CHAPTER 45: FERNWEH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gellert Grindelwald thừa nhận rằng hắn rất thích ăn nhờ ở đậu gia đình Dumbledore. Thế nhưng là một quý ông lịch thiệp, hắn vẫn luôn giữ cho mình một nguyên tắc bất di bất dịch: không ăn chực quá hai bữa một ngày và không ngủ ké quá bốn ngày một tuần. Tất nhiên nếu phu nhân Kendra ngỏ ý mời mọc, hắn cũng đành phá bỏ nguyên tắc và chiều theo bà cho bà vui. Chính vì hiểu chuyện như vậy nên hắn không thể chấp nhận được việc thằng em mình có nhà mà không về, suốt ngày bị bạn bè lôi kéo, rủ rê chơi bời lông nhông ngoài đường. Như đã hứa hẹn với Albus từ trước, khoảng chín giờ sáng ngày hôm sau, Gellert quyết định tới tận nhà Carrow để xách cổ Phillip về.

"Dì đã dặn bao nhiêu lần rồi? Đừng bao giờ tới nhà người khác mà đi tay không như thế." Dì Bathilda vừa cao giọng nhắc nhở vừa đưa cho Gellert một túi quà trước khi hắn bước ra khỏi nhà "Dì có chút đồ này để tặng gia đình họ thay cho lời cảm ơn vì đã chiếu cố thằng nhóc Phillip trong kỳ nghỉ Giáng sinh vừa rồi. Cháu cũng nên tranh thủ cơ hội này mà tạo ấn tượng tốt với ngài Carrow đi. Nếu ông ta để tâm và nâng đỡ cháu sau khi cháu tốt nghiệp thì còn gì bằng? Nghe nói ông ta làm công việc giấy tờ gì đó bên Cục Thần sáng còn con gái ông ta thì làm thư ký ở Sở Hợp tác Pháp thuật Quốc tế phải không?"

Gellert gật gù rồi len lén mở túi quà ra. Bên trong là mười cái lọ bé xinh được đặt ngay ngắn trong một hộp thủy tinh lót nhung đỏ, mỗi lọ đều óng ánh thứ màu của vàng nấu chảy. Trong một giây, hắn tưởng rằng mình nhìn nhầm.

"Cháu đồng ý là chúng ta nên tặng quà cho ngài Carrow vì cái ghế mà ngài ấy đang ngồi..." Gellert vừa thở dài vừa lấy một lọ độc dược ra để quan sát nó kỹ hơn "Nhưng từng này Phúc Lạc Dược là sao? Dì trộm được ở đâu mà nhiều thế? Hay là dì định cho ngài ấy chết vì phấn khích?"

"Nói năng chẳng ra làm sao cả." Dì giằng lấy lọ dược trên tay hắn rồi bỏ lại vào trong túi "Cái hộp này là quà từ một vị độc giả giấu tên trung thành của dì. Dù dì không hiểu tại sao người đó lại biết đường mà tặng Phúc Lạc Dược cho dì nhưng mua một lúc mười thế này thì chứng tỏ người ta cũng khá giả lắm. Dì không tiếc đâu, đằng nào dùng cũng chẳng hết nên để trong nhà chỉ tổ chật chội thôi. Cháu cứ đem biếu ngài Carrow cho ngài ấy phấn khởi."

"Sao dì có đồ tốt mà chẳng chia sẻ cho thằng cháu cưng này chút nào thế?" Gellert khoanh tay trước ngực, giọng sặc mùi hờn dỗi "Hồi sinh nhật cháu, dì chỉ tặng mỗi một quyển sách nghiên cứu về các phù thủy dị giáo do chính tay dì viết trước đó không lâu."

"Của nhà trồng được như thế là tốt lắm rồi, cháu còn đòi hỏi gì nữa?" Dì Bathilda cười khinh khỉnh "Đừng quên là cháu còn viết một bức thư dài tận năm tờ giấy chỉ để bày tỏ sự thích thú đối với cuốn sách ấy. Dì biết thừa là cháu đang cần nên mới tặng đó chứ."

