CHAPTER 9: LITTERA

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Những ngày sau đó yên bình y hệt mùa hè năm 1899. Gellert không định trở về dinh thự nhà Grindelwald tại Đức trong ít nhất 10 năm nữa nên trong chuyến đi lần này tới Thung lũng Godric, hắn gần như mang theo toàn bộ tài sản của mình, bao gồm cả những thú vui bé nhỏ như đĩa nhạc, bàn cờ vua và những quyển sách mình tâm đắc nhất. Lần này tới đây, hắn đã xác định rằng một là mình sẽ ở lại Anh với Albus thêm một khoảng thời gian dài nữa, hai là sẽ lại khắc khẩu với cậu rồi bỏ đi châu Âu thực hiện kế hoạch cả đời của bản thân.

Hắn chỉ hứa với cậu là sẽ không tạo ra chiến tranh, nhưng không hề hứa sẽ bỏ đi khát vọng quyền lực cháy bỏng trong tim mình. Việc nắm trong tay quyền lực khuynh đảo cả thế giới phù thủy cũng như được ăn một miếng bánh ngon lành, dù để đạt được điều đó cũng tốn công tốn sức. Bởi thế hắn quyết định sẽ nghỉ ngơi một chút để tận hưởng mùa hè tuyệt đẹp bên người yêu, rồi sau đó sẽ bắt đầu đi xây dựng riêng cho mình một đế chế của phù thủy hắc ám. Tất nhiên hắn sẽ không bỏ qua các Bảo bối Tử thần, nhưng dù sao thì hắn cũng biết rõ rằng vị trí chính xác của ba thứ đó, vì vậy chẳng có gì phải vội vàng.

Dự án nghiên cứu "Mười hai công dụng của máu rồng" mà Albus khổ công mày mò đã được Bộ thừa nhận và công bố trong toàn giới phép thuật, đem tới cho cậu vinh quang mà hiếm phù thủy nào có thể đạt được trước tuổi 18. Nhờ thành tựu này, Hiệu trưởng Hogwarts - Phineas Nigellus Black - đã ngay lập tức gửi thư chúc mừng, đồng thời bày tỏ mong muốn mời cậu trở về trường làm giáo viên chính thức trong năm học tới thay cho Giáo sư môn Biến hình hiện tại - người vừa nộp đơn xin nghỉ hưu. Tất nhiên Albus sẽ không từ chối đề nghị này, cậu đã làm công việc dạy học ngót nghét 100 năm và không hề biết chán việc nhìn ngắm nhìn bọn trẻ trưởng thành. Cậu có thể dùng cả ngày để nói với Gellert về việc chúng đáng yêu thế nào hay nghịch ngợm ra sao, đổi lại chỉ là một cái hừ nhẹ từ người kia.

"Em định sẽ làm gì tiếp theo?" Albus đưa cho Gellert một vài viên kẹo chanh rồi ngồi xuống và đắm chìm trong tiếng nhạc phát ra từ đĩa.

"Em không biết. Hết mùa hè đã rồi tính..." Gellert bỏ một viên vào miệng mình "Có thể em sẽ tới Knockturn..."

"Không được! Riêng Knockturn thì không!" Albus vội ngắt lời "Vào đấy rồi lại hư người ra. Thà em cứ ngồi đọc sách ở nhà, tiền lương giáo viên của anh cũng không thể khiến em chết đói..."

"Anh có vấn đề gì với Knockturn thế?" Gellert nhún vai "Tuy là nơi đó toàn là phù thủy hắc ám, nhưng em có thể đối phó được. Em đâu phải là thằng nhóc 16 tuổi, em tự biết bản thân cần làm gì và không được phép làm gì..."

"Nhưng mà anh không muốn em trở thành phù thủy hắc ám như lúc trước, rồi nó sẽ hủy hoại linh hồn em. Bây giờ em không còn ở Durmstrang nữa, em đã chọn anh, vậy tại sao không tiếp tục lựa chọn làm phù thủy trắng?"

