CHAPTER 7: QUIDDITCH

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Albus tỉnh dậy trước giờ cơm tối. Hình ảnh đầu tiên đập vào mắt cậu là một Gellert đang tập trung vào đống giấy tờ trên mặt bàn. Mái tóc ánh vàng của Gellert đã có chút dài, một bên được gài lại sau tai, bên còn lại tùy ý rủ xuống, khuôn mặt góc cạnh với chiếc mũi cao thẳng cùng đôi mắt lúc nào cũng tràn ngập ý cười. Albus không ngạc nhiên khi bản thân bị một người như thế này thu hút, dù sao thì trong mắt cậu, Gellert luôn giống như mặt trời ấm áp.

"Dậy rồi hả? Đã đói bụng chưa?"

"Đói tới mức dạ dày anh tự tiêu hóa nó luôn rồi..." Albus xoa xoa bụng mình "Hy vọng trong lúc say rượu anh không làm ra điều gì phiền phức."

Kì thật Gellert không hề muốn Albus nhớ một chút vào về những việc xảy ra trong lúc cậu say nên hắn không hề do dự mà tặng cho cậu một câu thần chú Obliviate ngay sau khi cậu chìm vào giấc ngủ. Hắn thừa biết rằng với một con sâu đường như Albus, việc uống rượu chẳng hề thích thú gì. Lí do cậu uống chẳng qua cũng chỉ là cái cớ để có thể tiếp xúc với hắn, mà hắn cũng sẽ không nỡ để cậu một mình say xỉn ở nơi lạ hoắc.

"Không có gì cả, Albus!" Hắn mỉm cười gập quyển sách trên bàn lại "Vào rửa mặt đi, rồi chúng ta tới Sảnh chung ăn tối."

Bây giờ đang là cuối tuần nên giờ giấc sinh hoạt của học sinh Hogwarts cũng có chút linh động,  bởi vậy mà trong sảnh cũng không đông đúc như thường ngày. Gellert kéo Albus ngồi xuống chỗ Nicholas và Minette. Quan hệ giữa Slytherin và Gryffindor không hề căng thẳng như một trăm năm sau, chưa kể tới việc cả Nicholas và Albus đều là huynh trưởng nên hai người vô cùng thoải mái khi nói chuyện với nhau. Trái lại, Minette vẫn chưa thực sự làm quen được với suy nghĩ hai người ngồi trước mặt mình là một cặp, có đôi khi cô sẽ liếc mắt nhìn lén Albus một chút.

"Chuyện hai người định nói, thực ra tôi cũng không ngại để Albus nghe, nên cứ tự nhiên..." Gellert lặng lẽ tạo một câu thần chú cách âm xung quanh để người ngoài không nghe được cuộc trò chuyện tiếp theo.

"Được rồi..." Nicholas quay sang nhìn Minette như muốn nhận sự đồng ý từ cô "Chúng tôi cũng đã điều tra một chút về cậu bạn Kristofer kia. Cậu ta là máu lai. Mà cậu biết đó, hiện giờ luật Pháp thuật thế giới vẫn chưa chính thức đồng ý cho muggle và phù thủy kết hôn, nếu có thì cũng chỉ là giấu diếm đến với nhau. Một khi để Bộ phát hiện ra, nếu muggle chưa biết chuyện vợ chồng mình là phù thủy, họ sẽ chỉ dùng Obliviate rồi đưa phù thủy kia tống vào Azkaban. Mà nếu cặp vợ chồng đó đã biết thân phận của nhau, thì thường sẽ lập một cái khế ước Bất khả bội để giữ bí mật, nhưng luật là luật, nên họ cũng sẽ bị phạt, dù không đến mức bị tống vào Azkaban..."

"Cái đó thì tôi biết, anh nên đi vào vấn đề chính, Nicholas..."