"Dì có thể tặng kèm một lọ Phúc Lạc Dược để khiến cháu vui vẻ cả năm mà?"

"Chữ ký và lời chúc mừng sinh nhật đầy yêu thương từ tác giả nổi tiếng không làm cháu thỏa mãn hả? Bao nhiêu người ước mà còn chẳng được đấy." Dì nhún vai rồi lại dịu giọng dỗ dành "Thôi thì bao giờ cháu xin được việc ở Bộ Pháp thuật, dì sẽ tặng cháu một hộp y hệt nhé?"

Gellert tạm thời nguôi ngoai trước lời hứa hẹn này. Dì Bathilda giúp hắn chỉnh lại chiếc khăn ascot trên cổ sao cho thật cân đối nhưng loay hoay gần mười phút mà khăn vẫn lệch. Như một lẽ tất nhiên, cái tính cầu toàn đến độ hơi tiêu cực của dì lại nổi lên. Dì nhất quyết đòi hắn phải về phòng để thay chiếc khăn ascot thành cái cà vạt màu xám lông chuột mà dì mua cho hắn trong đợt giảm giá ở cửa hàng quần áo mấy hôm trước. Từ lúc chuẩn bị đi tới giờ, Gellert đã tốn gần nửa tiếng đồng hồ mà vẫn chưa ra được khỏi nhà, vậy nên hắn không còn đủ kiên nhẫn để quan tâm tới phụ kiện trên người nữa. Canh lúc dì Bathilda không để ý, hắn vội vội vàng vàng lao ra ngoài rồi độn thổ đi mất, để lại người dì vẫn đương cằn nhằn phía sau.

Gellert đã tới trang viên nhà Carrow vài lần. Đó là một dinh thự lớn nằm biệt lập trong một rừng cây um tùm ở vùng thôn quê nước Anh, nghe đâu phần rừng trong bán kính hai dặm xung quanh cũng thuộc quyền sở hữu của gia đình họ. Ngài Carrow không thiếu đất đai hay tiền bạc. Tài sản mà ông hiện có được truyền lại từ đời cụ cố và gần như không hề suy suyển sau bao biến động đáng gờm. Ngoài ra, điều đáng chú ý hơn cả là trong khi nhiều gia đình thuần huyết ở châu Âu đang phải đối mặt với sự lụn bại như một kết quả tất yếu của những cuộc kết hôn cận huyết thì kỳ lạ thay, nhà Carrow vẫn chẳng có vẻ gì là khốn đốn, thậm chí cả hai đứa con của ngài Carrow còn được xếp vào dạng xuất sắc so với bạn bè đồng lứa. Có lẽ vì cuộc sống quá mức viên mãn nên ngài chẳng còn màng tới những thứ vật chất tầm thường và rồi cái danh liêm khiết lại được đeo lên người ngài một cách hết sức ngẫu nhiên trong khi chính ngài còn chẳng hề hay biết.

Từ sau một buổi dạ tiệc có phần điên loạn vào thời cha ngài Carrow, chẳng muggle nào dám bén mảng lại gần trang viên của gia đình ngài bởi có ai đó đã thêu dệt nên những câu chuyện về tòa nhà bị ma ám với đủ loại lời nguyền đáng sợ. Tất nhiên cũng có vài trường hợp ngoại lệ, song ngài Carrow đều xử lý ổn thỏa bằng cách tẩy kí ức của họ hơi quá tay và khiến họ trở nên loạn não, điên khùng. Chính nhờ vậy mà cuộc sống của gia đình Carrow được coi là thoải mái hơn bình thường. Không nói đâu xa, khi Gellert tới nơi, hắn bắt gặp Alasia Carrow đang nằm dài trên một chiếc ghế quý phi và tắm nắng dưới vườn.

