CHAPTER 47: DIE MONODIE (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Đừng lo, cậu biết tính ta cẩn thận như thế nào mà. Ta đã cảnh báo nó rất rõ ràng rồi." Đối diện với vẻ mặt khó chịu của Gellert, Vulchanova chỉ có thể cười giả lả, và rồi khi nhận ra ánh mắt nghi ngờ của hắn vẫn chưa rời khỏi mình, bà ta vội vàng bổ sung "Ta còn dọa nó rằng nếu lạm dụng việc nhìn trước tương lai thì có ngày hai nhãn cầu của nó sẽ lồi ra như hai con ốc bươu rồi rụng xuống đất. Nói thế đã vừa lòng cậu chưa?"

"Chắc chắn rồi, tôi cá là trò đùa hơi phóng đại của bà sẽ lừa được nó trong vài năm sắp tới, hoặc ngắn hơn nếu nó đủ thông minh. Nhưng rồi trước sau gì, nó cũng sẽ nhận ra rằng có nhiều cách để khiến mắt người ta lồi ra như hai con ốc bươu chứ không cứ gì việc lạm dụng khả năng tiên tri, ví dụ như đọc sách trong ánh sáng nhập nhòe chẳng hạn. Thú thật thì ở tầm tuổi này, tôi lo thằng bé sẽ bị cận chứ không phải bị rụng nhãn cầu." Nói tới đây, Gellert thở hắt ra đầy mệt mỏi "Thôi kệ đi, tôi không còn sức quan tâm tới chuyện này nữa. Hãy để yên cho tôi làm việc và làm ơn đừng mang tới thông tin giật gân nào khác."

Nói xong, hắn quay lại công việc của mình mà không để ý rằng ở góc phòng bên kia, Nerida Vulchanova dường như đang muốn nói thêm điều gì đó với hắn. Nhưng cuối cùng bà ta lựa chọn im lặng.

Trong thời gian chờ tuyết rơi, ngoại trừ vòng tròn phép thuật giấu ở hồ Đen, Gellert và Albus đã sao chép xong xuôi tất cả những vòng tròn còn lại. Thế nhưng họ chưa vui mừng được bao lâu thì một biến số bất ngờ khác lại xuất hiện. Mùa đông năm ấy đến muộn hơn thường lệ, đã qua sinh nhật Gellert cả tuần liền mà trận tuyết đầu tiên vẫn chưa đổ xuống. Mặt hồ không thể đóng băng trong điều kiện thời tiết này và nếu bước sang tháng mười một mà tình hình không được cải thiện thì có lẽ họ sẽ không thể hoàn thành việc sao chép trước kỳ nghỉ Giáng sinh. Vẻ ung dung của Gellert dần được thay thế bằng nét bồn chồn. Vào lần thứ mười trong ngày mà Gellert nghển cổ ra ngoài cửa sổ để xem tuyết đã rơi chưa, Albus thở dài và buông quyển sách trên tay mình xuống.

"Ước gì ở đây có một cái gương để em biết trông mình ngốc nghếch thế nào. Kể cả khi em nhìn như vậy cả trăm lần nữa thì tuyết cũng đâu có rơi được?"

"Em hiểu rồi..." Gellert gật gù "Vậy tức là em phải nhìn hơn một trăm lần."

"Đó không phải trọng tâm của vấn đề." Albus cảm thấy mình sắp phát điên đến nơi nếu người yêu cứ tiếp tục nói về tuyết "Rồi tuyết sẽ rơi thôi, việc em cần làm là kiên nhẫn và chờ đợi."

"Em không kiên nhẫn được. Năm ngoái tuyết rơi sớm lắm cơ mà." Gellert càng tỏ ra bực tức hơn, hắn chắp tay sau lưng rồi đi đi lại lại trong phòng "Liệu có loại phép thuật nào có thể điều khiển được thời tiết không anh? Nghe đồn người ta từng cầu mưa bằng cách hiến tế..." Nói tới đây, hắn bỗng mỉm cười và quay sang nhìn Albus "Anh yêu, anh có đang nghĩ giống em không?"

