CHAPTER 55: DER APFEL FÄLLT NICHT WEIT VOM STAMM (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Albus rất thích mái tóc của Eloise. Những sợi tóc của con bé mảnh và mềm như tơ, lúc nào cũng thoang thoảng mùi tinh dầu hương thảo. Như mẹ cậu và dì Bathilda đã nói trên dưới mười lần vào hôm họ cùng nhau về thăm Thung lũng Godric: không điều gì có thể khiến một thiếu nữ tự hào hơn việc sở hữu một mái tóc đẹp và sẽ là một tội ác nếu người ta cứ để mặc cho mái tóc ấy trở nên xơ xác, bù xù. Có vẻ Eloise đã bị ấn tượng sâu sắc bởi những lời này, vậy nên mỗi ngày con bé đều dành ra gần nửa tiếng đồng hồ chỉ để chải và gỡ rối tóc. Là một người cha tốt, đã nhiều lần Gellert ngỏ ý dùng phép thuật để giúp con bé hoàn tất công việc này trong ba giây, thế nhưng Eloise luôn thẳng thừng từ chối.

"Cha thì làm sao mà hiểu được niềm vui của một quý cô cơ chứ?" Con bé lúc nào cũng nói với Gellert như vậy mỗi khi hắn càm ràm về sự lề mề của nó.

Quả đúng là Gellert không hiểu gì về niềm vui của một quý cô, vậy nên hắn lựa chọn im lặng và phán xét con bé qua ánh mắt. Ngược lại, Albus tỏ ra vô cùng hào hứng với việc giúp Eloise buộc và tết tóc. Kể từ ngày đón con bé về nhà, cậu đã mua thêm hàng tá tạp chí làm đẹp của muggle để tham khảo các mẫu tóc cho trẻ em. Albus nghịch tóc Eloise bất cứ khi nào có thể và cuối cùng thì việc luyện tập đã có tác dụng: mỗi ngày Eloise sẽ có một kiểu tóc mới, xinh xắn và gọn gàng.

Hôm nay cũng vậy. Sau khi tết cho Eloise một kiểu tóc vô cùng phức tạp mà chính Albus cũng không thể gọi tên, cậu thắt thêm vào đuôi tóc con bé một sợi ruy băng tiệp với màu váy rồi giúp nó đội một chiếc mũ cỡ vừa đính hoa giả đang thịnh hành dạo gần đây. Hoàn hảo. Albus mỉm cười hài lòng. Cậu đã đúng khi dùng tiền của Gellert để mua cái mũ này.

"Đi đón cha thôi Eloise." Albus kéo con bé dậy "Nếu chúng ta để cha con phải chờ đợi thì cha con sẽ lại càm ràm hết bữa trưa hôm nay cho mà xem."

"Ba đừng lo, con sẽ lao tới và ôm cha thật chặt trước khi cha kịp mắng con." Eloise cười khúc khích "Tin con đi. Con làm vậy suốt."

Giờ thì Albus đã hiểu tại sao Gellert thường gọi Eloise là con cáo con với một giọng cay cú và khó ở.

Gia đình họ đã tới New York từ tối ngày hôm kia - ngày 16 tháng 8 - và hiện đang ở trong một khách sạn nằm trên đường Broadway. Vì lịch họp của Gellert kéo dài từ sáng sớm ngày 17 đến hết trưa ngày 18 nên trong khoảng thời gian này, Albus và Eloise tranh thủ đi dạo loanh quanh và mua một vài món đồ lưu niệm.

Đường phố New York khá nhộn nhịp và lắm xe cộ. Đây không khác gì một thử thách đáng gờm đối với Eloise. Con bé cứ dính sát vào Albus và mỗi lần nghe thấy tiếng còi xe, nó sẽ hơi rụt người lại theo thói quen. Thế nhưng con bé tuyệt nhiên không đòi được bế. Kể từ lúc Gellert quyết định dành ra nửa tiếng mỗi ngày để đi bộ cùng Eloise quanh làng Mould-on-the-Wold, con bé dường như đã trở nên cứng cỏi hơn hẳn: nó thôi run rẩy khi gặp người lạ và thậm chí còn làm quen được với đám trẻ hàng xóm.