"Albus, em có thể đồng ý với anh tất cả mọi điều trừ việc trở thành phù thủy trắng, bởi vì pháp thuật hắc ám là bản chất sức mạnh của em. Như em đã nói, pháp thuật hắc ám không phải lúc nào cũng xấu, và em biết cách sử dụng nó." Hắn dừng lại một chút "Nếu anh làm thế vì sợ rằng có ngày em sẽ lại quay lưng với anh, trở thành Chúa tể Hắc ám thì sự lo lắng đó thật là ngu ngốc!"

"Em nói đúng, Gellert. Bản chất của chúng ta quá khác nhau." Albus thở dài "Anh biết bản thân thật là vô lý, nhưng em biết đó, đôi khi trái tim của những kẻ yêu nhau sẽ lại lo sợ lung tung, và anh không thể kìm nén nó lại được. Anh biết pháp thuật hắc ám là bản chất và cũng là thiên phú của em, vì thế anh sẽ cố chấp nhận nó. Đổi lại, anh cũng muốn em chấp nhận một số quan điểm sống của anh. Anh không muốn những cuộc tranh cãi ngớ ngẩn này phá vỡ quan hệ của chúng ta nữa!"

Gellert hài lòng với cuộc thương lượng này. Hắn tiến lại gần Albus, định bụng tặng cho cậu một nụ hôn thật sâu với viên kẹo chanh trong miệng, nhưng ngay khi hắn chuẩn bị cúi xuống, tiếng cú đập cánh ngoài cửa sổ khiến hắn không thể không dừng lại. Khó chịu lấy bức thư buộc ở chân cú ra, hắn nhíu mày đọc đi đọc lại hai lần rồi quay sang nói với Albus:

"Minette gửi thư nói rằng Hiệu trưởng Constantine đã hủy bỏ quyết định đuổi học em mấy tháng trước và cho phép em quay lại Durmstrang..."

"Cái gì cơ?" Albus giật mình, vươn tay cướp lấy tờ giấy trên tay Gellert, phát hiện đó là một đống tiếng Đức thì càng tức giận hơn "Nói vậy tức là em chỉ ở đây thêm một tháng nữa thôi ư? Tại sao em không có vẻ gì là bất ngờ vậy?"

"Thực ra thì em cũng quên chưa nói với anh một điều. Trong một tháng ở nhà Rosier, em cũng lên chút kế hoạch để Constantine rút lại quyết định của ông ấy. Dù sao thì Học viện Durmstrang cũng có rất nhiều điều thú vị, cứ như vậy bỏ đi thì tiếc lắm!"

"Em đã làm gì?" Albus nhíu mày nghi ngờ.

"Thôi nào Al, em đâu phải học sinh Tom Riddle yêu dấu của anh, em sẽ không kề đũa vào cổ Constantine bắt ông ta làm thế này thế nọ." Gellert nhún vai, buồn cười nhìn biểu cảm nôn nóng của người trước mặt "Durmstrang là một ổ quý tộc. Đặc điểm của quý tộc chính là cộng sinh với nhau, chính vì thế, nếu anh có quan hệ, anh sẽ không phải lo bị chèn ép. Ông bố tồi tệ của em không được cái tích sự gì, nhưng ông ta có quan hệ rất tốt với các gia tộc lớn. Một vài gia tộc nhỏ yêu cầu đuổi học em, nhưng những gia tộc có tiếng như Rosier đứng về phía em, anh nghĩ Hiệu trưởng sẽ nghiêng theo phía nào? Chưa kể tới việc ông ta luôn tiếc nuối khi để mất một tài năng như em!" Gellert cười to "Lúc trước đuổi em cũng là do tình thế bắt buộc, hiện giờ mượn chút sức ép từ các gia tộc để mang em trở về, thành công đổ hết trách nhiễm lên người 'những tay quý tộc ngang ngược thích bắt ép người khác', ông ta chẳng phải là người có lợi nhất hay sao? Em chỉ đang giúp ông ta một chút..."

