CHAPTER 48: DER SCHACHVEREIN (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hôm nay là một ngày trọng đại trong đời Gellert. Vào lúc hắn còn đang ngáp ngắn ngáp dài và dùng bữa sáng ở Hội trường, có con cú ngốc nghếch nào đó đã thả một bức thư vào ngay giữa bát súp ăn dở của hắn. Mọi người trên bàn đều im lặng nhìn về phía Gellert và sẵn sàng đón chờ vài câu chửi thề bằng tiếng Đức - triệu chứng của căn bệnh gắt ngủ kinh niên mà hắn đang phải đối mặt. Thế nhưng họ đã lầm. Lần này Gellert không tức giận chút nào bởi ở mặt sau phong thư là miếng sáp niêm phong có hình con dấu của Bộ Phép thuật nước Anh.

"Bộ Phép thuật nước Anh ư? Anh định tới đó làm việc à?" Minette còn nhanh hơn cả Gellert, cô giúp hắn nhặt lá thư ra khỏi bát súp rồi dúi nó vào tay hắn "Mở ra đọc đi anh, em hồi hộp quá."

"Cô làm sao mà phải hồi hộp? Người ta gửi thư cho Grindelwald chứ có gửi cho cô đâu?" Krafft đáp lại cô bằng cái giọng khinh khỉnh thường ngày của cậu ta, tuy vậy cậu vẫn chống cằm nhìn chằm chằm vào phong thư trên tay Gellert, đôi mắt không giấu nổi sự tò mò.

Vốn Gellert định ăn sáng xong mới đọc, song trước những ánh nhìn đầy mong chờ, hắn đành bỏ cái thìa trên tay xuống và mở thư ra xem. Bên trong chiếc phong bì trắng tinh có phần đơn điệu là một tờ giấy cứng màu ngà in chìm họa tiết hoa lá cách điệu với những đường nhũ màu vàng sang trọng ở phần viền thư, chỉ cần nhìn liếc qua cũng biết đây là loại giấy dùng cho những thông báo quan trọng của Bộ.

"Nhìn chất giấy tốt như thế thì chắc không phải thư từ chối đâu nhỉ?" Krafft há miệng cười ha hả rồi cúi đầu cắn một miếng bánh mì thật to. Bỗng nhiên ở phía dưới gầm bàn, Minette đá nhẹ vào chân cậu ta một cái. Theo ám hiệu của cô, Krafft quay sang nhìn Gellert - người vẫn đang đăm chiêu đọc thư từ nãy tới giờ - và hỏi lại một cách cẩn trọng "Không phải thư từ chối đúng không?"

Gellert thở dài rồi đặt bức thư xuống cạnh bát súp của mình, và thế là ai nấy cũng đinh ninh rằng đó là một bức thư từ chối. Minette trừng mắt nhìn Krafft - người vừa vô tình cười trên nỗi đau của Gellert - rồi quay sang nháy mắt với MacDuff nhằm nhắc cậu ta lên tiếng an ủi bạn mình. tiếc là cả hai đều đang giả ngơ và cố nhét đồ ăn sáng vào miệng để khỏi phải mở lời trước. Đúng là không được tích sự gì, Minette làu bàu trong miệng.

"Đừng buồn bã thế, còn nhiều cơ hội khác mà anh." Cô nhẹ nhàng vỗ vai Gellert "Anh có thể gửi hồ sơ xin việc tới Bộ Phép thuật nước Pháp cũng được, cha em lúc nào cũng chào đón anh."

"Cơ hội gì cơ?" Gellert nhướng mày hỏi lại cô rồi thấp giọng thông báo "Sau khi tốt nghiệp, tôi sẽ tới làm việc ở Bộ Phép thuật nước Anh."

