CHAPTER 61: DIE BRÜCKE (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kể từ sau sinh nhật lần thứ tám, Eloise chưa từng gặp ác mộng. Nói chính xác hơn thì với con bé, những kí ức kinh hoàng dường như đã dần trở nên nhòe nhoẹt dưới ánh nắng vàng hoe đầu ngày trên gác mái hoặc trôi theo dòng nước bùn trong những cơn giông bất chợt mùa hè. Và trước khi trí óc non nớt của Eloise có thể nhận thức được thì mọi giấc mơ liên quan tới kí ức đó đã không còn khiến con bé phải bận tâm thêm nữa, nhất là khi nó được nằm cuộn mình, an toàn trong lớp chăn mềm mại thơm mùi cam. Ấy thế mà dạo gần đây, đã năm hôm liên tiếp, con bé gặp ác mộng và tỉnh dậy giữa đêm.

Trời bên ngoài vẫn tối đen. Eloise vội thò tay xuống gối. Kính Mách lẻo vẫn ở đó, im re. Tiếng hít thở đều đều và tiếng trở mình của những người bạn cùng phòng làm Eloise đỡ sợ hơn đôi chút, ít nhất thì con bé không ở đây một mình. Eloise không buồn ngủ và cũng không có ý định ngủ thêm, vậy nên nó nhẹ nhàng thả rèm xuống rồi bật đèn lên. Ánh đèn phủ lên không gian nhỏ xíu bên trong rèm một màu vàng ấm áp, song vẫn không đủ để khiến hai hàm răng của Eloise thôi đánh vào nhau lập cập. Con bé run rẩy khoác cái khăn len mà Albus đan cho lên vai rồi kê lại gối và mở quyển sách đang đọc dở ra. Đó là một cuốn sách khá cũ mang tên "Kết nối Tâm Linh qua việc Lên đồng của Phù thủy Dị giáo" mà nó vô tình tìm thấy ở nhà phu nhân Bagshot, tất nhiên đã được sự cho phép của bà, dù rằng khi ấy bà đang cắm cúi viết lách và chẳng buồn liếc nhìn tựa sách này lấy một lần.

Cuốn sách cũ kẹp đầy những mảnh giấy ghi chú, một vài trong số đó mang nét chữ khá quen thuộc. Eloise thường đọc chúng mỗi khi cảm thấy bất an dù cho nội dung được bàn luận không hề liên quan tới việc chữa lành. Trong lúc đôi mắt mệt mỏi của Eloise còn bận bám theo từng dòng chữ, tay trái của con bé vẫn cứ mân mê những đường chạm khắc trên thân Kính Mách lẻo một cách vô thức...

"Ôi Merlin, cậu lại không ngủ hả Eloise?"

Eloise giật mình. Đó là Calliope Dankworth. Thường thì Calliope sẽ thức dậy lúc sáu giờ và đi tập thể dục tới hơn bảy giờ rồi mới đến Hội trường để dùng bữa sáng, thói quen này vẫn được duy trì kể cả khi trời đã bắt đầu vào đông và việc nằm trong chăn rõ ràng hấp dẫn hơn nhiều. Lúc này, lớp vỏ bạc của Kính Mách lẻo đã nóng ran. Eloise do dự vài giây trước khi đặt nó xuống dưới gối rồi vén một khoảng rèm nhỏ, vừa đủ để trông thấy mặt người hỏi, và thầm thì để tránh đánh thức hai người còn lại:

"Mình vừa tự dưng tỉnh giấc mà không ngủ lại được. Cậu đi à?"

"Ừ." Calliope chỉ mặc độc một cái áo mỏng, cứ như thể thời tiết lạnh giá ngoài kia chẳng ảnh hưởng tí nào đến nó vậy. Con bé nhìn Eloise bằng đôi mắt lo lắng rồi tốt bụng nhắc nhở "Trông sắc mặt cậu không được tốt lắm đâu, hay là cậu nằm xuống và cố chợp mắt một lát đi."

Eloise nghiêng đầu suy nghĩ gì đó rồi gấp sách vào.

"Chờ mình với, mình cũng muốn tập thể dục."

