CHAPTER 39: LA PEINTURE (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nerida Vulchanova nói rằng vòng tròn phép thuật trong phòng Phillip là vòng tròn quan trọng nhất trong hệ thống phòng ngự. Nó đóng vai trò như nguồn tổng hợp và khuếch đại phép thuật của toàn bộ hệ thống, nói cách khác, chỉ cần Vulchanova cung cấp cho nó một lượng phép thuật vừa đủ theo định kỳ thì nó sẽ tự động vận hành trong mấy chục năm sau đó.

Nhưng có một sự thật đáng buồn là tính quan trọng thì thường đi đôi với tính phức tạp. Sau khi Phillip sử dụng máu của mình để mở phong ấn theo các bước mà Vulchanova hướng dẫn, vòng tròn phép thuật hiện lên ngay phía dưới chân Gellert, sáng bừng. Các dấu vết của vòng tròn lan cả lên mặt tường xung quanh, những nét chữ rune và hình vẽ đan díu dít vào nhau, lộn xộn như thể một bản nháp. Gellert thở dài rồi đưa tay lên vuốt mặt.

"Sao một phù thủy quyền năng như bà có thể để tạo ra mớ hỗn độn này rồi yên tâm nhắm mắt xuôi tay cơ chứ? Trông nó như một cái quần thủng đũng rồi bị vá đè bằng loại vải rẻ tiền màu hồng cánh sen ấy." Hắn gần như hét lên "Rồi tôi sẽ sao chép nó lại như thế nào đây? Chưa kể tới thời gian phải bỏ ra nữa. Chẳng lẽ tối nào tôi cũng phải lẻn vào phòng em trai mình khi bạn bè nó đã ngủ say như thế này à?"

"Phép so sánh của cậu hơi thái quá rồi đấy, nó chỉ hơi... khó nhìn một chút thôi." Vulchanova cãi lại "Ở đây có một vài thần chú không cần thiết nhưng ta quên chưa xóa đi, ta tin rằng ta có thể giúp cậu loại bỏ chúng." Bà ta vừa nói vừa lướt đi một vòng quanh căn phòng để quan sát "Thêm vào đó, ta khuyên cậu nên đi sao chép các vòng tròn khác trước, không việc gì phải đâm đầu vào việc khó nhằn ngay từ đầu..."

"Thú thật thì căn phòng này quá bé so với vòng tròn mà bà vẽ. Sao lúc tạo ra căn phòng này bà không làm nó trở nên rộng hơn một chút?"

"Cậu tưởng ta không muốn thế sao? Nhưng đành chịu thôi vì đây là giới hạn không gian lớn nhất mà ta có thể tách được, dù sao thì không căn phòng nào ở Durmstrang phù hợp hơn căn phòng này cả." Vulchanova khẳng định "Cậu không biết vị trí của căn phòng này tuyệt vời đến mức nào sao? Tất cả các trưởng tháp Đông Bắc đều từng sống ở đây đấy."

"Đó chỉ là sự trùng hợp thôi."

"Không đâu, con trai ạ. Đó là nhờ một nguồn năng lượng rất đỗi tâm linh của một thế lực thần bí nào đó trong lâu đài này..." Vulchanova vừa nói vừa chắp tay trước ngực một cách đầy thành kính "Họ đã chỉ đường cho ta khi ta tạo ra hệ thống này. Họ điều khiển được vòng quay số mệnh và sức mạnh của họ ngang với thánh thần."

"Hoặc có lẽ là do chứng hoang tưởng trở nặng khi về già của bà." Gellert tặng cho Vulchanova một ánh nhìn đầy quan ngại "Bà có chắc là bà thực sự ổn không đấy?"

"Chưa bao giờ tốt hơn." Dường như Vulchanova chẳng thèm để ý tới những lời chọc tức mà Gellert vừa nói, bà ta mỉm cười đầy dịu dàng với hắn "Cậu nên dùng giác quan để cảm nhận nhiều hơn, phép thuật cổ sẽ không bao giờ khiến cậu thất vọng đâu. Cậu có thể trở thành phù thủy xuất sắc nhất thế hệ của cậu nếu cậu biết sử dụng nó đúng cách."

"Chẳng cần tới nó thì tôi cũng đã xuất sắc nhất thế hệ này rồi."

