đã đi tập Quidditch với các học sinh khóa trên ở sân tập và sẽ không quay về trước bữa tối, vì vậy hiện tại phòng tắm đang không có ai dùng. Alioth ghét cảm giác bụi bặm nên Phillip đành nhường cho thằng bé tắm trước. Chờ tới khi Alioth chốt cửa phòng tắm lại, Phillip mới cởi chiếc áo sơ mi dính đầy mồ hôi và đất bẩn của mình ra. Đương lúc nó loay hoay chuẩn bị quần áo sạch để thay sau khi tắm thì có tiếng gõ cửa. Thằng bé vội túm lấy một chiếc áo trông có vẻ sạch sẽ được vắt trên thành giường của Alioth và mặc tạm vào rồi mới rảo bước ra mở cửa.

"Chào Phillip." Đập vào mắt nó là nụ cười rạng rỡ của Minette "Hai đứa vừa mới về hả?"

"Vâng. Có việc gì thế ạ?" Phillip vừa hỏi vừa chỉnh lại chiếc áo xộc xệch trên người mình.

"Ban nãy anh Gellert nhờ chị nói lại với em rằng anh ấy muốn gặp em tại phòng riêng sau bữa tối. Đừng lo, dù chị không dò hỏi được thêm chút thông tin nào nhưng trông anh ấy không có vẻ gì là tức giận đâu." Minette trấn an Phillip rồi hỏi "Hôm nay em thu hoạch được gì rồi?"

"Em và Carrow đào được một chút Trứng..."

"Áo sơ mi tôi để trên giường đâu rồi?" Tiếng nói đầy cáu kỉnh của Alioth vang lên sau lưng Phillip, cắt ngang câu nói còn dang dở của thằng bé "Sao cậu lại mặc chiếc áo sơ mi mới của tôi? Cậu còn chưa tắm cơ mà. Ở bẩn vừa thôi chứ?"

"Im đi Alioth. Cậu làm gì có cái áo nào sạch sẽ?" Phillip cảm thấy xấu hổ thay cho bạn mình vì hiện tại Alioth đang cuốn mỗi một chiếc khăn tắm ở ngang hông. Thằng bé nhìn Minette đầy ái ngại rồi khép cửa lại một chút để che chắn cho Alioth trước khi lớn tiếng phản bác "Cái áo này đã nằm ở trên giường cậu cả tuần nay rồi, cậu nên đem nó đi giặt trước khi nó mốc xanh ở đấy."

Hai đứa bắt đầu cãi nhau vì một chuyện lông gà vỏ tỏi. Bỗng dưng Minette nghĩ về tương lai hậu hôn nhân của mình và Nicholas Malfoy, khi mà anh không thể chịu được tính bừa bộn của cô và cất lời mắng mỏ khi thấy đống mỹ phẩm, trang sức mà cô quên không sắp xếp lại nằm la liệt trên bàn. Những suy nghĩ này khiến cô thêm phần nhớ vị hôn phu của mình, vì thế cô cất tiếng chào tạm biệt hai đứa trẻ để về phòng viết thư cho Nicholas. Cô muốn thông báo cho anh biết rằng cuối tuần tới mình được nghỉ, và cô hy vọng anh sẽ chủ động mời mình đi chơi. Một nụ cười khẽ thoáng qua trên môi Minette trước khi cô nàng khép cửa lại và rời đi. Thấy vậy, Phillip càng to tiếng hơn:

"Tốt quá, giờ thì cậu còn khiến chị Rosier bỏ chạy trối chết vì sự bẩn thỉu của mình." Thằng bé cười khinh khỉnh "Rồi chị ấy sẽ nói cho chị gái cậu biết, và chị Carrow sẽ vặt đầu cậu vì đã làm xấu mặt cả gia đình."

"Không đâu, chị ta kín mồm kín miệng lắm." Alioth vừa nói vừa lôi chiếc vali dưới gầm giường mình ra để tìm một chiếc áo khác "Các tiểu thư không thích tọc mạch những vấn đề riêng tư của người khác đâu, chỉ có lũ con gái muggle của cậu mới làm thế thôi." Ngừng lại một chút để chắc chắn rằng Minette đã đi xa, Alioth mới thấp giọng hỏi Phillip "Cậu chưa nói gì với chị ta đó chứ?"

"Nói cái gì cơ chứ? Chị ấy chỉ hỏi xem hôm nay chúng ta thu hoạch được gì thôi mà." Phillip nhún vai "Cậu đừng lo lắng thái quá như vậy."