Calliope không phản đối, nó mở tủ lấy thêm một cái áo khoác mỏng trong lúc chờ Eloise thay quần áo ấm. Xong xuôi, hai đứa sóng bước cùng nhau tới Tổ cú. Đây quả là một cung đường thích hợp để đi dạo vào sáng sớm, song không khí trong lành và mát lạnh không khiến Eloise tỉnh táo hơn là bao. Hai bên thái dương của nó cứ nhói lên, những tiếng thùm thụp vang vang trong tai giống như cả một dàn trống đang tranh nhau chơi bài "William Tell Overture". Ừ thì Eloise thích bài ấy thật, nhưng không phải là khi hội nhạc công nhảy vào tai nó ngồi.

"Cậu ổn chứ?"

"À... ừ!" Eloise bối rối nhìn Calliope "Cậu vừa nói gì cơ?"

"Không có gì. Mình chỉ muốn hỏi xem cậu đang bận tâm về chuyện gì thôi. Nếu riêng tư quá thì không trả lời cũng được."

Eloise không có thói quen chia sẻ chuyện của mình với người ngoài. Việc này chẳng liên quan gì tới vấn đề về lòng tin mà chỉ đơn giản là vì nó chưa từng thấy Gellert đem chuyện gia đình đi kể cho người khác bao giờ, và chắc hẳn cha nó làm vậy là có lý do. Một khoảng lặng có phần hơi xấu hổ thay cho câu trả lời của Eloise khiến Calliope biết rằng mình không nên tiếp tục chủ đề này. Calliope vốn không phải một người giỏi bắt chuyện, đã gần một học kỳ trôi qua mà con bé chưa thực sự kết bạn được với ai, còn Eloise thì chẳng thể tập trung vào bất kỳ điều gì với một cái não dẻo quánh, vậy là hai đứa giữ im lặng cho tới khi chỉ còn cách Tổ cú tầm mười mét.

"Cậu có muốn nghỉ một lát không?"

Nghe thấy câu hỏi này, Eloise quay sang nhìn Calliope chăm chăm khiến con nhóc hơi rụt người lại, mặt đầy căng thẳng. Chợt Eloise nhận ra điều gì đó kì kì: thường ngày, sau khi tập thể dục về, Calliope sẽ ngồi nghỉ một lát rồi mới đi tắm vì người nó lúc nào cũng nhễ nhại mồ hôi và chắc hẳn việc tản bộ trong khuôn viên trường không tiêu tốn nhiều thể lực đến thế. Nghĩ tới đây, Eloise cụp mắt xuống một vẻ hiền lành rồi nhẹ nhàng đáp:

"Không cần đâu, mình ổn mà. Xin lỗi vì đã cản trở buổi thể dục của cậu..."

"Đâu có. Đi bộ cũng vui phết, mọi ngày mình toàn chạy thôi." Dường như sợ Eloise không tin, Calliope vội bổ sung "Ý mình là... nhìn mấy cái cây sắp rụng hết lá kìa, hoặc nền trời xám xám âm u nữa. Rất đẹp mà đúng không?"

Eloise cười khẽ.

"Ừ." Con bé gật đầu "Hôm nay thì không được rồi nhưng lần sau chúng ta cùng chạy nhé."

Đây quả là một lời hứa hẹn đầy triển vọng. Calliope kiềm chế tiếng cười phấn khích và lén lút nắm chặt tay phải.

"Lát nữa cậu có muốn ngồi cạnh mình trong lớp Độc dược không?" Con bé đánh liều hỏi thêm.

"Nếu cậu giữ cho mình một chỗ." Eloise gật đầu "Mình định tới gặp thầy Dumbledore một xíu sau khi ăn sáng xong."

Trước đây, khi chưa trở thành chủ nhiệm nhà Gryffindor, Albus Dumbledore thường đến trường khá trễ. Cậu chỉ tới trước tiết học khoảng mười phút để chuẩn bị và sẽ về nhà ngay sau giờ hành chính. Thế nhưng cuộc sống giáo viên trong mơ đã kết thúc khi chủ nhiệm cũ nghỉ hưu và tất nhiên Albus - một Gryffindor tiêu biểu của thập kỷ trước - đã được bầu lên thay với số phiếu tán thành lên tới một trăm phần trăm. Vậy là từ đó, mỗi buổi sáng, Albus phải có mặt ở trường trước tám giờ để xử lý các vấn đề của học sinh nhà Gryffindor, đặc biệt là vấn đề của con gái cậu.

