Chương 3: Kịch

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Draco và Luscius Malfoy rất nhanh liền trở về, có điều Harry để ý thấy tâm trạng giáo sư Snape hình như có chút thay đổi.

"Potter. Thu dọn đồ đạc, chúng ta đi gặp hiệu trưởng."

"Ơ... dạ."

Cái bản mặt ngơ ngác của thằng-nhãi-sống-dai đáng ghét y như cha nó vậy.

++++++++

"Severus, ta rất vui khi gặp lại anh. Con khỏe chứ Harry?" Dumbledore đang ngồi ăn bánh ngọt niềm nở đón khách.

"Ngài hiệu trưởng lo thừa, Cứu Thế Chủ vẫn còn đầy đủ tứ chi. Người cũng đã giao, ta không dám làm phiền thầy trò các người tâm sự." nói rồi Snape không đợi đáp lại liền floo thẳng về Đường Bàn Xoay.

Harry khó hiểu nhìn bóng lưng bậc thầy độc dược rời đi, rốt cục Lucius Malfoy đã nói gì mà lại khiến ông mang anh đến đây?

Có chết thêm lần nữa Harry cũng không nghĩ rằng, Snape mang anh đến cho Dumbledore là vì nghĩ nơi đây an toàn. Nếu người kia thật sự quay trở lại cũng sẽ không làm gì được Harry. Ít nhất là bây giờ.

"Harry, ăn bánh ngọt chứ? Hay con muốn một tách trà chiều?" Dumbledore vui vẻ tiếp đón vị khách đặc biệt của ông, mặc dù trong lòng đang suy đoán đủ mọi lý do mà Severus Snape lại muốn dời đi nhanh như vậy.

"Dạ thôi ạ." Harry từ chối, một tháng sống với độc dược khiến anh nhận ra rằng trong đồ ăn có Chân Dược, mặc dù chỉ là một lượng rất nhỏ. A, hiệu trưởng ngài quả là cáo già mà.

"A, vậy sao..." Dumbledore tỏ vẻ tiếc nuối. "Harry, chuyện con bị bạo động ma lực ta đã tra rõ nguyên nhân. Chỉ là chuyện bình thường ở lứa tuổi của con thôi, không có gì phải lo lắng hết."

"Vâng, con biết rồi." Harry trả lời, hai tay đan vào nhau có vẻ hồi hộp lắm, ánh mắt thì luôn luôn rũ xuống chứ tuyệt đối không nhìn thẳng vào mắt ai đó.

"Phải rồi, thời gian qua nếu Severus làm khó còn thì cũng đừng để ý, con vốn biết tính cách của thầy ấy mà."

"... Dạ. Nếu ổng đừng suốt ngày bắt con bơi trong đống ốc sên nhầy nhụa." Harry nói giọng điệu không lấy làm thích thú, vẻ mặt lộ rõ sự khó chịu.

Nhận thấy một tia hài lòng trong mắt Dumbledore Harry cười lạnh, muốn moi thông tin từ chỗ anh? Vậy anh sẽ nói hết cho lão biết. Muốn anh căm ghét Snape? Vậy anh sẽ làm ông ta hài lòng. Chơi trò đóng kịch sao? Anh tất nhiên sẽ ngoan ngoãn phối hợp rồi.

"Haizz. Ta biết con đã rất khó khăn trong thời gian qua nhưng con phải gắng lên Harry à, trọng trách mà con phải gánh thật sự rất nặng nề."

"Con biết."

"Dù sao, đến lúc chúng ta nên đưa con về nhà rồi. Ra cá dì dượng con đang rất lo lắng."

"Về nhà dì dượng con?" Harry sửng sốt, thật sự sửng sốt. Anh thật không ngờ Dumbledore lại có ý định đưa anh về nhà Dursley trong khi có một tên tội phạm nguy hiểm vừa vượt ngục Azkaban cách đây vài ngày, mà lý do thì hầu hết mọi người đều nghĩ là để giết Harry Potter. Phải, Sirius Black đã vượt ngục.

"Con biết đấy Harry, pháp thuật bảo hộ mà mẹ con để lại chỉ có tác dụng khi con sống cùng với những người họ hàng thân thích của mình." Dumbledore tỏ rõ rằng đây là chuyện bắt buộc.

Làm quái có chuyện đó. Harry biết, chỉ cần anh còn sống thì cho đến 17 tuổi, dù ở bất cứ đâu anh vẫn sẽ được bảo vệ. Nhưng mà nếu Dumbledore đã muốn anh trở về nhà thì anh đành phải nghe lời thôi, chỉ là sau này ông ta sẽ phải hối hận về quyết định đó.

Thế là Harry Potter của chúng ta rất rất không vui vẻ gì mà trở về ngôi nhà số 4 đường Privet Drive.

+++++

Vào ngày cuối cùng mà cô Magre ở nhà Dursley, Harry nhanh chóng làm xong bữa tối rồi chuồn đi nhanh nhất có thể, trước khi bà cô đó nói ra điều gì làm anh thổi căng phồng cổ lên.

Đường phố về đếm khá yên tĩnh, nó khiến Harry có thể cảm nhận được sự yên bình trước khi đương đầu với một cuộc chiến khốc liệt. Anh cứ sải từng bước dài chậm chạp trên con đường vắng vẻ, ai mà ngờ nổi đâu đó đằng kia là tên tội phạm nguy hiểm mới xuất hiện cách đây vài hôm trên bản tin thời sự của dân Muggle cơ chứ.

Harry nhìn lên bầu trời đầy sao sáng lấp lánh, lại nhìn đến con chó đen to vĩ đại đang đứng bên vệ đường nhìn chằm chằm mình khẽ cười "Trời đêm thật đẹp, phải không Sirius?"

Con chó đen giật nảy mình một cái, ánh mắt kinh ngạc cùng áy náy quay người chuẩn bị rời đi thì Harry lại lên tiếng.

"Sirius, đừng đi. Con biết chú là cha đỡ đầu của con, cũng biết chú không hề phản bội ba mẹ con, chú càng không phải tội phạm nguy hiểm gì cả. Con đang rất cần chú, thật sự rất cần, rất cần, rất rất cần..."

Tiếng nói của Harry nhỏ dần rồi ngừng hẳn, anh ngồi gục đầu xuống, nước mắt không tự chủ mà rơi xuống. Rõ ràng đã chuẩn bị trước không biết bao nhiêu lần... vậy mà khi gặp lại người cha đỡ đầu ngốc nghếch anh vẫn không cầm nổi nước mắt. Dù biết là sự thật nhưng vẫn khó tin. Còn sống, Sirius còn sống, Cerdic cũng còn sống, Remus cũng chưa tử, chưa có ai xảy ra chuyện gì, mọi chuyện còn chưa có gì xảy ra hết...

Hắc cẩu vốn định chạy đi khi nghe Harry nói thì vừa kinh ngạc, vừa do dự không biết phải làm sao. Nhưng ngay khi thấy dáng vẻ như sắp gục ngã của Harry, ý thức làm cha dâng trào trong lòng, lập tức chạy đến bên Harry đầu dụi dụi tỏ ý an ủi.

Harry bật cười, hai tay mở lớn ôm chầm lấy cổ hắc cẩu thì thầm "Sirius, có chuyện này chú sẽ tin con chứ?"

.
.
.
.
Để hưởng ứng ngày 'toàn dân dọn nhà' ta cũng không được nghỉ ngơi gì hết π.π, nên là chương này hơi ngắn và post không đúng lịch. Ta sẽ bù vào 1/1 tết cho cả nhà sau. :* :*

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net