CHAPTER 43: WIE EIN TROPFEN AUF DEM HEISSEN STEIN (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nhờ có sự giúp đỡ kịp thời và đúng đắn từ Harfang Munter, năng suất làm việc của Nerida Vulchanova bỗng tăng nhanh một cách bất ngờ. Chưa cần tới ba ngày, bà ta đã đến tận phòng Gellert để thông báo rằng mọi thứ đều xong xuôi.

Sinh thời, Vulchanova được Merlin ban cho khả năng ghi nhớ tuyệt vời đủ để bà ta thuộc lòng những lý thuyết phức tạp nhất sau vài lần đọc lướt. Đổi lại, Merlin cũng tước đi khỏi bà sự cần mẫn và cẩn thận mà một học giả nên có. So với những học giả cùng thời, số lượng sách nghiên cứu học thuật mà Vulchanova viết ít tới mức người ta chẳng cần tới một bàn tay để đếm hết. Những bản viết tay của bà nổi tiếng bởi độ lộn xộn và cẩu thả, nói theo cách trần trụi hơn thì việc biên tập và dịch lại sách của bà khiến các học giả đương thời phải khóc thét. Thế rồi quả báo nhãn tiền, giờ đây bà đã phải trả giá bằng cách ngồi dịch lại đống thần chú do chính mình tạo ra.

"Đây là vòng tròn phép thuật đầu tiên mà ta thực hiện." Vulchanova cố bào chữa lần cuối trước khi họ bắt tay vào làm việc "Ai mà chẳng có lần đầu, biết rút kinh nghiệm là được rồi. Đúng không Dumbledore?"

"Biết là một chuyện, còn làm hay không thì lại là một chuyện hoàn toàn khác." Chưa để Gellert kịp lên tiếng chọc ghẹo, Harfang Munter đã đáp lời "Những vòng tròn khác sạch đẹp như vậy là do có ta giám sát chặt chẽ đấy thôi, bằng không chắc hẳn chúng sẽ tan nát y hệt cái này."

"Ai hỏi mà ông trả lời?" Vulchanova trừng mắt nhìn Munter đầy hung hăng như thể muốn làm ông ta chết thêm lần nữa.

Munter lặng lẽ lùi vào một góc tường.

"Đừng có tỏ ra tội nghiệp như thế. Đã ai bắt nạt ông chưa?" Vulchanova tặng ông ta một cú lườm sắc lẹm rồi quay sang nói với Gellert bằng chất giọng dịu dàng, ngọt ngào hơn mía lùi "Ta có rất nhiều điều thú vị cần trao đổi với cậu. Có lẽ chúng ta nên bắt đầu từ phần đơn giản nhất trước."

Bà ta vừa chậm rãi giải thích từng chút một về những dòng chữ trên tường vừa chỉ tay vào chúng để Gellert dễ quan sát. Đôi khi, bà đề xuất một vài câu thần chú phù hợp hơn để thay thế những cái cũ và lắng nghe ý kiến của Gellert về sự thay đổi đó. Sau một hồi trao đổi, Gellert sẽ chốt hạ phương án cuối cùng rồi ghi chúng lại thật cẩn thận vào quyển sổ trên tay mình.

Không khí làm việc nghiêm túc giữa hai người khiến Albus cảm thấy là lạ. Nếu nhìn cảnh tượng này dưới cương vị của một giáo viên, Vulchanova đã quá thành công khi giữ Gellert tỉnh táo và sôi nổi phát biểu trong cả tiết học. Lòng hiếu kỳ về cách người ta giáo dục lũ trẻ vào năm thế kỉ trước làm Albus bứt rứt, cậu quyết định trao đổi với Harfang Munter để biết thêm từ ông vài thông tin hữu ích. Một người vui vẻ sẽ nhiều lời hơn một người cau có, vậy nên trước khi vào vấn đề chính, Albus không tiếc lời khen ngợi phương pháp quản thúc mà Munter dành cho Vulchanova.

"Không có gì đáng khen đâu, đó là chuyện ta phải làm thôi." Dù đã sung sướng tới phổng cả mũi, Munter vẫn cố đáp lại bằng một vẻ điềm tĩnh và đạo mạo.

"Làm cái gì cơ?" Ở góc phòng bên kia, Vulchanova chợt bật cười một cách khinh thường "Điều duy nhất tôi yêu cầu ở ông là đối chiếu chính xác những thần chú trên vòng tròn với thần chú được ghi trong quyển sổ mà Grindelwald để lại rồi dịch chúng sang bản Latin. Ấy thế mà ông vẫn đối chiếu sai được. Già đầu rồi nhưng không được cái tích sự gì."

