Chương 10: Chia sẻ bóng đêm.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Buổi tối hôm ấy, Snape ngủ trong phòng Harry, mà anh cũng nếm được cảm giác khi Prince giải phóng pháp lực dư thừa – hơn nửa đêm, đứa trẻ đang ngủ bắt đầu khóc nháo, rồi mọi thứ trong phòng bắt đầu bay loạn, nó vẫn lăn lộn, giường nhỏ không ngăn nổi – thậm chí nó còn bay lên, thế nhưng rơi xuống thì lại không được ổn định!

"Chết tiệt!" Snape dùng đũa phép chỉ huy vật dụng, Harry luống cuống ôm con, rồi Winch đáng thương bắt đầu bận rộn – phục hồi tất cả mọi thứ về nguyên dạng! Quả thật, có một đứa con nháo đến như thế này, không thể không ếm bùa bảo vệ ở cửa được, bằng không sẽ khiến người khác phát hiện ra vấn đề – Snape bĩu môi nghĩ, rồi bước qua đỡ lấy Prince, đưa pháp lực của mình vào giúp con tuần hoàn pháp lực, "Mỗi đêm đều như vậy?" anh hỏi.

"Hầu hết là thế." Harry thở dài, ếm cho mình bùa làm ấm rồi nằm xuống đất, cậu thích cảm giác lành lạnh này, giúp cậu tỉnh táo, dù sự thật thì không được như vậy.

Snape không nói, anh đặt đứa nhỏ vào nôi – nó có đôi mắt xanh biếc, rất đẹp, cùng mái tóc đen rối làm tăng sự dễ thương đến chói mắt... Đây là con anh, tâm tình Snape xuất hiện cảm giác kiêu ngạo không tên, thậm chí còn hơn hẳn lúc anh điều chế ra độc dược mới... Đúng vậy, đây là con anh, cho dù đến giờ anh vẫn không hiểu trẻ con, nhưng sẽ có một ngày nó lớn lên, sẽ gọi anh là "cha", rồi hỏi anh "vì sao thân thể con không cường tráng"... A, không xong! Anh lấy ra bình độc dược từ trong tủ đổ vào bình sữa, có lẽ độc dược này sẽ khiến đứa nhỏ trở nên cứng cáp.

"Anh chăm sóc con, thật thuận lợi." Harry từ dưới đất chậm chạp bò dậy, đến gần nôi nhìn Snape, "Rất dễ thương đúng không?"

"Đúng vậy, khi cậu còn bé cũng thế." Snape quan sát Prince uống độc dược xong, lúc này mới biến ra ngôi sao nhỏ lập lòe cho con chơi, "Tôi nghĩ, cậu cần ngủ." anh nói với Harry.

"Ơ! Tôi không nghĩ tôi cần..." Harry theo thói quen phản bác, thế nhưng vừa nói được nửa thì cậu im lặng – thực tế Snape nói đúng, cậu cần nghỉ ngơi, rồi ngày mai đi tìm mạng sống thay thế cho phù thủy mà cậu hồi sinh... chuyện này như một vòng khép kín, nhưng thực tế là thế, "Có nhiều lúc, tôi muốn buông xuôi..." cậu nói, rồi nặng nề về giường.

"Không cần." Snape đứng cạnh giường, ánh trăng từ của sổ chiếu lên người anh, khiến anh như loài ma quỷ đoạt mệnh người khác, bộ đồ đen trên người càng khiến anh âm u đáng sợ, nhưng Harry không sợ, cậu cười, từ từ cười to, càng lúc càng càn rỡ, đến khi nước mắt rơi vẫn tiếp tục cười, nhất quyết không dừng.

"Đừng cười." Ma quỷ bước đến, ngồi cạnh cậu, "Chuyện này không buồn cười."