"Cậu nên để ý nhiều hơn đi, chị ta là người của anh trai cậu đấy." Alioth khịt mũi "May cho cậu là tôi ra kịp, nếu không thể nào chị ta cũng hỏi han nhiều hơn, mà càng hỏi nhiều thì cậu lại càng dễ lỡ miệng."

Phillip cúi đầu, đăm chiêu suy nghĩ một chút rồi chợt cao giọng:

"Cậu đã tắm xong chưa mà ra đây hóng hớt với nhiều chuyện? Nhanh lên để tôi còn tắm!"

Alioth mất ba giây để bắt kịp tốc độ thay đổi chủ đề của Phillip, nó cười khì rồi quay lại vào trong phòng tắm. Trong lúc chờ đợi, Phillip nhìn ra phía ngoài cửa sổ và ngẩn người. Bầu trời xám xịt và lạnh lẽo còn nó thì chẳng suy nghĩ được điều gì.

Quả đúng như Alioth khẳng định, Minette Rosier không hề tiết lộ bí mật dơ dáy của thằng bé cho chị gái nó biết. Thay vào đó, khi chúng xuống Hội trường để dùng bữa tối, già nửa số học sinh trong tháp đã biết về sự việc ấy, và chẳng sớm thì muộn, tin đồn cũng sẽ tới tai Alasia Carrow. Giữa những lời trêu chọc, Alioth cảm thấy mặt mình nóng bừng lên, nó nhanh nhanh chóng chóng hoàn thành bữa tối rồi trở về phòng. Phillip thì từ tốn hơn bởi đằng nào thì nó cũng phải chờ Gellert để nói chuyện riêng với hắn.

Gellert chẳng đả động gì tới nó dù họ ngồi đối diện nhau, điều đó càng khiến Phillip cảm thấy căng thẳng. Thường ngày, dù có khó ở đến đâu thì Gellert vẫn sẽ mở miệng nhắc nó ăn thêm một chút vì đang tuổi lớn. Trong đầu nó bỗng hiện lên vô số kịch bản và suy đoán, phần nhiều trong số đó đều chẳng hay ho gì. Đôi lúc nó lén đưa mắt nhìn Gellert, nhưng rồi khi hắn nhíu mày nhìn lại, nó chỉ biết vội vàng cúi đầu. Nó sợ rằng Gellert đã biết về giao kèo của nó, biết cả nguyên do cho sự lựa chọn của nó, và rồi hắn sẽ nghiền nát nó vì đã phản bội.

"Đi thôi."

Dao nĩa và mặt đĩa va chạm vào nhau tạo nên vài tiếng leng keng kéo Phillip trở lại thực tại. Gellert đã dùng xong bữa tối và đang chờ đợi sự phản hồi từ nó. Phillip gật đầu đáp lại Gellert rồi đứng dậy và lặng lẽ đi theo phía sau hắn. Nó cố hít thở thật sâu để giữ bình tĩnh, song khi cánh cửa phòng Gellert khép lại và tạo ra một thứ âm thanh nặng nề như tiếng đóng mở xà lim, nó bắt đầu cảm thấy sợ hãi. Suy cho cùng thì Phillip vẫn chỉ là một đứa trẻ, dù nó có cố gắng che giấu đến thế nào đi chăng nữa thì Gellert vẫn nhìn ra vẻ bất an và bồn chồn của nó. Hắn cười khẽ rồi ra hiệu cho nó ngồi xuống chiếc ghế mà hắn kê sẵn trước bàn làm việc.

Phillip càng khẩn trương thì Gellert lại càng tỏ ra ung dung. Hắn chậm rãi viết nốt bức thư dang dở trên bàn và cẩn thận nhét nó vào phong bì rồi lại cầm một vài tờ nhật báo lên đọc. Tới khi sự kiên nhẫn trong Phillip gần như đã cạn kiệt, hắn mới buông tờ báo xuống và lấy từ trong ngăn kéo ra một hộp kẹo rồi đẩy nó về phía Phillip.

"Chắc cậu cũng biết hôm nay tôi gọi cậu tới đây để làm gì rồi nhỉ?" Hắn nhẹ nhàng hỏi.

Phillip lắc đầu.

"Thật vậy ư? Thế thì tại sao cậu lại phải sợ sệt như thế? Chúng ta còn chưa bàn chuyện chính mà mặt cậu đã trắng như tờ giấy rồi." Gellert mỉm cười nhìn Phillip khiến thằng bé vô thức ngồi dịch về phía sau một chút. Thấy vậy, nụ cười trên môi Gellert càng tươi tắn hơn "Hay là cậu bị hạ đường huyết? Đừng khách khí như thế, cứ ăn chút kẹo đi cho đỡ xây xẩm."

