CHAPTER 59: DIE FÄHIGKEIT

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gia sư của Eloise - người được Minette Malfoy đề cử - là một cô gái hai mươi tuổi vui vẻ nhiệt tình. Hai năm trước, sau khi tốt nghiệp Hogwarts, Samantha Byrne mở một tiệm bán hoa nhỏ ở London nhưng đáng tiếc là cô đã phải chịu cảnh sập tiệm vì một cây hoa của cô vô tình ăn luôn cái túi xách của khách hàng và gây ra một cuộc náo loạn không hề nhỏ. Số tiền ít ỏi mà cô kiếm được còn chưa đủ để bù vốn chứ chưa nói tới việc đóng tiền phạt ở Bộ, vậy nên cô đành tạm gác ước mơ hoa cỏ sang một bên và đi bán thứ khác - tri thức và sức lực.

Vài ngày trước khi gặp được phu nhân Malfoy, cô Byrne đã bị cho thôi việc vì không đủ cứng rắn để đốc thúc đám trẻ nhà Parkinson học môn toán. Đã nhiều lần Byrne mất việc vì lý do này. Khi các bậc phụ huynh không thể dạy nổi con mình, họ thuê gia sư. Và trong trường hợp tệ nhất, nếu ngay cả gia sư cũng bó tay thì chắc chắn đó là lỗi của gia sư chứ chẳng phải ở cách mà họ nuôi dạy con mình. May mắn cho bà Parkinson là cô Byrne không phải một người thích tranh luận, vậy nên ngay sau khi nhận đủ tiền lương, cô đã vui vẻ xách cặp rời đi.

Câu chuyện trên truyền tới tai Minette Malfoy trong một buổi tiệc tại gia và ngay lập tức được cô để tâm. Chẳng phải Gellert Grindelwald đang nhờ cô tìm một gia sư hiền lành và kiên nhẫn để dạy dỗ và chăm sóc con bé con nhà hắn hay sao? Dựa theo những thông tin phu nhân Malfoy tìm được mà nói thì cô Byrne không phải là một trong những học sinh xuất sắc nhất, tuy nhiên cô chắc chắn là một Hufflepuff chính hiệu với tất cả những phẩm chất mà người ta vốn biết về Hufflepuff: tốt bụng, chăm chỉ, thật thà và trung thành. Đó là còn chưa kể tới việc cô giỏi cả khoản nấu nướng vì từng có thời làm phụ bếp trong một nhà hàng bốn sao.

Công việc mới của cô Byrne không có gì khó khăn, thậm chí còn có phần thoải mái vì cô chỉ cần làm việc năm ngày một tuần và có mặt tại ngôi nhà ở Would-on-the-Mold trước tám rưỡi mỗi sáng. Bên cạnh toán và tiếng anh, cô còn dạy cho Eloise và Credence thêm một chút tiếng Pháp giao tiếp - vốn là ngôn ngữ mà cô học được từ người mẹ gốc Pháp của mình. Ngoài trách nhiệm dạy học, Samantha Byrne phụ trách luôn việc chuẩn bị bữa trưa cho hai đứa trẻ và trông nom chúng cho tới khi phụ huynh đi làm về. Thường thì Aberforth Dumbledore sẽ tới đón con trai mình vào lúc bốn giờ chiều còn ngài Albus thì luôn cố gắng về nhà trước năm giờ.

Hôm nay quý ngài Gellert Grindelwald được nghỉ nên đã hơn mười một giờ rồi mà hắn vẫn chưa rời giường. Khi cô Byrne còn đang phân vân không biết có nên nấu thêm cho hắn một phần ăn trưa không thì Eloise đã nói bằng một giọng gần như khẳng định:

"Cha con vừa tăng ca mấy ngày liền nên sẽ không dậy trước ba giờ chiều đâu, cô cứ nấu ba phần thôi ạ."

Ấy thế mà hơn ba giờ chiều Gellert mới ra khỏi phòng và xuống bếp để ăn sáng thật. Có thể nói rằng từ khi đi làm gia sư tới giờ, cô Byrne chưa từng gặp một phụ huynh nào dậy muộn đến thế. Lúc ngài Grindelwald hoàn thành bữa sáng của ngài cũng chính là lúc buổi học kết thúc. Suy cho cùng thì nhờ ngày nghỉ của ngài mà cô Byrne mới được tan làm sớm, vậy là cô không phán xét cái thói đo giường của ngài nữa mà nở một nụ cười thật tươi khi bước ra khỏi cửa.

