CHAPTER 49: DER SCHACHVEREIN (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nom Gellert hôm nay thật chững chạc. Mái tóc mềm mại, bồng bềnh của hắn đã được tỉa bớt và vuốt keo ngược về sau khiến tổng thể khuôn mặt bớt đi vài phần trẻ con. Chiếc áo vest màu đen vừa mới may ôm khít lấy cơ ngực nở nang của Gellert làm Albus không tài nào rời mắt khỏi hắn trong lúc họ cùng ăn sáng. Vì Phillip vẫn chưa ngủ dậy nên cậu cũng chẳng thèm kiêng dè. Lúc tiễn Gellert tới bên lò sưởi, cậu tiện tay bóp ngực hắn rồi đưa cho hắn một cái nhẫn vàng.

"Gì đây?" Gellert nhướng mày "Anh đang cầu hôn em đấy à? Sao sơ sài thế?"

"Vớ vẩn." Albus đấm nhẹ vào ngực hắn "Anh đưa em để phòng thân thôi. Nhỡ em bị người ta quấy rối thì cứ dí nhẫn vào mặt họ là được."

"Ai quấy rối cơ? Ngoài anh ra thì chẳng ai thèm làm trò ấy với em đâu. Nãy giờ anh đụng chạm hơi bị nhiều rồi đấy nhé." Hắn vừa cao giọng lên án vừa nới lỏng cà vạt trên cổ mình ra.

"Đừng nghịch, đang đẹp mà." Albus vội túm lấy tay hắn.

"Nếu thít cà vạt chặt thế này thì em sẽ chết vì khó thở trước khi bắt được tội phạm mất." Gellert gỡ tay cậu ra rồi bước vào trong lò sưởi "Em phải đi bây giờ đây, buổi chiều gặp lại nhé."

"Khoan đã nào. Em có quên gì không?" Trước khi hắn kịp đọc tên Bộ Pháp thuật, Albus đã tiến sát lại gần hắn và nhìn hắn bằng đôi mắt đầy mong chờ.

"Ngài chủ nhà ạ..." Gellert phì cười "Tôi đã hứa là sẽ đưa hết tiền lương cho ngài để trả tiền nhà mà ngài vẫn muốn tư lợi thêm à?"

"Thì anh bớt tiền nhà cho em, được chưa?" Albus tặc lưỡi rồi vít cổ hắn xuống "Em chẳng lãng mạn gì cả. Lại đây mau lên."

Gellert không thể làm gì khác ngoài việc ngoan ngoãn phối hợp với tay chủ nhà trẻ đẹp và cuối cùng, phải khó khăn lắm thì hắn mới thoát được khỏi cái miệng ngọt ngào của cậu để đi làm. Ngay sau khi bột Floo cháy bùng lên, hắn đã đứng ở Hành lang Vành tai của Bộ pháp thuật. Giờ hẹn ghi trong thư trễ hơn giờ làm việc chính thức khoảng nửa tiếng nên xung quanh không đông lắm, chủ yếu là những phù thủy tới Bộ để giải quyết các vấn đề dân sự. Sau khi đi qua cửa kiểm tra an ninh, hắn bước vào thang máy cùng vài người nữa.

"Sở Thần sáng." Hắn khẽ nói với người điều phối thang máy.

"Grindelwald đấy à?"

Gellert quay đầu nhìn thanh niên tóc bạch kim đứng ngay phía sau mình.

"Lâu rồi không gặp, Nicholas Malfoy." Hắn gật đầu chào hỏi "Anh đi làm trễ quá nhỉ?"

"Trông cậu khác quá nên suýt thì tôi không nhận ra." Malfoy không trả lời câu hỏi của hắn mà đánh trống lảng "Tôi tưởng cậu sẽ tới làm việc ở Bộ pháp thuật nước Pháp cơ mà? Mấy năm nay ngài Rosier cứ khoe khoang về con rể ngài ấy mãi."

"Hai người quen nhau à?" Cô gái đứng cạnh Nicholas Malfoy tò mò hỏi cậu ta.