Phillip vươn tay bốc vài viên kẹo trong hộp nhưng dường như nó không có ý định ăn viên nào trong số đó. Gellert không ép nó nữa, hắn ngả lưng vào ghế, chọn một tư thế thật thoải mái trước khi cất lời:

"Chắc hẳn chúng ta nên vào luôn vấn đề chính cho đỡ mất thời gian. Đầu tiên, tôi muốn nói tới một vài hành động mang tính chống đối của cậu trong thời gian gần đây."

"Em không..."

"Nghe trước đã, đừng có cãi vội." Gellert ngắt lời nó "Tôi không nói không có nghĩa là tôi không biết. Tôi chẳng đòi hỏi hay ép uổng cậu điều gì, vì thế cậu cũng nên biết điều một chút. Điều cậu cần làm là học hành đến nơi đến chốn rồi ra trường, kiếm một công việc mà cậu yêu thích chứ không phải là ngáng đường tôi. Tôi không phải một người có tính kiên nhẫn và lòng vị tha vô bờ với trẻ con như Albus đâu. Lần này tôi tha cho cậu, nhưng nếu có lần sau thì chắc chắn cậu nên thu dọn đồ đạc rồi biến cho khuất mắt tôi trước khi tôi nghiền cậu ra thành bụi mịn."

Lời dọa dẫm của Gellert thật sự đã có tác dụng, trông Phillip như sắp khóc tới nơi. Phillip đã nghĩ ra vô số câu trả lời để trốn tội phòng khi Gellert hỏi tới, thế nhưng Gellert không cho nó bất kỳ cơ hội nào để mở miệng. Vẻ tiu nghỉu của nó không ảnh hưởng gì tới thái độ của Gellert, hắn vẫn đanh giọng hỏi:

"Rõ chưa?"

"Rồi ạ." Phillip ngoan ngoãn gật đầu.

"Tốt lắm. Vấn đề tiếp theo sẽ có người khác thay tôi nói cho cậu biết." Gellert chậm rãi gõ tay theo nhịp lên mặt bàn "Ông bà có thể vào, chúng tôi đã giải quyết xong chuyện gia đình rồi."

Sống lưng Phillip bỗng lạnh toát. Bên cạnh Gellert xuất hiện hai chiếc bóng lờ mờ, trong đó có một người phụ nữ với mái tóc đen bồng bềnh dài ngang lưng điểm thêm vài bím tóc bé xinh được tết lại khéo léo từ đỉnh đầu. Chưa bao giờ Phillip trông thấy Vulchanova một cách rõ ràng đến thế, nó thường chỉ gặp bà ta trong mơ và thậm chí còn chẳng nhớ nổi các đường nét trên khuôn mặt bà ta khi tỉnh dậy. Lúc này đây, đôi mắt màu xanh của bà ta ánh lên như hai viên ngọc bích tuyệt đẹp khiến nó nhìn chăm chăm như bị dính bùa.

"Cậu không nên nhìn một quý cô như vậy đâu, cậu Grindelwald."

Tầm nhìn của Phillip bị chặn lại. Đứng trước nó là một người đàn ông trung niên và ánh mắt ông ta dành cho nó không có chút thiện cảm nào.

"Yên nào Harfang, nó chỉ là một đứa trẻ thôi." Vulchanova tiến lại gần Phillip và đứng ngay bên cạnh nó, bàn tay trong suốt của bà ta vỗ nhè nhẹ lên vai nó như để trấn an rồi dịu giọng nói "Ta không hề kể cho anh trai cậu nghe về chuyện của chúng ta. Cậu ấy tự đoán ra tất cả, vì thế xin đừng oán trách và bắt đền ta."

"Mừng là hiện tại tôi đã có thể nhìn thấy bà bằng mắt trần, dù cho đó không phải mục tiêu cuối cùng mà bà theo đuổi." Phillip khẽ nghiêng người né tránh sự đụng chạm của Vulchanova rồi mới hỏi bà ta "Vậy giờ bà muốn gì đây? Xóa bỏ bản hợp đồng của chúng ta à?"

"Cậu cũng đâu mất gì khi làm vậy, phải không?"

"Ai nói là tôi không mất gì? Tôi đã tốn rất nhiều công sức để phong ấn vòng tròn đó lại cho bà, thậm chí còn lấy cả tính mạng mình ra để thề nguyện là sẽ không tiết lộ hay giúp anh trai tôi mở phong ấn đó ra. Vậy mà bà lại quay tôi như chong chóng." Phillip cảm thấy vô cùng ấm ức, vì thế nó quyết định xả hết nỗi bực dọc trong lòng lên Vulchanova " Bà không thấy xấu hổ khi lừa gạt và lợi dụng một đứa trẻ à?"

