CHAPTER 58: DAS ABENDESSEN

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đã lâu lắm rồi gia đình Dumbledore mới về lại căn nhà cũ của họ ở Wound-on-the-Mold. Nội thất gần như đã được thay mới hoàn toàn nên bầu không khí trong nhà khác hẳn so với kí ức của phu nhân Kendra. Bà nhận ra mình không sợ nơi này nhiều đến vậy, dù rằng đây là nơi cuối cùng mà bà nhìn thấy chồng mình. Có lẽ thời gian đã giúp bà phần nào nguôi ngoai về sự cố năm ấy và cái chết của ông, nhất là khi ba đứa con của bà đều đã trưởng thành mà không sứt mẻ gì mấy. Dạo gần đây, Ariana - đứa con gái đáng thương của bà - đã bắt đầu kiểm soát được phép thuật của mình. Những cơn bùng nổ phép thuật diễn ra ít hơn với quy mô nhỏ hơn và thậm chí trong mấy tháng nay còn chẳng hề xuất hiện.

Albus từng khẳng định rằng tình yêu có thể chữa lành Ariana, vậy nên gia đình họ đã bỏ ra hơn mười lăm năm để hàn gắn lại linh hồn vỡ nát của cô. Họ cẩn thận nhặt lên từng mảnh vỡ mà người ta từng dẫm đạp dưới chân rồi tỉ mỉ xếp chúng lại thành hình. Tất nhiên mọi thứ không thể quay trở lại quỹ đạo vốn có của nó sau những tổn thương khủng khiếp về mặt tinh thần, song điều quan trọng nhất là Ariana vẫn còn sống và Kendra Dumbledore có thể khẳng định rằng cả đời bà không trông mong điều gì hơn.

"Bê cẩn thận nhé con." Gellert dặn dò trước khi đặt lên tay Eloise một đĩa hoa quả. Tiếng nước trong ấm đun vừa lúc sôi réo lên, hắn nhàn nhã phẩy tay để nhấc ấm ra khỏi bếp rồi bắt tay vào việc pha trà.

Eloise đáp lại hắn bằng một tiếng lí nhí. Có vẻ lời dặn dò của hắn khiến con bé càng căng thẳng hơn. Nó đi từng bước chầm chậm và mãi cho tới khi Gellert bưng khay trà ra phòng khách, con bé mới đặt được cái đĩa lên bàn. Không ai phàn nàn gì về sự chậm chạp này. Đến cả Credence cũng nhận ra điều gì đó bất thường trong những ngày sống chung với con bé, vậy nên nó thấp giọng nói cảm ơn thay cho lời khích lệ. Đáp lại, Eloise mỉm cười và đưa cho nó một miếng táo. Đợi tới khi những tách trà trên bàn được Gellert rót đầy, Albus hắng giọng.

"Mời mọi người tới đây đường đột thế này quả là không phải phép nhưng vì chuyện này liên quan trực tiếp tới gia đình ta nên việc thông báo không thể chậm trễ được..." Cậu nhìn quanh một lượt rồi cắn răng nói trước ánh mắt tò mò của mẹ và hai đứa em mình "Nhà ta sẽ đón thêm một thành viên mới."

"Ý anh là anh và tên chồng khốn kiếp của mình chuẩn bị nhận nuôi thêm một đứa trẻ nữa hả?" Aberforth không khoái đám trẻ con lắm, nhất là mấy đứa nghịch ngợm và xấu tính như thằng cha người Đức. Sẽ thật đau đầu nếu vào mỗi dịp cuối tuần khi trở về Thung lũng Godric thăm mẹ, anh lại phải nghe những tiếng cười đùa, la hét, khóc lóc inh tai của lũ nhóc nhà Albus.

