CHAPTER 50: BENEDICT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Vào giây phút Gellert cầm trên tay tờ giấy chứng nhận kết hôn vẫn còn vương mùi mực, mặt hắn thộn cả ra. Mọi chuyện xảy ra nhanh tới nỗi não hắn còn chưa kịp xử lý xong thông tin. Rõ ràng tầm mười phút trước, Albus nói rằng cậu rất cần hắn ký xác nhận vào một vài văn bản quan trọng, ấy thế mà mới chỉ trong chớp mắt, hắn đã biến thành người có gia đình. Trông thấy biểu cảm ngơ ngác của hắn, nhân viên phụ trách ở Cục Dân sự - người đã từng chứng kiến rất nhiều vụ ép hôn trong hai năm công tác của mình - tốt bụng hỏi:

"Ngài ổn chứ ạ?"

"Em ấy ổn." Albus trả lời thay Gellert rồi giằng lấy tờ chứng nhận trên tay hắn "Ngắm nghía thế là đủ rồi đấy. Em không phải lo đâu, anh sẽ giữ hộ em cái này."

Gellert lưu luyến nhìn theo tờ chứng nhận cho tới khi nó nằm gọn trong túi không gian của Albus. Mọi chuyện coi như xong xuôi. Albus thở hắt ra một hơi đầy nhẹ nhõm rồi túm lấy tay Gellert và kéo hắn ra ngoài. Hôm nay là cuối tuần nên Bộ Pháp thuật đông đúc hơn ngày thường. Lúc họ bước vào thang máy, Albus phải nép sát vào Gellert thì mới có chỗ đứng. Còn rất nhiều tay cầm nhưng Albus không túm lấy cái nào cả. Thay vào đó, cậu đặt cả hai tay lên eo Gellert và nắm chặt phần áo bên hông hắn. Gellert hơi rụt người lại vì bất ngờ, song sau khi trông thấy khuôn mặt vui vẻ của Albus, hắn chỉ đành vòng một tay ôm lấy eo cậu.

"Bám cho chắc vào không lại ngã ra đấy." Hắn thì thầm.

"Anh đang bám rất chắc mà." Albus cãi lại "Em cũng bám chắc vào kẻo ngã cả đôi bây giờ."

Vừa nói dứt lời, thang máy bỗng quẹo sang bên trái khiến Albus ngã chúi về phía trước và úp thẳng mặt vào hõm vai Gellert.

"Đã bảo là bám tử tế vào thì không nghe." Gellert phì cười "Có đau không?"

"Em còn cười được à?" Albus vừa thấp giọng trách cứ vừa xoa xoa sống mũi mình "Hình như mũi anh vừa gãy làm đôi rồi."

"Để em xem nào." Gellert quan sát mũi cậu vài giây rồi kết luận "Đừng lo, mũi anh vẫn thẳng tưng như cầu trượt, ý em là loại phổ thông nhất ấy chứ không phải loại cong cong, xoắn xoắn đâu."

Nói xong, hắn dùng ngón trỏ miết dọc theo sống mũi Albus. Cảm giác mát lạnh của Bùa trị thương sơ cấp làm Albus híp mặt lại vì thoải mái. Để tránh sự việc tương tự phát sinh, cậu đành bám chặt lấy cái tay cầm gần nhất trong thang máy. Gellert liếc nhìn kim chỉ tầng rồi nói rằng hắn có việc quan trọng cần bàn với tiểu thư Carrow nên họ không đến Hành lang Vành tai mà dừng lại ở tầng hai. Sở Thần sáng vắng tanh, chỉ vài người có lịch trực ngồi nói chuyện với nhau ở quầy Lễ tân. Gellert vẫy tay chào họ rồi kéo Albus về phía phòng số hai ở hành lang bên tay phải.

"Bình thường em cũng ngồi đó tán dóc trong lúc trực à?" Albus hỏi nhỏ.

"Thi thoảng, để xúc tiến quan hệ với đồng nghiệp ấy mà. Nhưng thường thì em thích vào phòng Nhân sự rồi đánh một giấc tới hết giờ trực hơn."