"Anh sẽ không đồng ý với bất kỳ ý tưởng nào của em đâu, dù nó là gì đi chăng nữa." Từ khóa 'hiến tế' làm Albus có cảm giác không lành, cậu khẽ đảo mắt rồi đưa ra một lời gợi ý "Sao em không ra ngoài chơi và để yên cho anh đọc sách nhỉ? Dạo này bên Câu lạc bộ Quidditch đang tuyển thành viên mới đấy, em có thể đến đó xem thử, tiện thể vận động một chút cho đỡ phải nghĩ nhiều cũng được."

"Ý kiến hay đó." Mắt Gellert sáng lên, hắn vừa đi về phía cửa ra vào vừa làm vài động tác đánh bóng đẹp mắt "Em nên tới đó và đập mấy trái Bludger vào người lũ trẻ con cho đỡ sốt ruột."

"Không, Gellert, không được. Ý anh không phải thế." Albus vội ngăn Gellert lại nhưng đã quá muộn. Trước khi cậu kịp nói hết câu, cửa phòng đã bị đóng sập lại.

Tất nhiên Gellert nghe thấy lời can ngăn của người yêu, song hắn quyết định thực hiện một trong hai việc mà mình giỏi nhất: giả vờ điếc. Gellert đã chờ ngày này lâu lắm rồi, kể từ khi các bậc phụ huynh thi nhau gửi thư yêu cầu đuổi học hắn vì sợ rằng hắn sẽ sử dụng Ma thuật Hắc ám trái phép và khiến con họ bị thương. Gellert không đồng tình với lời buộc tội này chút nào, vậy nên hôm nay hắn đi tập Quidditch để chứng minh cho họ thấy hắn thừa sức làm con họ bầm dập mà chẳng cần dùng tới phép thuật. Hơn nữa, đối với những chấn thương trên sân tập, không ai có quyền khiếu nại hành động của hắn cả, tất nhiên lên án thì vẫn được.

Hồi mới đi học, như nhiều bạn bè đồng lứa, Gellert cũng rất thích Quidditch. Tuy nhiên, sau vài lần bị thương và nằm bẹp dí trong bệnh xá, niềm yêu thích của hắn đã giảm dần. Gellert, với một linh hồn lười biếng và già cỗi, không có ý định tập luyện môn thể thao này thường xuyên, thế nhưng nguồn năng lượng dồi dào từ cơ thể trẻ trung và khỏe khoắn khiến hắn không thể từ chối việc tham gia vào những trận đấu giao hữu, cọ xát.

Sân tập Quidditch nằm ở phía Bắc Học viện Durmstrang, cách lâu đài khoảng năm phút đi bộ. Vì vừa được sửa sang lại vào hơn một năm trước nên cơ sở vật chất trong sân vẫn còn khá mới. Nghe nói ban đầu người ta đã chọn Durmstrang là nơi giao lưu giữa ba trường phù thủy nên ngài Constantine đành phải chi mạnh tay cải tạo cái sân bóng cũ kỹ để giữ thể diện cho trường. Ai ngờ vào phút chót, địa điểm lại đổi thành Hogwarts và thế là tự dưng các học sinh Durmstrang lại có một chiếc sân mới coong. Khi Gellert tới sân tập, hắn đưa mắt một vòng để tìm Slava Krum và thấy cậu ta đang đứng khoanh tay ở ngay giữa sân, đôi mắt chăm chú dõi theo chuyển động của hai Tầm thủ lạ mặt, chắc hẳn là thành viên mới. Gellert bước tới bên cạnh Krum rồi chẹp miệng:

"Ngồi trên chổi còn chưa vững mà cậu đã cho hai đứa nó tập đuổi bắt với trái Snitch rồi à?"

"Chẳng sao cả, cha tôi để tôi ngồi lên chổi khi tôi vừa mới biết đi mà tôi vẫn sống được đến tận bây giờ đó thôi." Krum đáp lại bằng một giọng khinh khỉnh "Từ khi nào cậu sướt mướt thế hả Grindelwald? Đừng nói với tôi là từ lúc thần Tình yêu gõ cửa đấy nhé."