Gellert vừa mới hoàn thành kì thi NEWTs vào nửa tháng trước, ngoài một điểm E môn Độc dược thì tất cả các đầu điểm còn lại đều được O - đủ tiêu chuẩn để nộp đơn xin việc vào Sở Thần sáng nước Anh. Vì Alasia Carrow đã chuyển sang công tác tại bộ phận Nhân sự ở Sở Thần sáng nên Gellert không hề bất ngờ khi nhận được bức thư thông báo trúng tuyển này, dù sao thì tiểu thư Carrow luôn biết cách để những lời nói của mình tác động đến người xung quanh theo cách mà cô ta muốn. Thêm vào đó, Gellert còn tiết lộ về đôi mắt của mình trong hồ sơ xin việc bởi hơn bất kỳ ai khác, hắn biết rằng những điều đặc biệt luôn mang tới những lợi thế xuất phát bất ngờ.

"Đó là chuyện vui mà?" Minette không theo kịp suy nghĩ của Gellert, thậm chí niềm tin về sự uy tín của Bộ trong lòng cô còn bị lung lay bởi thái độ chán nản của hắn. Cô khẽ nhíu mày và hỏi hắn bằng một giọng khẩn trương "Phải không anh?"

"Vui vẻ gì ở đây?" Gellert cao giọng "Ngày ba mươi tháng năm bế giảng mà mùng một tháng sáu tôi đã bắt đầu phải đi làm rồi."

"Thì cậu được nghỉ hè hẳn một ngày còn gì nữa?" Krafft nhún vai.

"Đúng đó anh, nghĩ thoáng lên nào." Minette tỏ vẻ đồng tình "Ít nhất thì anh có công ăn việc làm đàng hoàng chứ không thất nghiệp rồi phải ăn bám giáo sư Dumbledore. Thầy ấy giỏi giang như vậy nên chắc ghét kẻ vô dụng lắm."

"Thế thì cô nhầm rồi, tiểu thư Rosier thân mến ạ." Gellert lắc đầu "Anh ấy còn ngỏ lời mời tôi ăn bám nữa kia."

"Thế thì còn gì bằng?" MacDuff nói chen vào, hai má cậu phồng lên vì đang nhai dở miếng khoai tây "Nếu tôi là cậu, tôi sẽ đồng ý ngay lập tức."

Dù viễn cảnh không làm mà vẫn có ăn hấp dẫn thật nhưng Gellert không định trở thành một quý ngài nội trợ, hắn vốn không được sinh ra để làm điều đó. Albus là người hiểu điều này rõ nhất, ấy vậy mà dạo gần đây, ngày nào cậu cũng dành khoảng năm phút để nói rằng cậu sẵn sàng nuôi hắn cả đời nên hắn không cần đi làm làm gì cho mệt người.

Ban đầu Gellert tưởng cậu đùa, nhưng nếu một trò đùa cứ lặp đi lặp lại thì dần dà nó sẽ không còn là trò đùa nữa. Bộ não thiên tài của Gellert bắt đầu suy nghĩ. Có thể Albus lo rằng một gã phù thủy nguy hiểm như hắn sẽ khiến Bộ Phép thuật lâm vào cảnh gà bay chó sủa, hoặc đơn giản hơn, cậu chỉ muốn nhìn thấy hắn mặc tạp dề hoa và lúi cúi dưới bếp để chuẩn bị cho cậu những bữa ăn ngon lành. Gellert luôn tự tin nhận định rằng bản thân là một quý ông lịch thiệp, vậy nên hắn tin vào suy đoán thứ hai của mình hơn.

Khi Gellert liếc mắt về phía Albus, hắn thấy cậu đang thì thầm điều gì đó với Hiệu trưởng Constantine. Thi thoảng cậu lại nhìn hắn rồi gật gù với vẻ mặt nghiêm túc hiếm gặp, vậy nên Gellert biết mình không nên quấy rầy cậu vào lúc này. Không còn khẩu vị để dùng nốt bữa sáng, hắn nghiêng đầu gọi đứa em mình:

"Ăn xong chưa? Ra ngoài nói chuyện riêng với tôi một lát."

Phillip lờ mờ đoán được điều hắn định nói, vì thế khi cả hai vừa rẽ vào một khúc hành lang khuất, nó đã nói ngay:

"Em không muốn chuyển tới Hogwarts đâu, em đã quen sống ở đây rồi."