"Mẹ của Kristofer là phù thủy. Kristofer còn có bốn đứa em nữa. Và tới lúc Kristofer nhận thông báo nhập học trường Durmstrang, bà ta mới nói với chồng mình chuyện bà ta là phù thủy..." Nicholas nhún vai "Không phải muggle nào cũng bình tĩnh được trước chuyện này để mà làm khế ước. Chưa kể bà ta còn giấu tận 11 năm, vì thế ông chồng vừa bất ngờ vừa tức giận, trong lúc say rượu, ông ta đã kể hết mọi thứ với những người bạn thân của mình..."

"Tiếp đó Bộ tới đưa người đàn bà kia tới Azkaban và phải chạy đi xóa hết đống kí ức của những người biết vụ việc đó, kể cả ông chồng. Sau khi kiểm tra sơ bộ thì bốn đứa em của Kristofer đều không phải phù thủy, vì thế bọn chúng được trả về với bố, tất nhiên Bộ cũng tạo cho ông ta kí ức về một người vợ xinh đẹp chết vì tai nạn. Còn Kristofer buộc phải tới Thế giới Pháp thuật tự mình xoay sở với một vài phúc lợi cho phù thủy nhỏ tới từ Bộ..." Minette tiếp lời "Trừ việc cậu ta vẫn rất lưu luyến cuộc sống trước đây và luôn bí mật giúp đỡ bố cùng các em mình..."

"Sau đó thì?" Gellert vuốt mặt trước sự dông dài của hai người trước mặt, nhưng hắn vẫn có thể kiên nhẫn nghe nốt.

"Nghe nói công ty của bố cậu ta sắp phá sản. Nếu thực sự như vậy, đó sẽ là một khoản tiền lớn cần phải trả. Một người bố nợ nần chồng chất làm sao có khả năng nuôi thêm bốn đứa con cơ chứ?"

"Vậy ý của em là có khả năng cậu ta làm việc này để hung thủ vung tiền giúp cho công ty kia?

"Đúng thế, đây là trường hợp khả nghi nhất rồi. Trừ khi cậu ta bị ép làm như vậy, vừa vặn là bọn em vẫn chưa thấy động tĩnh gì từ công ty đó..."

"Việc chuyển một khoản tiền lớn vào thời gian này chẳng phải rất gây chú ý hay sao? Nếu là anh, anh sẽ chờ thêm một khoảng thời gian nữa..." Gellert lấy thêm vào đĩa Albus chút đồ ăn rồi quay sang nói với Nicholas bằng tiếng Đức "Tôi mong rằng anh không phiền giúp tôi để ý công ty đó thêm một khoảng thời gian nữa, dù sao thì tôi hoàn toàn tin tưởng vào khả năng tình báo của gia tộc Malfoy, nếu được thì nhờ anh để ý cả người ngồi cạnh tôi nữa, cậu ấy là nạn nhân tiếp theo. Tôi nợ anh lần này..."

Đối với quý tộc thì việc học thêm vài thứ tiếng nữa là điều rất bình thường, dù sao thì họ cũng cần phải sử dụng các từ ngữ hoa mỹ để giao thiệp với các gia tộc ở nơi khác. Ngoài tiếng Anh, thường thì họ sẽ học thêm tiếng Pháp và tiếng Đức vì phần lớn phù thủy đều nói ba thứ tiếng này. Nicholas tất nhiên hiểu rằng việc Gellert đột nhiên nói chuyện bằng tiếng Đức là để Albus không nghe được. Cậu gật đầu đồng ý.

Trái lại, Albus cảm thấy vô cùng khó chịu khi thấy ba người cùng bàn đi tới một thỏa thuận nào đó mà cậu không thể hiểu được, mà càng khó chịu hơn khi cậu có cảm giác là chuyện này liên quan tới bản thân mình. Khẽ dùng cùi trỏ huých tay Gellert để gây chú ý, cậu dùng ánh mắt uy hiếp để hỏi xem rốt cuộc ba người vừa nói điều gì.

"Bọn em đang trao đổi về một vài vấn đề liên quan tới nội bộ các gia đình thuần huyết thôi..." Hắn buồn cười, nhẹ nhàng đáp lại ánh mắt đó.