"Thần Tình yêu chẳng bao giờ gõ cửa cả, ngài thích sự bất ngờ hơn. Mà thôi, có nói nữa thì một kẻ cô đơn lẻ bóng như cậu cũng không hiểu được đâu." Gellert khẽ lắc đầu tiếc nuối, hắn nhìn Krum đầy cảm thông nhưng giọng nói lại tràn ngập sự mỉa mai "Và tất nhiên là cậu vẫn sống được đến tận bây giờ rồi, chẳng con chuột nào lại chết khi rơi từ trên cao xuống cả."

"Hơn một năm nay cậu chẳng thèm vác xác ra sân tập và giờ cậu tới đây chỉ để chọc tức tôi đấy à?" Krum lườm hắn một cái cháy da cháy thịt "Có vào tập không? Không tập thì biến."

"Cậu chưa quan trọng tới mức tôi phải bỏ thời gian ra và tới tận đây chỉ để trêu chọc đâu." Gellert khoác vai Krum và nói nhỏ vào tai cậu ta "Tôi chơi Tấn thủ được không? Chắc hẳn mấy đứa nhóc mới vào chưa biết mùi Bludger đâu nhỉ?"

"Đừng có khoác vai tôi." Krum gạt phắt tay hắn ra rồi phủi phủi vai áo của mình "Vào thay áo Thủ quân đi. Tôi muốn nói chuyện riêng với hai Tầm thủ một lát. Trong thời gian ấy, tôi cần cậu giúp tôi trông chừng với mấy nhóc Truy thủ."

"Ai thèm làm Thủ quân cơ chứ?"

"Tập hay biến?"

"Đừng lạnh lùng thế, cậu khiến tôi tổn thương đấy..."

"Đừng nói nhiều thế, cậu khiến tôi ngứa tay đấy." Krum bốp chát lại ngay "Đi thay đồ nhanh lên, và nhớ khởi động kỹ trước khi ra sân kẻo bị chuột rút. Tôi không nghĩ rằng một con chó có thể sống được nếu rơi từ trên chổi xuống đâu."

"Đúng là vậy, suy cho cùng thì những thứ đẹp đẽ thường mong manh hơn mà."

Dứt lời, không để Krum kịp phản bác, hắn đã xoay người bước nhanh về phía phòng thay đồ. Sau khi mặc đồ bảo hộ và làm vài động tác khởi động đơn giản, hắn xách chổi ra sân. Sáu Truy thủ cùng cậu Thủ quân còn lại đã sẵn sàng và chỉ còn đợi mỗi hắn vào vị trí. Ở Học viện Durmstrang, người ta không chia đội Quidditch để thi đấu theo các tháp. Thường thì khoảng một tuần trước giải đấu lớn vào tháng tư hàng năm, người trong Câu lạc bộ Quidditch sẽ bốc thăm để chia đội. Nhà trường tin rằng cách tổ chức này sẽ giúp đám trẻ học cách bỏ qua thành kiến cá nhân và hợp tác hiệu quả hơn. Tuy nhiên, rõ ràng là các bậc lãnh đạo chỉ thích đặt ra những mục tiêu to tát chứ chẳng mấy quan tâm tới việc xây dựng kế hoạch phù hợp để đạt được thứ mình đề xuất. Hậu quả là số lượng học sinh bị chấn thương do xung đột nội bộ sau mỗi trận đấu còn nhiều gấp đôi số bị thương vì tranh chấp với các thành viên ở đội khác. Gellert vẫn còn nhớ như in hồi hắn còn học năm ba. Lần ấy, hắn chơi ở vị trí Truy thủ bên mé cánh trái. Mặc dù cùng một đội nhưng Slava Krum đã đập thẳng trái Bludger vào lưng hắn khiến hắn phải nằm trong Bệnh xá cả tuần liền vì nứt xương sườn.