Phòng Nhân sự cũng như những phòng ban liên quan tới các thủ tục hành chính khác trong Sở đều không có chế độ trực cuối tuần nên đáng ra giờ này cửa phòng phải được khóa lại cẩn thận vì mục đích an ninh. Thế nhưng từ ngày Alasia Carrow chuyển công tác tới đây, cuối tuần nào phòng Nhân sự cũng sáng đèn bởi cô thường xin nghỉ vào các ngày trong tuần rồi đi làm bù khi người ta nghỉ hết. Gellert biết rằng đây là cách mà cô trốn khỏi những lời càm ràm của cha mình, vì vậy nếu có lịch trực vào cuối tuần, hắn sẽ vào đây, chọn một góc thoải mái rồi nằm ngủ cho tiểu thư Carrow đỡ cô đơn.

Khi Gellert và Albus bước vào phòng Nhân sự, họ thấy Alasia Carrow đang ngồi vắt chân ở bàn làm việc và đọc sách. Cái bìa sách màu hồng hồng, đỏ đỏ kết hợp với họa tiết hoa lá rõ ràng chẳng thuộc về một quyển tài liệu nào liên quan tới công việc. Vừa nghe tiếng mở cửa, Carrow vội vàng đặt quyển sách xuống và cầm bút mực lên như thể đang làm việc chăm chỉ lắm. Kinh nghiệm làm giáo viên lâu năm cho Albus biết rằng cô đang viết linh tinh lên tờ giấy trắng trước mặt mình.

"Chuyện gì vậy ạ?" Lúc này Alasia Carrow mới chậm rãi ngẩng mặt lên và hỏi một cách rất đỗi thảo mai, thế nhưng vừa trông thấy hai người, cô ngay lập tức đổi giọng "Ôi Merlin, hai cậu làm tôi giật cả mình. Sao các cậu không gõ cửa hả?"

"Có thanh tra nào đi kiểm tra đột xuất mà lại gõ cửa không?" Gellert lắc đầu tỏ ý thất vọng "Xem cô kìa Carrow. Tôi tưởng cô ghét lao động thiếu tính chuyên nghiệp và hiệu quả?"

"Hôm nay cậu làm gì có lịch trực mà lại vác xác đến đây rồi soi mói tôi thế?" Tiểu thư Carrow ném mạnh cái bút xuống bàn để bày tỏ sự tức tối.

"Cần gì phải soi mói khi những việc xấu xa cô làm cứ đập thẳng vào mắt tôi cơ chứ?" Gellert khinh khỉnh đáp lại rồi kéo Albus ngồi xuống trước mặt Carrow "Thôi không đùa cô nữa. Tôi đến đây để nhờ cô sửa lại mục bảo hiểm trong hợp đồng lao động ấy mà."

Giờ thì Albus hiểu tại sao mình lại xuất hiện ở đây.

"Cậu đưa Dumbledore đến thì có tác dụng gì?" Alasia Carrow cười khẩy "Tôi chỉ làm việc với giấy tờ thôi."

"Đó là lý do anh ấy xuất hiện ở đây mà." Gellert nhún vai rồi quay sang nói với Albus "Cho cô Carrow xem giấy chứng nhận của mình đi anh."

"Khoan đã nào, tôi có bỏ lỡ điều gì không?" Alasia bật dậy khỏi ghế "Hai cậu kết hôn á?"

"Sao cô lại bất ngờ thế? Tôi tưởng ai cũng biết?" Albus bật cười trước vẻ mặt ngỡ ngàng của cô, cậu mở túi không gian ra và đặt tờ giấy chứng nhận kết hôn mới tinh lên mặt bàn.

"Không thể thế này được..." Tiểu thư Carrow ngồi thụp xuống và chôn mặt vào hai lòng bàn tay "Grindelwald ạ, chỉ vì muốn tăng mức bảo hiểm lên 100% mà cậu bán rẻ tuổi trẻ vào hôn nhân thế này ư? Từ khi nào mà cậu lại bị đồng tiền làm mờ mắt thế?"

"Thực ra tôi mới là người muốn kết hôn." Albus ngập ngừng "Sẵn tiện vừa có giấy chứng nhận nên chúng tôi kiến nghị sửa đổi mức bảo hiểm luôn cho khỏi quên ấy mà."

"Đúng rồi." Gellert khoác vai cậu "Chúng tôi kết hôn vì tình yêu chứ đâu phải vì mấy đồng tiền bảo hiểm vớ vẩn này."

