CHAPTER 60: ERIS

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gellert Grindelwald gần như đã cống hiến toàn bộ tuổi trẻ của mình vào việc đuổi bắt tội phạm và cuối cùng thì hắn cũng phải công nhận một điều dù hơi muộn màng: những Thần Sáng từng bị hắn đùa giỡn quả là đáng thương, nhất là những người có vợ con mong ngóng ở nhà. Càng làm, hắn càng hiểu tại sao họ lại ghét hắn tới vậy bởi bây giờ đây chính hắn cũng ghét những hôm phải tăng ca tới đêm khuya hoặc những chuyến công tác dài ngày. Nói theo cách khác, đôi khi Gellert cảm thấy mình được sống lại một lần nữa chỉ để chứng minh tính đúng đắn của luật nhân quả trong giáo lý của đám muggle.

May mắn thay, cuộc sống gia đình của ngài Grindelwald về cơ bản khá viên mãn, trừ việc thỉnh thoảng con gái hắn lại thực hiện một số thí nghiệm ngớ ngẩn và khiến căn nhà vốn đã hơi cũ của họ bị thủng vài chỗ. Nhưng dù sao thì sự viên mãn này cũng đủ để khiến Gellert dần mất đi nhận thức về mặt thời gian. Một ngày nọ, khi hắn vừa quay về nhà từ chuyến công du tại Ý, Eloise đã dí một cái que vào mặt hắn và khoe:

"Cha xem cây đũa ba vừa mua cho con này."

Đó là một cây đũa nhẵn nhụi được làm từ gỗ anh đào, phía đuôi có vài gờ nhỏ uốn theo hình ngón tay để tiện cho việc cầm nắm. Phải mất gần năm giây để tính toán, Gellert mới nhận ra rằng con bé đã bước sang tuổi mười một vào hai hôm trước - lúc hắn vẫn đang bị kẹt ở Ý với đống kế hoạch xây dựng và bảo vệ an ninh thường niên của Liên đoàn Phù thủy Quốc tế.

Kỳ lạ quá thể.

Năm ngoái rõ ràng là sinh nhật lần thứ tám của nó cơ mà? Hoặc thứ chín gì đấy? Nhưng chắc chắn không phải lần thứ mười, Gellert quả quyết, con bé vẫn còn bé xíu và dám cá là hắn có thể nhấc bổng nó lên chỉ bằng một tay nếu muốn. Vừa nghĩ, hắn vừa dời mắt từ chiếc đũa tới đỉnh đầu Eloise. Không biết từ bao giờ, con bé đã cao ngang ngực hắn. Hai má nó phinh phính, ửng lên một màu hồng đào phơn phớt đầy khỏe khoắn. Ở tầm tuổi này, đám con gái thường lớn nhanh tới mức khiến cho cha mình lo sốt vó. Gellert cũng không ngoại lệ. Chẳng cần khả năng tiên tri, hắn vẫn có thể nhìn trước tương lai: vài năm nữa, hoặc thậm chí ngay khi Eloise bắt đầu đi học, mấy thằng nhãi đáng ghét ở trường sẽ bám theo và làm mấy trò tán tỉnh ngu ngốc chỉ để lấy le với con bé.

Thật là một viễn cảnh kinh hoàng. Hắn cần phải làm gì đó trước khi Eloise lên tàu tới Hogwarts.

"Quà sinh nhật của con đâu ạ?" Thấy hắn nghệt mặt nãy giờ, Eloise hơi bĩu môi "Đừng nói là cha quên rồi đấy nhé?"

"Không hề." Gellert vội phủ nhận rồi đặt vào tay con bé một vật trông như con quay với phần đế bằng bạc và nắp thủy tinh "Kính Mách lẻo. Dùng để phát hiện những ai có ý đồ bất chính ở gần."

"Thú vị đấy." Con bé mỉm cười "Vậy tốt nhất là cha hãy tránh xa cái kính này ra."

"Xem ai đang nói kìa?" Gellert khinh khỉnh "Tuần trước ai là người làm rụng cái đèn chùm trong bếp thế?"

"Đó là một tai nạn." Eloise cãi lại.

"Tất nhiên rồi, và đáng ra tên con phải là Eris mới đúng."

"Cha con hai người không thể dừng đá đểu nhau một phút hả?"