"Đó là do chữ nàng quá xấu thôi." Munter cao giọng khẳng định "Đã thế nàng lại còn gạch xóa lung tung rồi viết ríu rít vào nhau nữa chứ. Ta dám cá là đến cả nàng cũng không dịch được hết đống chữ mình viết ra."

"Ông mà còn lôi chữ viết của tôi ra để đùa bỡn thì tôi cho ông cút luôn đấy."

"Ta chỉ đang khuyên nàng cẩn thận hơn thôi mà..." Munter nép sát vào vách tường, nom ông ta ỉu xìu nhưng một cái cây thiếu nước.

"Sao ông không khuyên tôi đừng thành lập cái trường này ấy?" Thấy vậy, Vulchanova càng được nước lấn tới "Đang sống yên lành thì bao nhiêu thứ trời ơi đất hỡi tự dưng đổ ập xuống đầu. Phát rồ cả người."

Nếu hai người bọn họ không phải là ma, chắc chắn Vulchanova sẽ giằng lấy cây bút trên tay Gellert rồi ném nó thẳng vào mặt Munter. Hiển nhiên Munter cũng nhận ra điều đó, ông quay mặt vào tường để khỏi phải trông thấy vẻ khó chịu của người phụ nữ mà ông cho là xấu tính. Chờ tới khi tiếng bàn bạc của bà ta vang lên, ông mới thấp giọng nói với Albus:

"Đừng để ý tới sự bực dọc của nàng, cậu Dumbledore thân mến, nàng ấy lúc nào cũng cáu bẳn như vậy đấy. Ban nãy chúng ta nói đến đâu rồi nhỉ?"

"Chúng ta đang bàn về phương pháp quản thúc các học sinh cá biệt." Albus tạo ra một Bùa cách âm trong khi trả lời câu hỏi của Munter "Vì đây là vấn đề nhạy cảm nên tôi xin phép được thảo luận kín."

"Không vấn đề gì. Nói thật thì trong hơn ba mươi năm dạy học, ta chưa bao giờ gặp phải trường hợp nào quá khó nhằn, đa phần học sinh của ta đều rất ngoan." Munter đưa tay lên vuốt ve chòm râu ngắn ngủn của mình "Khi Nerida còn sống, cả đám cứ rúm ró lại trước mặt nàng. Riêng với mấy đứa bướng bỉnh thì ta hay ép chúng tham gia vào các khóa học Đối kháng bổ trợ do ta đứng lớp. Thường thì chúng sẽ im miệng ngay sau đó nên ta nghĩ biện pháp ấy cũng khá hiệu quả. Tất nhiên là mỗi đứa mỗi khác. Cậu đang phải đối mặt với một đứa nhóc như thế nào?"

"Để tôi xem..." Albus nghiêng đầu ngẫm nghĩ một lát rồi nói "Nếu như nó là một học sinh rất giỏi nhưng lại muốn dùng sức mạnh trời ban của mình để hủy hoại bản thân và thế giới này thì sao? Tôi nên đối mặt với nó bằng cách nào đây?"

"Cậu đang nói đến Grindelwald đấy à? Thế thì đơn giản rồi. Cậu vẫn đang đối mặt với nó hằng ngày đấy thôi?"

"Không phải Gellert." Albus vội vàng phủ nhận "Gellert rất ngoan mà."

"Hẳn là thế rồi." Munter nhún vai "Khoan bàn về đối tượng mà chúng ta đang nói đến, ta nghĩ rằng cậu nên thử tìm hiểu gốc rễ vấn đề, chắc chắn phải có nguyên nhân sâu xa gì đó thì học sinh của cậu mới đi tới quyết định tiêu cực như thế. Nhưng nếu không thể hoặc không muốn tốn nhiều thời gian, cậu có thể triệt hạ phần ngọn. Cậu nói rằng nó tài giỏi và muốn hủy hoại mọi thứ, vậy thì đừng để nó giỏi nữa. Ngay khi nhận thấy những dấu hiệu tâm lý cực đoan, cậu có thể xóa hết mớ ký ức về phép thuật mà cậu từng dạy trong đầu nó. Đừng dạy nó bất kỳ điều gì cả. Cứ biến nó thành một cái vỏ trống rỗng không có nội hàm là được rồi."