"Tất nhiên rồi." Malfoy khoác vai Gellert một cách đầy thân mật "Cậu Grindelwald, đây là cô Parkinson - đồng nghiệp của tôi. Cô Parkinson, đây là cậu Grindelwald - em rể của tôi."

"Xin lỗi nhé, ai là em rể của anh cơ?" Gellert hất tay Malfoy ra rồi cho cậu ta xem ngón áp út của mình "Nhìn kỹ lại xem tôi đang đeo nhẫn của ai này."

"Cậu cưới lúc nào mà tôi không biết?" Malfoy không giấu được vẻ bất ngờ "À không, quan trọng hơn là cậu kết hôn với ai?"

"Anh biết người đó đấy."

Malfoy mất năm giây để nghĩ về những cái tên. Chợt có cái gì đó lóe lên trong đầu cậu ra.

"Đừng nói với tôi là cậu cưới Dumbledore đấy nhé?"

Gellert không đáp lại nhưng ánh mắt của hắn cho Malfoy biết rằng mình vừa đoán đúng.

"Không thể tin được là cậu thực sự kết hôn với cái tên Gryffindor đáng ghét ấy." Malfoy vuốt mặt rồi quay sang đính chính với cô Parkinson "Thứ lỗi cho tôi, cô Parkinson thân mến, ban nãy tôi bị nhầm một chút. Gã này không phải em rể tôi đâu, cô không cần phải để tâm tới gã làm gì."

Vừa lúc đó thang máy dừng lại ở tầng hai. Cả ba người lần lượt bước ra ngoài.

"Dù cậu không phải em rể tôi nhưng tôi cũng không phiền nếu cậu cần sự giúp đỡ đâu, dù sao thì Minette cũng coi cậu như người nhà." Nicholas Malfoy lấy từ trong túi áo ra một tấm danh thiếp "Có gì thì cứ tới Ban Thi hành Luật Pháp thuật tìm tôi nhé. Gặp sau nhé."

Gellert gật đầu rồi nhận lấy danh thiếp. Phòng làm việc của Ban Thi hành Luật Pháp thuật nằm ở ngay bên tay trái của thang máy trong khi Trụ sở Thần sáng lại ở kịch đường bên phải. Sau khi bước vào Sở Thần sáng, Gellert tìm tới bàn lễ tân và đưa thư báo của mình cho hai cô gái đang ngồi nói chuyện phiếm ở đó. Trong khi một cô giở danh sách ra để đối chiếu và xác nhận thông tin của hắn thì cô còn lại lân la làm quen:

"Chào cậu, tôi là Marigold Whitmore còn đây là Celestine Scarletwound."

"Gellert Grindelwald. Hân hạnh được gặp hai cô."

"Cậu là người Đức à?" Cô Whitmore mỉm cười đầy thân thiện "Ông ngoại tôi cũng là người Đức."

"Còn ông nội tôi là người Anh chính gốc." Giọng nói của Alasia Carrow vang lên ngay phía sau Gellert. Sự xuất hiện bất ngờ của cô làm Whitmore im bặt và cúi gằm mặt xuống "Đây là giờ hành chính, cô Whitmore ạ. Nếu cô có nhu cầu bàn chuyện về ông nội hay ông ngoại thì xin hãy chờ tới giờ nghỉ trưa."

"Tôi xin lỗi..." Whitmore lí nhí "Tôi sẽ rút kinh nghiệm."

"Gellert Grindelwald..." Trông thấy Alasia Carrow vẫn đang nhìn Whitmore bằng ánh mắt không hài lòng, Scarletwound vội lên tiếng để giải vây giúp đồng nghiệp "Đội Truy vết tội phạm, cục An ninh điều tra." Nói tới đây, cô chỉ vào lối đi phía bên trái mình "Cậu tới phòng Nhân sự cùng cô Carrow để hoàn thành các loại giấy tờ cần thiết rồi đến phòng số năm nhận việc nhé. Chúc cậu may mắn."

Gellert nhận lại thư báo từ quầy lễ tân rồi sóng bước cùng tiểu thư Carrow đi vào phòng số hai. Sau khi rót cho Gellert một tách trà, Alasia Carrow đặt một tập tài liệu xuống trước mặt hắn, không quên đưa thêm một cái bút mực.

