CHAPTER 41: LA PEINTURE (3)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Có vẻ đây chính là lý do khiến Marvolo Gaunt đòi tới gặp họ bằng được trong ngày hôm nay. Trông ông ta như thể đã nắm chắc phần thắng trong tay, song Albus cũng đã tính tới trường hợp này từ trước. Dù sao thì trong Thế giới Phù thủy cũng chẳng còn mấy người có họ Constantine, nếu họ cứ bám dính lấy cái danh này thì thậm chí nó sẽ trở thành bằng chứng chống lại họ trong tương lai. Có nhiều cách để chối bỏ trách nhiệm, cái này thì Gellert rành nhất. Thế nên Albus quyết định mở lời trước, những biến số còn lại đành phó mặc cho Gellert xử lý.

"Đúng là thế, thưa ngài." Albus chẳng thèm chối cãi, cậu quay sang và hỏi Constantine bằng một giọng sốt sắng "Kìa chú Frederic, chú chưa nói cho ngài ấy biết về thân phận thật sự của anh em chúng cháu ư?"

Ngài Constantine nhìn Albus chăm chăm, phải mất gần nửa phút thì ông mới bắt kịp suy nghĩ của cậu. Ông hắng giọng rồi bắt đầu tỏ vẻ tự trách:

"Hình như là vậy thật." Ông thở dài "Xin thứ lỗi cho tôi, ngài Gaunt. Đây là một hiểu lầm nghiêm trọng mà tôi chưa kịp phân minh với ngài từ lá thư lần trước. Hai đứa nhóc này là chắt ngoại của chị gái của ông nội tôi nên tất nhiên là chúng không mang họ Constantine. Dù vậy, gia đình chúng tôi rất thân thiết nên tôi đã nhờ chúng đi lấy hộ mình bức tranh ở nhà ngài. Hy vọng chúng không làm điều gì lỗ mãng khiến ngài phiền lòng."

"Xin ngài cứ yên tâm, mọi thứ đều ổn cả." Gaunt đáp lại Constantine một cách lịch sự rồi bắt đầu hỏi han "Không biết hiện tại hai cậu đang làm việc ở đâu?" Ông ta đánh mắt về phía Albus "Cậu trông rất ra dáng một Thần sáng đấy, cộng với giọng điệu đậm chất người Anh nữa chứ. Để tôi đoán nhé. Có phải cậu đang công tác ở sở Thần sáng nước Anh không?"

"Rất nhiều người cũng suy đoán y như ngài vậy, nhưng đáng tiếc là không đúng. Tôi vừa mới tốt nghiệp năm ngoái nên hiện vẫn chưa có công việc ổn định. Vả lại để trở thành Thần sáng đâu phải một điều dễ dàng, phải không?"

"Tôi hiểu." Marvolo Gaunt gật gù, Albus quá kín kẽ và chẳng có điểm nào đáng nghi, vì thế ông ta chuyển hướng sang Gellert "Còn cậu thì sao? Tôi đang rất tò mò về cậu đấy. Dù nói tiếng Anh vô cùng trôi chảy nhưng cách phát âm của cậu đôi khi chẳng giống người Anh chút nào. Nếu tôi không nhầm thì... đó là giọng Đức à? Một người quen của tôi cũng hay nói như thế."

Gellert mỉm cười nhìn Marvolo Gaunt nhưng trong đầu hắn lúc này chỉ có duy nhất hai từ: đồ khốn. Gellert cứ nghĩ rằng một người sĩ diện như Marvolo sẽ chỉ biết hếch mũi lên trời và chẳng bao giờ để ý tới mấy tiểu tiết bên lề, song có vẻ hắn đã quên rằng các Slytherin hiếm khi để ai động chạm tới lợi ích mình bao giờ, nhất là một hậu duệ chính thống của Salazar Slytherin như Marvolo Gaunt. Dòng họ Gaunt sống trong sự nghèo khó và đốn mạt nhưng điều đó không đồng nghĩa với việc họ ngu ngốc và thiếu tinh tế. Gellert biết rằng mình cần cẩn thận hơn, vì thế hắn cố nói thật từ tốn theo giọng điệu của Albus:

"Thật vậy ư, thưa ngài? Vậy mà gia đình tôi chẳng bao giờ phàn nàn về điều đó. Có thể là vì tôi đang học ở Durmstrang. Ngài biết đấy, ở đó có rất nhiều người Đức và cả người Nga nữa chứ, đa phần bọn họ đều phát âm tiếng Anh theo kiểu mẹ đẻ."