"Sao một người tốt bụng và hiểu chuyện như cậu Dumbledore lại có đủ lòng vị tha để yêu một đứa nói năng khó chịu như cậu được nhỉ? Thật khó tin phải không Phillip?" Vulchanova vừa nói vừa quay sang nhìn Phillip, mong rằng mình sẽ tìm kiếm được đồng minh, song thằng bé chỉ đáp lại bà ta bằng một ánh nhìn thiếu kiên nhẫn. Bà ta vội tiến sát lại gần thằng bé rồi mềm giọng "Thôi nào cưng ơi, cưng từng rất đáng yêu cơ mà, xin đừng học theo thói cáu kỉnh của thằng anh như thế. Hay là để ta dạy cho cậu một chút phép thuật cổ nhé, trưởng tháp tương lai mà không biết tí nào thì vứt đi."

"Ai nói nó sẽ trở thành trưởng tháp trong tương lai cơ chứ? Bà đừng gieo rắc mấy hạt mầm hy vọng vớ vẩn vào đầu nó nữa." Gellert hừ nhẹ "Thay vì suy nghĩ những việc vô nghĩa thì bà nên bắt tay vào nghiên cứu đống này đi là vừa. Tạm thời thì tôi chưa cần bà chỉ đường vì tôi đã biết vị trí của một vài vòng tròn khác. Bà hãy cứ tập trung vào chuyên môn của mình đi."

"Sẽ tốn rất nhiều thời gian nếu ta làm một mình, Munter thì chẳng giúp được gì vì ông ta không biết và cũng không muốn học chữ rune. Hay là..." Vulchanova vừa nghịch mấy lọn tóc của mình vừa liếc nhìn Phillip.

"Thế thì tiếc là bà phải làm việc này một mình thôi." Gellert ngắt lời bà ta rồi cao giọng nói với Phillip "Còn cậu nữa. Đi ngủ ngay!"

Phillip vội vàng trèo lên thang sắt giữa ánh sáng lờ mờ tỏa ra từ vòng tròn phép thuật. Gellert theo ngay phía sau nó với một khoảng cách vừa phải. Dù hôm nay có rất nhiều chuyện xảy ra nhưng thái độ của hắn chẳng khác chút gì so với khi trước, việc này nằm ngoài dự đoán của Phillip và khiến nó càng cảm thấy bất an hơn. Trong lúc bận nghĩ ngợi, nó vô tình bước hụt chân, may mắn thay Gellert đã kịp đỡ lấy eo nó trước khi nó đập mặt vào một thanh ngang. Nó lí nhí cảm ơn anh mình, song hắn chẳng buồn đáp lại nó. Cho đến khi đặt lưng nằm lên giường, nó vẫn cảm thấy vùng da nơi eo mình tê rần. Nó tin rằng bàn tay to lớn của Gellert có thể giết chết nó trong một nốt nhạc, chỉ là hiện tại hắn không muốn làm thế. Có lẽ hắn đang có một suy tính nào đó dành riêng cho nó, và tất nhiên nó cũng cần phải cẩn thận hơn rất nhiều để bảo vệ bản thân.

Trên chiếc giường bên cạnh, Alioth đã ngủ say tới mức Phillip có thể nghe được tiếng ngáy nho nhỏ của nó. Từ hồi nghỉ lễ Giáng sinh, Alioth cứ luôn miệng nói rằng sẽ bảo vệ và ủng hộ nó trong mọi trường hợp. Dù thực chất thằng nhóc chẳng giúp được gì nhiều nhưng với một đứa trẻ cô đơn như Phillip thì lời hứa như vậy đã là quá đủ. Sự hiện diện của Alioth làm Phillip cảm thấy an tâm hơn đôi chút, mắt nó díu lại theo những tiếng thở đều đều ở xung quanh, nó thiếp đi dù trong đầu vẫn ngập tràn những suy đoán về hành động tiếp theo của anh trai mình.

Trong khi ấy, người anh mà nó tưởng rằng đang ngủ ngon trên chiến thắng thì lại nằm thao thức tại căn phòng quen thuộc ở tháp Đông Nam. Hôm nay là một ngày dài, Albus đã ngủ được một giấc vì mệt mỏi. Đáng lẽ Gellert cũng phải cảm thấy mệt, nhưng não hắn vẫn đang căng ra sau khi trông thấy vòng tròn phép thuật đầy phức tạp trong phòng Phillip. Hắn không thể dừng việc suy nghĩ lại được, và càng suy nghĩ thì hắn lại càng tỉnh táo.