Nghe tiếng cằn nhằn của Albus, Gellert vội đặt vali xuống rồi đi thẳng vào phòng bếp. Mùi thịt bằm sốt cà chua làm Gellert khựng lại một chút. Hắn nghiêng đầu nhìn Albus rắc phô mai sợi lên trên lớp sốt thịt rồi giở giọng giận dỗi:

"Tuyệt! Em vừa đi hơn nghìn dặm từ Ý về đây chỉ để ăn lasagna à?"

"Có ai được đi Ý đâu mà biết?" Albus đặt cái thố đựng lasagna vào lò nướng rồi mới quay lại nhìn hắn "Anh không có quà à?"

"Có chứ." Gellert dán sát vào người Albus, ôm lấy eo cậu rồi thì thầm hỏi "Anh biết đặc sản của Ý là gì không?"

"Gì?"

"Là súng!"

Vừa dứt lời, viên bi đựng trong kính Mách lẻo bỗng quay tít mù và phát ra những tiếng kêu như tiếng huýt sáo.

"Con nói có sai đâu?" Eloise nói với vào từ ngoài phòng khách.

"Là Liam chứ ai nữa?" Gellert thò đầu khỏi bếp và trừng mắt nhìn con chupacabra.

Lúc này, con chupacabra đang lén lút cào móng vào ghế sofa. Khi nhận ra ánh nhìn của Gellert, nó cuống cuồng chạy đến cọ người vào chân Eloise và khiến con bé cau mày vì rát.

"Quá giờ ăn rồi đấy." Gellert nhắc nhở "Nếu con không nhanh nhanh cho nó ăn, thế nào nó cũng cắn xé đồ đạc trong nhà cho mà xem."

"Con đang định cho nó ăn đây." Eloise khịt mũi rồi triệu hồi đĩa thịt đã được Albus thái sẵn trên bàn bếp "Tránh xa chân tao ra nào Liam, mày vướng đường quá."

Eloise đặt cái đĩa xuống bên cạnh chiếc ổ lót bông của Liam. Dù đã rất đói nhưng con chupacabra vẫn ngoan ngoãn ngồi chờ bằng hai chi sau như cách lũ chó thường làm. Hồi mới về Wound-on-the-Mold, Liam đã từng suýt chết vì thiếu canxi do bị nuôi nhốt thời gian dài trong nhà. Từ đó trở đi, cứ một tuần hai lần, Eloise sẽ trộn thêm bột canxi và vitamin D vào thức ăn của nó.

"Ăn thôi." Eloise gõ nhẹ lên thành đĩa sau khi bữa ăn đã được chuẩn bị xong. Chỉ chờ có vậy, con chupacabra lao tới như một cơn lốc và đánh chén chỗ thịt trong một nốt nhạc.

"Nuôi chó tốn hơn nuôi người." Gellert lẩm bẩm, hắn đã ngứa mắt con chupacabra từ lâu vì nó từng cắn thủng cái áo khoác yêu thích của hắn "Đó là còn chưa nói đến chuyện nó ngu ngốc như thế nào."

"Thôi mà, Eloise đã giúp em sửa cái áo rồi đấy thây?"

"Con bé làm nó tệ hơn thì có."

"Đừng càu nhàu nữa. Anh thấy con thỏ con bé thêu rất đáng yêu mà."

"Nhưng không ai tập trung khi nói chuyện với em nếu em mặc cái áo đó cả. Nhớ vụ Sở Thần sáng tặng em cốc nước in hình con thỏ không? Trông em có giống người yêu thỏ lắm à?"

Albus bật cười trước vẻ mặt ấm ức của hắn.

"Mai em được nghỉ đúng không? Đưa Eloise đi may đồng phục rồi tranh thủ may luôn một cái áo khoác mới đi." Nói rồi, cậu thơm lên má hắn một cái thật kêu "Anh sẽ trả cho."

Đây quả là một quyết định sai lầm bởi ngày hôm sau Gellert đã chọn vải cashmere để may một cái áo khoác dáng dài và khi hóa đơn được gửi về nhà, Albus đã suýt đánh rơi cái cốc in hình con thỏ. Tiếc là cậu không thể đấm vào mặt hắn được bởi dạo gần đây cậu đang cố chứng minh cho Eloise thấy rằng bạo lực không phải là cách để giải quyết vấn đề. Trong những trường hợp như thế này, ta cần nhìn mọi thứ bao quát hơn: cậu nói rằng mình sẽ trả nhưng không hề nói rằng mình sẽ trả bằng tiền của ai. Nghĩ là làm, cậu mở tài khoản lương của quý ngài Grindelwald ra và chuyển tiền cho phía tiệm may. Vậy là xong xuôi, ai cũng hạnh phúc.

