CHAPTER 8: DECISIO

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Albus giật mình tỉnh dậy. Vết thương ở bụng nhói đau làm cậu không nhịn được mà khẽ rên rỉ. Ngồi cạnh giường là Aberforth đang nhìn cậu đầy lo lắng. Thấy cậu tỉnh, Aberforth hiểu ý rót một chút nước cho cậu uống, nhưng chưa kịp hỏi cậu đang cảm thấy thế nào, Albus đã nói một câu khiến em trai mình tức xì khói.

"Gellert đâu rồi?"

"Lúc nào cũng Gellert!" Aberforth bĩu môi "Hiệu trưởng Constantine gọi cậu ta nói chuyện riêng rồi. Có khi việc ngày hôm nay liên quan tới cậu ta không biết chừng!"

"Thôi nào Aber, sao em cứ nghi ngờ sự tử tế của cậu ấy chứ?" Albus bật cười "Cậu ấy đã cứu anh! Chúng ta nên đối xử với cậu ấy như ân nhân chứ không phải kẻ thù. Anh sẽ rất vui nếu được nói lời cảm ơn một cách trực tiếp với cậu ấy."

"Em đoán là sau khi gặp Hiệu trưởng, cậu ta sẽ tới đây ngay lập tức thôi. Như anh nói đó, cậu ta lo lắng cho anh."

Albus mỉm cười gật đầu đồng ý với câu nói này. Aberforth nâng cậu dậy rồi giúp cậu ăn một chút đồ ăn nhẹ và uống một đống thuốc đắng ngắt, xác định cậu không xuất hiện dấu hiệu nào bất thường, Aberforth mới yên tâm đi ăn tối, để cậu tiếp tục nghỉ ngơi. Trước khi Aberforth đi, Albus dặn đi dặn lại em trai mình rằng nếu lát nữa Gellert tới thăm thì nhất định phải đánh thức cậu. Mà lần tiếp theo cậu tỉnh dậy đã là trưa ngày hôm sau, Học viện Durmstrang đã lên đường về trường từ đêm ngày hôm trước.

Albus không thể tin rằng Gellert lại rời đi mà không để lại dù là một lời từ biệt, cộng với việc Học viện Durmstrang trở về quá vội vàng, cậu gần như chắc chắn rằng Gellert đã gặp phải chuyện không may. Cậu biết rằng người sử dụng Crucio với Robertino chính là Gellert. Một phù thủy chưa tốt nghiệp mà dám sử dụng một trong ba lời nguyền không thể tha thứ thì chắc chắn sẽ bị đuổi học, cậu chỉ có thể cầu mong rằng khi ấy sân Quidditch quá hỗn loạn nên không ai có thể biết được điều này ngoại trừ cậu.

Càng nghĩ càng nóng ruột nên ngay sau khi cảm thấy khá hơn, Albus đã vội gửi thư cho Gellert để thăm hỏi tình hình. Qua một tuần, con cú quay trở lại với bức thư của cậu buộc ở chân. Gellert không nhận được thư. Điều đó càng làm Albus lo lắng.

Kết quả thi NEWTs đã được công bố, Albus không ngạc nhiên khi toàn bộ điểm của mình đều là O, đến cả bữa tiệc tốt nghiệp tràn đầy bánh ngọt cũng không khiến cậu cảm thấy vui vẻ hơn chút nào. Cậu mang tâm trạng nặng nề xách đống hành lý về nhà, cố gắng tập trung hoàn thành nốt việc nghiên cứu, nhưng cứ mỗi khi nhìn thấy cây táo nhà bà Bathilda qua cửa sổ phòng mình, cậu lại nhịn không được mà ngẩn người.

Cho đến một ngày cuối tháng sáu, trời vẫn trong xanh và ngập nắng, theo thói quen, cậu ngồi ở bệ cửa sổ đọc sách, đôi lúc lại liếc mắt nhìn về phía cây táo. Bất chợt cậu nhận ra dưới tán cây có một người cũng đang đứng nhìn cậu.

"Chào Albus!" Người kia to giọng "Xem ra anh còn không thèm nhớ tới em!"