"Chú ý từ ngữ đi, ở đây có trẻ con đấy." Phu nhân Kendra vừa cảnh cáo vừa vung tay phát vào lưng đứa con trời đánh của mình một cái cho bõ ghét. Không mất nhiều thời gian để bà nhận ra rằng hai đứa trẻ đang nhìn mình lom lom. Kendra Dumbledore vội cười trừ rồi đánh lạc hướng bằng cách đưa cho mỗi đứa một cái bánh quy nho khô trên bàn "Bánh cô Ariana nướng đấy, hai đứa ăn thử đi."

"Ba không cho cháu ăn nữa đâu ạ. Ban nãy cháu ăn năm cái rồi." Eloise lắc đầu từ chối, dù vậy con bé vẫn nhìn theo cái bánh đầy thèm thuồng.

"Anh ấy còn ăn những sáu cái rồi kìa." Ariana cười khẩy, cô cầm lấy cái bánh rồi dúi vào tay nó "Cứ ăn thoải mái đi, cô nướng riêng cho cháu mà."

Eloise lén nhìn ba mình rồi mới chậm rãi cắn một miếng bánh. Trông Albus không có vẻ gì là định phản đối, vậy nên nó nhanh nhanh chóng chóng bỏ tọt cả cái vào miệng để đề phòng trường hợp cậu đổi ý. Có vẻ Gellert đã nhìn thấu suy nghĩ của con bé, hắn cười khẽ rồi đẩy về phía Eloise một tách trà kèm theo chút đường. Credence vẫn đang quan sát từng động tác nhỏ của Gellert. Thằng nhóc từng nghĩ rằng mình không cần một người bố, nói chính xác hơn thì Mary Lou khiến nó nghĩ rằng tất cả những gì nó cần là cô ta, và suy nghĩ ấy chỉ thay đổi vào buổi tối ở bến cảng khi Gellert che chắn cho nó trước đôi mắt tóe lửa của ngài Graves. Lòng nó bỗng nhộn nhạo bởi những kỳ vọng hết sức giản đơn. Một cách vô thức, thằng bé nhìn về phía Aberforth Dumbledore - người từ lúc xuất hiện đã tỏ ra khó ở vô cùng - và tưởng tượng ra cảnh anh ôm nó vào lòng như Gellert vẫn thường ôm Eloise.

"Cháu là Credence nhỉ?" Câu hỏi bất ngờ của phu nhân Kendra khiến Credence giật mình như thể bị bắt gặp đúng lúc đang ăn vụng, có vẻ bà thực sự nghĩ rằng Albus muốn nhận nuôi thằng bé "Trông cháu quen lắm. Cháu sống ở khu này à?"

"Mẹ thấy quen là đúng rồi." Trước khi Albus kịp mở miệng giải thích, Ariana đã nhanh nhẩu "Thằng nhóc giống con trai mẹ chứ ai nữa?"

Phu nhân Kendra phá lên cười.

"Đùa hay lắm Ana. Thằng nhóc có giống Albus miếng nào đâu?"

"Con không nói là giống anh Al."

Giờ thì phu nhân Kendra không cười nổi nữa. Ánh nhìn nghiền ngẫm của bà lướt qua đứa con trai thứ hai rồi dừng lại trên khuôn mặt đứa trẻ mà bà mới chỉ gặp chưa đầy nửa tiếng. Quả đúng là cả hai có nhiều nét hao hao, nhất là mái tóc đen hơi xù cùng đôi mắt lúc nào cũng cụp xuống một vẻ buồn rầu - những đặc điểm mà vốn Aberforth được di truyền từ phía đằng ngoại. Rồi cả đôi môi kia nữa chứ, giống môi bà y như đúc. Gáy bà bỗng nhưng nhức.

"Aber!" Bà rít lên.

"Sao mẹ lại tin vào lời nói bâng quơ của con bé cơ chứ?" Aberforth vội vàng ngồi dịch sang một bên vì sợ rằng bà sẽ lại đánh mình trong một giây tức giận "Chẳng lẽ con vô trách nhiệm tới mức có con mà lại không biết à? Anh nói gì đi chứ Albus!"