"Đằng nào cũng là người một nhà mà, Dumbledore nhỉ?" Minette nheo mắt cười đểu nhìn Gellert gặp rắc rối "Sao thế? Chuyện trong nhà mà anh không để bạn đời mình biết được à?"

"Tiểu thư hiểu lầm rồi, bọn tôi không phải quan hệ đó, ít nhất là cho tới bây giờ..." Albus lắc đầu phủ nhận "Nếu là chuyện nội bộ thì tôi cũng không muốn chen vào..."

Dù có thể nói chuyện thân thiết nhưng cũng không có nghĩa là cảm thấy thoải mái, việc ngồi cùng bàn với ba quý tộc thuần huyết làm Albus cảm thấy căng thẳng. Cậu cố gạt phần Gryffindor ra khỏi đầu, ngồi thẳng lưng và không nói chuyện trong suốt bữa ăn, nhưng không khí lịch thiệp này làm cậu ngột ngạt. Gellert tất nhiên nhận ra điều này, hắn nhanh chóng dùng xong bữa tối rồi kéo Albus đứng dậy.

"Đã về rồi sao?" Minette vẫn tiếp tục nở nụ cười đáng đánh "Không phải là hai người định đi pha độc dược đó chứ? Cần gì thì ở chỗ em cũng có một ít..." Bỏ qua ánh mắt như sắp giết chết mình của Gellert, cô nhìn Albus đầy chân thành "Thôi chắc hai người cũng muốn tự mình pha chế cho thêm phần kích thích. Tiện pha độc dược, em nghĩ anh nên để ý tới Gellert một chút, anh ấy có khả năng không tốt nghiệp được vì môn độc dược..."

Gellert mau chóng đưa Albus đi để tránh việc Minette tiêm nhiễm thêm điều gì xấu xa vào đầu cậu. Dù dốt đặc cán mai môn độc dược nhưng không phải là hắn không biết một số loại mà Minette vừa ám chỉ, từ trước tới nay dù cứng nhắc với vấn đề thuần huyết và thừa kế nhưng giới quý tộc vô cùng cởi mở với việc tình dục, chưa kể ở tầm tuổi này tất nhiên bọn họ cũng sẽ tự mình tìm hiểu thêm một chút. Nhưng hắn vốn đâu định làm thế với Albus.

"Rosier nói thật sao?" Albus đè nén tiếng cười, quay sang hỏi hắn.

"Thật gì cơ?"

"Chuyện em có khả năng không tốt nghiệp được vì môn độc dược. Nếu anh không nhầm thì sắp tới em còn kì thi OWLs."

Quả thật từ thời đi học Gellert đã không để tâm tới môn độc dược lắm, hắn chính là kiểu người nếu đã không có hứng thú thì sẽ không làm. Khi học năm năm, hắn còn chưa kịp tham gia kì thi OWLs thì đã bị đuổi học nên tất nhiên cũng không phải cố gắng để đạt đủ điểm môn học này nữa. Sau này khi thế lực đã phát triển mạnh, dưới trướng hắn có rất nhiều thuộc hạ am hiểu độc dược, mấy cái chai lọ không phải là điều hắn cần lo lắng.

Mà giờ thì kì thi OWLs còn một tháng nữa là tới, khả năng lớn là cũng sẽ thi tại Hogwarts, việc một trong số các học sinh xuất sắc trường Durmstrang có điểm độc dược chỉ ngang học sinh năm nhất chắc chắn sẽ khiến hắn bị chế nhạo trong suốt quãng đời còn lại. Gellert thực sự muốn độn thổ.

"Anh có thể giúp em, dù sao thì còn 1 tháng nữa mới tới kì thi, mà em thì khá thông minh, điểm O thì anh không chắc, nhưng nếu cố gắng, em có thể có một điểm E." Albus nháy mắt "Nếu em muốn, lớp phụ đạo có thể bắt đầu từ tối nay, đằng nào thì mai mới là chủ nhật!"