Tòa Woolworth cách khách sạn khoảng năm phút đi bộ còn Gellert thì đã tan họp từ mười phút trước. Khi Albus và Eloise đến gần đó, họ trông thấy Gellert đang đứng nói chuyện với một người đàn ông. Dáng vẻ nghiêm túc của hắn làm Eloise hơi chần chừ. Sẽ thật là bất lịch sự nếu nó chạy tới và làm gián đoạn cuộc trò chuyện của cha mình, nhất là trong trường hợp cuộc trò chuyện đó vô cùng quan trọng...

"Eloise!"

Trong lúc con bé còn mải phân vân, Gellert đã trông thấy nó. Hắn gọi tên nó và hơi khom người xuống, vòng tay mở rộng. Chỉ chờ có thế, Eloise lao thẳng vào lòng hắn. Gellert đặt một nụ hôn nhẹ lên trán con bé rồi quay sang cười với Albus.

"Hai người tới sớm hơn em nghĩ đấy. Em cứ tưởng chúng ta sẽ có một bữa tối vui vẻ cơ." Nói xong, hắn bắt đầu giới thiệu "Ngài Graves, đây là Albus Dumbledore, chồng tôi, và đây là Eloise, con gái tôi. Albus và Eloise, đây là ngài Graves, nhân viên cấp cao của Cục Thực thi Luật Pháp thuật."

Percival Graves vẫn còn khá trẻ, trông anh ta thậm chí còn trẻ hơn cả Gellert. Biểu cảm nghiêm túc của anh ta khiến Eloise hơi mất tự nhiên.

"Chào ngài Graves." Eloise lí nhí.

"Chào cháu." Ngài Graves đáp lại con bé rồi mới quay sang bắt tay Albus "Chào ngài Dumbledore. Hy vọng sắp tới gia đình ngài sẽ có quãng thời gian vui vẻ ở New York. Trong năm ngày sắp tới, nếu có bất kỳ thắc mắc hay khó khăn gì, ngài có thể liên hệ trực tiếp với tôi." Nói xong, anh ta đưa cho Albus danh thiếp của mình.

Albus cảm ơn ngài Graves rồi cất danh thiếp của anh ta vào túi áo.

"Nếu đã tới đây rồi thì gia đình ngài có muốn đi tham quan trụ sở MACUSA không?" Ngài Graves gợi ý "Tuy một số khu vực vẫn chưa được hoàn thiện nhưng về cơ bản thì trụ sở có thể đi vào hoạt động được rồi."

"Chúng tôi được phép vào tham quan ư?" Lời đề nghị này làm Albus khá bất ngờ bởi trụ sở hiện tại của MACUSA vừa mới được xây dựng lại trong mấy năm gần đây và hệ thống bảo mật của nó đã được đẩy lên mức cao nhất sau vụ lộ bí mật diện rộng vào năm 1892.

"Tất nhiên là chỉ những địa điểm đã được MACUSA xét duyệt." Percival Graves gật đầu "Chúng ta đi chứ?"

Sau năm 1892, người của MACUSA đã trà trộn vào đoàn nhân công của tòa Woolworth và xây dựng trụ sở mới bên trong tòa nhà này. Chỉ khi đọc đúng câu thần chú ở cánh cửa chạm khắc hình con cú bằng vàng, các phù thủy mới có thể bước vào khu vực hoạt động của MACUSA. Tòa Woolworth hiện vẫn đang trong quá trình thi công. Theo dự tính, nó sẽ được hoàn thành trong bốn năm tới với khoảng 60 tầng và tổng chiều cao lên tới gần 800 feet. Chính vì vậy, MACUSA sẽ phải chờ thêm ít nhất bốn năm nữa để có thể hoàn tất việc xây dựng trụ sở mới. Địa điểm đầu tiên họ tới thăm, bất ngờ thay, lại chính là nhà tù. Ở đây, những tù nhân nguy hiểm đều được nhốt riêng trong những phòng giam khép kín và bị xích lại bởi những sợi dây xích hấp thụ phép thuật.

"Không tên tội phạm nào có thể đào thoát khỏi đây." Percival Graves tự hào khẳng định.

Albus lặng lẽ đưa mắt nhìn Gellert.