Chỉ mới nghĩ lại thôi mà Gellert đã tê hết cả lưng. Hắn nhích người một chút để giảm đi cảm giác khó chịu và tập trung nhìn vào sáu Truy thủ đang tranh giành bóng ở giữa sân. Có vẻ kĩ năng của cả hai bên đều dở tệ như nhau nên Gellert đợi mãi mà bóng vẫn chưa thể đến gần gôn. Hắn thở dài vì chán rồi bắt đầu nhìn ngó xung quanh. Chợt một thứ gì đó rơi xuống mũi hắn, lành lạnh và ươn ướt. Gellert ngẩng đầu nhìn thật xa vào khoảng trời đầu đông ảm đạm, xám xịt. Và rồi hắn nhìn thấy những đốm trắng nhỏ xíu bay trong gió.

Tuyết đã rơi. Albus nói đúng. Đi tập Quidditch quả là một lựa chọn sáng suốt.

Bỗng một cảm giác đau rát truyền tới từ má bên phải của Gellert. Thì ra trong lúc hắn bận ngắm trời ngắm đất, trái Quaffle đã không chút thương tiếc mà đập thẳng vào mặt hắn. May mắn thay, cú ném không đủ mạnh để gây ra chấn thương nào đáng kể. Gellert vừa xoa cái má đỏ ửng của mình vừa hét to về phía đám Truy thủ:

"Cả cái cầu gôn to thế này mà các cậu vẫn ném trúng tôi được thì kể ra cũng tài đấy."

"Quả bóng bé tí như thế mà cậu không né được thì kể ra cũng tài đấy." Slava nói to từ dưới sân "Tập trung vào Grindelwald. Nếu cậu thích nhìn trời ngắm đất thì cởi đồ ra rồi cút về phòng mà nhìn."

Vậy là dưới sự huấn luyện đầy quân phiệt của Slava Krum, sau buổi tập hôm ấy, Gellert trở lại phòng Albus với một thể xác mệt rã - hậu quả của việc lười vận động trong thời gian dài. Hắn cho Albus xem cái mũi ửng đỏ vì lạnh của mình và nói dối rằng đó là do bị quả Quaffle đập vào. Tất nhiên Albus không tin rằng quả Quaffle có thể khiến hắn chật vật hay đau đớn đến thế, song tình yêu luôn khiến người ta phải mềm lòng, vậy nên cậu đành chiều lòng Gellert bằng cách ôm và vỗ về hắn như dỗ dành trẻ con.

Cả tuần sau đó tuyết rơi nặng hạt. Cuối cùng thì vào đầu tháng mười một, mặt hồ đã đóng băng đủ dày để có thể đi bộ trên đó. Ban đầu Albus lo rằng cậu và Gellert sẽ không có không gian riêng tư để thực hiện việc sao chép nếu lũ học sinh kéo nhau ra hồ để trượt băng, thế nhưng thực tế đã chứng minh rằng cậu lo quá xa. Ngay khi tuyết vừa rơi, các hoạt động ngoài trời đã bị giảm đi đáng kể, thậm chí Câu lạc bộ Quidditch còn tạm dừng hoạt động tới hết mùa tuyết. Cái lạnh khiến những Bùa giữ ấm cao cấp đôi khi chẳng còn tác dụng và như một lẽ thường tình, nếu không có việc gì thực sự quan trọng thì các học sinh sẽ chọn sinh hoạt trong ký túc xá thay vì ra ngoài hứng gió tuyết.

"Chỉ những ai dở hơi mới ra ngoài vào thời tiết này." Minette Rosier đã khẳng định hùng hồn như vậy trước khi uống cạn ly cacao ấm nóng trong tay mình.

Tất nhiên cô không biết rằng trong lúc cô nói ra những lời này, có hai con người "dở hơi" đang lội qua lớp tuyết dày tới nửa bắp chân chỉ để đi trượt băng. Nếu không phải vì năm ngoái bị dính lời nguyền của Vulchanova thì Albus đã thử trượt băng ở hồ Đen. Kỹ thuật của Albus không được tốt cho lắm, cậu thường bị ngã nếu trượt quá nhanh, nhưng với tinh thần quả cảm của một Gryffindor thì càng khó cậu lại càng muốn đâm đầu. Họ nắm chặt lấy tay nhau và lướt đi thật chậm ở những phút đầu để làm quen. Thế rồi Albus bỗng hất tay hắn ra và lướt nhanh về phía giữa hồ.