Thật ra việc kết hôn sớm ở Thế giới Phù thủy không phải điều gì hiếm gặp. Từ sau những cuộc đi săn và thảm sát phù thủy của các Giáo hội muggle vào tầm thế kỷ mười lăm, mười sáu, tuổi thọ trung bình của phù thủy bị rút ngắn, nhiều đứa trẻ thậm chí còn bị vứt vào giàn hỏa thiêu trước khi kịp trưởng thành. Các phù thủy trẻ buộc phải sống vội vàng hơn, và thường thì họ sẽ ghép đôi với nhau ngay khi có khả năng sinh sản để dòng máu phép thuật tiếp tục được truyền lại cho thế hệ sau. Theo thời gian, sự ổn định về mặt dân số cùng chế độ an ninh khiến độ tuổi kết hôn của các phù thủy dần tăng lên. Tuy nhiên, số lượng phù thủy cùng một thế hệ không nhiều. Điều này đồng nghĩa với việc các ngôi trường không chỉ đơn giản là nơi dạy phép thuật mà còn cho họ cả cơ hội để có thể tìm được người bạn đời thích hợp nhất với mình trong bảy năm đi học xa nhà. Cũng vì lẽ này mà nhiều cặp đôi đã quyết định tiến tới hôn nhân ngay sau khi tốt nghiệp.

Dù vậy, dạo gần đây xu hướng kết hôn muộn của muggle đang len lỏi vào Thế giới Phù thủy qua những cuộc đối thoại thường ngày và dần thay đổi tư tưởng của các phù thủy trẻ. Một số người, ví dụ như Alasia Carrow, tin rằng nếu kết hôn muộn, họ có thể mở rộng vòng giao thiệp và tìm được những lựa chọn tốt hơn. Tuy nhiên ngài Carrow không nghĩ rằng đó là một ý tưởng hay. Điều duy nhất ngài nhìn thấy là đám con trai tầm tuổi Alasia đã kết hôn gần hết và nếu không nhanh tay thì cô sẽ chẳng còn lựa chọn nào khác ngoài chết già trong cô đơn.

Đâu phải Alasia không muốn kết hôn, chẳng qua là cô chưa tìm được đối tượng phù hợp mà thôi, ít nhất thì cô nghĩ vậy. Luchar MacDuff là người hợp ý nhất mà cô từng yêu, thế nhưng gần đây cô đã nói lời chia tay sau gần một năm rưỡi yêu nhau vì cô không thể chịu được cái tính nhút nhát của cậu chàng. Alasia không nghĩ rằng đó là một quyết định khó khăn bởi trước khi yêu cậu, cô đã nói chia tay với cả tá người khác. Thật kỳ lạ là cô bỗng cảm thấy trống rỗng vô cùng khi trông thấy nét mặt hạnh phúc của Grindelwald. Những bài thơ tình của MacDuff lại bắt đầu quanh quẩn bên tai Carrow dù cô đã ném chúng vào trong lò sưởi, thế nhưng niềm kiêu hãnh đáng nguyền rủa của Alasia không cho phép cô hối hận. Để ngăn mình tiến gần hơn tới cảm giác đó, cô vội lên tiếng để đánh lạc hướng bản thân:

"Chờ một lát, tôi sẽ xử lý mọi thứ nhanh thôi."

Nụ cười gượng gạo của tiểu thư Carrow vô tình lọt vào mắt Gellert và làm dấy lên trong lòng hắn một nỗi hoài nghi. Mãi cho đến khi ra về, trông hắn vẫn có vẻ trầm ngâm, vậy nên Albus không kìm được tò mò mà hỏi:

"Có chuyện gì à?"

"Không có gì đặc biệt đâu..." Gellert đảo mắt "Chỉ là mọi thứ chẳng theo đúng kế hoạch gì cả, thậm chí anh còn chưa ngỏ lời cầu hôn em." Hắn vừa nói vừa giơ bàn tay trái lên "Nhẫn của em đâu rồi? Em muốn một viên kim cương to bằng quả dâu tây."

"Em bay hơi cao rồi đấy." Albus hừ nhẹ "Thôi được rồi, suy cho cùng thì đời người cũng có mấy khi được kết hôn đâu? Anh sẽ đưa em đi chọn nhẫn cưới nhưng phải chờ sau bữa trưa đã, anh đói rã họng ra rồi." Ngừng một lát, cậu bổ sung "Và đừng có mà nghĩ tới viên kim cương to bằng quả dâu tây nữa."