Eloise có hơn một tháng để chuẩn bị tới trường, và với một đứa trẻ thừa năng lượng thì một tháng là khá lâu. Để giết thời gian, những khi rảnh rỗi, Gellert lại dạy con bé vài câu thần chú đơn giản mà hắn hứa hẹn rằng sẽ không gây hại cho bất kỳ ai khác. Ví dụ như Bùa Mở khóa chẳng hạn, suy cho cùng thì ai chẳng có lúc không tìm được chìa khóa và tất nhiên chúng ta nên nhìn vào những hiệu quả tích cực thay vì hậu quả nghiêm trọng của thần chú này - đột nhập trái phép. Không sao cả, Albus hoàn toàn tin tưởng vào đạo đức của con gái mình bởi cậu đã cẩn thận dạy dỗ con bé những điều dù là nhỏ nhặt nhất.

"Ba nghĩ con sẽ được phân vào nhà nào ạ?" Đây là lần thứ năm Eloise hỏi như vậy từ khi nhận được thư báo nhập học.

"Để xem nào..." Albus quan sát con bé một lúc rồi liếc nhìn Gellert. Ở hai người có điều gì đó tương tự dù chẳng cùng huyết thống, hình như là ở nụ cười tủm tỉm thích chí khi dồn được người khác vào thế bí, hoặc là ở cái tính lươn lẹo đáng ghét để đạt được mục đích cuối cùng "Ba đoán là Slytherin, nhưng con cũng có thể vào bất cứ nhà nào mà con muốn."

"Ba biết đấy, cô Byrne thường khen con thông minh. Có lẽ con sẽ trở thành một Ravenclaw."

Gellert phá lên cười.

"Ôi Eris! Con có biết tại sao cha lại gọi con là Eris không? Vì con chỉ biết tạo ra vấn đề chứ đâu biết cách xử lý nó?" Hắn trêu chọc "Cha cá là con sẽ được phân vào Gryffindor."

Albus hắng giọng.

"Ý cha là một người giàu năng lượng như con sẽ rất hợp với Gryffindor." Gellert vội sửa lại "Giống như ba con vậy. Vừa nhiệt tình vừa thông minh."

Suy đoán của Gellert có đúng hay không thì tạm thời chưa ai biết được, thế nhưng chắc chắn là Albus đã tiếp nhận những lời khen này với một khuôn mặt hết sức hài lòng.

Càng đến gần ngày khai giảng, Eloise lại càng có xu hướng trở nên phấn khích lạ thường và tất nhiên khi con bé phấn khích thì người mệt mỏi không ai khác ngoài Gellert. Trừ thời gian đi ngủ, không một giây nào hắn được yên thân vì con bé cứ lảm nhảm về ngôi trường mà nó thậm chí còn chưa từng đặt chân tới. May mắn thay, giai đoạn này không kéo dài quá lâu, cuối cùng thì mùng 1 tháng 9 cũng tới. Gellert xin nghỉ một buổi sáng để đưa Eloise tới nhà ga Ngã Tư Vua. Tiếc là Albus không thể đi cùng họ vì phải ở lại trường mấy hôm nay, thế nhưng bù lại cậu sẽ đón Eloise khi nó tới Hogwarts.

Hai cha con gặp Aberforth và Credence ngay khi bước qua bức tường dẫn tới sân ga 9 ¾. Credence chỉ đi học sớm hơn Eloise một năm nhưng nom thằng bé chững chạc hơn hẳn khi hai đứa đứng cạnh nhau. Vừa mới thấy Credence, Eloise đã thò tay vào cái lồng thú cưng của thằng bé, nơi một con mèo Anh lông ngắn tai cụp đang lim dim, và vuốt lấy vuốt để. Eloise thích những thứ lông lá nhưng lại không thể mua thêm thú cưng bởi Liam lúc nào cũng nhặng xị lên nếu ngửi thấy mùi của những con vật khác bám trên người con bé.

