CHAPTER 46: DIE MONODIE (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã gần một tháng kể từ khi Alioth Carrow tới Thung lũng Godric chơi và cha thằng bé thì vẫn chưa đề cập gì tới chuyện đón nó về. Có vẻ như công việc bận rộn ở Cục Thần sáng khiến ngài Carrow quên mất rằng mình còn có một đứa con trai, hoặc do căn nhà của ngài to tới mức ngài đã quen với việc không chạm mặt hai đứa con trong nhiều ngày liền, vậy nên dù Alioth có biến mất cả tháng trời thì ngài còn chẳng nhận ra chứ nói gì tới chuyện bận tâm.

Mặc dù Phillip đã khẳng định rằng đứa bạn mình không buồn bã chút nào, thậm chí thằng nhóc nhà Carrow còn tận hưởng quãng ngày ở Thung lũng Godric như thể đang đi du lịch ở khu nghỉ dưỡng cao cấp, song dì Bathilda vẫn khăng khăng rằng nó đang tự gặm nhấm nỗi tủi thân một mình và không dám chia sẻ ra ngoài vì sợ người khác phiền lòng. Dì không phải một người sướt mướt nhưng hình như cái vẻ bề ngoài ngoan ngoãn, nai tơ của Alioth đã khiến dì phải mủi lòng. Thường thì dì sẽ chiều theo ý Alioth, dù đôi khi những yêu sách của nó hết sức dở hơi. Đơn cử như một ngày kia, khi Alioth tự dưng đòi ngủ cạnh Phillip, dì Bathilda - người không bao giờ chấp nhận việc để khách ngủ dưới đất - đã tự tay giúp Alioth kê lại cái đệm tới vị trí mà nó mong muốn với một nụ cười đầy dịu dàng và niềm nở.

Tất nhiên Alioth không hề ăn không ngồi rồi. Phillip đã tưởng mình bị hoa mắt khi trông thấy đứa bạn chí cốt mặc chiếc tạp dề thêu họa tiết hoa nhí để chiên mấy quả trứng cho bữa sáng hay chổng mông cắt gọn đám cỏ trước sân nhà. Chắc hẳn ngài Carrow sẽ tự hào lắm, Phillip cá là như vậy, hoặc có lẽ ngài sẽ buồn thối ruột bởi bao năm nay đứa con trai quý hóa của ngài chẳng chiên cho ngài nổi một quả trứng.

Alioth cứ như chú cún con của riêng dì Bathilda. Nó thường cùng dì dạo phố những khi rảnh rỗi và sẵn sàng chen chúc trong mấy cửa hàng muggle để lựa đồ giảm giá giúp dì. So với đứa cháu ruột hôm nào cũng ngủ tới tận giờ ăn trưa và chỉ chực để tót đi chơi với người yêu, rõ ràng Alioth là một sự đối lập mang đầy tính mỉa mai. Và như một điều tất yếu, dì bắt đầu cằn nhằn Gellert nhiều gấp đôi khi trước. Bất kỳ hành động nào của Gellert cũng làm dì thấy ngứa mắt, cứ như thể hắn mới là đứa con rơi trong gia đình này vậy.

Gellert đủ thông minh để biết rằng hắn cần phải thay đổi cách mà dì Bathilda nghĩ về mình trước khi dì mất hết kiên nhẫn và dựng hắn dậy vào lúc trời chưa sáng hẳn chỉ để chăm sóc mấy chậu cây dặt dẹo, héo rũ của dì. Chẳng cần suy nghĩ nhiều, hắn lập tức ngồi vào bàn và viết ngay một bức thư cho Alasia Carrow nhằm nhắc cô tới đón em mình phòng trường hợp cô bận yêu đương mà quên mất đứa em. Gellert tin rằng nếu không trông thấy Alioth trong vài hôm, dì Bathilda sẽ chẳng còn đối tượng để mà đem ra so sánh và rồi dì sẽ để cho hắn được yên thân.