Gellert cười khẽ. Hắn nhìn xung quanh một vòng để chắc chắn rằng không ai để ý tới họ rồi mới nghiêng người thơm nhẹ lên gò má Albus.

"Đáng yêu đấy." Albus tủm tỉm và cũng bắt chước Gellert nhìn quanh "Nhanh lên Gellert, thơm nốt má kia đi kẻo người ta nhìn thấy bây giờ."

"Trưa nay mình ăn ở ngoài nhé?" Gellert không làm theo ý Albus mà vươn tay véo má còn lại của cậu "Em chán rửa bát lắm rồi."

"Thế còn Phillip thì sao?"

"Kệ nó chứ, nó lớn rồi mà." Gellert tặc lưỡi.

Vậy là họ ghé vào một nhà hàng muggle sang trọng và dùng bữa trưa một cách ngon lành.

Sau bữa ăn, kế hoạch đi mua nhẫn cưới tạm thời bị lùi lại do Gellert có việc gấp cần xử lý ở Câu lạc bộ Cờ vua. Khi Albus bước vào phòng khách, cậu nhận ra rằng Phillip không có nhà bởi đôi giày dính bùn ở cửa của thằng bé đã biến mất. Dạo gần đây nó đã kết thân được với lũ trẻ hàng xóm và thường đi chơi tít mít với lũ này nên Albus không lo lắng về sự vắng mặt này lắm. Trong lúc đợi Gellert, cậu lấy sổ bút, ngồi xuống sofa và bắt đầu lên kế hoạch cho lễ cưới sắp tới.

Ban nãy, trong lúc ăn trưa, Gellert và cậu đã quyết định tổ chức buổi lễ vào chiều tối ngày thứ tư cuối cùng của tháng bảy tại Dinh thự nhà Grindelwald. Theo tính toán của Albus, sảnh chính của tòa Dinh thự có thể chứa được khoảng năm mươi người, may mắn là họ cũng không định tổ chức quá to. Albus bắt đầu bằng việc lên danh sách khách mời. Cậu liệt kê hết những cái tên thân thiết nhất với mình và Gellert rồi vẽ nháp bản sơ đồ chỗ ngồi. Đương lúc cậu còn loay hoay xếp chỗ, có ai đó mở cửa nhà ra rồi đóng nó lại một cách khẽ khàng. Albus không tin rằng Gellert có thể nhẹ nhàng đến thế, vì vậy cậu hỏi trong khi mắt vẫn dính chặt vào cuốn sổ tay:

"Phillip về rồi đấy hả?"

"Nó lại đi chơi rồi à?" Gellert sẵng giọng "Cả ngày chẳng thấy mặt đâu. Anh đang chiều nó quá rồi đấy."

"Cho thằng bé đi chơi tí thì có sao? Mãi nó mới tìm được bạn mà." Albus vừa nói vừa ra hiệu cho hắn lại gần mình "Đừng đứng đó và cằn nhằn như một lão già nữa. Đọc cái này đi xem có cần thay đổi hay bổ sung gì không?"

Gellert bĩu môi rồi ngồi xuống bên cạnh cậu. Hắn không cầm lấy quyển sổ mà dựa hẳn lên Albus khiến người cậu lệch sang một bên vì nặng. Gellert nhìn lướt qua những cái tên rồi gật gù đồng ý. Cuối cùng, hắn chỉ vào hai vị trí liền kề mà Albus vừa xếp và nhắc nhở cậu:

"Cậu MacDuff và cô Carrow vừa chia tay tháng trước rồi."

"Chết dở, bây giờ anh mới biết." Albus vội gạch tên hai người đi "Vậy xếp thế nào đây? Để MacDuff ngồi cạnh Kraft còn cô Carrow ngồi cạnh Alioth được không?"

Bỗng nhiên Gellert mỉm cười và ngăn cậu lại.

"Em nghĩ lại rồi, Albus ạ. Cứ xếp cho họ ngồi cạnh nhau đi."

"Em đừng có xấu tính thế." Albus đẩy hắn ra rồi cắm cúi sửa lại "Cô Carrow đã đủ khổ sở rồi. Lúc mình ngồi trong phòng Nhân sự, anh còn cảm nhận nhận được nỗi buồn của cô ấy luôn. Anh cứ tưởng gia đình cô ấy có vấn đề gì nữa chứ..."