"Cậu không nhắc thì tôi cũng quên béng vụ chuyển trường, nhưng nếu đó là quyết định cuối cùng của cậu thì tôi cũng không phản đối." Gellert dừng lại một chút rồi hắng giọng "Tôi chỉ muốn thông báo cho cậu biết rằng sau khi bế giảng, tôi và Albus sẽ chuyển tới Mould-on-the-Wold nên cậu có thể tới ở cùng nếu muốn."

Phillip nhìn hắn trân trân, thằng bé tưởng rằng mình nghe nhầm.

"Đó là ý của Albus, dù sao anh ấy vẫn đang là người giám hộ của cậu mà." Gellert vội bổ sung để bầu không khí giữa hai anh em bớt phần xấu hổ và giờ thì lời mời này bỗng trở nên hợp lý hơn rất nhiều lần "Nếu cậu không thích thì thôi vậy. Tôi có thể cho cậu thuê tạm tòa dinh thự ở Đức, nhưng nói trước là giá cả không hề rẻ đâu."

"Anh biết câu trả lời của em mà, em làm gì có tiền." Phillip mỉm cười, mắt nó sáng lên "Vậy là hai anh định kết hôn luôn ạ? Cô Bagshot với cô Dumbledore đã biết chuyện này chưa?"

"Trước mắt thì mới dọn ra ở riêng thôi chứ chưa tính chuyện kết hôn vội, Albus muốn đợi một khoảng thời gian nữa để công việc của tôi ổn định hơn đã." Gellert kéo thằng bé lại gần mình hơn một chút rồi nhỏ giọng dặn dò nó "Tôi có nhiệm vụ mới cho cậu đây. Chắc hẳn trong kỳ nghỉ hè sắp tới, Albus sẽ đi sắm sửa đồ đạc để trang hoàng lại nhà cửa, vì vậy tôi cần cậu đi cùng Albus để ngăn anh ấy lại nếu anh ấy định mua những thứ kì quái..."

"Kì quái gì cơ?"

Gellert im bặt. Hắn xoay người lại, nở một nụ cười tươi rói với Albus và đáp:

"Em lo rằng ở Mould-on-the-Wold sẽ có nhiều người kì quái và không an toàn như Thung lũng Godric. Anh nhớ phải thật cẩn thận đấy."

"Anh không phải trẻ con, anh sẽ ổn thôi." Albus cười khẽ và ôm lấy eo hắn "Đừng quên là chúng ta định nói chuyện đó với ngài Hiệu trưởng càng sớm càng tốt. Tiết sau anh phải dạy đám học sinh năm ba rồi, giờ mình đi luôn được không?"

"Tất nhiên rồi." Gellert khoác vai cậu rồi quay sang nhắc nhở Phillip "Sắp đến giờ vào lớp rồi đấy. Học hành cho đàng hoàng vào, nếu không thì tôi sẽ chuyển cậu về Hogwarts."

Có vẻ Phillip thực sự không muốn tới Hogwarts nên thằng bé gật như gà mổ thóc rồi nhanh chân chạy về phía Hội trường, chắc hẳn là để đi cùng Alioth. Chờ cho Phillip đi khá xa, Gellert mới hỏi:

"Ban nãy ngài Constantine và anh nói gì với nhau thế?"

"Ông ấy biết em sẽ tới Anh, Bộ đã báo cho ông ấy biết từ mấy hôm trước rồi, vậy nên ông ấy cố thuyết phục anh ở lại thêm một lần nữa."

"Rõ ràng câu trả lời là không rồi." Gellert nhếch môi "Để em đoán nhé. Anh nói rằng anh cần phải về nước gấp vì mẹ anh muốn anh kết hôn đúng không?"

"Lý do ngu ngốc gì thế?" Albus hừ nhẹ "Anh từ chối vì anh đã hứa với Hiệu trưởng Black rằng anh sẽ trở lại Hogwarts và đảm nhiệm vai trò Giáo sư giảng dạy môn Biến hình sau hai năm làm trợ giảng ở Durmstrang để có thêm kinh nghiệm. Phải biết rằng giáo viên cũ còn phải lùi thời gian nghỉ hưu lại những hai năm để giữ chỗ cho anh nên anh không thể phụ lòng người ta vào phút chót được."