"Đừng lướt nhanh thế, anh sẽ bị ngã đấy."

Gellert vừa nói dứt câu, Albus đã ngã sấp xuống nền băng ở cách đó chưa đầy mười mét.

"Em đã bảo rồi mà." Gellert vội vàng đến bên cậu và chìa tay ra "Đưa tay đây nào."

Lần này, Albus ngoan ngoãn nhận lấy sự giúp đỡ của hắn rồi cố hết sức để đứng lên, ai ngờ cậu chẳng những không đứng dậy nổi mà còn kéo cả Gellert ngã xuống cùng mình. Albus bật cười. Vài hạt tuyết đọng lại trên hàng mi của cậu khiến đáy lòng Gellert nhộn nhạo như chứa cả ngàn con bướm. Một cách nhẹ nhàng và cẩn trọng, hắn vươn tay ôm lấy khuôn mặt cậu và đặt lên đó một vài nụ hôn.

"Quá đủ rồi đấy, ta tới đây để làm việc chứ không phải để nhìn các cậu chơi đùa vui vẻ đâu." Giọng nói tức tối của Vulchanova vang lên ngay bên tai Gellert "Tách nhau ra đi nào, các cậu không sợ người khác nhìn thấy à?"

"Không ai quan tâm đâu." Gellert khẽ bĩu môi phản đối nhưng vẫn chống tay xuống băng để đứng dậy.

"Có ta quan tâm đó thôi?"

"Bà thậm chí còn chẳng phải người." Gellert không nhìn bà ta mà cúi người xuống để xốc nách Albus lên.

"Ta từng là người." Vulchanova không có ý định tranh cãi thêm về chuyện này nữa nên bà ta nhìn xung quanh một lượt rồi đổi chủ đề "Vẫn y như hồi ta còn sống. Chắc hẳn Riba đã lớn lắm rồi."

"Riba?" Albus vừa chỉnh lại cái mũ lông trên đầu vừa hỏi một cách đầy nghi ngờ "Ai cơ?"

"Con cá trê." Harfang Munter bất ngờ xuất hiện ở ngay phía sau Albus khiến cậu khẽ rụt vai lại vì giật mình.

Riba là con thủy quái sống dưới hồ.

"Riba nghe cũng đáng yêu đấy, nhưng chúng tôi thường gọi nó bằng một cái tên khác." Gellert đè thấp giọng "Naiads. Tiên hồ."

"Tiên hồ ư?" Vulchanova cười phá lên "Cái thứ bé nhỏ, nhớp nháp ấy mà cũng được đặt tên nhã nhặn quá nhỉ? Ai nghĩ ra cái tên đó thế?"

Gellert liếc nhìn Harfang Munter. Không ai nói gì nhưng tất cả bọn họ đều biết câu trả lời.

"Thú thật thì tôi khá ấn tượng đấy Munter..." Vulchanova nghịch lọn tóc trước ngực mình "Tôi cứ tưởng trong đầu ông chỉ có đánh đấm."

"Thật ra thì ta cũng chẳng cần suy nghĩ nhiều lắm." Munter nhún vai "Nếu nàng để ý thì ta đặt tên nó theo tên nàng đó thôi. Nerida. Tiên biển. Naiads. Tiên hồ. Quá đơn giản."

"Sao ông dám đặt tên con cá trê đó theo tên của tôi hả?" Vulchanova cao giọng chất vấn, nhưng rồi nghĩ tới điều gì đó, bà ta lại dịu giọng "Thôi thì một người phụ nữ xinh đẹp như ta cũng không cần tức giận vì điều nhỏ nhặt như vậy làm gì, ta đoán rằng nó còn chẳng biến nổi thành người chứ nói gì đến chuyện xinh như tiên nữ."