"Albus này..."

"Gì?"

Albus đưa mắt sang bên cạnh và tặng cho Gellert một ánh nhìn thiếu kiên nhẫn, thế nhưng cậu bỗng ngây ra như phỗng khi trông thấy Gellert quỳ một chân trước mặt mình, trên tay là chiếc nhẫn đính kim cương. Những tế bào lãng mạn trong bộ não thiên tài của Albus bắt đầu nhảy nhót. Cậu nhìn hắn với đôi mắt mong chờ.

"Đừng nhìn em như thế, anh làm em ngại đấy." Gellert hắng giọng "Biết là hơi muộn nhưng thủ tục thì vẫn phải đầy đủ. Em sẽ nói ngắn gọn thôi. Hiện giờ em không có gì ngoài khuôn mặt điển trai và cơ thể nóng bỏng này nhưng trong tương lai, em sẽ cố gắng vừa đẹp trai vừa nhiều tiền để chăm lo cho anh. Thêm nữa, nếu kết hôn với em, anh sẽ được hưởng rất nhiều ưu đãi khác dành riêng cho thân nhân của Thần sáng. Vậy anh có đồng ý cưới em không?"

Albus nhìn hắn lom lom, đôi mắt xanh của cậu lấp lánh như pha lê dưới nắng.

"Anh bắt đầu hối hận rồi đấy Gellert ạ, may là anh vẫn giữ giấy chứng nhận." Mãi một lát sau, cậu mới nheo mắt và hỏi bằng chất giọng đầy nghi ngờ "Với lại ưu đãi dành riêng cho thân nhân Thần sáng bao gồm những gì thế?"

"Anh cứ đồng ý đi thì biết."

"Không có bản dùng thử à?"

"Sao anh lại hỏi thế? Em không đủ uy tín ư?"

"Em có bao giờ uy tín đâu mà đủ?"

"Kìa anh..."

"Chẳng ai cầu hôn như em cả." Albus ngắt lời hắn.

"Tại em làm gì có kinh nghiệm. Em đã cầu hôn ai bao giờ đâu? Anh là người đầu tiên đấy." Gellert nắm lấy tay cậu, tha thiết nói.

"Lươn lẹo vừa thôi. Em nghĩ là anh sẽ mủi lòng trước cái lời cầu hôn dở tệ này của em hả?" Albus đưa tay trái ra rồi cao giọng "Còn nghệt ra đấy à? Đeo nhẫn nhanh lên!"

___

Một đám cưới không thể tự dưng rơi từ trên trời xuống được, quá trình chuẩn bị làm Albus và Gellert bận tối mặt tối mũi. Khoảng ba ngày trước khi lễ cưới diễn ra, họ quyết định gửi Phillip tới nhà dì Bathilda rồi chuyển sang Dinh thự nhà Grindelwald ở luôn cho đỡ mất công đi lại. Trong quá trình bài trí lại sảnh chính và phòng tiệc, con gia tinh Yed luôn cố hết sức để chiều theo những yêu cầu của họ và Albus phải thú thật là nhờ có nó mà cậu đỡ được khối việc.

Cuối cùng thì ngày thứ tư cuối cùng của tháng bảy cũng đến. Ngay sau bữa trưa, gia đình Dumbledore cùng dì Bathilda và Phillip đã tới để giúp họ kiểm tra lại mọi thứ một lượt. Mãi cho tới khi chắc chắn rằng không còn điều gì đáng lo ngại, phu nhân Kendra mới kéo Albus vào phòng riêng để nói chuyện. Dưới sảnh chỉ còn hai đứa em của Albus và ba dì cháu.

"Lâu lắm rồi dì không trở lại đây..." Dì Bathilda khoác tay Gellert "Vườn hoa sau nhà vẫn được chăm sóc tốt chứ?"

"Vâng. Cháu đưa dì đi dạo một lát nhé." Gellert vỗ nhẹ vào tay dì rồi quay sang hỏi Phillip "Cậu đưa Ana với Aber đi tham quan một vòng giúp tôi được không?"

"Ai cho cậu gọi tôi là Aber?" Aberforth nhăn mặt.

"Không thì là gì? Em chồng? Cậu Tư?"