"Tình nghĩa quá nhỉ? Thế mà em còn tưởng anh sẽ nói rằng tại lương bên ấy cao hơn."

"Anh đâu phải một người để ý tới tiền bạc cơ chứ." Albus ngẫm lại một chút rồi nói thêm "À thì thi thoảng cũng có, nhưng không nhiều."

"Tiện đây em muốn hỏi anh câu này luôn, em tò mò về nó từ lâu lắm rồi." Gellert vừa kéo cậu vào một lối đi tắt tới phòng Hiệu trưởng vừa hỏi "Rốt cuộc lương bên nào cao hơn thế?"

"Em biết để làm gì? Em có định làm giáo viên đâu?"

"Biết đâu đó. Nhỡ sau này em trở thành giáo viên thật thì sao?"

"Em thì dạy được môn gì? Môn Ngủ à?"

"Thôi đi Albus, có nhà giáo nào chà đạp lên ước mơ của học sinh như anh không?"

"Còn anh lại gọi đó là định hướng nghề nghiệp." Albus thản nhiên trước lời buộc tội của hắn "Trò Grindelwald ạ, nếu trò định trở thành một nhà giáo thì hãy chờ tôi nghỉ hưu trước đã, tôi không muốn làm đồng nghiệp với trò đâu, và nhớ đừng nói cho ai biết rằng trò từng là học sinh của tôi nhé, tôi xấu hổ lắm."

"Học sinh xuất sắc thế này mà thầy không muốn nhận ư?" Gellert ồ lên một tiếng rồi đẩy Albus vào vách tường của dãy hành lang hẹp "Vậy thì em phải tự giới thiệu thế nào đây? Chồng của thầy à?"

"Chồng nào? Đừng quên là trò đang ở ké nhà tôi đấy nhé, tiền lương còn chưa có để trả tiền ăn với tiền thuê nhà nữa kìa." Albus đẩy hắn ra "Mới nứt mắt ra đã đòi đi lấy chồng."

Gellert bật cười trước cái giọng răn dạy nghiêm khắc của cậu, có vẻ phương pháp giáo dục này không phù hợp với hắn cho lắm, hoặc nói chính xác hơn thì hiện giờ chẳng có phương pháp giáo dục nào phù hợp với hắn cả. Albus không buồn đôi co với hắn nữa, cậu lườm hắn một cái rồi sải bước đi trước. Lần này Gellert ngoan ngoãn giữ im lặng cho tới khi bước chân vào phòng Hiệu trưởng. Vừa trông thấy hai người, ngài Constantine đã đùa:

"Thầy suy nghĩ lại rồi đấy à, thầy Dumbledore? May quá, tôi vẫn chưa soạn thư yêu cầu Bộ điều thêm giáo viên môn Bùa chú về trường mình."

"Vậy tôi khuyên thầy nên soạn ngay đi kẻo lát nữa lắm việc rồi lại quên mất thì khổ." Gellert ngồi xuống sofa một cách tự nhiên như thể đây là phòng riêng của hắn "Tôi đến đây để thông báo cho thầy một điều vô cùng quan trọng."

"Điều gì cơ? Hai cậu định kết hôn nên mời tôi đến dự à?" Ngài Constantine vừa hỏi đầy bâng quơ vừa pha trà, có vẻ ngài đã nghĩ tới chuyện này nhiều hơn một lần.

Gellert và Albus quay sang nhìn nhau. Hình như ai cũng nghĩ tới điều này đầu tiên.

"Đùa thế là đủ rồi đó, thầy Hiệu trưởng ạ." Albus hắng giọng "Gellert vẫn còn nhỏ mà, giờ chưa phải thời điểm phù hợp để chúng tôi kết hôn."

"Vậy thì là gì đây? Đừng nói vội, để tôi đoán đã nhé." Ngài Constantine vuốt cằm suy nghĩ một chút rồi mỉm cười hạnh phúc "Phillip sẽ tới Anh cùng các cậu phải không? Vậy thì tốt quá, nó nghịch ngợm y chang cậu Grindelwald hồi mới lớn..."