Nghĩ vậy, Gellert hí hửng gửi thư rồi chờ cả tuần sau đó mà vẫn chưa có hồi âm. Hắn gửi thêm bức thứ hai rồi thứ ba, thứ tư. Không có dấu hiệu gì cho thấy Alasia sẽ tới rước em trai cô ta về. Tới tận lúc này, Gellert mới hiểu rằng mình không thể trông chờ vào ai khác, hắn phải tự tìm cách để cứu lấy bản thân trước khi quá muộn.

Hình như đến cả Merlin cũng cảm thấy thương xót cho hai lỗ tai của Gellert bởi vào cái ngày mà hắn quyết định tự tay tống cổ Alioth ra khỏi nhà và đem trả thằng nhóc về trang viên Carrow, tiết trời mát mẻ và đẹp đẽ vượt mức tưởng tượng. Không những thế, từ sáng sớm, dì Bathilda đã tới dự Lễ vinh danh dành cho các học giả, tác giả nổi tiếng và chắc chắn sẽ không trở về trước bữa trưa. Nói cách khác, Gellert có thừa thời gian để thực hiện trót lọt kế hoạch xấu xa của mình mà không sợ bị dì phát giác và ngăn cản. Như thường lệ, Gellert rời giường lúc chín giờ hơn. Sau khi tắm rửa thơm tho, hắn bước xuống phòng khách - nơi hai đứa trẻ đang hành hạ một quả táo bằng những câu thần chú biến hình - và nói bằng một giọng hẵng còn ngái ngủ:

"Sắp xếp đồ đạc đi cậu Carrow. Dạo này chị gái cậu bận quá nên nhờ tôi đưa cậu về nhà." Hắn nói dối mà chẳng chút vấp váp "Nhanh lên nào, chúng ta không có cả ngày đâu. Lát nữa tôi còn có việc quan trọng phải làm."

Nghe vậy, Alioth vội quay sang nhìn Phillip, trong mắt thằng nhóc hiện rõ vẻ ngỡ ngàng. Mãi một lúc sau, nó mới khịt mũi và lấy hết can đảm để hỏi Gellert:

"Em phải về thật ạ?"

"Tôi đã đùa cậu bao giờ chưa?" Gellert đáp lại nó bằng một câu hỏi khác.

"Nhưng về nhà thì chán lắm, chỉ có mỗi mình em thui thủi trong căn nhà to đùng..."

"Thật đáng thương làm sao." Gellert ngắt lời nó bằng một giọng khó ở và hất cằm về phía cái đồng hồ cúc cu treo trong phòng khách "Tôi cho cậu hai mươi phút để thu dọn, từng ấy thời gian là quá nhiều rồi đấy. Nếu không dọn xong thì thôi, cậu không cần phải mang đồ đạc về nhà làm gì nữa."

"Anh có thể gửi thư tới cơ quan của chị gái em và xin cho em ở lại đây thêm vài bữa nữa được không ạ?" Alioth van nài "Em hứa sẽ không bao giờ tiết lộ cho cô Bagshot biết chuyện anh toàn lén ra ngoài lúc nửa đêm để đi hẹn hò nên sáng hôm sau mới dậy muộn đâu."

Ranh như cáo. Rõ ràng đây là một lời đe dọa trắng trợn và với Gellert thì những mối nguy hiểm tiềm tàng thế này nên bị loại bỏ càng sớm càng tốt. Hắn bắt đầu cảm thấy hối hận khi để em trai mình tiếp tục chơi với thằng nhóc nhà Carrow chỉ vì muốn biết kế hoạch ngu ngốc của bọn chúng. Phillip vốn đã chẳng ngoan ngoãn gì cho cam, nếu nó cứ dính lấy Alioth thì biết đâu mọi chuyện sẽ còn vượt khỏi tầm kiểm soát của hắn, ví dụ như lần nó tự ý bắt tay với Vulchanova chẳng hạn?

"Cảm ơn hảo tâm của cậu nhưng tiếc là tôi không cần. Vả lại, tôi e rằng mình không giúp được gì cho cậu." Gellert bỗng hạ tông giọng "Cậu đã bao giờ nghĩ về cha mình chưa? Ông ấy cũng thui thủi một mình suốt mấy tháng trời và mong sớm đến mùa hè để gặp lại cậu biết bao. Ấy thế mà cậu lại dành ra những nửa mùa hè ở đây chỉ để dọn vườn, chiên trứng và tranh đồ giảm giá. Sao cậu không về nhà mà chiên trứng cho cha cậu ăn đi?"