"Đây là hợp đồng lao động của cậu. Đọc kỹ vào xem có cần thương lượng hay sửa đổi gì nữa không? Nếu đồng ý thì ký vào đây." Cô vừa nói vừa lật đến trang cuối và chỉ vào những phần cần ký xác nhận.

Gellert cầm tập tài liệu lên, nghiêm túc đọc từng trang một. Rồi hình như nhớ ra điều gì đó hay ho, hắn bỗng cười khẽ:

"Ban nãy trông cô đáng sợ thật đấy."

"Cũng bình thường thôi, tại tôi ghét nhất là làm việc thiếu chuyên nghiệp và hiệu quả." Alasia Carrow hừ nhẹ "Cậu cũng đang mất tập trung đấy, Grindelwald ạ. Cậu nên hỏi tôi những câu liên quan tới quyền lợi lao động chứ không phải mấy lời trêu chọc như vậy đâu."

"Tôi muốn hỏi về chế độ bảo hiểm..." Gellert chỉ vào một phần trong bản hợp đồng "Ở đây nói rằng tôi được hưởng 75% chi phí khám chữa bệnh tại Bệnh viện Thánh Mungo. Tôi tưởng bình thường Thần sáng phải được hưởng 100% chi phí chứ?"

"Hình như cậu nhầm, Grindelwald ạ. Chỉ Thần sáng nào có thân nhân mới được hưởng 100% chi phí thôi. Người có gia đình bao giờ cũng được hưởng nhiều ưu đãi hơn mà." Dừng một lát, cô bổ sung vì sợ hắn không hiểu "Thân nhân ở đây bao gồm cha mẹ với vợ con ấy."

"Vậy là tôi phải mang giấy chứng nhận kết hôn tới đây để xác nhận thì mới được hưởng 100% à?"

"Đúng rồi." Tiểu thư Carrow gật đầu "Thân nhân của cậu sẽ được hưởng 75% chi phí ý tế và toàn bộ số tiền bảo hiểm nếu cậu hy sinh trong lúc làm nhiệm vụ, ngoài ra Bộ còn hỗ trợ tiền sinh hoạt và học tập cho con cậu nếu cậu hy sinh trước khi nó tới tuổi trưởng thành nữa."

"Nhân văn đấy..." Gellert gật gù rồi đặt bút ký vào bản hợp đồng "Tạm thời thì tôi không còn thắc mắc gì cả. Cô có lời khuyên nào trước khi tôi bắt đầu công việc không?"

"Đội trưởng Đội truy vết tội phạm là ông chú họ của tôi. Ông ta đáng ghét lắm nên hãy cố đá ông ta xuống khỏi cái ghế đội trưởng nhé."

"Đội trưởng Carrow đúng là có phúc mấy đời mới có được một đứa cháu gái như cô." 

Phòng riêng của Đội truy vết không lớn lắm bởi trong giờ làm việc, phần lớn các thành viên đều ra ngoài làm nhiệm vụ. Bàn ghế trong phòng được kê thành hình chữ U để tiện cho việc họp hành. Ngay cạnh cửa ra vào là hai tấm bảng lớn ghim các tờ nhiệm vụ kèm theo số tiền thưởng nhận được khi hoàn thành. Những nhiệm vụ này không hề khó và có thể thực hiện một mình nên thường thì chỉ lính mới hoặc một số người rảnh rỗi mới nhận làm nó để giết thời gian. Những nhiệm vụ quan trọng hơn sẽ được Đội trưởng trực tiếp chỉ định dựa trên kinh nghiệm và kỹ năng của từng người.

Gellert gật đầu chào hai người đang ngồi chụm đầu thảo luận gì đó ở góc phòng rồi bước đến bàn làm việc của ngài Carrow và giới thiệu sơ qua về bản thân. Tính tình của Đội trưởng Carrow cũng không đáng ghét như cách mà cháu gái ngài mô tả, ít nhất thì Gellert thấy vậy, chẳng qua là ngài không thích nói nhiều và mỗi khi mở miệng lại sử dụng giọng điệu cộc lốc nên người nghe có thể sẽ thấy không thoải mái lắm.