"À thì..." Albus ngập ngừng "Thằng bé đúng là con em đấy."

Một khoảng lặng chết chóc kéo dài vài giây trước khi Aberforth bật cười đầy mỉa mai.

"Đùa hay lắm anh trai, suýt chút nữa thì em đã tin rằng đó là sự thật rồi đấy."

Trước nỗ lực cứu nguy của Aberforth, Gellert chỉ lẳng lặng cúi người mở ngăn tủ dưới bàn trà rồi lấy ra ba tập hồ sơ.

"Đây là giấy tờ liên quan tới việc xác nhận huyết thống từ Viện thánh Mungo." Hắn đặt lần lượt từng tập giấy xuống cạnh tách trà của Aberforth "Còn đây là tài liệu điều tra thân phận được Bộ pháp thuật đóng dấu và các giấy tờ bàn giao quyền nuôi dưỡng thằng bé."

Ba con dấu đỏ sẫm trên trang bìa của những tập hồ sơ khiến Aberforth cứng người. Một vài kí ức lóe lên trong đầu anh. Chúng mang lại cảm giác bồn chồn, rầu rĩ thay vì sự phấn chấn, kích động mà anh từng có khi trẻ hơn. Giờ thì anh biết có gì đó sai sai đã xảy ra vào lúc anh còn bận chú tâm vào làn da nóng hầm hập cùng hương hoa thoang thoảng trên mái tóc của cô thiếu nữ sống cách nhà anh chỉ một dãy phố. Và quỷ tha ma bắt, cũng vì quá chú tâm mà anh chẳng nhận ra họ đã sai ở đâu.

"Tốt hơn hết là con nên cho mẹ biết mẹ thằng bé là ai..." Phu nhân Dumbledore vẫn cố giữ bình tĩnh, dù rằng giọng bà như thể đang chứa cả một cơn bão "Mà con có biết mẹ thằng bé là ai không thế?"

"Ý mẹ là sao?"

"Câu hỏi chưa đủ rõ ràng à?"

"Thôi được rồi." Aberforth giơ hai tay đầu hàng "Đó là Dimitra. Bọn con yêu nhau hồi còn học Hogwarts nhưng sau đó thì chia tay rồi."

"Con bé nhà Blishwick ấy hả?" Kendra Dumbledore không tin vào tai mình, bà cao giọng hỏi lại "Gia đình nó để yên cho hai đứa yêu nhau á?"

Thề có Merlin, hai vợ chồng nhà Blishwick là những hàng xóm bẩn tính nhất mà bà từng tiếp xúc. Dòng máu nhà Black chảy trong người bà Blishwick khiến bà ta luôn chớp lấy mọi thời cơ có thể để đá xoáy về xuất thân muggle của bà và nói bóng nói gió rằng bệnh trạng của Ariana xuất hiện là do máu của con bé bị lẫn bùn. Mấy đứa trẻ nhà Blishwick cũng khó chịu y hệt, trừ đứa con gái thứ hai - Dimitra Blishwick. Cô này thường không tham gia vào những buổi tiệc trà cuối tuần mà la cà đây đó, và cũng vì thế mà cô không quan tâm tới chuyện riêng của hàng xóm lắm. Bà luôn đinh ninh rằng cô sẽ yêu một anh chàng cao to khéo ăn nói hoặc một cậu trai ưa nhìn, tính tình dễ thương chứ tuyệt nhiên không phải con trai bà - một đứa nổi tiếng bởi sự khó ở và lầm lì. Ấy thế mà chuyện diệu kỳ đó thực sự đã xảy ra.

"Mẹ biết đấy, họ đã chuyển đi mà." Aberforth nhún vai "Con không nói cho mẹ vì nghĩ rằng nó không quan trọng đến thế. Tầm tuổi đấy thì ai chẳng có vài ba mối tình."

"Anh chỉ có một."

"Mẹ cũng thế."

"Em còn không có."