"Cậu đến đón Phillip đấy hả?" Trông thấy gia tinh dẫn hắn vào, Alasia chậm rãi ngồi dậy và đưa tay chỉnh lại gọng kính râm "Nó với thằng nhãi Alioth vào rừng đào nấm từ sáng sớm rồi. Chắc phải tới lúc ăn trưa mới về cơ."

Giờ thì Gellert chắc chắn rằng đứa em mình đã mắc phải một căn bệnh nghiêm trọng và khó mà chữa trị dứt điểm được. Hắn gọi đó là Fernweh. Chứng bệnh quái ác này sẽ khiến thằng nhóc luôn cảm thấy cuồng tay cuồng chân và không thể ngoan ngoãn ngồi im một chỗ. Thậm chí khi bệnh trở nặng, nỗi nhớ nhà trong nó sẽ giảm xuống con số không và rồi sẽ có ngày nó bỏ đi biệt tích.

"Cảm phiền cô vào rừng tìm hai đứa giúp tôi với. Tôi phải về nhà trước bữa trưa."

"Thế để tôi sai gia tinh đi gọi thằng bé vậy." Alasia nói rồi đưa tay ra hiệu "Vào nhà làm tách trà chứ? Hôm nay cha tôi được nghỉ phép, vừa hay là tôi có chuyện cần nhờ cậy cậu đây."

"Thế thì tiện quá, tôi cũng đang muốn biếu cha cô chút quà mọn." Gellert khẽ nâng chiếc túi trên tay mình lên "Cây nhà lá vườn ấy mà. Mong là cha cô thích."

"Ôi chao, cậu không cần phải khách sáo thế đâu." Alasia bật cười rồi đi trước dẫn đường "Quà mọn thì cậu cầm về đi, nhà tôi chỉ nhận quà đắt thôi."

"Dì tôi dặn tôi nói vậy cho khiêm tốn thôi chứ quà này quý lắm đấy. Lát nữa cô đừng có mà mất bình tĩnh khi trông thấy nó."

"Đến mức vậy kia á?" Alasia quay đầu về sau và tặng hắn một ánh mắt đầy nghi ngờ "Dạo này tôi thấy cậu kêu nghèo kêu khổ nhiều lắm cơ mà? Tự dưng cậu lại tặng nhà tôi một món đồ quý giá như vậy làm tôi thấy ngại quá."

"Tôi đang đầu tư để khai thác quan hệ hợp tác song phương với gia đình cô, vài đồng bạc lẻ thế này có đáng là bao." Gellert phất tay nhẹ nhàng như thể tiền bạc trong túi hắn đủ để chất đầy mười cái kho trong ngân hàng Gringotts "Mà sao hôm nay cô không đi làm? Thư ký cũng có chế độ nghỉ giữa tuần à?"

"Thích thì nghỉ thôi. Đi làm cho vui chứ tôi đâu thiết tha gì cái công việc giấy tờ này. Nếu không phải vì cha tôi ngăn cản hết lần này tới lần khác thì bây giờ tôi đã chuyển sang tổ truy lùng tội phạm ở Cục Thần sáng rồi." Alasia bĩu môi "Nghe này. Tôi rất biết ơn cậu vì đã quyết định đầu tư vào gia đình tôi nhưng tôi không đòi hỏi nhiều đến thế đâu, chỉ cần cậu nói giúp tôi vài câu trước mặt cha tôi là được rồi. Nếu trong tháng sau mà tôi chuyển công tác sang Cục Thần sáng thành công thì tôi sẽ chi một phần tiền để sửa sang lại cái xưởng ở Mould-on-the-Wold cho cậu."

Không ai lại từ chối tiền từ trên trời rơi xuống, vậy nên Gellert đồng ý ngay tắp lự. Họ tiếp tục tán gẫu về những điều vô thưởng vô phạt trong lúc đi tới phòng tiếp khách. Đó là một căn phòng sáng sủa nằm trên tầng hai, ngay phía cuối cầu thang đôi. Toàn bộ nội thất trong phòng đều là đồ từ đầu thời kỳ Georgian. Thường thì các gia đình khác không sử dụng kiểu dáng nội thất này nữa, song để cho tiệp với thiết kế tòa dinh thự, ngài Carrow vẫn chưa có ý định thay mới chúng.