Alioth không hiểu mình làm sai điều gì nhưng rõ ràng là Gellert đã ghét nó tới mức phải bịa chuyện để đuổi nó ra khỏi nhà. Trước khi nó tới đây, cha đã cho phép nó ở lại Thung lũng Godric đến hết mùa hè và chẳng có lý do gì để ông rút lại lời hứa đó mà không báo trước một tiếng cho nó biết. Có rất nhiều câu hỏi đang lởn vởn trong đầu Alioth, thế nhưng thằng bé không dám nhiều lời trước mặt Gellert, nhất là khi hắn vừa mới ngủ dậy. Có lần Gellert đã tặng nó một Bùa khóa miệng bởi nó cười đùa dưới sân quá to khiến hắn tỉnh giấc sớm hơn thường lệ. Trải nghiệm mất miệng không vui vẻ tẹo nào, vậy nên nó đành nghe lời Gellert và lên phòng xếp đồ đạc trong im lặng.

Sự hợp tác của Alioth làm Gellert dịu lại đôi chút. Hắn đưa thằng nhóc về trang viên Carrow rồi trở lại trong chưa đầy năm phút. Phillip đoán rằng Gellert chỉ đưa Alioth tới cổng Trang viên rồi bỏ mặc thằng bé ở đó. Việc bỗng dưng thiếu mất một người bạn để nghịch ngợm cùng khiến Phillip cảm thấy hơi hụt hẫng, nó ngồi ngẩn ngơ và im re ngoài phòng khách. Thấy vậy, Gellert khẽ đảo mắt. Sau khi rót cho mình một cốc nước đầy, hắn dặn dò Phillip:

"Từ nay về sau đừng có chơi với thằng nhóc nhà Carrow nữa."

"Tại sao ạ?" Phillip nghiêng đầu nhìn hắn và phản bác "Cậu ấy tốt tính mà, và còn học giỏi nữa chứ."

"Tốt tính á?" Gellert cao giọng "Nó cho cậu ăn cái gì mà cậu bênh nó thế hả?"

"Ban nãy cậu ấy vừa làm cho em một bữa sáng ngon lành xong. Còn một phần cho anh ở trong bếp kia kìa." Nói tới đây, Phillip bỗng xụ mặt "Với lại chiều nay bọn em còn định đi mua bánh lưỡi mèo nữa mà giờ cậu ấy về mất rồi..."

"Tưởng gì chứ mấy cái bánh lưỡi mèo thì tôi cũng mua được." Gellert khẽ bĩu môi và chỉ vào quả táo mang hình dáng quả đào trên bàn trà "Biến nó lại thành quả táo đi nhé, đừng có nghịch nữa kẻo lát dì lại mắng cho."

"Nhưng nó vốn là quả đào mà. Lúc Alioth mang từ trong bếp ra, nó đã là một quả đào rồi."

"Đừng cãi cố, chẳng lẽ tôi lại không phân biệt được chắc?" Gellert cười khinh khinh rồi đẩy cửa bước ra ngoài "Cậu muốn tin tôi hay tin thằng bạn nghịch hơn quỷ của cậu thì tùy, tôi không quan tâm đâu. Giờ tôi phải sang nhà Albus một lát đây, chắc là không ăn trưa ở nhà đâu. Bao giờ dì về thì cứ bảo là tôi có việc quan trọng cần giải quyết gấp nhé. Ngoan thì chiều tôi mua bánh cho."

Sau khi Geller rời đi, căn nhà một lần nữa trở nên yên tĩnh. Phillip cầm quả đào lên, ngắm nghía qua quýt rồi lại đặt xuống bàn. Cảm giác nhàm chán đang đè lên người thằng bé, nó nằm dài ra sofa, mắt hướng lên trần nhà.