"Đó không phải là trọng tâm." Aberforth vuốt mặt "Trọng tâm là họ đã chuyển đi."

Trước giờ Aberforth Dumbledore cứ nghĩ rằng cả đời này mình sẽ không còn dính dáng gì tới Dimitra Blishwick nữa bởi khi chia tay, cô đã vô tình hoặc cố ý nhắc tới dòng máu không còn "thuần khiết" của gia đình anh và điều đó khiến anh đau đớn hơn cả việc cô không còn chút tình cảm nào để tiếp tục mối quan hệ của họ. Lòng kiêu hãnh không cho phép anh tha thứ cho cô hay những thứ liên quan tới cô. Và thật buồn cười làm sao, sáu năm sau khi họ chia tay, một đứa trẻ bỗng dưng xuất hiện giữa vết nứt không thể cứu vãn này và gọi anh là cha. Nói một cách khách quan thì Aberforth tin rằng không một người đàn ông bình thường nào rơi vào hoàn cảnh của anh lại có thể dễ dàng tiếp nhận chuyện này.

"Anh đã gặp cô ta ở Mỹ à?" Giọng Aberforth khàn khàn.

"Không. Anh tình cờ gặp được thằng bé thôi." Albus lắc đầu "Credence sống cùng một hậu duệ của Scourer và MACUSA không có biện pháp gì để bảo vệ thằng bé nên anh và Gellert đã quyết định đưa nó đi."

"Cô ta để mặc thằng bé ở chỗ một Scourer ư?" Aberforth nhăn mặt.

"Không phải ý tưởng của cô ấy đâu." Albus vội thanh minh cho Dimitra Blishwick "Đó là một câu chuyện dài."

Thế rồi như đã thống nhất từ trước với Gellert, Albus bắt đầu kể về công cuộc điều tra thân phận hết sức phức tạp của họ. Đầu tiên, dựa trên những giấy tờ tìm được ở chỗ Mary Lou Barebone, họ tới gặp Irma Dugard - người đã gửi Credence vào Bộ phận Đăng ký nuôi con nuôi của Sở Y tế New York - và được biết rằng vào mấy năm trước, bà đã đưa hai đứa trẻ nhà Lestrange tới Mỹ để bảo vệ chúng khỏi Yusuf Kama. Vụ bê bối của Corvus Lestrange đã từng là một chủ đề nóng sốt trong giới phù thủy, bởi vậy Albus không cần giải thích gì thêm về cái tên này.

"Vấn đề là sau khi kiểm tra thì kết quả gửi về cho thấy Credence không phải con cái nhà Lestrange. Đã có sự nhầm lẫn nào đó xảy ra. Bọn anh buộc phải dò lại danh sách hành khách trên chuyến tàu tới New York khi đó và nhận ra vài cái tên quen thuộc..." Albus dừng lại một chút để uống một hớp trà "Calliope Blishwick."

Đó là chị gái của Dimitra.

"Cô ấy đã chết trong vụ đắm tàu đó." Cậu bổ sung thêm, vừa đủ để Aberforth hiểu rằng Credence suýt nữa đã mất mạng nếu sai số không xảy ra "Chi tiết ra sao thì em có thể xem trong tập tài liệu mà Gellert vừa đưa."

Credence dõi theo từng cái nhăn mặt và nhíu mày của cha mình. Những câu hỏi vốn luôn chạy vòng vòng trong đầu nó mấy hôm nay bỗng dưng lặng thinh. Nó không biết mình nên tức giận, buồn tủi khi đến cả cha nó còn không biết rằng nó tồn tại trên đời hay nên tha thứ cho ông sau những tổn thương trong sáu năm qua vì chính cha nó cũng đâu cố tình làm vậy. Hơn thế, nó đọc được trong mắt ông sự đau đớn, phẫn uất mỗi lần ông nhắc tới mẹ nó và Credence quá hiểu rằng mình không được đòi hỏi hay trông đợi quá nhiều vào ông.