"Không, thằng bé quyết định ở lại." Gellert nhẹ nhàng đập tan niềm vui vừa lóe lên của ông "Nhưng đó không phải việc chúng ta chuẩn bị nói tới."

"Như Gellert đã hứa với thầy, đây là thứ thầy muốn." Albus lấy một viên đá màu đen sẫm ra từ túi áo rồi đặt nó lên bàn trà "Em ấy không còn nợ gì thầy cả."

"Viên đá Phục sinh? Tôi còn tưởng các cậu bỏ cuộc rồi cơ. Các cậu tìm được nó ở đâu thế?" Ngài Constantine ngạc nhiên thốt lên khi trông thấy dấu hiệu của Bảo bối Tử thần khắc trên viên đá trong tay mình. Tay ông run nhè nhẹ, và rồi bỗng nhiên ông cao giọng hỏi "Đừng nói đây là viên đá của Marvolo Gaunt đấy nhé? Tại sao các cậu lại nói dối tôi rằng đó không phải Viên đá thật?"

"Vì mục đích sử dụng Viên đá của chúng ta không giống nhau, tôi và Gellert lo rằng thầy sẽ cản trở kế hoạch của chúng tôi. Chuyện làm thế nào mà chúng tôi tìm và lấy được Viên đá không còn quan trọng nữa, điều duy nhất thầy cần biết là hiện tại toàn bộ Hệ thống Phòng ngự của ngôi trường này đã được liên kết với Viên đá nên tốt nhất là thầy hãy cẩn thận nếu có ý định sử dụng hay nghiên cứu nó." Albus nhấp một ngụm trà rồi mới nói tiếp "Nếu Gellert không hứa sẽ đưa Viên đá cho thầy trước khi ra trường thì chúng tôi đã giấu nó ở một nơi không ai tìm thấy rồi. Giờ thì thầy có toàn quyền quyết định đối với Viên đá, chắc hẳn thầy cũng có câu trả lời của riêng mình rồi nhỉ?"

"Tôi hiểu ý hai cậu là gì mà..." Ngài Constantine mân mê Viên đá trong tay và nở một nụ cười buồn "Tôi sẽ làm điều mà một Hiệu trưởng cần làm, các cậu có thể yên tâm về chuyện đó."

"Vậy là tốt rồi." Albus gật đầu tỏ ý hài lòng, cậu nhìn đồng hồ rồi đứng dậy "Chắc tôi phải đi bây giờ đây, tiết sau tôi có lớp. Tôi xin phép đi trước nhé thầy Constantine."

Gellert vẫn không có vẻ gì là sẽ đi theo cậu. Trong thời gian này, học sinh năm bảy chủ yếu dành thời gian để hoàn thành các hồ sơ và thủ tục xin việc vì chương trình học đã hết. Đối với một người đã được nhận vào Bộ phép thuật như Gellert thì hai tuần cuối năm này chẳng khác gì nghỉ hè sớm, và như lẽ thường, một tỷ phú thời gian không bao giờ ngại tham gia vào những cuộc nói chuyện ngoài lề. Chờ tới lúc cửa phòng được đóng lại cẩn thận, Gellert mới đặt một bức ảnh xuống trước mặt ngài Constantine. Ngay khi trông thấy hai thiếu niên mặc đồ dạ hội trong ảnh, ông đã vội cầm nó lên và giấu nó vào túi trong của áo khoác.

"Tôi tìm thấy nó trong tập hồ sơ mà thầy đưa cho tôi." Trái với dáng vẻ khẩn trương của ông, Gellert vẫn vô cùng bình nhiên "Đáng ra tôi phải trả thầy sớm hơn nhưng thời gian vừa rồi nhiều việc quá nên tôi quên mất."

"Cảm ơn cậu..." Ngài Constantine chột dạ cúi đầu "Tôi cứ tưởng là mình đã làm mất rồi cơ."

"Thầy nên cất nó vào góc nào đó kín kín và đừng nghĩ về ông ta nữa." Gellert mỉa mai "Ông ta đâu đáng để thầy phải thủ tiết như mấy góa phụ kiên trinh như thế này cơ chứ?"