"Ba không nghĩ sẽ gặp con ở đây sớm thế này đấy." Vừa đẩy cửa bước vào văn phòng, Albus đã trông thấy Eloise ngả lưng ở ghế sofa. Vẻ mặt mệt mỏi của con bé khiến Albus hơi khựng lại một chút. Cậu nhẹ nhàng đóng cửa lại rồi mỉm cười với Eloise "Đúng lúc lắm. Hôm qua ba vừa nướng một mẻ bánh quy nên mang cho con một ít này."

Albus lấy từ trong cặp ra một hộp thiếc nhỏ và đặt xuống bàn uống nước, ngay trước mặt Eloise. Hương bơ sữa thoang thoảng hòa cùng chút mùi cam thảo ngòn ngọt làm con bé ứa nước miếng, dù vậy nó vẫn tỏ ra không quan tâm chút nào.

"Cảm ơn ba nhưng hiện giờ con không muốn ăn."

"Thế thì nghiêm trọng rồi đây." Albus nhíu mày. Cậu tới bên cạnh con bé và sờ trán nó "Có nóng lắm đâu nhỉ? Con thấy khó chịu ở đây à?"

"Không hẳn ạ. Chỉ là dạo gần đây con không ngủ được vì một vài giấc mơ..." Giọng Eloise khàn khàn "Giấc mơ về cha."

Một khoảng lặng kéo dài. Dường như chính con bé cũng nghĩ rằng thật ngớ ngẩn khi nó để tâm tới những giấc mơ như thế này bởi dù sao thì chúng cũng đâu có thật? Và tệ hơn nữa, nó còn đang làm phiền ba mình bởi những lo lắng vô căn cứ mà chính nó tự nghĩ ra.

"Ba đang nghe đây." Trái với suy nghĩ của Eloise, Albus có vẻ hào hứng với chuyện này.

Sau vài giây im lặng để sắp xếp từ ngữ, con bé lí nhí:

"Thực ra người con thấy trông không giống cha lắm, ông ấy già hơn một chút, nhưng con chắc chắn đó là cha chỉ bằng giọng nói của ông ấy. Ba biết đấy, cha biết cách nói chuyện mà... Con đã chăm chú dõi theo buổi diễn thuyết của ông ấy cho đến tận khi ngọn lửa xanh chết chóc bùng lên..."

Tim Albus bỗng dưng đập thình thịch. Có gì đó không ổn trong câu chuyện này.

"Không gian tối mù xung quanh con đầy tiếng kêu thét còn ông ấy vẫn thản nhiên đứng đó, nhẹ nhàng chơi đùa với mạng sống của người khác chỉ bằng vài cái vẩy đũa. Con biết nếu không nhanh lên thì mình sẽ là người tiếp theo, thế nhưng con không tài nào di chuyển được. Con chưa bao giờ thấy cái chết ở gần mình đến thế, con có thể cảm nhận được nó dù biết mình chỉ đang mơ..." Con bé bấu chặt lấy tay Albus, người nó run lẩy bẩy trong khi giọng thì ngày càng to và cao "Vậy nên con đã chọn bước vào lửa. Đó là cách duy nhất để con có thể sống sót. Con đã làm tất cả những điều có thể để được tiếp tục sống. Con thề trung thành với cha. Đổi lại, ông ấy dạy con cách sử dụng năng lực của mình để tra tấn và giết người! Rất nhiều người ngã xuống trước mặt con. Khi chết, mắt họ vẫn mở trừng trừng, hướng thẳng về phía con!"

Tiếng kể chuyện bỗng trở nên méo mó và rồi vỡ òa thành tiếng nức nở. Cảm xúc bùng nổ của Eloise khiến Albus nổi da gà. Đôi mắt đỏ hoe của con bé chứa đựng không chỉ nỗi sợ hãi mà còn cả sự nghi ngờ, vụn vỡ. Albus hoảng hốt, cậu vội ôm cơ thể căng cứng của nó vào lòng để khỏi phải trông thấy ánh mắt đó và thì thầm vào tai Eloise:

"Không sao đâu, chỉ là mơ thôi con à..."