"Cậu còn chưa tốt nghiệp ư?" Marvolo Gaunt ngạc nhiên "Cậu học năm mấy rồi?"

"Em tôi đang học năm sáu." Albus vội vàng chen lời vì sợ rằng ông ta sẽ cố tình bới móc cách phát âm của Gellert.

"Em cậu cũng khéo ăn khéo nói đấy. Cậu ấy thậm chí còn tới nhà tôi để lấy bức tranh đó một mình, có vẻ cậu cũng khá tin tưởng em trai mình nhỉ?"

"Thằng bé là một đứa được việc. Hơn nữa từ bé em ấy đã mau mồm mau miệng rồi, phải không chú Frederic?"

"Đúng vậy. Cháu có nhớ lần gia đình cháu tới Đức du lịch xong nó lừa phỉnh bố mẹ cháu để tách ra đi riêng rồi bị lạc không?" Thầy Constantine cười sằng sặc như vừa nhớ lại điều đó hài hước lắm "Cái lần mà chú tìm thấy nó trong bụi cây ấy."

Chẳng biết Constantine nói thật hay đùa nhưng cách ông cười đã khiến Albus phải cười theo. Không có dấu hiệu nào cho thấy ông sẽ dừng lại. Theo từng tiếng cười của Albus và thầy Constantine, mặt Gellert dần nhăn lại. Cuối cùng hắn cao giọng:

"Thôi đủ rồi đấy, đừng lôi cháu ra làm trò đùa nữa chú Frederic."

"Như ngài thấy đó." Albus hít một hơi thật sâu để ngăn không cho mình cười tiếp rồi mới nói "Em trai tôi rất thông minh và nhanh miệng, song nó vẫn chỉ là một đứa nhóc thôi. Hy vọng ngài đã có câu trả lời mà mình mong muốn. Tôi biết là ngài nghi ngờ hai anh em tôi có liên quan tới việc chiếc nhẫn bị đánh cắp nhưng sự thật là chúng tôi chẳng có lý do gì và cũng không đủ năng lực để làm vậy. Còn về phần chiếc nhẫn của ngài, tôi sẽ thử nhờ vả một vài người quen, có thể họ sẽ truy ra tung tích của nó."

"Vậy thì tốt quá. Cảm ơn cậu."

Ngài Gaunt không hỏi han thêm điều gì nữa, có lẽ vì ông ta ý thức được rằng ba người họ đang đứng trên cùng một chiếc thuyền và bất kỳ điều gì kì lạ mà ông ta nhận ra sẽ đều bị lấp liếm bởi những lời nói nửa thật nửa giả cùng tài tung hứng ăn ý của người nhà Constantine. Vẻ mất hứng hiện rõ trong mắt Gaunt, song ông ta đương cúi đầu nên chẳng ai nhận ra điều đó.

Nhận thấy không khí có phần gượng gạo, Constantine tự rót thêm cho mình một tách trà rồi bắt đầu nói về tình hình chính trị dạo gần đây tại Thế giới Phù thủy. Đa phần các phù thủy thuần huyết đều thích nói chuyện chính trị, nhưng buồn một nỗi là Marvolo Gaunt không nằm trong số đó. Mặc cho Constantine lôi đủ tin tức nóng hổi ra để lôi kéo sự chú ý của Gaunt, ông ta cũng chỉ đáp lấy lệ rồi lại lặng lẽ quan sát Gellert cho tới khi gia tinh thông báo bữa trưa đã sẵn sàng.

Món chính trưa nay là bít tết đi kèm với sốt kem nấm và khoai tây nghiền. Bụng Gellert vốn đã đói meo do không ăn sáng giờ lại thêm phần cồn cào vì uống quá nhiều trà. Hắn chậm rãi rưới sốt lên bít tết rồi cầm dao dĩa xẻ nhỏ miếng thịt ra. Mùi bơ tỏi cùng hương thảo làm Gellert ứa nước miếng, thế nhưng ánh mắt săm soi của Marvolo Gaunt vẫn dính chặt lấy hắn và như một lẽ tự nhiên, chẳng ai ngon miệng nổi khi người khác cứ nhìn mình chằm chằm. Gellert nhai nuốt một cách máy móc.