"Xin lỗi vì quấy rầy hai người nhưng có vẻ là chúng tôi cần thêm nhân sự cho nhiệm vụ này. Một ai đó giỏi truy vết, tên tội phạm này lẩn trốn tài tình như chuột trong cống vậy."

Người vừa lên tiếng là một trong hai phù thủy ngồi ở góc phòng lúc nãy. Anh ta là một người đàn ông khoảng 30 tuổi với thân hình cao lớn và mái tóc đỏ hung bổ luống giữa.

"Giỏi truy vết à..." Đội trưởng Carrow chỉ vào Gellert "Người cậu cần ở ngay đây, Weasley ạ."

"Này lính mới, cậu có muốn tham gia cùng tôi và anh Fletcher không?" Weasley vỗ vai Gellert và hỏi hắn "Giải quyết xong vụ này là kiếm được nhiều điểm thưởng lắm đấy, có khi cậu còn được tăng lương..."

"Tôi sẽ tham gia." Gellert vội ngắt lời Weasley nhưng trông anh không có vẻ gì là tức giận.

"Tốt lắm, phải có tinh thần thế chứ." Weasley mỉm cười hài lòng "Cậu ký nhận nhiệm vụ đi rồi chúng ta bắt tay vào làm việc luôn. Nếu may mắn thì hôm nay chúng ta sẽ không phải tăng ca."

Nhiệm vụ lần này liên quan tới việc buôn bán, tàng trữ và sử dụng chất cấm ở Hẻm Knockturn. Trước giờ nơi ấy vốn buôn bán toàn những thứ đáng ngờ và Bộ pháp thuật cũng hiếm khi can dự quá sâu vào chuyện nội bộ của khu vực đó. Tuy vậy, dạo gần đây đã xảy ra liên tiếp vài vụ chết người nên Sở Thần sáng buộc phải cử nhân sự tới điều tra. Kết quả điều tra sơ bộ cho thấy những nạn nhân này đã sử dụng một loại chất cấm quá liều dẫn tới hôn mê sâu và tử vong. Chờ Gellert xem qua toàn bộ tập tài liệu liên quan tới nhiệm vụ, Fletcher đưa cho hắn một chiếc túi zip nhỏ chứa một chất dạng bột màu trắng rồi giải thích:

"Muggle đã tạo ra nó vào khoảng ba năm trước với mục đích sử dụng trong y học. Nếu sử dụng một lượng vừa phải thì nó có thể giảm đau." Anh ta thở dài "Nhưng lũ phù thủy ở Knockturn không sử dụng một lượng vừa phải. Họ hít nó qua đường mũi, một lượng khá lớn, tôi dám chắc là vậy. Chúng tôi tìm thấy chỗ bột này trong khoang mũi của họ khi khám nghiệm tử thi."

Gellert biết thứ này. Bạch phiến. Đó là cách mà muggle gọi nó.

"Hai người chúng tôi đã móc nối xong đường dây mua bán của họ rồi nhưng vẫn chưa bắt được tên đầu sỏ. Lần nào gã cũng cắt đuôi chúng tôi thành công, cậu biết đấy, dấu vết phép thuật trong Hẻm Knockturn cứ loạn hết cả lên." Weasley ủ rũ "Tôi chán lang thang ở nơi đó lắm rồi."

"Tôi có thể giúp hai anh nhưng điều kiện tiên quyết là tôi phải được trông thấy gã ta đã, dù chỉ là bóng lưng cũng được."

"Không có gì khó. Chúng ta sẽ đi ngay bây giờ." Fletcher hào hứng bật dậy rồi tốt bụng nhắc nhở Gellert "Nới lỏng cà vạt ra đi. Nó đang thít chặt lấy cổ cậu kìa."

"Theo tôi thấy thì vấn đề không nằm ở cái cà vạt." Weasley trầm ngâm "Vấn đề nằm ở Grindelwald cơ. Trông cậu ta... chói chang quá."

"Ý cậu là sáng sủa hả?" Fletcher sửa lại.