Đó là một lời nói dối. Với Albus, chúng là ký ức chứ không phải giấc mơ. Buổi diễn thuyết. Ngọn lửa xanh cháy rực một góc trời Paris. Ánh sáng xanh đỏ lóe lên ở đầu đũa của các Thánh đồ. Từ lâu, Albus đã không còn buồn bã hay sợ hãi khi nhớ về những ký ức tồi tệ liên quan tới Gellert nữa. Nhiều khi cậu còn quên bẵng đi chúng bởi chính Gellert cũng đang cố gắng rất nhiều để thay đổi vì cậu. Thế nhưng vì giấc mơ của Eloise mà cậu bàng hoàng nhận ra một điều: dù có cố lơ đi quá khứ thì cậu vẫn không thể phủ nhận rằng chúng từng tồn tại.

Liệu có ai khác cũng mơ thấy điều tương tự? Hoặc tệ hơn, liệu có ai khác sống lại một lần nữa như cậu và Gellert hay không? Nghĩ tới đây, dạ dày Albus quặn thắt. Cậu bỗng thấy nôn nao, bồn chồn như thể ai đó đang chuẩn bị xé toạc lớp màn che bí mật của cậu ra và chỉ chỏ, miệt thị người cậu yêu chỉ vì họ biết được cái quá khứ tanh tưởi mà hắn vốn đã quyết chí chôn vùi.

Albus không thể để chuyện đó xảy ra. Không bao giờ.

"Con biết đấy..." Albus vỗ nhè nhẹ lên lưng Eloise, tiếng thút thít của con bé làm tim cậu mềm nhũn "Những giấc mơ thường thể hiện mong muốn cá nhân vô cùng mạnh mẽ, dù rằng đôi khi chúng xuất hiện hơi sai cách. Có lẽ con chỉ đang nhớ cha thôi. Con có muốn gặp cha không?"

Eloise gật đầu, mặt vẫn rúc vào lòng cậu.

"Ba ở ngay đây." Albus xoa đầu con bé "Không có gì phải sợ cả."

Khi âm thanh sụt sịt ngừng lại, Albus phát hiện ra rằng Eloise đã ngủ trong vòng tay cậu từ lúc nào. Đã gần tới giờ vào lớp. Cậu đưa Eloise tới Bệnh xá để nghỉ ngơi rồi nhờ Y tá ký xác nhận vào giấy khám sức khỏe để con bé được nghỉ tiết đầu tiên. Xong xuôi, cậu mới yên tâm ra khỏi Bệnh xá, tất nhiên không quên dặn Y tá để ý tới tình trạng mất ngủ của Eloise và cho con bé uống thuốc nếu tình hình không khá khẩm hơn.

Ngày hôm đó trôi qua chậm chạp tới mức một người có thừa lòng kiên nhẫn như Albus cũng phải khó chịu. Ngay năm phút sau khi ca học cuối cùng kết thúc, cậu đã có mặt ở nhà. Tất nhiên Gellert vẫn chưa về. Albus không thể làm gì khác ngoài việc ngồi vắt chân ở sofa và nhìn chằm chằm vào cái lò sưởi như thể việc đó có thể khiến hắn xuất hiện trước mặt cậu ngay lập tức. Cuối cùng thì sau gần một tiếng đồng hồ bị nhìn không rời mắt, ngọn lửa trong lò sưởi cũng đã biến thành màu xanh lá. Con chupacabra vốn đang nằm nghỉ dưới chân Albus vội bật dậy, phát ra vài tiếng càu nhàu vui vẻ rồi chạy tới trước lò sưởi.

"Anh đang nghĩ gì mà trầm ngâm thế?" Gellert vừa vuốt gọn lọn tóc mất nếp trước mặt mình ra sau đầu vừa đá nhẹ con chupacabra cho đỡ ngứa mắt "Con gái anh lại khiến đứa bạn nào vào Bệnh xá à?"

"Tệ hơn."

"Em không liên quan gì đâu nhé." Hắn giơ hai tay.

"Giờ anh đang rất rối, Gellert ạ, vì thế anh cần em nghĩ thật kỹ và trả lời anh câu này. Trong số những Thánh đồ của em có ai tên Eloise và từng là Thần sáng không?"

"Sao mà em nhớ được..." Gellert xụ mặt. Chắc chắn việc này không nằm trong danh sách những việc cần làm sau khi tan ca của hắn "Em không biết rằng mình phải thuộc hết tên của cấp dưới đấy."

"Con bé biết rồi."

"Gì cơ?"