"Em sẽ đưa Credence về Hogsmeade." Cuối cùng, Aberforth cũng sắp xếp xong mớ cảm xúc ngổn ngang trong lòng, anh cụp mắt nhìn chỗ tài liệu "Dù sao thằng bé cũng là con em, em không thể bỏ mặc nó như cô Blishwick được."

Credence dám chắc rằng cha mình đã nghiến răng khi nói từ "Blishwick".

"Mẹ không chắc là ngôi nhà mới của Aber ở Hogsmeade đã sẵn sàng để đón thằng bé về." Phu nhân Kendra lắc đầu ngán ngẩm "Căn nhà đó bừa bộn y chang cái chuồng dê vậy."

"Tại mẹ sang thăm lúc con chưa dọn dẹp xong xuôi thôi." Aberforth cãi lại.

"Hơn nữa mẹ cũng không tin tưởng Aber lắm, nó chăm mình nó còn chưa xong nữa là." Bà vẫn không buông tha "Theo mẹ thấy thì tạm thời Credence cứ ở với mẹ là tốt nhất. Mẹ có thể chăm sóc và dạy thằng bé học giúp Aber." Rồi như nhớ ra điều gì đó, bà quay sang hỏi Albus "Hai hôm nữa là ngày khai giảng đúng không? Gellert thì hôm nào cũng phải đi làm. Vậy ai sẽ trông chừng Eloise bé nhỏ của mẹ đây?"

"Bọn con đã thuê gia sư kiêm bảo mẫu cho con bé rồi." Gellert trả lời.

"Sao lại phải thuê trong khi ngay trước mặt các con là một gia sư xuất sắc cơ chứ?" Kendra Dumbledore vỗ nhẹ trước ngực mình "Mẹ đã tự tay nuôi dạy ba đứa con và đứa nào cũng đều xuất sắc, khỏe mạnh cả. Tất nhiên cũng có vài tính xấu nhưng đó đều là do bị ảnh hưởng từ cha bọn nó chứ mẹ chắc chắn rằng mình không hề như vậy."

Cả ba đứa con của bà đều im lặng. Gellert liếc nhìn Albus một cái đầy ý vị rồi mỉm cười nói với mẹ cậu:

"Nếu bọn con gửi Eloise ở chỗ mẹ thì sẽ phải gửi kèm cả Liam nữa. Hai đứa nó bám nhau lắm, và cũng nghịch nữa."

"Liam nào cơ?"

"Đây ạ." Eloise nhấc con chupacabra đang nằm cuộn người ở dưới chân mình lên "Liam ngoan lắm, bà sờ thử đi."

Mặt Kendra hơi nhăn lại. Nếu trên đời này có thứ gì khiến bà ghê sợ hơn đám sâu bọ thì chắc chắn đó là thằn lằn, hoặc mấy con trông na ná thằn lằn. Bà phất tay tỏ ý từ chối động vào con chubacabra.

"Như nuôi thêm một con chó trong nhà thôi thì đâu có vất vả gì." Bà cố gắng tỏ ra bình tĩnh rồi hỏi lại "Nó thường ăn cái gì?"

"Nó vừa thay răng nên có thể ăn thịt được rồi." Gellert dừng hai giây rồi bổ sung "Nhưng món khoái khẩu thì vẫn là tiết dê."

"Sao hai người lại nuôi cái thứ quỷ quái này cơ chứ?" Nghe tới đây, Aberforth nhăn mặt đầy ghê tởm. Dường như cảm nhận được sự thù ghét tỏa ra từ Aberforth, con chupacabra cũng khè lại anh một cái đầy thách thức.

"Con không muốn con thằn lằn này đi dạo trong nhà mình mỗi ngày đâu." Ariana nép sát vào mẹ mình rồi nháy mắt với Albus "Mẹ cứ để hai anh tự lo đi, đó là con của hai anh kia mà. Mẹ con mình cũng có bao nhiêu việc phải làm. Sáng ngày kia chúng ta còn có lịch đi làm tóc nữa đấy."