"Tôi biết..." Harry bắt lấy anh, bàn tay của ma quỷ, lạnh băng nhưng có chút ấm áp, "Tôi chỉ muốn cười... Kỳ thật tôi chưa từng nghĩ sẽ có ai bên cạnh mình, thật đấy... Anh có thể ở lại, tôi thật sự rất vui mừng." Harry ngập ngừng, như che dấu điều gì, trở mình, "Như vậy sức khoẻ Prince sẽ tốt lên, tôi hy vọng nó có thể khỏe mạnh và xinh xắn, giống như thiên sứ trong tranh – không phải loại 'thiên sứ' đáng sợ mà Lockhart tìm thấy.... đúng, tôi muốn nói..." Cậu chưa nói xong, một bàn tay lạnh băng lại ấm áp vuốt ve trên người, khiến cậu khó nói tiếp.

Snape vuốt ve như đang vỗ về, không khiến người khác mất tự nhiên, nhẹ nhàng ôm bờ vai cùng sau lưng, thỉnh thoảng vỗ nhẹ một hai cái.

Không khuyên nhủ, được an ủi, trong lòng chua xót đến muốn khóc, Harry rúc mình trong chăn, cậu không muốn khóc, có khóc cũng không cho Snape xem.

"Ngủ đi... Harry... "

Ngủ đi, Harry.

Đã bao lâu rồi mới được nghe những lời như vậy? Harry nhắm mắt, trên khóe mi, lấp lánh một giọt nước trong suốt.

Thật ra Snape đang dùng thôi miên với Harry, không phải thôi miên của Muggle hay bùa mê man, chỉ là chút bùa ru ngủ nho nhỏ, thuộc vào số ít pháp thuật trắng, khiến con người dễ rơi vào giấc ngủ, ôm ấp mộng đẹp. Đúng vậy, anh hy vọng Harry sẽ có giấc mơ đẹp, ít nhất trong mơ cậu sẽ được cha mẹ bạn bè ủng hộ... những gì cậu muốn, chính là thế giới không chiến tranh và giết chóc...

"Ngủ ngon." Anh cúi đầu, hôn lên trán Harry.

Giờ phút này anh cũng không biết bản thân mình có tình cảm gì với Kẻ Được Chọn nữa – tình yêu? Đồng cảm? Tình thân? Hay là cái khác... anh không biết. Tình cảm này, không giống như với Lily, Dumbledore cũng không phải, cả Lucius... đều không giống. Đúng vậy, anh tưởng tượng chính mình cùng Lily nằm trên giường đôi sẽ thế nào, có lẽ sẽ dọa mình chết mất? Còn với Dumbledore... à, anh cảm thấy mình nên tự ếm một Avada Kedavra! Còn với Lucius... anh khẳng định đấy sẽ là một trò đùa. Đúng thế, anh không có thói quen chia sẻ các thứ, nhất là giường, thế nhưng hiện tại lại cùng Kẻ Được Chọn chia sẻ một nửa, chuyện này thật... không thể tin. Nhưng anh biết, anh không thể theo đuổi Kẻ Được Chọn, anh không thể, không phải không muốn cũng không phải sẽ không làm, mà là không thể, anh không làm được.

Lucius nói anh đôi khi dịu dàng không giống Slytherin, thực tế Snape cho rằng anh ta nói sai – từ trước đến giờ Slytherin luôn hiền hoà, tựa như rắn thật, mềm mại đến khó tin, nhưng phải xem là mềm mại với ai, không phải ai cũng nhận được sự hiền hoà ấy của Slytherin, bởi vì đa phần mọi người chỉ nhận được nọc độc mà thôi. Thực hiển nhiên, hiện tại, Kẻ Được Chọn nhận được nó từ anh.

Snape thở dài, anh thấy mọi thứ thật rối bời, có lẽ sẽ có ngày mọi thứ sáng tỏ?

Ở Chậu Tưởng Ký nhìn Harry trong quá khứ yếu đuối cùng hình ảnh kiên cường bây giờ dần dần hòa hợp, Snape bỗng cảm thấy xúc động – đã từng, anh hy vọng mình có thể mà hưởng thụ ánh sáng chiếu rọi từ người khác, mà hiện tại, ánh nắng ấm áp đã tỏa sáng ở mọi ngóc ngách cuộc sống anh, nhưng cõi lòng anh lại muốn trở về thế giới âm u khi xưa, bởi vì ánh nắng ấm áp đến mức nóng bỏng lại quá chói mắt, ở thế giới ánh sáng này, anh cảm thấy không đất dung thân – đúng thế, không nơi dung thân, dựa vào cái gì, dựa vào cái gì anh khiến Kẻ Được Chọn phải tồn tại trong góc tối đến mốc meo mà bản thân thì hưởng thụ ánh sáng ấm áp kia?