"Em vẫn còn thức đấy à?" Albus bỗng lè nhè hỏi hắn, mắt cậu nhắm nghiền vì buồn ngủ.

"Em làm anh thức giấc ư?" Gellert dịu dàng vuốt ve mái tóc mềm mại của Albus rồi hôn lên trán cậu một cái thật kêu "Hay là do nhiệt độ phòng chưa đủ ấm?"

"Anh tỉnh dậy vì nóng. Em đặt thêm Bùa giữ ấm lên người anh trong lúc anh ngủ đấy à?" Albus nhăn mặt kéo chăn xuống ngang bụng mình rồi mới hỏi "Có chuyện gì à?"

"Hôm nay Vulchanova đã đề cập tới một vấn đề rất quan trọng, và đúng là em nên nghĩ dần..."

"Vấn đề gì cơ?" Albus ngáp dài.

"Trưởng tháp tiếp theo ấy."

"Nhưng còn lâu em mới rời khỏi cái ghế trưởng tháp mà? Sao em lại phải nghĩ tới người thay thế mình sớm thế?"

"Em không biết, em không có kinh nghiệm lựa chọn người tiếp nối mình. Cảm giác như em chẳng tin tưởng được ai ngoài bản thân mình ấy." Gellert thở dài "Anh đã lựa chọn Huynh trưởng tiếp theo của Gryffindor như thế nào? Anh có chắc rằng đó là lựa chọn đúng đắn không? Nhỡ lựa chọn đó không hề tối ưu và những gì anh cố gắng xây dựng bỗng trở thành công cốc thì sao?"

"Anh chẳng suy nghĩ nhiều như vậy khi đưa ra quyết định cuối cùng đâu. Anh tin rằng người đó có thể làm được, vậy nên anh chọn họ thôi, chưa kể họ cũng phải vượt qua những tiêu chí cơ bản của một Huynh trưởng thì mới được cân nhắc chứ?" Albus bật cười khi trông thấy nét mặt căng thẳng của Gellert, vì thế cậu vươn tay nhéo má hắn "Sao em cứ phải kiểm soát bằng được những biến số cuộc đời mà bản thân không thể thay đổi được thế? Em đang ôm quá nhiều việc vào người, em cần học cách tin tưởng và sẻ bớt gánh nặng cho người khác. Dù có là một phù thủy tài ba thì em cũng đâu thể thay đổi thế giới một mình, phải không?"

"Em hiểu nhưng mà..."

"Mọi thứ sau 'nhưng' đều vô nghĩa. Tóm lại thì em chẳng hiểu tí gì cả." Albus lắc đầu và dùng ngón trỏ của mình đặt lên môi Gellert "Hay là bây giờ em đưa cho anh một cái giá phù hợp đi, anh sẽ tính sẵn cho em một vài kịch bản tối ưu nhất để em có thể ăn ngon ngủ kĩ. Anh giỏi nhất là việc vạch ra mấy cái kịch bản thế này đấy."

"Em có quyền nghi ngờ về chất lượng của dịch vụ này không?"

"Anh biết ngay mà. Chẳng lẽ giữa anh và em không tồn tại một chút tin tưởng nào sao?" Albus không giấu được vẻ buồn rầu "Hóa ra trong mắt em, anh cũng y như những người khác..."

"Anh biết là em không có ý đó mà." Gellert vội phân bua rồi hùa theo cậu "Thôi được rồi. Anh cứ thử nói qua vài suy luận đầu tiên của một kịch bản bất kỳ xem nào. Nếu em vừa ý thì em chẳng tiếc anh thứ gì cả."

"Thật là một quý ngài khôn ngoan. Anh biết thừa là ngoài cái thân xác trẻ măng này ra thì em chẳng còn thứ gì khác để cho anh cả. Nhưng nể tình em đã khiến anh vui lòng nhiều lần, anh sẽ tặng em một gói dùng thử miễn phí vậy." Albus nghiêng đầu suy nghĩ một chút rồi thấp giọng trầm ngâm "Để xem nào..."

Gellert kiên nhẫn nằm đó, im lặng chờ đợi cậu. Ngay vào giây phút Albus tưởng rằng Gellert đã ngủ quên thì hắn đột nhiên mở miệng:

"Sao rồi?"