Sau bốn giờ chiều, ngài Grindelwald quyết định đưa con gái đi dạo loanh quanh để tiêu thực, tiếc là chưa kịp tiêu chút nào thì Eloise đã sà vào một hàng kem nên hắn đành phải ăn thêm một cây cho vui mồm.

"Cha này..."

"Gì thế?" Gellert vừa đáp vừa nhăn mặt lại vì buốt não.

"Hồi còn nhỏ, cha có điều khiển được phép thuật của mình không ạ?" Eloise ngước nhìn hắn đầy tò mò "Tầm tuổi con chẳng hạn."

"Đôi lúc." Gellert nhún vai.

Nghe vậy, Eloise bỗng ủ dột như một con mèo mắc mưa.

"Nhưng phần lớn thời gian thì chúng đều tự tung tự tác và khiến mọi thứ loạn cả lên." Gellert vội nói tiếp "Có lần cha làm vỡ hết mấy chai thủy tinh đựng rượu trong lúc tức giận, nguyên một tủ cao tới trần nhà cơ đấy, và bà nội đã treo ngược cha lên để cha bình tĩnh lại."

"Con sẽ không bình tĩnh nếu bị treo ngược lên đâu."

"Đó là một phương pháp giáo dục gia truyền. Bà Bathilda cũng từng làm vậy với cha." Gellert cười khẽ khi thấy mặt Eloise tái mét, hắn biết rằng mình không nên đùa con bé nữa "Yên tâm, phương pháp này chỉ dành cho đám con trai thôi."

"Cha biết đấy..." Eloise hắng giọng.

"Biết gì cơ?"

"Con e rằng mình hơi chậm."

"Quả đúng là con đi hơi chậm, cô nương ạ." Gellert bỏ miếng ốc quế cuối cùng vào miệng rồi quay sang nhìn que kem gần như vẫn còn nguyên của Eloise "Và ăn cũng chậm nữa."

"Con không nói tới chậm đấy." Eloise đẩy hắn một cái nhưng chính con bé là người loạng choạng lùi về phía sau "Ý con là chậm chạp về mặt phép thuật cơ."

"Ai nói thế?"

"Con có thể tự thấy mà. Cha xem nè." Eloise đứng lại rồi giơ tay về phía một viên gạch vỡ nằm bên lề đường. Gần một phút trôi qua và viên gạch vẫn không có gì thay đổi. Eloise thu tay lại rồi hỏi Gellert "Cha thấy chưa?"

Gellert nhướng mày, cố hiểu xem con bé đang bày trò gì. Cuối cùng, hắn ngập ngừng hỏi lại:

"Tức là con khẳng định rằng mình chậm chạp chỉ vì con không làm viên gạch đó xê dịch được á?"

"Vâng."

"Ồ..." Gellert gãi đầu "Eloise à, không nhiều phù thủy năm tuổi có thể di chuyển đồ vật theo ý muốn của mình mà không cần tạo ra các cảm xúc tiêu cực, vì thế con hoàn toàn bình thường."

"Vậy chìa khóa là các cảm xúc tiêu cực ạ?"

"Cũng không hẳn." Gellert lắc đầu "Nói rằng nó là một trong những chìa khóa thì đúng hơn. Con hiểu không?"

"Hơi hơi ạ."

"Ý cha là có nhiều cách khác để điều khiển phép thuật chứ không cứ gì phải vin vào những thứ tiêu cực. Phẫn nộ. Sợ hãi. Buồn bã. Đau đớn. Không đứa trẻ nào nên trải qua những cảm xúc ấy chỉ để kích hoạt thứ sức mạnh vốn thuộc về chúng, kể cả con." Hắn đặt tay lên đỉnh đầu Eloise và xoa nhẹ "Đừng thử khơi gợi những cảm xúc ấy, chúng rất khó kiểm soát đấy."