"Hôm trước con vừa thấy một Câu lạc bộ Khiêu vũ gần Thung lũng Godric đăng bài tuyển thành viên trên mục quảng cáo của nhật san, mẹ có muốn đăng ký không?" Albus vội tiếp lời cô.

"Hoặc là Câu lạc bộ Nấm." Aberforth gợi ý, anh biết mẹ mình thích mấy cây nấm đến mức có thể nói về chúng cả ngày "Họ thường họp mặt vào chiều thứ ba và thứ bảy hàng tuần ở chỗ bìa rừng gần đường ray."

"Thôi thôi, mẹ hiểu rồi." Phu nhân Kendra bĩu môi rồi đẩy con gái ra "Thỏa thuận thế này nhé. Mẹ sẽ không can thiệp vào chuyện này nữa nhưng mẹ muốn gặp các cháu của mẹ vào dịp cuối tuần. Sẽ rất tuyệt nếu chúng có thể ở lại, dù mẹ biết việc ấy hơi khó..."

"Con thấy đó là một ý hay." Gellert vừa nói vừa xoa đầu Eloise "Con bé cứ đòi tới Thung lũng Godric chơi suốt."

Albus chưa bao giờ thấy Eloise đòi tới đó chơi và con bé cũng chưa từng ngủ mà không có cậu hay Gellert ở cạnh bên. Nói cách khác, ý tưởng này tồi tệ đến mức cậu chưa bao giờ nghĩ tới.

"Sẵn tiện ngày mai là cuối tuần, hai đứa có muốn sang nhà bà luôn không?" Phu nhân Kendra vô cùng hài lòng trước câu trả lời của Gellert, bà nhìn hai đứa trẻ một cách trìu mến "Dù sao thì Aberforth cũng cần thời gian để dọn dẹp lại nhà nó."

"Con dọn rồi." Aberforth cố thanh minh.

"Nó chưa dọn đâu." Bà khẳng định "Chúng ta sẽ về nhà bà sau bữa trưa nhé?"

Eloise không hề lên tiếng phản đối và với Albus thì đó là một dấu hiệu đáng quan ngại. Đến tận lúc ăn xong bữa trưa, con bé vẫn không đổi ý. Để cho chắc chắn, Albus đành hỏi lại con gái mình lần cuối khi tiễn nó ra đến lò sưởi.

"Con đi thật à?"

"Vâng ạ." Eloise cười khúc khích rồi ôm chặt lấy chân cậu "Ba đừng lo nữa. Con lớn rồi mà. Con sẽ ổn thôi."

"Ôi dào, cứ làm như mẹ sẽ ăn thịt con bé vậy." Phu nhân Kendra khẽ đảo mắt rồi cúi xuống bế Eloise lên trước khi bốc lấy một nắm bột Floo "Chủ Nhật nhớ tới đón con về nhé."

Albus còn chưa kịp tạm biệt Eloise thì ngọn lửa trong lò sưởi đã bùng lên. Trông thấy cậu cứ lưu luyến nhìn vào cái lò sưởi đã tắt lửa, Gellert bật cười rồi khoác vai cậu dỗ dành:

"Làm gì mà phải ủ dột thế? Đi chơi không?"

Albus dường như đã hiểu ra điều gì đó...

"Chơi ở đâu?"

"Em không biết."

"Thế mà cũng rủ à?"

"Ra đường thì thiếu gì chỗ chơi." Gellert tặc lưỡi "Hoặc không thì lang thang phố xá cũng được."

Vậy là họ có một chuyến lang thang phố xá kéo dài tới tận mười một giờ khuya và chuyến đi kết thúc bằng vài ly cocktail ở một quán rượu gần nhà. Chất cồn làm Albus hưng phấn hơn bình thường, cậu vừa đi vừa ngâm nga một điệu Tango rồi chợt ôm lấy eo Gellert và xoay một vòng tuyệt đẹp khiến hắn suýt thì ngã dập mặt. Chưa để Gellert kịp buông lời trách móc, cậu đã kéo hắn bước lên mấy bậc thang trước nhà và áp chặt hắn vào cửa.