"Đừng bao giờ nói về tôi hay cha cậu bằng những lời khiếm nhã đó." Ngài Constantine ngẩng mặt lên và gằn giọng cảnh cáo hắn.

"Tôi cứ thích nói đấy, thầy làm gì được nào?" Gellert cười phá lên "Báo cho cha mẹ tôi biết à? Hay là đuổi học tôi đây?"

"Tôi sẽ báo cho thầy Dumbledore..."

"Xin lỗi thầy." Gellert vội ngắt lời ông "Ban nãy tôi tức giận quá nên mới nói nhăng nói cuội, thầy biết là tôi ghét ông ta thế nào mà, mong thầy rộng lượng bỏ qua cho."

"Ôi Gellert..." Ngài Constantine lẩm bẩm tên hắn, điều đó làm Gellert nhớ về những ngày xa xưa khi hắn còn bé xíu và cứ quấn quít bên ông mỗi khi ông tới chơi nhà. Từ ngày hắn nhập học ở Durmstrang, ông không còn gọi hắn bằng tên riêng nữa "Tôi luôn coi cậu như con trai mình. Trong trường hợp này, cậu là một đứa trẻ hư đốn còn tôi là một người cha thất bại và cũng chính vì thế mà tôi rất vui mừng khi thấy cậu vẫn để tâm tới tôi. Nhưng..."

"Mọi thứ đều trở nên vô nghĩa sau từ 'nhưng', thầy biết điều đó mà phải không?" Gellert nhíu mày "Không thể tin được là tôi lại thấy cảm động khi thầy gọi tôi bằng tên riêng."

"Để tôi nói xong đã." Ngài Constantine đặt ngón trỏ lên môi làm dấu im lặng "Cậu không cần phải lo lắng về vấn đề hôn nhân của tôi đến vậy đâu, tôi chọn cuộc sống độc thân vì tôi muốn thế chứ không phải vì người nào khác, kể cả cha cậu. Tôi có thể khẳng định rằng giữa tôi và cha cậu chỉ tồn tại duy nhất khái niệm tình bạn mà thôi."

"Thầy bướng bỉnh quá đấy, Constantine ạ. Tôi thà về phòng đánh một giấc tới giờ ăn trưa còn hơn là ở đây nói chuyện với thầy." Gellert thở dài rồi đứng dậy "Nếu mùa hè này thầy rảnh rang thì nhớ sang thăm nhà mới của tôi nhé. Lúc đi nhớ mang cả quà mừng tân gia nữa, tốt nhất là tặng một chai rượu ủ mấy chục năm nay dưới hầm nhà thầy ấy."

"Cậu biết gì không Grindelwald?" Ngài Constantine mỉm cười hiền từ "Tôi xin rút lại lời nói vừa rồi, không đứa con trai nào của tôi lại khốn kiếp như cậu đâu. Đừng hòng lấy được của tôi một chai rượu nào. Giờ thì ra ngoài đi, nhìn cậu làm tôi nhức đầu quá."

"Thế thì tiếc thật đấy vì một mình thầy làm sao mà uống hết cái hầm ấy được?" Gellert chẹp miệng tiếc rẻ rồi bước ra khỏi phòng Hiệu trưởng "Bao giờ cần giải quyết chỗ rượu đó thì thầy biết phải tìm tới ai rồi đấy."

Gellert sập cửa mạnh tới nỗi cái bình hoa đặt trên chiếc tủ cạnh cửa ra vào lắc lư một cách đáng ngại. Ngài Constantine còn chưa kịp than phiền thì cửa lại được mở ra. Lần này, Gellert chỉ thò mỗi cái đầu vào.

"Gì nữa?" Ngài Constantine xẵng giọng.

"Chắc hẳn thầy biết điều này rồi nhưng tôi vẫn phải nhắc thêm một lần nữa cho chắc. Đừng cố sử dụng quyền năng của Viên đá." Gellert nhấn mạnh "Thế nhé, chúc thầy một ngày làm việc vui vẻ."