"Tôi không mong chờ cảnh một con cá trê biến thành người lắm, nghe có vẻ kinh dị hơn là hấp dẫn, thế nhưng cũng thật bất ngờ khi nó sống được lâu tới vậy..." Albus vừa kéo Gellert tiền về phía trước vừa hỏi "Ông bà có từng thực hiện thí nghiệm phép thuật nào lên nó không thế?"

"Theo ta nhớ thì không..." Vulchanova ngập ngừng "Nếu có thì chắc chắn là do Harfang Munter làm. Ông ta toàn sáng tạo ra mấy thần chú vớ vẩn nhưng không biết cách phá giải chúng."

"Nói điêu không biết ngượng mồm." Munter bật lại ngay "Nàng mới là người hay nghịch ngợm mà không để ý tới hậu quả đó chứ."

"Sao ông bà cứ chành chọe nhau suốt ngày thế? Chết cả rồi mà không ngừng lại được à?" Gellert đưa tay lên môi và làm dấu im lặng "Đừng to tiếng thế. Con cá mà tỉnh dậy thì chúng ta sẽ xong đời, à không, nói chính xác hơn thì chỉ có tôi và Albus thôi. Nghe nói vào thời bố tôi còn đi học, nó đã ngoạm đứt hai chân của một nam sinh vì có sở thích ông ta đục một lỗ trên băng và ngâm người xuống nước lạnh."

"Ta không quan tâm tới mấy cái chân. Ta chỉ muốn hỏi cậu một câu này thôi." Vulchanova bay đến trước mặt Gellert và cố gắng chặn đường hắn nhưng không thành công "Cậu lớn từng này tuổi rồi mà còn sợ một con cá à?"

"Vấn đề là con cá đó còn lớn tuổi hơn cả tôi." Gellert nhắc cho bà ta nhớ một sự thật vô cùng hiển nhiên. Sau khi nhìn ngó xung quanh để áng chừng khoảng cách, hắn liếc mắt hỏi Vulchanova "Dừng ở đây được chưa?

"Tiến thêm ba mét nữa đi."

Albus rút đũa phép ra và giúp Gellert thực hiện thần chú Revelio. Một vòng tròn phép thuật với đường kính gần mười mét hiện lên ngay phía trên mặt băng. Ánh sáng ngoài trời khiến vòng tròn này trở nên lờ mờ hơn so với những cái trước đó, thậm chí Gellert phải ngồi xổm xuống và căng mắt ra để có thể trông thấy những câu thần chú trên đó rõ hơn.

"Ta đã mất tận hai mùa đông để hoàn thiện vòng tròn này, thế mà giờ đây các cậu chỉ cần hai tháng là đủ để sao chép nó sang một ngôn ngữ mới." Vulchanova thở dài "Đúng là vạn vật đều đang bước về phía trước nhỉ?"

"Đó là lẽ tất nhiên. Rồi sẽ có ngày, một thứ ngôn ngữ mới sẽ thay thế chữ Latin, y như cách chữ Latin từng thay thế chữ rune vậy." Albus mỉm cười an ủi Vulchanova "Chúng ta chẳng việc gì phải buồn bã về sự thay đổi liên tục của vũ trụ đâu, phu nhân thân mến ạ, vì khi đó chúng ta đều chết cả rồi."

"Triết lý đấy cậu Dumbledore." Nghe xong những lời này, Vulchanova có vẻ càng buồn hơn "Ta không buồn vì vũ trụ thay đổi, ta buồn vì ta không thể thay đổi kìa..."

Vulchanova nhắm chặt hai mắt và mong được sống lại những ngày xưa cũ, khi bà có thể giao tiếp với thiên nhiên thông qua màu sắc và âm thanh của những cơn gió. Và rồi bà bàng hoàng nhận ra rằng thời gian đã bào mòn nhiều thứ hơn bà tưởng. Vulchanova không còn nhớ nổi cảm giác lạnh buốt khi những cơn gió đông mớn trớn trên da thịt mình nữa, thế nhưng nếu tập trung hơn, bà vẫn nghe được những lời thì thầm. Gió đang hát cho bà một khúc tiễn biệt.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net