Vì thời gian vẫn còn sớm nên cha con họ rẽ vào công viên. Công viên ở Wound-on-the-Mold không lớn lắm, mục đích chủ yếu là để đám thú cưng có chỗ chạy nhảy. Người ta còn nuôi vài con vịt ở hồ nước giữa công viên. Đám vịt này tuy béo múp vì được dân làng cho ăn thường xuyên song chúng lại không có vẻ gì là biết ơn. Đã nhiều lần, chúng đuổi theo người dân và khiến họ phải chạy re kèn bởi cái tính phàm ăn quá mức của mình. Chính vì vậy, nhiều người đã tỏ ý muốn ăn món vịt quay trong buổi lễ kỷ niệm thành lập làng sắp tới. Gellert là một trong số những người bỏ phiếu tán thành.

Từ khi Gellert nhắc đến các cảm xúc tiêu cực, Eloise không nói thêm gì nữa. Sự im lặng giữa hai cha con làm Gellert thấy hơi kỳ lạ, hắn cúi đầu nhìn Eloise để chắc rằng con bé vẫn ổn. Không có gì đáng lo ngoại trừ việc cây kem trên tay Eloise đã chảy thành một đống hổ lốn không hề ngon mắt tẹo nào. Chắc hẳn Eloise không muốn bỏ thứ này vào miệng đâu, hắn nghĩ thế rồi yêu cầu con bé vứt cây kem vào cái thùng rác gần nhất. Sau khi dùng phép thuật giúp con bé làm sạch tay, họ ngồi xuống nghỉ ngơi ở một chỗ ngồi mát mẻ cạnh hồ nước, ngay trên thảm cỏ xanh rì. Phía đối diện có vài người đang dắt chó đi dạo. Eloise nhìn theo đầy mơ ước.

"Lần tới con dắt Liam ra đây được không ạ?"

"Nếu ba con đồng ý thì được."

Vừa nhắc tới Albus, Eloise lại cúi đầu im lặng. Giờ thì Gellert chắc chắn có điều gì đó bất thường đang xảy ra. Eloise vốn là một đứa trẻ nhạy cảm, đôi khi con bé cứ chìm đắm trong những suy nghĩ khó hiểu về những thứ mà vốn Albus và hắn chẳng bao giờ để ý. Gellert luôn tự nhận rằng mình là một người nắm bắt tâm lý tốt và giỏi dỗ dành nhưng giờ đây hắn lại chẳng tìm được nguyên do của vấn đề để mà giải quyết. Dù vậy, ngài Grindelwald có một độc chiêu chuyên dùng trong những tình huống thế này: hắn nhẹ nhàng ôm lấy vai Eloise và vỗ nhẹ lên đó theo nhịp một bài hát mà Albus thường nghe gần đây. Không biết vì cảm giác đáng tin tỏa ra từ người Gellert hay vì thấy khó chịu khi bị vỗ liên tục mà một lát sau, con bé lí nhí hỏi:

"Cha sẽ không bỏ rơi con chứ ạ?"

Đây là câu hỏi nực cười nhất mà Gellert có thể nghĩ tới.

"Không. Không bao giờ." Hắn khẳng định "Sao lại thế?"

"Credence có thể sử dụng phép thuật rồi, dù không thường xuyên lắm. Còn con thì chẳng làm được gì ngoài khiến người ta đau đớn. Lần gần đây nhất, con đã vô tình bẻ tay cậu ấy..."

"Credence lớn hơn con mà, tất nhiên khả năng kiểm soát của thằng bé phải tốt hơn con chứ?"

"Không đâu, cậu ấy sử dụng được nó khi còn nhỏ hơn con nữa kìa. Cha biết tại sao không?" Eloise khịt mũi "Vì cậu ấy thực sự là người nhà Dumbledore còn con thì không."

"Ôi con à..." Gellert không biết nên nói gì, hắn ôm con bé vào lòng rồi mãi mới thì thầm vào tai nó một câu "Nếu con không phải Eloise Dumbledore thì con sẽ là Eloise Grindelwald, chẳng có gì phải xấu hổ hay tự ti cả."

"Vậy trong trường hợp này người nhà Grindelwald sẽ làm thế nào ạ?"

"Người nhà Grindelwald sẽ ăn uống đầy đủ, chăm vận động và đi ngủ trước mười rưỡi tối."

"Con không đùa đâu." Eloise giãy dụa tỏ ý không hài lòng.

"Cha đùa con làm gì?" Gellert tủm tỉm "Điều quan trọng nhất đối với một phù thủy nhiều khi không phải là thần chú mà là sức bền. Sức bền tương tự như cái bình còn phép thuật là nước, bình càng lớn thì chứa được càng nhiều. Đơn giản mà phải không?"