Cuối cùng bữa trưa địa ngục cũng kết thúc. Sau khi tráng miệng bằng bánh chuối, ngài Constantine ngỏ ý muốn Marvolo nghỉ lại nhà mình nhưng may mắn thay ông ta đã từ chối. Ông ta chia sẻ rằng vợ mình vừa mới sinh con trai đầu lòng nên ông ta không muốn ra ngoài quá lâu. Cả ba cùng tiễn Gaunt ra tới tận cổng ngoài. Marvolo Gaunt không quên cảm ơn ngài Constantine vì sự hiếu khách và mời họ đến nhà mình chơi nếu rảnh rỗi, tất nhiên đây chỉ là một lời mời xã giao vì trông ông ta chẳng tình nguyện gì cho cam. Trước khi Marvolo Gaunt khởi động khóa cảng của mình, Gellert bỗng mỉm cười và nói một câu đầy tính ám chỉ:

"Xin hãy gửi lời hỏi thăm của tôi tới phu nhân Gaunt, bà ấy quả là một người phụ nữ tuyệt vời, chắc hẳn mọi việc trong nhà đều được bà ấy lo liệu ổn thỏa cả."

Marvolo Gaunt để lại cho hắn một cái liếc mắt đầy ý vị trước khi biến mất. Gellert không có ý định giải thích câu nói của mình với Constantine. Hắn khoác vai Albus và kéo cậu lên phòng trước khi cậu kịp chọc ngoáy về cái trò gắp lửa bỏ tay người mà hắn vẫn thường làm.

Gellert quả là một kẻ khốn, cậu nghĩ. Nhưng tính ra thì phu nhân Gaunt hoàn toàn có đủ khả năng và động cơ để trộm bán chiếc nhẫn của chồng mình. Cô ta ở nhà gần như cả ngày, chẳng có ngóc ngách nào trong nhà mà cô ta không biết. Cuộc sống nghèo túng với ông chồng gia trưởng và đứa con sắp ra đời trở thành một cái cớ hoàn hảo để cô ta thực hiện hành vi đó. Có lẽ ban đầu Marvolo Gaunt không hề nghi ngờ vợ mình, trông cô ta bệnh tật, chậm chạp và không thông minh cho lắm, nhưng như Gellert đã gợi ý, đôi khi những mối đe dọa ở gần ta hơn là ta tưởng, chắc hẳn ngài Gaunt sẽ tự đánh lạc hướng bản thân bởi lòng đề phòng và tính đa nghi của mình.

Gellert không về phòng mình mà dừng lại ở trước cửa phòng Albus. Hắn mở cửa giúp cậu, cánh cửa hơi nặng nên hắn nhích lên phía trước một chút và dùng cơ thể để chặn nó lại. Albus nhanh chân bước vào và kéo rèm cửa ra. Bầu trời ở Romania không xám xịt và u ám như ở Học viện Durmstrang, dù vậy cái lạnh cuối đông vẫn buộc họ phải mặc áo khoác dày. Constantine quả là một người tâm lý, căn phòng này nằm ở hướng nhiều sáng nhất dinh thự còn màu sắc của thảm và giấy dán tường thì ấm áp y hệt phòng của Albus ở tháp Đông Nam. Albus hài lòng gật gù rồi ngồi xuống bên mép giường. Trong lúc ấy, Gellert đã nhanh nhẹn cởi chiếc áo vest xanh sẫm của mình ra và nằm vật xuống giường để chuẩn bị ngủ trưa.

"Em ác với phu nhân Gaunt quá rồi đấy." Albus cũng nằm xuống cạnh hắn "Cô ta còn chẳng giết nổi một con kiến."

"Vậy thì cô ta nên trách chồng mình thay vì trách em. Ông ta cố tình phá hỏng bữa trưa ngon lành của em, vậy thì em sẽ đập nát gia đình ông ta." Gellert cười đểu "Vả lại em đâu có buộc tội ai, em chỉ nói bâng quơ vậy thôi, ông ta nghĩ ra sao thì nghĩ. Nếu ông ta không tin tưởng vợ mình thì vấn đề nằm ở ông ta chứ không phải ở em."