"Chúng ta nên lên tàu thôi, mình đã nhờ bạn giữ cho hai chỗ cho rồi." Thấy Eloise vẫn mê say với bộ lông mềm của con mèo, Credence đành phải giữ tay con bé lại "Lên tàu rồi sờ tiếp."

Eloise như tỉnh khỏi cơn mơ. Con bé quay sang ôm Gellert thật chặt và nói:

"Con sẽ rất nhớ cha đấy. Cha cũng phải nhớ con nhiều vào nhé."

"Ừ." Gellert khom người vỗ nhẹ lên lưng con bé "Cha con mình sẽ sớm gặp lại nhau thôi, thoắt cái là Giáng sinh ấy mà!"

Eloise kiễng chân hôn nhẹ lên má Gellert thay cho lời tạm biệt rồi cùng Credence bước lên tàu. Và vì con bé ngồi ở phía cửa sổ bên kia, nó sẽ không bao giờ biết được rằng cha mình đã đứng đó tới tận khi toa tàu cuối cùng khuất dạng.

____

Gellert Grindelwald quả là một nhà tiên tri đại tài bởi cha con họ đã gặp lại nhau sớm đến bất ngờ: vừa mới nhập học chưa đầy một tuần, Eloise đã đưa bạn học vào thẳng Bệnh xá.

Chuyện xảy ra vào buổi chiều thứ sáu đầu tiên sau khi Eloise nhập học. Khi ấy, con bé cùng Credence và Perseus - bạn của thằng bé, một cậu nhóc Ravenclaw - đang ngồi cạnh đài phun nước và thảo luận về cách chăm sóc thú cưng. Gia đình Perseus nuôi một đàn chó Đuôi Nĩa và Eloise khá chắc rằng Liam cũng không khác chó là bao, trừ việc con chupacabra có sáu chân, lưỡi chẻ và bộ da của nó thì sần sùi, cứng ngắc chứ không phủ lông mềm mại. Không điều gì hữu ích cho việc nuôi một thứ giống chó hơn việc lắng nghe chia sẻ từ một tay nuôi chó thực thụ, vì thế con bé chăm chú bám theo từng mẩu chuyện dù là nhảm nhí của Perseus. Bỗng nhiên kính Mách lẻo trong túi áo chùng của con bé rít lên một tiếng chói tai và trước khi Eloise kịp phản ứng, bím tóc sau lưng con bé đã bị kéo mạnh một cái khiến nó suýt ngã ngửa vào đài phun nước.

"Mày bị làm sao thế hả thằng Black kia?" Vừa trông thấy thủ phạm, Credence đã vội kéo Eloise ra sau lưng mình như nó vẫn thường làm rồi đẩy mạnh Arcturus Black khiến thằng nhóc này phải lùi lại vài bước "Tao đã bảo mày đừng trêu Eloise nữa rồi cơ mà?"

Vì được chăm sóc tốt, mái tóc của Eloise vừa dài vừa dày. Để cho tiện vận động, con bé thường tết gọn tóc lại, song mái tóc đỏ dài tới tận đầu gối rõ ràng nổi bật hơn nó tưởng. Trùng hợp và cũng không kém phần khốn nạn là cậu ấm nhà Black lại rất thích màu đỏ, dù rằng cậu ta là một Slytherin chính hiệu, và như nhiều thằng con trai mười tuổi muốn gây ấn tượng mạnh với đám con gái khác, cậu ta không bỏ qua bất kỳ một cơ hội nào để trêu chọc hay thậm chí là bắt nạt Eloise. Thường thì Credence sẽ không để Arcturus làm vậy, song thằng bé không thể ở bên Eloise cả ngày để mà trông chừng, vì thế cậu Black vẫn cứ thỏa sức tung hoành.

Cho đến giờ phút này, Eloise đã nhẫn nhịn rất nhiều lần bởi ba con bé đã dặn đi dặn lại là không được gây gổ với bạn bè. Nhưng nghĩ kỹ lại thì trong trường hợp này, Arcturus Black chắc chắn không phải bạn bè của con bé và Eloise tin rằng thằng nhãi nhà Black cần phải bị ăn đấm thì mới tỉnh ra được. Tuy nhiên, con bé vẫn còn sót lại chút lòng nhân từ.

"Xin lỗi tôi đi." Eloise bước lên phía trước Credence, nhẹ giọng ra lệnh.