Ánh mắt của Albus vô tình dừng lại trên bờ vai của Gellert. Với một học sinh giỏi như Gellert thì cách vung đũa cùng việc đọc thần chú đã trở thành bản năng. Kể cả cậu có xóa kí ức của hắn hàng trăm lần thì hắn vẫn sẽ thi triển phép thuật một cách hoàn hảo trong vô thức mà thôi.

"Tôi không đồng ý với giải pháp đó của ông lắm." Albus phản bác "Nó chỉ phù hợp với những đứa vừa mới tiếp xúc phép thuật, như Phillip chẳng hạn. Còn nếu đó là Gellert..."

"Cậu vừa phủ nhận thằng nhãi đó xong mà?" Munter chen lời.

"Tôi đang lấy ví dụ."

"Tất nhiên là cậu đang lấy ví dụ rồi. Ta chẳng thấy học sinh nào ở cái trường này đủ giỏi mà có suy nghĩ phản xã hội ngoài thằng nhãi đó cả." Munter đảo mắt, hiển nhiên ông ta không tin vào lời Albus "Nhưng cậu nói cũng có lý. Vậy thì chẳng còn cách nào khác. Trong trường hợp tệ nhất, cậu cứ giết quách nó đi là xong chuyện. Ta tin rằng giải pháp này quá đơn giản đối với cậu."

"Giết nó ư?" Albus nhíu mày hỏi lại "Đó cũng là một hành động phản xã hội đấy."

"Nhưng nếu cậu giết nó để ngăn nó giết người khác thì đó lại là chuyện khác." Munter đáp lại như thể đó là lẽ đương nhiên "Cậu biết bóng ma quanh quẩn ở gốc cây phong sau Học viện không? Nếu cậu đi qua đó vào ban đêm thì cậu sẽ trông thấy nó rõ hơn."

"Có vấn đề gì với con ma đó ư?"

"Đó từng là một trong số những học sinh mà ta yêu thương nhất, nhưng nó chẳng bao giờ hài lòng với những gì mình đang có dù ta đã khuyên lơn nó gãy cả lưỡi. Mặc dù ta đã cấm cản nhưng nó vẫn cố tự học một vài Phép thuật Hắc ám đáng ghê tởm. Có lần nó còn giết động vật trong rừng rồi lấy máu chúng để thực hiện một nghi lễ kỳ quái nào đó. Vậy nên ta đã đâm cho nó một nhát, thế là nó ngoan luôn." Munter vừa cười vừa mô phỏng lại động tác đâm dao vào không khí.

Albus nhìn theo tay Munter. Cậu bỗng nhớ về một bóng dáng cao gầy với mái đầu đen cùng làn da trắng nhợt. Tom Marvolo Riddle - đứa trẻ tài giỏi nhất và cũng dại dột nhất mà cậu từng gặp.

"Cậu có học sinh yêu thích nào không?" Thấy cậu giữ im lặng rồi đứng ngẩn người, Harfang Munter bắt đầu gợi chuyện.

"Có chứ, rất nhiều. Chúng đều là những đứa trẻ ngoan ngoãn và nhân hậu. Đôi khi chúng hơi nghịch ngợm một chút, nhưng đổi lại trái tim chúng lúc nào cũng tràn ngập sự quả cảm mà hiếm ai bì được." Albus mỉm cười đầy tự hào "Còn ông thì sao? Ông còn nhớ gì về lứa học sinh đầu tiên của mình không?"

"Nhớ rất rõ là đằng khác. Khóa đầu tiên của Học viện Durmstrang chỉ có mỗi năm học sinh. Hồi ấy, mấy gia tộc thuần huyết ưa chuộng việc mời gia sư về dạy kèm hơn là gửi con tới trường lớp. Giáo viên trong trường cũng chỉ có Nerida, ta và em gái nàng ấy. Về sau, em gái nàng lấy chồng ở Đức nên không còn dạy học nữa, thế là chúng ta buộc phải tuyển thêm người. Nói là tuyển người cho oai chứ thật ra đó đều là những học sinh xuất sắc tự nguyện ở lại cống hiến cho trường. Trong năm người khóa đầu, có đến ba người trở thành giáo viên gạo cội dưới thời của ta."

"Ông và bà Vulchanova có vẻ rất thân thiết nhỉ? Hai người quen nhau từ bao giờ thế?"