Dựa vào cái gì?!

Ban đêm, sau khi dùng Bế quan Bí thật Snape nhanh chóng cởi áo choàng, từ cửa sổ ánh sáng bắt đầu tràn ngập gian phòng.

"Chào..." Harry trở mình, phát hiện bên cạnh có người, tự nhiên đánh tiếng chào, rồi ngây ngẩn cả người, "A, tôi muốn nói buổi sáng tốt lành." Cậu ngượng ngùng muốn đứng dậy, lại phát hiện "người bên mình" chỉ đơn giản là như thế – cậu gần như được Snape ôm trọn từ phía sau, cái tư thế này... Được rồi, cho dù... cho dù cậu không có kinh nghiệm phong phú cũng cảm thấy hết sức ái muội, thật là... áo lót Merlin! "Tôi đi rửa mặt!" cậu hoang mang rối loạn trốn tránh, nhanh chóng rời khỏi cái ôm chạy về phía phòng tắm – may mắn trong thời gian này cậu đã cải tạo lại vài thứ, cho nên rất nhiều thứ không cần rời khỏi phòng, cũng tận lực giảm bớt phiền phức.

"Có lẽ cậu cần sửa sang lại chút dáng vẻ." Snape thấy Harry bối rối thành kéo áo ngủ lên gần nửa cười nhạt, "Hoặc là... cậu cảm thấy sáng sớm ở trần mới là thời thượng?"

"A! Anh cũng không tốt đâu!" Harry tức tối gào lên, rồi chạy về phòng tắm rửa mặt – đúng vậy, cậu đã sớm không còn tranh hơn thua với Snape, chỉ làm mình giảm thọ mười năm thôi!

Trong phòng vang lên tiếng rửa mặt cùng giọng nói gào rú của Harry, Snape bỗng cảm thấy tinh thần thoải mái, cho nên anh sung sướng nhếch miệng – Prince nhỏ trong nôi cũng tỉnh giấc, đang thổi bong bóng, sau đó lật người với ngôi sao lóe sáng phía trên.

Đàn ông rửa mặt cơ bản khá nhanh, cho dù là Slytherin chú trọng bề ngoài cũng thế, Snape dùng mười phút chỉnh đốn bản thân rồi cùng Harry bước ra phòng – Winch thề rằng sẽ chăm sóc cậu chủ nhỏ thật tốt, khiến bọn họ rất yên tâm, chí ít gia tinh này còn bình thường lắm.

Dọc hành lang đi đến quán bar, tên đàn ông đầu như mào gà đêm qua lại bước ra – lần này anh ta lại thay đổi hình tượng, chẳng qua hiện tại không giống gà lửa mà như chim công, trên người khoác áo lông chim xanh biếc, thỉnh thoảng điểm xuyến màu vàng nhạt, có lẽ là thời trang mới ở Mỹ? Snape xấu xa nghĩ, rồi cùng Harry đi ra.

"A! Daniel, cậu lại để người này qua đêm! A!" Tên người chim kêu rên, "Cậu khiến tôi đau lòng quá!"

"Được rồi! Cậu nghĩ Daniel sẽ thích dạng đàn ông lớn tuổi âm trầm lại lạnh lùng ư, ngu ngốc, đi làm đi!" Một người đàn ông thoạt nhìn ba mươi khá bình thường đá tên người chim một phát.

"Được rồi được rồi, ông còn áp bức tôi liền bãi công đấy!" Tên người chim run rẩy, thừa dịp trước khi Harry rút súng nhanh chóng chạy đi lau bàn bên kia.

Rời khỏi quán bar, Harry thấy Snape cấp cho cả hai một bùa xem nhẹ, lúc này mới nhẹ nhàng nói: "Đây là cách thức nhiệt tình ở Mỹ, anh có thể không quen..."

"Được rồi, không kém Crucio là mấy."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net