Chương 11: Đi đêm lắm có ngày gặp ma

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Harry.

"Mi là ai?!" Tiếng thì thầm kéo tuột Harry khỏi mê mang, rút đũa phép từ trong túi ra, anh cảnh giác nhìn xung quanh.

Harry... mau đến đây...

"Đến đâu?" Harry lặp lại câu hỏi anh đã nói một tuần qua. Suốt một tuần du đêm, đêm nào anh cũng nghe thấy giọng nói này. Ngày một rõ hơn.

Đ...ế...n..... h...ư... í... t...

Harry nhăn mày. Lần nào cũng vậy, chỉ cần nhắc đến "nơi đó" là anh không thể nghe nổi.

Hít một hơi thật sâu, Harry khẽ nhắm mắt lại. Những tiếng thì thầm này anh từng rất quen thuộc, nó như tiếng Tử Xà trườn trong đường ống nước vậy. Nhưng Harry có thể khẳng định tiếng nói này không phải của Tử Xà.

Mau mau tới đây...

Harry tập trung cao độ lắng nghe, bước chân dần di chuyển men theo bò tường hướng gần về phía tiếng nói. Bây giờ đã khuya, nếu anh không về tháp Gryffindor ngay lúc này thì chắc chắn sẽ quá giờ giới nghiêm. Nhưng Harry căn bản không để ý, nếu để ý anh đã chẳng phải Harry Potter rồi.

Harry rất tập trung lắng nghe, cẩn thận từng bước đi một, tay phải vẫn đang siết chặt cây đũa phép sẵn sàng tung ra một cái <<Stupefy>> bất cứ khi nào. Harry cứ đi vòng quanh lâu đài cả giờ đồng hồ, cuối cùng lại quay về lầu hai - nơi đầu tiên anh nghe thấy giọng nói. Harry nhăn mày, anh có cảm giác tiếng nói như vang vọng khắp cả lâu đài vậy, tuy có xa có gần nhưng nó vẫn phủ kín cả Hogwarts khiến cho Harry không tìm ra được nơi xuất phát của giọng nói.

Ngay khi Harry có ý định đi tiếp một lần nữa, tiếng bước chân từ phía dưới vang lên. Rất nhẹ. Harry nín thở, chuẩn bị tung ra áo choàng tàng hình thì bóng người tiến lại gần Harry. Đó là một tiểu xà có mái tóc bạch kim xinh đẹp.

Harry thở phào, tự nhắc nhở bản thân phải mau chóng tìm về Bản Đồ Đạo Tặc.

"Draco?" Harry gọi nhỏ.

"A? Harry?" Draco trông khá bối rối khi phát hiện ra Harry. Có lẽ cậu không muốn bị anh phát hiện rằng thì là Slytherin, đặc biệt là một Malfoy lại đi du đêm không lý do như một sư tử không não.

"Tao không biết là một Malfoy cũng sẽ du đêm nha." Harry cười cười.

Quả nhiên. Draco đen mặt. "Tao không phải du đêm. Là đang đi tuần tra. Là tuần tra! Để tìm những tên phá luật như mày." Draco hất cằm phản biện.

"À!"

Harry bày ra vẻ mặt "tôi hiểu mà" làm Draco xấu hổ không biết chui vào đâu. Thật không rõ vì sao cậu lại bịa ra được cái lý do vô lý như vậy được kia chứ. Không chịu yếu thế, Draco hỏi vặn. "Vậy cứu thế chủ của chúng ta muốn gì ở hành lang tăm tối giữa đêm khuya như thế này? Sở thích không tồi a."

"Khụ." Harry khẽ ho nhẹ, anh không thể nói mình đi tìm giọng nói bí ẩn không ai nghe thấy được. "Tao... lạc đường."

Mí mắt Draco khẽ giật hai cái, môi mím chặt để không bật cười. Loại lý do này...

Trong phút chốc, không gian quanh hai người rơi vào im lặng. Hai con người, vì hai lý do khác nhau mà du đêm, bởi không ai muốn nói cho ai biết mà bịa ra những lý do nhăng nhít đến khó tin.

Meo~~

Tiếng mèo bỗng vang lên từ cuối hành lang phá vỡ sự tĩnh lặng của hai người. Harry hơi thở ra. Anh thề, chưa bao giờ anh lại biết ơn bà Noirs đến vậy.

"Theo tao." Harry vô thức kéo tay Draco chạy về đầu còn lại của hành lang.

Dù vậy, bước chân của hai đứa trẻ 13 tuổi vẫn không thể so với một người trưởng thành, Harry có thể nghe thấy tiếng bước chân của thầy Flich đang ngày một gần hơn. Và càng xui xẻo hơn nữa là xung quanh không có nơi nào đủ cho hai người trốn được.

"Tao biết một căn phòng trống cách đây hai dãy hành lang." Draco chạy phía sau Harry vừa thở hào hển vừa nói.

"Thế thì chẳng kịp nữa rồi." Harry nãy giờ vẫn để ý Draco hơi thả chậm bước chân lại đủ cho cậu chạy kịp.

Nếu chỉ có mình anh thì đã dễ trốn rồi. Harry thở dài ngao ngán. Vừa kéo Draco nép sát vào bên cạnh một bộ áo giáp, Harry ra hiệu cho Draco im lặng rồi tung áo khoác tàng hình trùm lên hai đứa.

Ngay sau đó, thầy Flich xuất hiện cùng với bà Noirs.

"Bà có chắc không thế bà Noirs? Ta không nhận ra sự hiện diện của bất kỳ đứa phá luật nào xung quanh đây cả."

"Meo!" con mèo kêu to như muốn kháng nghị, nhưng có vẻ như chính nó cũng không ngử được mùi của hai kẻ-mà-ai-cũng-biết-là-ai-rồi-đấy nữa. Mùi chỉ đến chỗ áo giáp là biến mất rồi.

"Meo." bà Noirs đứng dưới chân bộ áo giáp một lúc rồi kêu meo meo ầm lên.

Thầy Flich rõ ràng hiểu ra cái gì đó, thầy nở nụ cười đắc thắng tiến gần về phía bà Noisr cùng bộ giáp sắt cổ xưa. "À há! Xem mi định trốn đi đâu nữa?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net