Lời đề nghị này quá tử tế và cũng như chiếc phao cứu sinh dành cho Gellert, vì thế hắn đồng ý ngay lập tức. Albus vui vẻ đưa hắn về tháp Gryffindor, bảo hắn chờ bên ngoài rồi chạy vào bên trong lấy ra một quyển sổ mỏng.

"Đây là tổng hợp lại một vài kiến thức trọng tâm trong kì thi OWLs lần trước của anh, hy vọng giúp ích cho em." Cậu đưa Gellert tới phòng Yêu Cầu mà cả hai vốn đã rất quen thuộc khi cùng nhau nghiên cứu về máu rồng, bên trong đã có đủ loại nguyên vật liệu độc dược. Xắn tay áo, cậu quay sang hỏi người bên cạnh "Vậy... chúng ta bắt đầu chứ?"

Suốt một tháng sau đó, hai người duy trì quan hệ gia sư - học sinh thuần khiết, ngày ngày sau giờ học đều lôi nhau tới phòng Yêu Cầu học độc dược. Đối với Albus thì kì thi NEWTs sắp tới không quá căng thẳng, dù sao thì cậu cũng là học sinh xuất sắc nhất của Hogwarts trong thế kỉ này. Vốn chuyện khiến cậu bận tâm chỉ có nghiên cứu về 12 công dụng của máu rồng, nhưng những ngày cuối năm học này, sau khi bắt tay hợp tác với Nicholas Flamel, Albus cuối cùng cũng có thể thả lỏng một chút. Vì chủ đề này vô cùng thú vị và có sức hút đối với một nhà giả kim như Flamel nên ông đã nhận hết phần thí nghiệm thực tiễn, chỉ cần thi thoảng Albus giám sát để chắc chắn thí nghiệm đang đi đúng hướng là được.

Thời gian rảnh rỗi, Albus dành để kèm cặp con người mà cậu vốn cho là hoàn mỹ không tì vết. Có lẽ là do phong thái ung dung cao ngạo cùng những thành tích của Gellert luôn khiến người ta không tự chủ được mà cảm thấy ngưỡng mộ, từ đó nghĩ rằng không có việc gì mà hắn không làm được nên hắn mới có thể che dấu nhược điểm trí mạng của bản thân cả đời như vậy.

Cuộc thi OWLs của Gellert trôi qua một cách yên bình. Albus đã sớm đoán ra giám khảo có khả năng sẽ gây khó dễ cho hắn, bởi hắn cũng có chút tiếng tăm sau lần suýt bị đuổi học, vậy nên cậu đã nhét vào đầu hắn đống công thức pha chế độc dược phức tạp, trước ngày đi thi cũng kiểm tra lại một lượt, xác định không có gì sai sót mới hài lòng đáp ứng cho hắn nghỉ ngơi.

Sau cuộc thi này, chỉ còn 1 tháng nữa thôi là năm học sẽ kết thúc, trước đó chính là trận đấu Quidditch hữu nghị mà Gellert vẫn không yên lòng. Trải qua một kì thi căng thẳng, mọi người đều muốn mau chóng giải tỏa áp lực thi cử, vì vậy ngay sau khi ngày thi kết thúc, các đội Quidditch đã rủ nhau đi luyện tập. Các nữ sinh Beauxbatons không có quá nhiều hứng thú với môn thể thao bạo lực này, trừ một người - Manon Moreau. Giây phút gặp lại cô trong trang phục Tấn thủ, Gellert lại bắt đầu cảm thấy đau đầu. Beauxbatons chỉ có một người tham gia, vậy thì hiển nhiên cô sẽ được xếp vào cùng đội với Durmstrang. Mà trong một tháng này, bên phía Hogwarts cũng sẽ tự chia người, nhặt những tuyển thủ xuất sắc nhất từ bốn nhà để đấu với Durmstrang.