Sau đó Gellert không quay lại thêm lần nào nữa. Ngài Constantine thở hắt ra đầy mệt mỏi rồi nằm dài xuống ghế. Như bị ma xui quỷ khiến, bàn tay ông lại với vào trong túi áo để lấy bức ảnh đáng nguyền rủa chụp từ hơn hai thập kỷ trước ra ngắm nghía. Trông ông hồi ấy thật gầy gò và rụt rè, chẳng có chút hấp dẫn nào nếu đứng cạnh cậu bạn thân Grindelwald. Quả là kỳ lạ khi ông có thể vừa thích nhưng cũng vừa ghét Grimmel Grindelwald cùng một lúc. Y sở hữu điều gì đó vô cùng cuốn hút mà những người bình thường như ông không thể có được. Ông đã lén lút quan sát Grimmel nhiều lần để tìm ra câu trả lời, và rồi chẳng biết từ lúc nào, ông bắt đầu dành toàn bộ thời gian rảnh rỗi để nghĩ về một đôi mắt màu xám tro cùng một mái đầu vàng hoe.

Grindelwald ngủ gục trong thư viện. Grindelwald cầu hôn cô nàng nhà Bagshot. Grindelwald ôm hôn một người phụ nữ muggle. Cứ thế, công cuộc quan sát của ông diễn ra lặng lẽ và đầy tuyệt vọng, ấy vậy mà đến cuối cùng, ông vẫn chẳng tìm được đáp án thích hợp. Constantine nắm chặt Viên đá Phục sinh trong tay. Có lẽ ông cần thử thêm một lần nữa. Chỉ một lần nữa thôi.

____

Ngay khi buổi tiệc bế giảng vừa kết thúc, Albus và Gellert đã cùng Phillip trở về ngôi nhà ở Mould-on-the-Wold. Đây là ngôi nhà được truyền lại qua vài thế hệ của gia đình Dumbledore, nó bị bỏ hoang kể từ cái ngày biến cố liên quan tới Ariana xảy ra. Nhìn chung, ngôi nhà này rộng rãi và khang trang hơn hẳn căn nhà nhỏ của bốn mẹ con ở Thung lũng Godric. Theo lời khuyên của phu nhân Dumbledore, từ mấy hôm trước, Albus đã thuê dịch vụ tới dọn dẹp lại nhà cửa nên khi họ tới, trên dưới căn nhà đều sạch sẽ, tươm tất. Rất nhiều đồ dùng đã bị bỏ đi không thương tiếc vì hỏng hóc nên hiện giờ căn nhà trông khá trống trải.

Lúc họ về tới nhà là gần mười giờ tối, vừa đúng giờ đi ngủ. Giữa phòng khách lúc này là một đống thùng bìa và đồ đạc được bên vận chuyển đưa tới vào ngày hôm qua. Họ quyết định kê đệm để ngủ tạm một hôm rồi sáng sớm hôm sau mới bắt đầu sắp xếp núi đồ dưới phòng khách. Trước lúc kê đệm, Albus dẫn hai anh em Gellert đi tham qua một vòng căn nhà. Nhà có bốn phòng ngủ, trong đó một phòng nằm trên gác mái. Albus nói rằng cậu từng dùng chung căn phòng đó với Aberforth vì cả hai đều thích gác mái và không ai chịu nhường ai. Ban đầu Gellert chẳng tin rằng một cái gác mái lại có thể khiến hai anh em xảy ra tranh chấp, thế nhưng khi lên tới nơi, hắn đã hiểu lý do tại sao. Một phần mái nhà được lợp kính thay vì xây kín nên khi nằm bên dưới, người ta có thể ngắm được cả trời sao hoặc tắm mình trong ánh nắng dìu dịu đầu ngày.

"Giờ thì anh không thích đi ngủ với không gian mở thế này nữa, cảm giác hơi bất an, em biết đấy..." Albus mỉm cười "Cảm giác như trăng và sao đang nhìn chằm chằm vào mình ấy."

"Thế thì em ở đây được không ạ?" Phillip hỏi cậu "Em thích phòng này lắm."

"Tất nhiên rồi." Albus

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net