Đây là một việc sai trái nhưng qua lời biện hộ của Gellert, Albus lại thấy mọi chuyện hợp lý một cách kì lạ. Gellert lúc nào cũng tạo cho người khác cảm giác được lựa chọn, song thực chất lại chẳng có sự lựa chọn nào cả. Việc này không công bằng với Marvolo Gaunt chút nào, đáng ra ông ta vẫn được sống hạnh phúc cùng với chiếc nhẫn của mình, thế nhưng sự hy sinh của ông ta trong trường hợp này là cần thiết bởi Viên đá Phục sinh quan trọng với họ hơn là với ông ta. Nghĩ vậy, sự áy náy trong lòng Albus vơi đi phân nửa, thế là cậu nhớ lại câu chuyện cười hồi sáng:

"Gellert này, cái vụ em đi lạc ấy..."

"Đến giờ đi nghỉ rồi đấy cưng ơi." Gellert ngắt lời cậu.

"Vậy ra nó là thật à? Sao em lại đi lạc?" Albus càng tò mò hơn.

Gellert từ chối trả lời. Hắn kéo chăn lên sát cằm, đôi mắt lim dim nhìn lên trần nhà. Albus cá rằng hắn có thể ngủ trong năm giây, vì thế cậu vội nắm lấy bả vai hắn và lắc thật mạnh. Gellert vẫn ngoan cố ngó lơ cậu. Thấy vậy, Albus hạ giọng van nài:

"Đi mà Gellert. Em kể chuyện của em rồi anh kể chuyện của anh, nhé?"

Gellert hé mắt. Hắn quan sát Albus một hồi để chắc rằng cậu sẽ không nuốt lời rồi mới đáp lại sự tò mò của cậu bằng một chất giọng nhẹ nhàng như khi người ta đọc truyện cổ tích cho trẻ con trước giờ đi ngủ:

"Câu chuyện là đứa trẻ nào cũng muốn có thú cưng, em cũng vậy. Hồi đó em thích mấy con Chupacabra kinh khủng, thế là em xin mẹ mua cho mình một con nhưng tất nhiên bà không đồng ý. Bà nói bọn chúng quá nguy hiểm và em không đủ khả năng để huấn luyện chúng một mình. Sau đó vì em cứ quấy phá và đòi bà mua cho bằng được, bà đã thủ thỉ với em rằng bố em biết cách huấn luyện chúng nên nếu em muốn một con thì em phải nói chuyện và yêu cầu ông ta ở nhà ít nhất ba ngày một tuần."

Albus không biết nên an ủi Gellert thế nào. Rõ ràng Mathilda Grindelwald đã có ý định lợi dụng chính con trai mình để níu kéo tình cảm vợ chồng. Chẳng đứa trẻ nào muốn bị đối xử như vậy, cậu bắt đầu hối hận vì đã ép hắn nhớ lại những ký ức tồi tệ hồi còn bé.

"Đừng lo, chuyện từ đời rồi nên em chẳng còn xíu buồn bã nào cả." Gellert xoa má cậu và mỉm cười "Em biết thừa là bố em sẽ không đồng ý, vì thế em đã lén tích quỹ đen và định bụng tự mua một con. Giá Chupacabra khá đắt, chưa kể tới quá trình vận chuyển phức tạp từ châu Mỹ tới Đức và đủ loại thuế má. Sau nhiều ngày nghiên cứu, em đã tìm tới những mối giao dịch ở Dunkler Markt, hàng ở đó rẻ hơn rất nhiều mà chất lượng chẳng kém là bao."

"Khá quá nhỉ? Em dám tới đó một mình cơ á?"

"Lúc ấy em mới chỉ là một đứa trẻ thôi mà, em có biết gì đâu. Em cứ nghĩ nó chỉ là một khu chợ bình thường cơ đấy." Gellert nhún vai "Em đã nói dối mẹ là mình tới Markt để mua sách, bà cho phép em đi một mình vì em làm vậy suốt. Vấn đề là em đâu biết Dunkler Markt ở đâu, thế nên khi một phù thủy hắc ám nói rằng cô ta biết đường tới đó, em đã đi cùng cô ta luôn."

"Cô ta có làm gì em không?"