Bánh và trà đã được đám gia tinh đặt ngay ngắn trên bàn. Alasia Carrow giúp Gellert rót một tách trà đen và bỏ thêm vào đó chút đường. Gellert không phải một người am hiểu về trà, điều duy nhất hắn biết về loại thức uống này là nếu hắn lỡ uống quá nhiều thì ban đêm hắn sẽ không ngủ được, vậy nên hắn chỉ nhấp một ngụm nhỏ theo phép lịch sự rồi với tay lấy một chiếc bánh quy bơ.

"Lâu lắm không gặp, cậu Grindelwald."

Cuối cùng thì ngài Carrow cũng xuất hiện sau khi Gellert ăn xong cái bánh thứ tư. Gương mặt ngài vẫn còn vương nét ngái ngủ, chắc hẳn Gellert không phải người duy nhất ngủ một mạch tới giờ ăn trưa trong những ngày hè.

"Chào buổi sáng, ngài Carrow. Ngài vẫn khỏe chứ?" Gellert nhanh nhẹn đứng dậy và bắt tay ngài "Hôm nay tôi đến đón Phillip về nhà, tiện thể gửi ngài chút quà để cảm ơn sự chăm sóc chu đáo của ngài trong thời gian qua."

"Cậu không cần khách sáo như vậy đâu. Mãi mới thấy Alioth dẫn bạn về nhà chơi nên tôi cũng mừng. Vả lại tôi chỉ đang làm một điều mà bất kỳ phụ huynh nào cũng sẽ làm thôi." Dù nói vậy nhưng ngài Carrow vẫn đón lấy chiếc túi trên tay hắn và mỉm cười đầy hài lòng "Alasia cứ giấu giấu diếm diếm mãi, nhưng nếu người đó là cậu thì tôi yên tâm rồi."

Gellert không hiểu ý ngài là gì, vì thế hắn liếc nhìn Alasia. Đối diện với ánh mắt đầy hoài nghi của hắn, cô chỉ khẽ nhún vai.

"Ngồi xuống đi, cứ tự nhiên như ở nhà nhé." Ngài Carrow vỗ vai Gellert và nói với hắn bằng một giọng trìu mến "Năm sau cậu tốt nghiệp rồi phải không? Hai đứa đã có kế hoạch gì cho tương lai chưa? Tầm tuổi này mà có con thì hơi sớm nhưng nếu kết hôn thì cũng đẹp đấy."

Gellert ngớ người. Hắn bắt đầu tự hỏi rằng từ lúc bước chân vào căn nhà này, hắn đã làm gì mà khiến ngài Carrow hiểu lầm một cách nghiêm trọng đến vậy?

"Tôi e rằng ngài đang nhầm lẫn." Hắn vội đính chính lại "Quả thực là tiểu thư Carrow đã có người thương, nhưng người đó không phải là tôi."

Để tăng thêm tính đáng tin cậy, Alasia Carrow cũng gật đầu phụ họa. Vậy là không khí giữa ba người bỗng chốc trở nên xấu hổ tới mức ngài Carrow phải uống liền vài ngụm trà. Mãi cho đến khi Gellert định mở lời để giải vây cho ngài Carrow, ngài mới lên tiếng:

"Xin lỗi cậu. Tại Alasia nói rằng người yêu nó vẫn đang đi học, mà con bé lại thân thiết với cậu nhất nên tôi cứ tưởng..." Thế rồi chợt nhớ tới túi quà mà mình ngó lơ nãy giờ, ngài mới vội cầm nó lên để chữa cháy "Tôi mở luôn được chứ?"