"Nhưng bình to đâu có nghĩa là chứa nhiều nước? Nhỡ chỉ có mỗi một tí nước ở trong thì sao?"

Giờ thì Gellert đã hiểu vì sao Albus lại dặn hắn hạn chế sử dụng hình ảnh liên tưởng khi nói chuyện với Eloise. Thôi thì nuôi dạy con cái là một công cuộc đầy gian nan và vất vả, hắn không thể vì câu hỏi của trẻ con mà mất tinh thần được. Nghĩ thế, Gellert hít một hơi thật sâu rồi nói tiếp:

"Ý cha là phép thuật của con cũng giống như con, nó sẽ lớn lên từng ngày và việc con cần làm là nuôi dưỡng nó thông qua việc chăm sóc chính bản thân mình. Sự cố gắng của con rồi sẽ được đền đáp xứng đáng thôi."

"Thật ạ?"

"Thật chứ." Hắn nắm lấy tay con bé "Phép thuật luôn tồn tại bên trong con, chẳng qua con không cảm nhận được thôi. Tập trung nhé, có thể nó sẽ khiến bụng con âm ấm hoặc chân tay con hơi ngứa ngáy. Con có thấy không? Nếu có thì hãy thử dẫn nó tới bàn tay này rồi nghĩ về mấy chiếc lá kia xem?"

Eloise thấy bàn tay bé xíu của mình nóng dần lên trong bàn tay to lớn của Gellert. Vài giây trôi qua, một chiếc lá sồi bỗng rơi từ trên cây xuống theo một quỹ đạo hết sức kỳ lạ rồi nhẹ nhàng hạ cánh trong lòng bàn tay con bé.

"Đó là cách con điều khiển phép thuật. Mới đầu thì hơi khó nhưng làm nhiều sẽ quen thôi. Rồi con sẽ thấy nó dễ như cách ba con ăn bánh."

Mặt Eloise tươi tỉnh hẳn lên. Bữa tối hôm ấy, con bé ăn hết sạch phần súp lơ của mình mà không cần Albus phải nhắc nhở, thậm chí nó còn đòi đi đổ rác cùng Gellert thay vì trốn trong phòng ngủ và vẽ vời với hộp màu sáp mà Albus mua tặng như thường ngày.

"Hôm nay con mắc lỗi gì hả Eloise?" Albus nheo mắt nhìn con bé khi nó quay lại "Hoặc muốn xin cha con cái gì đó?"

"Không hề." Eloise cười khì rồi ngồi xuống sofa, ngay bên cạnh Albus "Hôm nay con và cha đã có một cuộc trò chuyện thân tình và con nhận ra rằng đây đều là những việc mà con nên làm."

"Khá ấn tượng đấy..." Albus liếc nhìn Gellert - người đang phổng mũi vì được khen rồi đưa cho Eloise quyển truyện thiếu nhi mà con bé đọc dở "Của con đây."

Mỗi tối, Eloise sẽ dành một tiếng để đọc sách. Thời gian còn lại, con bé có thể làm bất kỳ điều gì mình thích, miễn là nó tránh xa phòng làm việc của Gellert. Sau khi giao lại nhiệm vụ trông con cho Gellert, Albus vào phòng làm việc để chấm bài tập về nhà của học sinh. Khoảng chín giờ hơn, cậu xuống bếp để rót nước thì vô tình phát hiện ra Eloise đang thực hiện một động tác kỳ quái: con bé cứ giơ một tay về phía lọ oải hương mà cậu vừa cắm hồi chiều. Chắc lại là trò ngốc nghếch gì đó mà Gellert bày ra, cậu dám chắc như vậy rồi mang nước lên phòng. Đến khi Albus giải quyết xong xuôi công việc, đồng hồ đã chỉ gần mười rưỡi. Albus vươn vai, định bụng vào bếp kiếm gì đó ăn trước khi đi ngủ. Thế nhưng khi bước xuống giữa cầu thang, cậu bỗng khựng lại.

Eloise vẫn ngồi ở phòng khách, giữ nguyên tư thế giơ tay mà hơn một tiếng trước cậu trông thấy.

"Gellert!" Cậu gọi.

Gellert rời mắt khỏi quyển sách trên tay mình rồi quay sang nhìn cậu.