"Cô ta định nhốt em lại rồi tìm mẹ em đòi tiền chuộc nhưng em đã thoát ra khỏi đó. Em không nhớ bằng cách nào nữa, có thể là do sức mạnh của em đã giải phóng để tự vệ. Em cố gắng chạy thật nhanh và thật xa rồi ngủ gục trong một bụi rậm. Khi ấy trời đã tối lắm rồi, em không nhìn thấy gì cả nên buộc phải chờ đến sáng để tìm đường về nhà." Gellert kể lại với giọng đều đều như thể đó không phải câu chuyện của hắn "Mẹ em không liên lạc được với bố em, vì thế bà gọi ngài Constantine để cầu cứu. Ông ấy đã dùng Bùa lần tìm để bám theo các dấu vết phép thuật mà em để lại và tìm thấy em nhem nhuốc, ngái ngủ trong một bụi cây."

Giờ thì Albus đã hiểu vì sao Constantine lại cười như vậy. Ngực cậu ấm lên khi nghĩ về một mái đầu vàng ươm bù xù lẫn lá cây cùng khuôn mặt bé xíu dính đầy bụi bặm. Đôi mắt của Gellert lúc đó chắc hẳn đã xanh như sắc trời ngày hạ và lóng lánh như mặt sông dưới nắng mà cậu thường bơi khi còn nhỏ.

"Chúng ta có thể nuôi một con Chupacabra nếu em vẫn thích..." Albus gợi ý "Tất nhiên em phải chịu trách nhiệm với nó đấy nhé!"

"Thôi cho em xin, hiện giờ em không có nhu cầu chăm thú cưng. Với lại sau lần đó mẹ đã mua một con cho em rồi, em cứ tưởng nó mạnh mẽ thế nào nhưng hóa ra cũng chẳng sống được lâu. Chắc hẳn là vì em không biết nuôi, hoặc do loài Chupacabra quá..." Gellert ngừng lại một chút để tìm từ thích hợp "... khát tình. Chúng cứ đeo bám trên người em suốt nên em phải vứt chúng sang một bên."

"Anh cũng khát tình lắm đấy." Albus bật cười trước cách dùng từ của hắn, vì thế cậu bắt đầu trêu chọc "Sao nào? Em định vứt anh đi à?"

"Em chỉ ước rằng anh khát tình như cách anh nói thôi." Gellert khinh khỉnh đáp lại "Còn anh thì sao nào? Anh có thú cưng gì không? Hoặc từng đi lạc?"

"Thú cưng à..." Albus trầm ngâm một lúc rồi chợt reo lên "Anh có một con phượng hoàng."

Lần này thì đến lượt Gellert im lặng. Đúng là thú cưng cũng có thú cưng nọ, thú cưng kia. Thú cưng của hắn thì động cái là chết còn thú cưng của Albus thì bất tử.

"Hơn nữa anh chưa bao giờ đi lạc khi còn nhỏ, bố không khi nào để anh đi một mình cả. Ông thường đưa anh đi chơi vào cuối tuần, bọn anh đi bộ qua các con phố của muggle, men theo các đường ray xe lửa và dọc về những vùng quê. Ông dạy anh cách câu cá mà không cần dùng tới phép thuật, cách sải tay bơi qua một dòng sông và cách hút mật ngọt từ những bông hoa dại." Albus vẫn say sưa trong câu chuyện của mình "Ông thường nói về sức mạnh của tình yêu thương, giá trị của sự dũng cảm và tính cần thiết của sự khai phóng."

"Nghe cứ như phương pháp giáo dục của mấy giáo viên ưu tú ấy nhỉ?"

"Tất nhiên rồi, nhờ vậy mà bây giờ anh mới trở thành một nhà giáo ưu tú thế này chứ!"

Gellert nhìn người yêu mình đầy tự hào. Hắn mừng vì Albus có thể trải qua một tuổi thơ vui vẻ như thế, để rồi giờ đây cậu dùng chính tình yêu mà mình nhận được để lấp đầy khoảng trống trong lòng hắn.

"Em cũng muốn được bơi qua sông. Em chưa bao giờ bơi qua sông cả." Hắn vòi vĩnh.

"Thế thì mùa hè sắp tới chúng ta có thể đi bơi." Albus hào hứng "Em có muốn thi bơi với anh không? Đằng nào thì em cũng thua thôi nhưng anh tin là một chút đồ ngọt sẽ khiến em cảm thấy khá hơn. Mình sẽ mang theo một cái bánh táo to bự, và cả kẹo giọt chanh nữa."

__

Bonus hình ảnh con Chupacabra tội nghiệp từng bị lão già cục súc vứt ra khỏi xe :'(

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net