Cánh tay trái của Credence tự dưng nhưng nhức. Thằng bé dường như dự cảm được điều gì đó kinh khủng. Nó vội giục Arcturus:

"Xin lỗi nhanh lên."

"Xem ai đang tức giận kìa?" Arcturus cao hơn Eloise cả một cái đầu, cậu ta nhìn xuống con bé bằng ánh mắt cợt nhả và cười ha hả "Trông như con sóc chuột tao nuôi..."

Arcturus đã không thể và cũng không bao giờ có thể hoàn thành câu nói đó.

Mọi chuyện diễn ra nhanh tới mức không ai kịp hiểu tại sao cậu Black lại nằm dưới đất, ngoại trừ thầy Albus Dumbledore - người đã tới ngay sau khi được các học sinh nhà Gryffindor thông báo rằng đang có cuộc ẩu đả xảy ra ở đài phun nước.

"Hundesohn!"

Albus chắc chắn rằng con gái mình đã hét lên như vậy bằng một giọng Đức không chuẩn lắm trước khi sử dụng Stupefy và đánh bay Arcturus Black. Cậu chàng đập thẳng vào cái cột đá gần đấy rồi nằm im re, rên rỉ vì đau đớn. Sau khi kiểm tra sơ bộ để chắc chắn rằng cậu Arcturus Black không bị xuất huyết trong, Albus bế cậu ta tới thẳng Bệnh xá, trước đó không quên dặn dò:

"Trò Eloise Grindelwald và trò Aurelius Dumbledore tới văn phòng chờ tôi."

Vậy là chỉ cần một câu thần chú, Eloise đã khiến toàn trường biết tới cái tên Grindelwald.

Khi nghe Albus kể tới đây, Gellert Grindelwald đã ngửa đầu cười đầy khoái chí, tất nhiên là trước khi Albus túm lấy cổ áo hắn và lắc mạnh đến nỗi Gellert cảm giác như não mình văng xa năm mét.

"Em dạy con bé nói từ đó đúng không?"

"Không hề." Hắn cố gắng giải thích một cách yếu ớt "Em chỉ dạy con bé rằng Hund là con chó, Sohn là con trai thôi. Chắc con bé tự suy ra từ đó, nó vốn thông minh mà." Rồi nhận ra điều gì đó bất thường, hắn hỏi "Anh không hỏi gì về vụ Stupefy à?"

"Ồ..." Albus hơi nhếch mép "Ít nhất thì nó khá có ích."

"Nhỉ?" Gellert phổng mũi, hắn huých tay cậu và nói bằng một giọng vui vẻ "Em biết con bé sẽ cần mà."

Dù biết cậu Black bị vậy là đáng đời, song Gellert vẫn gửi quà xin lỗi tới số 12 Quảng trường Grimmauld và thậm chí còn đến tận Hogwarts để thăm hỏi cậu chàng vào buổi sáng thứ bảy, mặc dù Albus biết thừa mục đích của hắn là tới xem cậu Black chật vật thế nào. Chuyến thăm viếng bên giường bệnh chỉ kéo dài chưa đầy năm phút nhưng đã khiến Arcturus phải nằm ở Bệnh xá nốt ngày Chủ nhật trong khi kế hoạch ban đầu vốn chỉ là hết chiều hôm đó. Thời gian còn lại, Gellert ở bên Eloise. Hắn mang cho con bé loại bánh ngọt mà nó thích nhất ở Câu lạc bộ Cờ vua - bánh kem dâu tây - và ngồi nhìn con bé vừa ăn vừa kể chuyện mình đã đánh Arcturus Black như thế nào.

"Nếu tay con khỏe hơn thì con đã đấm thẳng vào mặt cậu ta rồi. Cái mũi của cậu ta cứ hếch lên trời." Eloise vung tay để minh họa "Chắc là sắp con sẽ tập tay. Cha thấy được không?"

"Trông cũng triển vọng đấy." Gellert cười khẽ rồi vươn tay giúp con bé chỉnh lại nắm đấm "Thế này thì mới không bị chấn thương."

"Cha biết gì không?" Eloise nới lỏng cái cà vạt đỏ trên cổ mình ra rồi đấm thử vài cái nữa vào không khí "Cha đã đúng. Đáng ra tên con phải là Eris mới đúng."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net