"Sao nào?" Gellert mỉm cười với cậu "Nơi đây quả đúng là nội bất xuất, ngoại bất nhập anh nhỉ? Đám tội phạm này chắc sẽ phải chết mục ở đây thôi. Thật tội nghiệp."

"Thường thì họ nên chết mục ở đây." Albus khinh khỉnh.

"Anh có ý thức được rằng nhiều lúc anh rất khốn nạn không?"

"Cha ơi." Eloise kéo ống tay áo Gellert và chỉ vào thứ đang cuộn mình ở trước cửa một phòng giam "Kia là gì thế ạ?"

"Đó là một con chupacabra." Ngài Graves trả lời thay Gellert "Cháu có biết chupacabra không?"

"Có ạ. Cha thường bảo cháu nhiễu sự như một con chupacabra."

Ngài Graves im lặng trong vài giây, chắc vì ở Mỹ người ta không so sánh con họ với chupacabra. Cuối cùng, ngài đi về phía cái lồng gần đó và quay lại với một con chupacabra bé xíu trên tay.

"Cậu nhóc này là Liam, vừa nở từ tháng trước." Ngài giới thiệu "Cháu có biết chó không? No-Maj thường nuôi chúng để trông nhà. Chupacabra cũng có tác dụng tương tự, nhưng chúng còn biết hút cả máu nữa."

"No-Maj là gì thế ạ?"

"Ở châu Âu họ thường gọi là gì nhỉ?" Ngài Graves nghiêng đầu "Muggle à?"

Eloise ồ lên một tiếng.

"Cháu sờ Liam một chút được không ạ?"

"Được chứ. Liam là đứa hiền lành và dễ thương nhất trong số các anh chị em của nó đấy." Ngài Graves đặt con chupacabra vào tay Eloise "Quan trọng nhất là nó chưa mọc đủ răng nên vẫn chưa hút máu được. Hoàn toàn vô hại."

Eloise phải dùng cả hai tay thì mới cầm được Liam. Con chupacabra ngọ nguậy đôi chút rồi ngước nhìn Eloise, đôi mắt to tròn của nó khiến trái tim con bé mềm nhũn.

"Cháu giữ nó được không ạ?" Con bé ôm Liam vào lòng và hỏi ngài Graves.

"Tất nhiên rồi..."

"Không được." Gellert vội ngăn cản.

"Tại sao ạ?" Eloise khịt mũi.

"Nó quá nguy hiểm." Gellert doạ "Con không sợ rằng khi lớn hơn, nó sẽ hút hết máu của con trong lúc con ngủ say hả?"

"Con sẽ huấn luyện nó." Con bé quả quyết "Liam rất ngoan, nó sẽ không hút máu con đâu."

"Sao con lại chắc chắn thế? Con gặp nó còn chưa đầy ba phút cơ mà?"

Cảnh hai cha con đôi co làm Albus bỗng nhớ về con thú cưng đầu tiên của Gellert. Chắc hẳn hồi ấy hắn cũng bướng bỉnh thế này khi đòi mẹ mua cho mình một con chupacabra.

"Con có chắc là mình sẽ chăm sóc được nó không?" Albus cố nhịn cười "Hồi còn bé, cha con cũng hứa hẹn với bà nội y chang và cuối cùng thì con chupacabra của cha con đã chết cứng sau hai tháng."

"Tất nhiên rồi ạ." Eloise gật đầu "Lúc trước con còn huấn luyện được cá vàng bơi ngửa."

"Ý con là nó chết ngửa bụng ấy hả?" Gellert nhếch mép.

"Nó không chết." Eloise cãi lại "Ngày hôm sau nó vẫn bơi tung tăng trong bể mà."

"Đối diện với sự thật đi Eloise. Đó là..." ...một con cá khác.

May mắn thay, Albus đã kịp bịt miệng Gellert lại trước khi hắn làm Eloise khóc ré lên.

"Con có thể nuôi nó." Albus thỏa hiệp "Nhưng với điều kiện là con phải chăm sóc nó thật cẩn thận, và nếu có mệnh hệ gì xảy ra với Liam thì từ giờ trở đi con sẽ không được phép nuôi thú cưng nữa. Được chứ?"

"Con hứa ạ."