Nhận được cái gật đầu từ Gellert, ngài Carrow cố nặn ra một nụ cười đầy cảm kích rồi với tay vào trong túi quà và lấy chiếc hộp thủy tinh lót nhung đỏ ra. Con gái ngài quả thực đã không kìm được mà 'ồ' lên một tiếng khi trông thấy mười cái lọ được xếp ngay ngắn trong đó, còn ngài Carrow chẳng có vẻ gì là vui mừng, thậm chí Gellert có thể trông thấy nụ cười đang cứng lại trên mặt ngài.

"Có chuyện gì sao, ngài Carrow?"

"Không hề, tại món quà này khiến tôi bất ngờ quá." Ngài run rẩy đặt cái hộp xuống bàn rồi nhẹ giọng hỏi "Nếu tôi nhớ không nhầm thì... mẹ cậu là người nhà Bagshot nhỉ?"

"Đúng vậy, thưa ngài. Chắc hẳn ngài biết Bathilda Bagshot. Bà ấy là dì tôi."

"Cha tôi là độc giả trung thành của phu nhân Bagshot." Alasia chen lời "Ông ấy thậm chí còn viết cả thư cho bà để bàn luận thêm về những vấn đề trong sách nhưng chưa dám gửi vì ngại."

"Con không cần kể chuyện ấy ra đâu, Alasia." Ngài Carrow vội ngăn con gái mình lại trước khi cô kịp tiết lộ thêm điều gì khiến ông xấu hổ.

"Dì tôi thích trao đổi bên lề với độc giả lắm, nhất là những độc giả trung thành, thế nên xin ngài đừng ngại ngần gì cả." Nói tới đây, Gellert bỗng hỏi sang chuyện khác "Chắc hẳn ngài cũng biết rằng vào tháng sau, các nhà xuất bản dự định sẽ tổ chức một buổi lễ nhằm vinh danh các tác giả với những cống hiến to lớn cho Thế giới Phù thủy rồi nhỉ? Dì tôi vừa nhận được thiệp mời từ mấy hôm trước, không biết ngài thì sao? Nghe nói ngài có quan hệ rất tốt với các nhà xuất bản phải không?"

"Đúng là họ đã gửi thiệp mời tôi thật, nhưng tôi vẫn chưa chắc rằng liệu mình có thể tới được không. Đôi khi vẫn có những việc vớ vẩn từ trên trời rơi xuống ấy mà." Ngài Carrow hắng giọng "Dù sao thì cũng cảm ơn món quà của cậu, cậu Grindelwald. Nhưng cậu vẫn chưa trả lời câu hỏi của tôi. Cậu có dự định gì sau khi tốt nghiệp chưa? Chắc là cậu sẽ tới làm việc ở Bộ Pháp thuật nước Pháp nhỉ? Ngài Rosier đã khẳng định chắc nịch như vậy trong lần gặp mặt gần đây nhất của chúng tôi."

"Thật ra tôi đang có ý định xin vào làm việc tại Cục Thần sáng nước Anh." Gellert quay sang nhìn Alasia rồi mỉm cười "Tiểu thư đây vừa nói với tôi rằng cô ấy chuẩn bị chuyển công tác sang Cục Thần sáng. Được làm việc với một đồng nghiệp như cô ấy trong tương lai đúng là quá tuyệt vời. Nếu ngài không biết thì hồi còn đi học, cô ấy có thể đấu đối kháng với năm đứa con trai cùng một lúc cơ đấy."

"Cảm ơn lời khen của cậu. Hiệu trưởng Constantine cũng từng nói với tôi về khả năng đấu đối kháng thiên bẩm của Alasia nhưng tôi nghĩ rằng tài năng ấy là hoàn toàn không cần thiết với con bé." Ngài Carrow lắc đầu "Nếu nó tham gia vào tổ truy lùng tội phạm, tôi sợ rằng nó sẽ không kiếm được một cuộc hôn nhân phù hợp..."

"Ngài cứ khéo đùa. Tiểu thư Carrow vẫn có đầy người theo đuổi đấy thôi?" Gellert khẽ nhún vai "Có khi chưa đầy hai năm nữa, ngài lại lên chức ông ngoại cũng nên. Tôi nghĩ rằng ngài nên chuẩn bị sẵn tâm lý từ bây giờ thì hơn."