"Vậy là em đồng ý trở về ư? Nhưng anh không muốn rời xa em đâu!" Albus chắp tay sau lưng đi lại trong phòng "Hay là bây giờ em gửi thư xin được học ở Hogwarts? Nếu Phineas ái ngại tiền sự của em, anh có thể dùng cái ghế giáo sư của mình ép ông ấy nhận em, hẳn là Phineas cũng không muốn bỏ qua một nhân tài..."

"Em không thể học ở Hogwarts được, em thuộc về Durmstrang." Gellert nhẹ nhàng phủ nhận, tiện tay ôm lấy con người đang bồn chồn kia "Hay là... anh tới Durmstrang dạy học? Em tin là Constantine sẵn lòng dành cho anh một vị trí, tất nhiên nếu anh muốn."

"Anh cần suy nghĩ thêm, Gellert..."

"Chỉ hai năm thôi, sau đó chúng ta có thể về Anh, và anh tiếp tục dạy học ở đây." Gellert bắt đầu dụ dỗ "Anh từng nói anh rất tò mò muốn biết Durmstrang có những bí ẩn gì, vậy thì đây là một cơ hội tuyệt vời để khám phá. Ở Durmstrang anh không cần lo lắng bất kì điều gì, em có thể giải quyết được hết. Chỉ cần anh muốn..." Hắn nâng tay cậu lên rồi nhẹ nhàng đặt vào đó một nụ hôn.

Albus trầm mặc một lúc lâu.

"Anh phải về..." Bỗng nhiên cậu vùng ra khỏi cánh tay của Gellert.

Sau khi nghe thấy câu nói này, Gellert cũng không nhịn được mà cảm thấy hụt hẫng. Trong đầu hắn lại tràn ngập những suy đoán, lẽ nào Albus vẫn không thể chấp nhận việc hắn là phù thủy hắc ám? Albus dường như đọc được những suy nghĩ này, cậu bật cười xoa đầu hắn.

"Anh phải về để thông báo với cả nhà rằng mình sẽ tới Durmstrang. Còn một tháng nữa là tới thời điểm nhập học rồi, bao nhiêu giấy tờ còn chưa làm kìa!" Cậu nhún vai "Em cứ suy nghĩ đi đâu ấy! Thật là ngốc nghếch!"

Gellert vui sướng cướp lấy đôi môi người trước mặt. Dường như một nụ hôn là chưa đủ, hắn ôm cậu tới bên giường náo loạn một phen trước khi quyến luyến tiễn cậu về tận cửa nhà. Lúc hắn trở về, dì Bathilda đưa cho hắn hai bức thư, một bức là thư từ Durmstrang, hắn đương nhiên biết nội dung là gì. Bức còn lại tới từ một địa chỉ lạ, suy nghĩ một chút, hắn quyết định xé bức thư thành sáu mảnh rồi vứt vào sọt rác.

Nhưng dường như mấy con cú đưa thư không để hắn yên, chúng liên tục đem tới những bức thư y hệt sau khi bức trước bị xé bỏ. Cuối cùng thì Gellert đành phải mở bức thư ra đọc để có một giấc ngủ yên bình.

"Gửi Gellert Grindelwald thân yêu,

Cô là Julian Benjamin, một người quen cũ của bố cháu. Cô muốn kể cho cháu nghe một câu chuyện này.

Mười hai năm trước, có một thiếu nữ nọ, cô ấy gặp được một người đàn ông thật hoàn hảo, và như những câu chuyện chúng ta đã biết, tình yêu giữa họ chớm nở và rồi đơm bông kết trái. Họ có một đứa con.

Chắc cháu cũng hiểu rồi. Cô chính là cô gái đó, và cháu có một người em trai, tên thằng bé là Phillip. Năm nay thằng bé đã 11 tuổi và vừa nhận được thư mời tới học ở Hogwarts. Cô không có đủ kiến thức về thế giới phép thuật, nhưng cô biết bố cháu là phù thủy. Cô muốn gặp và trao đổi với cháu về tương lai của em vào ngày mùng 6 tháng 8 tại quán cà phê Lưỡi Mèo gần Thung lũng Godric vào 9 giờ sáng. Hy vọng cháu sẽ tới, bởi cô cũng không muốn tất cả mọi người đều biết tới sự tồn tại của thế giới phép thuật đâu.