Quả đúng như Weasley nói, Gellert không thể tới Knockturn với vẻ ngoài đạo mạo thế này được. Sau một hồi đắn đo, hắn quyết định mượn tạm khuôn mặt của MacDuff để làm nhiệm vụ. MacDuff có khí chất của một kẻ chán đời điển hình, trông cậu ta lúc nào cũng u sầu như thể ngày mai là tận thế. Để thêm phần buồn bã cho khuôn mặt, Gellert còn hạ thấp vai xuống để khiến bản thân trông lòng khòng hơn.

"Hoàn hảo rồi đấy." Weasley gật gù "Hôm nay gã có một mối ở quán rượu Rồng Trắng. Để không gây chú ý thì cậu cứ ngồi trong đó đợi gã xuất hiện nhé. Chúng tôi sẽ phục sẵn ở bên ngoài và chờ phối hợp."

Họ đi thang máy lên Hành lang Vành tai rồi độn thổ thẳng tới Hẻm Knockturn. Vài người đi đường va vào Gellert. Không một lời xin lỗi, chỉ có những tiếng chửi rủa. Gellert khẽ bĩu môi rồi ghé vào quán Rồng Trắng ở ngay phía trên một tiệm xăm. Ánh sáng trong quán không tốt lắm, rất phù hợp để lén lút trao đổi những thứ không nên trao đổi.

Gellert gọi bia bơ rồi chọn một góc yên tĩnh để ngồi xuống. Khi hắn uống xong cốc bia đầu tiên, một gã đàn ông bịt kín mặt bước vào quán. Gã không mua gì cả mà đi thẳng tới cái bàn kê ở góc khuất phía đối diện Gellert. Người đang ngồi đó là một ả phù thủy gầy còm. Họ thì thầm điều gì đó với nhau khiến người đàn bà kia cười rộ lên đầy thích thú. Cuối cùng, sau khoảng mười lăm phút, gã trai đứng dậy rồi đi ra khỏi quán rượu.

Gellert biết rằng đó là đối tượng mà mình cần tìm, vậy nên hắn bình tĩnh trả tiền rồi bước ra ngoài. Hàng tá những dải phép thuật đập vào võng mạc Gellert khiến hắn nheo mắt lại vì khó chịu, thế nhưng cuối cùng thì giữa một biển màu sắc, hắn cũng tìm thấy một dải màu xanh đen.

____

Chiều tối, Gellert trở về nhà, phờ người vì mệt mỏi. Mái tóc được vuốt keo chỉn chu ban sáng của hắn đã rũ hết xuống và trở về trạng thái thường ngày. Sau khi tắm rửa sạch sẽ, hắn khoan khoái ngồi xuống bàn ăn và chờ Albus cắt cho mình một miếng thịt lợn sốt tiêu đen.

"Hôm nay đi làm thế nào?" Albus dịu dàng hỏi.

"Cũng vui." Gellert nhún vai "Em đã chơi đuổi bắt với một vài người, họ chống trả rất ác liệt nhưng tiếc là em mới gạt có vài cái mà họ đã nằm rồi. Sau đó hai đồng nghiệp mà em cùng hợp tác hôm nay đưa họ về Bộ rồi bàn giao lại cho Đội điều tra và Ban Thi hành Luật Pháp thuật để đề ra các phương án xử lý phù hợp. Trong lúc đó, em ngồi viết báo cáo để nộp cho Đội trưởng..." Gellert vừa nói vừa nghiến răng cắt nhỏ miếng thịt. Đôi lúc lưỡi dao vô tình ma sát với mặt đĩa tạo nên một âm thanh chói tai khiến Albus nổi da gà "Em không thích viết báo cáo một chút nào cả. Em sẽ cố gắng làm việc chăm chỉ thêm một thời gian rồi xin chuyển sang Đội Điều tra vậy. Trông cách họ hỏi cung tội phạm có vẻ vui..."

"Họ hỏi cung thế nào ạ?" Phillip tò mò "Họ có sử dụng biện pháp mạnh như muggle không?"