Vulchanova khẽ liếc nhìn Gellert.

"Đừng có nhìn anh trai tôi. Đây là chuyện riêng của hai chúng ta cơ mà." Phillip xẵng giọng.

Gellert bật cười thành những tiếng vụn vặt. Hắn vươn vai một cách lười biếng rồi nhoài người lên phía trước và chống cằm nhìn Vulchanova để xem bà ta sẽ xử lý êm xuôi mọi chuyện như thế nào. Biết rằng Gellert muốn hóng hớt nhiều hơn là can dự, Vulchanova đành phải tự giải quyết đứa trẻ cứng đầu đang ngồi cạnh mình.

"Đừng có nói năng như thể mình là nạn nhân thế." Vulchanova cãi lại "Ta đâu có ép cậu làm vậy, chính cậu đã tự nguyện ký tên vào hợp đồng khi thấy những thứ mà ta đem ra trao đổi. Ta đã đưa cho cậu tất cả những gì ta hứa, vậy mà khi ta yêu cầu sự hồi đáp thì cậu lại lươn lẹo thế này đây. Thế rồi ai mới là kẻ bị lừa gạt và phản bội?"

"Tôi không cảm thấy việc tranh luận xem ai là nạn nhân có ích gì vào thời điểm này, cái tôi muốn là sự bồi thường chính đáng vì bà đã chủ động hủy đi hợp đồng giữa chúng ta. Đây là một điều luật rất cơ bản, bà mới chính là người đang lươn lẹo đấy."

"Ta mệt mỏi vì hai anh em cậu quá rồi." Vulchanova rít lên "Hồi ta còn sống đâu có cái luật lệ vớ vẩn đó."

"Thực ra là có." Harfang Munter thấp giọng nhắc nhở.

"Ai hỏi mà ông trả lời?" Vulchanova đưa hai tay lên ôm mặt "Ông đang đứng về phía ai thế hả?"

"Tất nhiên là phía công lý rồi."

"Giờ thì tôi mệt mỏi cả vì ông." Vulchanova hít một hơi thật sâu rồi bắt đầu thương lượng "Thôi được rồi, đằng nào thì ta cũng chẳng còn bận tâm về điều gì ngoài việc được tự do. Chúng ta ra ngoài nói chuyện riêng một chút được chứ?"

"Bà sợ hãi điều gì mà phải nói chuyện riêng?" Gellert nhíu mày hỏi.

"Ta chẳng sợ hãi điều gì sất, chẳng qua đây là quyền lợi của em trai cậu và chúng ta cần chút ít riêng tư." Vulchanova bĩu môi và đáp lại bằng một giọng mỉa mai "Được chứ cậu Grindelwald? Ta tưởng đây là phép lịch sự tối thiểu?"

"Quả là vậy, thưa bà." Gellert nghiêng đầu thay cho lời xin lỗi rồi nói "Nhưng tôi cũng có quyền thắc mắc sau khi bị bà đâm lén một cú đau đớn, vậy nên tôi nghĩ rằng tốt nhất là hai người nên chốt xong vấn đề bồi thường trong vòng hai phút." Vừa nói, hắn vừa đưa tay ra phía cửa "Nhanh lên nào, hai phút sẽ được tính từ lúc bà và nó bước ra ngoài."

Vulchanova lườm hắn một cái, song bà ta cũng không hề phản đối. Vừa đúng hai phút sau, Phillip mở cửa bước vào, nét buồn bã trên mặt nó vẫn chẳng tan đi chút nào sau cuộc chuyện trò.

"Đợi lát nữa khi Alioth Carrow đã ngủ say, em sẽ tới gọi anh." Nó nói "Giờ thì em xin phép về phòng. Em cần phải xử lý những mẫu vật mà mình thu được hôm nay."

"Được." Gellert đồng ý một cách bâng quơ. Rồi bất chợt, như nhớ ra điều gì đó, hắn gọi giật "Phillip!"

"Vâng?" Phillip - người đã bước một chân ra khỏi phòng - quay đầu lại nhìn hắn.

"Nếu từ đầu đã quyết định làm vậy thì khi bị bắt đừng có sợ hãi đến mức ấy. Chỉ có lũ hèn mới không dám đối diện với sự lựa chọn của bản thân mà thôi."

Phillip không đáp lại. Nó cúi gằm mặt rồi nhanh chóng biến mất sau cánh cửa gỗ. Cả căn phòng chìm trong im lặng, chỉ còn tiếng gỗ cháy lách tách từ lò sưởi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net