Ngàn lời yêu thương,

Julian Benjamin"

Bên dưới lá thư đính kèm một vài thư từ qua lại với bố của Gellert, lời lẽ làm hắn cảm thấy buồn nôn. Gellert không ưa gì bố mình, đối với hắn, ông ta chỉ là một gã đàn ông vô tích sự, chuyên gây chuyện rồi tìm cách đùn đẩy trách nhiệm. Lần này cũng thế, qua lại với một ả đàn bà muggle thì thôi, còn làm bà ta có thai rồi bây giờ tìm tới tận nơi ăn vạ. Ông ta đã chết rồi mà còn bắt hắn phải gánh nợ thay? Đúng là mơ mộng.

Mùng 6 tháng 8, vậy chẳng phải là ngày mai sao? Có vẻ khi giao thư cho lũ cú, ả muggle đã dặn đi dặn lại là thư phải tới tay hắn trước ngày này, ả ta vội vàng như vậy khẳng định không có việc gì tốt đẹp. Gellert vẫn còn nhớ rõ cảm giác tức giận khi đọc được bức thư này vào năm 16 tuổi, nhưng thời gian trôi qua, hắn hiện tại chỉ thấy vô cùng mệt mỏi và muốn giải quyết chuyện này thật nhanh chóng. Trước khi ngủ thiếp đi, hắn cẩn thận suy nghĩ một chút, kết luận rằng cứ theo cách cũ mà xử lý là được rồi.

Về phía gia đình Albus, phu nhân Kendra sau khi nghe xong quyết định của con trai mình thì cũng không có ý kiến gì, dù sao đối với bà, Albus đã đủ lớn để chịu trách nhiệm với tương lai của bản thân. Bà chỉ có duy nhất một mong muốn là Albus vẫn sẽ ở đây cho đến ít nhất là ngày 20 tháng 8 để tổ chức sinh nhật lần thứ 18. Albus đương nhiên đồng ý việc này. Trái lại, Aberforth và Ariana có vẻ phản đối rất kịch liệt, thậm chí Aberforth đã định chạy sang nhà dì Bathilda để đánh gãy mũi kẻ mà cậu cho rằng đang có ý định lợi dụng anh trai mình.

Xử lý chuyện gia đình ổn thỏa, mới sáng sớm, Albus đã vội chạy sang nhà dì Bathilda báo tin vui. Sau màn chào hỏi thân mật, Albus như thói quen lên tầng, vô cùng tự nhiên mà mở cửa phòng Gellert. Chắc hẳn là Gellert vẫn chưa rời giường vào giờ này, Albus cười khẽ nghĩ về mấy trò chơi khăm mình học được trong bảy năm ở Hogwarts nhưng đổi lại trước mặt cậu chỉ là chiếc giường trống không. Đang ngạc nhiên tự hỏi Gellert đi đâu thì tiếng dội nước vang lên, thông báo cho Albus rằng chủ nhân căn phòng đang ở trong nhà tắm. Albus tiến vào trong bên trong, ngồi xuống chiếc ghế ở bàn làm việc cạnh cửa sổ và chờ đợi. Chợt mắt cậu dừng ở lá thư đang mở toang, không kìm được tò mò, cậu cầm nó lên và đọc.

"Hôm nay anh sang đây sớm thế?"

Albus giật mình bỏ lá thư xuống, quay lại luống cuống nhìn Gellert. Hiện giờ trên người hắn chỉ quấn một cái khăn tắm, nhưng hắn cũng không ngại để Albus nhìn, dù sao thì đối với việc này bọn họ cũng rất quen thuộc.

"Xin lỗi, anh không định đọc trộm đâu..."

"Không sao..." Gellert nhún vai, đi tới tủ quần áo chọn đồ "Đồ của em thì cũng là đồ của anh thôi!"

"Vậy... em chuẩn bị đi ư?" Nhận ra câu hỏi này quá ngu ngốc, Albus nói thêm "Tại sao lúc trước anh không nghe thấy em nói gì về hai người này?"