"Lại đây." Cậu nói bằng khẩu hình.

Gellert hí hửng gấp sách lại rồi theo cậu vào bếp.

"Gì thế anh?" Hắn tựa sát vào người cậu và hỏi bằng một giọng ngả ngớn.

"Em với Eloise lại bày trò gì đấy?" Albus nhét vào miệng hắn một cái bánh quy "Con bé đã giữ nguyên tư thế ấy cả tiếng đồng hồ rồi."

"Không hề." Gellert vừa nhai vừa cãi lại "Con bé đổi tay vài lần rồi mà."

"Em lại dạy nó điều gì kỳ quặc đúng không?"

"Ơ?" Gellert tỏ vẻ tổn thương "Em bảo con bé ăn rau, tập thể dục và đi ngủ sớm thì có gì mà kỳ quặc?"

Rõ ràng Albus không tin vào câu trả lời này.

"Mấy giờ rồi ạ?" Gellert tự dưng hỏi một câu không liên quan tới cuộc trò chuyện của họ.

"Sắp mười rưỡi."

"Eloise!" Gellert cao giọng gọi với ra phòng khách "Sắp mười rưỡi rồi đấy con."

Trước khi Albus kịp quay đầu lại, cậu đã nghe thấy tiếng chúc ngủ ngon của Eloise, theo sau đó là một loạt tiếng gót chân của con bé nện mạnh lên các tấm ván cầu thang và hành lang trước khi cửa phòng nó được đóng sập lại.

"Eloise vẫn chưa tới tuổi ổn định, cố gắng điều khiển phép thuật không phải một ý hay đâu." Albus đã lờ mờ đoán ra nguyên nhân của những biểu hiện bất thường này "Em đã hứa với anh rằng sẽ không thúc ép con bé."

"Em chẳng bao giờ thúc ép con bé." Gellert cảm thấy oan ức vô cùng, chính hắn là người đã khuyên Eloise kiên nhẫn chờ đợi cơ mà "Việc con bé bị ám ảnh bởi phép thuật là do cháu trai anh thì có."

Albus không cãi lại vì cậu biết đó là sự thật. Cứ những khi nói chuyện riêng, cô Byrne lại xuýt xoa về khả năng kiểm soát và sử dụng phép thuật thiên bẩm của Credence. Thành thật mà nói thì Albus không nghĩ nhiều về vấn đề này cho lắm, cả đời cậu đã gặp quá nhiều người được gắn lên mình hai chữ "thiên bẩm", bao gồm chính cậu và Gellert. Tính từ này rốt cuộc cũng không đem đến cho cậu nhiều hạnh phúc như cậu hằng tưởng tượng và cậu vẫn nhớ rõ rằng mình đã cảm thấy may mắn như thế nào khi con gái cậu không bị ai choàng lên vai cái tính từ chết tiệt ấy. Vậy mà hài hước làm sao, cuối cùng con bé lại tự quấn nó lên người.

"Đừng lo." Gellert ôm lấy eo Albus và vùi mặt vào hõm cổ cậu "Sau vài ngày con bé sẽ thấy chán nản rồi bỏ cuộc thôi. Nó có duy trì được thói quen nào quá ba ngày trừ việc ngồi gỡ tóc rối đâu?"

Có lẽ Gellert đã quên rằng mới hồi chiều hắn còn gọi con bé là Eloise Grindelwald, và đã là một Grindelwald thì ai cũng đều cố chấp với mục tiêu cá nhân cả. Suốt một năm sau đó, Eloise đã biến việc ngồi giơ tay thành một thói quen hàng ngày và đến cả một người phản đối mạnh mẽ như Albus cũng dần quen với cảnh đó, thậm chí cậu còn thở phào nhẹ nhõm vì con bé không dính lấy mình cả buổi tối như trước đây nữa. Thế rồi một tối nọ, khi Albus đang lén lút ăn miếng bánh ngọt mà Gellert bí mật mua cho cậu ở trong bếp thì Eloise bỗng hét ầm lên rồi lao tới ôm chầm lấy cậu khiến miếng bánh mới ăn được một nửa rơi thẳng vào bồn rửa bát.

"Con làm được rồi!" Eloise phấn khích nhảy quanh bếp như một con thỏ.

"Cẩn thận không lại đụng vào chậu cây cha con mới mua hồi..." ... chiều.