"Con bé mơ thấy những gì đã từng xảy ra ở kiếp sống kia. Nó đã ở đó, ngay bên cạnh em." Chân Albus gõ từng nhịp xuống sàn nhà gỗ, ngực cậu phập phồng, kích động "Em hiểu điều đó có nghĩa là gì không? Có thể chúng ta không phải những người duy nhất sống lại. Có thể nhiều người biết về quá khứ của em hơn chúng ta tưởng. Vậy nên anh mới cần em nghĩ kỹ. Eloise. Thần sáng. Lăng mộ nhà Lestrange. Đó là anh đang tạm thời tin rằng con bé có điều gì đó đặc biệt hơn những người khác, bởi nếu không thì..."

Albus không cần nói hết câu, cậu biết rằng Gellert đã hiểu ý cậu.

"Em sẽ lấy cho anh một cốc nước."

Gellert nom vẫn thản nhiên như không. Hắn treo áo khoác và mũ lên móc rồi quay lưng đi vào bếp. Khi trở lại, hắn đưa cho Albus một cốc nước đường đỏ rồi ngồi xuống cạnh cậu. Cốc nước ấm làm những đầu ngón tay vốn đang lạnh buốt của Albus ửng hồng.

"Em thực sự không có một ký ức gì về cái cô Eloise ấy cả. Dù vậy, nếu anh nói về những Thần sáng đã chọn đi cùng em ở Paris thì quả thật trong số đó có một cô gái tóc đỏ. Cô Beaumont, nếu em nhớ không nhầm. Và nếu Eloise là người mà ta đang nói tới thì mọi chuyện sẽ khá gay go đấy..."

"Tại sao?"

"Cô Beaumont..." Gellert ngập ngừng "Nói sao nhỉ? Cô Beaumont cũng là một Chiết Tâm trí giả giống Queenie Goldstein, đó là khả năng bẩm sinh của cô ta, nhưng điều khác biệt là cô Beaumont chỉ có thể thâm nhập vào những góc tối nhất và khiến những cảm xúc tiêu cực bị đè nén trong đó xâm chiếm đầu óc của nạn nhân thôi."

"Anh không nghĩ chúng ta nên dùng cụm 'chỉ có thể' trong trường hợp này đâu..."

"Chúng ta nên thấy may mắn vì em sử dụng cụm từ đó." Gellert nhún vai "Chắc em sẽ về lại Durmstrang một chuyến. Lát nữa nhớ nhắc em gửi thư cho ngài Constantine nhé."

"Chuyện này thực sự dính dáng tới Vulchanova à?" Albus không tìm được lý do gì khác để hắn quay lại đó. Vả lại, chính cậu cũng đã nhiều lần ngờ ngợ khi tiếp xúc với bà ta.

"Suy đoán cá nhân thôi, nhưng kể cả nếu suy đoán của em không đúng thì chắc hẳn bà ta cũng biết điều gì đó hữu ích." Gellert nhấn mạnh "Tốt nhất là bà ta nên biết điều gì đó hữu ích."

"Anh sẽ đi cùng em." Albus không cho hắn cơ hội từ chối "Cuối tuần này hãy tới Hogwarts gặp Eloise một lát rồi hẵng đi. Con bé rất nhớ em đấy."

"Nhớ á?" Gellert cười khinh khỉnh "Nó còn chẳng buồn đáp lại thư của em."

"Dạo này có vẻ con bé bị mất ngủ, trông nó như sắp chết đến nơi vậy." Albus nói bâng quơ, cậu biết rằng Gellert sẽ không thể làm ngơ vì lo cho con gái mình "Vấn đề của con bé vốn xuất phát từ em nên anh nghĩ để em xử lý sẽ tốt hơn.

"Do anh không có cách nào khác để xử lý thì có."

"Đâu có. Anh có em rồi đấy thôi?" Albus dựa sát vào người hắn "Anh chỉ cần em quan sát con bé một chút và kiểm tra xem nó đã biết những gì thôi, hoặc xem năng lực đặc biệt của con bé phát triển đến đâu rồi. Dù sao hai cha con cũng hay tâm sự mà, con bé sẽ không phát hiện ra điều gì bất thường đâu."

Gellert cũng hy vọng như vậy.

"Em biết mình nên làm gì rồi." Hắn vỗ vai Albus "Em sẽ làm Schnitzel."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net