"Đây là một vấn đề hết sức phức tạp, nhưng may cho em, anh là một phù thủy vô cùng ưu tú. Trong tất cả những kịch bản anh nghĩ tới thì có một việc em buộc phải làm ngay lúc này nếu muốn thực hiện được các bước tiếp theo."

"Anh mà nói rằng em cần đi ngủ thì em sẽ không cho anh ngủ nữa." Gellert đáp lại một cách ngả ngớn rồi với tay vào trong chăn.

"Xem ra em cũng khá thông minh đấy." Albus bắt lấy bàn tay của Gellert trước khi nó kịp trượt xuống mông cậu "Đừng nghịch lung tung nữa. Không ngủ thì lớn làm sao được? Nếu em cứ thức khuya thế này thì vài năm nữa có khi Phillip còn cao hơn cả em đấy."

"Không đâu, mẹ nó thấp hơn mẹ em mà. Chắc chắn nó cũng sẽ thấp hơn em thôi." Gellert gần như khẳng định một cách chắc nịch. Hắn vừa cười vừa gỡ tay Albus ra rồi kéo cậu sát lại gần mình "Mà nếu nó cao hơn em thì cũng có ảnh hưởng gì tới chúng ta đâu. Anh yêu em vì cái khác cơ mà..."

Trước khi Albus kịp phản bác, nụ hôn của Gellert đã chặn cậu lại. Albus có thể trông thấy sự phấn khích đang lóe lên trong mắt hắn, và cậu biết rằng hắn thực sự sẽ không để cậu yên nếu hắn không ngủ được. Cậu đành ôm lấy cổ hắn với hy vọng hắn sẽ buông tha cho cậu vì mệt sau khi đã nghịch ngợm vài ba lần.

Albus không biết mình thiếp đi từ lúc nào, nhưng khi cậu tỉnh dậy, trời đã sáng tỏ còn Gellert thì vẫn đang ngủ say bên cạnh cậu. Hôm nay là chủ nhật nên chắc hẳn đồng nghiệp sẽ không thấy kì lạ nếu cậu ngủ đến trưa, dù từ lúc đi dạy tới giờ cậu chưa từng bỏ qua bữa sáng. Bụng Albus réo ầm ĩ vì quá bữa, cậu đành xuống giường, mặc quần áo chỉnh tề để xuống bếp lấy một chút đồ ăn nhẹ. Trên đường về, cậu vô tình bắt gặp Minette và Krafft. Cả hai dường như đang lo lắng về điều gì đó, và khi thấy cậu, họ vui mừng như vớ được vàng:

"Buổi sáng tốt lành, Giáo sư Dumbledore. Thầy có thấy cậu Grindelwald ở đâu không? Chúng em đã tìm cả buổi sáng rồi mà không thấy cậu ấy đâu cả." Krafft mở lời.

Albus không thể trả lời rằng hắn đang nằm ngủ trên giường mình, vì thế cậu lắc đầu rồi hỏi:

"Có chuyện gì thế?"

"Thầy Hiệu trưởng muốn gặp anh ấy càng sớm càng tốt." Minette trả lời "Nếu thầy thấy Grindelwald thì xin hãy thông báo ngay cho anh ấy biết."

Albus gật đầu đồng ý rồi rảo bước về phòng. Gellert vẫn đang cuộn mình trong chăn như một con mèo. Cậu đặt gói bánh xuống bàn làm việc của mình rồi đi tới bên giường và lay người Gellert. Trái ngược với sự khẩn trương của cậu, Gellert chậm rãi vươn người rồi túm lấy tay cậu và kéo cậu nằm xuống cạnh mình.

"Chúng ta không có thời gian để ngủ. Ngài Constantine đang muốn nói chuyện với em kia kìa." Albus đẩy hắn ra và đứng thẳng dậy, cậu vừa nói vừa lay hắn mạnh hơn.

"Nói chuyện thì nói lúc nào chẳng được. Ông ta có thể chờ mà." Gellert khịt mũi đầy khó chịu, hắn lăn vào phía trong giường và tự bó mình lại thành một cái kén.

"Em đâu còn là trẻ con mà việc thức dậy mỗi sáng lại khó khăn thế này hả?" Albus bắt đầu kéo chăn để ép Gellert tỉnh dậy "Em phải chiến thắng bản thân mình đi chứ? Đã bảo đi ngủ sớm mà không nghe cơ."

