Chương 9: Du đêm

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ban đêm ở Hogwarts chưa bao giờ là tĩnh lặng bởi không phải học sinh nhà nào cũng gương mẫu như Slytherin mà ở yên trong kí túc xá, điển hình là các Gryffindor. Mà Harry lại là một Gryffindor tiêu biểu, có lẽ chính vì lẽ đó mà anh đã lên kế hoạch du đêm ngay ngày đầu trở lại trường học.

Harry đã phải thức tới hơn nửa đêm để chắc chắn mấy tên bạn cùng phòng ngủ hết mới dám trùm áo tàng hình trốn ra ngoài. Anh chạy như bay trên hành lang Hogwarts và cố không gây ra tiếng động, 15' sau anh có mặt trước cửa phòng cần thiết.

"Riddle." Harry thì thầm.

Dần dần, từ không trung hiện ra hình hài của một cậu nam sinh trẻ tuổi, mặc đồng phục của nhà Slytherin. Harry không khỏi hít hà, Tom Riddle sau khi hấp thụ mảnh hồn trên trán anh thì không chỉ hình thành thân thể mà còn rõ nét hơn hẳn khi hai người gặp nhau dưới phòng chứa bí mật.

"Riddle, ở đây có một mảnh hồn của ngươi nhưng ta không rõ nó chính xác ở chỗ nào." Harry thì thầm.

"Oắt con, mi muốn ta thay ngươi tìm." Riddle cố tình nhấn mạnh từ cuối cùng, thằng nhóc này coi hắn là chó đi tìm thức ăn sao?

Harry nhún vai bày ra vẻ bất đắc dĩ "Không phải tìm cho ta, là cho ngươi."

"... Mi thắng." Riddle mấp máy môi, có vẻ đang rất cố gắng không đáp vài cái ác chú lên người Cứu Thế Chủ.

Và đó là lí do vì sao giữa đêm, phòng cần thiết của Hogwarts lại không yên tĩnh chút nào.

"Ngươi chắc chắn?" Harry hỏi lại lần thứ n.

"Mi có hiểu tiếng người không thế? Ta đã nói là không có. Một chút cũng không cảm nhận được!"

"Kì quái, rõ ràng vương miện Ravenclaw phải ở trong này chứ."
Harry lầm bầm.

~™*e°^

"Cái gì vậy?"

"Mi điên à? Tự nhiên hét ầm lên." Riddle nghiến răng, hắn bỗng thấy hối hận vì đã liên minh với tên này.

"Tiếng nói ấy, ngươi không nghe thấy sao?" Harry cố lắng tai nghe coi nói phát ra từ đâu, không lẽ là tử xà? Không đúng, nếu là tử xà thì Riddle đã nghe thấy.

H....... a....o ...... r.......

  "Đó."  

Ha..... p...... t... e....

Hình như nó đang gọi ai.

Ha...r...ry Po...t...te...r....  

Harry Potter? Nó gọi anh? Harry nuốt nước bọt, nhưng mà ở chỗ nào cơ chứ?

Harry... Potter...

Âm thanh ngày một xa hơn, xa hơn nữa. Harry không nghĩ ngợi gì liền chạy thẳng ra khỏi phòng cần thiết, mặc dù anh không rõ nó ở đâu nhưng lại cố gắng đuổi theo.

Harry... đến đây....

"Này, mi điên à Potter?" Riddle đuổi theo Harry, tên này bỗng dưng chạy như bị giám ngục Azkaban đuổi vậy.

Ai? Là ai? Trong đầu Harry lúc này chỉ lặp đi lặp những từ ấy, cảm giác lời gọi như có ma lực khiến anh không thể không chú ý.

Mau lên!

"Potter!" 

Một giọng nói trầm thấp bất ngờ vang lên khiến Harry suýt té nhào về phía trước. Anh nuốt nước bọt khan, quay người về phía tiếng nói vừa rồi. Không biết lí do gì khiến anh dũng cảm bất thường, anh cười "Giáo sư Snape, buổi tối tốt lành."

"Buổi tối tốt lành?" Severus hơi nhếch môi "Ta thiết nghĩ, 2 giờ sáng từ khi nào trở thành buổi tối? Gryffindor trừ 10 điểm vì trò không phân biệt được giờ giấc. Trừ 10 điểm vì trò ăn nói vô lễ với giáo viên. Trừ 30 điểm vì có mặt ở nơi không nên có mặt trong thời gian không cho phép. Cuối tuần cấm túc. Còn bây giờ, quay về tháp nhà trò ngay, nếu ta còn thấy trò lởn vởn trong đêm lần nữa thì đừng hòng yên thân."

Harry há hốc miệng. Xong rồi, Gryffindor còn chưa có điểm nào đã bị anh làm mất đứt 50 điểm. Ngày mai khi biết chuyện Percy và Hermione sẽ nổi khùng lên cho mà coi.

"Trò còn có ý kiến?"

"Không ạ." Harry lắc đầu nguầy nguậy rồi chạy biến. Sao lại đen đủi thế không biết. Đã không tìm thấy vương miện Ravenclaw rồi còn chớ, lại còn bị thầy Snape bắt lại, rồi thì mất dấu giọng nói bí ẩn. Không biết có phải anh bị thần xui xẻo ám rồi hay không nữa.

"Potter..." 

Harry rùng mình, rốt cuộc anh đã đắc tội gì để mà liên tục bị dọa vậy cơ chứ? Trợn mắt nhìn người vừa gọi mình, Harry nhíu mày "Riddle, ngươi... vấp ngã chỗ nào sao?"

Không thể trách Harry vì sao hỏi vậy được, ai bảo Riddle lúc này lại trong chật vật đến thế. Khuôn mặt nhợt nhạt, mắt hiện lên vài tia máu, cơ thể thì gần như trong suốt đến cả giọng nói cũng khàn khàn."

"Chiết tiệt, mi còn dám hỏi. Nếu không phải tại mi đem bản thể của ta đi xa như vậy ta sẽ có vấ đề gì sao?" Riddle rít qua kẽ răng.

Bản thể? Harry ngớ người, phải rồi, anh còn đang cầm quyển nhật kí. "Ờ, xin lỗi. Ta quên mất."

"Hừ." Riddle hừ lạnh, không nói thêm lời nào trực tiếp biến mất, hay nói đúng hơn là trở vào trong quyển nhật kí.

Harry giật giật khóe môi, Chúa Tể Hắc Ám nhỏ không phải là đang... dỗi chứ?

_________________________

*Đôi lời lảm nhảm*

Omeoi, Tom thụ quá (╥╥) , dù ta không hề cố ý nhưng tại sao anh lại thụ đến vậy? Tại sao anh lại cute đến vậy? (╥﹏╥) Anh như thế ls ta nỡ canon TomHer cơ chứ? (ಥ ̯ ಥ) Huhu bắt đền anh đi. ಥ_ಥ   ಥ_ಥ   ಥ_ಥ

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net