"Gellert! Đừng có trêu cậu Dumbledore nữa." Dì Bathilda huých vào mạn sườn hắn rồi kéo hắn ra ngoài. Vừa đi, dì vừa làu bàu "Cháu sắp kết hôn rồi mà hành xử vẫn y như trẻ con."

"Cháu chỉ đang tìm cách gắn kết hơn với gia đình Albus thôi mà."

"Còn dì thì thấy rằng nó vừa vỡ ra thêm."

Gellert cùng dì đi bộ chầm chầm dọc theo con đường lát đá bên cạnh Dinh thự, ngay phía trước họ là một vườn thạch thảo tím ngắt. Bỗng nhiên dì Bathilda đứng lại.

"Dì không muốn đi dạo nữa, dì ghét nơi này." Dì nắm chặt lấy bắp tay Gellert, giọng nói run run như sắp khóc "Albus là một người rất đặc biệt đấy, hãy chăm sóc thằng bé cho tốt vào."

Buổi lễ bắt đầu vào lúc chiều tối. Sảnh chính được trang trí bằng những lãng hoa hồng trắng cùng các cành lá táo còn phía chân cầu thang đôi là một cái bục để người làm lễ đứng đọc lời thề. Có hai lối vào phòng tiệc ở ngay bên dưới cầu thang nhưng hiện đang được tạm đóng vì chưa tới giờ ăn uống. Phillip và Ariana có nhiệm vụ đứng tiếp khách ở cửa vào và hướng dẫn họ ngồi vào đúng vị trí ghi trong thiệp cưới. Thầy Constantine là người đến sớm nhất, thầy ngồi xuống ghế đầu tiên bên tay phải, ngay cạnh dì Bathilda.

Khách mời lục tục kéo đến. Mãi đến lúc buổi lễ sắp bắt đầu, hai chị em nhà Carrow mới xuất hiện. Chỉ sau hai tháng hè, Alioth đã cao gần bằng chị mình trong khi Phillip lại chẳng khác biệt gì mấy. Họ là những vị khách cuối cùng, vậy nên Phillip đi cùng Alioth về chỗ ngồi của mình luôn. Hai đứa tiếp tục tán gẫu cho đến khi người làm lễ cùng Gellert bước xuống cầu thang.

Gellert khoác một chiếc áo đuôi tôm màu đen bên ngoài áo vest trắng, trước ngực trái cài một bông hồng trắng tinh. Mái tóc vuốt keo theo nếp ba - bảy khiến Gellert trông đĩnh đạc tới mức dì Bathilda phải thốt lên vì kinh ngạc.

"Giống nhỉ?" Thầy Constantine quay sang nói nhỏ với dì.

"Y như đúc." Dì gật đầu "Nhưng tốt hơn."

Người làm lễ lên tiếng nhắc nhở mọi người trong sảnh ổn định để buổi lễ có thể chính thức bắt đầu. Dưới cái phẩy đũa nhẹ nhàng của ông, các nhạc cụ phát ra những âm thanh du dương mà chẳng cần người chơi. Khách khứa háo hức quay người lại và nhìn về phía cửa ra vào. Khi Gellert nhẩm đếm đến mười, Albus xuất hiện ở ngưỡng cửa trong bộ lễ phục giống hệt bộ hắn đang mặc, bên cạnh cậu là phu nhân Dumbledore.

"Đi từ từ thôi con yêu." Mẹ cậu nhắc nhở qua kẽ răng.

Nhưng làm sao Albus có thể từ từ được khi cậu đã chờ đợi khoảnh khắc này cả một đời người? Gellert từng sống như một con chim ưng, không miền đất nào thiếu dấu chân của hắn. Vậy mà giờ đây, hắn đang đứng ngay kia, cách cậu có vài sải chân. Gellert từng thuộc về một cuộc Cách mạng nhưng thực chất lại chẳng thuộc về bất kỳ người nào cả. Vậy mà giờ đây, hắn sắp sửa trở thành của riêng cậu.

Gellert của riêng cậu. Không ai khác ngoài cậu.

Bàn tay thon dài của Gellert chìa ra trước mặt Albus.

"Đi đi con." Mẹ cậu thì thầm.

Tay Albus đan chặt vào tay Gellert. Giờ thì không gì có thể chia cách họ được nữa.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net