Gellert tìm thấy Albus đang đứng cười nói với các tuyển thủ cùng nhà với mình, thấy Gellert tiến đến, cậu cũng không ngại kéo hắn vào giới thiệu với những người khác. So với Slytherin, Gryffindor rõ ràng dễ gần hơn nhiều, chưa đầy 10 phút, Gellert đã có thể hòa nhập và nói chuyện vui vẻ. Một lát sau, Albus chỉ huy mọi người đi ra sân tập luyện để làm bài kiểm tra phân loại, mà cậu thì không hề để tâm, tiếp tục cùng Gellert tán dóc.

"Trận sắp tới anh chơi ở vị trí nào?" Gellert tò mò hỏi "Lúc trước em đi hỏi Nicholas, nghe nói rằng anh là Tầm thủ 2 năm nay rồi..."

"Đúng thế, nhưng lần này Tầm thủ đã định trước là một người tới từ nhà Ravenclaw, cô ấy thực sự như một con chim ưng, lát nữa cô ấy ra sân tập, em có thể quan sát một chút." Albus cảm thán "Anh từng chơi Truy thủ từ năm hai, nên lần này anh được chọn thẳng."

"Thật trùng hợp, em chính là Thủ quân bên Durmstrang, xem ra chúng ta sẽ gặp nhau rất nhiều đó Albus!" Gellert huých người đứng bên cạnh "Nể tình anh, em sẽ nhả cho anh vài quả. Cứ ba lần anh ném bóng về phía cầu môn thì em để một quả vào. Thế nào? Yên tâm diễn xuất của em rất tốt, sẽ không ai nhận ra chúng ta gian lận."

"Để rồi xem, lúc đó em có cản nổi bóng của anh không!" Albus bật cười "Nếu muốn thì giờ em có thể thử luôn!"

Sau lời cảnh báo của Gellert từ lần trước, Hiệu trưởng Constantine đã quyết định để Robertino ngồi ở ghế dự bị. Nhưng chuyện không may đã xảy ra, trong lần luyện tập ngay trước hôm thi đấu, Tấn thủ còn lại của đội Durmstrang không khống chế được chổi của mình, trực tiếp ngã từ trên cao xuống, sợ là sẽ phải nghỉ ngơi một tuần. Trong dàn dự bị không ai có khả năng làm Tấn thủ, vì thế Gellert bị đẩy từ vị trí Thủ quân lên Tấn thủ, mà sau một hồi đắn đó, Robertino được cho phép làm Thủ quân bởi Hiệu trưởng không nghĩ rằng Thủ quân có thể gây ra thương hại gì cho người khác.

Đối với đội hình thay đổi trong phút chót này, Gellert không hề vui vẻ chút nào. Phải biết rằng lí do hắn cố bám lấy vị trí Thủ quân chính là vì hai trái Bludger điên loạn bay lung tung trong sân có thể đập gãy xương hắn bất cứ lúc nào. Đập cây gậy đánh bóng vào lòng bàn tay để ngăn lại sự căng thẳng của bản thân, hắn tiện thể chạy sang bên Hogwarts trêu chọc Albus trước giờ thi đấu để quên đi áp lực. Một lát sau, phía bên ngoài vang lên tiếng nói mời hai đội ra sân, hắn mỉm cười chào Albus rồi trở về vị trí của mình, mà trước khi hắn bước ra, Minette vội kéo hắn lại, nói nhỏ vào tai hắn một từ:

"Robertino!"

Gellert liếc mắt nhìn sang bóng lưng của Robertino, hận không thể dùng cái gậy đánh bóng mà đánh chết cậu ta. Nhưng nếu cậu ta thức thời không động tới Albus, hắn cũng có thể để cậu ta bình yên cho tới khi trận đấu kết thúc.