Cuối cùng Gellert đành ra khỏi chăn vì không thể chịu được tiếng càm ràm của người yêu bên tai. Nếu một nhà giáo dành thời gian và công sức để gọi học sinh của mình dậy mỗi sáng thì nhà giáo đó xứng đáng được trao tặng Huân chương Merlin đệ nhị đẳng, Albus nói với Gellert như vậy khi tiễn hắn ra đến cửa phòng. Vừa dứt lời, cậu đã đóng sập cửa lại để khỏi phải nghe Gellert ngụy biện.

Gellert sẽ còn tốn cả đống thời gian loanh quanh trong phòng hắn, vì thế sau khi ăn một vài chiếc bánh để lót dạ, Albus cầm báo cáo tới phòng thầy Hiệu trưởng để nộp. Đáng ra cậu phải nộp từ hôm qua, song vì vấn đề sức khỏe nên ngài Constantine đã cho phép cậu lùi thời gian nộp. Nếu cậu tính toán một cách chính xác thì sau khi cậu nộp báo cáo và nói vài câu vô thưởng vô phạt về tình hình học tập của lũ học sinh, Gellert sẽ xuất hiện và cậu sẽ được về phòng mà không phải trao đổi thêm bất kỳ vấn đề riêng tư nào. Quả là một kịch bản hoàn hảo.

"Thầy đã khỏe hẳn chưa?" Constantine vừa hỏi vừa rót cho cậu một tách trà đen, không quên thêm vào đó một chút đường "Hôm nay vẫn là ngày nghỉ mà, thầy không cần ép bản thân làm việc quá mức như thế này đâu."

"Đó chỉ là bệnh cảm thông thường thôi, không phải vấn đề gì to tát cả." Albus chậm rãi nhấp một ngụm trà, vị trà quá nhạt so với khẩu vị của cậu, song cậu sẽ không ở đây lâu, vì thế đây không phải điều đáng bận tâm "Thầy hãy đọc qua báo cáo xem có thắc mắc gì không? Hoặc nếu có điều chưa ổn thỏa thì tôi sẽ cố gắng sửa chúng trong ngày hôm nay."

Constantine gật đầu. Ngay lúc ông lật mở trang báo cáo đầu tiên thì có tiếng gõ cửa. Đó là Gellert. Hắn đến sớm hơn Albus dự tính, song đây lại chính là điều cậu mong muốn.

"Nếu thầy và cậu Grindelwald có chuyện quan trọng cần nói với nhau thì tôi xin phép đi trước vậy." Cậu mỉm cười đứng dậy "Nếu thầy cần thêm gì ở bản báo cáo này thì thầy có thể nói cho tôi biết trong giờ ăn trưa."

"Ồ không, thầy cứ ngồi ở đó đã." Ngài Hiệu trưởng ra hiệu cho cả hai ngồi xuống rồi mới tiếp lời "Ban đầu tôi không mời thầy tới cùng cậu Grindelwald vì tôi nghĩ rằng thầy vẫn còn mệt. Nhưng trông thầy có vẻ ổn hơn rồi, vậy nên việc thầy có mặt ở đây lại càng hay."

Albus ngồi xuống trong sự hoang mang tột cùng. Gellert khẽ nhíu mày rồi chọn một vị trí thoải mái bên cạnh Albus. Trước khi Constantine kịp rót cho Gellert một tách trà mới, hắn đã điềm nhiên cầm tách trà của Albus lên và nhấp môi với một phong thái đầy tao nhã. Trông hắn bình thản tới mức ngài Constantine ngây người vì không biết nên phản ứng thế nào, ấm trà trên tay ông dừng lại ở giữa không trung, vài giọt nhễu xuống mặt bàn. Albus cảm thấy xấu hổ thay cho Gellert, cậu khẽ huých tay hắn một cái.

"Quá là nhạt nhẽo. Sao anh không cho thêm chút đường vào?" Gellert lại chẳng có vẻ gì là xấu hổ, hắn cằn nhằn rồi tiện tay bỏ thêm đường vào tách "Của anh đây."

Constantine phải hắng giọng để lấy lại tinh thần. Ông đẩy tách trà mình vừa rót đến trước mặt Gellert rồi đặt một bức thư lên mặt bàn.