"Đừng lo, lát nữa ta sẽ hướng dẫn cháu cách chăm sóc nó." Ngài Graves có vẻ đã bắt đầu hối hận sau khi nghe câu chuyện về con cá vàng. Anh nói với Eloise như thể đang tự an ủi bản thân mình "Chupacabra là một loài rất trung thành và dễ nuôi. Hiếm có con nào chết trước khi đạt ngưỡng trưởng thành."

Trừ khi nó rơi vào tay Gellert Grindelwald, Albus thầm bổ sung trong lòng.

Tất nhiên Percival Graves không biết điều này. Trên đường đi tham quan những phòng ban khác, anh ta cẩn thận dặn dò Eloise những điều cần lưu ý trong lúc nuôi chupacabra và thậm chí còn ngỏ ý đưa cho con bé bản hướng dẫn cách chăm nuôi chi tiết chép tay đề phòng trường hợp con bé quên mất.

"Cảm ơn ngài, nhưng tiếng Anh của cháu kém lắm ạ." Eloise thành thật trả lời "Cháu biết tiếng Pháp, khá hơn tiếng Anh một chút nhưng vẫn chưa đọc được..."

Một lần nữa, ngài Graves im lặng. Sau cùng, khi chuyến tham quan kết thúc, anh ta tiễn gia đình họ ra đến tận cửa rồi đưa cho Albus - người duy nhất mà anh có thể tin tưởng - tờ giấy ghi cách chăm sóc chupacabra. Nét mặt căng thẳng của anh làm Albus thấy buồn cười.

"Đừng lo." Cậu trấn an ngài Graves "Cá vàng bơi ngửa để tập thể dục ấy mà, tại hôm ấy Eloise cho nó ăn no quá thôi."

"Anh đang cố tẩy não ngài Graves đấy à?" Gellert trầm giọng hỏi cậu.

"Không hề, đây gọi là suy nghĩ tích cực." Albus mỉm cười ngọt ngào trước lời cáo buộc của hắn rồi quay sang hỏi ngài Graves "Ngài có biết quán ăn nào chất lượng tốt và nhìn thẳng ra Tượng Nữ thần Tự do không?"

"À vâng, có một quán ngay bên bờ sông Hudson mà tôi thường xuyên lui tới." Percival Graves lấy bút ra và ghi địa chỉ vào tờ giấy trên tay Albus "Nó nằm trên tầng cao nhất của tòa nhà này. Khi tới, ngài cứ nói rằng tôi là người đã giới thiệu là được."

Sau khi nhìn lướt qua địa chỉ, Albus biết rằng họ không thể tiếp tục đi bộ bởi quãng đường từ tòa Woolworth tới đó khá xa đối với một đứa trẻ như Eloise. Thêm vào đó, cả cậu lẫn Gellert đều đã nhất trí rằng họ sẽ không sử dụng phép Độn thổ khi đi cùng Eloise bởi con bé còn quá nhỏ để có thể chịu đựng được áp lực kinh khủng trong quá trình Độn thổ. Đương lúc cậu định nhờ ngài Graves gọi hộ xe, một chiếc Pierce-Arrow bốn chỗ đã dừng lại trước mặt họ.

"Ngài Grindelwald. Ngài Dumbledore." Người lái xe hơi cúi đầu chào "Cậu Devonshire đã nói với tôi rằng ngài cần một tài xế riêng cho tới hết ngày 23 tháng 8."

"Thật vậy." Gellert gật đầu "Anh tên gì?"

"Liam, thưa ngài, Liam Sanders."

"Nhiều Liam quá cha nhỉ." Eloise bật cười và nhìn về phía Sanders "Cháu vừa mới làm quen với một Liam khác cách đây chưa đầy nửa tiếng..."

"Lên xe thôi Eloise." Albus vội chen lời trước khi con bé bon mồm và bật mí cho Sanders biết 'một Liam khác' là ai "Cậu Sanders, phiền cậu đưa chúng tôi tới số 2 phố Battery nhé."

"Vâng, thưa ngài." Ánh mắt Sanders dừng lại ở con chupacabra trong lòng Eloise khi Gellert nhấc con bé lên xe "Chó đẹp đấy cô bé. Nó là giống Golden Retriever à?"

"Dạ?" Eloise hoang mang.