"Ồ không, ở đây chúng tôi không khuyến khích bạo lực." Gellert lắc đầu "Nếu nói chuyện nhẹ nhàng mà họ không nghe thì chúng tôi sẽ dùng Chân dược để lấy được nhiều thông tin hơn. Thế nhưng Chân dược cũng có mặt hạn chế và đôi khi cũng không đem lại hiệu quả chính xác nên trong trường hợp tệ nhất, chúng tôi sẽ sử dụng Chiết tâm trí thuật. Đây là một loại bùa chú khá phức tạp, trong Đội Điều tra chỉ có duy nhất một người có khả năng Chiết tâm trí mà thôi."

"Cảm giác lúc bị Chiết tâm trí như thế nào ạ?"

"Như là có ai đó đi vào não cậu rồi làm mọi thứ lộn xộn hết lên vậy..." Gellert nhếch môi nhìn nó "Sao? Muốn thử không?"

"Đừng có dọa thằng bé." Albus khẽ đá vào chân hắn rồi quay sang nói với Phillip "Em có thể ngăn Chiết tâm trí thuật hay thậm chí là Chân dược bằng cách học Bế quan bí thuật. Nó sẽ bảo vệ em chừng nào phép thuật của em lớn hơn phép thuật của người đối diện. Nếu em muốn thì vài năm nữa anh có thể dạy cho em."

"Không được. Dạy nó Bế quan bí thuật để nó thành giặc à?" Gellert vội vàng phản đối.

"Em mới là giặc ấy." Albus hừ nhẹ "Giặc quốc tế hẳn hoi."

Giờ thì Gellert lựa chọn im lặng.

Ăn tối xong, Phillip về phòng riêng để sắp xếp và bài trí nốt đồ đạc. Albus tranh thủ ngồi đọc sách ở phòng khách. Trong phòng ngoài bộ ghế sofa cũ cùng cái bàn trà nhỏ xíu ra thì không còn gì khác. Sau khi dọn dẹp sạch sẽ mọi thứ trong bếp bằng phép thuật, Gellert túm lấy cái áo khoác mỏng và bước ra ngoài cửa.

"Em tới Câu lạc bộ Cờ vua đây. Em sẽ về trước mười giờ."

Albus đáp lại một tiếng thay cho lời đồng ý. Mãi năm phút sau, cậu mới giật mình buông quyển sách xuống.

Gellert chẳng bao giờ chơi Cờ vua cả.

Một cảm giác không lành len lỏi trong lòng Albus và thôi thúc cậu phải đi tìm hắn ngay lập tức. Ở Mould-on-the-Wold có một Câu lạc bộ Cờ vua sắp mở cửa, Albus nghe người dân xung quanh bàn tán với nhau như vậy. Mảnh đất đó vốn thuộc về một xưởng sản xuất thực phẩm đóng hộp bị bỏ hoang gần chục năm nay. Câu lạc bộ mới này được xây dựng lại dựa trên khung sắt của xưởng sản xuất cũ, cách nhà Albus tầm năm phút đi bộ. Khi Albus tới nơi, đập vào mắt cậu là cái biển gỗ khắc dòng chữ "Câu lạc bộ Cờ vua Cây Thương" to đùng. Cậu do dự vài giây rồi đẩy cửa bước thẳng vào bên trong.

"Thưa ngài, hai hôm nữa chúng tôi mới khai trương cơ ạ." Một thanh niên chặn cậu lại "Ngài vui lòng quay lại sau nhé."

"Tôi muốn gặp..." Albus mới nói được nửa câu thì trông thấy Gellert đang ngồi nghịch cái đồng hồ bấm giờ ở dãy bàn xa nhất, và thế là cậu cao giọng gọi "Gellert!"

Gellert ngẩng đầu nhìn cậu, mặt ngẩn ra vì bất ngờ.

"Sao anh lại tới đây thế?" Hắn vẫy tay ra hiệu cho cậu lại gần mình rồi quay sang dặn dò cậu thanh niên "Đừng lo, người nhà của tôi ấy mà. Cậu lên tầng dọn dẹp nốt đi."