Có tiếng nhạc phát ra từ phía nhà Albus. Đó là những giai điệu quen thuộc với Phillip, hai mẹ con nó thường mở bản nhạc này và khiêu vũ cùng nhau vào Chủ Nhật hàng tuần. Tiếc là Phillip không nhớ tên bản nhạc, thế nhưng may mắn thay, nó vẫn còn nhớ cảm giác mềm mại của bàn tay mẹ và hương hoa thoang thoảng vương trên quần áo, mái tóc bà. Trước khi chia xa, mẹ đã đưa cho nó một tấm ảnh bé xíu, mờ tịt đựng trong cái mặt dây chuyền bằng bạc mà bà lúc nào cũng đeo trên cổ. Trong đó là ảnh chụp chân dung của bố mẹ nó. Có vẻ mẹ sợ rằng sau vài năm nữa, nó sẽ quên mất bà. Phillip cũng có nỗi sợ y hệt, vậy nên nó luôn đặt sợi dây chuyền dưới gối để tiện ngắm nhìn mẹ mỗi ngày và để đánh lừa bản thân rằng nó không hề cô đơn.

Tiếng nhạc khiêu vũ đều đều làm Phillip mỉm cười. Nó nhắm mắt lại, tưởng tượng rằng bàn tay mẹ đang đặt lên đôi vai nhỏ của nó. Họ cứ tiến, lùi rồi xoay tròn, xoay tròn mãi...

--------

Phillip bật tỉnh. Đồng hồ chỉ gần mười hai giờ trưa. Bụng nó réo ầm ĩ vì ăn sáng sớm. Chắc hẳn dì Bathilda sắp về tới nơi, Phillip đoán vậy, và nó biết mình nên bắt tay vào chuẩn bị bữa trưa từ bây giờ. Phillip chẳng cần nấu nướng gì thêm bởi chỗ đồ ăn thừa sau bữa tối ngày hôm qua đủ để giúp nó và dì Bathilda no bụng. Alioth đã bọc chỗ đồ ăn lại thật cẩn thận rồi cất vào chạn bếp nên giờ Phillip chỉ cần hâm nóng chúng là được. Ngay khi nó đổ súp vào nồi và bật bếp lên, dì Bathilda đã trở về, phía sau dì là ngài Carrow trong bộ comple màu navy lịch thiệp.

"Alioth đâu rồi?" Vừa trông thấy Phillip, dì đã hỏi ngay "Đi gọi thằng bé giúp cô với, nhanh nhé, và nói cho nó biết rằng ngài Carrow đã tới tận nơi để đón nó về." Nói xong, dì quay sang và mỉm cười với ngài Carrow "Thằng nhóc cứ mong chờ ngài mãi thôi, nó nhớ ngài lắm đấy."

Ngài Carrow khẽ nhướng mày như thể ngài rất ngạc nhiên trước sự nhớ nhung của con trai mình, thế nhưng dì Bathilda không thấy cái nhướng mày đầy ý vị đó do đang bận cởi mũ và áo khoác.

"Thưa cô..." Phillip ngập ngừng "Ban nãy anh Gellert đã đưa Alioth về nhà rồi ạ..."

Ánh mắt sửng sốt của dì Bathilda dừng lại trên khuôn mặt vẫn giữ nguyên nét bình tĩnh của ngài Carrow trong vài giây. Thế rồi mặt dì hơi đỏ lên, không biết vì xấu hổ hay vì tức giận. Sáng nay khi hai người gặp nhau tại Lễ vinh danh, ngài Carrow đã hết lời cảm ơn sự chăm sóc ân cần mà dì dành cho Alioth trong suốt một tháng vừa qua và thậm chí còn bày tỏ sự hào hứng khi được tới đây để đón con mình về. Ấy thế mà con ngài lại biến mất trong khi dì chẳng hề hay biết và chính đứa cháu cưng của dì lại là thủ phạm cầm đèn chạy trước ô tô.

"Chắc tại thằng bé nhớ nhà quá..." Dì cười gượng và hỏi ngài bằng một giọng nhẹ nhàng "Ngài vào nhà dùng một chút trà chứ?"

"Vâng, cảm ơn cô." Ngài Carrow không có vẻ gì là phật lòng. Ngài treo mũ lên cái giá treo đồ ở cửa và bước vào trong phòng khách với một phong thái đường hoàng và vô cùng tự nhiên.