Albus vội đặt quyển sách đang cầm sang một bên, mở chốt cửa sổ rồi cứ như vậy mà nhảy từ tầng hai xuống, không quên tiếp đất bằng thần chú lơ lửng. Sau một tháng, trái tim của cậu cuối cùng cũng có thể thả lỏng. Cậu không hề ngại ngần chạy tới ôm lấy người trước mặt.

"Ôi Gellert, anh tưởng rằng sẽ không còn được gặp lại em nữa!" Cậu siết vòng tay mình thật chặt như sợ người mình yêu biến mất "Tại sao anh gửi thư cho em mà không được?"

"Bình tĩnh nào Albus, em đã ở đây rồi. Chuyện dài lắm, nhưng em có thể kể cho anh nghe nếu anh không chê em dông dài..." Gellert cười lớn, vươn tay đáp lại cái ôm từ Albus "Vết thương của anh thế nào rồi? Ôm chặt thế này thì chắc không còn gì đáng lo ngại nữa nhỉ?"

"Đôi lúc sẽ hơi đau một chút..."

"Không sao, em có thể xử lý nó, nếu anh cho phép!"

"Cách nói chuyện của em dạo này hơi lạ đó, rất khách khí..." Albus thoát khỏi vòng tay Gellert "Em không phải là Gellert bị Slytherin giả mạo đó chứ?"

"Chẳng qua là do hai tháng nay em rèn luyện được một vài thói quen thú vị thôi!" Gellert bật cười "Vào bên trong nhà dì Batty ăn chút gì đó chứ? Em có mang tới một chút chocolate vodka của Nga. Chúng ta có thể vừa ăn vừa nói chuyện."

Dì Bathilda đã ra ngoài mua chút đồ về để nấu một bữa tối thịnh soạn chào đón cháu trai nên trong nhà chỉ còn hai người. Dì rất thích đọc nên tại bất kì địa điểm nào trong nhà cũng có thể tìm thấy một vài quyển sách. Đây cũng chính là nơi mà khi xưa Gellert tìm được thêm rất nhiều tài liệu quý báu về Bảo bối Tử thần. Hiển nhiên Gellert cũng mang trong mình sở thích này, ngay khi bước chân vào căn nhà này, miệng hắn đã không thể ngừng cười.

Sau khi mang trà và chocolate ra cho Albus, Gellert bắt đầu kể về những việc xảy ra trong hai tháng không gặp. Đầu tiên là việc của Robertino. Cậu ta là một phù thủy hắc ám, điều này không còn quá bất ngờ với học sinh Durmstrang, nhưng vấn đề là vào trận đấu Quidditch vừa rồi, cậu ta không khống chế được sức mạnh của bản thân nên khiến pháp thuật bị bạo phát, gây tổn thương cho những người ở gần, trong đó nặng nề nhất là Albus.

Thông thường thì phù thủy sẽ ổn định phép thuật ở tuổi 11, từ đó về sau sẽ không xảy ra trường hợp bạo phát, trừ khi đó là một Obscurial. Obscurial được sinh ra chỉ khi một phù thủy trẻ chịu thương tổn quá lớn về mặt vật lý hay tâm lý, mà chắc chắn chẳng ai dám hành hạ một thuần huyết, vậy nên khả năng này bị bỏ qua. Chỉ còn một trường hợp, đó là Robertino muốn mau chóng tăng cường pháp lực nên sử dụng độc dược, sự tăng trưởng này diễn ra quá nhanh đến mức cậu ta cũng không thể kiểm soát được.

Tiếp đó nữa, dựa vào những chứng cứ mà Nicholas Malfoy cùng với Minette Rosier thu thập được, cuối cùng thì Robertino - sau cuộc nói chuyện 'thân mật' với Gellert - đã phải thú nhận việc tra tấn Armander bằng Crucio. Để không bị bạo phát do sức mạnh tăng quá nhanh, cậu ta buộc phải sử dụng bớt pháp lực, mà cậu ta cũng không hề vừa mắt Armander, vậy nên tranh thủ một công đôi việc. Kristofer đã chết trong Azkaban, cậu ta không thể chịu nổi lũ Giám ngục chỉ sau 3 ngày, đúng như suy đoán của Gellert lúc trước.