"Người không còn tồn tại thì cần gì phải kể cơ chứ..."

Albus cẩn thận suy ngẫm lại lời nói này. Ngay khi Gellert mặc xong áo sơ mi, cậu hoảng hốt kêu lên:

"Em định giết họ đấy à?" Thấy Gellert không hề phản bác, cậu tiếp tục nói "Đành rằng họ phiền phức, nhưng cũng không đến mức em phải dùng Avada Kedavra để kết liễu..."

"Năm đó em rất tức giận, Albus. Anh có nhận ra, tại thời điểm này năm 1899, chúng ta đã không còn chung chiến tuyến nữa?" Gellert quay người lại, nhìn về phía Albus "Em rời khỏi Thung lũng Godric, nghĩ rằng anh phản bội em, từ trước đến giờ anh không hề tin tưởng em. Lúc đó em chỉ có một mình cùng với tâm tư bị đè nén nặng nề. Anh nghĩ khi nhận được một bức thư thế này em nên làm thế nào, nên cảm thấy thế nào đây?" Hắn thở dài, Albus ở góc phòng bên kia đã ngây người "Anh có biết vì sao đột nhiên bà ta lại gửi thư cho em không? Bởi vì bà ta muốn tái hôn, mà người đàn ông kia thì không muốn bà ta mang theo con riêng tới nhà mình. Bà ta nhớ tới bố em, nhưng ông ta chết rồi, nên mới lần tìm tới em, mong rằng em mang thằng con hoang ấy đi cùng..."

"Đứa trẻ không có lỗi, Gellert!"

"Khi ấy em có quá nhiều việc phải làm, không có thời gian chơi trò trông trẻ! Chưa kể cứ nhìn thằng con hoang đó là em lại nhớ tới người đàn ông tệ bạc kia!" Hắn tiến về phía bàn, cầm bức thư lên "Sau đó bà ta còn dám uy hiếp em. Nếu bà ta tiết lộ chuyện thế giới phép thuật, vậy thì em - phù thủy cuối cùng tiếp xúc với bà ta sẽ không tránh được liên can, em không định ngồi Azkaban ở tuổi 16 đâu, dù nghe nó oai thật!"

"Anh sẽ đi với em, Gellert!" Albus đứng dậy, chỉnh lại quần áo "Anh tin rằng chúng ta có cách giải quyết ổn thỏa hơn là giết người!"

Gellert nhíu mày định từ chối nhưng sau khi nhìn thấy biểu cảm cương quyết của Albus thì cũng đành gật đầu chấp thuận. Hai người dùng bữa sáng đơn giản mà dì Bathilda đã chuẩn bị rồi sóng bước cùng nhau tới quán cà phê Lưỡi Mèo.

Trong quán bán rất nhiều loại bánh ngọt, nổi tiếng nhất là bánh lưỡi mèo. Nhìn ánh mắt thèm thuồng quét dọc theo tủ để bánh của Albus, Gellert bật cười, hứa rằng giải quyết xong chuyện này sẽ mua cho cậu vài gói.

Hiện giờ đã gần 9 giờ sáng, Albus theo sau Gellert đi tới một chiếc bàn ở góc quán - nơi ít người để ý. Ở đó có một người phụ nữ và một đứa trẻ. Albus nhận ra ở đứa bé mái tóc ánh kim bồng bềnh đặc trưng của nhà Grindelwald, nhưng thằng bé có một đôi mắt xám tro tuyệt đẹp thay vì màu xanh dương như Gellert.

"Xin chào. Cô là Julian Benjamin!" Người phụ nữ mỉm cười chìa tay ra. Cô ta có một mái tóc đen dày và đôi mắt lúng liếng đưa tình, quả là rất quyến rũ, Albus cảm thán.

"Gellert Grindelwald!" Gellert lạnh nhạt tránh đi ý định bắt tay Julian, trực tiếp ngồi xuống ghế.

Không khí vì vậy mà trở nên căng thẳng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net