Dì Bathilda thở phào đầy nhẹ nhõm. Sau khi ngồi xuống vị trí đối diện ngài Carrow, dì vung đũa để lấy bộ ấm chén và con dao gọt hoa quả ở trên bàn bếp. Trong lúc dùng phép thuật để pha trà, dì tranh thủ tán gẫu với ngài Carrow về cuốn sách mà mình vừa xuất bản năm ngoái và tiện tay bổ quả đào mà ban nãy hai đứa trẻ cùng tí toáy. Bỗng dì kêu lên một tiếng thất thanh. Hóa ra ngón trỏ của dì đã bị đứt vì giữa quả đào chẳng có cái hạt cứng nào cả. Đó là một quả táo. Một quả táo bị biến thành quả đào như một cú chơi khăm kinh điển của tụi trẻ con.

"Đứa nào nghịch dại đây?" Tiếng thét của dì làm Phillip co rúm người lại, cùng lúc ấy ngài Carrow nhanh nhẹn dùng một bùa chữa trị giúp dì cầm máu "Ôi Merlin, tôi phát điên lên mất thôi. Cái lũ ranh con này!"

Tất nhiên Phillip không thể buộc tội con trai ngài Carrow ngay trước mặt ngài mà không có chứng cứ cụ thể, dù rằng nó biết chắc trò này là do bạn mình bày ra. Thằng bé nhìn chằm chằm vào hai nửa quả táo nằm lăn lóc trên bàn. Gellert đã đúng, hắn chẳng bao giờ đùa ai cả.

___

Đáng lẽ ra ngày phải trở nên dài hơn vào mùa hè, thế nhưng với một người ngủ nhiều như Gellert thì thời gian trôi qua chỉ như cái chớp mắt. Thoắt cái đã tới tháng chín. Dù không muốn chút nào nhưng Gellert buộc phải trở lại làm một học sinh năm cuối tiêu biểu, ít nhất là trước mặt các giáo viên ở Học viện Durmstrang. Hiển nhiên, thái độ học hành nhiệt tình cùng nếp sinh hoạt lành mạnh tạm thời của Gellert đã khiến Hiệu trưởng Constantine buông lỏng cảnh giác, thậm chí ông còn yêu cầu Giáo sư Selwyn dừng việc giám sát đặc biệt lại để Gellert có thể tự do phát triển.

Phát triển ra sao thì chưa rõ nhưng Gellert đã chứng minh được tâm hồn tự do của mình khi lẻn vào phòng ngài Constantine trong lúc ông đang say giấc nồng. Có một vòng tròn phép thuật được đặt trong phòng ngủ của ngài Hiệu trưởng, ngay dưới cái thảm trải sàn ở phía chân giường thầy. Vòng tròn này chỉ to bằng cái đĩa đựng gà tây với tác dụng duy nhất là ngăn cản người lạ bước vào nếu không có sự cho phép của chủ nhân căn phòng. Tất nhiên việc gì cũng có ngoại lệ, bởi Vulchanova nói rằng bà ta chỉ cấm người khác vào bằng cửa sổ và cửa chính chứ không cấm các lối đi bí mật. Và thế là sau khi khai giảng hai tuần, theo lời chỉ dẫn của bà ta, Gellert bò trườn trong một đường hầm chật hẹp và xuất hiện trong phòng ngủ của ngài Constantine vào lúc nửa đêm. Để đề phòng bất trắc, hắn thậm chí còn tặng ông thêm một Bùa ngủ và hai Bùa cách âm rồi mới bắt đầu làm việc.

Nhờ sự giúp đỡ của Vulchanova, hiện giờ công việc sao chép cũng được coi là nhàn hạ. Đêm nay, Gellert hành động một mình bởi vòng tròn này không lớn và Albus phải ngủ sớm để dạy học cả ngày hôm sau. Trong lúc Gellert đang tập trung sao chép, Vulchanova bỗng hỏi hắn:

"Sao dạo này không thấy cậu tiên tri nữa thế? Hồi xưa cậu thích lắm cơ mà?"

Gellert ngây ra một lát rồi mới nói:

"Kể từ lần đầu chúng ta gặp nhau, nếu không sử dụng mặt dây chuyền hình đầu lâu thì tôi chẳng thấy gì cả..."