Vấn đề còn lại chính là Gellert. Hắn đã bị đuổi học. Hiệu trưởng Constantine đủ nhạy bén để nhận ra rằng hắn sử dụng lời nguyền không tha thứ, dù việc hắn thực hiện mà không cần đến đũa phép cũng làm ông bất ngờ đôi chút và tỏ ra vô cùng tiếc nuối khi phải đưa ra quyết định như vậy. Sau khi xem phiên tòa xét xử Robertino xong, hắn chuyển tới Pháp làm khách ở gia tộc Rosier một thời gian trước khi tới đây. Dù sao thì hắn cũng không thể làm phiền người ta mãi được, và hắn cũng chưa đủ 17 tuổi nên vẫn cần có người giám hộ - dì Bathilda.

"Nhờ có anh mà môn Độc dược của em đạt điểm E, còn lại đều là O. Em nên trả ơn anh thế nào đây?"

"Em còn chưa trả lời vì sao em không nhận thư của anh!"

"Em đã phải dành thời gian để nghĩ về chuyện của hai ta, Albus. Chúng ta không thể trốn tránh nhau mãi được..." Gellert thở dài "Nhưng em vẫn còn chút thắc mắc cần anh giải đáp trước khi đi tới lựa chọn cuối cùng."

"Nói đi..." Một nỗi lo lắng mơ hồ xuất hiện trong lòng Albus khiến bàn tay cầm tách trà của cậu hơi run rẩy.

"Anh..." Gellert đặt tách trà xuống, nhìn thẳng vào mắt người đối diện "... có biết Tom Riddle không?" Một tia hoảng hốt lóe lên trong mắt Albus nhưng mau chóng biến mất. Tiếp đó cậu thật bình tĩnh lắc đầu, nhưng Gellert không hề bỏ qua bất kì một điều gì "Không cần giả bộ nữa đâu Albus Dumbledore. Tôi nghĩ hôm nay chúng ta nên ngả bài và nói chuyện tử tế với tư cách là hai lão già đã xuống lỗ."

"Cậu phát hiện từ khi nào?"

"Cuộc sống của anh về cơ bản thì thay đổi quá nhiều, chưa kể nói chuyện với anh khiến tôi có cảm giác như đang nói chuyện với một người bạn già. Nhất là lần nói về thần Hộ mệnh..."

"Tôi cũng nghi ngờ cậu từ lần đó. Nhưng thế thì sao? Tôi thừa biết rằng cậu tiếp cận tôi chỉ để khiến tôi yêu cậu rồi đi theo cậu như lúc trước. Nhưng cậu nên biết rằng, cậu cũng yêu tôi, cậu hối hận vì làm tổn thương tôi, đó là sự thật không thể chối cãi!"

"Vậy còn anh thì sao? Tôi nhớ rằng dù tôi cố tránh né, anh vẫn một mực bám lấy tôi. Không lẽ anh cũng định khiến tôi dính chặt lấy anh rồi đi theo bảo vệ lũ muggle ngu xuẩn như anh đã làm à?"

"Cả trăm năm nay rồi, vẫn là vấn đề này!" Albus tức giận đứng dậy "Cậu vẫn không nhận ra rằng muggle không hề dễ dàng bị điều khiển như vậy ư?"

"Đó là muggle của vài chục năm nữa. Tại sao không thực hiện kế hoạch ngay bây giờ, khi bọn chúng vẫn chưa chế tạo ra những thứ máy móc gây tổn hại tới chúng ta? Chúng ta sẽ đứng trên đỉnh cao, Albus, cho lũ muggle thấy ai mới là chủ!" Gellert tiến lại gần Albus "Đi cùng tôi nào Al. Chúng ta có cơ hội thứ hai, tại sao anh không thử đi theo con đường của tôi chứ? Ariana và Aberforth đã có mẹ anh lo, anh không việc gì phải vướng bận nữa."