"Từ rất lâu rồi, ta cũng không nhớ chính xác. Nhưng vào lần đầu gặp mặt, nàng ấy còn nhỏ xíu và tất nhiên là đáng yêu hơn bây giờ rất nhiều." Munter liếc trộm Vulchanova một cái rồi nói tiếp "Ta và nàng đã lớn lên cùng nhau. Khi cha nàng qua đời, ông đã để lại cho nàng tòa lâu đài này. Ban đầu nàng không có ý định dạy dỗ ai cả, nhưng ta đã khuyên nàng mở một trường học bởi tài năng của nàng sẽ bị lãng phí nếu không truyền dạy cho ai khác. Đó là cách ngôi trường này bắt đầu."

"Thảo nào bà ấy chẳng thiết tha gì Học viện này."

"Nàng ấy giả vờ đó thôi, hoặc thời gian sống trong cô đơn quá dài khiến nàng bí bức và khó chịu. Nghe thì hơi khó tin nhưng nàng từng là một giáo viên đầy phẩm giá và đủ tư cách..." Đôi mắt của Harfang Munter chợt sáng rực lên khi nhớ lại những ký ức cũ kỹ, phủ bụi "Nàng sinh ra là để dạy học. Mỗi khi nàng bắt đầu giảng bài, lũ học sinh đều nhìn nàng chăm chú như thể bị bỏ bùa."

Tất nhiên là vậy rồi, Albus nghĩ thầm, bà ta xinh đẹp như vậy cơ mà.

"Theo tôi thấy thì các học sinh của Durmstrang không phải những người duy nhất bị bỏ bùa ở đây đâu." Albus nhếch mép và nhìn Munter đầy ẩn ý.

"Chẳng cần bỏ bùa ta cũng có thể nhìn nàng ấy cả ngày." Munter đáp lại ánh nhìn đó một cách khinh khỉnh "Ta không phải một người giỏi bày tỏ cảm xúc hay đoán suy nghĩ người khác. Đôi khi ta nghĩ rằng nàng thích ta, đôi khi lại không. Ta không biết nên làm gì khi đứng đối diện nàng nữa. Như cậu thấy đó, cứ trông thấy ta là nàng lại mở miệng mắng mỏ."

"Bà ấy thích ông lắm." Albus quyết định trở thành người thúc đẩy quan hệ song phương, cậu khẳng định bằng một giọng chắc nịch "Nhưng bà ấy không nói ra vì bà ấy nghĩ rằng ông chỉ yêu bản thân mình."

"Lý do vớ vẩn gì thế? Nếu không thích thì tại sao ta lại ngồi viết thơ tình rồi còn tạo ra một đống bướm thủy tinh tặng nàng cơ chứ?" Harfang Munter tức tối "Chính nàng mới là kẻ máu lạnh khi thẳng tay bóp nát tình cảm của ta."

"Thơ tình ư?" Giữa vô vàn lời than thở, Albus vẫn nắm được từ khóa quan trọng nhất.

"Đúng thế. Thứ được ghi trên mảnh vải..."

"Harfang Munter!" Tiếng gọi của Vulchanova làm Munter giật bắn cả người, những lời ra đến đầu lưỡi cũng bị ông nuốt lại vào bụng "Bỏ Bùa cách âm ra ngay."

"Đừng lo, cứ tiến tới đi. Tôi và Gellert sẽ ủng hộ hai ông bà hết mình." Albus động viên Munter nốt một câu rồi mới gỡ Bùa cách âm.

"Lại đây đi anh." Bùa vừa gỡ, Gellert đã vội vội vàng vàng kéo cậu ra xa khỏi Harfang Munter "Chúng ta nên bắt đầu thôi. Anh đừng đứng gần ông ta quá kẻo lây bệnh mù chữ."

Albus thề rằng cậu có thế nghe thấy tiếng nghiến răng ken két của Munter dù ông ta vốn không còn khả năng ấy nữa.

"Hai người bàn luận xong rồi à?" Cậu nghiêng người nhìn những dòng ghi chép rõ ràng, mạch lạc trong sổ tay của Gellert rồi hỏi "Anh tưởng sẽ tốn nhiều thời gian lắm cơ."

"Chưa xong đâu, mới được một phần nhỏ thôi." Gellert lắc đầu rồi xé tờ giấy mình vừa ghi ra và nhét nó vào tay Albus "Nhưng để tiết kiệm thời gian thì chúng ta nên làm dần."

"Trước khi Dumbledore bắt đầu thì ta nghĩ rằng mình cần làm rõ một vài điểm." Vulchanova đưa tay nghịch những lọn tóc trước ngực mình, bà ta thường làm vậy khi suy nghĩ những thứ quan trọng "Kế hoạch của các cậu thế nào? Dự kiến sẽ xong trong bao lâu?"

