Chương 4: Tom Riddle

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm mới chúc cả nhà mạnh khỏe để có thể thường xuyên ủng hộ ta nha ~~.
Chương mới lì xì co cú đêm nà :3. Mà chắc hn ai cũng là cú hết nhỉ ^^.
_________________________________

"Albus Dumbledore!" Sirius bây giờ đã biến về hình người và gầm lên ngay sau khi Harry kết thúc câu chuyện.

"Chú tin?" Harry kinh ngạc "Chú không nghi ngờ con là Tử Thần Thực Tử uống thuốc đa dịch lừa chú sao?"

"A?" Sirius giật mình la lên, lại nhìn đến Harry với ánh mắt ngờ vực.

"Aizz!" Harry thở dài "Chú yên tâm, con là Harry thật mà. Chỉ là sau này chú đừng tin người quá như vậy chứ."

"Vì là Harry nói nên ra mới tin thôi." Sirius bật cười xoa đầu con đỡ đầu của anh. James, không ngờ chúng ta lại tin sai người... Sirius thở dài.

"Sirius, chú có thể biến thành con gì đó nhỏ hơn được không? Mèo chẳng hạn?"

"Hả?"

"Thì không phải hiện giờ chú đang bị truy nã hay sao? Mà con chắc là chú sẽ không chịu ngồi yên chờ Peter Pettigrew bị bắt đâu hả? Vậy nên con nghĩ cách an toàn nhất bây giờ là con mang theo chú đến Hogwarts như thú cưng. Nhưng hình dáng hóa thú kia của chú bắt mắt quá, chưa kể còn có chú Remus cũng sẽ trở thành giáo sư môn Phòng Chống Nghệ Thuật Hắc Ám năm nay nữa..."

"Mộng Mơ?" Sirius cắt ngang, vẻ mặt đầy hưng phấn.

+++++

Harry nhìn chằm chằm con mèo béo đang nằm chễm chệ trên giường, vừa rồi không phải còn tỏ ra rất bất mãn về cách gia đình Dursley đối xử với anh sao? Vậy mà giờ đã có thể ngủ ngon lành như vậy. Có lẽ Sirius đã rất mệt rồi, vượt cả ngàn dặm để tìm anh kia mà. Đúng vậy, con mèo đen này chính là Sirius hóa thú thành.

Harry chỉnh lại tư thế ngủ của con mèo rồi cũng nhảy lên giường, chỉ là không đi ngủ luôn mà rút ra từ dưới gối một cuốn sổ nhỏ cùng một cây viết lông ngỗng. Góc dưới của cuốn sổ có ghi dòng chữ T.M Riddle. Kiếp trước khi nhìn thấy cuốn sổ này vẫn còn nguyên vẹn nằm lẫn trong đống hành lý của mình, Harry đã nghĩ rằng là Dumbledore bỏ vào. Nhưng mà dựa vào tình hình bây giờ thì hẳn là không rồi.

Quyển nhật kí vẫn y như trước kia, trắng tinh không một vết bẩn. Harry chấm bút bắt đầu viết.

"Tom Riddle."

Không có gì xảy ra hết.

"Nếu ngươi không trả lời ta sẽ 'động tay chân' với quyển nhật ký đó."

"..."

Trang giấy chỉ hiện lên ba dấu chấm nhỏ xíu rồi nhanh chóng biến mất. Harry thấy hơi buồn cười với tên Chúa Tể Hắc Ám chưa trưởng thành này.

"Ta biết lí do ngươi chưa bị phá hủy mà lại xuất hiện ở đây. Ngươi muốn mảnh hồn trên trán ta." Harry tiếp tục viết.

"Mi không phải Potter." Bỗng một dòng chữ bất ngờ xuất hiện.

Harry sửng sốt, không ngờ Riddle lại tinh ý như vậy. Không sao, như này lại càng dễ dàng cho anh.

"Ngươi vừa đúng lại vừa không đúng. Ta vừa là Potter lại vừa không phải là Potter."

"Mi là ai?"

"Ta là ai? Ngươi không cần biết. Ngươi chỉ cần biết rằng ta ở đây là để giúp ngươi."

"Nực cười, mi nghĩ ta sẽ tin sao?"

"Ngươi muốn có thân thể phải không? Một thân thể thật sự của Tom Riddle mà không phải là mượn của bất kỳ ai khác."

"..."

"Chỉ cần ngươi giúp ta, ta sẽ tìm ra cách tái tạo thân thể cho ngươi."

"Mi muốn gì?"

"Đánh bại Albus Dumbledore."

"... Ha ha. Không phải lão là bạch phù thù mi kính trọng nhất sao?"

"Như ngươi thôi. Ta nhìn ra được bộ mặt thật của Dumbledore."

Trang giấy ráo mực một lúc, có lẽ Riddle đang suy nghĩ. Một lúc sau, một hàng chữ hiện lên.

"Đồng ý."

Harry mỉm cười thỏa mãn, nói chuyện với Slytherin thật ra rất dễ chịu. Đều là nói 1 hiểu 10 a. Harry gấp quyển nhật ký lại, đặt lên vết thẹo hình tia chớp trên trán, một luồng khí lạnh buốt xuyên qua đầu anh rồi biến mất. Harry cất quyển nhật ký xuống dưới gối rồi đi ngủ, Riddle có lẽ cần một thời gian để tiêu hóa mảnh hồn của anh.

++++

Harry rất kinh ngạc về sự tốt bụng lạ thường của gia đình Dursley, không những kí tên vô tờ giấy cho phép đi thăm làng Hogsmeade mà còn đưa anh đến Hẻm Xéo trước khi vào năm học mới một tuần. Harry cam đoan đến 8,9 phần là họ cảm thấy 1 tháng hè không xuất hiện Harry rất dỗi tuyệt vời nên mới tìm cách tống khứ anh đi sớm nhất có thể.

Sau khi đã đặt xong phòng trọ ở quán Cái Vạc Lủng, Harry liền dắt theo con mèo béo đi đến Gringgots. Nói là dắt theo chứ thực ra con mèo nằm vắt vẻo trên vai Harry, nửa thân mình treo lủng lẳng ở đằng sau.

Đi qua tiệm bán chổi thần....

Harry. Sirius dùng móng bấu lấy người Harry, đuôi ngoe nguẩy chỉ hướng cây chổi thần Tia Chớp sáng loáng, mắt như đang nói.
Con nhất định phải mua nó Harry.

"Nhưng con có cây Nimbus 2000 rồi mà, hơn nữa Tia Chớp rất đắt." Harry thấp giọng trả lời.

Nimbus làm sao sánh được với Tia Chớp hả Harry. Mà con chẳng cần lo về vụ tài sản đâu. Gia sản của gia tộc Potter và Black cộng lại đủ cho con dùng hoang phí cả đời cũng không hết.

Vẫn là dùng mắt mà nói. Harry tự hỏi có phải mình có khả năng thần kì không mà lại hiểu hết đống này. Nhìn cái ánh mắt chết-cũng-phải-mua-cho-bằng-được kia Harry đành giơ tay đầu hàng.

"Được rồi. Đi lấy tiền rồi sẽ mua."
__________________________________

Đến đây thôi nhá, khi nào ngủ dậy ta post chap tiếp theo.

Chương mới ngắn hả? Ta đâu nói sẽ viết dài đâu *^^*.
.
.
.
.
.
.
.
.
Đùa thôi, chương sau sẽ dài hơn đó = ̄ω ̄=

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net