"Không, Gel, câu trả lời của tôi chẳng lẽ cậu vẫn không rõ? Tôi chỉ không ngờ đến tận bây giờ cậu vẫn cứng đầu như vậy. Tôi không thích chiến tranh, cũng không có nhu cầu đối với quyền lực. Chúng ta có cơ hội thứ hai, tại sao không sửa đổi những sai lầm trong quá khứ để mọi thứ trở nên tốt đẹp hơn? Như là việc tôi ngăn được Ariana không giết mẹ mình, hay như hiện giờ tôi cũng đang cố gắng xin cho cha ra khỏi Azkaban. Tôi hài lòng với cuộc sống hiện tại, Gel!" Albus thất vọng nhìn hắn "Giờ cậu lựa chọn đi. Một là tôi, hai là tiếp tục lên kế hoạch thống trị cái thế giới ngu ngốc của cậu! Tất nhiên đó sẽ là thế giới không có tôi!"

Gellert chỉ có thể bất lực đứng đó nhìn theo bóng lưng Albus rời đi cho tới khi tiếng đóng cửa nhà mang theo nỗi tức giận của một sư tử Gryffindor vang lên. Hắn khẽ gầm lên một tiếng rồi hất toàn bộ khay để ấm và tách trà xuống dưới đất. Nhận ra việc này chưa đủ thỏa mãn, hắn dùng thần chú khôi phục lại trạng thái vốn có của đống ấm chén rồi một lần nữa hất tung tất cả. Tới khi dì Bathilda trở lại, hắn không nhớ được mình đã lặp lại hành động này được bao nhiêu lần.

Một tuần nữa lại trôi qua. Albus càng ngày càng cáu kỉnh, mọi người trong nhà đều nhận thấy điều này, nhưng không ai gặng hỏi được lí do thực sự. May mắn thay, có một bức thư tới từ Flamel thông báo rằng 12 công dụng của máu rồng đã được thử nghiệm thành công, chúc mừng Albus vì đã nghĩ ra một đề tài thú vị và hữu ích. Lần đầu tiên sau cả một tuần, Albus có thể tươi cười một chút. Cậu mau chóng trả lời lại thư chúc mừng của Nicholas Flamel. đồng thời gửi bản báo cáo nghiên cứu tới Bộ pháp thuật.

Trưa hôm đó, khi phu nhân Kendra và Ariana đang ở trong bếp làm món bánh chim bồ câu để ăn mừng thì tiếng gõ cửa nhà vang lên. Ariana nhảy chân sáo tới mở cửa vì nghĩ Aberforth đã trở về sau khi đi mua đồ ở Hẻm Xéo. Thế nhưng trước mặt cô là một thanh niên cao lớn với mái tóc ánh kim và nụ cười thân thiện.

"Chào em, anh là hàng xóm mới chuyển tới..."

Ariana chỉ có thể ngây người.

"Ai vậy con?" Phu nhân Kendra hỏi vọng từ trong bếp ra.

"Hàng xóm mới ạ!" Cô bé luống cuống đáp "Anh... anh... có muốn vào nhà không?"

"Rất hân hạnh."

Ariana nghiêng mình để Gellert có thể đi vào bên trong. Ngôi nhà chỉ vừa mới được xây dựng lại sau lần bạo phát pháp thuật của Ariana vài tháng trước nên có phần đơn giản và không có gì đặc biệt. Nhưng có lẽ vì sự hiện diện của phu nhân Kendra nên căn nhà vẫn tràn đầy sự ấm áp chứ không hề gượng gạo như lúc chỉ có ba anh em Albus nương tựa vào nhau. Mắt thấy một người phụ nữ cao gầy với mái tóc nâu sẫm và đôi mắt xanh tương tự Albus vài phần, hắn nhanh nhẹn chào hỏi.

"Chào cô, cháu là Gellert Grindelwald, cháu trai dì Bathilda. Cháu vừa mới tới được một tuần nay, nhiều việc quá nên giờ mới sang đây gặp cô được!"

Gellert có thể nghe thấy tiếng bước chân nện mạnh trên sàn nhà tầng hai, rõ ràng có ai đó đang chạy thật nhanh về phía cầu thang. Khi hắn nhìn về hướng đó, Albus đã dùng tư thái nhẹ nhàng mà khoan thai đi từ trên tầng xuống, cậu nhìn hắn bằng ánh mắt đánh giá mang theo đôi chút tức giận như đang hỏi hắn làm gì ở đây.