Trận đấu bắt đầu, hắn nhìn quanh cảnh giác với hai trái Bludger, tiện tay thì đánh nó về phía tuyển thủ Hogwarts để hạ gục đối phương, tất nhiên là ngoại trừ Albus. Tốc độ của Albus rất nhanh, cộng với năng lực phản xạ của một Tầm thủ, cậu có thể dễ dàng dẫn bóng chọc thủng lớp phòng vệ của Durmstrang, có đôi khi Gellert không thể tập trung được mà khẽ liếc nhìn cậu thêm một chút. Bất chợt, một quả Bludger bay về phía Albus, mà dường như cậu cũng chẳng hề phòng bị chút nào. Trái tim Gellert hụt một nhịp, hắn cúi người, dùng tốc độ nhanh nhất lao tới đánh quả bóng kia bay đi xa.

Thở hắt ra một tiếng, hắn quay đầu trừng mắt nhìn người vừa đánh trái bóng đó - Manon Moreau - rồi không nhịn được mà gắt lên:

"Cô làm gì vậy? Cú vừa nãy có thể khiến cậu ấy gãy xương bả vai đó!"

"Nhưng đó là đội đối thủ, Grindelwald!" Cô hét lên để đáp lại, tiện thể xoay người đánh vào một trái Bludger khác "Nãy giờ cậu đánh gục hai người đội họ rồi, bây giờ cho tôi ghi chút điểm thì có sao, cậu ta là người nhanh nhất đội Truy thủ!"

"Tôi mặc kệ, Moreau! Tránh xa cậu ấy ra! Cô còn đánh Bludger về phía cậu ấy, tôi sẽ dùng cái gậy này đánh cho cô rơi khỏi chổi!"

Nói xong câu, Gellert đã vội bay vút đi đánh vào một trái Bludger về phía Tấn thủ đội Hogwarts. Quả bóng đụng trúng lưng khiến cậu ta loạng choạng một chút rồi nhẹ nhàng hạ cánh. Manon nhìn thấy toàn bộ cảnh này, không nhịn được chửi thề trong lòng, nhưng cô cũng càng nhận ra rằng Albus chính là điểm giới hạn của Gellert, là người mà hắn không cho phép ai chạm vào.

Robertino đang chật vật với sự tấn công liên tục từ Albus, rõ ràng khả năng phản xạ của cậu ta không thể địch lại tốc độ của đối phương. Gellert thầm khinh bỉ trong lòng, thà để hắn chơi cả hai vị trí Tấn thủ và Thủ quân cùng một lúc còn tốt hơn tên Robertino kia. Albus lại cướp được bóng, Gellert chắc chắn rằng cậu sẽ lại ghi thêm điểm. Bỗng nhiên hắn cảm nhận được một dao động phép thuật khác thường. Là một phù thủy hắc ám, hắn đặc biệt nhạy cảm với các luồng pháp thuật hắc ám khác, và sự xuất hiện bất ngờ này làm hắn lo sợ.

Vội đưa mắt tìm kiếm Albus, lúc này cậu đang ở cách cầu môn tầm năm mét và chuẩn bị ném bóng. Nhưng đột nhiên, cơ thể cậu căng cứng, rồi cứ thế, cậu ngã ra khỏi chổi y như những gì Gellert nhìn thấy trong lần tiên tri trước đây. Hắn không nghĩ ngợi nhiều, vội lao tới đỡ lấy cậu, mà mọi người đang tập trung vào trái Snitch bây giờ mới phát hiện tình huống bên này. Nhẹ nhàng tiếp đất, Gellert phát hoảng khi thấy một vết cắt sâu ở bụng Albus, với một người có kinh nghiệm như hắn, vừa nhìn đã thấy rõ ràng đây là vết thương do pháp thuật hắc ám gây ra. Đưa mắt nhìn về phía dao động mà mình cảm nhận được, mặt Gellert tối sầm lại.

Robertino.

"Crucio..." Bên tai Albus loáng thoáng tiếng thì thầm đầy tức giận, nhưng trước khi cậu kịp ngăn lời nguyền đó lại, người kia đã ôm chặt lấy cậu "Đừng lo, Albus. Anh an toàn rồi!" Đó là câu nói cuối cùng mà Albus nghe được trước khi ngất đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net