"Mục đích của em là đây chứ gì?"

Gellert đáp lại bằng một tiếng cười khẽ. Hắn kéo Albus lại gần hơn rồi nghiêng đầu đặt lên môi cậu một nụ hôn. Đây quả là một dịp trời ban để thân mật ở đâu đó ngoài phòng ngủ mà không sợ bị con cái phát hiện. Tốt nhất là họ nên khởi động ngay khi bước vào nhà, làm một nháy ở bàn trà rồi chốt hạ thêm một lượt ở cầu thang trước khi tắm rửa sạch sẽ và đặt lưng lên giường. Kế hoạch này mượt mà tới mức chính Gellert cũng thấy bất ngờ bởi đầu óc hắn vốn đã chuếnh choáng hơi men. Chợt một tiếng xé gió vang lên cách họ năm bước chân, đi kèm với đó là tiếng khóc nức nở của trẻ con.

"Xin lỗi vì quấy rầy hai đứa nhé." Phu nhân Kendra hắng giọng "Nhưng Eloise gặp ác mộng rồi khóc quá trời. Mẹ đã làm đủ trò mà không dỗ được con bé..."

Albus không hề ngạc nhiên. Cậu đón lấy Eloise từ tay mẹ mình và đến lúc này tiếng khóc mới dần dịu lại. Cậu vỗ lưng an ủi Eloise rồi nói với phu nhân Kendra.

"Mẹ về nghỉ đi ạ. Mai con sẽ sang đưa Liam về."

"Sang sớm nhé, trước khi mẹ đá nó bay ra ngoài đường. Ban nãy nó gặm nát chiếc giày mới mua của mẹ nên mẹ đã phải nhét nó vào cái cũi sắt nhốt dê sau nhà mình."

Albus vội xin lỗi và hứa rằng việc đầu tiên cậu làm khi mở mắt ra sẽ là mang con chupacabra hư đốn đó ra khỏi nhà bà. Eloise cứ bám lấy Albus không buông nên cậu đành để con bé ngủ ở phòng mình. Cứ như vậy, buổi tối thiên thần trong tưởng tượng của Gellert tan thành mây khói. Hắn cứ trở mình liên tục trên giường và khi kim giờ chỉ một giờ sáng, hắn vẫn không tài nào ngủ được.

"Sao thế?" Albus thấp giọng hỏi hắn.

"Chẳng sao cả." Hắn khịt mũi.

Albus cố nhịn cười.

"Xuống bếp ăn khuya không?" Cậu gợi ý.

Chỉ chờ có thế, Gellert ngồi phắt dậy. Hắn kéo cậu ra khỏi phòng, không quên lén khóa cửa lại đề phòng trường hợp Eloise tỉnh dậy rồi chạy lung tung. Ngay khi họ vừa chạm chân xuống tầng một, hắn đã bế thốc Albus lên rồi đặt cậu lên bệ bếp.

"Anh muốn ăn cái gì đây?"

"Em mới là người muốn ăn khuya mà." Albus hừ nhẹ rồi vén váy ngủ của mình lên "Nhanh lên đấy, mai anh còn phải dậy sớm."

Gellert không thể kìm được nụ cười trên môi, bàn tay hắn luồn vào bên trong váy mà bóp mạnh mông cậu.

"Cảm ơn vì bữa ăn nhé."

Một quý ông không bao giờ được quên nói lời cảm ơn với người phục vụ trước khi thưởng thức phần ăn trước mặt mình dù nó có hấp dẫn thế nào đi chăng nữa. Và tất nhiên, Gellert Grindelwald là một quý ông vô cùng, vô cùng lịch thiệp.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net