Đã quá muộn. Chưa để Albus kịp nói hết câu, chậu xạ hương mà Gellert đặt tạm ở cửa bếp đã bị con bé đạp phải và vỡ thành ba mảnh. Đây là món quà nhỏ mà Gellert tặng riêng cho cậu vì dạo gần đây cậu rất thích cho thêm xạ hương vào các món ăn.

"Eloise!" Con bé nghe thấy cha mình nghiến răng nghiến lợi, hiển nhiên tiếng động chát chúa này đã kinh động tới Gellert - người đang dạy con chupacabra cách bắt tay ở phòng khách.

"Con xin lỗi." Eloise vội trốn sau lưng Albus "Nhưng tại cha để cái chậu ở lối đi đó chứ?"

"Albus!" Gellert cao giọng "Xem con gái anh trả treo em thế nào kìa?"

Còn con gái em thì làm miếng bánh của anh rơi thẳng vào bồn rửa bát, Albus nghĩ thầm.

"Cha con em làm anh mệt quá đấy." Cậu thở dài rồi dùng phép thuật để gắn lại cái chậu, đặt cây xạ hương vào vị trí vốn có của nó và dọn dẹp đất cát vương vãi quanh đó. Xong xuôi, cậu cúi đầu nhìn Eloise "Chúng ta đã nói thế nào về việc chạy nhảy trong bếp hả quý cô?"

"Không được đùa nghịch trong bếp ạ." Con bé ôm lấy chân Albus và ngước nhìn cậu bằng đôi mắt cún con "Con xin lỗi ba."

"Được rồi." Nhân cách cứng rắn vừa xuất hiện chưa đầy ba phút của Albus lại bắt đầu mềm nhũn "Ra kia xin lỗi cha con đi."

Eloise lân la ngồi xuống cạnh Gellert. Sau vài giây im lặng, con bé hắng giọng:

"Con xin lỗi vì đã làm vỡ chậu cây của cha..." Ngẫm nghĩ một lát, nó bổ sung "Và đổ tội cho cha nữa ạ."

Gellert liếc nhìn con bé rồi tiếp tục huấn luyện Liam. Hắn đang chờ Eloise làm một vài hành động đáng yêu để khiến hắn nguôi giận, bình thường con bé làm thế suốt. Thế nhưng lần này, Eloise chỉ túm lấy tay áo hắn và nói bằng giọng hào hứng:

"Để con chuộc lỗi nhé ạ?"

"Chuộc thế nào?" Hắn nhíu mày.

"Con giúp cha di chuyển chậu cây ra bệ cửa sổ nhé? Chỗ ấy an toàn hơn."

Gellert ậm ừ.

"Cha nhìn nè."

Chậu xạ hương bị Eloise nhấc lên khỏi mặt đất bằng phép thuật rồi từ từ trôi đến gần cái cửa sổ ở phòng khách theo một đường uốn lượn vô cùng nguy hiểm. Khi thấy cảnh đó, tim Gellert đập bình bịch.

"Đặt nó xuống đi Eloise!" Hắn thấp giọng ra lệnh.

"Cha cứ tin ở con."

Gellert nín thở. Hắn không dám nói nhiều vì sợ Eloise mất tập trung. Và rồi chuyện gì tới cũng sẽ tới. Lúc còn cách bệ cửa sổ khoảng hai gang tay, cái chậu rơi thẳng từ trên không xuống như thể sợi dây vô hình treo nó lơ lửng nãy giờ đã đứt phựt. Lần này, cái chậu vỡ thành hơn mười mảnh.

"Lỗi kỹ thuật tí thôi ạ." Eloise cười gượng "Để con dọn giúp cha nhé!"

"Không! Để cái chậu được yên đi." Gellert trông như sắp bốc khói tới nơi, hắn bước nhanh vào trong bếp "Albus! Anh ra xử lý con gái anh đi kìa! Nó lại làm vỡ quà em mua tặng anh rồi."

Trong lúc Gellert còn đang bận cáo trạng, Eloise đã lặng lẽ chuồn về phòng, chốt cửa lại và nằm lên giường. Kể từ giờ, dù Gellert có gọi khản cổ thì con bé cũng quyết chí giữ im lặng tới cùng, bởi từ khi đặt lưng lên giường, con bé chắc chắn đã ngủ rất say.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net