Không biết từ lúc nào, lớp da sần sùi của chupacabra đã biến thành lớp lông mềm mại của đám chó con. Eloise nhìn Gellert rồi lại nhìn Albus. Có điều gì đó kì lạ đang xảy ra ở đây, vậy mà trông họ chẳng có vẻ gì bất ngờ.

"Cha làm ạ?" Con bé thì thầm vào tai Gellert.

"Làm gì cơ?"

"Cha biết mà."

"Không hề." Gellert nhún vai.

"Cha không làm hay không biết cơ?"

"Cả hai."

Eloise nhận ra rằng mình không thể tìm thấy thông tin hữu ích nào từ Gellert, thế nên con bé tìm tới Albus.

"Đó là phép Biến hình của MACUSA, có lẽ ngài Graves đã đặt nó lên Liam trước khi giao lại Liam cho con." Albus giải thích "Con đâu thể mang một sinh vật huyền bí xuống phố phải không? Hiếm có trẻ em muggle nào lại ôm một con thằn lằn và đi dạo giữa lòng thành phố."

"Nhất là khi con thằn lằn đó có tận sáu chân." Gellert bổ sung.

"Và có gai dọc xương sống."

Eloise gật gù. Con bé ngoan ngoãn ngồi vuốt ve bộ lông mềm mại của Liam trong vài phút rồi chợt hỏi:

"Chúng ta nuôi thêm một con Golden Retriever được không ạ?"

"Chúng ta vốn đã có một con rồi." Albus cười khẽ.

"Đâu ạ?"

"Đủ rồi." Gellert cao giọng "Chúng ta sẽ không nuôi Golden Retriever vì khi con chupacabra lớn hơn, nó sẽ ăn luôn con chó."

"Nó sẽ hút máu rồi ăn hay ăn trực tiếp ạ?"

"Câu hỏi hay lắm Eloise." Albus không nghĩ rằng đây là chủ đề phù hợp với một đứa trẻ "Nhưng chúng ta dừng chủ đề này lại ở đây nhé."

"Chắc hẳn là hút máu trước..."

"Gellert!"

Vậy là hai cha con ngài Grindelwald giữ im lặng cho tới khi xe dừng lại ở số 2 phố Battery. Từ tầng cao nhất của tòa nhà này, họ có thể trông thấy bức tượng Nữ thần bé xíu nằm ở giữa đảo Liberty.

"Con tưởng nó sẽ to hơn." Eloise cố nheo mắt lại để nhìn cái tượng "Ngài Graves nói rằng chúng ta có thể nhìn thẳng ra bức tượng từ đây mà?"

"Con vừa tự trả lời rồi đó thôi." Gellert vừa giúp con bé cắt thịt vừa nói "Nhìn thẳng ra bức tượng."

"Ý con không phải là vậy."

"Nếu con muốn thì lát nữa chúng ta có thể đi phà ra đó tham quan." Albus dỗ dành.

"Thật ạ?"

"Tất nhiên." Cậu gật đầu rồi lấy thêm salad vào đĩa riêng của con bé "Nhưng trước tiên con phải ăn hết chỗ rau này đi đã."

"Vậy con không ra đó nữa đâu." Eloise vội đẩy cái đĩa ra xa.

"Ngoan nào Eloise." Gellert kéo cái đĩa về vị trí cũ "Con phải ăn rau đi. Rau vừa ngon lại còn tốt cho sức khỏe nữa."

"Thế thì cha cũng ăn nhiều rau vào."

Gellert liếc nhìn Albus và trông thấy cậu hơi nheo mắt lại. Bằng một cử chỉ rất đỗi chậm rãi, hắn cho miếng salad vào miệng và trệu trạo nhai trước khi nuốt nó xuống.

"Rất ngon." Hắn hắng giọng như thể cổ họng bị mắc sợi tóc "Ăn đi Eloise, đừng kì kèo nữa."

Ngay phía đối diện nhà hàng là công viên Battery. Vì ba giờ chiều mới có một chuyến phà tham quan đảo Liberty nên gia đình họ quyết định đi dạo trong công viên và ngắm nhìn Vịnh Thượng New York trong lúc chờ. Hiển nhiên việc tản bộ và nhìn trời ngắm đất không nằm trong danh sách những việc làm yêu thích của một đứa trẻ hiếu động. Eloise cứ lèo nhèo mãi vì chán nên khi trông thấy một xe kem di động, Gellert đã đưa cho con bé mấy đồng bạc lẻ và bảo nó tự đi mua loại kem mà mình thích nhất.