"Hôm nay cậu nói hơi nhiều rồi đó Grindelwald." Alasia mỉm cười đầy thiện ý, song Gellert thấy được trong mắt cô nàng sự cảnh cáo không hề dấu diếm.

Gellert tặng cho cô nàng một cái nhìn đầy thách thức. Hắn thừa hiểu cái tính nết trăng hoa của Alasia. Cô nàng không nói cho cha mình nghe về MacDuff là vì sợ bị gia đình trói buộc với cậu chàng quá sớm. Thế nhưng là một người bạn tốt của MacDuff, Gellert không thể nhắm mắt làm ngơ. Ban nãy Alasia Carrow bảo hắn cầm quà về và còn nói rằng chỉ nhận những thứ có giá trị, vậy thì hắn sẽ tặng ngài Carrow một chàng rể tốt cho vừa lòng cả hai cha con. Thế nhưng trước khi Gellert kịp tiết lộ thêm những thông tin quan trọng về MacDuff, tiếng gõ cửa đã vang lên. Phillip đã sắp xếp đồ đạc xong xuôi và chuẩn bị theo anh mình về nhà.

"Con định đi đâu thế?" Ngài Carrow là người đầu tiên phát hiện ra rằng con trai mình đang xách vali, vì thế ngài vội vàng hỏi.

"Con muốn sang nhà Phillip chơi vài hôm. Con chưa tới đó bao giờ cả. Được không ạ?"

Giờ thì Gellert tin chắc rằng căn bệnh Fernweh đáng nguyền rủa này có thể lây lan qua đường không khí nếu người ta tiếp xúc đủ gần. Cứ nhìn Alioth mà xem. Thằng bé từng là một đứa nhóc thích ru rú ở nhà trong các kì nghỉ lễ, ấy thế mà giờ đây nó lại đòi tới nhà người khác chơi vài hôm cơ đấy.

"Cũng được thôi." Ngài Carrow vuốt cằm như thể đang suy tính một điều gì đó quan trọng lắm "Nhưng cha có điều này cần nói riêng với con. Sang phòng sách đợi cha một chút."

Cuộc trò chuyện bí mật của hai cha con nhà Carrow diễn ra một cách chớp nhoáng và không hề làm trễ nải kế hoạch của Gellert. Khoảng mười lăm phút sau, họ đã quay trở lại Thung lũng Godric. Khi ấy, Albus đang ngồi phơi nắng trên chiếc ghế mây trước hiên nhà và điều khiển cái kéo cắt cỏ cũ kỹ được truyền lại từ thời ông bà cậu để dọn dẹp bãi cỏ nằm giữa hai gia đình. Vừa trông thấy cậu, Alioth đã mở lời chào hỏi:

"Giáo sư Dumbledore đấy ư? Thầy ở ngay nhà kế bên ạ?"

Albus vẫy tay chào thằng bé và thông báo với Gellert rằng dì Bathilda vừa mới đi chợ mua đồ cách đây không lâu. Tất nhiên đây là một cơ hội vàng để Gellert sang nhà Dumbledore chơi mà không bị rầy la. Hắn muốn ngồi tắm nắng cùng Albus trên cái ghế mây, song khổ người cao lớn của cả hai khiến việc chen chúc trên đó là bất khả thi. Sau một hồi suy nghĩ, Gellert đề nghị Albus ngồi lên đùi hắn nhưng cậu không đồng ý, vậy là Gellert đành phải ngồi lên đùi cậu. Alioth cứ nhìn họ chăm chăm. Thấy thế, Phillip khẽ lay người thằng bé.

"Vào nhà đi. Ở đây vài hôm thì cậu sẽ quen ngay thôi, hai anh ấy làm vậy suốt."

"Vậy ra tin đồn là thật à?" Alioth quay sang hỏi bạn mình.

"Tin đồn nào cơ?" Albus không kìm được tò mò mà hỏi với sang.