"Tính cả cái vòng này thì tôi và Albus mới chép xong bốn cái thôi. Chúng tôi không có thời gian và thể lực để làm nhiều hơn. Bây giờ là cuối tháng hai, từ nay tới lúc nghỉ hè còn khoảng ba tháng nữa. Chắc hẳn chúng tôi có thể hoàn thiện vòng tròn này trước lúc ấy và xử lý nốt chỗ còn lại trong năm học tiếp theo." Gellert gấp quyển sổ lại và nhìn Vulchanova "Bà thấy vậy có ổn không?"

"Cậu còn những địa điểm nào?"

"Phòng Hiệu trưởng, hồ Đen, tháp Tây Nam và hai căn phòng trong hệ thống đường hầm."

"Thế thì hai cậu cần hoàn thành vòng tròn này trong tháng tư và chép thêm một vòng tròn dưới đường hầm trước khi nghỉ hè. Nếu ém đến sang năm hai cậu sẽ bận bịu lắm đấy." Vulchanova nhắc nhở "Thêm một điều nữa là vòng tròn ở hồ Đen chỉ mở được vào mùa đông khi mặt hồ đã đóng băng. Ta khuyên hai cậu nên dùng cả mùa đông để sao chép vì kích thước của nó khá lớn. Kế hoạch như vậy ổn chứ?"

Chẳng có gì không ổn, vì thế cả Gellert và Albus đều gật đầu đồng ý.

________

Trời đã ấm dần lên từ tháng hai nhưng phải đến đầu tháng tư tuyết mới tan hẳn. Những tấm thảm lông dày sụ ở tháp Đông Bắc được cuộn gọn lại rồi xếp vào sâu trong kho. Rèm cửa được thay bằng loại mỏng hơn và thường xuyên được mở ra để đón ánh nắng yếu ớt cuối xuân.

Mùa tuyết năm nay của Albus kéo dài hơn các năm trước những bốn tháng, và việc sống với tuyết lạnh tận nửa năm khiến cậu phải reo lên vì sung sướng khi nhận ra mùa hè sắp về. Cậu bắt đầu học theo thói xấu của lũ trẻ ở Durmstrang: sắp xếp đồ đạc và lên kế hoạch cho kỳ nghỉ hè trước cả tháng trời. Có Merlin mới biết Albus mong chờ tới ngày được đi tắm sông với Gellert và đánh bại hắn trong những cuộc thi bơi đến chừng nào. Cậu đếm từng ngày trong cuốn lịch kẻ tay của mình và thậm chí còn lẩm bẩm cả số ngày còn lại khi đang ngủ.

Cuối cùng thì ngày bế giảng cũng tới theo đúng ý nguyện của cậu. Bữa tiệc cuối năm kéo dài tới gần nửa đêm. Gellert uống khá nhiều rượu, dù không đến mức xỉn quắc cần câu nhưng mắt hắn đã díu lại vì hơi men. Theo dự định của Gellert, hắn sẽ về phòng riêng rồi đánh một giấc no say để sáng mai có thể dậy sớm và cùng Albus về nhà. Thế nhưng Albus không thể chờ thêm nữa.

Cậu dựng hắn dậy khi hắn vừa đặt lưng xuống giường rồi dúi vào tay Gellert chiếc vali của hắn. Trong lúc hắn còn đang mơ màng, cậu đã kéo hắn rảo bước ra khỏi rừng Sương và độn thổ về Thung lũng Godric. Ánh đèn trong nhà Albus vẫn sáng, phu nhân Kendra hiếm khi ngủ sớm, bà thường thức khuya để đọc sách hoặc may vá. Trái lại, nhà dì Bathilda đã tối thui. Albus không dám đánh thức dì, vậy nên cậu đành phải đưa Gellert về nhà mình ngủ ké một hôm.

Albus gõ cửa nhà một cách thiếu kiên nhẫn. Dù phu nhân Kendra ở ngay dưới tầng một nhưng phải mất đến gần mười phút thì bà mới ra mở cửa. Trông bà có vẻ bất ngờ khi thấy con trai mình xuất hiện ở cửa nhà vào lúc nửa đêm, Albus thấy trên tay bà là cái chổi cán gỗ mà Ariana thường dùng để quét nhà. Và rồi sau khi quan sát chán chê, bà mới hỏi:

"Sao hai đứa lại ở đây giờ này? Phillip đâu?"

Lúc bấy giờ, Albus mới nhận ra một điều tồi tệ vô cùng. Cậu bỏ quên Phillip ở Durmstrang rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net