"Thế mà cậu còn đốt nó à?"

"Đó là đồ của bà nên tôi không tiện mang theo bên người. Nếu tôi không nhầm thì bà còn định theo dõi tôi qua cái dây chuyền đó phải không?"

"Tất nhiên là ta phải để mắt tới người mà mình chọn chứ, nhưng nếu cậu đi quá xa Durmstrang thì ta cũng không nhìn được rõ lắm đâu, giống như lời nguyền trên người Dumbledore trở nên yếu hơn khi hai cậu về Anh ấy." Vulchanova hắng giọng rồi bắt đầu đánh trống lảng "Nhưng lạ thật đấy. Trong thời gian đầu, đáng ra cậu sẽ thường xuyên thấy những hình ảnh đứt đoạn về tương lai chứ nhỉ? Thế kiếp trước thì sao? Khả năng tiên tri của cậu lúc đó như thế nào?"

"Nó từng xuất hiện vài lần. Không nhiều, hoàn toàn ngẫu nhiên và tiết lộ những điều không quá quan trọng. Hồi còn trẻ, tôi tưởng rằng đó là do mình chưa kiểm soát được khả năng ấy, nhưng đến lúc trăm tuổi thì tôi không nghĩ như vậy nữa. Chắc là do dòng máu nhà Vulchanova đã yếu dần sau vài thế hệ..." Gellert chẹp miệng đầy tiếc rẻ rồi hỏi tiếp "Còn khả năng của bà thì sao?"

"Lúc còn sống, ta có thể tiên đoán bất kỳ thứ gì ta muốn vào bất kỳ thời điểm nào ta cần. Ta sử dụng nó một cách vô độ và như cậu thấy đấy, ta đã phải trả giá như tổ tiên ta đã từng. Nếu cậu để ý, người nhà Vulchanova đều chết trẻ, vậy nên chúng ta sống vội vàng hơn và cũng mắc nhiều lỗi lầm hơn người khác." Dừng một chút, bà ta nói tiếp "Tiên tri là một khả năng trời phú và không phải ai cũng biết sử dụng nó đúng cách. Rất nhiều phù thủy có sức mạnh không ổn định như cậu đã tìm tới các dụng cụ hỗ trợ như cầu pha lê hoặc chuyển sang các phương thức tương tự khác như bói toán..."

"Tôi ghét bói toán. Những nhận định đưa ra quá chung chung và với tôi thì nó chẳng giúp ích gì mấy." Gellert ngắt lời bà ta "Nếu phải đổi tuổi thọ để lấy khả năng tiên tri thì tôi không có nhu cầu phát triển thêm nữa. Để tôi nhắc lại cho bà nhớ, thứ thuốc tôi phải uống định kỳ để duy trì đôi mắt này đã lấy đi của tôi vài năm tuổi thọ rồi, nếu đổi thêm thì Albus sẽ giết tôi mất."

"Cậu sợ cậu ta đến thế à?"

Gellert không nói gì thêm vì câu trả lời đã quá hiển nhiên.

"Nếu cậu không muốn thì thôi vậy, nhưng tiếc quá vì ta có một vài ghi chép khá hữu ích có thể giúp được cậu." Thấy Gellert không đáp lại, Vulchanova ngập ngừng "Thật ra có chuyện này..."

"Chuyện gì?"

"Nhưng cậu phải hứa là sẽ không tức giận cơ."

"Nếu bà cứ úp úp mở mở như thế thì tôi sẽ còn tức giận hơn nữa đấy."

"Thôi được rồi. Ta định giữ kín chuyện này nhưng Munter cứ bắt ta phải nói cho cậu biết..." Bà ta lùi thật xa về phía sau rồi mới nói "Ta cho em trai cậu xem đống ghi chép về thuật Tiên tri rồi, tại ta thấy nó có năng khiếu quá."

Gellert hít một hơi thật sâu để giữ bình tĩnh.

"Vulchanova thân mến ạ." Gellert nở một nụ cười méo mó với bà ta "Nó mà chết ở tuổi 30 thì đó là lỗi của bà đấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net