Albus dường như hiểu ra điều gì đó. Gellert là người lập ra cái Câu lạc bộ Cờ vua này. Cậu nên đoán ra ngay từ lúc nhìn thấy tên Câu lạc bộ mới phải. Chờ khi xung quanh không còn người ngoài, cậu mới ngồi xuống vị trí đối diện Gellert rồi gằn giọng.

"Em giỏi lắm, Gellert ạ. Nhà cửa thì đang trống toang trống hoác ra mà em còn đầu tư vào đây nữa."

"Thì em đang cố kiếm thêm tiền cho nhà cửa đỡ toang hoác đây." Gellert mân mê quân xe trong tay mình "Tình hình là em đang cần thêm vốn, anh có muốn đầu tư không?"

"Em cần bao nhiêu?" Albus khoanh tay trước ngực và nhìn hắn đầy nghi ngờ "Một Câu lạc bộ nhỏ cần nhiều vốn đến thế à?"

"Trông anh như một đại gia đích thực vậy." Gellert tủm tỉm.

"Nếu anh là một đại gia đích thực thì anh đã ném tiền thẳng vào mặt em rồi chứ bày đặt hỏi han làm gì cho mệt người ra." Albus khịt mũi "Phương hướng kinh doanh của em là gì? Nói trước là anh sẽ không bán nhà mình đi để trả nợ đâu đấy."

"Ôi Albus, đừng bi quan thế." Gellert bật cười "Anh muốn chơi cùng em một ván không?"

___

Cuối tuần ấy, Albus cùng hai anh em Gellert quay về Thung lũng Godric để thăm Phu nhân Dumbledore và dì Bathilda. Thảm cỏ giữa hai nhà đã cao tới bắp chân do không ai chịu dọn dẹp và tất nhiên giờ đây trách nhiệm lại thuộc về Gellert - thanh niên trẻ trung và khỏe khoắn nhất mà dì Bathilda có thể nhờ cậy. Phillip vui vẻ đi theo Gellert để phụ giúp hắn cắt tỉa và tưới nước cho đám cỏ. Trong khi đó, Albus ngồi uống trà và nói chuyện với mẹ và em gái mình ở phòng khách. Aberforth đã ra ngoài từ sớm nên ngôi nhà có vẻ yên tĩnh hơn bình thường. Ariana đang cắm cúi thêu một bông cúc trắng lên chiếc khăn tay màu hồng phấn của mình nên cô bé không chú ý tới cuộc trò chuyện lắm. Đang bàn về vấn đề công việc, bỗng nhiên phu nhân Dumbledore thỏ thẻ hỏi con trai:

"Thế bao giờ hai đứa mới kết hôn? Con biết thừa là cả gia đình mình lẫn gia đình họ đều không cấm cản gì mà, phu nhân Bagshot với mẹ chỉ mong hai đứa được vui vẻ, hạnh phúc thôi."

"Bọn con vẫn chưa tính đến chuyện ấy đâu."

"Con ầm ĩ với Aberforth một trận chỉ để dọn ra ở riêng với Gellert mà sao giờ lại nói với mẹ rằng chưa tính đến chuyện kết hôn? Hay là con vốn không định cưới thằng bé?" Phu nhân Dumbledore nhíu mày "Nếu con muốn chơi đùa thì mẹ không đồng ý đâu nhé."

"Đúng vậy, anh Gellert là người tốt mà." Ariana bồi thêm, mắt vẫn không rời khỏi chiếc khăn tay.

"Tất nhiên rồi, Ana, anh biết Gellert là người tốt." Albus xoa đầu con bé rồi đưa mắt nhìn ra ngoài cửa sổ - nơi Gellert đang xịt nước vào người Phillip khiến thằng bé thì la lên oai oái "Chỉ là... Gellert còn trẻ quá."

Nói xong, Albus cũng suýt nữa bật cười thành tiếng vì lý do mà mình đưa ra. Ở một góc độ nào đó thì Gellert cũng sống hơn một thế kỷ rồi chứ có ít ỏi gì đâu.

"Ana, con vào bếp gọt cho mẹ quả táo đi."

Ariana hiểu rằng mẹ mình đang muốn nói chuyện riêng với

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net