"Gellert, đây là con trai lớn của cô - Albus, Albus, đây là hàng xóm mới của chúng ta - Gellert. Cô là Kendra, cháu có thể gọi cô là dì Kenny. Còn kia là Ariana, thường thì anh em Albus sẽ gọi con bé là Ana. Ngoài ra còn có Aberforth, con trai thứ của cô. Tiếc là hiện tại thằng bé không ở nhà!"

"Cậu ta biết mà mẹ. Đây chính là người mà con đã kể..." Albus hừ nhẹ.

"A vậy sao? Không ngờ lại trùng hợp như vậy. Albus quý cháu lắm đấy Gellert!" Kendra bỏ qua ánh mắt kì lạ của Albus, nhẹ nhàng mỉm cười nhìn con trai "Có lẽ con không phiền dẫn bạn lên phòng chơi chứ? Khi nào bánh sẵn sàng, mẹ sẽ gọi hai đứa xuống!"

Albus gật đầu rồi quay lưng lên tầng, Gellert hiểu ý, lẳng lặng đi theo sau cậu. Phòng Albus nằm ở cuối hành lang, hai bên tường hành lang được trang trí bằng một vài bức tranh sơn dầu nhỏ. Phòng cậu cũng được bày trí một cách tối giản nhưng những quyển sách bị vứt ngổn ngang khắp nơi khiến phòng trở nên bừa bộn hơn. Gellert đã phải cố gắng lắm để đi từ cửa tới giường mà không dẫm phải quyển sách nào.

"Xin lỗi, dạo này bận bịu quá nên tôi chưa dọn phòng!" Albus hắng giọng ho nhẹ rồi dùng pháp thuật sắp xếp lại đống sách "Tôi tưởng cậu lại bỏ đi rồi..."

"Tôi quyết định rồi Albus, tôi không muốn mất anh thêm lần nữa, dù sao thì chúng ta đã chờ đợi điều này cả trăm năm nay rồi..." Gellert thở dài rồi vô cùng tự nhiên ngồi xuống mép giường "Nhưng trước giờ tôi vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của Ana."

"Chuyện xưa đó tôi cũng không muốn nhắc lại nữa. Chúng ta nên nhìn vào hiện tại thôi, Ana vẫn an toàn, vậy là đủ. Tôi muốn cậu quên hết tất cả những điều xấu xa mà hai chúng ta đã làm với nhau..." Albus tiến lại gần ôm lấy mặt Gellert, bắt hắn phải nhìn vào mắt mình "Được chứ Gellert?"

"Tôi sẽ không tạo ra cuộc chiến tranh như lần trước nữa đâu." Gellert gật đầu "Tôi cũng sẽ cố tôn trọng những người bạn muggle của anh..."

"Tốt lắm Gellert!" Albus bật cười, cúi người đặt một nụ hôn vào trán Gellert "Anh vui vì em đã chọn anh. Tin anh đi, em sẽ không phải thất vọng đâu!"

Gellert kéo mạnh Albus khiến cậu ngã vào lòng mình. Hắn vuốt ve gò má của cậu, nhìn thật kĩ khuôn mặt người trong lòng. Đã bao lâu rồi hắn mới có thể thoải mái mà nhìn cậu như vậy? Mùi cam bergamot thanh mát khiến hắn không nhịn được mà cúi xuống đặt một nụ hôn sâu vào đôi môi cậu, không biết từ lúc nào, hắn đã đè cậu dưới thân, luồn tay vào phía dưới lớp áo sơ mi trắng.

"Đừng nghịch nữa Gel..." Albus đỏ mặt rên rỉ "Hôm nay cả mẹ lẫn em gái anh đều ở nhà, em không định để mẹ anh phát hiện ra rằng hàng xóm vừa mới tới đã định giở trò đồi bại với con trai cưng của mình đó chứ?"

"Em muốn, Albus..." Hắn vùi đầu vào hõm vai cậu, giọng khàn khàn như đang cầu xin "Thấy anh là muốn tới phát điên..."

"Em cũng đâu còn là thằng nhóc 16 tuổi không kiểm soát được hành vi của mình cơ chứ!" Albus vươn tay vò mạnh mái tóc của Gellert, tặng thêm một cái nháy mắt tinh nghịch "Nếu muốn, mai anh có thể tới nhà dì Bathilda làm khách..."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net