Thế giới bình yên trở lại. Gellert ngồi xuống một chiếc ghế đá, ngay bên cạnh Albus và bắt đầu lim dim trước cái nắng và gió dìu dịu của vùng Vịnh Thượng.

"Em nghĩ rằng con bé sẽ ổn chứ?" Albus có vẻ sốt sắng "Đáng ra anh nên đặt Bùa Theo dõi lên người nó."

"Con bé sẽ ổn thôi, xe kem cách đây có vài bước chân." Gellert đặt vài Bùa Xua đuổi Muggle xung quanh hai người rồi dịu dàng khoác lấy vai Albus "Nếu có ai bắt cóc Eloise thì họ sẽ chủ động liên hệ với chúng ta để trả lại con bé sau hai tiếng ở cùng nó. Hoặc thậm chí còn ít hơn."

Sự thật chứng minh là Eloise không hề ổn chút nào. Gió ở đây thổi to một cách lạ thường và sau khi con bé chào tạm biệt Gellert chưa đầy hai mươi giây thì gió đã cuốn mũ của nó bay đi mất. Eloise đuổi theo rồi lại đuổi theo, con chupacabra bỗng trở thành một gánh nặng vì nó khiến Eloise không thể chạy nhanh hơn được. Thế nhưng Eloise cũng không thể vứt Liam ở đây, không chỉ bởi lời hứa với Albus mà còn vì nỗi sợ in sâu trong não đối với việc bị bỏ lại. Liam sẽ chết nếu con bé đặt nó xuống đất và chạy đi, Eloise tin chắc vậy. Con bé quyết định dừng lại và nhìn theo chiếc mũ với vẻ tiếc nuối. Bỗng dưng chiếc mũ bay ngược lại và nằm gọn trong tay một cậu trai ngang tầm tuổi Eloise.

"Của cậu đây." Thằng bé trả lại chiếc mũ cho Eloise.

"Cảm ơn cậu." Eloise vui vẻ đưa tay nhận lấy "Cậu có muốn ăn kem không? Cha vừa cho mình một chút tiền để mua kem."

"Không cần đâu. Kem làm mình đau họng." Thằng bé lắc đầu rồi đưa cho Eloise một tờ rơi "Nhưng cậu có thể trả ơn mình bằng cách đưa cái này cho cha cậu."

"Nó ghi gì thế?" Eloise tò mò nhìn dòng chữ ngay ngắn trên tờ rơi.

"Hiệp hội Phúc thiện Tân Salem." Thằng bé nhỏ giọng "Mẹ muốn tuyển thêm thành viên cho hội..."

"Phúc thiện nghĩa là gì?"

"Mình cũng không biết."

"Vậy hoạt động thường ngày của các cậu là gì?"

"Chống lại phù thủy." Thằng bé hơi run lên "Mẹ ghét phù thủy."

"Nhưng cậu là một phù thủy mà?" Eloise cảm thấy hơi rối não.

"Mình không phải." Thằng bé khẳng định.

"Cậu vừa khiến cái mũ bay ngược chiều gió."

"Mình nói rồi. Mình không phải phù thủy." Thằng bé lắc đầu rồi nhìn xung quanh "Mình phải đi bây giờ đây, nếu không phát hết tờ rơi thì mẹ sẽ mắng mình mất."

Eloise nhìn theo bóng lưng của thằng bé. Mái tóc đen của nó đã gió thổi cho rối bù lên, y như một cuộn len vừa bị mèo nghịch. Và rồi như nhớ ra điều gì đó vô cùng quan trọng, thằng bé quay đầu lại và nói to:

"Đừng đội mũ nữa, hôm nay gió to lắm."

____

Cho ai đã quên thì Hiệp hội Phúc thiện Tân Salem chính là New Salem Philanthropic Society =)))) Tôi đã phải đi tra xem từ philanthropic nghĩa là gì và tôi biết chắc là lúc Eloise trông thấy từ này, con bé hoang mang lắm =)))) Khi bạn mới nhập môn tiếng Anh và được cha cử đi mua kem mà cuộc đời đốp vào mặt bạn từ vựng nâng cao :'(


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net