"Tin đồn thầy và Gellert Grindelwald đang yêu nhau ấy."

"Cái gì cơ?" Albus cao giọng hỏi lại "Sao lại có tin đồn vô lý ấy được? Quan hệ giữa chúng tôi là quan hệ thầy trò đơn thuần và lành mạnh."

"Chắc chắn rồi, thầy ạ." Alioth nhìn họ thật kỹ rồi khịt mũi "Thật ra ban đầu người ta cũng không suy đoán lung tung gì đâu, chỉ tại chị Minette Rosier cứ úp úp mở mở về quan hệ giữa hai người nên họ mới túm tụm bàn luận về việc ấy đấy thôi."

"Minette Rosier ấy à?" Albus gật gù "Còn lâu mới tới năm học mới nhưng tôi đã biết nên gọi ai lên bảng kiểm tra bài cũ đầu tiên rồi..."

Alioth mỉm cười đầy mãn nguyện. Nó chào tạm biệt Albus rồi theo Phillip lên phòng riêng để cất gọn đồ đạc. Phòng Phillip đã được Gellert tiện tay dọn dẹp vào ngày hôm qua nên cũng được coi là sạch sẽ. Ban đầu Phillip còn sợ rằng Alioth sẽ không thích căn phòng có phần đơn sơ của mình, song may mắn thay, thằng bé không phàn nàn gì cả. Alioth ném vali của mình xuống giữa phòng rồi nằm vật lên giường một cách đầy tự nhiên như thể đây là nhà nó. Bề ngang của chiếc giường chỉ vừa cho một người nằm, vì thế Phillip định bụng buổi chiều sẽ sang nhà Dumbledore mượn thêm một chiếc đệm và kê dưới đất. Tính toán xong xuôi, nó mới ngồi xuống bên mép giường.

"Cậu đúng là đồ khốn, Alioth ạ. Cậu vẫn để bụng vụ chị Minette nói cho mọi người biết rằng cậu ở bẩn phải không?" Phillip vừa đấm vào vai Alioth vừa lên án hành động của thằng bé "Do anh trai tôi và anh Albus cứ dính lấy nhau suốt nên người ta đồn thổi chứ có liên quan quái gì tới chị Minette đâu?"

"Thì cứ cho là vậy đi. Tại chị ta không lên tiếng phủ nhận nên người ta mới càng tin vào lời đồn ấy chứ?" Alioth chẳng có vẻ gì là chột dạ sau lời nói dối của mình "Với lại kiểm tra bài cũ thì có gì to tát đâu? Nếu chị ta hiểu bài và chăm chỉ luyện tập thì chẳng giáo viên nào làm khó được chị ta cả."

Phillip biết thừa là Minette Rosier chẳng bao giờ chăm chỉ luyện tập, nhất là khi trong đầu cô chỉ còn nghĩ về Nicholas Malfoy. Tiếc là thằng bé chẳng giúp được gì cho cô bởi chính nó cũng lười học không kém. Nghỉ ngơi một lát, Phillip quyết định đưa Alioth ra ngoài để thăm thú cuộc sống xung quanh. Tầm nửa tiếng sau, trên đường về nhà, chúng bắt gặp dì Bathilda đang tay xách nách mang mấy túi đồ to đùng. Alioth vội chạy đến đỡ cho dì, và bằng một giọng hết sức dễ thương, nó nói với dì:

"Chào phu nhân Bagshot, con là Alioth Carrow, bạn của Phillip. Vài ngày sắp tới, con định sẽ ở lại đây để chơi với Phillip. Nếu có gì cần giúp đỡ, cô cứ gọi con nhé ạ." 

"Ngoan quá, đúng là bạn của Phillip có khác." Dì mỉm cười đầy dịu dàng với Alioth.

Chỉ chờ có vậy, thằng bé nói tiếp.

"Cha con hâm mộ cô từ lâu lắm rồi, lát nữa cô ký giúp ông ấy vài quyển sách được không ạ?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net