"Chúng ta nên bắt đầu vào chuyện chính thôi. Hôm nay tôi vừa nhận được thư từ ngài Marvolo Gaunt. Ông ta nói rằng muốn tới gặp tôi vào cuối tuần sau tại nhà riêng của tôi, ngoài ra còn nhấn mạnh rằng ông ta cần được nói chuyện riêng với hai anh em nhà Constantine, nhất là người em trai với mái tóc màu vàng sẫm, về sự biến mất của bảo vật gia truyền nhà ông ta." Ngài Hiệu trưởng nhìn Gellert bằng ánh mắt mệt mỏi "Trò có gì muốn nói với tôi không?"

"Nhà thầy có ai tóc vàng sẫm ư?" Gellert hỏi.

"Tất nhiên là không." Constantine cao giọng "Trò đừng có giả ngơ nữa đi, tôi biết thừa là trò lại làm điều gì đó mờ ám với ngài Gaunt rồi. Nhưng sao trò lại lấy danh nhà Constantine? Trò định lấy tôi ra để gánh nợ cho trò à?" Nói rồi, ông quay sang Albus bằng ánh mắt nghiêm khắc "Đến cả thầy cũng hùa theo cậu ta."

"Xin thầy đừng nói vậy. Giáo sư Dumbledore đã cố gắng ngăn cản em..."

"Nhưng thầy ấy đâu ngăn cản được trò?" Đây là lần đầu tiên Albus thấy Constantine tức giận như vậy, mắt ông đỏ hoe còn giọng thì bắt đầu trở nên nghẹn ngào "Gia đình Constantine đã xuống dốc không phanh từ lâu rồi, giờ đây chúng tôi chẳng còn cái gì ngoài một chút danh dự cuối cùng, vậy mà trò còn tự ý lấy nó ra để phục vụ cho cái mục đích bẩn thỉu của trò. Hay là do tôi quá mềm mỏng với trò nên trò tự cho mình cái quyền ấy? Trò chẳng khác gì ông bố ích kỷ của mình cả."

"Đừng lôi bố em vào đây." Gellert vẫn giữ vững sự bình tĩnh trước những lời nói công kích của Constantine "Em biết rằng mình làm vậy là không đúng, nhưng ngoài cách đó thì chẳng còn cách nào khác cả. Thầy không cần lo về buổi gặp mặt, vì em sẽ tới đó và nói chuyện trực tiếp với ông ta."

"Điều tôi quan tâm nhất bây giờ là tại sao trò lại làm thế? Trò đang giấu diếm nhiều thứ hơn tôi tưởng." Constantine bất ngờ chuyển đối tượng "Thầy Dumbledore? Có lẽ thầy sẽ sẵn lòng giải đáp thắc mắc này của tôi phải không?"

Albus vội vàng trao đổi ánh mắt với Gellert.

"Thầy Dumbledore?" Ngài Constantine nghiêm giọng.

"Cậu Grindelwald đã kể cho tôi nghe về nhiệm vụ thầy dành riêng cho cậu ấy." Albus đáp "Gần đây cậu ấy đã nghiên cứu rất nhiều và trao đổi với tôi để tìm kiếm sự giúp đỡ. Chúng tôi đoán rằng Viên đá đang nằm trong tay ngài Gaunt nên đã tới gặp ngài ấy. Thật không may, Viên đá lại nằm trên chiếc nhẫn gia truyền của gia tộc Gaunt..."

"Vậy nên hai cậu trộm nó?" Giọng Constantine dịu lại đôi chút, có vẻ với ông thì Viên đá luôn là ưu tiên hàng đầu.

"Nói theo cách cơ bản nhất thì đúng là thế thật..." Albus ngập ngừng "Nhưng chúng tôi đã thay thế nó bằng một chiếc nhẫn khác y hệt."

"Viên đá ấy đâu rồi?"

"Đó không phải Viên đá Phục sinh chúng ta đang tìm kiếm mà chỉ là một viên thạch anh đen thôi. Chúng tôi không mang theo bên người, nhưng nếu thầy muốn thì lát nữa tôi có thể đưa cho thầy xem."

Lời nói của Albus uy tín tới mức Constantine không hỏi thêm gì nữa, còn Gellert thì buộc phải uống trà để che nụ cười thích chí của mình. Albus của hắn chẳng bao giờ khiến hắn phải thất vọng cả.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net